TRÊN ĐƯỜNG RA KHỎI TRẠI, Hazel mua cho cậu một ly espresso và một cái bánh nướng xốp anh đào từ Bombilo, người bán café hai đầu.

Percy hít hít cái bánh. Café thật ngon. Giờ thì, Percy nghĩ, nếu cậu được tắm, thay quần áo và chợp mắt một chút, nhất định cậu sẽ tỏa sáng. Thậm chí còn lấp lánh hơn cả vàng Imperial nữa ấy chứ.

Cậu nhìn một đám con nít mặc đồ bơi và choàng khăn tắm đi về phía tòa nhà có hơi nước bay lên từ một dãy ống khói. Tiếng cười và tiếng nước chảy từ bên trong vọng ra, như thể đó là một bể bơi trong nhà – nơi yêu thích của Percy.

"Nhà tắm," Hazel nói. "Hy vọng sẽ kịp đưa anh đến đó trước bữa tối. Anh không sống đúng nghĩa cho đến khi anh thử qua nhà tắm của người La Mã đâu."

Percy thở dài mong đợi.

Khi họ đến cổng trước, các doanh trại lớn hơn và đẹp hơn. Thậm chí các con ma trông cũng khá khẩm hơn – với áo giáp bắt mắt và vầng sáng bao quanh họ cũng sáng hơn. Percy cố giải mã cờ hiệu và các biểu tượng được treo phía trước các tòa nhà.

"Bọn em được chia thành các nhà khác nhau sao?" cậu hỏi.

"Đại loại thế." Hazel cúi đầu xuống khi một đứa trẻ cưỡi một con đại bàng khổng lồ lao bổ xuống phía trên đầu cô ấy. "Bọn em có năm đội quân với bốn mươi người mỗi đội. Mỗi một đội quân được phân vào các doanh trại gồm mười người – kiểu như bạn cùng phòng vậy."

Percy chưa bao giờ giỏi môn toán, nhưng cậu thử làm phép tính nhân. "Em nói có hai trăm người ở trại sao?"

"Xấp xỉ thế.

"Và tất cả họ đều là con của các thần sao? Các vị thần hẳn đã rất bận rộn."

Hazel cười lớn. "Không phải họ đều là con của các vị thần chính đâu. Người La Mã còn có hàng trăm tiểu thần khác nữa. Ngoài ra, rất nhiều trại viên là người kế thừa – thế hệ thứ hai hay thứ ba. Có thể cha mẹ họ là á thần. Hoặc ông bà của họ."

Percy chớp mắt. "Con của các á thần?"

"Sao thế? Điều đó làm anh ngạc nhiên sao?"

Percy không chắc lắm. Vài tuần vừa qua, cậu đã quá mệt mỏi với việc phải sống sót qua ngày. Ý tưởng sống đủ lâu để trở thành người lớn và có những đứa con của chính mình – dường như là một giấc mơ xa vời.

"Các đồ lego đó..."[7]

"Người kế thừa," Hazel sửa lại.

"Họ có sức mạnh giống á thần sao?"

"Đôi khi có. Đôi khi không. Nhưng họ có thể được huấn luyện. Tất cả các tướng lĩnh và hoàng đế La Mã xuất chúng nhất – anh biết đấy, đều tự nhận mình có nguồn gốc từ các vị thần. Đa phần họ nói thật. Thầy bói của trại mà chúng ta sắp gặp, Octavian, là một người kế thừa, hậu duệ của thần Apollo. Anh ta được cho là có tài tiên tri."

"Được cho là?"

Hazel nhăn nhó. "Rồi anh sẽ biết."

Vẻ mặt đó làm Percy cảm thấy không tốt chút nào nếu anh chàng tên Octavian đó nắm được vận mệnh của Percy.

"Vậy còn về phần phân chia nhóm," cậu hỏi, "các đội quân, gọi là gì cũng được, bọn em được phân chia theo ai là cha mẹ thần thánh của mình sao?"

Hazel liếc nhìn cậu. "Đó là một ý tưởng kinh dị lắm đấy! Không ạ, các chỉ huy mới là người quyết định các tân binh thuộc về nơi nào được chia theo các thần thì các đội quân sẽ không đều. Em sẽ phải ở một mình."

Percy cảm nhận được một nỗi buồn ray rứt, như thể cậu đã từng ở trong tình huống đó. "Tại sao? Tổ tiên của em là ai?"

Trước khi cô bé kịp trả lời, ai đó ở phía sau họ hét lớn, "Đợi đã!"

Một con ma chạy về phía họ – một ông lão bụng bự như trái bóng mặc áo toga dài lệt phệt khiến ông cứ giẫm lên nó. Ông bắt kịp họ và hít lấy hít để không khí, quanh người ông phát ra ánh sáng màu tía.

"Có phải cậu ta không?" con ma thở hổn hển. "Lính mới cho đội Số Năm, chắc thế nhỉ?"

"Ông Vitellius," Hazel nói, "bọn cháu đang rất vội."

Con ma cau có nhìn Percy và đi quanh người cậu, săm soi cậu kỹ càng như xem xét một chiếc xe đã qua sử dụng. "Ta không biết," ông ta càu nhàu. "Chúng ta chỉ cần những người giỏi nhất cho đội quân. Răng cậu ta còn đủ chứ? Cậu ta có thể chiến đấu không? Cậu ta có lau chùi chuồng ngựa không?"

"Có, có và không," Percy nói. "Ông là ai thế?"

"Anh Percy, đây là ông Vitellius." Nét mặt Hazel như muốn nói: Hãy chiều theo ông ấy. "Ông ấy là một trong số các thần Lar của bọn em; rất hứng thú với các tân binh."

Ở mái hiên gần đó, những con ma khác cười khúc khích khi ông Vitellius đi tới đi lui, vấp phải vạt áo toga và kéo đai đeo gươm của mình lên.

"Đúng thế," Vitellius nói, "quay trở lại thời Caesar – cậu chàng Julius Caesar, cậu hãy nhớ kỹ nhé – Đội quân Số Năm đã rất có tiếng tăm! Quân đoàn Mười hai Fulminata, niềm tự hào của Rome! Nhưng còn ngày nay thì sao? Thật hổ thẹn với những gì chúng ta được thừa hưởng. Hãy nhìn Hazel đây, đang sử dụng một thanh trường kiếm spatha. Một thứ vũ khí lố bịch đối với một chiến binh La Mã – đó là dành cho kỵ binh! Và cậu, cậu nhóc – cậu có mùi như một cái cống Hy Lạp. Cậu đã không tắm à?"

"Cháu hơi bận vì phải đánh bại mấy ả gorgon

"Ông Vitellius ơi," Hazel cắt ngang, "chúng ta cần lời điềm báo cho anh Percy trước khi anh ấy có thể gia nhập với chúng ta. Sao ông không đi xem Frank nhỉ? Anh ấy đang kiểm kê trong kho vũ khí ạ. Ông biết anh ấy xem trọng sự giúp đỡ của ông như thế nào mà."

Cặp lông mày màu tía rậm rạp của con ma dựng đứng lên. "Thần Mars Toàn năng! Họ để cho người trong giai đoạn thử thách kiểm tra áo giáp sao? Chúng sẽ bị làm hỏng mất!"

Ông ta loạng choạng đi về cuối con đường, cứ vài mét thì ngừng lại một chốc để nhặt kiếm và chỉnh sửa áo toga của mình.

"Đ-đ-đ-ược rồi," Percy nói.

"Em xin lỗi," Hazel nói. "Ông ấy là một người lập dị, nhưng là một trong số các Lar lớn tuổi nhất. Đã có từ khi quân đoàn mới được thành lập."

"Ông ấy đã gọi quân đoàn là... Fulminata?" Percy hỏi.

"‘Được vũ trang bằng Sấm sét’," Hazel dịch ra. "Đó là phương châm của bọn em. Quân đoàn Mười hai tồn tại trong suốt thời kỳ Đế chế La Mã. Khi Rome sụp đổ, rất nhiều quân đoàn biến mất. Chúng em hoạt động trong bóng tối, thực hiện các mệnh lệnh bí mật trực tiếp từ thần Jupiter: sống sót, tuyển chọn các á thần và con cái của họ, giữ cho Rome tiếp tục sinh tồn. Kể từ đó chúng em đã sống như thế, di chuyển đến bất cứ nơi nào mà ảnh hưởng của La Mã mạnh mẽ nhất. Cách đây vài thập kỷ, bọn em đã chuyển đến Mỹ."

Cũng kỳ quái như chính câu chuyện, Percy tin nó ngay tắp lự. Thật ra nó nghe khá quen tai, như thể cậu đã biết rõ về điều đó.

"Và em ở trong Đội quân Số Năm," cậu đoán, "nơi có lẽ chẳng nổi tiếng lắm phải không?"

Hazel nhăn mặt. "Đúng thế. Em chỉ vừa mới gia nhập vào tháng Chín năm ngoái."

"Vậy là... chỉ có vài tuần trước khi anh chàng tên Jason biến mất."

Percy biết cậu đã chạm đúng đề tài nhạy cảm. Hazel cụp mắt xuống. Cô ấy im lặng lâu đến độ có thể đếm được từng viên đá lát đường.

"Đi thôi," cuối cùng cô cất tiếng. "Em sẽ chỉ cho anh thấy quang cảnh yêu thích của em."

Họ dừng chân bên ngoài cổng chính. Pháo đài nằm ở nơi cao nhất trong thung lũng, vì thế họ có thể ngắm toàn cảnh khá rõ.

Con đường dẫn xuống dòng sông và bị tách ra. Một ngả hướng về phía nam băng qua một cây cầu, dẫn lên ngọn đồi với tất cả các đền thờ. Ngả còn lại xuôi về hướng bắc vào thành phố, một phiên bản thu nhỏ của Rome Cổ đại. Không giống doanh trại quân đội, thành phố trông ồn ã và rực rỡ sắc màu, với các tòa nhà chen chúc mọc lên ở các góc tùy ý. Ngay cả khi ở xa như thế này, Percy vẫn có thể nhìn thấy mọi người tụ tập ở quảng trường, những người mua sắm đi thơ thẩn khắp khu chợ trời, các bậc phụ huynh cùng con cái đang chơi đùa trong các công viên.

"Bọn em cũng sống chung với các gia đình sao?"

"Dĩ nhiên rồi, ở thành phố ấy ạ," Hazel nói. "Khi anh được nhận vào quân đoàn, anh sẽ phải phục vụ mười năm. Sau đó, anh có quyền giải ngũ bất cứ khi nào anh muốn. Phần lớn các á thần hòa mình vào thế giới người phàm. Nhưng vì một vài – ừm, ngoài kia khá nguy hiểm. Thung lũng này là một thánh địa. Anh có thể theo học đại học trong thành phố, kết hôn, có con, về hưu khi anh già đi. Đây là nơi an toàn duy nhất trên trái đất cho những người như chúng ta. Vì thế, rất nhiều cựu chiến binh đã xem nơi này như nhà của mình, dưới sự bảo vệ của quân đoàn."

Á thần trưởng thành, những người có thể sống mà không cần phải sợ hãi, kết hôn, tạo dựng một gia đình. Có thế nào thì Percy cũng chẳng thể hình dung ra cảnh tượng đó được. Dường như nó quá tốt đẹp để trở thành sự thật. "Nhưng nếu thung lũng này bị tấn công?"

Hazel bĩu môi. "Bọn em có hàng rào bảo vệ. Các đường biên giới được phù phép. Nhưng sức mạnh của bọn em không còn như xưa nữa. Gần đây, các cuộc tấn công của quái vật ngày càng gia tăng. Việc anh nói rằng lũ gorgon bất tử ấy... bọn em cũng đã nhận ra, cả những con quái vật khác nữa."

"Em có biết nguyên nhân gây ra hiện tượng đó không?"

Hazel nhìn sang hướng khác. Percy khẳng định rằng cô bé đang giữ kín bí mật gì đó – một điều mà cô không được phép nói đến.

"Chuyện đó... chuyện đó khá phức tạp," cô bé nói. "Em trai em nói rằng Tử Thần đã không..."

Một con voi cắt ngang lời cô định nói.

Ai đó từ sau lưng họ hét lên, "Tránh đường!"

Hazel kéo Percy tránh sang bên đường khi một á thần cưỡi một con voi trưởng thành mình mẩy phủ giáp làm từ sợi Kevlar màu đen băng ngang qua họ. Chữ VOI được in hoa ở một bên giáp, với Percy mà nói thì hình như điều đó hơi không cần thiết.

Con voi chạy sầm sập về phía cuối đường và hướng về phía bắc, thẳng tiến đến một cánh đồng bao la bát ngát, nơi một vài công sự đang được xây dựng.

Percy phun bụi ra khỏi miệng. "Cái gì...?"

"Voi," Hazel giải thích.

"Ừm, anh thấy cái chữ ký đó rồi. Sao bọn em lại có một con voi mặc áo chống đạn?"

"Dành cho trò đánh trận tối nay," Hazel nói. "Đó là Hannibal. Nếu bọn em không tính nó vào, nó sẽ buồn."

"Không phải chứ."

Hazel cười lớn. Thật khó tin rằng cách đây vài giây cô bé trông khá buồn rầu. Percy lấy làm ngạc nhiên về những gì cô vừa nói. Cô nói mình có một em trai. Thế nhưng cô lại khẳng định sẽ chỉ đơn độc một thân một mình nếu trại được phân chia theo cha mẹ thần thánh.

Percy không thể hiểu thấu cô. Cô có vẻ tốt bụng và dễ tính, đồng thời chín chắn hơn nhiều so với độ tuổi mười ba của mình. Nhưng dường như cô đang che giấu một nỗi buồn sâu kín nào đó, như thể cô cảm thấy có lỗi về điều gì đó.

Hazel chỉ về hướng nam, phía bên kia con sông. Những đám mây đen kịt đang vần vũ phía trên Đồi Đền thờ. Những tia chớp đỏ bao phủ ánh sáng đỏ như máu lên khắp các đài tưởng niệm.

"Anh Octavian bận rộn lắm," Hazel nói. "Tốt hơn chúng ta nên đi về phía đó."

Trên đường đi, họ đi ngang qua vài người có cặp chân dê đi thơ thẩn ở hai bên đường.

"Hazel!" một trong số họ hét lớn.

Người đó chạy lóc cóc về phía họ với nụ cười rạng rỡ trên mặt. Anh ta mặc áo sơ mi Hawaii đã bạc màu và không có gì làm quần ngoại trừ lớp lông dê màu nâu đậm. Mái tóc xoăn rậm và dày cui rung rinh theo mỗi bước chân. Cặp mắt kính tròn nhỏ bảy sắc cầu vồng che mất đôi mắt anh ta. Trên tay anh ta cầm một tấm bảng các-tông viết: SẼ

"Chào Don," Hazel nói. "Xin lỗi, bọn em không có nhiều thời gian..."

"Ồ, điều đó thật tuyệt! Thật tuyệt!" Don chạy lon ton theo họ. "Này, đây là anh chàng mới của trại!" Anh ta cười toe toét với Percy. "Cậu có ba đồng denarius để đi xe buýt không? Vì tôi đã để ví ở nhà, và tôi phải đến chỗ làm, và..."

"Don," Hazel mắng. "Thần nông không có ví. Hay công việc. Hay nhà. Và chúng ta không có xe buýt."

"Đúng thế," anh ta vui vẻ nói, "nhưng hai người có đồng denarius nào không?"

"Tên anh là Don thần nông sao?" Percy hỏi.

"Ừm. Thì sao?"

"Không có gì." Percy cố nghiêm mặt. "Sao thần nông lại không có việc làm? Chẳng phải họ làm việc cho trại sao?"

Don kêu be be. "Thần nông! Làm việc cho trại! Điều đó mới vui làm sao!"

"Thần nông, ừm, là các thần tự do," Hazel giải thích. "Họ tập hợp lại đây vì, ừm, đây là nơi an toàn để trú ngụ và xin xỏ. Bọn em không phản đối sự hiện diện của họ, nhưng..."

"Ồ, Hazel tuyệt vời lắm đấy," Don nói. "Cô ấy rất tốt! Các á thần khác đều nói, ‘Biến đi, Don.’ Nhưng cô ấy lại nói, ‘Làm ơn đi đi, Don.’ Tôi yêu cô ấy!"

Thần nông này có vẻ vô hại, nhưng Percy vẫn cảm thấy anh ta thật đáng lo. Cậu không thể thoát khỏi cảm giác rằng thần nông là một kiểu người nào đó khác chứ không chỉ là những người vô gia cư xin xỏ từng đồng denarius.

Don nhìn xuống mặt đất phía trước họ và há hốc miệng. "Vận may!"

Anh ta vươn tay lấy thứ gì đó, nhưng Hazel hét lớn, "Don, không!"

Cô đẩy anh ta ra khỏi đường và vồ lấy một vật bé xíu sáng lấp lánh. Percy thoáng kịp thấy nó trước khi Hazel thả vào túi. Cậu có thể thề rằng đó là một viên kim cương.

"Thôi nào, Hazel," Don than phiền. "Anh có thể mua một năm bánh donut với cái đó!"

"Don, làm ơn," Hazel nói. "Đi đi."

Giọng cô bé run run, như thể cô vừa mới cứu Don khỏi cú tấn công của một con voi mặc áo chống đạn.

Thần nông thở dài. "Èo, anh không thể giận em được. Nhưng anh thề, đó là may mắn của em. Mỗi một khi em bước đi..."

"Tạm biệt anh, Don," Hazel vội ngắt lời. "Chúng ta đi thôi, anh Percy."

Cô cất bước đi tiếp. Percy phải chạy thật nhanh mới bắt kịp cô bé.

"Chuyện đó là sao thế?" Percy hỏi. "Viên kim cương trên đường..."

"Xin anh đấy," cô bé nói. "Đừng hỏi em."

Họ im lặng suốt quãng đường dẫn dến Đồi Đền thờ. Một lối đi lát đá ngoằn nghèo dẫn họ băng qua một loạt bệ thờ nhỏ xíu lộn xộn và các mái vòm đồ sộ. Các bức tượng thần dường như đang dõi theo Percy.

Hazel chỉ về phía Đền thờ của nữ thần Bellona. "Nữ thần chiến tranh," cô ấy nói. "Đó là mẹ của chị Reyna." Rồi họ đi ngang qua một hầm mộ khổng lồ màu đỏ được trang trí hình đầu sọ trên các chấn song bằng sắt.

"Làm ơn nói với anh rằng chúng ta sẽ không đi vào trong đó," Percy

Hazel lắc đầu. "Đó là Đền thờ của thần Mars Ultor."

"Thần Mars... thần Ares, thần chiến tranh."

"Đó là tên Hy Lạp của ông ấy," Hazel nói. "Nhưng, đúng thế, cùng một người. Ultor có nghĩa là ‘Người Báo thù’. Ông là vị thần quan trọng thứ hai của người La Mã."

Percy không hề sợ hãi khi nghe thấy điều đó. Vì một lý do nào đó, nội việc nhìn thấy công trình màu đỏ xấu xí đó không thôi cũng đủ khiến cậu giận dữ.

Cậu chỉ về phía đỉnh đồi. Các đám mây xoáy tròn phía trên đền thờ lớn nhất, một sảnh tròn với một vòng các cột trắng chống trụ cho mái nhà hình vòm. "Anh đoán đó là đền thờ của thần Zeus – ừm, ý anh là, thần Jupiter, đúng không? Đó là nơi chúng ta sẽ đến sao?"

"Đúng thế." Giọng Hazel nghe có vẻ cáu kỉnh. "Anh Octavian đọc các điềm báo ở đó – Đền Thờ của thần Jupiter Optimus Maximus."

Percy buộc phải nghĩ về cụm từ đó, nhưng nghĩa của các từ Latinh đó tự động hiện ra trong đầu cậu. "Thần Jupiter... người giỏi nhất và vĩ đại nhất?"

"Chính xác."

"Thế danh hiệu của thần Neptune là gì?" Percy hỏi. "Người điềm tĩnh và tuyệt vời nhất sao?"

"Ừm, không hẳn thế." Hazel khoát tay về phía tòa nhà nhỏ màu xanh to cỡ một nhà kho. Một cây đinh ba phủ đầy mạng nhện được gắn vào phía trên cánh cửa.

Percy ló đầu nhìn vào bên trong. Trên bệ thờ be bé là một cái bát với ba trái táo khô mốc meo cả lên.

Trái tim cậu đau nhói. "Một nơi được nhiều người yêu thích đấy."

"Em rất tiếc, anh Percy," Hazel nói. "Chỉ là... người La Mã luôn sợ biển. Họ chỉ sử dụng thuyền khi nào họ buộc phải làm thế. Ngay cả trong thời hiện đại, việc một đứa con của thần Neptune hiện diện ở trại luôn là điềm xấu. Lần cuối cùng một người như thế gia nhập quân đoàn... ừm, đó làăm 1906, khi Trại Jupiter còn nằm phía bên kia vịnh ở San Francisco. Một trận động đất lớn..."

"Đừng nói với anh là con của thần Neptune đã gây ra chuyện đó nhé?"

"Người ta đã kể với em như thế." Hazel nhìn cậu đầy hối tiếc. "Dù sao thì... người La Mã e sợ thần Neptune, nhưng họ không thích ông ấy lắm."

Percy liếc nhìn đám mạng nhện phía trên cây đinh ba.

Tuyệt, cậu nghĩ. Cho dù gia nhập vào trại, cậu cũng sẽ không bao giờ được mọi người yêu thích. Hy vọng lớn nhất của cậu hóa ra là nỗi sợ hãi đối với những người bạn trong trại mới. Có lẽ nếu cậu làm tốt, họ sẽ cho cậu vài trái táo mốc meo.

Thế nhưng... khi đứng trước bàn thờ của thần Neptune, cậu cảm nhận được điều gì đó khuấy động bên trong cậu, như những đợt sóng đang dâng tràn khắp các tĩnh mạch vậy.

Cậu lục lọi trong ba lô và lấy ra mẩu thức ăn cuối cùng từ chuyến hành trình của mình – một cái bánh mì vòng cũ. Không nhiều nhặn gì, nhưng cậu vẫn đặt nó lên bàn thờ.

"Chào... ừm, Cha." Cậu cảm thấy mình thật ngốc khi nói chuyện với một cái bát đựng trái cây. "Nếu cha nghe thấy con, hãy giúp con cha nhé? Hãy mang ký ức của con quay trở lại. Nói cho con... nói cho con, con cần phải làm gì."

Giọng cậu như vỡ òa. Cậu đã cố không tỏ ra xúc động, nhưng cậu kiệt sức, sợ hãi và đã bế tắc trong một thời gian dài, vì thế cậu sẽ đánh đổi bất cứ thứ gì để lấy vài lời chỉ dẫn. Cậu muốn biết một vài điều gì đó chắc chắn về cuộc đời mình, mà không cần phải bám víu vào các ký ức đang bị mất đi.

Hazel đặt tay lên vai cậu. "Mọi việc sẽ ổn thôi. Giờ anh đã ở đây. Anh là một trong số bọn em."

Cậu cảm thấy lúng túng vì được một cô bé lớp tám mới quen an ủi, nhưng cậu vui vì có cô ở đây.

Sấm chớp đì đùng phía trên đầu họ. Những tia chớp màu đỏ bừng sáng cả ngọn đồi.

"Anh Octavian đã gần xong việc," Hazel nói. "Chúng ta đ thôi."

So với cái kho chứa dụng cụ của thần Neptune, đền thờ thần Jupiter rõ ràng là tốt nhất và vĩ đại nhất.

Các câu nói bằng tiếng Latinh và các bức tranh ghép vui mắt được khắc trên sàn nhà đá hoa cương. Trần nhà mái vòm cao mười tám mét sáng lấp lánh ánh vàng. Toàn bộ đền thờ rộng mở đón gió.

Ở giữa ngôi đền, tại bệ thờ bằng đá hoa cương, một anh chàng mặc áo toga đang thực hiện nghi thức nào đó trước bức tượng vàng khổng lồ của sếp lớn: chúa tể bầu trời – thần Jupiter, mặc một chiếc áo toga lụa màu tía cỡ XXXL, tay cầm một tia chớp.

"Nó không giống như thế," Percy lầm bầm.

"Cái gì?" Hazel hỏi.

"Tia chớp nguyên thủy," Percy nói.

"Anh đang nói về điều gì thế?"

"Anh..." Percy cau mày. Trong một giây, cậu cho là mình đã nhớ ra được điều gì đó. Giờ nó đã biến mất. "Không có gì, anh chỉ đoán bừa thôi."

Anh chàng trẻ tuổi ở bệ thờ giơ hai tay lên trời. Càng thêm nhiều tia chớp đỏ lóe lên trên bầu trời, làm rung chuyển cả đền thờ. Sau đó anh ta buông thõng hai tay xuống và những tiếng đì đùng ngưng bặt. Các đám mây biến từ màu xám sang màu trắng và tan ra.

Một trò bịp thật ấn tượng, xét đến việc anh chàng đó chẳng có vẻ gì như thế. Anh ta cao dong dỏng và gầy nhom, tóc màu vàng nhạt, mặc quần jeans quá cỡ, áo phông rộng lùng thùng cùng áo toga cứ chực rủ xuống. Nhìn anh ta trông giống một con bù nhìn phủ khăn trải giường lên người.

"Anh ta đang làm gì thế?" Percy thì thầm.

Anh chàng trong chiếc áo toga quay người lại. Anh ta sở hữu một nụ cười gian tà và ánh mắt hơi điên khùng như thể vừa mới chơi xong một trò cảm giác mạnh. Một tay anh ta cầm dao. Trên tay còn lại là thứ gì đó giống một con vật bị chết. Cảnh tượng đó không khiến anh ta trông bớt điên khùng hơn chút nào.

"Anh Percy," Hazel nói, "đây là anh Octavian."

"Một nhóc graecus!" Octavian nói. "Thật thú vị làm sao."

"Ừm, chào," Percy nói. "Anh đang sát hại những con thú nhỏ sao?"

Octavian nhìn vào cái thứ xơ xác trên tay mình và cười lớn. "Không, không. Ngày xửa ngày xưa thì đúng là thế. Bọn ta từng đọc ý của các vị thần bằng cách phân tích ruột các loài vật như – gà, dê, những con tương tự như thế. Ngày nay, bọn ta dùng những thứ này."

Anh ta quẳng vật xơ xác kia về phía Percy. Đó là một con gấu bông bị moi ruột. Rồi Percy để ý thấy một đống thú nhồi bông đã bị moi ruột nằm dưới chân tượng thần Jupiter.

"Không đùa chứ?" Percy hỏi.

Octavian bước ra khỏi bệ thờ. Anh ta chắc khoảng mười tám tuổi, nhưng lại quá gầy còm và vô cùng xanh xao như thể sẽ chết yểu không bằng. Ấn tượng đầu tiên là anh ta trông vô hại, nhưng khi anh ta đến gần hơn, Percy không chắc lắm. Đôi mắt Octavian lấp lánh vẻ tò mò tàn nhẫn, như thể anh ta có khả năng rút ruột Percy dễ như moi ruột một con gấu bông nếu anh ta nghĩ mình có thể biết được gì từ việc làm đó.

Octavian nheo nheo mắt. "Cậu có vẻ lo sợ."

"Anh làm tôi nhớ đến một người nào đó," Percy nói. "Tôi không nhớ được là ai."

"Dĩ nhiên là người trùng tên với ta, Octavian – Augustus Caesar. Mọi người đều nói ta có nét tương tự rất dễ nhận biết."

Percy không nghĩ vậy, nhưng cậu không thể nào nhớ được. "Sao anh lại gọi tôi là ‘người Hy Lạp’?"

"Ta nhìn thấy điều đó trong các điềm báo." Octavian vẫy vẫy con dao về phía đống thú bông trên bệ thờ. "Lời phán truyền nói rằng: Người Hy Lạp đã đến. Hoặc có thể là: Con ngỗng đã kêu thét lên. Ta nghĩ lời diễn giải đầu tiên là chính xác. Cậu xin gia nhập quân đoàn sao?"

Hazel giải thích hộ cậu. Cô bé kể cho Octavian nghe mọi chuyện kể từ khi họ gặp nhau ở đường hầm – lũ gorgon, trận đánh bên bờ sông, sự xuất hiện của ữ thần Juno, cuộc đối thoại của họ với Reyna.

Khi cô nhắc đến nữ thần Juno, Octavian trông khá ngạc nhiên.

"Nữ thần Juno," cậu ta suy ngẫm. "Bọn ta gọi bà ấy là Juno Moneta. Juno Người Cảnh báo. Bà xuất hiện vào những thời điểm khủng hoảng để cảnh báo Rome về những mối đe dọa vô cùng nguy hiểm."

Anh ta liếc nhìn Percy, như thể muốn nói: ví dụ như, những tên Hy Lạp bí ẩn.

"Tôi nghe nói Lễ hội Fortuna diễn ra trong tuần này," Percy nói. "Lũ gorgon đã cảnh báo rằng sẽ có một cuộc xâm chiếm vào ngày đó. Anh có thấy được điều đó từ đống thú bông không?"

"Buồn thay là không." Octavian thở dài. "Khó mà biết rõ ý các thần lắm. Và những ngày này, lời tiên đoán của ta càng lúc càng mơ mơ hồ hồ hơn."

"Thế mọi người không có... tôi không biết nữa," Percy nói, "một nhà tiên tri hay đại loại thế?"

"Một nhà tiên tri!" Octavian mỉm cười. "Thật là một ý tưởng dễ thương. Không, ta e rằng bọn ta đã sử dụng hết các lời tiên tri. Giờ, nếu chúng ta tiến hành tìm kiếm các cuốn sách Sibylline[8], như ta đã đề nghị thì..."

"Siba gì chứ?" Percy hỏi.

"Những cuốn sách tiên tri," Hazel nói, "là thứ mà anh Octavian bị ám ảnh. Người La Mã thường tra cứu chúng khi các tai họa ập đến. Hầu hết mọi người tin rằng chúng đã bị thiêu hủy khi thành Rome sụp đổ."

"Vài người tin thôi," Octavian sửa lại. "Tiếc là người lãnh đạo hiện tại của chúng tôi đã không cấp phép tìm kiếm chúng..."

"Vì chị Reyna không ngốc," Hazel nói.

"... vì thế chúng tôi chỉ có vài mảnh nhỏ còn sót lại từ những cuốn sách đó," Octavian nói tiếp. "Một vài lời dự báo đầy thần bí, như những lời này."

Anh ta gật đầu về phía những câu khắc trên s đá hoa cương. Percy chăm chú nhìn kỹ các dòng chữ, không thật sự mong là mình hiểu được chúng. Cậu gần như chết lặng.

"Câu đó." Cậu đưa tay chỉ vào và dịch nó khi cậu đọc lớn: "Bảy con lai sẽ đáp lại lời hiệu triệu. Mang giông bão đến hoặc thiêu cháy thế giới sẽ phải sụp đổ..."

"Đúng, đúng." Octavian nói hết câu mà chẳng cần nhìn. "Một lời thề được giữ đến hơi thở cuối cùng, và kẻ thù hướng các cánh quân về phía Các Cánh Cửa Của Tử Thần."

"Tôi... tôi biết câu đó." Percy nghĩ chắc sấm chớp lại đang làm đền thờ rung chuyển lần nữa. Rồi cậu nhận ra là cả cơ thể mình đang run rẩy. "Điều đó rất quan trọng."

Octavian cau mày. "Dĩ nhiên nó quan trọng chứ. Chúng tôi gọi đó là Lời Tiên Tri Về Nhóm Bảy, nhưng nó xuất hiện cách đây vài ngàn năm rồi. Chúng tôi không biết nó nghĩa là gì. Mỗi lần ai đó cố thử dịch nó... Ừm, Hazel có thể kể cho cậu. Những chuyện không may lại xảy ra."

Hazel giận dữ nhìn anh ta. "Chỉ cần đọc điềm báo dành cho anh Percy là được. Liệu anh ấy có thể gia nhập vào quân đoàn không?"

Percy gần như có thể thấy được bộ não của Octavian hoạt động, tính toán xem liệu Percy hữu dụng hay không. Anh ta vươn tay về phía ba lô của Percy. "Đó là một mẫu vật xinh đẹp. Cho phép tôi nhé?"

Percy chưa kịp hiểu anh ta muốn gì thì Octavian đã giật cái gối gấu trúc ở Chợ Giảm Giá ló ra phía trên ba lô. Nó chỉ là một món đồ chơi nhồi bông vớ vẩn, nhưng Percy đã mang nó theo cả một chặng đường dài. Cậu khá là thích nó. Octavian quay về phía bệ thờ và giơ con dao lên.

"Này!" Percy phản đối.

Octavian rạch toác bụng con gấu trúc và trải bông nhồi của nó lên khắp bệ thờ. Anh ta quẳng vỏ con gấu sang một bên, lầm bầm một vài từ phía trên đống bông nhồi và quay lại với một nụ cười rạng rỡ trên mặt.

"Tin tốt!" anh ta nói. "Percy có thể gia nhập quân đoàn. Chúng ta sẽ phân cậu ta vào một đội quân nào đó trong buổi tập trung tối nay. Nói với Reyna rằng tôi chấp thuận."

Hai vai Hazel buông lỏng. "Ừm... tuyệt. Đi thôi anh Percy."

"Ồ, còn Hazel này," Octavian nói. "Tôi rất vui được chào đón Percy vào quân đoàn. Nhưng khi lễ bầu chức pháp quan diễn ra, tôi hy vọng cô nhớ..."

"Anh Jason chưa chết," Hazel bật lại. "Anh là thầy bói. Lẽ ra anh phải tìm kiếm anh ấy chứ!"

"Ồ, tôi đang làm đấy thôi!" Octavian chỉ tay về phía đống ruột thú nhồi bông. "Ngày nào tôi chả hỏi ý các vị thần! Than ôi, sau tám tháng, tôi chẳng nhận được tin tức gì. Dĩ nhiên là tôi vẫn đang tiếp tục tìm kiếm. Nhưng nếu Jason không quay trở lại vào Lễ hội Fortuna, chúng ta buộc phải hành động. Chúng ta không thể để trống vị trí đó mãi. Tôi hy vọng cô sẽ ủng hộ tôi ứng cử vào ghế pháp quan. Việc đó sẽ có ý nghĩa rất lớn với tôi."

Hazel siết chặt nắm tay lại. "Tôi. Ủng hộ. Anh?"

Octavian cởi cái áo toga ra, đặt nó và con dao lên bệ thờ. Percy nhận ra trên cánh tay Octavian có bảy vạch – bảy năm ở trại, Percy đoán thế. Dấu hiệu của Octavian là cây đàn hạc, biểu tượng của thần Apollo.

"Xét cho cùng," Octavian nói với Hazel, "biết đâu tôi giúp được cô thì sao. Sẽ là một điều hổ thẹn nếu những lời đồn thổi tệ hại về cô tiếp tục lan truyền... hoặc, lạy trời, nếu chúng biến thành sự thật."

Percy cho tay vào túi và nắm chặt cây bút của mình. Gã này đang đe dọa Hazel. Rõ ràng là như vậy. Chỉ cần một dấu hiệu nào đó từ Hazel thôi, Percy sẵn sàng mở cây Thủy Triều ra và nhìn xem Octavian sẽ phản ứng thế nào khi đối diện với đầu mũi kiếm.

Hazel hít một hơi thật sâu. Các khớp ngón tay cô trắng bệch. "Tôi sẽ suy nghĩ về điều đó."

"Tuyệt," Octavian nói. "Nhân tiện, em trai cô đang ở đây."

Hazel cứng người lại. "Em trai tôi? Mà sao?"

Octavian nhún vai. "Mà sao là sao? Ai mà biết cơ chứ? Cậu ta đang đợi cô ở điện thờ của cha cô. Chỉ là... à, đừng mời cậu ta ở lại quá lâu đấy nhé. Cậu ta khiến những người khác có cảm giác bị quấy rầy. Giờ, nếu các cậu không phiền, tôi phải tiếp tục tìm kiếm anh bạn mất tích tội nghiệp của chúng ta, Jason. Rất vui được gặp cậu, Percy."

Hazel đi một mạch ra ngoài đền thờ và Percy theo sau. Cậu tin chắc rằng trong cuộc đời mình, cậu chưa bao giờ thấy vui khi rời khỏi một ngôi đền như lúc này.

Khi Hazel đi xuống dưới đồi, cô nguyền rủa bằng tiếng Latinh. Percy không hiểu hết, nhưng cậu nghe được những câu như là con trai của lũ gorgon, con rắn thèm khát quyền lực, và một vài gợi ý về nơi Octavian có thể đâm con dao của anh ta.

"Em ghét gã đó," cô lầm bầm. "Nếu em có cách..."

"Thực tế thì anh ta sẽ không được bầu làm pháp quan đâu, đúng không?" Percy hỏi.

"Em ước gì mình có thể chắc cú chuyện đó. Octavian có rất nhiều bạn bè, phần lớn trong số họ là bị mua chuộc. Các trại viên còn lại thì sợ anh ta."

"Sợ cái gã nhỏ bé gầy còm đó sao?"

"Đừng đánh giá thấp anh ta. Bản thân chị Reyna không xấu, nhưng nếu Octavian chia sẻ quyền lực với chị ấy..." Hazel rùng mình. "Chúng ta đi gặp em trai em đi. Em ấy muốn gặp anh."

Percy không tranh cãi. Cậu muốn gặp cậu em trai thần bí đó, biết đâu cậu có thể biết thêm gì đó về hoàn cảnh của Hazel – cha cô là ai, bí mật cô đang che giấu là gì. Percy không tin cô đã làm điều gì đó tội lỗi. Cô có vẻ rất tốt bụng. Nhưng Octavian đã hành xử như thể anh ta nắm thông tin đáng hổ thẹn hiếm có nào đó của Hazel.

Hazel dẫn Percy đến hầm mộ màu đen được xây mé bên trong một sườn đồi. Đứng phía trước hầm mộ là một thiếu niên mặc quần jeans đen và áo khoác phi công.

"Chào," Hazel gọi lớn. "Chị mang theo một người bạn đến."

Cậu con trai quay người lại. Những hình ảnh thoáng qua vô cùng kỳ lạ đó lại ùa đến trong đầu Percy: như thể đây là người mà cậu từng quen biết. Cậu ta cũng xanh xao y hệt Octavian, nhưng đôi mắt thì đen như hạt huyền và mái tóc đen thì rối tít. Cậu ta trông chẳng giống Hazel chút nào cả. Cậu ta đeo một chiếc nhẫn hình đầu lâu, một dây xích thay cho dây nịt và mặc áo phông đen với họa tiết hình đầu lâu. Ở bên hông giắo một thanh kiếm đen tuyền.

Trong một phần triệu giây khi cậu ta nhìn Percy, cậu con trai đó dường như sửng sốt – thậm chí là kinh hoàng, như thể cậu ta bị đèn pha rọi phải.

"Đây là anh Percy Jackson," Hazel nói. "Anh ấy là một người tốt. Anh Percy, đây là em trai em, con trai của thần Pluto."

Cậu con trai có vẻ lấy lại bình tĩnh và chìa tay ra. "Rất vui được gặp anh," cậu ta nói. "Em là Nico di Angelo."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện