JASON THOÁT CHẾT – TRONG GANG TẤC.
Về sau, các bạn cậu có giải thích rằng họ đã không nhìn thấy cậu rơi xuống từ trên trời cho tới giây cuối cùng. Không đủ thời gian để Frank có thể biến hình thành đại bàng và bắt kịp cậu, cũng không có thời gian để tính toán một kế khác.
Chỉ may nhờ có sự nhanh trí và lời nói quyến rũ của Piper mới cứu được cậu lúc đó. Cô ấy đã hét lên TÍNH DẬY ĐI! với công lực mạnh đến nỗi cậu tưởng chừng như mình bị ăn một phát sốc điện tim[1]. Còn lại một phần nghìn giây, nhưng cậu đã kịp triệu tập một cơn gió và tránh việc trở thành một váng-mỡ-á-thần nổi lềnh bềnh trên mặt biển Adriatic.
Trở lại trên tàu, cậu đã kéo Leo lại một góc và nói về việc điều chỉnh lại lộ trình chuyến đi. Ngạc nhiên thay, Leo đã tin tưởng cậu mà không hỏi lý do tại sao.
“Một địa điểm du lịch khá lạ.” Leo lầm bầm. “Nhưng, này, cậu là thủ lĩnh mà!”
Giờ đây, khi ngồi lại với các bạn ở đại sảnh, Jason chợt tỉnh táo như thể cậu vừa ngủ nguyên một tuần. Cánh tay cậu cảm thấy bồn chồn một cách lạ thường. Và cậu không thể ngừng việc dậm chân mình lại. Cậu đoán mình đã hiểu được cảm giác của Leo mọi lúc mọi nơi, chỉ trừ rằng Leo có chút khiếu hài hước của riêng mình.
Sau những gì Jason nhìn thấy trong giấc mơ, cậu chẳng cảm thấy muốn cười đùa gì cả.
Trong khi mọi người ăn trưa, Jason đã kể lại cho mọi người nghe những gì cậu thấy khi đang ở lơ lửng không trung. Các bạn cậu yên lặng mất một lúc đủ lâu để HLV Hedge ăn xong miếng sandwich chuối và bơ đậu phộng của mình, đi kèm với cả chiếc đĩa sứ.
Còn tàu vẫn kêu kot kẹt khi nó neo ở biển Adriatic, nó vẫn bị tiếng kêu này kể từ cú va chạm của con rùa khổng lồ. Cứ một lúc, cái đầu hình con rồng Fetus lại kot kẹt cất tiếng báo cáo tình hình tự lái của chiếc tàu bằng một thứ ngôn ngữ máy móc kì dị mà chỉ mình Leo hiểu.
“Một tin nhắn từ Annabeth.” Piper gật đầu lia lịa một cách phấn khích. “Mình không biết làm sao điều đó có thể xảy ra, nhưng nếu nó thật sự…”
“Chị ấy còn sống,” Leo nói “Tạ ơn chúa và chuyển mình chai tương [2].”
Frank cứng người “Thế nghĩa là gì?”
Leo lau sạch những mảnh vụn bánh trên mặt mình. “Nó nghĩa là chuyển mình chai tương, Frank. Mình vẫn đang đói.”
Frank đầy qua một lọ salsa[3]. “Mình không thể tin được là Reyna đang cố tìm ra bọn mình. Nó là điều cấm kỵ, đi đến các vùng đất cổ. Cô ấy sẽ bị giáng chức pháp quan của mình mất.”
“Nếu cô ấy còn sống,” Hazel nói. “Đã quá khó khăn cho bọn mình có thể đi xa được đến vậy với bảy Á thần và một con tàu chiến.”
“Cả ta nữa.” HLV Hedge vặn. “Đừng quên, bánh ngọt à, em còn có lợi thế từ một thần rừng nữa.”
Jason đã phải mỉm cười. HLV Hedge có thể khá là lố bịch, nhưng Jason rất mừng vì đã có ông đi cùng. Cậu đã nghĩ về thần rừng xuất hiện trong giấc mơ của mình – Grover Underwood. Cậu không thể tưởng tượng ra một thần rừng nào khác ngoài HLV Hedge, nhưng dường như cả hai đều dũng cảm theo cách riêng của họ.
Nó khiến Jason băn khoăn về những vị thần nông ở Trại Jupiter – liệu rằng họ có thể trở nên như thế nếu các Á thần La Mã cần ở họ nhiều hơn thế. Thêm một điều nữa vào danh sách của cậu…
Danh sách của cậu. Cậu đã không nhận ra mình có một danh sách cho tới thời điểm đó, nhưng kể từ khi cậu rời Trại Con Lai, cậu đã nghĩ đến hàng tá thứ để khiến Trại Jupiter trở nên… Hy Lạp hơn.
Cậu đã lớn lên ở Trại Jupiter. Cậu đã rất tốt ở đó. Nhưng cậu vẫn thường có chút gì đó bất tuân quy tắc. Cậu luôn bực mình với các điều luật.
Cậu đã gia nhập Quân Đoàn Năm bởi vì mọi người đã nói với cậu đừng làm điều đó. Họ cảnh báo cậu đó là đơn vị tệ nhất. Nên cậu nghĩ, Tốt thôi, tôi sẽ khiến nó thành tuyệt nhất.
Và khi cậu đã trở thành pháp quan, cậu đã vận động đổi tên quân đoàn thành Quân Đoàn Thứ Nhất thay vì tên Quân Đoàn Mười Hai, để biểu trưng cho sự khởi đầu mới của Rome. Ý tưởng đó gần như đã dấy lên một cuộc chống đối. Rome mới luôn nổi lên với các điều luật và truyền thống. Luật lệ không dễ thay đổi. Jason đã sống chung với điều đó và vươn lên hàng đầu.
Nhưng giờ đây khi cậu đã nhìn thấy cả hai trại, cậu không thể ngừng nghĩ về việc có lẽ Trại Con Lai đã dạy cậu nhiều thứ hơn về bản thân mình. Nếu cậu còn sống sau cuộc chiến với Gaia và trở về Trại Jupiter với tư cách một pháp quan, liệu cậu có thể thay đổi mọi thứ tốt đẹp hơn? Đó là bổn phận của cậu.
Nhưng sao các ý tưởng lại khiến cậu kinh sợ đến thế? Cậu thấy tội lỗi với việc bỏ Reyna lại để điều hành mà không có mình, nhưng vẫn… một phần trong cậu muốn trở lại Trại Con Lai với Piper và Leo. Cậu đoán đó chính là thứ khiến cậu trở thành một người lãnh đạo tệ hại.
“Jason?” Leo hỏi. “Argo II gọi Jason. Mời vào.”
Jason nhận ra các bạn đang nhìn mình một cách mong đợi. Họ cần sự động viên. Có hay không việc cậu có thể trở lại Rome Mới sau trận chiến, Jason cần phải đứng lên và làm đúng vai trò của một pháp quan.
“Ừ, mình xin lỗi.” Cậu chạm vào đường nếp mà tên cướp Sciron đã cắt một đường trên đầu cậu. “Vượt qua Đại Tây Dương quả là một chuyến đi khó khăn, không nghi ngờ gì. Nhưng mình chưa bao giờ nghi ngờ gì Reyna cả. Nếu có ai đó có thể làm được, đó chính là cô ấy.”
Piper xoay tròn chiếc muỗng trên tauono trong đĩa súp. Jason vẫn còn lo lắng về việc liệu cô có ghen với Reyna không, nhưng khi cô nhìn lên và nở một nụ cười khô khốc với cậu dường như là cô đang trêu chọc cậu hơn là cảm giác không an toàn.
“À, mình cũng khá là muốn gặp Reyna lần nữa,” cô nói. “Nhưng làm thế nào để cô ấy có thể tìm thấy chúng ta?”
Frank giơ tay. “Sao chúng ta không thử gửi cho cô ấy một tin nhắn Iris.”
“Chúng hoạt động không được hiệu quả đâu,” HLV Hedge làu bàu. “Tín hiệu tệ hại. Hàng đêm, ta thề là, ta chỉ muốn đá đít nữ thần cầu vồng đó…”
Ông bỗng ngập ngừng. Mặt ông bỗng đỏ lựng.
“HLV?” Leo nghiến răng. “Ông đã gọi cho ai hàng đêm vậy, ông dê già?”
“Không ai cả?” Hedge nạt lại. “Không gì hết! Ta chỉ…”
“Ý thầy là chúng ta đã thử.” Hazel xen vào, và HLV nhìn cô với ánh mắt biết ơn. “Một loại phép thuật nào đó đã can thiệp vào… có thể là Gaia. Liên lạc với người La Mã còn khó hơn. Mình nghĩ họ đang tự bảo vệ mình.”
Jason nhìn từ Hazel tới HLV, băn khoăn là có chuyện gì đã xảy ra với vị thần rừng này và làm sao mà Hazel lại biết được. Giờ Jason nghĩ về điều đó, HLV đã không đề cập gì tới nữ thần mây, bạn gái của ông Mellie trong một thời gian…
Frank gõ ngón tay trên bàn. “Mình cũng không hy vọng gì Reyna có điện thoại di động…? Không, quên nó đi. Cô ấy chắc hẳn phải nhận nhiều sự đón tiếp tệ hại khi trên lưng một chú ngựa bay vượt biển Atlantic.”
Jason nghĩ về chuyến hành trình của tàu Argo II vượt biển, hàng tá các sự kiện xảy ra gần như đã giết chết họ. Nghĩ về việc Reyna phải trải qua điều đó một mình – cậu cũng không biết được đó là kinh khủng hay sự truyền cảm hứng tuyệt vời nữa.
“Cô ấy sẽ tìm thấy chúng ta,” cậu nói. “Cô ấy đã đề cập đến một cái gì đó trong giấc mơ – cô ấy trông đợi mình sẽ tới một địa điểm trên đường đi tới Ngôi Nhà của Hades. Mình – mình chắc đã quên nó rồi, có lẽ, nhưng cô ấy đúng. Đó là một nơi mình nên đi qua.”
Piper ngả mình về phía cậu, bím tóc màu caramen của cô ngã xuống vai. Cặp mắt nhiều màu của cô khiến cậu thật khó khăn khi phải suy nghĩ.
“Và đó là nơi nào?” cô hỏi.
“À…ừ, một thị trấn tên là Split.”
“Split.” Cô ấy có mùi thật tuyệt – như mùi của hương mật ong đang tỏa ra vậy.
“Ừm, phải.” Jason băn khoăn không biết liệu Piper có đang sử dụng phép thuật của Aphrodite lên mình không – giống như mỗi khi cậu đề cập tới Reyna, cô lại làm cậu mụ mẫm đến nỗi cậu chẳng thể nghĩ về thứ nào khác ngoài cô cả. Cậu mong rằng nó không phải một kiểu trả đũa của cô. “Trên thực tế, thì chúng ta đã gần tới rồi đúng không Leo?”
Leo bấm nút hệ thống liên lạc. “Trên đó thế nào rồi, anh bạn?”
Đầu hình Fetus lại kot kẹt cất tiếng.
“Nó nói còn khoảng mười phút nữa sẽ tới cảng.” Leo báo cáo. “Mặc dù mình vẫn không biết tại sao cậu lại muốn tới Croatia, đặc biệt là một thị trấn CHIA LÌA (Split tiếng anh nghĩa là chia cắt, chia lìa). Ý mình là, họ đặt tên thành phố họ là Split, họ phải nhận ra rằng nó một kiểu cảnh báo đại loại thế, cậu biết đấy, chia lìa. Kiểu như đặt tên cho thành phố đó là BIẾN ĐI.”
“Đợi đã,” Hazel nói. “Tại sao chúng ta lại tới Croatia?”
Jason nhận ra rằng những người khác khá là ngại khi nhìn vào mắt của cô. Kể từ khi thủ thuật của cô – Màn Sương Mù đối phó với tên cướp Sciron, ngay cả Jason cũng cảm thấy bối rối khi ở gần cô. Cậu biết thế là không công bằng với Hazel. Đã rất khó khăn cho cô khi là một đứa con của Pluto, nhưng cô đã tạo ra một thứ phép thuật thực sự ở mỏm đá đó. Và sau đó, theo như Hazel, Pluto đã xuất hiện trước mặt cô. Và theo như người La Mã nói, đó quả là điềm xấu.
Leo đặt đống khoai tây chiên và nước sốt sang một bên. “À, về lí thuyết thì chúng ta đã ở địa phận của Croatia cả ngày hay hơn rồi. Toàn bộ dọc các bờ biển mà chúng ta đã neo lại đó, nhưng mình đoán là trong thời La Mã, nó được gọi là…cậu gọi là cái gì nhỉ Jason? Bodacious?”
“Dalmatia,” Nico nói, khiến Jason suýt nhảy dựng lên.
Romulus thần thánh ơi…Jason ước gì cậu có thể đeo một cái chuông vào cổ Nico di Angelo để cho cậu biết là thằng bé đang ở đó. Nico có một thói quen khá là dị thường khi thích đứng yên lặng trong một góc, chìm vào trong bóng tối.
Cậu bước lên phía trước,cặp mặt đen dán chặt vào Jason. Kể từ khi họ cứu cậu từ cái hajp đồng ở Rome, Nico đã ngủ rất ít và thậm chí ăn còn ít hơn, như thể cậu vẫn còn phản ứng phụ từ hạt lựu khẩn cấp ở Âm Phủ vậy. Cậu gợi cho Jason nhớ lại một chút về ma cà rộng ăn thịt tươi mà cậu đã từng chiến đấu ở San Bernardino.
“Croatia đã từng là Dalmatia,” Nico nói. “Một tỉnh quan trọng của La Mã. Anh muốn tới thăm cung điện của Diocletia[4] đúng không?”
HLV lại phun ra được một câu nữa. “Cung điện của ai? Và có phải Dalmatia là nơi mà bọn chó đốm sinh ra không? Cái phim 101 chú chó đốm đó – đến giờ ta vẫn còn gặp ác mộng.” (Dalmatian tiếng anh nghĩa là chó đốm)
Frank gãi đầu. “Tại sao thầy lại gặp ác mộng với phim đó?”
HLV Hedge trông như thể sắp sửa chuẩn bị khơi mào một cuộc tranh luận lớn về các ác quỷ của hoạt hình Chú chó đốm, nhưng Jason quyết định là cậu không muốn biết.
“Nico nói đúng,” cậu nói. “Anh cần đi đến cung điện Diocletian. Đó là nơi Reyna sẽ tới trước tiên, bởi vì cô ấy biết mình sẽ tới.”
Piper nhướng mày. “Và tại sao Reyna lại nghĩ thế? Có phải bởi vì cậu có một sự mê hoặc điên cuồng bởi văn hóa của Croatia không?”
Jason nhìn chằm chằm vào miếng sandwich chưa ăn của mình. Thật khó để kể về cuộc sống của cậu trước khi Juno xóa sạch kí ức đó. Những năm tháng ở Trại Jupier tưởng chừng như được dựng lên, giống như một bộ phim mà cậu đã đóng hàng thế kỷ trước rồi.
“Reyna và mình đã từng nói chuyện về Diocletian,” cậu nói. “Cả hai đều đã từng thần tượng ông ấy như một vị lãnh đạo. Bọn mình cũng đã nói về việc làm sao có thể tới thăm cung điện của Diocletian. Tất nhiên cả hai đều biết đó là không thể. Không ai được phép du lịch tới các vùng đất cổ. Nhưng mà bọn mình đã đưa ra một hiệp ước và nếu có, thì đó sẽ là nơi mà bọn mình tới.”
“Diocletian…” Leo nhắc cái tên, rồi gật đầu. “Mình chẳng có gì. Tại sao ông ta lại quan trọng thế?”
Frank trông như thể bị xúc phạm. “Ông ấy là vị hoàng đế tà giáo kinh khủng nhất cuối cùng!”
Leo đảo tròn mắt. “Tại sao mình không hề ngạc nhiên khi cậu biết điều đó nhỉ, Frank?”
“Tại sao mình không? Ông ấy là người cuối cùng còn thờ các thần Olympia, trước khi người Constantine đến và du nhập vào Đạo Cơ Đốc.”
Hazel gật. “Mình có nhớ một điều gì đó. Các bà xơ ở St Agnes đã dạy mình rằng Diocletian là một kẻ côn đồ cỡ lớn, cùng với Nero và Caligula.” Cô nhìn một cách ngờ vực về phía Jason. “Tại sao cậu lại thần tượng ông ta?”
“Ông ấy không hoàn toàn là người xấu,” Jason nói. “Phải, ông đã ngược đãi người theo đạo Cơ Đốc, nhưng nói cách khác ông là một lãnh chúa tốt. Ông đã đi lên từ tay trắng và liên kết các Quân Đoàn lại. Cha mẹ ông đều từng là nô lệ… hay ít nhất là mẹ ông từng. Các Á thần đều biết ông là con trai Jupiter – Á thần cuối cùng cai trị Rome. Ông gần như là vị hoàng đế đầu tiên từng về hưu, kiểu như là, một cách hòa bình, từ bỏ quyền lực của mình. Ông đến từ Dalmatia, nên ông quay về đó và xây một cung điện để về hưu. Thị trấn Split cũng xây dựng nên quanh đó…”
Cậu ngập ngừng khi cậu nhìn sang thấy Leo, đang giả ghi chép với một cây bút không khí.
“Tiếp đi, Giáo sư Grace!” cậu nói, mắt mở to. “Con đang muốn đạt điểm A trong bài kiểm tra.”
“Im đi, Leo.”
Piper xúc thêm một thìa đầy súp. “Vậy tại sao cung điện Diocletian lại đặc biệt đến thế?”
Nico ngả về phía trước và ngắt một quả nho. Có lẽ đó là toàn bộ suất ăn của cậu cả ngày hôm nay. “ Nó được kể lại là bị ám bởi hồn ma của Diocletian.”
“Người cũng là một đứa con của Jupiter, như mình,” Jason nói. “Lăng mộ của ông được cho là đã bị phá hủy hàng thế kỷ trước, nhưng Reyna và mình đã từng băn khoăn liệu bọn mình có thể tìm ra hồn ma của Diocletian và hỏi liệu ông có chôn…à, theo như truyền thuyết, quyền trượng được chôn cùng với ông.”
Nico ném cho cậu một nụ cười tinh quái. “À,… huyền thoại đấy à?”
“Huyền thoại nào?” Hazel hỏi.
Nico quay sang chị mình. “Được cho rằng quyền trượng của Diocletian có thể triệu hồi các hồn ma của Quân Đoàn La Mã, bất cứ ai từng tôn thờ các vị thần cổ.”
Leo huýt sáo. “Ok, giờ mình thấy hứng thú rồi đấy. Thật tuyệt khi có một đạo quân zombie tà giáo bên phía mình khi tiến vào Ngôi Nhà của Hades.”
“Không chắc về việc mình đề cập theo hướng đó,” Jason lẩm bẩm. “Nhưng đúng.”
“Chúng ta không có nhiều thời gian,” Frank cảnh báo. “Đã là ngày mùng chín tháng bảy rồi. Chúng ta còn phải tới Epirus, gần với Cửa Tử…”
“Mà đang được canh giữ,” Hazel nói. “bởi một tên khổng lồ khói và mụ phù thủy muốn…”Cô ngập ngừng. “Ừm, mình không chắc lắm. Nhưng theo như Pluto, bà ta định “tái lập lại lãnh địa của mình”. Dù nó là gì, nó cũng đủ tệ khiến cha mình cảm thấy cần phải cảnh báo riêng như thế.”
Frank gằn giọng. “Và, nếu chúng ta còn sống, chúng ta vẫn còn phải tìm ra nơi lũ khổng lồ đang đánh thức Gaia và tới đó trước ngày mùng một tháng tám. Bên cạnh đó, Percy và Annabeth càng ở lâu ở Tartarus…”
“Mình biết,” Jason nói. “Chúng ta sẽ không ở lâu ở Split. Nhưng tìm kiếm cây quyền trượng cũng đáng để thử. Khi chúng ta ở cung điện, mình sẽ để lại tin nhắn cho Reyna, để cô ấy biết con đường chúng ta đi tới Epirus.”
Nico gật đầu. “Quyền trượng của Diocletian sẽ tạo ra khác biệt lớn. Anh sẽ cần sự giúp đỡ từ em.”
Jason cố gắng không để lộ sự thiếu thoải mái, nhưng da cậu có cảm giác đau nhói khi nghĩ đến việc phải đi đâu đó với Nico di Angelo.
Percy đã kể vài câu chuyện về Nico. Sự trung thành của cậu không phải lúc nào cũng rõ ràng. Cậu dành nhiều thời gian với người chết hơn người sống. Một lần, cậu đã dụ Percy vào một cái bẫy ở cung điện của Hades. Có thể Nico đã đúng khi giúp đỡ người Hy Lạp đánh bại bọn Titan, nhưng vẫn…
Piper nắm chặt tay cậu. “Này, nghe có vẻ vui đấy. Mình cũng đi.”
Jason muốn hét lên: Tạ ơn chúa!
Nhưng Nico lắc đầu. “Chị không thể, Piper. Chỉ nên để Jason với em đi. Hồn ma của Diocletian có thể xuất hiện trước một đứa con của Jupiter, nhưng bất cứ Á thần nào khác có thể xem như… ma quỷ với ông ấy. Và em là người duy nhất có thể nói chuyện với người chết. Ngay cả Hazel cũng không có khả năng đó.”
Mắt Nico ánh lên vẻ thách thức. Cậu dường như tò mò liệu rằng Jason có phản đối hay không.
Tiếng chuông tàu bỗng reo lên. Fetus lại kêu lạch cạch vù vù lên trên loa phát thanh.
“Chúng ta đến nơi rồi.” Leo thông báo. “Đã tới Split[5].”
Frank rên rỉ. “Liệu chúng ta có thể để Vadez lại Croatia không[5]?”
Jason đứng dậy. “Frank, em chịu trách nhiệm bảo vệ tàu. Leo, cậu có công việc sửa chữa của mình. Những người còn lại, giúp bất kể thứ gì có thể. Nico và mình…” Cậu đối diện với con trai thần Hades. “Bọn mình có một hồn ma cần đi tìm.”
—————–
[1] defibrillator paddles: là cái này
:
máy kích điện tim
[2] nguyên văn: ‘Thank the gods and pass the hot sauce.’
[4] Diocletia: http://vi.wikipedia.org/wiki/Diocletianus#L.C3.A2m_b.E1.BB.87nh_v.C3.A0_tho.C3.A1i_b.E1.BB.8B
[5] chơi chữ: ‘Time to Split’: đã đến lúc tách (hẳn) ra rồi
Danh sách chương