Tô Lê thoáng động não phản ứng lại ý tứ của Diệp Vân Chu, phiên dịch rồi nói: “Hiền đệ muốn nói, là sẽ cố ý thả tin để chúng cho rằng người của Dạ đô Tô gia tới cứu ta đi?”

“Đúng là ý này.” Diệp Vân Chu khẳng định.

“Như vậy có vẻ không hay lắm.” Tô Lê thấy hơi khó xử, “Mộ huynh là cung chủ Tịch Tiêu cung, nếu trong tương lai có ngày có người biết cung chủ mạo danh Tô gia, chẳng phải sẽ tổn hại uy tín của cung chủ sao, dù gì tác phong của Tô gia chúng ta hiện giờ cũng coi như khá bảo thủ.”

Diệp Vân Chu lại một lần nữa phải bất ngờ trước mạch não của Tô Lê, quả thật là bị bán còn giúp người ta đếm tiền.

“Tiểu thiếu gia, ngươi phải lo lắng Tô gia bị trả thù mới đúng. Chỉ riêng danh dào Tịch Tiêu cung đặt ở đây thôi đã không ai dám nói xằng nói bậy rồi.” Hoắc Phong Đình không xem nổi, mở miệng nhắc nhở, “Hai ngươi bắt được tiểu bằng hữu này ở đâu, còn không biết ngượng mà hù cậu ta à?”

“Ta tin tưởng, gia tộc cùng Thu Thủy kiếm các xưng danh hai đại thế lực của Dạ đô như Tô gia đương nhiên sẽ không e ngại một Vĩnh Dạ cung nhỏ nhoi như vậy.” Diệp Vân Chu không mảy may xấu hổ vì bị vạch trần, cười tự nhiên tiện thể khen Tô gia một lượt.

Tô Lê không có ý kiến với đề nghị của Diệp Vân Chu, chủ động đồng ý: “Không sao hết, cứ nghe hiền đệ đi. Ta chịu khổ ở Vĩnh Dạ cung nhiều như vậy, tổ phụ biết cũng sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho chúng!”

Câu nói này của cậu ta mang theo chút kiêu ngạo của đại gia tộc, đương sự đã bằng lòng thì Hoắc Phong Đình dĩ nhiên không cần ngăn cản nữa. Diệp Vân Chu nhanh nhẹn đưa tay trợ giúp Mộ Lâm Giang, Mộ Lâm Giang mở cửa đá, y phi thân nhảy lên, ngồi xổm xuống bên cạnh cửa vào chìa tay với hắn.

“Ta kéo ngươi lên.” Diệp Vân Chu cười tít mắt nói.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Tránh ra.” Mộ Lâm Giang chẳng hề cảm kích, trợn mắt nhìn Diệp Vân Chu một cái rồi cũng tung người nhảy lên.

Diệp Vân Chu thấy sắc mặt hắn hơi trắng, lôi hắn sang một bên thấp giọng hỏi: “Còn chịu đựng được không?”

“Ta không sao.” Mộ Lâm Giang giật lại tay áo của mình, thần sắc không vui, “Ra mà lôi kéo làm quen với Hoắc Phong Đình đi, đừng lãng phí thời gian ở chỗ này với ta.”

“Ây, ngươi còn không biết dụng ý của ta ư.” Diệp Vân Chu bị hắn chọc đến phì cười, lắc đầu, “Ngươi và Tiêu Xuyên năm đó ‘đánh’ nồng nhiệt như thế, ngươi cũng nói hắn là bạn cũ đấy thôi, nhưng cách ngươi kết giao bằng hữu có hơi đặc biệt, không biết ta có xứng được không.”

Mộ Lâm Giang vừa định cãi lại, Hoắc Phong Đình đã bám vào sàn nhà cạnh cửa từng chút bò lên, rồi xoay mình nằm xuống vung vẩy cánh tay, Mộ Lâm Giang đành phải im lặng.

Diệp Vân Chu ngoài miệng nói không biết mình có xứng thành bằng hữu của hắn không, nhưng Mộ Lâm Giang ngược lại đã nhìn thấu vài phần, Diệp Vân Chu đại khái đang cân nhắc giá trị của hắn.

Những lời nhìn như vui đùa ở thủy lao kia có lẽ là để thử, cho tới giờ Mộ Lâm Giang vẫn không đoán ra rốt cuộc Diệp Vân Chu muốn cái gì, chỉ có tìm tàn hồn báo thù sao? Cũng không hẳn là vậy, ngôn từ lường gạt xúi bẩy tùy tiện là lấy ra, dường như y muốn kéo mỗi người mình gặp được xuống dòng nước xiết, y đàm tiếu với Tô Lê, với Vệ Nhất, hay với Hoắc Phong Đình cũng chưa chắc đã thực sự vui vẻ… Cho nên rốt cuộc hắn lấy gì đảm bảo mà cảm thấy Diệp Vân Chu cười nói với hắn là thật?

Mộ Lâm Giang càng nghĩ càng u ám, nước lạnh thấm ướt hơn nửa y phục của hắn, vải dệt lạnh lẽo dính lên da, hắn mặc rầy rà, cho dù là vải mỏng nhẹ bẫng dính đầy nước cũng sẽ rất có sức nặng, vết thương cũ không đủ linh lực áp chế cũng bắt đầu nhen nhóm ám hỏa trong lòng.

Hắn càng thêm bực bội, vịn lên kệ sách cố hết sức hạ thấp giọng, rầu rĩ ho khan hai tiếng, một ngụm tanh ngọt lại không áp chế được, dâng lên trong cổ họng tràn khỏi răng môi, xuôi theo cằm tưới trên mặt đất.

“Địc mẹ!” Hoắc Phong Đình vốn còn đang nghỉ ngơi kinh sợ đến mức chạy tán loạn, “Ta còn chưa nặng tay đánh ngươi mà, xem ra là ta bảo đao chưa cùn.”

Diệp Vân Chu ngoảnh đầu nhìn lại, thầm nghĩ còn có người vội vàng muốn đụng vào đồ sứ cơ à. Y không để ý đến Hoắc Phong Đình, dùng sức kéo Tô Lê bước nhanh tới đỡ Mộ Lâm Giang, vươn cổ tay áo lau máu bên môi cho hắn, nhíu mày nói: “Hoắc huynh dọn dẹp sạch sẽ xung quanh đừng để lại manh mối, Tô Lê ở lại dẫn đường cho Hoắc huynh, chúng ta đi trước một bước.”

“Hừ, quan hệ chúng ta tốt đến vậy à?” Mộ Lâm Giang nghe an bài quyết đoán của Diệp Vân Chu, hừ ra một âm tiết xem thường, rầu rĩ không vui, “Tự ta đi được, không cần ngươi phải qua loa.”

“Cung chủ đại nhân của ta ơi, ngài có thể ngừng đanh đá không?” Diệp Vân Chu không hiểu kiểu gì nghiêng mắt liếc nhìn hắn, “Lại có gì bất mãn với ta à, ăn dấm vô căn cứ của Hoắc Phong Đình?”

“Không, ta không nhàm chán như vậy.” Mộ Lâm Giang phủ nhận, ngửa đầu nhìn biển đèn trên mái vòm lòng đất, phút chốc bình tĩnh lại, nói: “Coi như ta sáng nắng chiều mưa đi, ngươi nhớ kì hạn ba ngày đã qua hơn nửa ngày rồi đấy.”

“… Ngươi là học trò nhỏ du xuân à.” Diệp Vân Chu thấp giọng lẩm bẩm một câu, “Chuyện đã đáp ứng với ngươi rồi, đừng nhắc mãi như vậy được không? Một ngày còn chưa qua, tần suất tính giờ này thật có lỗi với tuổi tác của ngươi.”

“Chớ không lưu tâm, ngươi tốt nhất nên tranh thủ thời gian suy xét câu trả lời đi, không được phép gạt ta.” Mộ Lâm Giang cảnh cáo y, “Không thì đừng trách ta không nể tình.”

“Dạ dạ dạ, ta lừa ai cũng không lừa ngươi.” Diệp Vân Chu luôn miệng đáp ứng, thật vất vả mới dỗ Mộ Lâm Giang trở lại bình thường. Hai người một đường thông suốt trở lại dưới tường cao, ngoài tường đội thủ vệ tuần tra đang xa xa lướt qua, nhịp bước lộn xộn, y nghe thấy tiếng thủ vệ vừa chạy vừa chỉ huy, đã đại khái hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Mấy con linh thú kia thế mà đã giẫm sụp tường Xích Hề viện, cắn chết mấy tên cai ngục trong viện, vài nô lệ trong Xích Hề viện nhân cơ hội này cướp được một Lôi Cức tiên quất gãy xiềng xích, cũng thừa dịp hỗn loạn đào tẩu.

“Xem ra hôm nay Vĩnh Dạ cung không được an bình rồi.” Diệp Vân Chu kề sát dưới tường cao, chờ mấy đội thủ vệ tuần tra đều đi xa mới hỏi Mộ Lâm Giang, “Cần ta cõng ngươi không?”

“Còn chưa tới nỗi để ngươi phát huy.” Mộ Lâm Giang lắc dù, một chiếc nan dù vàng đậm hơi sáng lên, ngay sau đó hắn đã xuất hiện trên đầu tường, vững vàng đứng thẳng quay người lại.

Không còn ảnh hưởng của cấm chế, cảm giác uyển chuyển và quyền khống chế trở về thân thể, Mộ Lâm Giang thở phào một hơi, vạt áo bị thủy lao thấm ướt tức thì được sấy khô, không để lại chút dấu vết. Hắn bỏ hết những vật nên thu vào túi càn khôn vào, đổ ra một viên đan dược nuốt xuống, lấy lại tinh thần vênh váo lên, ngồi xổm thả dù xuống mặt tường, cười hỏi: “Cần ta kéo ngươi không?”

“Ta cũng không cần ngươi phát huy.” Diệp Vân Chu lui ra sau vài bước, tụ lực đạp một cái lên mặt tường phi thân, hai tay bám lấy đầu tường cũng lật người lên.

Hai ngươi vừa rời khỏi phạm vi cấm chế, Tô Lê cùng Hoắc Phong Đình cũng theo sau chạy tới. Hoắc Phong Đình ở dưới tường ra hiệu, Diệp Vân Chu nghiêng đầu hỏi: “Có ý gì?”

“Bảo ngươi tiếp lấy Tô thiếu gia.” Mộ Lâm Giang giải thích một chút, rồi liền thấy Hoắc Phong Đình một tay túm chặt cổ áo sau gáy Tô Lê, một tay xách đai lưng, Tô Lê còn chưa định thần được đã bị hắn cong lưng đứng trung bình tấn ném một phát ra ngoài.

Hai người trên đầu tường đã hiểu ám hiệu, nhưng cuối cùng lại đồng thời tránh sang hai bên. Tô Lê kêu thảm thiết một tiếng, bay qua đầu tường luống cuống tay chân rơi xuống, Mộ Lâm Giang hảo tâm vung dù xuống, ngay lúc cậu ta sắp kết bạn với phiến đá trên mặt đất đã dùng một bức tường gió nâng lên.

Hoắc Phong Đình theo sát băng qua đây, nhìn quanh tứ phía, chốc chốc lại kinh ngạc cảm thán, bắt lấy Tô Lê giải thích cho mình.

“Bảo ngươi tiếp lấy, ngươi trốn làm gì.” Mộ Lâm Giang cố nén ý cười chỉ trích Diệp Vân Chu.

“Ngươi trốn còn phiêu dật hơn.” Diệp Vân Chu lườm hắn một cái, nét mặt thay đổi, chợt lộ chút hứng thú, “Đưa ta mượn một bộ cung tiễn, và một tờ giấy không dễ bị hỏng.”

“Ngươi có chủ ý?” Mộ Lâm Giang dứt khoát ngồi trên đầu tường, lúc này hai bên đều không có người đi qua, đúng thật là thời cơ tốt để hành động.

“Một kỉ niệm hết sức huy hoàng tráng lệ.” Diệp Vân Chu chìa tay về hướng Mộ Lâm Giang, quay người xuống xác nhận với Tô Lê, “Mấy kiến trúc dưới bốn tòa tháp canh kia, đều là thủ vệ ở phải không.”

“Không sai, bên kia không cho phép nô lệ đến gần.” Tô Lê ngửa đầu trả lời một câu, “Các đệ muốn làm gì?”

“Bắn chút pháo hoa.” Diệp Vân Chu nhẹ nhàng bâng quơ cười nói.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Mộ Lâm Giang lục một chiếc cung và một túi tên ra từ trong túi càn khôn, thêm cả giấy bút đưa hết cho y: “Sao ngươi biết ta sẽ có những thứ này.”

“Giấy bút khẳng định là có, còn cung tiễn ấy à, không phải ngươi chuyên dùng vũ khí tầm xa sao? Ta thấy ngươi khả năng có mang theo.” Diệp Vân Chu nhận trường cung, thử kéo một chút, không tính là nặng. Y cầm bút lông bắt đầu trổ văn chương lai láng trên giấy, Mộ Lâm Giang nhìn mấy lần, là một bút tích khác hoàn toàn.

Mộ Lâm Giang nhướng mày nói: “Đáng tiếc ngươi đoán sai rồi, tiễn thuật của ta cũng bình thường thôi.”

“Vậy ngươi kiêu ngạo lắm hả.” Diệp Vân Chu cạn lời, “Ngươi nói xem, ngươi ở Tịch Tiêu cung uổng công dưỡng lão cả mấy trăm năm, thế mà nghề tay trái gì cũng chưa học được.”

“Luyện cung đứt tay… Súng etpigôn (1)  thực ra từng luyện qua một đợt.” Mộ Lâm Giang cãi lại, “Cầm kì thi họa vẫn là tinh thông.”  (1) Súng etpigôn:



“Đây không phải điều cơ bản bắt buộc của lũ cấp cao trong các môn phái sao?” Diệp Vân Chu chửi thầm ngươi có thế cũng khoác lác, “Ra ngoài hỏi một vòng xem, có người nào không tinh thông.”

“Hoắc Phong Đình.” Mộ Lâm Giang phun ra một cái tên vô cùng uy tín.

Diệp Vân Chu: “…”

Diệp Vân Chu thật sự không tài nào phản bác được, một mình Hoắc Phong Đình đã kéo thấp phẩm chất của toàn bộ Hoàng đô.

Trong thời gian nói chuyện phiếm, một lá thư đe dọa đã được Diệp Vân Chu thuần thục viết xong. Y dặn dò Hoắc Phong Đình lát nữa phối hợp hành động với mình, đừng tùy tiện bại lộ thân phận, rồi cuộn giấy lại cài lên cung, ngón tay vạch một đường, đốt một tấm Dẫn Hỏa phù trên cung, ngón cái cùng ngón áp út kẹp một mũi tên, sau đó nghiêng đầu giương cung ngắm bắn, nhắm ngay vào tòa tháp canh gần nhất, hít sâu một hơi buông dây cung ra.

Tiếng vọng cực nhỏ vang lên bên tai, Diệp Vân Chu động tác không ngừng, thay mũi tên thứ hai, lại căng dây cung bắn về phía chùm đèn lồ ng trên mái vòm.

Mộ Lâm Giang nhìn động tác trôi chảy của y, thấy hơi ngoài dự đoán; Diệp Vân Chu li3m môi dưới, vươn tay nói: “Đưa Lôi Cức tiên cho ta.”

Tiếng ầm ầm bên tháp canh lúc này mới truyền đến, thế lửa từ phù triện bốc lên nháy mắt đã nuốt hết tòa tháp gỗ, đến Diệp Vân Chu cũng có phần kinh ngạc với hiệu quả này. Mộ Lâm Giang đưa Lôi Cức tiên ra, nhịn không được hỏi: “Kiếm pháp của ngươi không tồi, còn có thời gian học cung?”

“Nói thật, ta chẳng qua chỉ có linh cảm là ta biết bắn tên thôi.” Diệp Vân Chu lại thắt chuôi roi lên thân tên, nhắm ngay cửa sổ phòng giam nô lệ, “Đây khả năng chính là thiên phú đấy.”

Mộ Lâm Giang hiển nhiên không tin, thầm nói thiên phú này lợi hại thật. Mũi tên mang roi xuyên qua song cửa dày đặc dưới tòa tháp sụp, chuẩn xác ghim vào cửa sổ.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Chùm đèn trên đỉnh đứt một dây, đèn lồ ng đỏ rực tranh nhau rơi xuống dưới, ở giữa không trung vẽ ra những chiếc đuôi lập lòe, tựa như đón mừng một buổi lễ khai mạc long trọng. Diệp Vân Chu đã dùng hết tên trong túi, nhảy xuống sau tường chạy đi. Ánh lửa cùng tiếng la hét trong Huyền Hề viện vang lên hết đợt này đến đợt khác, trong nháy mắt trước khi chạm đất, Diệp Vân Chu nhanh như chớp xuất kiếm chém về phía tường cao, mấy đường kiếm khí thẳng tắp vụt lên, mở ra một cánh cổng lớn ở ngay trên tường.

“Có người tập kích! Bắt lấy bọn chúng!” Một đội hộ vệ bận bịu khắp nơi nghe tiếng bôn ba đuổi đến, rốt cuộc thấy được bóng dáng Diệp Vân Chu. Cả sáu người đều là Nguyên Anh kì, lập tức phát tín hiệu rồi tản ra bao vây mấy người dưới tường.

Dưới ngọn lửa và tro bụi, Mộ Lâm Giang căng dù ra, Diệp Vân Chu tiện tay tìm một tấm mặt nạ bình thường từ túi càn khôn ném cho Hoắc Phong Đình phía sau: “Nhớ để lại người sống, để gã báo cái tin.”

Hoắc Phong Đình bóp nắm tay, cười sang sảng một tiếng: “Cục diện đích xác là đủ lớn, gia thích, còn lại cứ giao cho gia, về phần còn giữ được mấy hơi, phải xem tạo hóa của chúng.”

Bóng dáng hắn chợt biến mất giữa tiếng cười to hùng hậu, dưới bụi mù chỉ còn tiếng kêu thảm thiết cùng âm thanh xương gãy. Có người ngoài mạnh trong yếu quát hỏi thân phận Hoắc Phong Đình, Hoắc Phong Đình không vừa lòng vì chẳng được báo danh, hừ nói: “Dạ đô Tô gia, gia đến đón tiểu công tử nhà gia đi. Nói cho đám cháu trai trên đầu ngươi, có bản lĩnh thì tới Dạ đô, gia sẽ không ấn chúng sặc chết trong nhà xí đâu, coi như đám rác rưởi này ngày thường đã ăn cứt quen rồi!”

Mộ Lâm Giang dưới dù lắc lắc đầu, Hoắc Phong Đình vừa mở miệng nói đã kéo không chỉ gấp đôi thù hận cho Tô gia. Diệp Vân Chu ké một nửa dù, không dính một hạt bụi, y hô một tiếng, cùng Hoắc Phong Đình cực kì kiêu ngạo đập xong thì rút.

Trên đường rời khỏi Huyền Hề viện, Mộ Lâm Giang cũng không kìm lại cơn ngứa tay, ném vài đạo Lôi quyết vào giác đấu trường, vừa đơn giản vừa hiệu quả nổ sụp một bên thính phòng và tường vây. Vĩnh Dạ cung có khả năng sắp xếp những thủ vệ Nguyên Anh kì đầy triển vọng đông hơn hẳn nơi khác đã coi như đề phòng nghiêm ngặt, nếu là chỗ khác, Nguyên Anh kì đã đủ để làm chưởng môn một phương, song Vĩnh Dạ cung từ khi thành lập đến nay lại chưa bao giờ gặp phải tình huống xui xẻo như việc hai tên Đại Thừa kì cùng nhau tới đây đập phá.

“Đi đâu tiếp giờ?” Hoắc Phong Đình bẻ khớp xương trong hẻm nhỏ ẩn giữa đường phố, hưng phấn nói.

“Vĩnh Dạ cung đã mở kết giới phong bế, hiện giờ bất kể là người mình hay khách nhân đều không ra được.” Mộ Lâm Giang ngẩng đầu quan sát ánh quang tràn lan trên mái vòm, “Có một nơi có thể tạm lánh.”

“Chúng ta đến cửa hàng bán hình cụ kia đi.” Diệp Vân Chu ăn ý lĩnh hội ý tứ của Mộ Lâm Giang, “Chúng không thể một mực cầm chân khách, đến khi kết giới tán ra mà còn chưa lục soát ra được người, đương nhiên sẽ cho rằng chúng ta đã sớm chuồn êm.”

“Các ngươi còn có cứ điểm?” Hoắc Phong Đình kinh ngạc.

“Ừm, giành được.” Diệp Vân Chu cười nói.

Tác giả có lời muốn nói: Flag ba ngày, bắt đầu _(:з” ∠)_
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện