Ở liên bang nhân loại bây giờ, truyền bá một số ảnh chụp, bối cảnh chính là tàn tích trung tâm triển lãm ngày ấy.

Nhân vật chính trong những bức ảnh ấy là Nhậm Sinh, có Đằng lão, có Phương lão gia tử, cuối cùng có cả người cháy đen là Triệu Lăng Vũ, càng không thể thiếu những người thường tham dự buổi tham quan nọ.

Ngày đó, bởi vì Nhược Á đế quốc cho hai người khống chế người máy công kích tùy tiện khiến nhiều người gặp nạn, những ai còn sống đều dùng thiết bị chụp lại quang cảnh lúc đó, sau đó đều đem tới trung tâm triển lãm.

Đằng lão, dùng tiểu Lục trong tay đã liều chết chặn lại hai cỗ cơ giáp, dù bị trọng thương cũng không thôi chiến đấu có Phương Thành Quân và Triệu Bằng… Nhóm người trên, lúc này đây chính là thần tượng trong lòng dân chúng.

Mà trong đó, điểm sáng được đánh giá cao nhất trong những bức hình chụp, lại không ai khác ngoài Nhậm Sinh. Trong ảnh, Nhậm Sinh người không ít vết máu, ôm ba hài tử, ngẩng cao đầu nhìn lên trời, phía đằng sau là tảng phê tích lớn.

Hủy diệt và sinh sôi, trong một bức hình, hai hình ảnh đối lập, cũng đã làm cho rất nhiều người xem xong không cầm được nước mắt.

Những tài liệu này, ảnh chụp này, trong khoảnh khắc ngắn ngủi

truyền khắp nhân loại liên bang, lan sang cả Cao đẳng văn minh. Trên cái thế giới này có sự tồn tại của người ngoài hành tinh, nhân loại sớm đã biết đến, nhưng Cao đẳng văn minh, người thường lại chưa biết được, bây giờ tin tức này, có thể nói là khiến nhân loại như gặp sóng to gió lớn, đa số đều không có thiện cảm với Cao đẳng văn minh.

Chính bởi vì thế, thời điểm Triệu Lăng Vũ đang đối phó với Dương gia cùng Lạc Khắc gia tộc không hề bị phản kháng gì nhiều, thậm chí quân đội của Dương gia đều bị hắn hợp nhất trong khoảng thời gian ngắn.

Tuy nhiên, dù làm nhiều chuyện như vậy, nhưng Triệu Lăng Vũ chỉ là thông qua Internet chỉ huy người khác làm, còn bản thân hắn luôn ở bên trông chừng vợ con. Hắn bây giờ không còn dám rời khỏi họ dễ dàng như vậy nữa.

“Dương gia quân đoàn số 2 không cần đánh mà tan, đề bạt một số quan quân thông thường dẫn binh lính phân theo từng quân khu mà di chuyển. Quân đoàn số 1 cũng vậy, về sau quân đội liên bang là một thể thống nhất, không phân quân đoàn, chỉ phân quân khu.” Triệu Lăng Vũ lệnh cho người đầu bên kia đang liên lạc hiện trên màn hình.

Trước kia, liên bang chia quân đội thành 7 quân đoàn, giao cho gia tộc trưởng dị năng giả cấp S chỉ huy, nhưng dần dần 7 đại quân đoàn lại biến thành

2 đại quân đoàn.

Mà bố trí như vậy kỳ thật cũng không hợp lý, trong tình huống đại biến của nhân loại lúc này, chia quân khu tiến hành quản lý rõ ràng thuận tiện hơn.

Triệu Lăng Vũ sớm nghĩ tới điểm này, thậm chí từ lúc Nhậm Sinh kéo hắn từ cõi chết trở về, cũng đã bắt đầu sắp xếp. Khi đó hắn cho là mình sẽ không có hậu đại, liền tính toán tích lũy xây dựng thực lực rồi mở rộng thêm, thật không ngờ mọi chuyện cứ kéo đến hết lớp này lại lớp khác…

“Tuân lệnh, thưa Nguyên soái!” Trên màn hình vài người đồng thời lên tiếng.

Triệu Lăng Vũ vốn còn định nói cái gì, dư quang trong mắt đột nhiên phát hiện chi nhân sâm bên người giật giật, lập tức nói: “Các ngươi đi xử lý trước đi, có chuyện gì báo lại ta.”

Dứt lời, hắn đóng máy liên lạc, sau đó liền nhìn tới bồn tắm lớn, nhân sâm lớn biến thành Nhậm Sinh.

Lúc trước khi cùng Nhậm Sinh song tu xong, đã được nhìn thấy bộ dáng thanh niên trưởng thành của cậu, nhưng lần này cậu bị thương, lại bị thu nhỏ một chút.

Mà sau khi biến thành hình người, thiếu niên thoạt nhìn 16, 17 tuổi này, lông mi run rẩy, liền mở mắt.

“Đã tìm thấy hài tử chưa?” Vừa khôi phục ý thức, Nhậm Sinh lập tức hỏi.

“Vẫn chưa, thực xin lỗi.” Triệu Lăng Vũ rất muốn bỏ

lại tất cả để đi tìm hài tử, nhưng hiện tại việc cần xử lý ở nhân loại liên bang vẫn còn quá nhiều.

“Không trách anh được, là tui không tốt.” Nhậm Sinh đáp, nếu cậu mạnh hơn một chút, có lẽ cũng không đến nỗi con của mình cũng bảo vệ không tốt…

“A Nhậm, em yên tâm, chờ em khỏe lại, chúng ta sẽ cùng nhau đi tìm hài tử ngay.” Triệu Lăng Vũ nói, hiện tại hắn đang an bài các hạng mục công việc cho liên bang, chờ mọi chuyện ổn thỏa là có thể đi rồi.

“Đã không còn vấn đề gì nữa rồi… Tui hôn mê bao lâu rồi?” Nhậm Sinh từ dưới nước đứng dậy, khoảng thời gian này, ba hài tử đều luôn bơi bên cạnh cậu.

“Bốn ngày.”

Bốn ngày? Nhậm Sinh cắn chặt răng, làm một gốc cây thực vật, trước kia thời gian đối với cạu không có nghĩa lý gì, nằm phơi nắng dưới ánh mặt trời, một lần có thể nằm mấy trăm năm. Còn giờ, bốn ngày? Bốn ngày trước kia chẳng qua chỉ là công phu nháy mắt mà thôi.

Nhưng giờ, cậu lại biết rằng bốn ngày không phải là ngắn, ít nhất đủ khiến kẻ kia mang hài tử của cậu đi thật xa.

Nhậm Sinh thậm chí không đi qua mặc quần áo Triệu Lăng Vũ đã chuẩn bị, dùng lá con mình hóa ra một bộ trang phục xanh lục đơn giản.

Triệu Lăng Vũ có thể hiểu vì sao Nhậm Sinh lại vội vàng như vậy, thực ra hắn cũng rất

muốn mau chóng đi tìm con mình, chỉ là… “A Nhậm, chúng ta trước tiên đi tham dự lễ tang Phương lão gia tử đã.”

Nhậm Sinh sửng sốt mới nhớ tới việc này, sắc mặt trắng bệch.

Lúc chiến đấu, lần đầu tiên nhìn thấy có người chết trước mặt mình, chính là Phương lão gia tử…

“Ba ba!” Một thanh âm đột nhiên vang lên, Nhậm Sinh cúi đầu mới phát hiện ôm hài tử đang ôm chân mình.

Tuy rằng bốn hài tử sinh ra cùng nhau, lại cùng nở trứng, nhưng dung mạo lại khác nhau, Nhậm Sinh chưa được nhìn thấy hài tử đầu tiên, nhưng ba hài tử này, liếc mắt liền nhận ra là hài tử thứ hai.

Đứa nhỏ này ôm chân cậu, mặt tươi vui hớn hở gặm vài cái, để lại không ít nước miếng, mà hai hài tử kia, một thì trôi nổi lười biếng, một lại trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn.

Nhậm Sinh như vừa thất thần khi nghĩ về đứa con bé bỏng bị bắt đi mất, giờ hoàn hồn lại, ôm ba hài tử đứng lên, sau đó chôn đầu vào giữa bọn họ.

Hài tử thứ nhất ôm lấy hắn, liếm mặt cậu, nước mắt trên gương mặt không còn một giọt.

“Bọn nhỏ thực thông minh, đều biết gọi ba ba rồi.” Triệu Lăng Vũ có chút kinh ngạc nhìn ba hài tử nói.

Hắn mấy ngày nay đều bận rộn, căn bản không dạy con được điều gì, cho nên nói, mấy hài tử kia gọi ba ba, hoàn

toàn là do tinh thần tự học.

“Bọn chúng dù sao cũng là yêu tinh, được thừa hưởng một phần ký ức, chỉ là phần ký ức em truyền lại có hơi ít.”

Yêu tinh khi sản sinh hậu đại có thể nguyện ý truyền ký ức, cậu trước kia đương nhiên đã là nghĩ đến điểm này.

Tuy nhiên những thứ cậu hiểu được lúc đó không nhiều, nhưng kể cả là vậy, gọi “ba ba” không phải là vấn đề gì to tát.

“Có chuyện như vậy nữa sao?” Triệu Lăng Vũ kinh hỉ nhìn về phía Nhậm Sinh. Crow truyền lại tin tức, lạc mất hài tử ở trùng động, trước hắn luôn lo lắng khả năng sinh tồn của hài tử kia, hiện tại nghe được Nhậm Sinh nói như vậy lại có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi.

“Làm sao vậy?” Nhậm Sinh ngẩng đầu lên, cậu cảm giác Triệu Lăng Vũ hẳn là có chuyện muốn nói.

Trước đây, dù thế nào cậu cũng không có ý kiến, bởi cậu vốn không có hứng thú trò chuyện nhàm chán với Triệu Lăng Vũ, nhưng hiện tại thì không.

Triệu Lăng Vũ cũng chẳng giấu diếm, trực tiếp đem tin tức Crow báo truyền lại cho Nhậm Sinh nghe.

“Tui muốn đi Nhược Á đế quốc một chuyến.” Nhậm Sinh ôm hài tử, kiên định nói.

Nhậm Sinh trước nay chưa hề kiên định yêu cầu một điều gì… Triệu Lăng Vũ hôn lên trán cậu một cái: “Được.”

Đám tang của Phương lão

gia tử không làm long trọng, do mẹ Phương Thành Quân chủ trì, rồi lại không liên lạc được với bà, mọi chuyện còn lại giao cả cho Phương Thành Quân.

Bốn ngày trôi qua, Phương Thành Quân thoạt nhìn gầy đi một ít, tinh thần không đến nỗi quá tệ, ít nhất không xảy ra sai lầm gì, mà bên cạnh hắn lại là Cách Đức.

Cách Đức vẫn luôn không tin tưởng vào tình cảm mà Phương Thành Quân dành cho mình, cảm thấy hắn chẳng qua là vì hài tử mới đòi cùng một chỗ, nhưng chỉ khi đối đầu với kẻ địch mạnh, Cách Đức mới phát hiện tất cả suy nghĩ của mình chẳng qua chỉ là già mồm cãi láo mà thôi. (đúng như nguyên tác)

Y là nam nhân, cả ngày nhớ thương này đó thật sự không ra thể thống gì, hai hài tử dị năng khác nhau này, sinh ra xong mỗi người một đứa cũng thực bình thường, Phương Thành Quân nếu vui lòng, bọn họ cùng một chỗ cũng không có gì không tốt.

Lúc Triệu Lăng Vũ và Nhậm Sinh ghé qua, hai người đều có chút ngạc nhiên, Phương Thành Quân tiếp đón Triệu Lăng Vũ, sau đó liền nhìn về phía Nhậm Sinh: “Ngươi không có việc gì là tốt rồi.”

“Thực xin lỗi, nếu không phải là ta…” Nhậm Sinh có chút áy náy.

“Không liên quan đến ngươi, là người Nhược Á kia, không coi tính mạng người khác ra gì.” Phương Thành Quân quả quyết nói với Nhậm Sinh, lúc nhắc tới Nhược Á thì cười lạnh một tiếng.

“Những người đó lúc ấy cũng muốn bắt ta.” Cách Đức mói, khi đó nếu không có Nhậm Sinh, y nói không chừng cũng đã chết: “Hơn nữa nếu không có ta, mọi người cũng không đến triển lãm.”

“Giờ không phải lúc nói những chuyện này.” Triệu Lăng Vũ thấp giọng nói: “Chúng ta trước tiên qua thăm Phương lão gia tử đã.”

Phương lão gia tử nằm trong một quan tài thủy tinh, giống như vẫn đang còn sống, ngồi bên cạnh là Đằng lão, một thân quần áo đều màu đen.

Đằng lão tuy tuổi không còn nhỏ, nhưng tâm hồn vẫn còn trẻ lắm, phải nói là rất hoạt bát mới đúng, nhưng hiện tại thần tình lạnh lùng, không chút nào giống với người lúc trước, thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.

Nhìn sang Nhậm Sinh và Triệu Lăng Vũ: “Ta phải đi Nhược Á đế quốc.”

m: n]P

=================
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện