(1) Chiêu tam mộ tứ (sáng ba chiều bốn): đánh lừa người khác bằng thủ đoạn, về sau được dùng với nghĩa: thường xuyên thay đổi quyết định và không có trách nhiệm. Ngày nay câu thành ngữ được dùng để tả ai đó luôn luôn thay đổi quyết định và người ta không thể tin vào những điều người đó nói.
Từ lầu hai truyền đến tiếng đóng cửa vang dội rõ ràng, Diệp Vân Chu vuốt phẳng lại nếp nhăn trên cổ áo, nhìn đăm đăm nước canh giải rượu vẫn còn lăn tăn sóng gợn một lát, rồi vẫn quyết định đem thứ này lên đưa cho Mộ Lâm Giang.
Y cầm lấy ngọc giản trên bàn, bưng canh đến trước cửa phòng Mộ Lâm Giang, Hoắc Phong Đình cùng Tô Lê ở cách đó không xa thò đầu ra, mặt mũi đầy vẻ hiếu kì, Diệp Vân Chu đành phải lắc đầu, tỏ ý không có chuyện gì.
“Mộ cung chủ, mở cửa, canh giải rượu.” Diệp Vân Chu bất đắc dĩ nói.
“Không uống.” Mộ Lâm Giang khẩu khí ác liệt.
“Không uống cũng được, mở cửa.” Diệp Vân Chu lại gõ cửa hai cái, “Ta có chính sự cần nói.”
Trong phòng yên lặng một lúc lâu, chốt cửa mới mở ra, Diệp Vân Chu đẩy nhẹ, thấy Mộ Lâm Giang bất động như núi ngồi bên mép giường, tựa như đang nhắm mắt tĩnh tọa.
Chiếc bàn vẫn chia năm xẻ bảy trên mặt đất, Diệp Vân Chu buộc phải đặt bát canh lên tủ thấp cạnh giường, đưa ngọc giản tới trước mặt Mộ Lâm Giang: “Đây là tất cả danh sách nô lệ chúng ta mang ra, thông tin cặn kẽ đều ở trong đó, không chỉ tam đô mà còn có cả người của Tu Chân cảnh, cánh tay Vĩnh Dạ cung đủ dài đấy, chẳng những bắt người còn cố tình mở rộng ở Tu Chân cảnh.”
“Tiếp đó thì sao?” Mộ Lâm Giang hơi ngẩng đầu, mở mắt nhìn chòng chọc y.
“Tiếp đó, đưa nốt phần ngươi mang ra cho ta, chắc chắn vẫn còn người Tu Chân cảnh. Tam đô hiện giờ duy trì cân bằng ngoài mặt, giữ lại vài phần thể diện cho nhau, nhưng láng giềng Tu Chân cảnh của tam đô ấy à, kéo cả Trọng Hoa tiên môn gần chúng ta nhất vào đi, để bọn họ tự đòi lời giải thích từ thành Lăng Nhai.” Diệp Vân Chu không nhanh không chậm nói.
“Tiếp đó thì sao?”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Lúc này chúng ta tiếp tục thả thông tin giao dịch mảnh vỡ Dẫn Mộ Thạch và Hoắc Phong Lâm hàng thật thực tế vẫn chưa bỏ mình, bấy giờ Hoắc Phong Lâm loạn trong giặc ngoài, nếu muốn rèn đao tăng cao thực lực thì nhất định sẽ nóng lòng giành được mảnh vỡ, bên này chúng ta sẽ giở chút thủ đoạn với mảnh vỡ, truy vết vị trí của nó, là có thể tìm được vị trí của Dẫn Mộ Thạch.”
“Tiếp đó thì sao?”
Diệp Vân Chu hiểu rồi, Mộ Lâm Giang không có hứng thú với những việc này. Y không khỏi có phần chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Mấy việc như trên đã làm đâu, ngươi còn muốn tiếp cái gì? Coi ta là Sấm Ngôn Lục à?”
“Mảnh vỡ trong tay, truy vết trực tiếp cũng có thể tìm được Dẫn Mộ Thạch.” Thần sắc Mộ Lâm Giang bình tĩnh, “Ta có chút ý tưởng về thuật trận.”
“Ý tưởng thì có, nhưng cơ thể chịu được không?” Diệp Vân Chu lạnh nhạt nói, “Biết vị trí thì sao? Hoắc Phong Lâm chắc chắn đã phái hàng tầng thủ vệ và các cơ quan cấm chế bảo vệ Dẫn Mộ Thạch, ngươi còn định cứ thế xông vào hay sao?”
“Ngươi còn quan tâm ta à.” Mộ Lâm Giang trong giọng có gai, “Là lo lắng ta không chịu nổi, hay là lo ngươi không có không gian phát huy?”
“Mộ Lâm Giang, ngươi rốt cuộc có ý gì?” Diệp Vân Chu đến gần vài bước chất vấn, “Ta đang cân nhắc cho ngươi, ngươi còn muốn lạnh châm nóng chọc?”
“Vậy ngươi lên đây cũng chỉ có chính sự muốn nói?” Mộ Lâm Giang thở dài hỏi lại.
“… Còn cả canh giải rượu.” Diệp Vân Chu trỏ vào cái tủ thấp.
Mộ Lâm Giang xuống giường bưng bát canh đưa tới gần miệng, ngửa đầu, chắc định uống một hơi cạn sạch, nhưng hình như hương vị thực sự quá tệ, hắn mới uống một ngụm đã bị khí thế uống một hơi cạn sạch này hăng hái làm sặc, chỉ có thể qua quýt gác lại, ho khan lau miệng.
“Không chỉ mỗi việc chính sự này, ta còn một chuyện khác muốn nhờ.” Diệp Vân Chu thấy thế cũng chẳng giận lên nổi, trầm tư một lát rồi nói.
“Nói.” Mộ Lâm Giang tức giận nhìn y.
“Kiếm chứa mảnh vỡ Dẫn Mộ Thạch đang ở chỗ ta, chắc ngươi có biện pháp không phá hỏng ấn kí linh thức mà vẫn có thể sử dụng túi càn khôn chứ.” Diệp Vân Chu cởi chiếc túi đeo bên hông xuống.
“Ta không có hứng lục lọi hành lí của ngươi.” Mộ Lâm Giang nói.
“Phòng khi cần đến thôi.” Diệp Vân Chu nhẹ nhàng bâng quơ, “Nếu đến lúc ta không dùng được túi càn khôn thì đồ đạc quan trọng ngươi vẫn có thể lấy.”
“Ngươi đừng có toan tính xiêu vẹo gì đấy.” Mộ Lâm Giang nghe câu này là ngửi được mùi tính kế, hắn cảnh cáo một câu, nhưng vẫn giơ tay vạch một tự phù dập dềnh trên túi đeo, “Nhỏ một giọt máu.”
Diệp Vân Chu theo lời cắt qua ngón trỏ, bóp máu rỉ về hướng tự phù, tự phù tức thì chui hẳn vào túi càn khôn. Mộ Lâm Giang vung tay xuống, lấy kiếm Trì Sơ Vũ tặng cho ra, vẽ một đường rồi thả trở lại.
“Ta còn một chuyện nữa muốn nhờ.” Diệp Vân Chu thắt túi càn khôn, tiếp tục nói.
“Ngươi đến cùng còn bao nhiêu chuyện?” Mộ Lâm Giang nhíu mày cất cao giọng.
“Một việc cuối cùng.” Diệp Vân Chu chân thành bảo đảm, “Ta vĩnh viễn đứng về phía ngươi, ngươi có tin ta không?”
“… Ừm.” Mộ Lâm Giang có phần ngoài ý muốn, ừ một tiếng cho có lệ.
“Vậy là tốt rồi, chỉ thế thôi.” Diệp Vân Chu chấm dứt đề tài.
Mộ Lâm Giang đưa hồ sơ lấy được cho y, Diệp Vân Chu đem xuống sắp xếp lại, y đi rồi hắn mới ảo não đập nắm tay lên tủ.
Cùng lúc đó, phủ thành chủ thành Lăng Nhai.
Phủ thành chủ được xây trên một đỉnh núi cao ngất hiểm trở khôn cùng, nhìn xuống bao quát cả tòa thành. Tháng ba mùa xuân, sắc xanh đâm chồi, biển mây sôi sục.
Hoắc Phong Lâm đứng bên vách núi, vạt áo phấp phới trong ngọn gió rét, sắc mặt âm trầm, đường nét cứng rắn, cho dù là người đã chính mắt gặp được Hoắc Phong Đình, thì ngoại trừ thần sắc cũng gần như không phân biệt nổi hai ngươi có chỗ nào khác nhau.
Không bao lâu sau, một cô gái áo đỏ dáng vẻ yêu kiều đạp trên đường đá chầm chậm bước tới, thanh âm trong gió có chút mơ hồ.
“Đêm khuya thế này, thành chủ lại bảo ta tới đây, chẳng hay có chuyện gì quan trọng?”
Hoắc Phong Lâm khoanh tay chậm rãi ngoảnh đầu lại: “Kiều đường chủ, ta muốn biết, giữa Thu Thủy kiếm các và ta, nàng sẽ chọn ai?”
Kiều Tâm Nguyệt đứng nguyên tại chỗ, khẽ sửng sốt, sau đó che miệng cười: “Thành chủ nói lời này là không phải rồi, ta tuy là đường chủ của Thu Thủy kiếm các, nhưng không hợp tác với chàng, Thu Thủy kiếm các khi hành sự luôn luôn xem xét thời thế, chúng ta sẽ không có ngày cần lựa chọn.”
“Chưa chắc đã vậy đâu.” Hoắc Phong Lâm cười nhạo một tiếng, “Vĩnh Dạ cung bị người khác tập kích, thả một tràng lửa, mặc dù chỉ thiêu hủy một ít công trình không đáng tiền, nhưng đây chính là khiêu khích Vĩnh Dạ cung, khiêu khích ta.”
Kiều Tâm Nguyệt mặt không đổi sắc hỏi: “Có liên quan gì đến Thu Thủy kiếm các?”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Phó thành chủ giao lên một phong thư.” Hoắc Phong Lâm thoáng rung cổ tay, từ tay áo rơi xuống một tờ giấy, quăng về phía Kiều Tâm Nguyệt, “Ngươi tự xem đi.”
Kiều Tâm Nguyệt tiếp được trang giấy viết thư bén như phi đao kia, vuốt phẳng xem xét. Chỉ thấy ngôn từ không chút khách khí, tuyên bố nếu không phái người đến nhận lỗi với Tô gia, giao ra thủ cấp của kẻ tội đồ đã bắt Tô thiếu gia đi, thì Tô gia và Thu Thủy kiếm các sẽ đồng khí liên chi (2), tuyệt không để kẻ khác vũ nhục; Dạ đô sẽ đưa lên màn trả thù ngoan tuyệt nghiêm khắc nhất, cho đến khi nghiền nát cái hang chuột dơ bẩn chôn trong lòng đất này mới thôi.
(2) Đồng khí liên chi: hay còn gọi là “đồng khí liên căn”, là thành ngữ dùng để chỉ tình thân thiết giữa anh chị em ruột thịt giống như những cành nhánh mọc từ cùng một cây, cùng được hưởng sự vun bồi, nuôi dưỡng từ thân cây.
“Vĩnh Dạ cung bắt tiểu thiếu gia Tô gia?” Kiều Tâm Nguyệt lộ ra chút khó tin, gãi đúng chỗ ngứa, “Được rồi, bỏ qua điều này đi, Tô gia làm thế nào nhận được tin tức? Huống hồ quan hệ giữa Tô gia và Thu Thủy kiếm các cũng không tính là tốt, năm ngoái Thu Thủy kiếm các vừa ép giá mua mất một mỏ quặng của Tô gia, sao năm nay lại đồng khí liên chi được? Đây chẳng phải Tô gia phùng má giả mập sao, thành chủ, chàng cũng không được tin chứ.”
“Hừ, ngươi đương nhiên phải nói đỡ cho Thuy Thủy kiếm các rồi, có điều ta không tin tưởng nổi lũ Dạ đô.” Giọng Hoắc Phong Lâm mang vẻ bực tức, “Nếu ngươi thật lòng quy thuận ta, thì hoặc là thuyết phục các chủ nhà ngươi, hoặc là nhân lúc còn chưa muộn cắt đứt quan hệ với Thu Thủy kiếm các đi, đừng nghĩ có thể kiếm lời cả hai bên!”
Kiều Tâm Nguyệt nghe thế thì như bị tổn thương sâu sắc, mi mắt đỏ lên, nắm chặt bức thư, tủi thân khóc nức nở: “Thành chủ, ta biết chàng không tin ta. Ta thay chàng tìm đúc sư và vật liệu khắp thế giới, nay đao đã luyện, chàng không cho ta xem, ta cũng không oán trách, chỉ vì ta ngưỡng mộ thành chủ, nữ tử đã phải lòng một người, vì chàng ấy làm gì cũng cam tâm tình nguyện! Nhưng chàng lại nói chuyện tổn thương người khác như thế, ta… ta sẽ oán chàng!”
Hoắc Phong Lâm nhìn bộ dạng lệ tuôn đầy mặt của Kiều Tâm Nguyệt, trong lòng nảy lên hai nhịp khác thường, sinh ra chút thương tiếc kì quái, nhưng gã còn chưa kịp an ủi, luồng cảm xúc này đã dần dần biến mất, trong mắt khôi phục lại tỉnh táo.
“Được rồi, ta nhất thời nói lẫy thôi, Kiều đường chủ chớ để trong lòng.” Hoắc Phong Lâm đi đến bên người Kiều Tâm Nguyệt lấy lá thư đi, thuận tay kéo dải lụa choàng của Kiều Tâm Nguyệt cọ mặt ả một phen, lau nước mắt, “Nàng hỏi thăm một chút chiều hướng của Dạ đô, xem là Tô gia tự nói xằng nói bậy, hay là Thu Thủy kiếm các cũng quả thực tham dự trong đó.”
Kiều Tâm Nguyệt hơi ngửa đầu, son phấn đều đã bị Hoắc Phong Lâm lau sạch một tầng, ả gắng gượng cười cười, song linh quang chợt lóe lên, bỗng nhiên nói: “Thành chủ, đây có khi nào là ngụy trang? Ta nhớ người kia bị nhốt ngay ở Vĩnh Dạ cung nhỉ, Tô gia có niềm tin như vậy, chưa chắc đã là vì kéo được Thu Thủy kiếm các, ngộ nhỡ bọn chúng đánh bậy đánh bạ lại cứu được người kia thì sao?”
Sắc mặt Hoắc Phong Lâm phát lạnh, siết chặt nắm đấm: “… Có lí, Kiều đường chủ cứ tự nhiên, ta đi một chuyến.”
Gã nói xong thì đi liền, thả người nhảy xuống vách núi, chìm hoàn toàn xuống biển mây. Kiều Tâm Nguyệt hít sâu, thu lại vẻ oán trách vừa nãy, lấy khăn tay ra lau mặt, mắng: “Cùng lắm chỉ là hàng dởm, thật biết ra vẻ ta đây, thực sự coi mình là chủ nhân tam đô?”
Hoắc Phong Lâm không ở trên núi, tàn hồn bám trên người Kiều Tâm Nguyệt cũng không còn giả bộ nữa, ngự kiếm bay thẳng về biệt viện.
Trong viện không có hạ nhân, trống trải yên tĩnh không một tiếng động, tàn hồn mở cửa bước vào sảnh chính. Dưới bóng cột nhà, một nam tử đứng thẳng tắp, giống như một con rối không có ý thức.
Tàn hồn ngồi xuống cầm lấy ấm trà, rồi lại thả xuống, giương mắt không kiên nhẫn nói: “Ân Tư, ta bảo ngươi đợi ở đây, chứ không bảo ngươi đứng kia dọa người, trong phạm vi gian nhà này ngươi có thể tùy ý hoạt động.”
Ân Tư gật đầu như thể đã được nghiêm chỉnh huấn luyện, sau đó dịch một bước khỏi cây cột.
Tàn hồn không kìm nổi thở ngắn than dài, mỗi lần Hoắc Phong Lâm bị gã mê hoặc thì cứ trong khoảnh khắc sắp thành lại bại, chắc là mang theo pháp bảo gì, nhưng Ân Tư trúng chiêu còn làm người ta bực mình hơn.
“Đi thay trà nóng.” Tàn hồn chỉ ấm trà, sai khiến Ân Tư.
Ân Tư bước nhanh qua xách ấm trà đi, một lúc lâu sau trở lại, buông ấm xuống, rồi đứng bên cạnh không nhúc nhích.
“Rót ra.” Tàn hồn chống thái dương ra lệnh.
Ân Tư rót đầy một chén, đứng bên cạnh không nhúc nhích.
“… Đưa cho ta.” Tàn hồn chìa tay phải.
Ân Tư cầm mép chén đặt chén trà lên tay gã, đứng bên cạnh không nhúc nhích.
Chén trà không có quai, tàn hồn bị bỏng một chút, mặc dù đối với tu giả mà nói thì không đến mức bị thương, nhưng độ nóng này làm gã thình lình bạo phát. Gã chưa bao giờ gặp người nào si mê mình mà còn có thể giữ mặt ngoài nói gì nghe nấy như thế, tức đến mức phi chén trà về phía Ân Tư, mắng: “Đồ ăn hại! Yển giáp còn có tác dụng hơn ngươi! Quất một roi đi một bước, ngươi là trâu à? Cút đi cho khuất mắt ta! Chờ khi nào Mộ Lâm Giang lấy được Dẫn Mộ Thạch, ta chắc chắn phải để các ngươi chết không có chỗ chôn!”
Ân Tư cúi đầu, vô cùng nghe lời đi mất.
Sáng hôm sau, các đội ngũ tuần tra Vĩnh Dạ cung ít đi rất nhiều, tốc độ này còn nhanh hơn dự tính của Diệp Vân Chu. Y tốn hơn nửa buổi đêm chỉnh lí xong hết danh sách nô lệ, sáng sớm đã bắt đầu ra vẻ buồn chán gọi Hoắc Phong Đình tán gẫu.
Từ những tin đồn bịa đặt thú vị ba trăm năm trước, lại lơ đãng chuyển đến quan hệ giữa phụ tử huynh đệ của thành Lăng Nhai, Diệp Vân Chu thì hoặc kinh ngạc hoặc kính nể hoặc căm giận bất bình, còn Hoắc Phong Đình lấy cả vò rượu ra, hai người mỗi người một vò ở ngay trong phòng trữ đồ vừa uống vừa chuyện, đến chiều vò không đã đầy đất, Hoắc Phong Đình nằm trên sàn lờ đờ chép miệng, thẳng thắn khen Diệp Vân Chu hào sảng, không phụ anh em.
Diệp Vân Chu người đầy mùi rượu ra ngoài, thoạt nhìn vẫn coi như tỉnh táo, dựa lên cửa hít thở một luồng không khí không cồn.
“Trò chuyện vui vẻ không?” Mộ Lâm Giang khoanh tay đứng bên cạnh hỏi.
“Ngươi ở đây từ lúc nào?” Diệp Vân Chu cười, “Ghen tị?”
“Ngươi cố ý dẫn dắt hắn nói.” Mộ Lâm Giang hừ lạnh.
“Đúng vậy, Hoắc Phong Lâm cũng chẳng sung sướng gì, mẫu thân khó sinh chỉ là bi kịch không may, đáng tiếc phụ thân lại bởi vì đó mà xa cách gã.” Diệp Vân Chu nhăn mi lại, “Ai không muốn được cha mẹ tán dương chứ? Thế nhưng bất kể gã nỗ lực thế nào, cho dù là đuổi kịp bóng lưng Hoắc Phong Đình, thậm chí vượt qua hắn, gã cũng không giành được ánh mắt công nhận của phụ thân. Sau này gã giận dỗi trốn sang Tu Chân cảnh, nhưng khi trở về đã chỉ còn linh đường phụ thân, nếu nói muốn tháo chuông phải nhờ người buộc chuông (3), thì ở đây người buộc chuông đã chết.”
“… Hình như Hoắc Phong Đình vẫn chưa nói đến mức phức tạp như vậy.” Mộ Lâm Giang ghé mắt.
“Bởi vì hắn là người đơn giản, mà suy nghĩ của ta thì tương đối phức tạp.” Diệp Vân Chu khẽ cười vài tiếng, nghiêng đầu nhìn sang, “Tâm tư ta trước giờ luôn quanh co vòng vèo, lấp lóe mịt mờ như thế đấy, ngươi còn thích không?”
“Ngươi say rồi.” Mộ Lâm Giang nói thẳng, hắn đối diện với cặp mắt của Diệp Vân Chu, Diệp Vân Chu thường khen Minh Đồng đẹp, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy, đôi con ngươi đen trầm lắng kia của y còn làm hắn không cách nào tự kiềm chế hơn.
“Ta không say.” Diệp Vân Chu nhấn mạnh, “Coi như ta say, thì cũng là cố ý say, mà nếu cố ý thì không tính là say.”
“Quả nhiên, người uống say không có logic.” Mộ Lâm Giang lắc đầu, túm chặt cánh tay Diệp Vân Chu, “Đi về ngủ.”
“Ta không ngủ!” Diệp Vân Chu nhíu mày muốn rút tay lại, nhưng Mộ Lâm Giang nắm rất chặt, y không thể làm gì khác hơn là để hắn kéo về phòng, hết lần này đến lần khác đính chính, “Ta khẳng định ta không say, trước mắt ta rất rõ ràng, ngươi buông ta ra… Chân ta đau.”
Mộ Lâm Giang đau đầu, bảo Diệp Vân Chu thành thật ngồi trên mép giường, rồi ngồi xổm xuống cởi giày y, xắn quần lên đỡ đầu gối xem xét, chỉ thấy trên làn da trắng nõn để lại một vết sẹo vằn trắng, có hơi ửng hồng.
“Cái này của ta cũng coi như vết thương cũ, rất xứng đôi với ngươi.” Diệp Vân Chu giật giật chân, đạp rơi tất dẫm lên bả vai Mộ Lâm Giang, ý tứ khó hiểu cười, “Ngươi thật sự thích ta ư? Nếu là thật, thì không được có lúc nào không thích, bằng không ta sẽ trả thù ngươi.”
“… Diệp công tử, thật không ngờ ngươi uống rượu kém như thế.” Trên mặt Mộ Lâm Giang là vẻ khoan nhượng một lời khó nói hết, bắt lấy mắt cá chân Diệp Vân Chu đè chân y xuống, “Ngươi mau ngủ đi, không ta dùng Minh Mị quyết đấy.”
“Ta không được ngủ, còn chính sự phải làm.” Diệp Vân Chu xua tay lia lịa, “Có người thích ta, ta… ta phải làm chút gì đó…”
Trong mắt Mộ Lâm Giang lóe lên một vệt kinh ngạc, không biết việc này theo phong cách của Diệp Vân Chu thì tính là đáp ứng hay cự tuyệt, nhưng chung quy lại y vẫn có phản ứng, đại khái có thể coi là chuyện tốt.
Hắn giơ tay hóa dù ra, vừa định vứt cái Minh Mị quyết làm Diệp Vân Chu yên tĩnh lại thì chiếc nhẫn trên tay y chợt lóe lên.
Diệp Vân Chu thoáng sửng sốt, nhìn chằm chằm vào tay trái, dùng sức nhắm mắt lại, sau đó khom lưng nhặt giày vớ về yên lặng đi chỉnh tề, vận linh lực lẩm nhẩm Tĩnh Tâm quyết, lát sau hít sâu, đứng dậy kéo bàn rót một chén trà lạnh uống hết.
“Rượu ủ lâu năm của lão chủ thật đúng là không thể khinh thường.” Diệp Vân Chu xoa huyệt thái dương, không ngoảnh đầu nhìn Mộ Lâm Giang, thanh âm đã không còn lơ mơ, “Vừa rồi hình như ta có chút thất thố, Mộ cung chủ đừng để ý, nói về tin tức này trước đi.”
“Tin tức gì.” Mộ Lâm Giang thất thần ngồi xuống.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Còn nhớ ta phái Túc Tiêu vệ giám sát núi Bất Y chứ.” Diệp Vân Chu dựa lên tủ thấp, “Vệ Thập Nhị hồi báo, có người theo dõi đệ tử của Y Vô Hoạn, đã bị cô ấy bắt giữ, sau khi tra khảo thu được tình báo, người nọ là do thành Lăng Nhai phái ra.”
“Xem ra Hoắc Phong Lâm đã biết Hoắc Phong Đình mất tích?” Mộ Lâm Giang nhanh chóng phản ứng lại, “Gã đã bắt đầu nhắm vào Y Vô Hoạn.”
“Bên núi Bất Y chỉ sợ rất nhanh cũng sẽ có động tác, thậm chí bên người Y Vô Hoạn khả năng còn có nội ứng.” Diệp Vân Chu phỏng đoán, “Có điều Túc Tiêu vệ của ngươi làm bảo tiêu cho núi Bất Y, hẳn vẫn chống đỡ được chứ.”
“Đương nhiên.” Mộ Lâm Giang quả quyết nói, “Ngươi có định nói cho Hoắc Phong Đình không?”
“Nếu vẫn chống đỡ được, thì không cần phải báo.” Diệp Vân Chu bình đạm nói, “Bán một ân tình cho Y Vô Hoạn không phải càng hay sao? Mặt khác nếu nói cho Hoắc Phong Đình, hắn tin tưởng Túc Tiêu vệ của ngươi, sau khi ra ngoài nhất định sẽ đến thẳng thành Lăng Nhai tìm Hoắc Phong Lâm.”
“Đây không phải loạn trong giặc ngoài mà ngươi muốn ư?” Mộ Lâm Giang hỏi lại.
“Vẫn không được, chuyện này không có lợi với ngươi.” Diệp Vân Chu trầm ngâm, “Nghe ta an bài đi, kết giới chắc chẳng mấy chốc sẽ triệt bỏ, ra ngoài chúng ta nói chuyện tiếp.”
Diệp Vân Chu đoán không sai, giờ Dậu kết giới Vĩnh Dạ cung đã đóng lại, cung chủ Vĩnh Dạ cung thả ra tin tức đã bắt đươc kẻ gây sóng gió, để chuyên tâm xử lí việc này Vĩnh Dạ cung tạm thời đóng cửa, toàn bộ chi phí ăn ở ba ngày nay của quý khách ở Vĩnh Dạ cung đều được miễn.
Mấy người dự định sẽ trà trộn vào đám khách của Vĩnh Dạ cung rồi im hơi lặng tiếng rời đi, song Mộ Lâm Giang lại nhận được một thư mời bất hảo.
Vệ Nhất vẫn ở trấn Lục Hợp dưỡng thương chưa rời đi, vừa lúc thấy một tên hắc y bịt mặt ném vào nhà Trần Vũ một vật, và để lại lời nhắn.
Hắn lặng lẽ lẻn vào kiểm tra, trong bao quần áo kia đựng một chiếc hộp, trong hộp là thủ cấp của Trần Vũ.
(1) Vào thời Xuân Thu (năm 770-476 trước Công Nguyên) có một ông lão sống tại Tống quốc. Ông ta rất thích khỉ nên ông nuôi rất nhiều khỉ trong nhà. Ông có thể trò chuyện với lũ khỉ và chúng cũng có thể hiểu ông.
Ông lão cho mỗi chú khỉ tám hạt dẻ mỗi ngày, bốn hạt buổi sáng sớm và bốn hạt buổi chiều.
Tuy nhiên vì lũ khỉ ăn nhiều quá nên chẳng mấy chốc chẳng còn gì nhiều ở nhà ông lão nữa. Bởi vậy ông lão đành phải giảm lượng thức ăn mà ông vẫn thường cho chúng ăn xuống. Ông lão quyết định cho mỗi con bảy hạt dẻ mỗi ngày.
Ông gọi lũ khỉ lại và thông báo với chúng: “Giờ chúng ta đang hết dần thức ăn. Từ hôm nay trở đi ta sẽ cho mỗi con bốn hạt dẻ vào buổi sáng và ba hạt dẻ vào buổi chiều. Ta mong là các con chấp nhận việc này.”
Nghe thấy vậy lũ khí khá là không vui. Một con khỉ lớn nhất hỏi ông lão: “Tại sao chúng con chỉ được có ba hạt dẻ vào buổi tối thôi chứ? Không được!”
Những con khỉ khác cũng rất tức giận vì mỗi con chỉ được nhận có ba hạt dẻ thay vì bốn hạt vào buổi tối.
Vì thế ông lão nói với lũ khỉ: “Ồ, nếu vậy thì mỗi con sẽ được ăn ba hạt vào buổi sáng và bốn hạt vào buổi chiều vậy.”
Biết rằng buổi tối chúng vẫn được cho bốn hạt nên lũ khỉ hài lòng lắm và chúng gật đầu đồng ý.
(3) Xưa kia trong một toà miếu, một hôm hòa thượng trưởng lão tên là Pháp Nhỡn triệu tập tất cả các đệ tử lại và đưa ra một câu hỏi kì quặc để khảo sát họ. Ông muốn tìm xem trong các đệ tử của mình người nào có trí tuệ sáng suốt nhất. Câu hỏi là: “Giả sử có một con hổ dữ đeo chiếc chuông vàng trên cổ, lấy ai để cởi được cái chuông ấy”.
Câu hỏi khiến tất cả đệ tử đều bối rối. Mò tới cổ một con hổ hung dữ mà tháo cái chuông ra, thì cũng chẳng khác gì thọc tay vào mõm mà nhổ răng nó. Làm gì có người nào lại đủ can đảm làm như thế? Vì thế mọi người cứ giương mắt nhìn nhau, nhất thời không có ai trả lời được.
Lúc ấy có một tiểu hòa thượng tên là Pháp Đăng đi từ cửa chùa tới. Pháp Nhỡn thấy mọi người không trả lời được, bèn đưa tay vẫy Pháp Đăng đến nhắc lại câu hỏi cho biết và hỏi:
– Con có thể trả lời được không? Tiểu hòa thượng Pháp Đăng còn ít tuổi như thế mà chẳng cần suy nghĩ gì cả, thuận miệng nói luôn:
– Chuyện này chẳng dễ đâu. Nhưng cứ bảo kẻ nào đã buộc chuông vào cổ con hổ thì tới tháo ra là xong.
Mọi người nghe thấy thế lập tức hiểu ra, nhất loạt vỗ tay hoan hô. Từ đấy về sau, hòa thượng Pháp Nhỡn hết sức coi trọng tiểu hòa thượng Pháp Đăng, ông ta dần dần truyền thụ hết những điều hiểu biết cho Pháp Đăng. Và câu chuyện đã được lưu truyền mãi về sau.
Tại sao tiểu hòa thượng Pháp Đăng nghĩ ra được câu trả lời thông minh như vậy? Có lẽ bởi Pháp Đăng đã hiểu được một quy luật quan trọng trong nhận thức luận về quan hệ nhân quả của sự vật.
Chúng ta hãy tưởng tượng xem, con hổ tuy là loài dã thú cực kì hung dữ, nhưng một khi trên cổ nó đã có đeo một cái chuông, thì tất nhiên là đã có một người có đủ bản lĩnh chế phục được nó, mà đó tức là cái “nhân” của sự việc. Sau khi biết được cái “nhân” thì sẽ có thể tìm ra được đáp án về cái “quả” và đáp án tức là: hãy để cho kẻ nào buộc chuông vào cổ con hổ tới tháo cái chuông ấy.
Câu chuyện này giúp chúng ta có được gợi ý rất tốt về cách nhận thức sự vật và giải quyết mâu thuẫn.
Từ lầu hai truyền đến tiếng đóng cửa vang dội rõ ràng, Diệp Vân Chu vuốt phẳng lại nếp nhăn trên cổ áo, nhìn đăm đăm nước canh giải rượu vẫn còn lăn tăn sóng gợn một lát, rồi vẫn quyết định đem thứ này lên đưa cho Mộ Lâm Giang.
Y cầm lấy ngọc giản trên bàn, bưng canh đến trước cửa phòng Mộ Lâm Giang, Hoắc Phong Đình cùng Tô Lê ở cách đó không xa thò đầu ra, mặt mũi đầy vẻ hiếu kì, Diệp Vân Chu đành phải lắc đầu, tỏ ý không có chuyện gì.
“Mộ cung chủ, mở cửa, canh giải rượu.” Diệp Vân Chu bất đắc dĩ nói.
“Không uống.” Mộ Lâm Giang khẩu khí ác liệt.
“Không uống cũng được, mở cửa.” Diệp Vân Chu lại gõ cửa hai cái, “Ta có chính sự cần nói.”
Trong phòng yên lặng một lúc lâu, chốt cửa mới mở ra, Diệp Vân Chu đẩy nhẹ, thấy Mộ Lâm Giang bất động như núi ngồi bên mép giường, tựa như đang nhắm mắt tĩnh tọa.
Chiếc bàn vẫn chia năm xẻ bảy trên mặt đất, Diệp Vân Chu buộc phải đặt bát canh lên tủ thấp cạnh giường, đưa ngọc giản tới trước mặt Mộ Lâm Giang: “Đây là tất cả danh sách nô lệ chúng ta mang ra, thông tin cặn kẽ đều ở trong đó, không chỉ tam đô mà còn có cả người của Tu Chân cảnh, cánh tay Vĩnh Dạ cung đủ dài đấy, chẳng những bắt người còn cố tình mở rộng ở Tu Chân cảnh.”
“Tiếp đó thì sao?” Mộ Lâm Giang hơi ngẩng đầu, mở mắt nhìn chòng chọc y.
“Tiếp đó, đưa nốt phần ngươi mang ra cho ta, chắc chắn vẫn còn người Tu Chân cảnh. Tam đô hiện giờ duy trì cân bằng ngoài mặt, giữ lại vài phần thể diện cho nhau, nhưng láng giềng Tu Chân cảnh của tam đô ấy à, kéo cả Trọng Hoa tiên môn gần chúng ta nhất vào đi, để bọn họ tự đòi lời giải thích từ thành Lăng Nhai.” Diệp Vân Chu không nhanh không chậm nói.
“Tiếp đó thì sao?”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Lúc này chúng ta tiếp tục thả thông tin giao dịch mảnh vỡ Dẫn Mộ Thạch và Hoắc Phong Lâm hàng thật thực tế vẫn chưa bỏ mình, bấy giờ Hoắc Phong Lâm loạn trong giặc ngoài, nếu muốn rèn đao tăng cao thực lực thì nhất định sẽ nóng lòng giành được mảnh vỡ, bên này chúng ta sẽ giở chút thủ đoạn với mảnh vỡ, truy vết vị trí của nó, là có thể tìm được vị trí của Dẫn Mộ Thạch.”
“Tiếp đó thì sao?”
Diệp Vân Chu hiểu rồi, Mộ Lâm Giang không có hứng thú với những việc này. Y không khỏi có phần chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Mấy việc như trên đã làm đâu, ngươi còn muốn tiếp cái gì? Coi ta là Sấm Ngôn Lục à?”
“Mảnh vỡ trong tay, truy vết trực tiếp cũng có thể tìm được Dẫn Mộ Thạch.” Thần sắc Mộ Lâm Giang bình tĩnh, “Ta có chút ý tưởng về thuật trận.”
“Ý tưởng thì có, nhưng cơ thể chịu được không?” Diệp Vân Chu lạnh nhạt nói, “Biết vị trí thì sao? Hoắc Phong Lâm chắc chắn đã phái hàng tầng thủ vệ và các cơ quan cấm chế bảo vệ Dẫn Mộ Thạch, ngươi còn định cứ thế xông vào hay sao?”
“Ngươi còn quan tâm ta à.” Mộ Lâm Giang trong giọng có gai, “Là lo lắng ta không chịu nổi, hay là lo ngươi không có không gian phát huy?”
“Mộ Lâm Giang, ngươi rốt cuộc có ý gì?” Diệp Vân Chu đến gần vài bước chất vấn, “Ta đang cân nhắc cho ngươi, ngươi còn muốn lạnh châm nóng chọc?”
“Vậy ngươi lên đây cũng chỉ có chính sự muốn nói?” Mộ Lâm Giang thở dài hỏi lại.
“… Còn cả canh giải rượu.” Diệp Vân Chu trỏ vào cái tủ thấp.
Mộ Lâm Giang xuống giường bưng bát canh đưa tới gần miệng, ngửa đầu, chắc định uống một hơi cạn sạch, nhưng hình như hương vị thực sự quá tệ, hắn mới uống một ngụm đã bị khí thế uống một hơi cạn sạch này hăng hái làm sặc, chỉ có thể qua quýt gác lại, ho khan lau miệng.
“Không chỉ mỗi việc chính sự này, ta còn một chuyện khác muốn nhờ.” Diệp Vân Chu thấy thế cũng chẳng giận lên nổi, trầm tư một lát rồi nói.
“Nói.” Mộ Lâm Giang tức giận nhìn y.
“Kiếm chứa mảnh vỡ Dẫn Mộ Thạch đang ở chỗ ta, chắc ngươi có biện pháp không phá hỏng ấn kí linh thức mà vẫn có thể sử dụng túi càn khôn chứ.” Diệp Vân Chu cởi chiếc túi đeo bên hông xuống.
“Ta không có hứng lục lọi hành lí của ngươi.” Mộ Lâm Giang nói.
“Phòng khi cần đến thôi.” Diệp Vân Chu nhẹ nhàng bâng quơ, “Nếu đến lúc ta không dùng được túi càn khôn thì đồ đạc quan trọng ngươi vẫn có thể lấy.”
“Ngươi đừng có toan tính xiêu vẹo gì đấy.” Mộ Lâm Giang nghe câu này là ngửi được mùi tính kế, hắn cảnh cáo một câu, nhưng vẫn giơ tay vạch một tự phù dập dềnh trên túi đeo, “Nhỏ một giọt máu.”
Diệp Vân Chu theo lời cắt qua ngón trỏ, bóp máu rỉ về hướng tự phù, tự phù tức thì chui hẳn vào túi càn khôn. Mộ Lâm Giang vung tay xuống, lấy kiếm Trì Sơ Vũ tặng cho ra, vẽ một đường rồi thả trở lại.
“Ta còn một chuyện nữa muốn nhờ.” Diệp Vân Chu thắt túi càn khôn, tiếp tục nói.
“Ngươi đến cùng còn bao nhiêu chuyện?” Mộ Lâm Giang nhíu mày cất cao giọng.
“Một việc cuối cùng.” Diệp Vân Chu chân thành bảo đảm, “Ta vĩnh viễn đứng về phía ngươi, ngươi có tin ta không?”
“… Ừm.” Mộ Lâm Giang có phần ngoài ý muốn, ừ một tiếng cho có lệ.
“Vậy là tốt rồi, chỉ thế thôi.” Diệp Vân Chu chấm dứt đề tài.
Mộ Lâm Giang đưa hồ sơ lấy được cho y, Diệp Vân Chu đem xuống sắp xếp lại, y đi rồi hắn mới ảo não đập nắm tay lên tủ.
Cùng lúc đó, phủ thành chủ thành Lăng Nhai.
Phủ thành chủ được xây trên một đỉnh núi cao ngất hiểm trở khôn cùng, nhìn xuống bao quát cả tòa thành. Tháng ba mùa xuân, sắc xanh đâm chồi, biển mây sôi sục.
Hoắc Phong Lâm đứng bên vách núi, vạt áo phấp phới trong ngọn gió rét, sắc mặt âm trầm, đường nét cứng rắn, cho dù là người đã chính mắt gặp được Hoắc Phong Đình, thì ngoại trừ thần sắc cũng gần như không phân biệt nổi hai ngươi có chỗ nào khác nhau.
Không bao lâu sau, một cô gái áo đỏ dáng vẻ yêu kiều đạp trên đường đá chầm chậm bước tới, thanh âm trong gió có chút mơ hồ.
“Đêm khuya thế này, thành chủ lại bảo ta tới đây, chẳng hay có chuyện gì quan trọng?”
Hoắc Phong Lâm khoanh tay chậm rãi ngoảnh đầu lại: “Kiều đường chủ, ta muốn biết, giữa Thu Thủy kiếm các và ta, nàng sẽ chọn ai?”
Kiều Tâm Nguyệt đứng nguyên tại chỗ, khẽ sửng sốt, sau đó che miệng cười: “Thành chủ nói lời này là không phải rồi, ta tuy là đường chủ của Thu Thủy kiếm các, nhưng không hợp tác với chàng, Thu Thủy kiếm các khi hành sự luôn luôn xem xét thời thế, chúng ta sẽ không có ngày cần lựa chọn.”
“Chưa chắc đã vậy đâu.” Hoắc Phong Lâm cười nhạo một tiếng, “Vĩnh Dạ cung bị người khác tập kích, thả một tràng lửa, mặc dù chỉ thiêu hủy một ít công trình không đáng tiền, nhưng đây chính là khiêu khích Vĩnh Dạ cung, khiêu khích ta.”
Kiều Tâm Nguyệt mặt không đổi sắc hỏi: “Có liên quan gì đến Thu Thủy kiếm các?”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Phó thành chủ giao lên một phong thư.” Hoắc Phong Lâm thoáng rung cổ tay, từ tay áo rơi xuống một tờ giấy, quăng về phía Kiều Tâm Nguyệt, “Ngươi tự xem đi.”
Kiều Tâm Nguyệt tiếp được trang giấy viết thư bén như phi đao kia, vuốt phẳng xem xét. Chỉ thấy ngôn từ không chút khách khí, tuyên bố nếu không phái người đến nhận lỗi với Tô gia, giao ra thủ cấp của kẻ tội đồ đã bắt Tô thiếu gia đi, thì Tô gia và Thu Thủy kiếm các sẽ đồng khí liên chi (2), tuyệt không để kẻ khác vũ nhục; Dạ đô sẽ đưa lên màn trả thù ngoan tuyệt nghiêm khắc nhất, cho đến khi nghiền nát cái hang chuột dơ bẩn chôn trong lòng đất này mới thôi.
(2) Đồng khí liên chi: hay còn gọi là “đồng khí liên căn”, là thành ngữ dùng để chỉ tình thân thiết giữa anh chị em ruột thịt giống như những cành nhánh mọc từ cùng một cây, cùng được hưởng sự vun bồi, nuôi dưỡng từ thân cây.
“Vĩnh Dạ cung bắt tiểu thiếu gia Tô gia?” Kiều Tâm Nguyệt lộ ra chút khó tin, gãi đúng chỗ ngứa, “Được rồi, bỏ qua điều này đi, Tô gia làm thế nào nhận được tin tức? Huống hồ quan hệ giữa Tô gia và Thu Thủy kiếm các cũng không tính là tốt, năm ngoái Thu Thủy kiếm các vừa ép giá mua mất một mỏ quặng của Tô gia, sao năm nay lại đồng khí liên chi được? Đây chẳng phải Tô gia phùng má giả mập sao, thành chủ, chàng cũng không được tin chứ.”
“Hừ, ngươi đương nhiên phải nói đỡ cho Thuy Thủy kiếm các rồi, có điều ta không tin tưởng nổi lũ Dạ đô.” Giọng Hoắc Phong Lâm mang vẻ bực tức, “Nếu ngươi thật lòng quy thuận ta, thì hoặc là thuyết phục các chủ nhà ngươi, hoặc là nhân lúc còn chưa muộn cắt đứt quan hệ với Thu Thủy kiếm các đi, đừng nghĩ có thể kiếm lời cả hai bên!”
Kiều Tâm Nguyệt nghe thế thì như bị tổn thương sâu sắc, mi mắt đỏ lên, nắm chặt bức thư, tủi thân khóc nức nở: “Thành chủ, ta biết chàng không tin ta. Ta thay chàng tìm đúc sư và vật liệu khắp thế giới, nay đao đã luyện, chàng không cho ta xem, ta cũng không oán trách, chỉ vì ta ngưỡng mộ thành chủ, nữ tử đã phải lòng một người, vì chàng ấy làm gì cũng cam tâm tình nguyện! Nhưng chàng lại nói chuyện tổn thương người khác như thế, ta… ta sẽ oán chàng!”
Hoắc Phong Lâm nhìn bộ dạng lệ tuôn đầy mặt của Kiều Tâm Nguyệt, trong lòng nảy lên hai nhịp khác thường, sinh ra chút thương tiếc kì quái, nhưng gã còn chưa kịp an ủi, luồng cảm xúc này đã dần dần biến mất, trong mắt khôi phục lại tỉnh táo.
“Được rồi, ta nhất thời nói lẫy thôi, Kiều đường chủ chớ để trong lòng.” Hoắc Phong Lâm đi đến bên người Kiều Tâm Nguyệt lấy lá thư đi, thuận tay kéo dải lụa choàng của Kiều Tâm Nguyệt cọ mặt ả một phen, lau nước mắt, “Nàng hỏi thăm một chút chiều hướng của Dạ đô, xem là Tô gia tự nói xằng nói bậy, hay là Thu Thủy kiếm các cũng quả thực tham dự trong đó.”
Kiều Tâm Nguyệt hơi ngửa đầu, son phấn đều đã bị Hoắc Phong Lâm lau sạch một tầng, ả gắng gượng cười cười, song linh quang chợt lóe lên, bỗng nhiên nói: “Thành chủ, đây có khi nào là ngụy trang? Ta nhớ người kia bị nhốt ngay ở Vĩnh Dạ cung nhỉ, Tô gia có niềm tin như vậy, chưa chắc đã là vì kéo được Thu Thủy kiếm các, ngộ nhỡ bọn chúng đánh bậy đánh bạ lại cứu được người kia thì sao?”
Sắc mặt Hoắc Phong Lâm phát lạnh, siết chặt nắm đấm: “… Có lí, Kiều đường chủ cứ tự nhiên, ta đi một chuyến.”
Gã nói xong thì đi liền, thả người nhảy xuống vách núi, chìm hoàn toàn xuống biển mây. Kiều Tâm Nguyệt hít sâu, thu lại vẻ oán trách vừa nãy, lấy khăn tay ra lau mặt, mắng: “Cùng lắm chỉ là hàng dởm, thật biết ra vẻ ta đây, thực sự coi mình là chủ nhân tam đô?”
Hoắc Phong Lâm không ở trên núi, tàn hồn bám trên người Kiều Tâm Nguyệt cũng không còn giả bộ nữa, ngự kiếm bay thẳng về biệt viện.
Trong viện không có hạ nhân, trống trải yên tĩnh không một tiếng động, tàn hồn mở cửa bước vào sảnh chính. Dưới bóng cột nhà, một nam tử đứng thẳng tắp, giống như một con rối không có ý thức.
Tàn hồn ngồi xuống cầm lấy ấm trà, rồi lại thả xuống, giương mắt không kiên nhẫn nói: “Ân Tư, ta bảo ngươi đợi ở đây, chứ không bảo ngươi đứng kia dọa người, trong phạm vi gian nhà này ngươi có thể tùy ý hoạt động.”
Ân Tư gật đầu như thể đã được nghiêm chỉnh huấn luyện, sau đó dịch một bước khỏi cây cột.
Tàn hồn không kìm nổi thở ngắn than dài, mỗi lần Hoắc Phong Lâm bị gã mê hoặc thì cứ trong khoảnh khắc sắp thành lại bại, chắc là mang theo pháp bảo gì, nhưng Ân Tư trúng chiêu còn làm người ta bực mình hơn.
“Đi thay trà nóng.” Tàn hồn chỉ ấm trà, sai khiến Ân Tư.
Ân Tư bước nhanh qua xách ấm trà đi, một lúc lâu sau trở lại, buông ấm xuống, rồi đứng bên cạnh không nhúc nhích.
“Rót ra.” Tàn hồn chống thái dương ra lệnh.
Ân Tư rót đầy một chén, đứng bên cạnh không nhúc nhích.
“… Đưa cho ta.” Tàn hồn chìa tay phải.
Ân Tư cầm mép chén đặt chén trà lên tay gã, đứng bên cạnh không nhúc nhích.
Chén trà không có quai, tàn hồn bị bỏng một chút, mặc dù đối với tu giả mà nói thì không đến mức bị thương, nhưng độ nóng này làm gã thình lình bạo phát. Gã chưa bao giờ gặp người nào si mê mình mà còn có thể giữ mặt ngoài nói gì nghe nấy như thế, tức đến mức phi chén trà về phía Ân Tư, mắng: “Đồ ăn hại! Yển giáp còn có tác dụng hơn ngươi! Quất một roi đi một bước, ngươi là trâu à? Cút đi cho khuất mắt ta! Chờ khi nào Mộ Lâm Giang lấy được Dẫn Mộ Thạch, ta chắc chắn phải để các ngươi chết không có chỗ chôn!”
Ân Tư cúi đầu, vô cùng nghe lời đi mất.
Sáng hôm sau, các đội ngũ tuần tra Vĩnh Dạ cung ít đi rất nhiều, tốc độ này còn nhanh hơn dự tính của Diệp Vân Chu. Y tốn hơn nửa buổi đêm chỉnh lí xong hết danh sách nô lệ, sáng sớm đã bắt đầu ra vẻ buồn chán gọi Hoắc Phong Đình tán gẫu.
Từ những tin đồn bịa đặt thú vị ba trăm năm trước, lại lơ đãng chuyển đến quan hệ giữa phụ tử huynh đệ của thành Lăng Nhai, Diệp Vân Chu thì hoặc kinh ngạc hoặc kính nể hoặc căm giận bất bình, còn Hoắc Phong Đình lấy cả vò rượu ra, hai người mỗi người một vò ở ngay trong phòng trữ đồ vừa uống vừa chuyện, đến chiều vò không đã đầy đất, Hoắc Phong Đình nằm trên sàn lờ đờ chép miệng, thẳng thắn khen Diệp Vân Chu hào sảng, không phụ anh em.
Diệp Vân Chu người đầy mùi rượu ra ngoài, thoạt nhìn vẫn coi như tỉnh táo, dựa lên cửa hít thở một luồng không khí không cồn.
“Trò chuyện vui vẻ không?” Mộ Lâm Giang khoanh tay đứng bên cạnh hỏi.
“Ngươi ở đây từ lúc nào?” Diệp Vân Chu cười, “Ghen tị?”
“Ngươi cố ý dẫn dắt hắn nói.” Mộ Lâm Giang hừ lạnh.
“Đúng vậy, Hoắc Phong Lâm cũng chẳng sung sướng gì, mẫu thân khó sinh chỉ là bi kịch không may, đáng tiếc phụ thân lại bởi vì đó mà xa cách gã.” Diệp Vân Chu nhăn mi lại, “Ai không muốn được cha mẹ tán dương chứ? Thế nhưng bất kể gã nỗ lực thế nào, cho dù là đuổi kịp bóng lưng Hoắc Phong Đình, thậm chí vượt qua hắn, gã cũng không giành được ánh mắt công nhận của phụ thân. Sau này gã giận dỗi trốn sang Tu Chân cảnh, nhưng khi trở về đã chỉ còn linh đường phụ thân, nếu nói muốn tháo chuông phải nhờ người buộc chuông (3), thì ở đây người buộc chuông đã chết.”
“… Hình như Hoắc Phong Đình vẫn chưa nói đến mức phức tạp như vậy.” Mộ Lâm Giang ghé mắt.
“Bởi vì hắn là người đơn giản, mà suy nghĩ của ta thì tương đối phức tạp.” Diệp Vân Chu khẽ cười vài tiếng, nghiêng đầu nhìn sang, “Tâm tư ta trước giờ luôn quanh co vòng vèo, lấp lóe mịt mờ như thế đấy, ngươi còn thích không?”
“Ngươi say rồi.” Mộ Lâm Giang nói thẳng, hắn đối diện với cặp mắt của Diệp Vân Chu, Diệp Vân Chu thường khen Minh Đồng đẹp, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy, đôi con ngươi đen trầm lắng kia của y còn làm hắn không cách nào tự kiềm chế hơn.
“Ta không say.” Diệp Vân Chu nhấn mạnh, “Coi như ta say, thì cũng là cố ý say, mà nếu cố ý thì không tính là say.”
“Quả nhiên, người uống say không có logic.” Mộ Lâm Giang lắc đầu, túm chặt cánh tay Diệp Vân Chu, “Đi về ngủ.”
“Ta không ngủ!” Diệp Vân Chu nhíu mày muốn rút tay lại, nhưng Mộ Lâm Giang nắm rất chặt, y không thể làm gì khác hơn là để hắn kéo về phòng, hết lần này đến lần khác đính chính, “Ta khẳng định ta không say, trước mắt ta rất rõ ràng, ngươi buông ta ra… Chân ta đau.”
Mộ Lâm Giang đau đầu, bảo Diệp Vân Chu thành thật ngồi trên mép giường, rồi ngồi xổm xuống cởi giày y, xắn quần lên đỡ đầu gối xem xét, chỉ thấy trên làn da trắng nõn để lại một vết sẹo vằn trắng, có hơi ửng hồng.
“Cái này của ta cũng coi như vết thương cũ, rất xứng đôi với ngươi.” Diệp Vân Chu giật giật chân, đạp rơi tất dẫm lên bả vai Mộ Lâm Giang, ý tứ khó hiểu cười, “Ngươi thật sự thích ta ư? Nếu là thật, thì không được có lúc nào không thích, bằng không ta sẽ trả thù ngươi.”
“… Diệp công tử, thật không ngờ ngươi uống rượu kém như thế.” Trên mặt Mộ Lâm Giang là vẻ khoan nhượng một lời khó nói hết, bắt lấy mắt cá chân Diệp Vân Chu đè chân y xuống, “Ngươi mau ngủ đi, không ta dùng Minh Mị quyết đấy.”
“Ta không được ngủ, còn chính sự phải làm.” Diệp Vân Chu xua tay lia lịa, “Có người thích ta, ta… ta phải làm chút gì đó…”
Trong mắt Mộ Lâm Giang lóe lên một vệt kinh ngạc, không biết việc này theo phong cách của Diệp Vân Chu thì tính là đáp ứng hay cự tuyệt, nhưng chung quy lại y vẫn có phản ứng, đại khái có thể coi là chuyện tốt.
Hắn giơ tay hóa dù ra, vừa định vứt cái Minh Mị quyết làm Diệp Vân Chu yên tĩnh lại thì chiếc nhẫn trên tay y chợt lóe lên.
Diệp Vân Chu thoáng sửng sốt, nhìn chằm chằm vào tay trái, dùng sức nhắm mắt lại, sau đó khom lưng nhặt giày vớ về yên lặng đi chỉnh tề, vận linh lực lẩm nhẩm Tĩnh Tâm quyết, lát sau hít sâu, đứng dậy kéo bàn rót một chén trà lạnh uống hết.
“Rượu ủ lâu năm của lão chủ thật đúng là không thể khinh thường.” Diệp Vân Chu xoa huyệt thái dương, không ngoảnh đầu nhìn Mộ Lâm Giang, thanh âm đã không còn lơ mơ, “Vừa rồi hình như ta có chút thất thố, Mộ cung chủ đừng để ý, nói về tin tức này trước đi.”
“Tin tức gì.” Mộ Lâm Giang thất thần ngồi xuống.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Còn nhớ ta phái Túc Tiêu vệ giám sát núi Bất Y chứ.” Diệp Vân Chu dựa lên tủ thấp, “Vệ Thập Nhị hồi báo, có người theo dõi đệ tử của Y Vô Hoạn, đã bị cô ấy bắt giữ, sau khi tra khảo thu được tình báo, người nọ là do thành Lăng Nhai phái ra.”
“Xem ra Hoắc Phong Lâm đã biết Hoắc Phong Đình mất tích?” Mộ Lâm Giang nhanh chóng phản ứng lại, “Gã đã bắt đầu nhắm vào Y Vô Hoạn.”
“Bên núi Bất Y chỉ sợ rất nhanh cũng sẽ có động tác, thậm chí bên người Y Vô Hoạn khả năng còn có nội ứng.” Diệp Vân Chu phỏng đoán, “Có điều Túc Tiêu vệ của ngươi làm bảo tiêu cho núi Bất Y, hẳn vẫn chống đỡ được chứ.”
“Đương nhiên.” Mộ Lâm Giang quả quyết nói, “Ngươi có định nói cho Hoắc Phong Đình không?”
“Nếu vẫn chống đỡ được, thì không cần phải báo.” Diệp Vân Chu bình đạm nói, “Bán một ân tình cho Y Vô Hoạn không phải càng hay sao? Mặt khác nếu nói cho Hoắc Phong Đình, hắn tin tưởng Túc Tiêu vệ của ngươi, sau khi ra ngoài nhất định sẽ đến thẳng thành Lăng Nhai tìm Hoắc Phong Lâm.”
“Đây không phải loạn trong giặc ngoài mà ngươi muốn ư?” Mộ Lâm Giang hỏi lại.
“Vẫn không được, chuyện này không có lợi với ngươi.” Diệp Vân Chu trầm ngâm, “Nghe ta an bài đi, kết giới chắc chẳng mấy chốc sẽ triệt bỏ, ra ngoài chúng ta nói chuyện tiếp.”
Diệp Vân Chu đoán không sai, giờ Dậu kết giới Vĩnh Dạ cung đã đóng lại, cung chủ Vĩnh Dạ cung thả ra tin tức đã bắt đươc kẻ gây sóng gió, để chuyên tâm xử lí việc này Vĩnh Dạ cung tạm thời đóng cửa, toàn bộ chi phí ăn ở ba ngày nay của quý khách ở Vĩnh Dạ cung đều được miễn.
Mấy người dự định sẽ trà trộn vào đám khách của Vĩnh Dạ cung rồi im hơi lặng tiếng rời đi, song Mộ Lâm Giang lại nhận được một thư mời bất hảo.
Vệ Nhất vẫn ở trấn Lục Hợp dưỡng thương chưa rời đi, vừa lúc thấy một tên hắc y bịt mặt ném vào nhà Trần Vũ một vật, và để lại lời nhắn.
Hắn lặng lẽ lẻn vào kiểm tra, trong bao quần áo kia đựng một chiếc hộp, trong hộp là thủ cấp của Trần Vũ.
(1) Vào thời Xuân Thu (năm 770-476 trước Công Nguyên) có một ông lão sống tại Tống quốc. Ông ta rất thích khỉ nên ông nuôi rất nhiều khỉ trong nhà. Ông có thể trò chuyện với lũ khỉ và chúng cũng có thể hiểu ông.
Ông lão cho mỗi chú khỉ tám hạt dẻ mỗi ngày, bốn hạt buổi sáng sớm và bốn hạt buổi chiều.
Tuy nhiên vì lũ khỉ ăn nhiều quá nên chẳng mấy chốc chẳng còn gì nhiều ở nhà ông lão nữa. Bởi vậy ông lão đành phải giảm lượng thức ăn mà ông vẫn thường cho chúng ăn xuống. Ông lão quyết định cho mỗi con bảy hạt dẻ mỗi ngày.
Ông gọi lũ khỉ lại và thông báo với chúng: “Giờ chúng ta đang hết dần thức ăn. Từ hôm nay trở đi ta sẽ cho mỗi con bốn hạt dẻ vào buổi sáng và ba hạt dẻ vào buổi chiều. Ta mong là các con chấp nhận việc này.”
Nghe thấy vậy lũ khí khá là không vui. Một con khỉ lớn nhất hỏi ông lão: “Tại sao chúng con chỉ được có ba hạt dẻ vào buổi tối thôi chứ? Không được!”
Những con khỉ khác cũng rất tức giận vì mỗi con chỉ được nhận có ba hạt dẻ thay vì bốn hạt vào buổi tối.
Vì thế ông lão nói với lũ khỉ: “Ồ, nếu vậy thì mỗi con sẽ được ăn ba hạt vào buổi sáng và bốn hạt vào buổi chiều vậy.”
Biết rằng buổi tối chúng vẫn được cho bốn hạt nên lũ khỉ hài lòng lắm và chúng gật đầu đồng ý.
(3) Xưa kia trong một toà miếu, một hôm hòa thượng trưởng lão tên là Pháp Nhỡn triệu tập tất cả các đệ tử lại và đưa ra một câu hỏi kì quặc để khảo sát họ. Ông muốn tìm xem trong các đệ tử của mình người nào có trí tuệ sáng suốt nhất. Câu hỏi là: “Giả sử có một con hổ dữ đeo chiếc chuông vàng trên cổ, lấy ai để cởi được cái chuông ấy”.
Câu hỏi khiến tất cả đệ tử đều bối rối. Mò tới cổ một con hổ hung dữ mà tháo cái chuông ra, thì cũng chẳng khác gì thọc tay vào mõm mà nhổ răng nó. Làm gì có người nào lại đủ can đảm làm như thế? Vì thế mọi người cứ giương mắt nhìn nhau, nhất thời không có ai trả lời được.
Lúc ấy có một tiểu hòa thượng tên là Pháp Đăng đi từ cửa chùa tới. Pháp Nhỡn thấy mọi người không trả lời được, bèn đưa tay vẫy Pháp Đăng đến nhắc lại câu hỏi cho biết và hỏi:
– Con có thể trả lời được không? Tiểu hòa thượng Pháp Đăng còn ít tuổi như thế mà chẳng cần suy nghĩ gì cả, thuận miệng nói luôn:
– Chuyện này chẳng dễ đâu. Nhưng cứ bảo kẻ nào đã buộc chuông vào cổ con hổ thì tới tháo ra là xong.
Mọi người nghe thấy thế lập tức hiểu ra, nhất loạt vỗ tay hoan hô. Từ đấy về sau, hòa thượng Pháp Nhỡn hết sức coi trọng tiểu hòa thượng Pháp Đăng, ông ta dần dần truyền thụ hết những điều hiểu biết cho Pháp Đăng. Và câu chuyện đã được lưu truyền mãi về sau.
Tại sao tiểu hòa thượng Pháp Đăng nghĩ ra được câu trả lời thông minh như vậy? Có lẽ bởi Pháp Đăng đã hiểu được một quy luật quan trọng trong nhận thức luận về quan hệ nhân quả của sự vật.
Chúng ta hãy tưởng tượng xem, con hổ tuy là loài dã thú cực kì hung dữ, nhưng một khi trên cổ nó đã có đeo một cái chuông, thì tất nhiên là đã có một người có đủ bản lĩnh chế phục được nó, mà đó tức là cái “nhân” của sự việc. Sau khi biết được cái “nhân” thì sẽ có thể tìm ra được đáp án về cái “quả” và đáp án tức là: hãy để cho kẻ nào buộc chuông vào cổ con hổ tới tháo cái chuông ấy.
Câu chuyện này giúp chúng ta có được gợi ý rất tốt về cách nhận thức sự vật và giải quyết mâu thuẫn.
Danh sách chương