Trên đường cả hai chạy trốn, thật không ngờ tới trong cái rủi còn có cái xui.

Ngựa không biết làm thế nào lại giẫm phải bẫy rập, chân bị thương nên không chạy nổi nữa.

Cả hai đành phải bỏ ngựa lại, nắm tay nhau chạy tiếp về phía trước.
Chỉ là, trên người Cố Văn Quân có thương thế, Phó Gia Hiên thì thân thể ốm yếu chạy không được bao xa.
Mắt thấy bọn hắc y nhân sắp đuổi tới, Cố Văn Quân kéo Phó Gia Hiên nấp vào một hốc cây tương đối lớn, vừa vặn có thể che khuất hai người bọn họ.
Bọn hắc y nhân quả thực không giết được Cố Văn Quân liền sẽ không dừng tay, ban đầu vì sợ sẽ kinh động tới người khác nên còn cử một tốp nhỏ đến, sau càng là làm càn, chẳng sợ bị người khác phát hiện, chỉ sợ không giết được Cố Văn Quân.
Thấy ngựa do bọn họ để lại, biết bọn họ hai người như vậy không chạy được bao xa, cho nên bọn chúng liền chia nhau ra đi tìm.
Phó Gia Hiên là người hiện đại, chưa từng thật sự đối mặt với loại nguy hiểm chết chóc này.

Cho nên lần này y quả thực đã bị dọa cho kinh hồn tán đảm.
Chỉ là mặc dù sợ, nhưng y vẫn còn đủ tỉnh táo.

Phó Gia Hiên xé xuống một mảnh vải áo trên người mình, sau đó đem vết thương trên bả vai của Cố Văn Quân quấn chặt lại.
Chảy máu quá nhiều rất mất sức, hơn nữa còn có thể vì mất máu mà chết.

Chưa kể, máu tươi còn dẫn tới thú dữ, hoặc bọn hắc y nhân kia cũng có thể lần theo dấu máu mà tìm tới.


Cho nên băng bó vết thương là điều cấp bách.
Cố Văn Quân trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cắn chặt răng, hắn sợ nếu bản thân biểu hiện ra đau đớn sẽ càng khiến Phó Gia Hiên cảm thấy lo lắng bất an hơn.
Lần này, lại là vì hắn mà y bị liên lụy.
Cố Văn Quân âm thầm thở dài, đột nhiên hắn lại nghĩ, có phải bản thân đã quá ích kỉ rồi hay không?
Ích kỉ giữ Phó Gia Hiên lại bên cạnh mình, nhưng rồi lại không thể bảo vệ y một cách tốt nhất.

Hết lần này tới lần khác vì hắn mà y bị kéo vào những nguy hiểm không đáng có.
Cố Văn Quân âm thầm cười khổ.
Nhưng mà hắn, thật sự không thể buông bỏ y, không thể để y rời xa mình, càng không thể để người khác có cơ hội chen ngang vào giữa hai người bọn họ.
Ngay lúc hai người bọn họ đang ẩn nấp, đám hắc y nhân kia liền đã có một cuộc đụng độ với cấm vệ quân.
Nhưng lực lượng cấm vệ quân để lại canh chừng ở nơi này tương đối mỏng, đám hắc y nhân lại toàn bộ đều là tử sĩ, cho nên phần thắng nghiêng về bên nào liền có thể dễ dàng đoán ra được.
Chỉ là, tiếng động bên này liền đã kinh động tới nhóm cấm vệ quân khác, cấm vệ quân rất nhanh liền kéo tới bao vây hết đám hắc y nhân không rõ lai lịch kia.
Mắt thấy nhiệm vụ đã thất bại, cho dù quay về cũng không sống nổi, bị cấm vệ quân bắt cũng không có đường sống, tiết lộ bí mật của chủ tử thì không chỉ mất mạng mà còn liên lụy cả thân nhân.

Cho nên tất cả các hắc y nhân đều đồng loạt chọn tự sát.
Trên người đám hắc y nhân không thu được bất kỳ đồ vật mấu chốt nào, hơn nữa bọn chúng đều đã chết.

Không có manh mối, cho nên mọi chuyện chỉ đành khép lại như vậy.
Còn Cố Văn Quân ngay sau đó được đưa về lều trại, gấp rút để thái y chuẩn trị vết thương trên người.
Thái y đem y phục trên người Cố Văn Quân cởi ra, lộ ra vết thương máu me dữ tợn.

Nhưng chưa dừng lại ở đó, máu ở miệng vết thương không phải màu đỏ bình thường, mà là một màu đen đặc.
Trên kiếm có độc!.
Phó Gia Hiên nhìn một mảng này, nội tâm vừa sợ vừa lo lắng.

Y lúc này nắm chặt lấy tay Cố Văn Quân, nhẹ giọng trấn an hắn.
Cố Văn Quân thật ra cũng không quá đau đớn, nhưng vì độc được tẩm trên kiếm, cho nên khiến thần trí hắn lúc này trở nên vô cùng mơ hồ.
Cũng may Triệu thái y y thuật cao minh, ông đối với loại độc này đã từng tìm hiểu qua.

Vừa vặn ở đây có đủ dược liệu, cho nên sau khi rạch bỏ phần thịt bị biến đen trên bả vai Cố Văn Quân xong, ông liền pha dược để băng bó lại cho hắn.
Cố Văn Thành lúc này cũng đã hay tin chạy về đến, không chỉ hắn mà tất cả mọi người đều từ bỏ cuộc đi săn, quay trở về xem tình hình của Cố Văn Quân.
Trên mặt ai nấy đều mang theo tò mò cùng khẩn trương, chỉ riêng hai mẫu tử Cố Văn Vũ và Thẩm Vân Nguyệt là sắc mặt vô cùng khó coi.


"Chẳng phài lúc trước ngươi mười phần tự tin hay sao? Tại sao bây giờ Cố Văn Quân lại có thể toàn mạng trở về?!".
Thẩm Vân Nguyệt nghiến răng nghiến lợi liếc nhìn Cố Văn Vũ, trong mắt nàng ta hoàn toàn chỉ có dữ tợn cùng bạo phát, hoàn toàn không hề giống cách mà một người mẫu thân sẽ đối xử với nhi tử của mình.
"Chẳng phải...chẳng phải Cố Văn Quân đang bị thương sao? Nói không chừng liền không qua khỏi ngay thôi".
Cố Văn Vũ trong lòng cũng âm thầm đem mấy tên tử sĩ vô dụng kia ra chửi mắng trăm lần.
Hắn vừa nói vừa hướng mắt về phía mành trướng đang khép chặt trong kia, trong lòng ngàn vạn cầu nguyện Cố Văn Quân không thể qua khỏi.
"Tốt nhất là như vậy.

Nếu không...ngươi đừng mơ ngồi lên ngôi vị Thái tử kia".

Thẩm Vân Nguyệt hừ lạnh, nói xong liền tiến về phía lều trại của Cố Văn Quân đi xem xét tình hình bên trong.
Cố Văn Vũ thấy thế cũng đi vào theo.
Vừa vào liền thấy Cố Văn Quân tuy rằng trên mặt không có huyết sắc, nhưng trạng thái rõ ràng vẫn còn tốt, hơn nữa Triệu thái y còn đang mười phần tập trung pha chế dược liệu ở bên cạnh.
Hai mẫu tử Cố Văn Vũ lúc này sắc mặt lập tức trầm xuống.
Cố Văn Vũ hai mắt chăm chăm nhìn vào dược liệu đang được Triệu thái y giã nhuyễn trong cái cối nhỏ, trong lòng điên cuồng dâng lên đủ loại phương thức để phá hủy nó.
Nếu Cố Văn Quân hôm nay không chết, vậy hắn liền đối với Hoàng vị vô duyên.
Không! Hoàng vị là của hắn, chỉ có thể là của hắn mà thôi.

Cố Văn Quân là cái thá gì mà cũng dám tranh với hắn?!.
Cố Văn Thành lúc này ngồi ở bên giường bệnh nhìn Cố Văn Quân, Phó Gia Hiên cũng ở ngay bên cạnh hắn.
Mắt thấy Triệu thái y đứng dậy định đi lấy thêm thuốc để bỏ vào cối, Cố Văn Vũ hai mắt hiện ám quang.
Thời cơ đã đến, hắn liền tiến nhanh về phía chỗ dược liệu kia, định bỏ thêm một ít độc dược vào trong đó.
Chỉ là không ngờ tới, tay hắn chỉ vừa mới vươn ra, còn chưa kịp làm gì đã bị người chặn lại.
"Đại điện hạ, ngài đây là muốn làm gì?".


Phó Gia Hiên ánh mằt không chút kiên dè nhìn thẳng vào Cố Văn Vũ, thanh âm ẩn ẩn tức giận xen lẫn cả một tia nguy hiểm.
"Làm...làm gì chứ? Ta chỉ là muốn nhìn xem Triệu thái y đang trộn dược gì vào trong mà thôi!".

Cố Văn Vũ lập tức bị nhìn đến cả người căng cứng, không chỉ Phó Gia Hiên, mà ngay cả Cố Văn Thành cũng đang nhìn hắn bằng ánh mắt ngờ vực.
Hắn lập tức rụt tay về, miệng nhanh chóng lắp bắp giải thích.
Chỉ là, ở trong tình huống thế này, hắn càng khẩn trương giải thích, thì càng kéo đến càng nhiều nghi ngờ.

Thái độ này của Cố Văn Vũ, chẳng khác nào tự nhận mình có tật giật mình.
Thẩm Vân Nguyệt ở bên cạnh không khỏi âm thầm mắng chửi năng lực ngu xuẩn của Cố Văn Vũ.
Vốn chuyện Cố Văn Quân bị ám sát, nghi vấn đều đang nghiêng về phía Cố Văn Vũ rồi.

Hiện tại hắn vậy mà còn dám liều lĩnh muốn động chạm vào dược của Cố Văn Quân, này quả thực chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Thẩm Vân Nguyệt không phải không thấy động tác nhỏ kia của Cố Văn Vũ.

Tuy nhiên, trong lòng nàng ta cũng ôm theo một tia hy vọng, cho nên mới mặc kệ để Cố Văn Vũ làm càn.
Nhưng, đó là với điều kiện Cố Văn Vũ ra tay mà không bị phát hiện thôi.
Nhưng hiện tại nhìn xem, mọi chuyện hoàn toàn hỏng bét, tất cả đều là do sự ngu xuẩn tự phụ của Cố Văn Vũ mà ra..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện