Đêm trận gió mùa Đông Bắc đầu tiên của năm nay ùa về, chúng mình gặp nhau qua điện thoại di động.

“Đài Bắc lạnh quá.” Trong tiếng tạp âm loẹt xoẹt, tôi loáng thoáng nghe thấy giọng mũi của em.

“Em bị cảm rồi à?”

“Không. Chỉ tại gió bên ngoài lớn quá, thấy lạnh thôi.”

“Mau về nhà đi.”

“Không. Em muốn bay đến Đài Nam tìm anh, nhưng mà gió lớn quá.”

“Đây là gió Đông Bắc, gió mùa đông, thông thường đều rất mạnh, lại còn rất lạnh nữa.”

“Gió Đông Bắc sẽ thổi về hướng nào nhỉ?”

“Gió Đông Bắc thổi từ hướng Đông Bắc, đương nhiên là thổi về hướng Tây Nam.”

“Phía Tây Nam của Đài Bắc là Đài Nam đúng không?”

“Ừ. Nhưng cách những ba trăm cây số cơ.”

“Nếu gió Đông Bắc cứ thổi mãi, liệu có thể thổi em bay đến chỗ anh không?”

“Về lý thuyết là có thể. Nhưng phải cẩn thận đấy, phía Tây Nam của Đài Nam là eo biển Đài Loan đó nhé.”

“Em không sợ.” Em bật cười khúc khích. “Anh nhất định sẽ bắt được em mà.”

“Ừ. Nếu không bắt được em, anh sẽ cùng em rơi xuống biển.”

“Vậy em bắt đầu bay đây.”

Tôi nghe tiếng em giang rộng đôi cánh.

Gió mùa Đông Bắc cứ thổi mãi, tôi sắp gặp được em rồi.

-‘๑’-•:*´¨* •ღ ܓܨܓ

“Thấy cầu vồng chưa?” Người đẹp số 6 ngoảnh đầu lại hỏi.

“Bạn đang nói tiếng màu gì thế?”

“Gì cơ?”

“Cầu vồng biết nói bảy thứ tiếng, màu đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím.”

“Thế bạn nghe hiểu thứ tiếng màu nào?”

“Màu vàng.”

Người đẹp số 6 bật cười, khẽ gõ lên đầu tôi một cái.

Chúng tôi chơi trên núi muối khoảng nửa tiếng, dưới ánh mặt trời rực rỡ, quần áo nhanh chóng khô cong.

Người đẹp số 6 nói trên người nàng không còn nước nữa, cầu vồng đã biến mất, có thể trở về được rồi.

Chúng tôi phóng xe trở về, dọc đường ánh nắng chan hòa rực rỡ, đến tận dưới chân nhà nàng.

“Ngày mai đến hội trường Thành Công xem phim đi,” nàng xuống xe, đoạn nói.

“Ừ,” tôi nói, “Buổi chiều lúc 1 giờ à?”

“Ừ.”

Tôi dặn dò nàng nhất định phải tắm nước nóng, sau đó mới nổ máy, vẫy vẫy tay đi về.

“Tú Cầu!”

Nàng đột nhiên gọi giật, tôi lập tức đạp phanh, chiếc xe kêu “két” một tiếng rồi dừng phắt lại.

Trọng tâm tôi không được vững, xe máy suýt chút nữa thì đổ vật ra, cũng may chân phải chống kịp xuống đất, nhưng tư thế trông cũng hơi thảm hại.

“Xin lỗi.” Người đẹp số 6 vội chạy đến.

“Không sao,” tôi nói, “Có chuyện gì vậy?”

“Nếu bạn bị dính cảm, ngày mai vẫn phải đi xem phim đấy nhé,” nàng nói.

“Ừ. Dù thất khiếu chảy máu, có bò mình cũng nhất định phải bò đến nơi.” Tôi lấy làm thắc mắc: “Nhưng bộ phim ngày mai thật đáng xem đến mức ấy cơ à?”

“Không phải vấn đề phim ảnh,” nàng nói.

“Thế tại sao cho dù bị cảm mình cũng phải đi xem bộ phim ấy?”

“Vì bạn phải lây cho mình,” nàng nói, “có bị cảm thì cùng bị chứ.”

“Hả?” Tôi giật mình ngạc nhiên. “Vậy không ổn lắm đâu.”

“Không. Thế mới ổn chứ.” Nàng cười cười.

“Thế nếu bạn bị cảm thì sao?” tôi hỏi.

“Bạn muốn bị mình lây cho không?”

“Việc này…”

“Thế nếu mình bị cảm, thì mình sẽ ở nhà vậy.”

“Không” tôi buột miệng kêu lên, “lây cho mình đi. Lây cả sắc đẹp của bạn cho mình nữa.”

“Tú Cầu.”

“Ừ. Người đẹp số 6.”

“Ngày mai không gặp không về.”

“Ừ.”

Nàng bật cười, vẫy vẫy tay rồi quay người bước đi.

1 giờ chiều hôm sau, tôi và Người đẹp số 6 cùng lúc xuất hiện.

“Bạn có bị cảm không?” tôi hỏi.

“Không,” nàng lắc đầu đáp.

“Chúc mừng chúc mừng.”

“Thế bạn có bị cảm không?” nàng hỏi.

“Không,” tôi đáp

“Chúc mừng chúc mừng.”

“Người đẹp số 6.”

“Ừ, Tú Cầu.”

“Chúng ta cất công đến đây để chúc mừng năm mới à?”

“Không,” nàng bật cười, “chúng ta đến xem phim mà.”

“Vậy thì vào thôi.” Tôi cũng cười.

Trời rất nóng, xem xong phim, chúng tôi liền sang hàng kem đối diện cổng trường ăn kem.

Về sau, chúng tôi liền hình thành thói quen chỉ cần trời nóng, xem phim xong sẽ đi ăn kem.

Tôi thấy, Người đẹp số 6 trong mùa hè rất quyến rũ, toát lên một sức hấp dẫn khó thể tả được thành lời.

Làn tóc mai bị mồ hôi dính bết vào trán, hai gò má ửng hồng lên vì tiết trời nóng bức, hay đến cả nhưng sợi lông măng li ti trên cánh tay nàng cũng khiến tôi đỏ mặt, tim đạp rộn ràng.

“Kem của bạn sắp chảy hết rồi.” Nàng thường phải nhắc nhở tôi như thế.

Cuối tháng Năm, Đài Loan vào mùa mưa dầm, mưa âm u dầm dề liên tiếp một tuần liền, đến nỗi người ngượm cũng như sắp mốc cả lên.

Ngoài những lúc đi học, tôi hầu như không bước ra khỏi cửa, cơm cũng chỉ xuống căng tin dưới tầng ăn.

Những lúc rỗi việc, thông thường tôi đều rúc trong phòng, chán quá thì lên mạng, mỗi lần là cả mấy tiếng đồng hồ.

Khoảng thời gian này tôi thường nói chuyện với Người đẹp số 6 trên mạng, nhưng ánh sáng và bóng tối luôn đi đôi với nhau, vì vậy tôi cũng thường xuyên đụng phải sexbeauty.

“Đài Bắc mưa dầm dề cả ngày, chán chết đi được,” sexbeauty gửi tin nhắn qua.

“Thì ra cô ở Đài Bắc,” tôi trả lời.

“Đúng vậy. Thế anh ở đâu?”

“Tôi ở Đài Nam. Cả tuần này Đài Nam chỉ mưa có hai trận thôi.”

“Thật không? Tôi cứ tưởng cả Đài Loan đều vào mùa mưa dầm rồi chứ nhỉ?”

“Tuy chỉ có hai trận mưa, nhưng trận đầu tiên bốn ngày, trận thứ hai ba ngày.”

“Cái gì?”

“Bye bye.” Nói xong, tôi lập tức thoát khỏi mạng.

Buổi chiều ngày thứ tám của mùa mưa dầm năm ấy, tôi lại gặp Người đẹp số 6 trên mạng.

Nói là buổi chiều tối hình như cũng không được chuẩn lắm, vì ngày mưa dầm thì lúc nào chẳng giống buổi chiều tối.

Nhưng mà chắc là chiều tối rồi, vì đồng hồ đeo tay lúc ấy chỉ năm rưỡi.

“Nghe đài nói, mùa mưa sắp kết thúc rồi” Người đẹp số 6 gửi tin nhắn nói.

“Ừ, cuối cùng cũng thấy lại được ánh sáng mặt trời.”

“Sáng nay mình phải mang kính áp trong đi sát trùng,” nàng nói.

“Vì vậy giờ bạn đang đeo mắt kính thường?”

“Mình cũng có kính thường, nhưng hôm nay không đeo.”

“Chắc là không có gì bất tiện chứ?”

“Vẫn ổn. Mình cận nhẹ ấy mà.”

“Mình thì chịu rồi. Mình cận nặng lắm, nặng như nước biển ấy.”

Tôi đột nhiên nghĩ ra, đây có lẽ là điểm giống nhau duy nhất giữa mình và biển.

“Lát nữa mình phải đi lấy lại đôi mắt kính áp trong ấy,” nàng nói.

“Nhớ đeo kính vào đấy nhé.”

“Mình không muốn, định cứ thế này đi thôi.”

“Không được đâu. Lúc qua đường hơi nguy hiểm đấy.”

“Mình vẫn phân biệt được màu đỏ và màu xanh mà, không sao đâu.”

“Người đẹp số 6.”

“Ừ. Tú Cầu”

“Mình đi với bạn được không?”

“Bạn không ngại làm chó dẫn đường cho người mù chứ?”

“Mình lấy làm hân hạnh.”

“Thế mười phút nữa gặp nhau dưới nhà nhé.”

Tôi mặc áo mưa lấy xe máy phóng đi, mười phút sau đã có mặt dưới chân nhà nàng.

“Vất vả quá.”

Nàng cầm chiếc ô màu đỏ sẫm hôm chúng tôi gặp nhau ăn cơm lần đầu tiên, mỉm cười đứng đợi.

“Không đâu,” tôi đỗ xe rồi nói. “Đi nào.”

“Ừ.” Nàng gật gật đầu.

“Mấy ngón tay đây?” Tôi đưa tay phải giơ ba ngón tay về phiá nàng.

Người đẹp số 6 cười cười, khẽ đẩy tôi một cái.

Trời mưa lâm thâm, tuy vẫn chưa đến tối, nhưng sắc trời trông cứ như đã tối om rồi vậy.

Nàng cầm ô, tôi mặc áo mưa, nếu không tính đến bán kính cái ô, chúng tôi có thể xem như đang kề vai sánh bước được rồi. Dọc đường, tôi len lén nhìn trộm nàng, chỉ sợ nàng va phải cột điện hay thứ gì đó, cũng tiện thể nhắc nhở nàng tránh mấy vũng nước đọng.

“Sao lại không muốn đeo kính?” tôi hỏi.

“Khi mình không đeo kính, thế giới trước mắt liền trở nên mông lung, và cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều,” nàng nói, “mọi đường nét đều gợn lăn tăn ở rìa, không còn thẳng tăm tắp nữa.”

“Ồ,” tôi gật gật đầu, “mình cũng bị cận thị, có thể trải nghiệm được cảm giác ấy của bạn. Nhưng mà…”

“Nhưng mà sao?”

“Nếu mình mà không đeo kính đi ngoài đường trong sắc trời này, chắc sẽ thấy một luồng ánh sáng cực mạnh chiếu thẳng vào mặt đấy.”

“Luồng ánh sáng mạnh?”

“Ừ,” tôi gật gật đầu, “đèn pha ô tô ấy.”

“Nói nhảm nào.” Người đẹp số 6 bật cười.

Tới cửa hàng kính mắt lấy được đôi mắt áp tròng, tôi khuyên nàng đeo vào, nhưng nàng lắc lắc đầu.

“Trời tối rồi, bạn không đeo kính đi đường nguy hiểm lắm.”

“Tú Cầu.”

“Ừ. Người đẹp số 6.”

“Chỉ cần ở bên cạnh bạn, mình sẽ không có nguy hiểm gì hết.”

Đôi mắt Người đẹp số 6 rất sáng, vẻ mặt rất chắc chắn.

Đối với cá nhân tôi mà nói, cơ hội gặp được người con gái xinh đẹp nhìn mình với ánh mắt ấy, cả đời chắc chẳng có mấy lần đâu.

Nếu may mắn có được mấy lần, chắc có lẽ cũng do một mình Người đẹp số 6 bao trọn hết cả.

Cũng khoảng đến giờ cơm tối rồi, Người đẹp số 6 nói chi bằng đi ăn với nhau luôn.

Chúng tôi bèn đi vào một quán mì ven đường, Người đẹp số 6 nói, nàng hay ăn ở đây.

Bát mì nóng hôi hổi được bưng lên, tôi ghé lại gần muốn xem cho kỹ, mắt kính lập tức mờ đi.

Tôi bỏ kính xuống lau lau, rồi lại đeo lên, nhưng chỉ cần ghé mặt lại gần bát mì, mắt kính liền mờ đi.

“Đeo kính phiền phức thế đấy.” Người đẹp số 6 cười cười.

“Vì vậy mà bạn chuyển sang đeo kính áp tròng à?”

“Ừ,” nàng cười cười, “vì mình nhất thiết phải xem rõ bên trong bát mì có con ruồi nào hay không.”

“Bạn vĩ đại quá.”

“Còn bạn?” nàng hỏi. “Có lúc nào cũng muốn không đeo kính mà nhìn thế giới này không?”

“Ừm…” tôi nghĩ ngợi giây lát, “lúc nào thiếu tiền thì có.”

“Lúc thiếu tiền?”

“Vì mắt mình bị hoa, không đeo kính, một tờ sẽ thành hai tờ.”

“Lại nói nhảm.” Người đẹp số 6 bật cười khúc khích.

Có lẽ vì Người đẹp số 6 ở ngay trước mắt, tôi cảm thấy bát mì này có mùi vị của hạnh phúc.

“Bạn thích mùa mưa không?” nàng hỏi.

“Không nói được là thích hay không thích,” tôi đáp, “nhưng cứ mưa mãi thế này, cả người đều uể oải hết cả ra.”

“Ngày hè dễ khiến người ta nóng nảy khó chịu, vì vậy ông trời mới tạo ra mùa mưa để con người được dịp làm biếng.”

“Bạn thích mùa mưa à?” tôi hỏi.

“Ừ,” nàng đáp. “Những ngày mưa, mình thích nhất là vừa lắng nghe tiếng mưa rả rích bên ngoài cửa sổ, vừa rúc vào chăn xem truyện tranh, rất có không khí, mà cũng rất hạnh phúc.”

“Vì vậy mấy ngày nay bạn đều rúc mình trong chăn xem truyện tranh?”

“Ừ.” Nàng gật gật đầu.

“Người đẹp số 6.”

“Ừ. Tú Cầu.”

“Bạn vĩ đại quá.”

“Bạn lại trêu mình rồi.” Nàng cười cười.

Người đẹp số 6 nói chẳng sai, giữa mùa hè dài dằng dặc của miền Nam Đài Loan, có một khoảng thời gian mưa dầm dề, khiến thời tiết không còn nóng bức oi ả, khiến con người trở nên uể oải lười nhác, cũng coi như là một ân huệ của ông Trời rồi.

Mùa mưa hoàn toàn chấm dứt vào khoảng đầu tháng Sáu, ông trời lại trở nên nghiêm khắc, thời tiết nóng nực oi bức.

Lúc này, không hiểu sao lại bắt đầu nhớ nhung mùa mưa.

Ở thành phố mãi, thì sẽ muốn ra ngoại ô leo núi; leo núi chán chê, lại thấy nhớ nhung con đường nhựa trong thành phố.

Có điều, trời chỉ nóng được ba ngày, trận bão đầu tiên của năm nay đã xuất hiện.

Trận bão này tên là Maggie, ngày nó tiến vào Đài Loan trùng với ngày của cuộc đổ bộ Normandy, đều là ngày mùng 6 tháng Sáu.

Hôm đó là Chủ nhật, vì vậy có nghỉ bão hay không cũng chẳng khác nhau gì hết.

Tuy rằng trận bão có thể khiến tôi đường đường chính chính hẹn hò với Người đẹp số 6, nhưng trong lòng cứ thấy nôn nao bất an thế nào đó.

Một là như vậy sẽ khiến tôi mong chờ có bão, nhưng mà bão sẽ mang đến tai họa, làm sao mà mong chờ được? Hai là nếu trận bão nào cũng ra ngoài hóng gió, chẳng may có gì bất trắc, Người đẹp số 6 sẽ không thể sống lâu trăm tuổi được nữa rồi.

“Nếu cậu và Ông Huệ Đình là một cặp, thì có cái hẹn bão táp ấy hay không cũng chẳng khác gì,” Lại Đức Nhân nói.

“Thế là ý gì?” tôi hỏi.

“Ngu,” cậu ta mắng một tiếng. “Nếu các cậu là một cặp, muốn thế nào thì cứ thế ấy, ngày bão muốn hẹn hò thì cứ hẹn hò, không muốn hẹn hò thì thôi, căn bản không phải chờ đợi bão đến làm gì.”

“Nhưng chúng tớ vẫn chưa phải là một cặp.”

“Vì vậy phải nhanh chóng trở thành một cặp đi thôi!” cậu ta kêu toáng lên.

“Hiện giờ vẫn chưa được.”

“Hả?”

“Hả cái gì. Nếu muốn ở bên nàng, tớ phải trở nên lớn hơn, sâu hơn mới được.”

“Hả?”

“Hả cái gì. Tớ chỉ là một cái hồ nước mà thôi, tớ muốn trở thành biển lớn.”

“Hả?”

“Đừng có mà hả nữa!”

“Tại sao cậu lại muốn thành biển lớn?” Lại Đức Nhân hỏi.

“Vì nàng là cá voi.”

“Là cái loài động vật có vú sống ở biển, to đùng ngã ngửa ấy à?”

“Ừ.”

“Nếu cậu cho rằng cô nàng rất to lớn, thì nên tỷ dụ cô nàng thành khủng long, rồi quyết tâm gia nhập vào đội Cứu hộ khủng long ấy.”

“Này.”

“Này cái gì mà này,” cậu ta nói. “Cậu có biết mình đang nói tiếng khỉ không hả?”

“Cậu không hiểu đâu,” tôi nói.

“Sao tớ lại không hiểu?” cậu ta lại kêu lên. “Nếu Tiểu Thiến là tuyết, thì tớ cũng chẳng phải vì vậy mà muốn trở thành núi Himalaya đâu!!!”

“Cậu so sánh chẳng hay gì cả,” tôi nói. “Tiểu Thiến không phải là tuyết, Tiểu Thiến là ma.”

“Vì vậy tớ phải trở thành đạo sĩ chắc?”

“Ừ. Trở thành cao tăng đắc đạo cũng được.”

“Nhưng hòa thượng không được lấy vợ.”

“Cậu nói phải. Cậu vẫn cứ trở thành đạo sĩ thì hơn.”

“Phải cái đầu cậu ấy!” cậu ta kêu toáng lên lần thứ ba.

“Nếu cậu thích cô nàng, mà cô nàng cũng thích lại cậu, thì yêu nhau đi!” cậu ta kêu toáng lên lần thứ tư.

“Cậu có nghe câu chuyện về cá voi và hồ nước chưa?”

“Việc quái gì tớ phải nghe?”

“Vì vậy cậu không hiểu được đâu.”

“Việc quái gì tớ phải hiểu?”

“Vì vậy cậu mới chưa nghe.”

“Này!” cậu ta kêu toáng lên lần thứ năm.

Có thể vì Lại Đức Nhân cảm thấy tôi không thể hiểu nổi, hoặc tại kêu toáng lên nhiều quá đâm ra đau họng, nên dứt khoát chẳng thèm để ý đến tôi nữa.

Tôi cũng lấy làm vui vì không phải giải thích tâm trạng của mình với cậu ta, bởi ngay chính bản thân tôi cũng còn không hiểu cho lắm.

Tôi chỉ biết rằng, mình muốn trở thành biển lớn.

“Cậu đã bao giờ nghe nói đến một thứ gọi là tàu săn cá voi chưa?” sau khi im lặng một lúc lâu, Lại Đức Nhân lại mở miệng.

“Cậu vẫn chưa chán hả?” Tôi cười cười. “Vẫn muốn nói chuyện với tớ à?”

“Đừng đánh trống lảng,” cậu ta nói. “Chắc cậu phải nghe về tàu săn cá voi rồi chứ.”

“Đương nhiên là rồi. Thế cho nên?”

“Cậu có thể trở thành tàu săn cá voi mà.”

“Nếu chỉ để có được cá voi, trở thành tàu săn cá voi đương nhiên là cách nhanh nhất đồng thời cũng hữu hiệu nhất,” tôi nói. “Nhưng đối với cá voi, ở ngoài biển lớn mới là nơi vui vẻ và hạnh phúc nhất.”

“Hình như tớ hơi hơi hiểu rồi đấy.” Lại Đức Nhân nói.

“Thật không?” tôi nói. “Chính tớ còn chẳng hiểu nổi mình đang nói gì cơ mà.”

“Cậu không cần phải hiểu.”

“Ủa?”

“Nếu cậu có tấm lòng ấy,” không ngờ cậu ta lại toét miệng cười, “vậy thì cậu đã là biển lớn rồi.”

“Hả?”

“Cuối cùng cũng đến lượt tớ được nói ‘đừng hả nữa’ rồi.”

Tôi còn đang nghĩ ngợi xem ý tứ của Lại Đức Nhân là thế nào, cậu ta đã giục tôi ra ngoài. Đưa mắt liếc đồng hồ, cũng sắp 6 giờ rồi, đó là thời gian tôi và Người đẹp số 6 đã hẹn nhau từ trước.

Tôi vội vàng mặc áo mưa rời khỏi ký túc, phóng xe máy đến dưới chân nhà nàng.

Dọc đường mưa rất to, nhưng gió thì không mạnh như đã tưởng.

“Tú Cầu.”

“Ừ, Người đẹp số 6.”

“Đi hóng gió trước nhé.”

“Ừ.”

Người đẹp số 6 mở ô, tôi mặc áo mưa, đi từ dưới chân nhà nàng ra đầu ngõ, rồi lại từ đầu ngõ đi vòng lại dưới chân nhà nàng.

“Có thể đi ăn được rồi,” nàng nói.

“Người đẹp số 6.”

“Ừ. Tú Cầu.”

“Bọn mình thế này có phải bệnh nặng lắm rồi không?”

“Bệnh nặng lắm rồi?”

“Ngày bão ra ngoài đi hóng gió, rồi kiếm nhà hàng ăn tối,” tôi nói. “Hơn nữa trình tự còn có thể đảo ngược lại nữa.”

“Có lẽ thế,” nàng cười cười, “ai bảo hồi bé bọn mình đều chẳng hiểu sao lại sợ cái nồi chứ.”

“Tìm quán nào gần gần đây thôi nhé,” tôi nói, “Chỉ cần là quán ở quanh quanh đây, hơn nữa đi vài bước là tới, vậy thì ngày bão ra ngoài kiếm quán ăn tối sẽ an toàn hơn nhiều.”

“Ừ.”

“Còn đi hóng gió thì…” tôi nghĩ ngợi giây lát, “hóng gió thế nào mới an toàn nhỉ?”

“Vừa nãy không phải mình vừa biểu diễn rồi đấy sao?”

“Bạn biểu diễn rồi?”

“Đi từ đây ra đầu ngõ, rồi vòng từ đầu ngõ về đây.” Nàng cười cười. “Đó chính là cách hóng gió an toàn nhất.”

“Đúng thế.” Tôi vỗ vỗ trán. “Đúng là như thế.”

“Tú Cầu.”

“Ừ. Người đẹp số 6.”

“Bệnh tình của chúng ta có lẽ rất nhẹ thôi, không khéo đã khỏi rồi ấy chứ.”

“Đúng thế.”

“Người đẹp số 6.”

“Ừ. Tú Cầu.”th

“Bạn có thể sống lâu trăm tuổi rồi.”

“Đúng thế.”

Khu quanh đây là địa bàn của Người đẹp số 6, nàng dẫn tôi đến một quán ăn nhỏ, đi bộ chỉ mất năm phút. Quán này tuy nhỏ, nhưng có hai tầng, vừa vào đã ngửi thấy mùi cà phê nồng nồng.

Chúng tôi ngồi sát cửa sổ tầng hai, mưa hắt vào cửa sổ tụ lại thành mấy dòng nước chảy dọc theo ô kính.

Tuy rằng không nghe thấy tiếng gió, nhưng vẫn có thể cảm nhận được những chấn động rất nhỏ của ô kính.

Người đẹp số 6 nói món lườn gà rán hương thảo ở đây rất ngon, hai chúng tôi bèn chọn luôn món đó.

“Còn hai tuần nữa là phải thi cuối kỳ rồi,” nàng nói.

“Vậy mình có nên bắt đầu ôn bài chuẩn bị thi cử không nhỉ?” tôi hỏi.

“Bạn làm gì mà căng thẳng vậy?” Nàng cười cười. “Chỉ nói chuyện thôi mà.”

“May quá.” Tôi cũng cười theo. “Sau đó thì sao?”

“Thi cuối kỳ xong, là kết thúc năm học thứ ba. Sau đó là lên năm thứ tư rồi.”

“Ừ. Sau đó là hết năm thứ tư, rồi tốt nghiệp.”

“Đúng thế.” Nàng bật cười.

“Tú Cầu.”

“Ừ. Người đẹp số 6.”

“Tốt nghiệp xong bạn có dự định gì?”

“Mình muốn thi nghiên cứu sinh,” tôi nói.

“Vậy phải cố lên nhé, hy vọng bạn thi đậu.”

“Cảm ơn,” tôi nói. “Thực ra trước đây mình cũng không nghĩ đến việc thi nghiên cứu sinh đâu.”

“Hả?” Nàng có vẻ rất tò mò. “Vậy tại sao giờ lại muốn thi thế?”

“Vì bạn đấy.”

“Mình?”

“Vì bạn khiến mình muốn trở thành một người tốt hơn.”

“Bạn đã tốt lắm rồi mà.”

“Vẫn chưa đủ. Mình nhất định phải tốt hơn nữa,” tôi nói. “Mình chỉ là sinh viên, trước mắt mới chỉ nghĩ được rằng có lẽ thi nghiên cứu sinh có thể khiến bản thân trở nên tốt hơn thôi.”

“Ừ. Nàng gật gật đầu, nhoẻn miệng cười.

“Còn bạn?” tôi hỏi. “Tốt nghiệp xong có dự định gì?”

“Mình chắc có lẽ cũng thi nghiên cứu sinh.”

“Bạn không nên làm ra chuyện lẽ trời khó dung ấy chứ.”

“Lẽ trời khó dung?”

“Bạn xinh đẹp như vậy, tính tình lại tốt, tâm địa thiện lương lại chính trực thẳng thắn, nếu còn thi đỗ nghiên cứu sinh nữa, thế chẳng phải là lẽ trời cũng khó dung sao.”

“Thì ra bạn đang giễu mình.” Nàng bật cười.

“Tú Cầu.”

“Ừ. Người đẹp số 6.”

“Tại sao mình lại khiến bạn muốn trở thành người tốt hơn?”

“Vì ăn no quá, vì con còn bé, vì trời đẹp ánh nắng chan hòa…”

“Không được dùng lời của em ấy búa xua cho qua chuyện.” Nàng bật cười khúc khích.

“Ừm,” tôi nói, “vì mình muốn trở nên lớn hơn, sâu hơn, giống như biển vậy.”

“Tại sao bạn lại muốn giống biển?”

“Vì trong lòng mình, bạn rất to lớn, giống như cá voi ấy.”

Người đẹp số 6 khẽ “ừ” một tiếng, không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt nhiều ẩn ý.

Không biết Người đẹp số 6 có hiểu được ý tôi không, nhưng thực ra tôi cũng không để ý cho lắm. 

Tâm trạng này đến chính bản thân tôi cũng cảm thấy thực khó mà hiểu nổi.

Tôi chỉ biết, cần phải nỗ lực để lớn hơn, sâu hơn, biến thành biển lớn.

Vì vậy, cơn bão vừa đi qua, tôi liền lập tức đóng cửa chuẩn bị ôn thi cuối kỳ.

“Hồ tiên sinh, sớm vậy đã bắt đầu chuẩn bị ôn thi cuối kỳ rồi à?” Lại Đức Nhân hỏi.

“Hồ tiên sinh?”

“Cậu chẳng bảo cậu là hồ nước còn gì?”

“Câm miệng. Cấm không được nói gì nữa.”

“Nếu biển lớn có thể mang đi hết ưu sầu, như mang đi những dòng sông nhỏ. Tất cả các vết thương, tất cả nước mắt đã rơi, tình yêu của tôi, xim hãy mang đi hết…” Lại Đức Nhân hát lên ông ổng.

“Ê,” tôi quay đầu lại, “hát cũng không được.”

“Đây là ca khúc chủ đề của cậu mà, Biển lớn của Trương Vũ Sinh.” Lại Đức Nhân cười khì khì. “Cậu hát mấy lượt nữa là biến thành biển lớn rồi, không cần phải vất vả ôn thi cuối kỳ làm gì cho mệt.”

Tôi bèn quyết định bịt luôn tai lại, mặc xác cậu ta.

Thi cuối kỳ xong là hơn hai tháng nghỉ hè.

Tôi chỉ thi thoảng về nhà mấy hôm, thời gian còn lại dự định ở lại Đài Loan cả kỳ nghỉ này, nghiêm túc chuẩn bị cho kỳ thi nghiên cứu sinh. Ngoài ra, mỗi tuần tôi còn đến lớp học thêm một buổi, bổ túc một môn thi.

Người đẹp số 6 cũng có kế hoạch thực hiện chuyên đề của sinh viên chuyên ngành trong các trường thuộc hội Khoa học Quốc gia, nên mùa hè này cũng ở lại Đài Nam. “Vả lại mình cũng muốn đọc thêm một ít sách,” nàng cười cười nói, “Đài Bắc nhiều thứ dụ dỗ quá.”

Tháng Năm nóng, tháng Sáu rất nóng, tháng Bảy, tháng Tám thì nóng đến mức chẳng muốn nói đến nữa.

Suốt kỳ nghỉ hè, ngày nào cũng nóng đến không chịu nổi, vì vậy tôi thường hay đến thư viện đọc sách. Đó là nơi duy nhất có điều hòa miễn phí, mà lại còn yên tĩnh nữa.

Có lần, tôi vừa khéo gặp Người đẹp số 6 ở cầu thang từ tầng hai lên tầng ba trong thư viện.

Vì cầu thang chỉ có một bên tay vịn, nàng men theo tay vịn đi xuống, tôi lại men theo tay vịn đi lên, hai chúng tôi suýt nữa thì va vào nhau ở chỗ quẹo.

“Tú Cầu.”

“Ừ. Người đẹp số 6.”

“Bạn đến đây đọc sách à?”

“Ừ.” Tôi nói, “bạn cũng vậy à?”

“Ừ.”

“Cùng chung chí hướng.” Tôi gật gật đầu.

“Dự cảm kỳ lạ của mình lại xuất hiện rồi.”

“Thật sao?”

“Ừ,” nàng chỉ vào tôi, “nhất định bạn đến vì điều hòa miễn phí.”

“Đấy là suy luận mà.” Tôi cười cười. “Nhưng bạn đoán đúng rồi đấy.”

“Cùng chung chí hướng.” Nàng cũng bật cười khúc khích.

Đều cùng chung chí hướng cả, nên cũng khó tránh việc quyến luyến lẫn nhau, vậy là chúng tôi thường hẹn nhau cũng đến thư viện đọc sách. Chúng tôi hay ngồi chung một cái bàn dài, nhưng gần như không nói chuyện gì, cùng lắm chỉ trao đổi một nụ cười khi ánh mắt chạm nhau.

Những lúc ấy, chỉ có tiếng giở sách, tiếng đầu bút lướt qua trên giấy, tiếng lạo xạo khi cánh tay ma sát vào mặt bàn.

Có khi Người đẹp số 6 mệt, sẽ nhoài người lên bàn nghỉ ngơi, mặt gối lên cánh tay.

Tôi sẽ dừng giở sách, đặt bút xuống, hai tay rời khỏi mặt bàn, lặng lẽ ngắm nhìn nàng cho tới khi nàng nhỏm dậy.

“Tú Cầu.” Giọng nàng nghe rất nhẹ.

“Ừ. Người đẹp số 6.” Tôi cũng hạ thấp âm lượng xuống.

“Mình muốn đi ngắm biển.”

“Hả?” tôi khẽ nói. “Thời gian này ra biển nóng lắm đấy.”

“Có sao đâu, đằng nào cũng là mùa hè mà.” Nàng nhoẻn miệng cười tươi.

Thu dọn sách vở rời thư viện, tôi phóng xe chở nàng ra bờ biển Hoàng Kim, mất hai lăm phút.

Mới 4 giờ chiều, bờ biển gần như không một bóng người, chỉ có gió biển thổi phần phật.

Chúng tôi ngồi trên con đê chắn sóng dài, gió biển tuy mạnh, nhưng nắng cũng rất to.

“Ra bãi cát dạo đi,” nàng nói.

“Cát nóng lắm đấy.”

“Có sao đâu, đằng nào cũng là mùa hè mà.”

“Sạo bạn lại nói câu ấy nữa?”

“Trong phim truyền hình Nhật toàn nói vậy,” nàng đáp. “Dạo này mình hay xem phim Nhật lắm.”

“Người đẹp số 6.”

“Ừ. Tú Cầu.”

“Bạn vĩ đại quá.”

“Lại nói nhảm rồi.” Nàng nhảy xuống, hai chân giẫm lên bãi cát. “Đi thôi.”

Chúng tôi cởi bỏ giầy tất, đi ra chỗ giáp ranh mặt nước biển, rồi dạo men theo đó.

“Tại sao đột nhiên muốn ngắm biển thế?” tôi hỏi.

“Vì mình muốn biết tại sao bạn lại mong muốn giống như biển lớn.”

“Thực ra chỉ vì mình cảm thấy bạn giống cá voi thôi.”

“Nếu mình là chú chim nhỏ thì sao?”

“Vậy mình sẽ ước mong thành bầu trời.”

“Nếu mình là đom đóm?”

“Mình sẽ ước mong trở thành đồng cỏ xanh tươi không bị ô nhiễm.”

“Mình hiểu rồi,” nàng nói, “vì mình là cá voi, nên bạn muốn trở thành biển lớn.”

“Đại khái là như vậy đấy.”

“Tú Cầu.”

“Ừ. Người đẹp số 6.”

“Bạn đã là biển lớn rồi.”

“Hả?”

Tôi đang định hỏi nàng tại sao, thì Người đẹp số 6 đã đột nhiên rảo bước chạy nhanh ra phía biển.

“Tú Cầu!” hai tay nàng bắc loa quanh miệng, mặt hướng về phía biển thét lớn.

Tôi lấy làm thắc mắc, không biết nên đáp lại thế nào.

“Mình vừa gọi bạn đó.” Người đẹp số 6 quay đầu lại tươi cười.

“Nhưng mình đứng đây kia mà.”

“Không,” tay phải nàng chỉ ra phía biển, “bạn ở đó cơ.”

Vầng dương chiếu xeo xéo trên mặt biển, toàn thân, Người đẹp số 6 phủ trùm trong ánh vàng kim rực rỡ. Dù là ngày hay đêm, lúc nào nàng cũng sáng lấp lánh như thế.

Người đẹp số 6, vì em là cái voi, vì vậy anh nhất định phải cố gắng trở thành biển lớn.

Anh nhất định sẽ rất cố gắng.

Cũng gần 5 giờ, trên bãi cát bắt đầu thấy có người xuất hiện.

Tôi và Người đẹp số 6 trông thấy một cô bé khoảng bảy tuổi đang một mình ngồi nghịch cát, bên cạnh có mấy cái bát đĩa bằng nhựa, cô bé múc một ít cát vào bát, rồi lấy tay ngoáy ngoáy giống như đang làm cơm, cái miệng nhỏ xinh không ngừng lẩm bẩm gì đó.

Chắc cô bé này đang chơi đồ hàng.

Người đẹp số 6 nói cô bé ấy rất giống nàng hồi nhỏ, thích ngồi một mình trên bãi cát chơi đồ hàng.

“Em ơi,” Người đẹp số 6 hỏi, “đang nấu món gì à?”

“Đang nấu cơm hay nấu mì vậy?” tôi cũng nói. “Có vẻ ngon đấy nhỉ?”

“Hai anh chị không thấy à?” Cô bé ngẩng đầu lên, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, nói: “Em đang nấu cát.”

Tôi và Người đẹp số 6 ngớ mặt ra nhìn nhau, sau đó giả bộ như không có chuyện gì từ từ rời khỏi hiện trường.

Tôi còn ngoảnh đầu lại nói: “Làm phiền rồi, em tiếp tục nấu đi nhé.”

“Vừa nãy ai bảo cô bé ấy giống mình thế nhỉ?” tôi nói.

“Là mình.” Người đẹp số 6 bật cười khúc khích.

“Có lẽ cô bé ấy tương lai cũng trở thành cá voi đấy.”

“Vậy sao?”

“Ừ,” tôi nói, “chắc là sẽ thành cá voi sát nhân, mà còn rất vô độ nữa ấy chứ.”

Người đẹp số 6 lại phì cười.

Chúng tôi trở lại chỗ đê chắn sóng, lấy nước sạch rửa hết cát dính ở chân, sau đó đi giày vào.

Khi chúng tôi chuẩn bị ra về, bãi cát bắt đầu đông người.

Lúc này tôi mới sực nhớ ra, Người đẹp số 6 xưa nay không thích chỗ nào quá đông người, vì vậy mới chọn lúc 4 giờ chiều ngày hè nóng bức ra bờ biển phơi nắng hơn một tiếng đồng hồ.

Nhưng điều này cũng có giá của nó, cái giá là hôm sau trên mặt chúng tôi có thể thấy rõ dấu vết cháy nắng.

“Tú Cầu.”

“Ừ. Người đẹp số 6.”

“Mặt bạn đỏ quá.” Nàng nhìn tôi một cái, rồi bật cười.

“Thật là bất công,” tôi nói

“Bất công?”

“Còn gì nữa,” tôi nói, “mặt bạn phơi nắng đỏ bừng bừng lên vẫn đẹp như vậy, mình không thể nào cười bạn được.”ɍ

“Lại nói nhảm rồi.” Nàng bật cười. “Xin lỗi, lẽ ra mình không nên lôi bạn ra biển sớm thế.”

“Có sao đâu, đằng nào cũng là mùa hè mà.”

“Để mình lấy thuốc kem cho bạn, bôi vào là hết cháy nắng ngay.”

Tôi cầm lọ thuốc kem của Người đẹp số 6 đưa, một mình ngồi trong phòng ký túc soi gương thoa thuốc lên mặt.

Cũng may Lại Đức Nhân về nhà nghỉ hè rồi, bằng không cậu ta mà trông thấy nhất định sẽ giễu tôi một chập. Đại khái sẽ nói mấy câu kiểu “Úi chà chà, cậu bắt đầu trang điểm từ lúc nào thế này.”

Không ngờ cửa phòng đột nhiên bật mở, Lại Đức Nhân đã trở lại.

“Úi chà chà,” cậu ta cười phá lên, “cậu bắt đầu trang điểm từ lúc nào thế này.”

“Sao tự dưng lại về trường thế?” tôi hỏi.

“Hẹn với Tiểu Thiến ngày mai rồi, đi chơi lễ.”

“Ờ,” tôi gật gật đầu, “giờ chắc cũng tháng Bảy Âm lịch rồi, Tiểu Thiến cũng nên làm lễ mới phải.”

“Này.”

“Phải rồi, tớ luôn muốn hỏi cậu chuyện này.”

“Chuyện gì nữa?”

“Có phải sinh nhật Tiểu Thiến đúng vào ngày Xá tội vong nhân không?”

“Này!”

Lại Đức Nhân kêu lên một tiếng, rồi bỏ ba lô xuống, không buồn để ý đến tôi nữa.

“Ngày mai là lễ gì thế?” tôi lại hỏi. “Sao các cậu phải đi chơi.”

“Hả?”

“Hả cái gì. Tớ không biết thật mà.”

“Vì vậy cậu chưa hẹn Ông Huệ Đình?”

“Liên can gì đến cô ấy?”

“Hả?”

“Đừng có hả nữa. Rốt cuộc ngày mai là lễ hội gì vậy?”

“Ngày mai là mùng bảy tháng Bảy, tết Tình nhân của người Trung Quốc mà.”

“Hả?” Không ngờ lần này người “hả” lại là tôi.

“Không ngờ ngày mai là ngày mấy tháng mấy cậu cũng không biết cơ à.” Cậu ta chặc chặc lưỡi mấy tiếng.

Đương nhiên tôi biết ngày mai là ngày mấy tháng mấy. Hôm nay là 16 tháng 8, ngày mai là ngày 17 tháng 8. Vấn đề là tôi không biết ngày mai là ngày mùng bảy tháng Bảy Âm lịch, lễ Tình nhân của người Trung Quốc.

Một ngày lễ rõ là khó xử, tôi bất giác thầm nghĩ: mình và Người đẹp số 6 liệu có tính là tình nhân không nhỉ?

Nếu xòe bàn tay ra, tay trái hay tay phải cũng được, người bình thường đều có năm ngón tay cả. Lần lượt là: ngón út, ngón áp út, ngón giữa, ngón trỏ và ngón cái.

Ngoài ngón cái ra, bốn ngón còn lại về hình dáng và kích thước đều không khác nhau nhiều lắm, khoảng cách giữa các ngón tay có thể nói là y hệt.

Nếu lấy năm ngón tay này ra lần lượt coi là xa lạ, quen biết, bạn bè bình thường, bạn tốt, tình nhân, liền phát hiện thấy từ xa lạ đến quen biết, từ quen biết đến trở thành bạn bè bình thường, rồi từ bạn bè bình thường trở thành bạn tốt, khoảng cách phải vượt qua, cũng như khoảng cách giữa các ngón tay, là giống nhau.

Thế nhưng một khi muốn vượt qua trạng thái bạn tốt để trở thành tình nhân, không chỉ hình dạng và kích cỡ của ngón tay khác nhau rất nhiều, mà cả khoảng cách giữa các ngón cũng lớn hơn rất nhiều, vả lại còn cả chênh lệch về chiều cao nữa.

Tình nhân không phải là tình bạn kéo dài, lại càng không phải cứ là bạn bè tốt mãi đến cùng là sẽ trở thành tình nhân.

Tôi tin rằng mình và Người đẹp số 6 tuyệt đối đủ tư cách để gọi là bạn tốt, nhưng chúng tôi có phải tình nhân không nhỉ?

“Mau hẹn Ông Huệ Đình đi kìa.” Lại Đức Nhân nói. “Còn đần thối mặt ra làm gì nữa.”

“Hẹn thật à?”

“Hả?”

“Hả cái gì. Tớ thật sự không biết có nên hẹn nàng hay không.”

“Hả?”

“Hả cái gì. Để tớ nghĩ xem tớ có đủ tư cách hay không đã.”

“Hả?”

“Đừng có mà hả nữa.”

“Cả Ruồi cũng hẹn được Muỗi Con rồi, vậy mà cậu còn không hẹn à?” cậu ta nói.

“Ruồi hẹn Muỗi Con rồi?”

“Còn gì. Cu cậu còn chuẩn bị tặng chín mươi chín bông hồng nữa cơ.”

“Chín mươi chín bông hồng?” Tôi lấy làm kinh ngạc. “Cậu ta rộng rãi vậy cơ à?”

“Cậu ta mới trúng giải nhì xổ số Thống Nhất, được bốn mươi nghìn Đài tệ.”

“Thật là không còn đạo lý mà.”

“Đừng phí lời nữa, mau hẹn Ông Huệ Đình đi.” Cuối cùng, cậu ta nói: “Muộn rồi thì đừng có mà hối hận đấy nhé.”

Hối hận, từ khóa ấy lại đánh động tôi một lần nữa. 

Tuy tôi cho rằng nếu muốn ở bên Người đẹp số 6, tôi nhất định phải trở thành biển lớn. Nhưng trong ngày lễ Tình nhân, cho dù đôi bên chưa thể coi là tình nhân, chỉ cần một bên yêu đơn phương thôi, thì chắc cũng có thể hẹn được chứ nhỉ.

Tôi quyết định lên mạng hẹn Người đẹp số 6.

Tôi đợi từ 9 giờ tối đến 1 giờ sáng, Người đẹp số 6 mãi vẫn không thấy xuất hiện.

Da mắt chùng xuống, tôi sắp thiếp đi mất, đã bắt đầu gật gà gật gù rồi.

“Hi.”

Tôi sực tỮh trong chớp mắt, đang định nói trời cao không phụ người có lòng, thì phát hiện ID gửi tin nhắn cho tôi là sexbeauty chứ không phải sixbeauty.

Haizzz, sao mình lại tỉnh lại chứ?

“Ngày mai tôi đi Đài Nam chơi. Anh ở Đài Nam, chắc biết đường Tiểu Đông ở đâu chứ.”

“Đường Tiểu Đông ở phía Nam đường Đông Phong,” tôi trả lời.

“Đường Đông Phong ở đâu?”

“Đường Đông Phong ở phía Tây đường Trường Vinh.”

“Đường Trường Vinh ở đâu?”

“Đường Trường Vinh ở phía Đông đường Thắng Lợi.”

“Trực tiếp nói luôn xem đường Tiểu Đông ở đâu thì chết chắc?”

“Tôi sắp chết thật rồi đây. Chúc ngủ ngon.”

Tôi lập tức ra khỏi mạng rồi tắt máy lên giường đi ngủ.

Ngồi trước máy tính thì cứ gật gà gật gù suốt, không ngờ lên giường nằm lại cứ trằn trọc lăn qua lăn lại mãi không ngủ được. Đặc biệt là ý thức được đã qua 12 giờ đêm, giờ có thể coi như đã sang ngày Thất Tịch, tôi lại càng ngủ không yên.

“Xin cậu nói thẳng với Ông Huệ Đình luôn đi.” Giọng của Lại Đức Nhân vang lên.

Tôi giật thót mình, ngồi dậy, thò đầu nhìn sang cái giường bên dưới của bộ giường tầng còn lại.

“Nhìn cái gì mà nhìn?” cậu ta gắt. “Cậu cứ trở mình sột sà sột sạt, làm tớ chẳng ngủ được gì cả.”

“Giờ đã sắp 2 giờ sáng rồi đấy.”

“Muỗi Con ở Cao Hùng, ngày mai Ruồi Con đi Cao Hùng tìm cô nàng đấy. Tuệ Hiếu ở Đài Trung, bạn trai cô nàng cũng là người Đài Trung, chắc là bọn họ ở Đài Trung đón lễ Tình Nhân luôn.”

“Ờ,” tôi nói, “vậy nên là?”

“Vậy nên là chỉ có Ông Huệ Đình ở nhà một mình chứ còn gì nữa!” Cậu ta ngồi bật dậy mà gắt lên.

“Nàng ở nhà một mình thì sao?”

“Tức là cậu có thể trực tiếp đến tìm cô nàng mà không ngại làm phiền người khác.”

“Nhưng vậy sẽ làm phiền nàng, chắc nàng đang ngủ mà.”

“Cái thằng ngu cô nàng quen biết không hiểu đang làm cái trò khỉ gì, cả ngày Thất Tịch cũng không hẹn hò hẹn hiếc gì, cô nàng mà ngủ được mới lạ đấy.”

“Thật là nàng vẫn chưa ngủ chứ?”

“Nếu cô nàng mà ngủ rồi, tớ chặt đầu xuống cho cậu làm ghế ngồi.”

Tuy vẫn bán tin bán nghi, nhưng tôi vẫn nhảy xuống giường, thay quần áo ra.

“Phải rồi,” tôi nói, “tại sao lúc nãy cậu lại dùng từ ‘xin’ để nói với tớ thế?”

“Vì 5 giờ sáng tớ phải dậy rồi ạ.”鍊

“Sớm thế?”

“Tiểu Thiến nói ngày Thất Tịch là ngày rất đặc biệt, phải ở bên nhau càng lâu càng tốt.”

“Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tớ. Tớ hỏi cậu tại sao lại phải ‘xin’ tớ?”

“Vì tớ phải xin cậu lượn đi cho mau!” cậu ta lại kêu toáng lên. “Không hẹn được Ông Huệ Đình thì không được quay về, quay về thì phải mau mau đi ngủ, đi ngủ không được trở mình. Mẹ cha nó! Tớ chỉ còn ba tiếng để ngủ thôi!”

“Hình như cậu sắp phát điên rồi?”

“Cút xéo!”

Tôi vội vàng chạy ra khỏi phòng ký túc, xuống nhà lấy xe phóng một mạch đến dưới chân nhà Người đẹp số 6.

Cửa sổ phòng Người đẹp số 6 hướng ra phía mặt đường, tôi dừng xe rồi ngẩng đầu chầm chậm lùi lại.

Khi ánh mắt không còn bị mái hiên chắn mưa che khuất nữa, nhịp tim tôi bỗng trở nên dồn dập mãnh liệt.

Đèn quả nhiên vẫn còn sáng, Lại Đức Nhân nói đúng rồi.

Ngón tay chuẩn bị ấn vào chuông điện, lại chợt nghĩ đến phản ứng của nàng khi hơn 2 giờ sáng nghe thấy tiếng chuông vang lên, huống hồ lúc này nàng chỉ có ở nhà một mình.

Tuy rất muốn ấn chuông, nhưng tôi lại không muốn làm Người đẹp số 6 hốt hoảng.

Chỉ lặng lẽ đứng bên dưới, ngẩng đầu lên chăm chú nhìn ánh đèn sáng trong phòng nàng.

Có lẽ đến khi đèn tắt, tôi mới thay đổi tư thế, rồi bỏ đi cũng nên.

“Tú Cầu.”

Đột nhiên nghe thấy tiếng gọi, mà vai phải còn bị vỗ một cái, cả người tôi cơ hồ như giật nảy lên.

“Hả?” Tôi ngoảnh đầu lại trông thấy Người đẹp số 6, lại giật nảy lên một cái nữa. “Người đẹp số 6.”

“Giật thót mình hả?” Nàng cười cười.

“Không. Giật thót thót mình. Hai lần,” tôi nói, “Sao bạn không ở trong phòng?”

“Mình ra cửa hàng tiện lợi mua ít đồ.” Nàng giơ túi đồ vừa mua trong tay lên.

“Muộn thế này còn ra ngoài một mình không tốt đâu,” tôi nói.

“Tại hơi đói bụng, lại ở nhà có một mình.” Nàng nhún nhún vai, “Hết cách rồi.” 

“Nhưng mà…”

“Tú Cầu.”

“Ừ. Người đẹp số 6.”

“Chúng ta cất công đến đây để thảo luận xem có nên ra khỏi nhà quá muộn không à?”

“Không phải…” tôi nói, “mình đến là… là để…”

“Ừ?”



“Mình đến hỏi bạn ngày mai, à không, nên nói là hôm nay mới đúng,” tôi nói, “hôm nay bạn rảnh không?”

“Hôm nay không…” nàng cười cười, “không có việc gì bận cả.”

“Bạn làm mình thót tim lần thứ ba rồi đấy.”

“Xin lỗi.” Nàng lại nhoẻn miệng cười.

“Thế mình có thể hẹn bạn đi…”

Tiêu rồi, tôi chỉ nghĩ đến việc hẹn nàng, mà hoàn toàn chưa nghĩ ra định hẹn nàng đi làm gì?

“Giờ mình muốn đi ngắm sao,” nàng nói.

“Nhưng vườn bách thú đóng cửa rồi [22],” tôi nói.

“Chẳng buồn cười gì cả.” Nhưng nàng lại cười.

“Vậy ra bờ biển ngắm sao nhé.”

“Bờ biển?”

“Ừ. Vì sao Ngưu Lang và sao Chức Nữ sẽ bị nhấn chìm trong ánh đèn của thành phố mất.”

“Được đấy,” nàng cười cười, “đi ra bờ biển ngắm sao.”

Tôi lái xe chở nàng ra bờ biển Hoàng Kim, sau khi đến nơi, hai đứa ngồi sánh vai trên bờ đê chắn sóng, mặt hướng về phía biển.

Ánh sáng còn lại chỉ là ánh đèn đường bên con đường sau lưng và ánh đèn xe thi thoảng loáng qua.

Trước mắt gần như tối đen, chỉ nghe thấy rõ tiếng sóng biển vỗ lên bờ cát.

Đường bờ biển hết sức mơ hồ, nhưng trên mặt biển thì lấp lánh ánh sao.

Chúng tôi không nói năng gì, chỉ kề vai ngồi cạnh nhau, người hơi ngả về phía sau, bàn tay chống xuống mặt đất.

“Sao Ngưu Lang và sao Chức Nữ ở đâu?” mười phút sau, Người đẹp số 6 lên tiếng hỏi.

“Thì ở trên trời đó.”

“À. Vì vậy bạn cũng không biết chứ gì.”

“Ừ. Ở đâu không quan trọng, chỉ cần vẫn còn đó là tốt rồi.”

“Vậy chúng ta có thấy sao Ngưu Lang và sao Chức Nữ không?”

“Chúng ta nhất định đã trông thấy rồi.” Tôi chỉ lên bầu trời sao. “Chúng ở giữa những vì sao kia kìa.”

“Ừ.” Nàng gật gật đầu, sau đó nhoẻn miệng cười.

“Người đẹp số 6.”

“Ừ. Tú Cầu.”

“Xin lỗi vì muộn thế này mới đến kiếm bạn.”

“Nếu không phải muộn thế này, sao cũng không thể sáng đẹp vậy đâu. Thế nên…”

“Ừ?”

“Tú Cầu.”

“Ừ. Người đẹp số 6.”

“Cảm ơn bạn đã đưa mình ra bờ biển ngắm sao.”

“Mình lấy làm hân hạnh.”

Đêm mùa hè bên bờ biển, gió cứ thổi tà tà chầm chậm, vừa mát mẻ lại vừa dễ chịu.

Suốt một thời gian dài sống trong thời tiết oi bức đã sắp làm chúng tôi quên béng mất cảm giác mát mẻ dễ chịu ấy rồi.

Ở trong phòng điều hòa tuy rằng cũng mát đấy, nhưng đó là cảm giác mát mẻ đơn điệu mà gò bó khó chịu, không thấy được sự thoáng đãng.

Tôi và Người đẹp số 6 lưu luyến cảm giác mát mẻ này, lại càng lưu luyến bầu trời đầy sao lấp lánh.

Vì vậy chúng tôi đều vờ như quên mất lúc này đêm đã khuya lắm rồi, thậm chí đã sắp đến thời khắc chuyển giao giữa ngày và đêm.

Tôi cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, bốn rưỡi rồi.

Trong bầu không khí tĩnh mịch, một động tác nhỏ như vậy thôi cũng đủ làm kinh động Người đẹp số 6.

“Có phải nên về rồi không?” Nàng hỏi.

“Ừ,” tôi đáp lời, “cũng nên để sao Ngưu Lang và sao Chức Nữ nghỉ ngơi thôi.”

“Ừ.” Nàng gật đầu, sau đó đứng dậy.

Tôi lái xe chở nàng về,4 sau khi dặn dò nàng lên phòng phải đi ngủ ngay, tôi trở về ký túc.

Vừa mở cửa phòng, chuông đồng hồ báo thức của Lại Đức Nhân cũng vừa khéo reo lên, cậu ta kêu toáng một tiếng, bộ dạng rất đau khổ.

Tôi cười thầm mấy tiếng, rồi leo lên giường ngủ khò.

Lễ Thất tịch của Lại Đức Nhân và Tiểu Thiến rất phong phú, ngoài xem phim ăn cơm dạo phố ra, còn đến cung Khai Long, hay còn được gọi là miếu Bà Bảy cúng bái, tiện thể tham quan một nghi thức thành niên mười sáu tuổi.

Lễ Tình nhân của Ruồi và Muỗi Con cũng phong phú không kém, cả buổi chiều họ ở trong đồn cảnh sát ghi lời khai. Vì xe máy của Ruồi bị trộm mất, hai cô cậu đành phải đến đồn cảnh sát báo án.

Tay cảnh sát phụ trách lại là tay mơ mới học sử dụng máy tính, gõ chậm hết sức, còn hay viết đi xóa lại chán chê, ghi xong được lời khai thì trời cũng tối đen rồi.

“Mua chín mươi chín bông hồng hết ba nghìn, xe máy ba mươi bảy nghìn nữa.” Ruồi nhăn mặt đau khổ. “Vừa khéo đúng bốn mươi nghìn tiền giải nhì xổ số Thống Nhất.”

Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, nhưng thời tiết vẫn nóng bức vô cùng, gần như không hề có biểu hiện dịu đi chút nào.

Cuối tháng Tám, thậm chí còn đạt mức kỷ lục nóng nhất trong năm.

Tháng Tám qua đi, đám sinh viên về quê nghỉ hè lục tục quay lại trường, sân trường ồn ã náo nhiệt trở lại.

Ngày mùng 6 tháng Chín khai giảng, bốn rưỡi chiều hôm sau, tôi và Người đẹp số 6 thả bộ trong sân trường, mới đi được chừng nửa tiếng, hai đứa đã đẫm mồ hôi.

Mùa hè nóng bức mà dài đằng đẵng của miền Nam Đài Loan ơi, bao giờ mới để m xuất hiện đây?

“Ngày đầu tiên của mùa đông, mùa xuân và mùa hạ đều do mình quyết định cả rồi,” Người đẹp số 6 nói, “vậy thì ngày đầu tiên của mùa thu do bạn quyết định nhé.”

“Ngày đầu tiên của mùa thu?”

“Ừ.” Nàng nhoẻn miệng cười. “Vấn đề này rất rất khó, bạn hãy động não đi.”

Đây đích thực là một vấn đề rất khó nghĩ, mùa thu giống như một tên buôn lậu vậy, không dễ gì để người ta phát hiện ra.

Nếu theo truyền thống, lấy thời điểm lá cây chuyển sắc vàng hay lá rụng để phán đoán thì sao?

Làm vậy không được, ở miền Nam Đài Loan này, ngoài một số loài cây đặc biệt ra, cây cối gần như bốn mùa đều xanh lá.

Lá phong chuyển sang màu đỏ tuy là dấu hiệu của mùa thu, nhưng đó là giữa thu rồi, không phải ngày đầu tiên của mùa thu.

Vả lại, nếu cây phong mà mọc ở Đài Nam, sợ rằng dù đến hết mùa đông, lá cây cũng chẳng thể chuyển sang màu đỏ.

Còn về lá rụng, lá cây rụng xuống sau một trận bão có khi còn nhiều hơn lá rụng trong cả mùa thu cũng nên.

Nếu dùng ngày đầu tiên của tháng đấy coi như ngày đầu tiên của mùa thu thì sao nhỉ?

Giống như Người đẹp số 6 lấy ngày mùng 1 tháng Mười hai là ngày đầu tiên của mùa đông vậy.

Ngày mùng 1 tháng Chín đã qua, hơn nữa nếu ngày mùng 1 tháng Chín mà đứng giữa đường hét lên: mùa thu đến rồi, những người đi đường nóng đến mờ mắt kia chắc hẳn đều sẽ rất muốn đập cho tôi một trận.

Ngày mùng 1 tháng Mười thì sao nhỉ? Ngày này nhạy cảm quá, dù sao tôi cũng ở Đài Loan mà. [23]

Vậy còn ngày mùng 1 tháng Mười một?

Nếu quyết định là ngày này, thì mùa thu chỉ có một tháng, ngắn quá.

Tạm thời gác vấn đề chưa giải quyết này lại, tôi hãy còn việc chính phải làm.

Đã lên năm thứ tư rồi, tôi cũng nên tỉnh ngộ ra một chút, huống hồ còn phải thi nghiên cứu sinh nữa.

Học kỳ này chỉ có 11 học phần, bài học ít đi, thời gian cũng nhiều hẳn lên.

Tôi nhận một công việc gia sư, kiếm thêm chút tiền dù sao cũng tốt, cũng là tự giúp mình trưởng thành lên.

Thời gian còn lại thì chuyên tâm học ôn chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, thi cử kiểu này cạnh tranh rất ghê gớm, tôi không thể buông lỏng tinh thần chút nào được.

Rất nhiều sinh viên năm thứ tư cảm thấy hoang mang về con đường sau khi tốt nghiệp, tôi xem như thuộc loại may mắn, biết được mình nên phấn đấu theo hướng nào.

Sexbeauty cũng là sinh viên năm thứ tư, cô ta không được may mắn thế.

“Tốt nghiệp xong chẳng biết phải làm gì nữa.” Cô ta gửi tin nhắn trên mạng.

“Kiếm việc làm thôi,” tôi trả lời.



“Anh nói thì đơn giản. Giờ tình hình kinh tế kém lắm, khó kiếm việc.”

“Cô học ngành gì?”

“Kinh tế.”

“Vậy có thể đi làm tiếp viên hàng không được đấy?”

“Tiếp viên hàng không? Tại sao?”

“Như vậy thì kinh tế Đài Loan có thể cất cánh bay cao rồi.”

“Cái gì?”

“Bye bye.” Tôi lập tức thoát khỏi mạng rồi tắt máy luôn.

Tháng Mười đến rồi, nhiệt độ giảm đi đôi chút, nhưng trời chưa mát hơn, tôi vẫn mặc áo cộc tay.

Ba ngày sau, Cục Khí tượng phát đi lời cảnh báo về trận bão thứ ba trong năm, bão Dain.

Năm nay Cục Khí tượng tổng cộng chỉ phát đi có ba lời cảnh báo, chuyện này đối với Đài Loan có thể nói là hiếm thấy.

Trận bão đầu tiên là bão Maggie, tiến vào Đài Loan ngày mùng 6 tháng Sáu, trận thứ hai thì không đổ bộ; còn trận bão Dain này chỉ ảnh hưởng đến khu vực Kim Ôn, không ảnh hưởng đến đảo Đài Loan.

Vì vậy cuộc hẹn bão táp của tôi và Người đẹp số 6, năm nay chỉ có một lần.

Cơn bão Dain dường như đã cuốn theo cả không khí nóng bức, sau bão, thời tiết bắt đầu mát mẻ, đã có thể ngửi thấy chút hương vị của mùa thu rồi.

Tôi và Người đẹp số 6 quen nhau vào mùa thu, nên khó tránh khỏi cũng hơi có cảm xúc riêng với mùa thu. 

Đáng tiếc rằng mùa thu lại thích lặng lẽ âm thầm, cứ lẳng lặng mà đến, không thể nắm bắt được thời gian.

Có lẽ mùa thu đã đến thật rồi, buổi tối lái xe máy phải mặc thêm áo khoác mỏng mới không thấy lạnh.

“Tuy không bắt được ngày đầu tiên của mùa thu, nhưng mùa thu đã đến rồi.” tôi gửi tin nhắn.

“Bạn vất vả rồi. Tối mai có rảnh không?” Người đẹp số 6 gửi tin nhắn lại.

“Tối mai mình phải đi dạy gia sư. 9 giờ mới xong.”

“Vậy chín rưỡi tối mai gặp nhau dưới nhà nhé?”

“OK.”

Sau buổi dạy gia sư, tôi phóng xe thẳng đến dưới chân nhà Người đẹp số 6, nàng đã đợi sẵn ở đó.

“Xin lỗi,” tôi dừng xe xong rồi nói, “hôm nay học sinh hỏi nhiều quá.”

“Không sao đâu.” Nàng nhoẻn miệng cười. “Học sinh của bạn học lớp mấy thế?”

“Lớp 9, sáng năm là thi lên cấp III rồi.”

“Ồ. Chắc là áp lực của em ấy phải lớn lắm.”

“Mình chẳng cảm thấy cu cậu có áp lực gì cả.” Tôi cười cười.

Người đẹp số 6 cũng cười theo, không nói gì.

“Người đẹp số 6.”

“Ừ. Tú Cầu.”

“Chúng ta cất công đến đây để thảo luận về em học sinh mình dạy kèm à?”

“Đương nhiên không phải rồi,” nàng lắc đầu nói. “Bạn xòe bàn tay ra đi.”

Tôi lập tức xòe tay phải ra, lòng bàn tay hướng lên phía trên.

“Tặng bạn cái này.” Nàng đặt một món đồ vào tay tôi.

Tôi cúi xuống nhìn, là một quả trứng đỏ, giống loại vẫn mời người ta ăn lúc trẻ con đầy tháng. Nhưng vỏ ngoài quả trứng này được tô màu đỏ tươi rói, màu sắc rất đều đặn.

“Đây là…”

“Hôm này là đúng một năm kể từ ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau dùng bữa tối.” Nàng cười cười, “Mời bạn ăn quả trứng đỏ.”

“Bạn còn nhớ cơ à?” Tôi hết sức ngạc nhiên.

“Vậy bạn còn nhớ không?”

“Dĩ nhiên là mình nhất định phải nhớ rồi.”

“Thế tại sao bạn nhớ là chuyện đương nhiên phải thế, còn mình nhớ ngày này thì lại khiến bạn ngạc nhiên vậy?”

“Mình…”

Tôi không biết phải nói s, chỉ thấy trong lòng ấm áp vô cùng, mặt nóng bừng lên.

“Mình luộc chín trứng, rồi lấy màu nước đỏ tô lên vỏ, mấy lớp liền đấy nhé.”

“Là loại màu nước có thể ăn được đúng không?”

“Bạn nghe có loại màu nước nào ăn được chưa?”

“Chưa nghe bao giờ.”

“Thế cho nên là,” nàng cười cười, “lúc ăn bạn phải cẩn thận đấy, chớ có để dính vỏ trứng vào.”

“Người đẹp số 6.”

“Ừ. Tú Cầu.”

“Một năm qua được bạn chiếu cố, trong lòng mình thật sự áy náy lắm.”

“Có gì đâu, có gì đâu, bạn khách khí quá.”

“Người đẹp số 6.”

“Ừ. Tú Cầu.”

“Tự đáy lòng mình cảm thấy…”

“Cảm thấy gì?”

“Bạn nhất định sống lâu trăm tuổi.”

“Thế thì bạn có thể ăn rất nhiều rất nhiều trứng đỏ rồi.” Nàng cười tươi tắn. “Rất nhiều rất nhiều trứng đỏ.”

Cả một mùa, có thể chỉ vì một ánh mắt hay một nụ cười, mà trở nên lung linh rực rỡ.

Mùa thu chính là như thế.

Dẫu cho mùa thu chỉ có một ngày hôm nay, mùa thu cũng vẫn lung linh rực rỡ như thế.

“Mùa thu, là mùa thích hợp ăn tiết vịt cay đấy,” Người đẹp số 6 nói.

“Mùa đông năm ngoái bạn cũng nói thế.” Tôi cười cười. “Mình chở bạn đến chợ đêm nhé.”

“Ừ.” Nàng cũng nhoẻn miệng cười.

Tôi chở nàng đến chợ đêm, nàng ăn tiết vịt cay, còn tôi ăn trứng gà nhuộm đỏ.

Ngày cuối cùng của tháng Mười là lễ Halloween, tối hôm ấy, Hội Sinh viên tổ chức một buổi dạ hội, hoan nghênh mọi người đóng giả làm các loại ma quỷ tham gia. Trong buổi dạ hội cũng sẽ chọn ra người giả dạng giống ma quỷ nhất.

“Gọi Tiểu Thiến đến tham gia đi,” tôi nói.

“Này.” Lại Đức Nhân trừng mắt lên nhìn tôi.

“Tiểu Thiến để mặt trần cũng đủ làm chấn động lòng người rồi, không cần phải hóa trang gì đặc biệt.”

“Này!” Cậu ta lại kêu lên một tiếng.

Kết quả là tự Tiểu Thiến muốn tham gia buổi dạ hội Haloween ấy, cô còn kéo theo cả Người đẹp số 6 cùng đi.

Cuối cùng lại là Tiểu Thiến, Lại Đức Nhân, Người đẹp số 6, tôi, Tuệ Hiếu, Muỗi Con, Ruồi, bảy người cùng tham gia buổi dạ hội đó.

Nhưng bảy chúng tôi đều không đóng giả làm ma quỷ gì, chỉ vào xem cho vui.

Tiểu Thiến tối hôm đó lại mặc váy liền màu trắng, mái tóc dài buông xuống như dòng thác.

“Tiểu Thiến giống thật đấy.” Tôi len lén nói vời Người đẹp số 6, “ít nhất thì nhìn phía sau rất giống.”

Người đẹp số 6 cứ cười mãi, hoàn toàn không phản bác lại tôi.

Đã bước vào tháng Mười một, phong vị mùa thu càng thêm nồng đượm.

Thời tiết này là dễ chịu nhất, ánh dương hiền hòa, nhiệt độ vừa phải, cả không khí cũng dường như đang mỉm cười.

Thi giữa kỳ vào thời tiết này là tốt nhất, sinh viên thi xong cũng không muốn phóng hỏa đốt luôn trường lớp cho lắm.

Tuần thứ hai của tháng Mười một là thi giữa kỳ, thi xong là đến kỷ niệm thành lập trường.

Năm nay tôi cũng khá may mắn, sinh nhật không rơi vào thứ Sáu ngày 13 nữa, mà là thứ Bảy.

Năm nay nhà trường cũng vừa khéo chọn đúng ngày hôm ấy làm lễ kỷ niệm.

“Chà, bạn được nể mặt ghê đó nha,” Người đẹp số 6 nhoẻn miệng cười, nói với tôi.

“Trùng hợp thôi.” Tôi cũng cười theo.

“Tú Cầu.”

“Ừ. Người đẹp số 6.”

“Chúc mừng sinh nhật.”

“Cảm ơn.”

“Xin lỗi vì chưa chuẩn bị quà.”

“Bạn đừng bao giờ nói vậy.”

“Nhưng mà có bánh ga tô đấy.”

“Hả?”

“Bạn đợi mình nhé.”

Người đẹp số 6 quay người chạy lên nhà, một lúc sau liền bưng xuống một cái bánh ga tô nhỏ đường kính khoảng 20 xăng ti mét.

“Tự mình làm đấy,” nàng nói.

“Lẽ trời khó dung mà.”

“Hả?”

“Bạn xinh đẹp lại tốt bụng, lại còn biết làm bánh ga tô nữa, đúng là lẽ trời khó dung.”

“Đừng nói nhảm nữa.” Nàng bật cười khúc khích. “Tìm chỗ nào đó ngồi ăn bánh đi.”

Tôi bưng cái bánh ga tô, cùng Người đẹp số 6 đi sâu vào sân trường rồi kiếm chỗ ngồi xuống.

“Ước trước đi đã,” nàng nói.

Xin cho tôi trở thành biển lớn để cá voi có thể bơi lội vẫy vùng.

Tôi chỉ có một ước nguyện đó thôi.

“Người đẹp số 6.”

“Ừ. Tú Cầu.”

“Bạn nhất định sống lâu trăm tuổi.”

“Người được mừng sinh nhật là bạn cơ mà.”

Chúng tôi cười phá lên, cắt đôi cái bánh ga tô ra, mỗi người một nửa.

Theo quyết định của Người đẹp số 6, mùa thu chỉ đến cuối tháng Mười một là chấm dứt.

Mùa thu ngắn ngủi vậy thôi, vì vậy tôi và Người đẹp số 6 càng trân trọng mùa thu.

Nếu buổi tối lên mạng gặp được Người đẹp số 6, nàng thường hay gửi cho tôi tin nhắn thế này:

“Mình muốn ngắm sao trời mùa thu.”

“Được.”

Sau đó tôi lập tức thoát khỏi mạng, phóng xe xuống dưới chân nhà nàng. Tôi sẽ cùng nàng thả bộ một đoạn, có thể chỉ đi ra cửa hàng tiện lợi, hoặc cũng có thể chỉ đi vào sân trường.

10 giờ tối ngày 30 tháng Mười một, tôi chở Người đẹp số 6 ra bờ biển, định ngắm bầu trời sao mùa thu cho thỏa thuê.

Bầu trời cũng không làm chúng tôi thất vọng, những ngôi sao ra sức tỏa sáng trong đêm cuối cùng của mùa thu.

“Tú Cầu.”

“Ừ. Người đẹp số 6.”

“Mình có dự cảm chúng ta nhất định ở lại đây đến sau 12 giờ.”

“Đây không phải dự cảm,” tôi nói, “mà là ám hiệu rồi.”

“Ám hiệu à?” Nàng cười cười. “Nhưng mình nói rất rõ ràng mà.”

“Mình biết rồi.” Tôi cũng bật cười. “Thì ở lại đây đến sau 12 giờ nhé.”

Sau 12 giờ, mùa thu liền kết thúc.

Chúng tôi không đếm ngược, chỉ lặng lẽ mặc thời gian chầm chậm trôi đến sáng sớm ngày mùng 1 tháng Mười hai.

Chúng tôi chỉ muốn nhìn thấy nhau vào khoảnh khắc mùa đông đến, như vậy mùa đông này sẽ không còn lạnh lẽo nữa.

Mùa đông này đúng là không lạnh thật, vì rất náo nhiệt ồn ã.

Đêm Đông chí, Câu lạc bộ nghe nhìn và khoa chúng tôi đều có tiệc bánh trôi. Tôi đi cả hai chỗ, mỗi bên ăn hai bát bánh trôi, tổng cộng ăn bốn bát.

Nếu ăn một bát bánh trôi tức là tăng thêm một tuổi, vậy thì tối nay thoắt cái tôi đã thêm bốn tuổi rồi.

“Sao bạn ăn nhiều bánh trôi thế?” Người đẹp số 6 hỏi.

“Vì ngon mà,” tôi đáp.

Người đẹp số 6, thực ra là vì anh muốn nhanh chóng trưởng thành, lão luyện hơn, để trở thành biển lớn.

Lễ mừng Giáng sinh tổ chức ở nhà trọ của Người đẹp số 6, đây là đề nghị của Muỗi Con.

Vốn chỉ có bảy người, về sau bạn trai của Tuệ Hiếu cũng đến, thành thử ra có tám người.

“Cây thông Noel mảnh mai quá,” Ruồi nói.

“Chê nhỏ thì nói thẳng ra đi.” Muỗi Con trừng mắt nhìn cậu ta.

Cây thông ấy đúng là rất nhỏ, chỉ cao bằng nửa người. Nhưng bên trên đeo đầy các đồ trang trí, lại còn có đèn sáng nhấp nháy, cũng coi như rất có thành ý rồi.

Tối hôm đó chúng tôi ăn lẩu, ăn xong, Tuệ Hiếu và bạn trai còn hát song ca mấy bài. Cuối cùng là màn trao đổi quà tặng, những món quà tám người đã chuẩn bị từ trước, được đánh số từ 1 đến 8.

“Anh Bình,” Muỗi Con nói với tôi, “anh chọn trước.”

“Đương nhiên là anh chọn số 6 rồi.” tôi nói.

“Anh lợi hại thật đấy, chọn đúng quà của chị Huệ Đình,” Muỗi Con nói.

Tôi mở món quà ra, là một con cá voi làm bằng pha lê màu xanh.

Đã muộn lắm rồi, chúng tôi chúc mừng nhau Giáng sinh rồi lần lượt ra về.

Trước lúc đi, tôi đưa mắt nhìn Người đẹp số 6, nàng chớp chớp mắt, rồi đưa hai ngón tay trỏ giao nhau tạo thành hình chữ thập.

Lần này chắc không phải chỉ mười phút sau hẵng đi, mà là mười phút sau quay trở lại đây.4

Tôi xuống cầu thang rồi lặng lẽ đứng đợi.

Mười phút sau, cửa sắt kêu kẽo kẹt mở ra.

“Người đẹp số 6.”

“Ừ. Tú Cầu.”

“Giáng sinh vui vẻ.”

“Giáng sinh vui vẻ.”

“Nếu bạn không ngại, lần sau ra dấu ‘năm’ nhé. Mười phút thực sự là lâu quá đi mất.”

Người đẹp số 6 gật gật đầu, nhoẻn miệng cười tươi, rồi quay người đi lên.

Đêm Giao thừa, tôi và Người đẹp số 6 chỉ muốn lặng lẽ cho qua, nhưng Lại Đức Nhân và Tiểu Thiến lại hết sức hưng phấn.

“Năm 2000 đấy!” cậu ta nói. “Không đi ăn mừng làm sao được.”

“Không có hứng,” tôi nói.

“Năm 2000 có thể là ngày tận thế đó!”

“Thế thì sao?”

“Nếu vào khoảnh khắc bước sang năm 2000, thế giới đột nhiên bị hủy diệt,” cậu ta nói, “lẽ nào cậu không hy vọng người yêu của mình ở cạnh bên, sau đó cùng chết với nàng sao.”

Tôi thừa nhận câu cuối cùng của cậu ta có hơi chút hấp dẫn.

Còn Tiểu Thiến nói gì với Người đẹp số 6 thì tôi không biết, tóm lại là nàng cũng sẽ đi.

Đêm Giao thừa năm ấy người đông nghìn nghịt, xem ra mọi người đều hy vọng được chết bên ngoài trong khoảnh khắc thế giới này bị hủy diệt.

Khi khoảnh khắc đầu tiên của năm mới đến, Trái đất không nổ tung, mà là pháo hoa nổ khắp trời.

Tiếng pháo nổ điếc cả tai, lúc này sợ rằng không thể nào nghe được người bên cạnh mình đang nói gì.

Tôi hơi rùn người xuống, đến khi chỉ còn cao bằng nửa người, rồi ra hiệu cho Người đẹp số 6 cũng làm theo.

“Người đẹp số 6,” tôi hét lớn.

“Ừ!” Nàng cũng hét lên. “Tú Cầu!”

“Chúc mừng năm mới!”

“Chúc mừng năm mới!”

Sau đó chúng tôi đứng thẳng người dậy, chào hỏi chúc mừng Lại Đức Nhân xong xuôi, lập tức chuồn khỏi chỗ ấy.

Tuy năm 2000 thế giới không bị hủy diệt, nhưng tai nạn vẫn còn tồn tại lơ lửng, vả lại còn xảy ra chín ngày sau đó nữa.

Đó chính là tuần thi cuối kỳ.

Thi cuối kỳ xong, Người đẹp số 6 về Đài Bắc nghỉ đông, tôi thì ở lại ký túc cho đến Tết.

Mùng 10 Tết là vào học, hôm ấy vừa khéo lại là 14 tháng Hai - lễ Tình nhân phương Tây.

Lại Đức Nhân hôm ấy vẫn phải dậy sớm, Ruồi đi mua hoa và một cái khóa xe máy to tướng có rất nhiều chức năng.

Về phần tôi, có cách không cần tốn tiền cũng không phải dậy sớm.

“Người đẹp số 6.”

“Ừ. Tú Cầu.”

“Cho bạn biết một chuyện nhé.”

“Bạn nói đi.”

“Mùa xuân đến rồi.”

“Gì cơ?”

“Hoa chuông nở rồi. Năm nay hoa nở sớm khoảng mười ngày.”

“Mười phút nữa gặp nhau dưới nhà nhé.”

“Ừ.”

Tôi lập tức thoát khỏi mạng, phóng xe đến dưới chân nhà Người đẹp số 6, nàng đã đợi ở đó rồi.

“Bạn đến muộn 20 giây.” Nàng cười cười.

“Xin… ” tôi ngập ngừng, “Xin lỗi.”

Một tháng không gặp, khoảnh khắc nhìn thấy nụ cười của nàng, tim tôi lại đập loạn nhịp. Tôi há miệng ra mới biết mình gặp khó khăn khi mở lời.

Nàng đón lấy cái mũ bảo hiểm trên tay tôi, ngồi lên ghế sau, rồi vỗ vỗ lên mũ tôi.

“Đi nào!”

Tôi định thần lại, rồi phóng xe đến đường Đông Phong, kiếm một nơi để xe.

Tuy hoa chuông vẫn chưa hoàn toàn nở rộ, nhưng cả một hàng cây phong linh lặng lẽ nở hoa cũng là một cảnh tượng rất hùng vĩ.

Năm ngoái, cả con đường dài bị những bông hoa vàng rơi xuống phủ kín, tạo nên một biển hoa vàng rực rỡ; năm nay trên mặt đất toàn là những chiếc lá khô màu nâu nhạt rơi xuống từ mùa đông, không hề có lấy một cánh hoa vàng.

Chúng tôi bước đi trên những chiếc lá khô, dưới chân không ngừng phát ra những tiếng lạo xạo.

“Tú Cầu.”

“Ừ. Người đẹp số 6.”

“Mùa xuân cuối cùng cũng đến rồi.”

“Đúng thế.”

Sau đó chúng tôi cười vang. 

Mùa xuân đẹp thì có đẹp, nhưng kỳ thi nghiên cứu sinh lại đúng vào cuối mùa xuân.

Có hai câu đầu của một bài thơ vần thế này: Mùa xuân chẳng phải mùa đọc sách, Mùa hè nóng bức ngủ một mạch,.

Vế thứ hai thì tôi đồng ý, nhưng vế thứ nhất thì thật không dám noi theo.

Đã tiến vào giai đoạn chạy nước rút cuối cùng, cả tôi và Người đẹp số 6 đều bắt đầu đóng cửa chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới.

Chúng tôi cổ vũ nhau trên mạng, thi thoảng cũng hẹn ăn cơm hoặc đến hội trường Thành Công xem phim, hoặc nửa đêm khuya khoắt tôi đến nhà nàng rồi cùng ra cửa hàng tiện lợi mua đồ.

“Tú Cầu.”

“Ừ. Người đẹp số 6.”

“Phải cố gắng lên nhé.”

“Ừ. Bạn cũng thế.”

Khi những cây phượng trên đường Tiểu Đông nở đóa hoa đầu tiên, kết quả thi nghiên cứu sinh của các trường cũng lục tục được công bố.

Người đẹp số 6 đỗ nghiên cứu sinh của một trường ở Đài Bắc, tôi, Lại Đức Nhân, Ruồi thì thi đỗ vào viện nghiên cứu của trường luôn. Khoảng một tháng sau đó, Lại Đức Nhân thường hẹn tôi và Người đẹp số 6 cùng đi hát hay ăn thịt nướng, để đánh một dấu chấm hoàn mỹ cho cuộc sống sinh viên chuẩn bị kết thúc tới nơi.

Đầu tháng Sáu, phượng trên đường Tiểu Đông đều nở rộ.

Hoa phượng nở đỏ rực cả tán cây, giống hệt như những đốm lửa.

“Đóa hoa đỏ thắm, lá xanh ngăn ngắt.” Người đẹp số 6 ngẩng đầu bên dưới cây phượng đỏ rực như lửa nói: “Cây phượng quả nhiên là loài cây hạnh phúc.” 

Tôi gật đầu, nhưng không nói gì thêm.

Tuy rằng phượng vĩ là loài cây hạnh phúc, nhưng trong thời điểm hoa phượng nở đỏ thắm nhất, cũng là khi cây phượng hạnh phúc nhất, tôi và Người đẹp số 6 lại phải xa nhau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện