Editor: Chicken Twins
Xui xẻo gặp phải thích khách đã đành, nàng vốn định chạy trốn, kết quả lại bị trượt chân ngã, trời xui đất khiến lại vô tình giúp Âu Dương Thanh Tố chắn một mũi tên, đau muốn chết! Một hồi lâu sau, thái y mới rời khỏi lều vải, Vĩnh Ninh Vương cùng Điền Khiếu từ trong lều bước ra.
''Vương gia, tỷ tỷ thế nào rồi?'' Điền Mật bước tới trước mặt Vĩnh Ninh Vương.
Vĩnh Ninh Vương nhìn nàng một cái, còn chưa kịp lên tiếng, Điền Khiếu hung hăng trừng mắt liếc nhìn Điền Mật: ''Thế nào? Ngươi rất muốn Noãn Hương gặp chuyện không may phải không? Chẳng phải ngươi và Noãn Hương đi cùng với nhau ư? Tại sao người bị trúng tên không phải là ngươi chứ!'' Điền Khiếu đối với Điền Noãn Hương mà nói, chắc chắn là một ca ca cực kì tốt. Còn với Điền Mật, thì chính là kẻ thù.
Sau khi nghe những lời của Điền Khiếu, viền mắt Điền Mật đỏ hồng, nước mắt như muốn trào ra: ''Không phải, ta thực sự không hy vọng tỷ tỷ gặp chuyện không may, ban đầu là ta đi cùng với tỷ tỷ, chỉ là sau đó tỷ tỷ được tỷ muội tốt của mình gọi đi, ta lúc đó cũng đi theo Kiều Kiều muội muội.'' Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, bộ dạng vô cùng đáng thương nhìn Vĩnh Ninh Vương.
Vĩnh Ninh Vương xua xua cánh tay: ''Được rồi, Noãn Hương không sao, ngươi cũng không cần lo lắng, Khiếu Nhi, ngươi cũng đừng ở chỗ này lôi Mật Nhi ra trút giận, trước mặt mọi người, còn ra thể thống gì!''
Nói xong, nhấc chân rời đi luôn, trong lòng âm thầm tính toán, lần này Điền Noãn Hương giúp thái tử cản mũi tên, dựa theo thân phận của Điền Noãn Hương, chắc chắn sẽ trở thành thái thử phi a!? Tại nạn ngoài ý muốn này, nói không chừng còn là chuyện tốt nha!
Điền Mật giả vờ mất mác cúi thấp đầu, Lương Kiều vỗ vỗ bả vai Điền Mật trấn an, có chút tức giận trừng mắt nhìn theo hướng Vĩnh Ninh Vương cùng Điền Khiếu rời khỏi: ''Vĩnh Ninh Vương và Điền Khiếu này thật quá đáng, đặc biệt là Điền Khiếu, tại sao hắn lại có thể nói như vậy chứ? Dựa vào cái gì mà người bị thương nên là Mật Nhi tỷ tỷ mới đúng?!''
Phùng Quân Nghị cũng bày tỏ thái độ bất bình, liên tục gật đầu bảy tỏ đồng ý với Lương Kiều.
Âu Dương Túc Ngọc không nói gì, chỉ đứng nhìn Điền Mật.
Điền Mật ngẩng đầu nhìn về hướng Lương Kiều mỉm cười: ''Không có việc gì, Vương gia và đại ca cũng vì lo lắng cho tỷ tỷ nên mới như vậy.''
Vì sắc trời cũng dần tối, Lương Kiều cùng Điền Mật trở về sân viện nghỉ ngơi dùng bữa tối.
Đến ngày thứ hai Điền Noãn Hương mới tỉnh lại, đáng lẽ Điền Noãn Hương phải trở về vương phủ, nhưng vì vết thương tương đối nghiêm trọng nên tạm thời lưu lại hành cung dưỡng thương, Âu Dương Thanh Tố cũng ở lại hành cung.
Mà Điền Mật thì theo Vĩnh Ninh Vương trở về Vĩnh Ninh vương phủ.
Điền Noãn Hương ở hành cung dưỡng thương nửa tháng mới trở lại vương phủ, khi trở về, còn mang theo thánh chỉ sắc phong thành thái tử phi.
Về phần Lý Đông Chiếu, giống như trong cốt truyện, muốn đưa Điền Noãn Hương về Đông Húc quốc.
Trong nguyên tác, Điền Noãn Hương cứu Âu Dương Túc Ngọc, dĩ nhiên sẽ khiến cho hoàng thượng có chút khó xử, mới xảy ra chuyện Âu Dương Thanh Tố đưa ra chủ ý đưa Điền Mật gả đi Đông Húc quốc thay thế Điền Noãn Hương.
Nhưng hiện tại, người mà Điền Noãn Hương cứu chính là Âu Dương Thanh Tố, ban đầu trong lòng Âu Dương Thanh Tố có chút động tâm với Điền Noãn Hương, lần này Điền Noãn Hương lại 'Liều mình' cứu hắn, khiến cho Âu Dương Thanh Tố quyết định nếu không phải nàng sẽ không lập phi.
Cho nên khi Lý Đông Chiếu cầu thân với Điền Noãn Hương, bị hoàng thượng thẳng thắn từ chối. Lý Đông Chiếu không còn cách nào khác đành phải trở về Đông Húc quốc.
Hôn sự của Điền Noãn Hương và Âu Dương Thanh Tố được định vào mùa xuân năm sau, khi đó Điền Noãn Hương vừa đến tuổi cập kê. Vĩnh Ninh vương và Vĩnh Ninh vương phi cực kỳ hài lòng, còn Điền Noãn Hương lại cảm thấy không quá hài lòng hay bất mãn, nàng nghĩ mọi việc xảy ra là điều hiển nhiên.
Sang năm trở thành thái tử phi, tương lai, nàng sẽ thành hoàng hậu. Trong mắt nàng, những thứ này, đều nên thuộc về nàng.
Điền Mật cũng cực kỳ hài lòng, chí ít, Điền Noãn Hương không còn là mối đe dọa của nàng nữa.
Điều khiến cho nàng lo lắng là, nửa tháng này, nàng không có bất cứ tin tức gì về Âu Dương Túc Ngọc, cũng may, độ hảo cảm cũng không bị giảm đi.
Thực ra, sau khi Âu Dương Túc Ngọc hồi phủ, hắn cũng cho người đi điều tra Đàn Cơ theo lời Điền Mật, còn có những chuyện chi tiết về Điền Mật xảy ra vào ngày Như phu nhân qua đời.
Kết quả giống hệt như lời Điền Mật nói, nữ nhân tên Đàn Cơ kia, đúng là bị Lý Đông Chiếu hành hạ đến chết, mà Đàn tướng quân đó cũng là do Lý Đông Chiếu chém đầu. Vào ngày Như phu nhân qua đời, Điền Mật quả thực đã bị kích động đến ngất đi, e ràng chính lúc ấy đã tắt thở, bị Đàn Cơ xuyên vào cũng không chừng.
Nói chung, Âu Dương Túc Ngọc, tin lời Điền Mật nói.
Ban đêm ---
Điền Mật cho Lạc Thu lui ra, một mình ngồi trước cửa sổ, gió đêm phảng phất qua gương mặt, làm giảm đi cái nóng bức của ngày hè.
Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời lấp lánh ánh sao, nơi đây không bị ô nhiễm như ở hiện đại, thoạt nhìn vô cùng đẹp mắt. Tiếng côn trùng kêu vang lên bên tai, giống như đang ca hát.
Điền Mật khẽ nheo mắt, trong tay cầm miếng ngọc bội hình Hồ Điệp mà Cố Ỷ Dương tặng, trong lòng âm thầm tính toán thời gian Cố Ỷ Dương trở về.
Trong cốt truyện, Điền Mật biết, một tháng sau, sau cuộc săn bắn, nàng bị đưa sang Đông Húc quốc. Vào đúng ngày khởi hành, Cố Ỷ Dương trở về, cho nên, còn nửa tháng nữa, Cố Ỷ Dương sẽ trở lại. Khóe môi nàng khẽ cong, thật tốt!
''Đang suy nghĩ gì thế? Nghĩ đến chuyện gì mà ngẩn người như vậy?'' Một giọng nói tươi cười vang lên bên tai, Điền Mật giật mình, trong nháy mắt ngồi thẳng người.
Âu Dương Túc Ngọc đứng ngoài cửa sổ, cả người dựa vào cửa, hắn mặc cẩm bào màu đen thêu hoa văn ánh kim, tóc tùy ý thả đến vai, không buộc lại, nụ cười hắn trong lúc vô ý mang theo chút khát máu, giống như đó mới thực sự là con người hắn, nốt ruồi chu sa dưới khóe mắt vô cùng đỏ. Thoạt nhìn tựa như một tên yêu nghiệt đến từ Ma giới.
Nhìn thấy người đến là hắn, Điền Mật ngẩn người, sau đó nhìn hắn cười cười: ''Hóa ra là A Ngọc nha, làm ta giật mình.'' Nàng cười rất tự nhiên, khiến người ta vừa nhìn là có thể đoán nàng là một người nhiệt tình, thẳng thắn.
Nhìn thấy nàng không còn 'Ngụy trang' với hắn, Âu Dương Túc Ngọc rất hài lòng: ''Ta đã điều tra thân thế của nàng, mặc dù có chút ly kỳ, thế nhưng, ta tin tưởng nàng.''
Điền Mật đứng dậy, nhấc chân bước đến gần hắn, bởi khoảng cách chiều cao, nàng đành phải nhón chân lên, hai chóp mũi trực tiếp chạm vào nhau. Âu Dương Túc Ngọc vẫn đứng yên ở nơi đó, không hề động.
Điền Mật nhìn hắn chớp chớp mắt: ''Ừm, rất thích A Ngọc nha, phải làm sao đây?''
''Đinh -- độ hảo cảm của nam chủ +10, độ hảo cảm 70, kí chủ nỗ lực lên ah!''
Âu Dương Túc Ngọc khẽ cười một tiếng, sau đó hơi đẩy bả vai Điền Mật: ''Ta rất hiếu kì, ngày ấy, nàng đã hạ độc gì vào trong chén của Lý Đông Chiếu?''
''Muốn biết?'' Điền Mật bị đẩy cách xa Âu Dương Túc Ngọc một chút, không hài lòng cau mày một cái.
Âu Dương Túc Ngọc gật đầu, trong ánh mắt mang theo sự hiếu kì.
Điền Mật ấp úng, sau đó mới lên tiếng: ''Đó là một loại thuốc ngứa, càng gãi sẽ càng ngứa và ngứa đến mức chỉ hận không thể chết đi.''
''Theo ta được biết, đúng là có loại thuốc này, hơn nữa còn rất dễ giải. Nhưng, nửa tháng nay, Lý Đông Chiếu không hề có bất cứ một động tĩnh gì, có phải thuốc của nàng có vấn đề?'' Âu Dương Túc Ngọc nhíu mày, hắn vẫn cho người quan sát tình trạng của Lý Đông Chiếu, kết quả là nửa tháng trôi qua rồi, mà Lý Đông Chiếu một chút phản ứng cũng không có.