Ngày hôm sau Thẩm Tri Ngôn cố ý dậy sớm mười phút, ngồi xổm WC đem xe đạp trong ngoài lau một lần.

Hạ Nhất Thanh hỏi cậu làm gì, Thẩm Tri Ngôn nói cười, đem giẻ lau giặt sạch, tuyên bố nói: “Hôm nay con muốn đi xe đạp.”
“Cái gì?” Hạ Nhất Thanh cho rằng mình không nghe rõ.

Con trai cô nhìn như một người cần mẫn, thực tế là một con sâu lười.

Lúc trước để cậu đạp xe đạp đi học vẫn là do Thẩm ba bức, bởi vì con trai cô thật sự không yêu thích vận động, cũng chỉ có thông qua trên dưới tiết thể dục mới vận động thân thể.

Mỗi năm vừa đến mùa thu, bắt đầu có gió se se lạnh, Thẩm Tri Ngôn đầu tiên là đem xe đạp lên ban công khoá lại.

Hôm nay thật là kỳ quái, con trai cô cư nhiên chủ động nói muốn lái xe.


“Phát sốt?” Hạ Nhất Thanh duỗi tay đi thăm trán Thẩm biết ngôn: “Mẹ cho con ít thuốc hạ sốt?”
“Mẹ, mẹ.” Thẩm Tri Ngôn trốn trốn, giương mắt cười: “Cho con chút mặt mũi đi mà.”
Hạ Nhất Thanh cười ở trán Thẩm Tri Ngôn chọc chọc hai phát.

Hạ Nhất Thanh cùng Thẩm Hoài Minh ra cửa, Thẩm Tri Ngôn nghe nghe động tĩnh phía đối diện.

Cửa phía đối diện mở cậu liền đi ra, sau đó làm bộ dáng ngoài ý muốn, hướng Giang Dữ An cười, nói: “Buổi sáng tốt lành.”
“Ân.” Giang Dữ An hơi gật đầu, xoay người đi.
Thẩm Tri Ngôn đẩy xe đuổi kịp, đứng bên cạnh Giang Dữ An, nói: “Hôm nay tớ cũng đi xe.”
Giang Dữ An không nói chuyện, Thẩm Tri Ngôn lại nói: “…… Chúng ta có thể cùng đi học.”
Giang Dữ An ấn xuống thang máy, lúc này mới rũ mắt, liếc mắt một cái xe đạp của Thẩm Tri Ngôn, đột nhiên cong một chút khóe môi, nói: “Cậu đi cùng được?.”
“Cùng được!” Thẩm Tri Ngôn lời thề son sắt.

Giang Dữ An đáy mắt mang theo chút ý cười như có như không, từ chóp mũi nhẹ nhàng lên tiếng: “Ân.”
Chờ Thẩm Tri Ngôn thấy Giang Dữ An sải bước đến bên cạnh một chiếc motor màu đen, mới hiểu được ý cười trêu chọc nơi đáy mắt đến từ nơi nào.
“Cùng được?” Giang Dữ An hỏi.
Thẩm Tri Ngôn lắc đầu, sau đó nhìn Giang Dữ An thân ảnh soái khí gào thét lướt qua, biến mất ở góc đường.
Thẩm Tri Ngôn ngày hôm sau liền không đạp xe đạp, Hạ Nhất Thanh biết cậu là tâm huyết dâng trào, “Cười nhạo” một phen, cũng không hỏi nhiều.
Buổi sáng còn có thể “Ngẫu nhiên gặp được”, buổi tối lại không có biện pháp vượt qua nửa giờ thời gian ngắn ngủi, bởi vì cao tam niên thống nhất thêm nữa giờ tự học buổi tối so với toàn trường.

Nhưng hai ngày này, liền buổi sáng “Ngẫu nhiên gặp được” cũng không có biện pháp, bởi vì học sinh được toàn điểm tiếng Anh ngoại trừ Thẩm Tri Ngôn,cả lớp không tìm ra được người thứ hai toàn, giáo viên tiếng Anh rất tức giận, yêu cầu toàn ban đi sớm hai mươi phút, ôn tập tiếng Anh, liền học sinh đạt điểm tối đa cũng không thoát khỏi.
Hai ngày này lại hàng ôn, buổi tối rất lạnh, gió thổi mạnh, trên tay bánh đậu đỏ đã bị thổi lạnh, Thẩm Tri Ngôn hôm nay có chút đói, đi ngang qua tiểu khu bên ngoài có cửa hàng hoành thánh, thuận tay mua một chén, gạch cua tiểu hoành thánh, ngày thường cậu yêu thích nhất.
Nhưng không vừa khéo, cậu không nghĩ tới đã trễ thế này còn có thể gặp được Tiểu Hoàng.

Đại khái là hôm nay ông trời không chiều lòng người, trong tiểu khu người đi đường vội vàng, cũng không có người cho Tiểu Hoàng đồ ăn trong chén, Tiểu Hoàng đói đến đi lạng quạng vòng quanh chén, thấy Thẩm Tri Ngôn liền ba ba đi lên.
“Ngươi nhưng thật là vừa khéo.” Thẩm Tri Ngôn nói, mở bao nilon đem hộp cơm đưa tới trước mặt Tiểu Hoàng, ôn hòa nói: “Ăn đi nhóc con.”
“Miêu.” Tiểu Hoàng cọ cọ ống quần Thẩm Tri Ngôn, vùi đầu tiến trong chén vui sướng ăn.
Thẩm Tri Ngôn ngồi xổm trước mặt Tiểu Hoàng tránh gió cho nó, một lát sau, đột nhiên hỏi nó: “Ngươi hôm nay nhìn hắn sao?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện