Bởi vì bận giải quyết cho xong chuyện của Mộ gia, khi quay về đã qua giờ cấm cung, cho nên Phó Gia Hiên quyết định ngủ lại ở Phó gia thêm một đêm.
Chỉ là không ngờ tới, sáng sớm hôm sau khi Phó Gia Hiên vừa mới tỉnh, liền đã nghe được tin Cố Văn Quân tới tìm rồi.
Phó Gia Hiên không còn cách nào khác, đành phải rửa mặt, chải tóc, thay y phục rồi đi ra gặp hắn.
Phó Gia Hiên vừa ra tới liền đã thấy cảnh một nhà hòa thuận vui vẻ, Cố Văn Quân ngồi ở giữa được mọi người hỏi thăm đủ thứ chuyện.
Hắn lúc này vô cùng tự nhiên, cũng không nhìn ra chút căng thẳng nào, ai hỏi gì liền đáp nấy, tư thế vô cùng lễ độ lại giống như không hề có chút khoảng cách nào.

Hoàn toàn chính là thái độ nói chuyện phiếm cùng người trong nhà.
Nhưng mà cái này cũng không có gì lạ, bởi vì những lúc Phó Gia Hiên về thăm nhà, Cố Văn Quân hầu như đều theo cùng.

Cho nên phụ mẫu lẫn ca ca y đều trò chuyện với hắn thành thói quen luôn, cứ gặp mặt là nói đủ thứ chuyện trên đời.
"Hiên nhi dậy rồi sao? Nào nào, chúng ta cũng nhanh dùng bữa sáng đi, đồ ăn cũng sắp nguội cả rồi".

Nhan Tuyết Hà mắt thấy tiểu nhi tử bảo bối nhà mình rốt cuộc cũng dậy rồi, nàng liền vừa nói vừa vẫy tay kéo Phó Gia Hiên ngồi xuống cạnh mình.
"Mọi người đang nói chuyện gì vậy?".

Phó Gia Hiên nhận lấy chén cháo nóng do Nhan Tuyết Hà đưa qua, thổi thổi rồi ăn vào một thìa.
"Cũng không có gì nhiều, chỉ nói về chuyện đi săn vào mùa Thu năm nay thôi.


Bây giờ đã là cuối mùa Hạ rồi, xem ra cũng đã sắp tới".

Phó Gia Xuyên gắp vào bát cho Phó Gia Hiên một ít đồ ăn, sau đó mới chậm rãi lên tiếng.
"Đúng nhỉ? Hiên nhi đúng là suýt nữa thì quên mất rồi".

Phó Gia Hiên chợt bừng tỉnh, vẻ mặt trở nên háo hức hơn hẳn.
Đợt đi săn mùa Thu của mấy năm trước, bởi vì y kì kèo đòi đi, cho nên Cố Văn Quân đã dạy cho y sơ lược cách cưỡi ngựa, bắn cung rồi.
Đến nay cũng đã mấy năm trôi qua, tuy không thể nói là giỏi, thế nhưng chí ít Phó Gia Hiên đã có thể kéo được dây cung rồi.
Chỉ có điều, thiên phú của y ở phương diện này hình như không tốt lắm, từ trước đến giờ còn chưa có một lần bắn trúng hồng tâm.
Cũng không phải do Cố Văn Quân dạy không có tâm đâu, cái này thuộc về phạm trù tài năng rồi.

Đáng tiếc Phó Gia Hiên đã không có cái tài năng bẩm sinh ấy, vậy mà y còn không thèm tập luyện một chút nào, cho nên mấy năm trôi qua mà vẫn cứ giậm chân tại chỗ.
Còn về vấn đề cưỡi ngựa, cái này Cố Văn Quân cũng đã dạy qua cho Phó Gia Hiên không ít lần.
Chỉ là, có lẽ do ám ảnh bởi việc có nguy cơ ngựa nổi điên giống như trong mấy cái phim cẩu huyết y từng xem, cho nên Phó Gia Hiên cho đến giờ phút này vẫn chưa thể một mình một ngựa, phiêu bạt tung hoàng bốn phương được.
Có thể nói, Phó Gia Hiên chính là điển hình cho loại người đầu óc thông minh nhưng tứ chi kém phát triển ấy.
Chiều cao của y vốn đã khiêm tốn, hơn nữa còn bị Cố Văn Quân suốt ngày chiều hư, cho nên cũng chẳng làm nổi chút việc nặng nhọc nào.
Nghĩ một chút, Phó Gia Hiên đột nhiên thấy mình có chút vô dụng, có chút không giống nam nhi đại trượng phu.
Phó Gia Hiên trong lòng âm thầm tính toán.

Hiện tại y đã mười bảy tuổi rồi, so với nam nhân mười ba tuổi đã có thể lập gia thất thì tuổi này của y cũng đã có chút lớn rồi.
Nhưng là một người với tư tưởng hiện đại, y vẫn là muốn tuân thủ theo nguyên tắc từ mười tám tuổi mới tính đến chuyện hôn sự.
Năm sau y liền đã vừa vặn mười tám tuổi rồi, rốt cuộc thời cơ cũng đã đến.

Việc y cần làm bây giờ chính là làm thế nào để khiến bản thân mình trông thật "đáng tin", là một đấng nam nhi đáng để người khác "dựa vào".
Nghĩ là làm, từ đây đến lúc săn bắn mùa Thu còn hơn hai tuần nữa.

Trong hai tuần này, y sẽ kêu Cố Văn Quân dạy lại cách bắn cung cũng như cách cưỡi ngựa cho y.
Phó Gia Hiên trong đầu âm thầm tưởng tượng ra cảnh, bản thân cưỡi trên lưng chiến mã, tay giương cung, ngựa thì lao vun vút.

Sau đó một mũi tên xé gió lao tới, trực tiếp cắn vào điểm yếu hại của con mồi.
Tiếp theo, y liền thu hút được ánh mắt của các vị tiểu thư, rồi thuận lí thành chương, thành công hốt được một tiểu nương tử xinh đẹp về nhà.
Ôi, chỉ mới nghĩ tới thôi liền đã cảm thấy lâng lâng cả người rồi.

...
Ban đầu thì nhiệt huyết tràn trề, nhưng là khi về đến Thái Hòa cung, nhìn đến chiếc giường êm ái đang "vẫy tay" mời gọi mình, Phó Gia Hiên liền quẳng hết tất cả mọi chuyện ra sau đầu, leo lên giường ngủ một giấc cho khỏe đã.
Y cảm thấy mình có chút giống với mấy chị em miệng thì luôn nói muốn giảm cân nhưng mồm thì vẫn liên tục nhai đều đặn ấy.
Chỉ là không sao, hai chuyện này vốn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau mà.

Y phải ngủ thì mới có sức để học bắn cung cưỡi ngựa được chứ?!.
Nghĩ thế, Phó Gia Hiên lúc này liền an tâm nhắm mắt lại ngủ trưa.

Nhưng là, một giấc ngủ này của y có hơi dài, từ trưa ngủ luôn đến tận tối.
Cố Văn Quân lúc này cũng vừa vặn từ bên ngoài trở về, Phó Gia Hiên tỉnh dậy liền ăn tối cùng với Cố Văn Quân.

Ăn xong thì lại tiếp tục viết một ít thoại bản, vẽ một ít mẫu truyện ngăn ngắn.
Nói đến thì, trong mười mấy năm nay, Phó Gia Hiên vẫn kiên trì viết sách.

Y lấy bút danh là Cá Mặn, và cho ra đời rất nhiều tác phẩm đặc sắc.
Lấy lợi thế là người xuyên không, cho nên với tư tưởng hiện đại cùng nền văn minh cao cấp hơn nơi này gấp nhiều lần, cộng thêm trí tưởng tượng và sức khám phá vô tận của mình.
Cho nên các tác phẩm mà Phó Gia Hiên cho ra mắt, tất cả khi vừa tung ra bày bán thì đều lập tức cháy hàng.
Cái bút danh Cá Mặn kia cũng dần trở nên thân thuộc với mọi người.

Ban đầu có thể có người nghĩ, bút danh này của Phó Gia Hiên có chút buồn cười.

Nhưng là sau khi đọc xong sách do y viết, bọn họ liền cảm thấy quả là một cái bút danh kỳ diệu.
Hoàng Thư Các sau khi hợp tác với Phó Gia Hiên liền lên như diều gặp gió, đến thời điểm hiện tại đã trở thành thư các lớn nhất kinh thành, quy mô cũng mở rộng ra không ít.

Mà nổi bật chính là, Phó Gia Hiên lại nắm trong tay một nửa "cổ phần" của Hoàng Thư Các.

Nói cách khác, y vừa viết sách bán sách, và còn vừa là một nửa chủ nhân của hiệu sách lớn nhất kinh thành.
Đừng hỏi tại sao Phó Gia Hiên lại không tự mình đứng ra mở hiệu sách để tự mình làm chủ.

Bởi vì đơn giản chính là do y lười.
Bản thân y viết sách, tiền nhuận bút y vẫn nhận đủ, hằng tháng thì đến Hoàng Thư Các chia tiền lời.

Chỉ với hai nguồn thu nhập này thôi thì cũng đã quá đủ với chi tiêu của Phó Gia Hiên rồi.
Việc làm chủ đã có ông chủ của Hoàng Thư Các lo.

Còn y, đến tháng thì đến lấy tiền thôi, như vậy liền có bao nhiêu thoải mái sung sướng chứ? Còn đỡ phải nặng đầu nghĩ đủ thứ việc.
Cho nên, việc gì một con cá mặn như y lại muốn tự mở thư các để làm khổ mình?.
Lại nói, hiện tại chức vụ của Phó Gia Hiên là tổng quản, cho nên dĩ nhiên cũng sẽ được hưởng bổng lộc của triều đình rồi.
Đừng thấy Phó Gia Hiên suốt ngày nhàn hạ mà lầm, thật ra mỗi tháng y đều có thu nhập khủng từ ba nguồn này đấy.

Và Phó Gia Hiên rất thích cái cảm giác mỗi tối ngồi đếm tiền đến mỏi cả tay kia..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện