CHỈ CẦN NHÌN RA NGOÀI CỬA SỔ MỘT CÁI, Frank đã biết l đang gặp rắc rối.
Ở rìa bãi cỏ, các tên Laistrygonian đang chất đạn thần công bằng đồng thành đống. Da chúng đỏ rực. Mái tóc bờm xờm, các hình xăm và móng vuốt của chúng trông chẳng đáng yêu chút nào trong ánh sáng ban mai.
Một số kẻ mang theo gậy và giáo. Vài tên yêu tinh có vẻ hoang mang cầm theo cả ván lướt sóng, như thể chúng xuất hiện nhầm tiệc vậy. Tất cả bọn chúng đều đang say sưa hội hè – đập tay hân hoan với nhau, thắt những cái yếm tạp dề bằng nhựa quanh cổ, chuẩn bị dao và nĩa. Một con yêu tinh đã đốt lửa một lò nướng di động và đang nhảy múa trong chiếc tạp dề có dòng chữ HÔN ĐẦU BẾP.
Khung cảnh sẽ khá là vui nhộn, nếu như Frank không biết mình chính là món chính.
"Ta đã đưa các bạn cháu lên gác mái," bà ngoại nói. "Cháu có thể lên gặp họ khi chúng ta nói chuyện xong."
"Gác mái?" Frank quay người lại.
Bà từng bảo cháu không bao giờ được phép lên đó."
"Đó là vì chúng ta cất giữ vũ khí trên gác mái, thằng bé ngốc nghếch này. Bộ cháu cho đây là lần đầu tiên quái vật tấn công gia tộc chúng ta sao?"
"Vũ khí," Frank lẩm bẩm. "Đúng thế. Cháu chưa bao giờ được sờ đến bất kỳ loại vũ khí nào."
Hai cánh mũi bà phập phồng. "Đó là lời mỉa mai sao, Fai Trương?"
"Vâng thưa ngoại."
"Tốt. Thế thì không chừng cháu còn có hy vọng. Giờ thì, ngồi xuống nào. Cháu phải ăn gì đã."
Bà vẫy tay về phía tủ đầu giường, nơi ai đó đã đặt sẵn một ly nước cam, một đĩa trứng chần nước sôi và thịt lợn muối kèm bánh mì nướng – món ăn sáng yêu thích của Frank.
Dù là đang gặp rắc rối, Frank đột nhiên cảm thấy đói ngấu. Cậu ngạc nhiên nhìn bà ngoại. "Bà đã..."
"Làm đồ ăn sáng cho cháu sao? Dĩ nhiên là không, ta đâu phải là Tôn Ngộ Không đâu! Và nơi đây chẳng dành cho người hầu. Quá nguy hiểm khi để họ ở đây. Không, bạn gái Hazel của cháu đã làm cho cháu đấy. Và đêm qua thì mang chăn gối cho cháu. Ngoài ra còn lấy giúp cháu vài bộ quần áo sạch đặt trong phòng ngủ cháu nữa. Nhân tiện, cháu nên tắm rửa đi. Cháu có mùi như mùi lông ngựa khét ấy."
Frank há và khép miệng mình lại như một con cá. Cậu không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Hazel đã làm tất cả những việc đó cho cậu sao? Frank tin chắc rằng mình đã không còn cơ hội với cô vào đêm qua khi triệu hồi Xám.
"Cô ấy... ừm... cô ấy không..."
"Không phải là bạn gái của cháu sao?" bà ngoại đoán. "Chà, cô ấy phải chứ, cháu ngốc ạ! Đừng để mất con bé đấy. Cháu cần một người phụ nữ mạnh mẽ trong đời mình, nếu cháu không nhận ra điều đó. Giờ thì nói chuyện nghiêm túc thôi."
Frank ăn sáng trong khi bà ngoại nói chuyện với cậu y như kiểu một cuộc họp quân sự. Trong ánh sáng ban ngày, làn da bà trong suốt, các mạch máu dường như phát sáng. Hơi thở của bà nghe như tiếng một chiếc túi giấy nhăn nhúm đang được thổi phồng lên rồi tháo hơi ra, nhưng bà nói chuyện một cách mạnh mẽ và rõ ràng.
Bà giải thích rằng đám yêu tinh đó đã bao vây căn nhà được ba ngày rồi, chờ Frank xuất hiện.
"Chúng muốn nấu chín rồi ăn thịt cháu," bà nói, vẻ khó chịu, "nghe thật buồn cười. Cháu có vị khiếp lắm."
"Cám ơn ngoại."
Bà gật đầu. "Ta thừa nhận là mình có chút vui khi nghe chúng nói rằng cháu đang trên đường về. Ta mừng vì được gặp cháu lần cuối, dù là cho áo quần cháu bẩn và tóc cháu cần phải cắt. Đây là cách cháu đại diện cho gia tộc ta sao?"
"Gần đây cháu hơi bận ngoại à."
"Không được phép biện hộ cho thói luộm thuộm. Dù sao thì các bạn cháu đã ngủ và ăn uống đầy đủ. Họ đang kiểm kê vũ khí trên gác mái. Ta đã nói với họ rằng cháu sẽ chóng lên trên đó, nhưng còn phải chống lại cả đám yêu tinh lâu đấy. Chúng ta phải bàn xem cháu định trốn thoát thế nào. Nhìn vào trong cái bàn để đầu giường ta đi."mở ngăn kéo và lấy ra một phong bì dán kín.
"Cháu biết sân bay ở cuối công viên không?" bà ngoại hỏi. "Cháu có thể tìm thấy nó lần nữa không?"
Frank im lặng gật đầu. Sân bay đó nằm cách đây khoảng ba dặm về hướng bắc, xuôi theo con đường chính xuyên qua hẻm núi. Bà ngoại từng đưa cậu đến đó một vài lần khi bà thuê máy bay vận chuyển các món hàng đặc biệt từ Trung Quốc.
"Có một phi công thường trực ở đó sẽ sẵn sàng rời đi ngay khi nhận được thông báo," bà ngoại nói. "Ông ấy là một người bạn cũ của gia đình. Ta có viết cho ông ấy một lá thư được để trong cái phong bì đó, yêu cầu ông ta đưa các cháu lên phương bắc."
"Nhưng..."
"Đừng có cãi lời, nhóc con," bà thì thào. "Thần Mars đã đến thăm ta vài ngày qua, làm bạn với ta. Ông ấy kể cho ta nghe về cuộc tìm kiếm. Hãy tìm Tử Thần ở Alaska và thả cậu ta ra. Hãy cứ làm nhiệm vụ của cháu."
"Nhưng nếu cháu thành công, bà sẽ chết. Cháu sẽ không bao giờ được gặp bà nữa."
"Đúng thế," bà ngoại đồng ý. "Nhưng dù sao thì ta cũng sẽ về với tổ tiên thôi. Ta già rồi. Ta nghĩ ta đã làm rõ mọi điều. Giờ, pháp quan của cháu có đưa cho cháu các bức thư giới thiệu không?"
"Dạ có, nhưng mà..."
"Tốt. Đưa hết chúng cho viên phi công xem. Ông ấy là cựu binh của quân đoàn. Trong trường hợp ông ấy nghi ngờ hay trở nên hèn nhát, các tờ ủy nhiệm thư đó sẽ làm ông ấy có trách nhiệm đạo đức để giúp cháu bằng mọi cách. Tất cả những gì cháu cần làm là đến được sân bay đó."
Căn nhà rung chuyển. Phía bên ngoài, một trái cầu lửa nổ tung trong không trung, thắp sáng toàn bộ căn phòng.
"Những tên yêu tinh sốt ruột rồi," bà ngoại nói. "Chúng ta phải nhanh lên. Giờ, về chuyện sức mạnh của cháu, ta hy vọng cháu đoán được chúng."
"Ừm..."
à ngoại lầm bầm mấy câu nguyền rủa tiếng Quan Thoại một thôi một hồi. "Thánh thần của tổ tiên ơi, nhóc ơi là nhóc! Cháu không nhận biết được gì sao?"
"Vâng ạ!" Cậu lắp bắp kể ra chi tiết cuộc thảo luận giữa cậu với thần Mars tối qua, nhưng cậu cứ thấy líu lưỡi khi đứng trước bà ngoại. "Món quà của Periclymenus... cháu nghĩ, cháu nghĩ ông ấy là con trai của thần Poseidon, ý cháu là thần Neptune, ý cháu..." Frank xòe hai tay ra. "Thần biển ạ."
Bà ngoại miễn cưỡng gật đầu. "Ông ấy là cháu nội của thần Poseidon, nhưng thế là giỏi rồi. Sao trí thông minh khác thường của cháu lại suy ra được điều đó?"
"Một nhà tiên tri ở Portland... ông ta nói điều gì đó về ông cố Shen Lun. Nhà tiên tri bảo ông ấy bị quy trách nhiệm cho vụ động đất đã tàn phá San Francisco vào năm 1906 và là nơi đóng quân trước đây của Trại Jupiter."
"Nói tiếp đi."
"Ở trại, họ nói rằng một hậu duệ của thần Neptune đã gây ra thảm họa đó. Thần Neptune là vị thần của các cơn động đất. Nhưng... nhưng cháu nghĩ rằng ông cố đã không làm chuyện đó. Việc tạo ra động đất không phải là món quà của chúng ta."
"Đúng vậy," bà ngoại đồng ý. "Nhưng quả thật là ông ấy đã bị quy trách nhiệm. Ông ấy không được ưa thích vì là hậu duệ của thần Neptune. Ông ấy không được ưa thích vì món quà thật sự kỳ lạ hơn nhiều so với việc gây ra động đất. Và ông ấy không được ưa thích vì là người Trung Quốc. Trước kia, một cậu bé Trung Quốc không bao giờ được thừa nhận là có dòng máu La Mã trong người. Một sự thật làm người ta khó chịu – nhưng không thể phủ nhận điều đó. Ông ấy đã bị buộc tội nhầm, bị đuổi đi trong nhục nhã ê chề."
"Vậy... nếu ông ấy đã không làm gì sai trái, sao bà lại bảo cháu xin lỗi hộ ông ấy?"
Hai má bà ngoại ửng đỏ. "Vì việc xin lỗi cho điều gì cháu không làm tốt hơn so với việc mất mạng vì nó! Ta đã không chắc liệu trại sẽ đổ trách nhiệm cho cháu hay không. Ta không biết là thành kiến của người La Mã có dịu bớt đi chưa."
Frank nuốt xuống đồ ăn sáng của mình. Thỉnh thoảng cậu lại bị trêu chọc ở trường và trên đường, nhưng không nhiều lắm, và khi ở Trại Jupiter thì chưa có ai chòng ghẹo cậu bao giờ. Không một i ở trại, không một lần, chế nhạo cậu vì cậu là người châu Á. Chẳng ai quan tâm hết. Họ chỉ chế nhạo vì cậu vụng về và chậm chạp. Cậu không hình dung nổi sẽ như thế nào nếu như cậu bị đối xử giống hệt ông cố mình, bị kết tội phá hủy cả trại, bị đánh trống đuổi khỏi quân đoàn vì một việc mà ông ấy không làm.
"Và món quà thật sự của chúng ta là?" bà ngoại hỏi. "Ít nhất cháu cũng đoán ra được chứ?"
Những câu chuyện cổ của mẹ xoáy lên cuồn cuộn trong đầu Frank. Chiến đấu như một bầy ong. Ông là con rồng vĩ đại nhất trong số các con rồng. Cậu nhớ lại chuyện mẹ đã xuất hiện bên cậu ở sân sau, như thể bà vừa bay từ trên gác mái xuống. Cậu nhớ đến lúc bà đi ra khỏi rừng và nói rằng mình mới chỉ đường cho con gấu xám mẹ đó.
"Con có thể trở thành bất cứ ai," Frank nói. "Đó là những gì mẹ thường bảo cháu."
Bà ngoại nổi cáu. "Cuối cùng thì cũng có chút ánh sáng mờ nhạt xuất hiện trong cái đầu đó rồi đấy. Đúng thế, Fai Trương. Mẹ cháu không chỉ đơn giản là thúc đẩy lòng tự trọng của cháu. Con bé đang cho cháu biết sự thật theo đúng nghĩa đen."
"Nhưng..." Một vụ nổ khác làm rung lắc cả ngôi nhà. Trần nhà thạch cao rơi xuống lả tả như tuyết. Frank hoang mang đến nỗi cậu hầu như không chú ý đến. "Bất cứ ai ạ?"
"Trong phạm vi hợp lý," bà ngoại nói. "Mọi sinh vật. Nó sẽ giúp ích nếu cháu biết rõ về các loài vật. Nó cũng có ích nếu cháu đang trong tình trạng một mất một còn, ví dụ như lúc chiến trận. Sao cháu lại trông ngạc nhiên như thế hả Fai? Cháu luôn nói càm ràm là không thoải mái với cơ thể của chính cháu. Chúng ta đều có cảm giác đó – tất cả chúng ta với dòng máu xứ Pylos chảy trong người. Món quà này chỉ được trao cho duy nhất một gia tộc người thường. Chúng ta là độc nhất vô nhị trong số các á thần. Thần Poseidon ắt hẳn đã đặc biệt hào phóng khi ông ban phúc cho tổ tiên chúng ta – hoặc vô cùng thù hận. Món quà luôn được chứng minh bằng một lời nguyền. Nó đã không cứu được mẹ cháu..."
Bên ngoài, một tiếng hò reo phát ra từ chỗ những tên yêu tinh. Ai đó hét lên, "Trương! Trương!"
"Cháu phải đi thôi, thằng bé ngốc à," bà ngoại nói. "Chúng ta hết giờ
"Nhưng... cháu không biết cách vận dụng sức mạnh của mình. Cháu chưa bao giờ... cháu không thể..."
"Cháu có thể," bà ngoại nói. "Nếu không cháu sẽ không sống sót để nhận ra vận mệnh của cháu. Ta không thích Lời Tiên Tri Về Nhóm Bảy mà thần Mars đã kể với ta. Số bảy là con số không may ở Trung Quốc – một con số của ma quỷ. Nhưng trong chuyện này chúng ta không thể làm gì cả. Giờ thì đi đi! Tối mai là Lễ hội Fortuna rồi đấy. Cháu chẳng còn thời giờ mà lãng phí nữa. Đừng lo cho ta. Ta sẽ ra đi vào đúng thời khắc của ta, theo chính cách của ta. Ta không có ý định để lũ yêu tinh quái đản đó xơi thịt mình đâu. Đi đi!"
Frank quay người lại đi về phía cửa. Cậu cảm thấy trái tim mình như thể đang bị một cái máy ép ép nát, nhưng cậu vẫn cúi đầu chào bà một cách trang trọng. "Cám ơn bà, bà ngoại," cậu nói. "Cháu sẽ làm cho bà tự hào."
Bà thì thào gì đó nghe như gió thoảng. Frank gần như nghĩ rằng bà vừa nói, Cháu đã làm được rồi.
Cậu nhìn bà chăm chăm đến ngẩn cả người, nhưng nét mặt bà ngay lập tức trở nên cáu kỉnh. "Đừng có mà há hốc miệng ra thế, nhóc! Đi tắm và thay đồ đi! Chải cả tóc nữa! Cháu muốn để cho ta thấy hình ảnh cuối cùng của cháu với cái đầu rối bù như thế sao?"
Cậu vuốt vuốt mái tóc của mình xuống và cúi chào bà lần nữa.
Hình ảnh cuối cùng về bà mà cậu nhìn thấy là bà đang trừng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể đang suy nghĩ về những lời mắng chửi tệ hại nhất mà bà sẽ dành cho bọn yêu tinh ấy khi chúng xông vào nhà.
Ở rìa bãi cỏ, các tên Laistrygonian đang chất đạn thần công bằng đồng thành đống. Da chúng đỏ rực. Mái tóc bờm xờm, các hình xăm và móng vuốt của chúng trông chẳng đáng yêu chút nào trong ánh sáng ban mai.
Một số kẻ mang theo gậy và giáo. Vài tên yêu tinh có vẻ hoang mang cầm theo cả ván lướt sóng, như thể chúng xuất hiện nhầm tiệc vậy. Tất cả bọn chúng đều đang say sưa hội hè – đập tay hân hoan với nhau, thắt những cái yếm tạp dề bằng nhựa quanh cổ, chuẩn bị dao và nĩa. Một con yêu tinh đã đốt lửa một lò nướng di động và đang nhảy múa trong chiếc tạp dề có dòng chữ HÔN ĐẦU BẾP.
Khung cảnh sẽ khá là vui nhộn, nếu như Frank không biết mình chính là món chính.
"Ta đã đưa các bạn cháu lên gác mái," bà ngoại nói. "Cháu có thể lên gặp họ khi chúng ta nói chuyện xong."
"Gác mái?" Frank quay người lại.
Bà từng bảo cháu không bao giờ được phép lên đó."
"Đó là vì chúng ta cất giữ vũ khí trên gác mái, thằng bé ngốc nghếch này. Bộ cháu cho đây là lần đầu tiên quái vật tấn công gia tộc chúng ta sao?"
"Vũ khí," Frank lẩm bẩm. "Đúng thế. Cháu chưa bao giờ được sờ đến bất kỳ loại vũ khí nào."
Hai cánh mũi bà phập phồng. "Đó là lời mỉa mai sao, Fai Trương?"
"Vâng thưa ngoại."
"Tốt. Thế thì không chừng cháu còn có hy vọng. Giờ thì, ngồi xuống nào. Cháu phải ăn gì đã."
Bà vẫy tay về phía tủ đầu giường, nơi ai đó đã đặt sẵn một ly nước cam, một đĩa trứng chần nước sôi và thịt lợn muối kèm bánh mì nướng – món ăn sáng yêu thích của Frank.
Dù là đang gặp rắc rối, Frank đột nhiên cảm thấy đói ngấu. Cậu ngạc nhiên nhìn bà ngoại. "Bà đã..."
"Làm đồ ăn sáng cho cháu sao? Dĩ nhiên là không, ta đâu phải là Tôn Ngộ Không đâu! Và nơi đây chẳng dành cho người hầu. Quá nguy hiểm khi để họ ở đây. Không, bạn gái Hazel của cháu đã làm cho cháu đấy. Và đêm qua thì mang chăn gối cho cháu. Ngoài ra còn lấy giúp cháu vài bộ quần áo sạch đặt trong phòng ngủ cháu nữa. Nhân tiện, cháu nên tắm rửa đi. Cháu có mùi như mùi lông ngựa khét ấy."
Frank há và khép miệng mình lại như một con cá. Cậu không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Hazel đã làm tất cả những việc đó cho cậu sao? Frank tin chắc rằng mình đã không còn cơ hội với cô vào đêm qua khi triệu hồi Xám.
"Cô ấy... ừm... cô ấy không..."
"Không phải là bạn gái của cháu sao?" bà ngoại đoán. "Chà, cô ấy phải chứ, cháu ngốc ạ! Đừng để mất con bé đấy. Cháu cần một người phụ nữ mạnh mẽ trong đời mình, nếu cháu không nhận ra điều đó. Giờ thì nói chuyện nghiêm túc thôi."
Frank ăn sáng trong khi bà ngoại nói chuyện với cậu y như kiểu một cuộc họp quân sự. Trong ánh sáng ban ngày, làn da bà trong suốt, các mạch máu dường như phát sáng. Hơi thở của bà nghe như tiếng một chiếc túi giấy nhăn nhúm đang được thổi phồng lên rồi tháo hơi ra, nhưng bà nói chuyện một cách mạnh mẽ và rõ ràng.
Bà giải thích rằng đám yêu tinh đó đã bao vây căn nhà được ba ngày rồi, chờ Frank xuất hiện.
"Chúng muốn nấu chín rồi ăn thịt cháu," bà nói, vẻ khó chịu, "nghe thật buồn cười. Cháu có vị khiếp lắm."
"Cám ơn ngoại."
Bà gật đầu. "Ta thừa nhận là mình có chút vui khi nghe chúng nói rằng cháu đang trên đường về. Ta mừng vì được gặp cháu lần cuối, dù là cho áo quần cháu bẩn và tóc cháu cần phải cắt. Đây là cách cháu đại diện cho gia tộc ta sao?"
"Gần đây cháu hơi bận ngoại à."
"Không được phép biện hộ cho thói luộm thuộm. Dù sao thì các bạn cháu đã ngủ và ăn uống đầy đủ. Họ đang kiểm kê vũ khí trên gác mái. Ta đã nói với họ rằng cháu sẽ chóng lên trên đó, nhưng còn phải chống lại cả đám yêu tinh lâu đấy. Chúng ta phải bàn xem cháu định trốn thoát thế nào. Nhìn vào trong cái bàn để đầu giường ta đi."mở ngăn kéo và lấy ra một phong bì dán kín.
"Cháu biết sân bay ở cuối công viên không?" bà ngoại hỏi. "Cháu có thể tìm thấy nó lần nữa không?"
Frank im lặng gật đầu. Sân bay đó nằm cách đây khoảng ba dặm về hướng bắc, xuôi theo con đường chính xuyên qua hẻm núi. Bà ngoại từng đưa cậu đến đó một vài lần khi bà thuê máy bay vận chuyển các món hàng đặc biệt từ Trung Quốc.
"Có một phi công thường trực ở đó sẽ sẵn sàng rời đi ngay khi nhận được thông báo," bà ngoại nói. "Ông ấy là một người bạn cũ của gia đình. Ta có viết cho ông ấy một lá thư được để trong cái phong bì đó, yêu cầu ông ta đưa các cháu lên phương bắc."
"Nhưng..."
"Đừng có cãi lời, nhóc con," bà thì thào. "Thần Mars đã đến thăm ta vài ngày qua, làm bạn với ta. Ông ấy kể cho ta nghe về cuộc tìm kiếm. Hãy tìm Tử Thần ở Alaska và thả cậu ta ra. Hãy cứ làm nhiệm vụ của cháu."
"Nhưng nếu cháu thành công, bà sẽ chết. Cháu sẽ không bao giờ được gặp bà nữa."
"Đúng thế," bà ngoại đồng ý. "Nhưng dù sao thì ta cũng sẽ về với tổ tiên thôi. Ta già rồi. Ta nghĩ ta đã làm rõ mọi điều. Giờ, pháp quan của cháu có đưa cho cháu các bức thư giới thiệu không?"
"Dạ có, nhưng mà..."
"Tốt. Đưa hết chúng cho viên phi công xem. Ông ấy là cựu binh của quân đoàn. Trong trường hợp ông ấy nghi ngờ hay trở nên hèn nhát, các tờ ủy nhiệm thư đó sẽ làm ông ấy có trách nhiệm đạo đức để giúp cháu bằng mọi cách. Tất cả những gì cháu cần làm là đến được sân bay đó."
Căn nhà rung chuyển. Phía bên ngoài, một trái cầu lửa nổ tung trong không trung, thắp sáng toàn bộ căn phòng.
"Những tên yêu tinh sốt ruột rồi," bà ngoại nói. "Chúng ta phải nhanh lên. Giờ, về chuyện sức mạnh của cháu, ta hy vọng cháu đoán được chúng."
"Ừm..."
à ngoại lầm bầm mấy câu nguyền rủa tiếng Quan Thoại một thôi một hồi. "Thánh thần của tổ tiên ơi, nhóc ơi là nhóc! Cháu không nhận biết được gì sao?"
"Vâng ạ!" Cậu lắp bắp kể ra chi tiết cuộc thảo luận giữa cậu với thần Mars tối qua, nhưng cậu cứ thấy líu lưỡi khi đứng trước bà ngoại. "Món quà của Periclymenus... cháu nghĩ, cháu nghĩ ông ấy là con trai của thần Poseidon, ý cháu là thần Neptune, ý cháu..." Frank xòe hai tay ra. "Thần biển ạ."
Bà ngoại miễn cưỡng gật đầu. "Ông ấy là cháu nội của thần Poseidon, nhưng thế là giỏi rồi. Sao trí thông minh khác thường của cháu lại suy ra được điều đó?"
"Một nhà tiên tri ở Portland... ông ta nói điều gì đó về ông cố Shen Lun. Nhà tiên tri bảo ông ấy bị quy trách nhiệm cho vụ động đất đã tàn phá San Francisco vào năm 1906 và là nơi đóng quân trước đây của Trại Jupiter."
"Nói tiếp đi."
"Ở trại, họ nói rằng một hậu duệ của thần Neptune đã gây ra thảm họa đó. Thần Neptune là vị thần của các cơn động đất. Nhưng... nhưng cháu nghĩ rằng ông cố đã không làm chuyện đó. Việc tạo ra động đất không phải là món quà của chúng ta."
"Đúng vậy," bà ngoại đồng ý. "Nhưng quả thật là ông ấy đã bị quy trách nhiệm. Ông ấy không được ưa thích vì là hậu duệ của thần Neptune. Ông ấy không được ưa thích vì món quà thật sự kỳ lạ hơn nhiều so với việc gây ra động đất. Và ông ấy không được ưa thích vì là người Trung Quốc. Trước kia, một cậu bé Trung Quốc không bao giờ được thừa nhận là có dòng máu La Mã trong người. Một sự thật làm người ta khó chịu – nhưng không thể phủ nhận điều đó. Ông ấy đã bị buộc tội nhầm, bị đuổi đi trong nhục nhã ê chề."
"Vậy... nếu ông ấy đã không làm gì sai trái, sao bà lại bảo cháu xin lỗi hộ ông ấy?"
Hai má bà ngoại ửng đỏ. "Vì việc xin lỗi cho điều gì cháu không làm tốt hơn so với việc mất mạng vì nó! Ta đã không chắc liệu trại sẽ đổ trách nhiệm cho cháu hay không. Ta không biết là thành kiến của người La Mã có dịu bớt đi chưa."
Frank nuốt xuống đồ ăn sáng của mình. Thỉnh thoảng cậu lại bị trêu chọc ở trường và trên đường, nhưng không nhiều lắm, và khi ở Trại Jupiter thì chưa có ai chòng ghẹo cậu bao giờ. Không một i ở trại, không một lần, chế nhạo cậu vì cậu là người châu Á. Chẳng ai quan tâm hết. Họ chỉ chế nhạo vì cậu vụng về và chậm chạp. Cậu không hình dung nổi sẽ như thế nào nếu như cậu bị đối xử giống hệt ông cố mình, bị kết tội phá hủy cả trại, bị đánh trống đuổi khỏi quân đoàn vì một việc mà ông ấy không làm.
"Và món quà thật sự của chúng ta là?" bà ngoại hỏi. "Ít nhất cháu cũng đoán ra được chứ?"
Những câu chuyện cổ của mẹ xoáy lên cuồn cuộn trong đầu Frank. Chiến đấu như một bầy ong. Ông là con rồng vĩ đại nhất trong số các con rồng. Cậu nhớ lại chuyện mẹ đã xuất hiện bên cậu ở sân sau, như thể bà vừa bay từ trên gác mái xuống. Cậu nhớ đến lúc bà đi ra khỏi rừng và nói rằng mình mới chỉ đường cho con gấu xám mẹ đó.
"Con có thể trở thành bất cứ ai," Frank nói. "Đó là những gì mẹ thường bảo cháu."
Bà ngoại nổi cáu. "Cuối cùng thì cũng có chút ánh sáng mờ nhạt xuất hiện trong cái đầu đó rồi đấy. Đúng thế, Fai Trương. Mẹ cháu không chỉ đơn giản là thúc đẩy lòng tự trọng của cháu. Con bé đang cho cháu biết sự thật theo đúng nghĩa đen."
"Nhưng..." Một vụ nổ khác làm rung lắc cả ngôi nhà. Trần nhà thạch cao rơi xuống lả tả như tuyết. Frank hoang mang đến nỗi cậu hầu như không chú ý đến. "Bất cứ ai ạ?"
"Trong phạm vi hợp lý," bà ngoại nói. "Mọi sinh vật. Nó sẽ giúp ích nếu cháu biết rõ về các loài vật. Nó cũng có ích nếu cháu đang trong tình trạng một mất một còn, ví dụ như lúc chiến trận. Sao cháu lại trông ngạc nhiên như thế hả Fai? Cháu luôn nói càm ràm là không thoải mái với cơ thể của chính cháu. Chúng ta đều có cảm giác đó – tất cả chúng ta với dòng máu xứ Pylos chảy trong người. Món quà này chỉ được trao cho duy nhất một gia tộc người thường. Chúng ta là độc nhất vô nhị trong số các á thần. Thần Poseidon ắt hẳn đã đặc biệt hào phóng khi ông ban phúc cho tổ tiên chúng ta – hoặc vô cùng thù hận. Món quà luôn được chứng minh bằng một lời nguyền. Nó đã không cứu được mẹ cháu..."
Bên ngoài, một tiếng hò reo phát ra từ chỗ những tên yêu tinh. Ai đó hét lên, "Trương! Trương!"
"Cháu phải đi thôi, thằng bé ngốc à," bà ngoại nói. "Chúng ta hết giờ
"Nhưng... cháu không biết cách vận dụng sức mạnh của mình. Cháu chưa bao giờ... cháu không thể..."
"Cháu có thể," bà ngoại nói. "Nếu không cháu sẽ không sống sót để nhận ra vận mệnh của cháu. Ta không thích Lời Tiên Tri Về Nhóm Bảy mà thần Mars đã kể với ta. Số bảy là con số không may ở Trung Quốc – một con số của ma quỷ. Nhưng trong chuyện này chúng ta không thể làm gì cả. Giờ thì đi đi! Tối mai là Lễ hội Fortuna rồi đấy. Cháu chẳng còn thời giờ mà lãng phí nữa. Đừng lo cho ta. Ta sẽ ra đi vào đúng thời khắc của ta, theo chính cách của ta. Ta không có ý định để lũ yêu tinh quái đản đó xơi thịt mình đâu. Đi đi!"
Frank quay người lại đi về phía cửa. Cậu cảm thấy trái tim mình như thể đang bị một cái máy ép ép nát, nhưng cậu vẫn cúi đầu chào bà một cách trang trọng. "Cám ơn bà, bà ngoại," cậu nói. "Cháu sẽ làm cho bà tự hào."
Bà thì thào gì đó nghe như gió thoảng. Frank gần như nghĩ rằng bà vừa nói, Cháu đã làm được rồi.
Cậu nhìn bà chăm chăm đến ngẩn cả người, nhưng nét mặt bà ngay lập tức trở nên cáu kỉnh. "Đừng có mà há hốc miệng ra thế, nhóc! Đi tắm và thay đồ đi! Chải cả tóc nữa! Cháu muốn để cho ta thấy hình ảnh cuối cùng của cháu với cái đầu rối bù như thế sao?"
Cậu vuốt vuốt mái tóc của mình xuống và cúi chào bà lần nữa.
Hình ảnh cuối cùng về bà mà cậu nhìn thấy là bà đang trừng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể đang suy nghĩ về những lời mắng chửi tệ hại nhất mà bà sẽ dành cho bọn yêu tinh ấy khi chúng xông vào nhà.
Danh sách chương