PERCY CẢM THẤY NHỚ CÁI ĐẦM LẦY.
Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có ngày cảm thấy nhớ việc ngủ trên một cái giường da khổng lồ đặt trong một cái chòi bằng xương drakon nằm trong ruột già của Tartarus, nhưng giờ đây nó nghe sao giống chốn thiên đường Elysium.
Cậu, Annabeth và Bob mò mẫm trong bóng tối đặc quánh và lạnh buốt, trên mặt đất xen kẽ những mảng đá nhọn và những bể đất bùn. Địa hình có vẻ như được thiết kế để Percy không thể không cảnh giác. Đến cả đi bộ ba mét cũng làm cậu kiệt sức.
Percy khởi hành từ cái chòi của người khổng lồ, cảm thấy tràn đầy sinh khí, đầu óc sáng suốt, bụng ních đầy thịt drakon khô Damasen để trong túi. Còn bây giờ chân cậu đau rã rời. Các cơ bắp nhức nhối. Cậu khoác ra bên ngoài cái áo phông te tua của mình một mảnh da drakn theo kiểu áo tunic, nhưng nó cũng chẳng dứt nổi cái run cầm cập.
Sự tập trung của cậu thu hẹp lại, chỉ còn thấy mỗi khoảng đất trước mũi cậu. Không cón thứ gì khác tồn tại ngoại trừ cái đấy và Annabeth bên cạnh cậu.
Bất kì lúc nào cậu cảm thấy muốn bỏ cuộc, ngồi phịch xuống, và chết ( mà việc đấy diễn ra liên tục, tầm mười phút một lần), cậu lại với sang nắm tay cô, chỉ để nhớ rằng trên đời này vẫn còn hơi ấm.
Sau khi Annabeth nói chuyện với Damasen, Percy cảm thấy lo cho cô. Annabeth chưa bao giờ chìm vào tuyệt vọng một cách dễ dàng, nhưng trong lúc họ bước đi, cô gạt nước mắt đang nhỏ giọt, cố không để cho Percy thấy. Cậu biết rằng cô ghét việc các kế hoạch của mình không thành công. Cô đã bị thuyết phục rằng họ cần sự giúp đỡ của Damasen, nhưng người khổng lồ đã làm cô thất vọng.
Một phần trong Percy lại thấy nhẹ nhõm. Có Bob ở bên cạnh khi họ tới Cửa Tử đã là một nỗi lo rồi. Cậu không chắc là mình có muốn thêm một người khổng lồ đi theo yểm trợ hay không, cho dù người khổng lồ đó nấu món thịt hầm ngon đến mức nào đi nữa.
Cậu thắc mắc về chuyện gì đã xảy ra sau khi họ đi khỏi căn chòi của Damasen. Cậu không nghe được tí phong thanh nào của quân truy kích đã hàng giờ rồi, nhưng cậu có thể cảm thấy sự căm hận của chúng … nhất là của Polybotes. Tên Gigantos đang ở đâu đó sau lưng họ, dồn họ sâu hơn vào Tartarus.
Percy cố nghĩ về những điều tốt đẹp để nâng cao tinh thần – cái hồ ở Trại Con Lai, cái lần mà cậu hôn Annabeth dưới nước. Cậu cố tưởng tượng ra cảnh hai người năm tay sánh bước bên nhau trên các quả đồi ở New Rome. Nhưng cả hai Trại Con Lai và Jupiter nghe sao mà xa xăm như những giấc mơ. Cậu cảm thấy như trên đời này chỉ có Tartarus là tồn tại. Đây mới là thế giới thực – chết chóc, tối tăm, lạnh lẽo, đau đớn. Cậu đã đã tưởng tượng ra tất cả những thứ còn lại.
Cậu rùng mình. Không. Đó là cái hố đang nói với cậu, mài mòn sự quyết tâm nơi cậu. Cậu tự hỏi làm thế nào mà Nico có thể sống sót dưới này một thân một mình mà không phát điên. Cậu bé đó mạnh mẽ hơn Percy nghĩ nhiều. Càng đi sâu vào chốn này, càng khó để tập trung tư tưởng.
‘Cái chốn này còn tệ hại hơn cả sông Cocytus,’ cậu lầm bầm.
‘Đúng đấy,’ Bob quay lại nói vui vẻ. ‘Tệ hơn nhiều! Có nghĩ là chúng ta gần đến rồi.’
Gần đến cái gì? Percy thắc mắc. Nhưng mà cậu chẳng còn sức để mà hỏi nữa. Cậu để ý rằng mèo con Bob Nhỏ lại giấu mình trong bộ áo lao công của Bob, điều này khẳng định thêm cho ý kiến của Percy rằng con mèo mới là thành viên thông minh nhất trong cái nhóm này.
Annabeth đan các ngón tay cô vào tay cậu. Trong ánh sáng phát ra từ thanh Thủy Triều, cô trông thật đẹp.
‘Chúng ta đang đi cùng nhau,’ cô nhắc. ‘Chúng ta sẽ vượt qua được điều này.’
Cậu đã lo ngay ngáy về việc làm thế nào để động viên cô vui lên, và giờ đây cô mới là người động viên cậu.
‘Yeah,’ cậu đồng tình. ‘Dễ như ăn bánh.’
‘Nhưng mà lần sau,’ cô nói, ‘mình muốn hẹn hò ở chỗ khác.’
‘Paris cũng đẹp đấy,’ cậu nhớ lại.
Annabeth nở mộn nụ cười. Mấy tháng trước, trước khi Percy mất trí nhớ, họ đã ăn tối ở Paris, nhơ có thần Hermes. Nghe như chuyệ ở kiếp trước vậy.
‘Mình sẽ định cư ở New Rome,’ cô đề nghĩ. ‘Miễn là có cậu ở đó.’
Trời đất ơi, Annabeth tuyệt kinh khủng. Trong một khoảnh khắc, Percy thực sự nhớ ra cảm thấy hạnh phúc là như thế nào. Cậu có một cô bạn gái tuyệt vời. Bọn họ có cả một tương lai tươ đẹp phía trước.
Nhưng rồi bóng tối làm cậu phân tâm, bằng một đợt gió khổng lồ, như một hơi thở hấp hối của một vị thần. Trước mắt họ trải dài một khoảng không – một cánh đồng hoang với các loại bụi và đá. Ở trung tâm cánh đồng, cách đấy tầm hai chục mét, một bức tượng rợn tóc gáy hình một người phụ nữ quỳ gối, quần áo bà ta ránh rưới, xương sườn hốc hác, da xanh như tàu lá. Đầu bà ta oằn xuống như thể đang tuyệt vọng trong câm lặng, và âm thanh thì đánh vỡ tan tất cả hy vọng của Percy.
Cậu nhận ra rằng đời mình thật vô nghĩa. Cậu vùng vẫy chẳng vì cái gì cả. Người phụ nữ này khóc như thể đang tiếc thương cho cái chết của toàn bộ thế giới.
‘Chúng ta đến nơi rồi,’ Bob tuyên bố. ‘Akhlys có thể giúp.
Danh sách chương