Editor: Nguyễn Thủy
Điền mẫu thủ đoạn tàn nhẫn, những tiểu thiếp cùng thứ nữ ngày thường cũng không dám ra ngoài.
Điền Mật cũng không có cơ hội tiếp xúc đến những chuyện dơ bẩn, chính là cách hạ thuốc cho nữ chủ, lúc tham gia yến hội, trong lúc vô tình nghe người ta nhắc tới. Sau đó gả vào phủ Thái tử, Điền mẫu mới dạy cho cô một ít.
Nhìn bên ngoài tuyết trắng, duỗi tay sờ vào bình thuốc nhỏ trong ngực, Điền Mật thở dài. Lúc này cô nhất định phải làm người xấu rồi.
Yến hội lần này cùng đi với Điền mẫu, Điền Mật tới sân Điền mẫu ở, cùng Điền mẫu ăn sáng, lúc này mới khởi hành đi phủ công chúa.
Xe ngựa đi gần một canh giờ, lúc này mới đến phủ công chúa.
Hôm nay là yến tiệc tiểu quận chúa tròn một trăm ngày, người tới nhiều vô số.
Điền Mật cùng Điền mẫu đi thỉnh an Trưởng công chúa, nàng ta là cô gái khoảng hai mươi tuổi, nơi này nữ tử mười lăm tuổi cập kê, mười sáu tuổi xuất giá, mà Trưởng công chúa mười bảy tuổi thành thân, qua hai năm mới sinh được tiểu quận chúa.
Hoàng thượng rất vui vẻ, liền phong danh hào cho tiểu quận chúa. Đáng lẽ phải đợi quận chúa đến tuổi cập kê mới được phong hào, như vậy có thể thấy được Hoàng thượng thật lòng yêu thương Công chúa.
Phu nhân, các tiểu thư ngồi cùng nhau, sau khi thỉnh an, Điền Mật liền đi tìm nữ chủ Trần Tương Nghi. Thỉnh thoảng còn có vài vị tiểu thư có tiếng chào hỏi với cô.
Lúc trước Điền Mật trang điểm quá đậm, tính cách có phần kiêu ngạo, may mắn thanh danh lại không quá kém.
Cô còn phải cảm ơn nữ chủ, lúc đó nữ chủ sợ sau khi làm hỏng thanh danh của Điền Mật sẽ khiến mọi chuyện thay đổi, nàng ta không thể lọt vào mắt của lão phu nhân Ninh Viễn Hầu cho dù bát tự hai người có hợp đi chăng nữa, cũng sẽ không cầu hôn.
Gả đến phủ Ninh Viễn Hầu, lại phải xử lý mọi việc trong phủ nên chưa có thời gian hủy thanh danh cô.
Cho nên, vẫn còn kịp, không đến mức khiến Bộ Liên Triệt có ấn tượng quá xấu về cô.
" Biểu tỷ, hóa ra tỷ ở đây! Muội tìm tỷ đã lâu!" Giọng nói Điền Mật lần này giống ký thể ở thế giới đầu tiên, ngọt ngào mềm mại, lại hồn nhiên, nghe xong khiến người khác vui vẻ.
Trần Tương Nghi ngồi bên cạnh lão phu nhân Ninh Viễn Hầu Bàng thị, mà nhà mẹ đẻ của bà lại là Thái phó của Hoàng thượng, rất được yêu thích.
Hoàng thượng lên ngôi không lâu, Bàng thái phó đã cáo lão hồi hương, nhưng mà con trai của Bàng thái phó, anh trai của Bàng thị, bây giờ là Thiếu khanh của Đại lý tự.
Ninh Viễn Hầu xuất thân võ tướng vì Cảnh Nguyên triều lập nên vô số công lao, cuối cùng chết trên sa trường. Lúc này mới truy phong làm danh Ninh Viễn Hầu.
Lão Ninh Viễn Hầu chỉ để lại một nhi tử là Bộ Liên Triệt, đáng tiếc lúc hắn còn nhỏ trong một lần phát sốt, cháy hỏng giọng, không thể nói chuyện. Chỉ có thể đợi sau khi trưởng thành kế thừa phong hào Ninh Viễn Hầu.
Cho dù tài hoa hơn người, lại không thể làm quan.
Phong hào Ninh Viễn Hầu kế thừa chỉ có ba đời, đến lượt Bộ Liên Triệt đã là đời thứ hai, lại không còn tiền đồ gì, thứ dựa vào bây giờ chính là ca ca nhà mẹ đẻ Bàng thị Thiếu khanh Đại lý tự.
Để củng cố địa vị, năm mười tám Bộ Liên Triệt liên hôn, kết quả tân nương qua cửa chưa đến một tháng, lại chết bất đắc kỳ tử. Bộ Liên Triệt liền góa vợ.
Sau lại định một cuộc hôn nhân, kết quả còn không có vào cửa, tân nương liền rơi vào hồ chết đuối.
Sau đó cũng không có bà mối nào dám đến nhà mai mối, Bàng thị đi xem bát tự, thấy bát tự Trần Tương Nghi cùng Bộ Liên Triệt tương xứng, lúc này mới đến Điền phủ cầu thân.
Bộ Liên Triệt năm nay hai mươi ba, Bàng thị năm nay cũng đã hơn bốn mươi tuổi, gương mặt Bàng thị cũng không quá xuất chúng, khí chất lại dịu dàng, vẻ mặt hiền lành.
Nguyên nhân do thủ tiết nên thường ngày Bàng cũng không hay ra cửa, nhưng hôm nay là yến tiệc tròn một trăm ngày tiểu quận chúa, bà cũng tới.
Điền Mật cúi thấp người, hướng Bàng thị hành lễ: "Gặp qua lão phu nhân!"
Bàng thị cười cười, duỗi tay đỡ Điền Mật, lại đem Điền Mật kéo đến trước người bà: " Là cô nương của Điền phủ phải không? Đã sớm nghe tên cháu, bây giờ gặp mặt, đúng là khiến người yêu thích, nhìn dáng người tinh xảo. Đến, đây là quà gặp mặt ta cho cháu."
Vừa nói vừa tháo chiếc vòng ấm ngọc đeo vào tay Điền Mật.
Điền Mật nhìn về phía Bàng thị, mỉm cười, lộ ra hàm răng cùng má lúm đồng tiền, người khác nhìn lòng sinh yêu thích: " Mật Nhi cảm ơn lão phu nhân!"
Bàng thị quả thực rất thích Điền Mật, tuy bà chưa gặp cô bao giờ, ngày thường nói chuyện các phu nhân cũng không nói về cô, nếu không chỉ nói là cô nương không tốt. Bây giờ gặp mặt, đây không phải là cô nương tốt hay sao, khéo léo dịu dàng, bộ dạng lại xinh đẹp.
Nghĩ đến đây, bà nhìn con dâu nhà mình, trong mắt hiện lên không vui, Trần Tương Nghi quá mức diễm lệ, nói cô ta khuynh quốc khuynh thành cũng không quá, nếu không phải ngày thường Trần Tương Nghi trang điểm đơn giản, cố gắng trang điểm nhạt, dấu đi xinh đẹp không biết sẽ thu hút ánh mắt của bao nhiêu người nữa.
Nhìn Thái tử là biết, chỉ gặp Trần Tương Nghi có một lần, đã tuyên bố muốn tranh thê với Triệt Nhi, nếu không phải lúc trước đại sư nói hai người bát tự hợp, bà không hề muốn con dâu như vậy đâu!
Đây cũng là điều ký thể Điền Mật không thích nữ chủ, nguyên nhân Điền Mật bắt nạt nàng ta, cũng vì cô cảm thấy nữ chủ lớn lên đẹp hơn cô nhiều, cho nên trong lòng sinh ghen ghét.
Bàng thị lại lôi kéo Điền Mật nói chuyện phiếm, Điền Mật ngoan ngoãn trả lời từng câu, còn nhân tiện khen Bàng thị. Bàng thị càng thêm yêu tích Điền Mật, trong lòng thở dài, nếu Điền Mật là con dâu bà thì tốt rồi.
Trong lòng Điền Mật cười thầm, tiểu thuyết không quả nhiên không lừa người! Xem phim đúng là có ích!
Trần Tương Nghi hiểu biết nhất là nhìn vẻ mặt đoán suy nghĩ, nhìn vẻ mặt Bàng thị liền biết bà cực thích Điền Mật. Nàng nắm chặt khăn gấm trong tay, ánh mắt âm u, Điền Mật hôm nay hình như có chỗ nào không giống, kiếp trước, chính là ngày hôm nay, cô ta mặc váy đỏ tím, đầu đeo kim bộ diêu, trang điểm đậm.
Không lẽ nguyên nhân do nàng trọng sinh nên tạo sự thay đổi sao? Tưởng tượng nàng trọng sinh có khả năng sẽ thay đổi mọi việc, Trần Tương Nghi có chút lo lắng, sợ hãi.
Lúc này, một nha hoàn dâng trà lên, Điền Mật vội nhận lấy khay trà, lấy trà dâng cho Bàng thị, lại lấy chén trà đưa cho Trần Tương Nghi, nhân lúc lấy trà, cô đem thuốc bột giấu trong móng tay rải vào trong nước trà.
Trần Tương Nghi xem ở trong mắt, cong cong môi, hơi yên tâm, ít nhất, Điền Mật vẫn hạ thuốc nàng, như vậy mọi chuyện vẫn như trước, vẫn không thay đổi.
Nàng tiếp nhận nước trà Điền Mật đưa qua, sau đó đặt ở bên cạnh chén trà Điền Mật, Nhìn Điền Mật nhiệt tình nói chuyện với Bàng thị. Thừa lúc hai người nói chuyện vui vẻ không để ý liền đổi vị trí chén trà của mình với điền Mật.
Điền Mật không biết mà bê chén uống ngụm trà, lại bảo Trần Tương Nghi uống trà, Trần Tương Nghi nâng chén trà lên, uống một ngụm, Điền Mật lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, lại quay đầu cùng Bàng thị nói chuyện phiếm.
Ước chừng nửa khắc chung sau, Trần Tương Nghi giả vờ choáng váng đầu, Điền Mật vội vàng đỡ nàng: "Biểu tỷ, tỷ làm sao vậy? Không thoải mái sao? Muội đỡ tỷ đi nghỉ ngơi đi!"
Trần Tương Nghi hữu khí vô lực gật gật đầu, lại nhìn Bàng thị một cái: "Bà bà..."
Bàng thị gật gật đầu: " Trước đi nghỉ ngơi một chút, nếu thật sự khó chịu, lúc về phủ mời đại phu khám"
Điền Mật đỡ trần Tương Nghi, đi đến phòng chuyên môn dùng cho khách thay quần áo mà cô đã xem trong cốt truyện.
Điền mẫu thủ đoạn tàn nhẫn, những tiểu thiếp cùng thứ nữ ngày thường cũng không dám ra ngoài.
Điền Mật cũng không có cơ hội tiếp xúc đến những chuyện dơ bẩn, chính là cách hạ thuốc cho nữ chủ, lúc tham gia yến hội, trong lúc vô tình nghe người ta nhắc tới. Sau đó gả vào phủ Thái tử, Điền mẫu mới dạy cho cô một ít.
Nhìn bên ngoài tuyết trắng, duỗi tay sờ vào bình thuốc nhỏ trong ngực, Điền Mật thở dài. Lúc này cô nhất định phải làm người xấu rồi.
Yến hội lần này cùng đi với Điền mẫu, Điền Mật tới sân Điền mẫu ở, cùng Điền mẫu ăn sáng, lúc này mới khởi hành đi phủ công chúa.
Xe ngựa đi gần một canh giờ, lúc này mới đến phủ công chúa.
Hôm nay là yến tiệc tiểu quận chúa tròn một trăm ngày, người tới nhiều vô số.
Điền Mật cùng Điền mẫu đi thỉnh an Trưởng công chúa, nàng ta là cô gái khoảng hai mươi tuổi, nơi này nữ tử mười lăm tuổi cập kê, mười sáu tuổi xuất giá, mà Trưởng công chúa mười bảy tuổi thành thân, qua hai năm mới sinh được tiểu quận chúa.
Hoàng thượng rất vui vẻ, liền phong danh hào cho tiểu quận chúa. Đáng lẽ phải đợi quận chúa đến tuổi cập kê mới được phong hào, như vậy có thể thấy được Hoàng thượng thật lòng yêu thương Công chúa.
Phu nhân, các tiểu thư ngồi cùng nhau, sau khi thỉnh an, Điền Mật liền đi tìm nữ chủ Trần Tương Nghi. Thỉnh thoảng còn có vài vị tiểu thư có tiếng chào hỏi với cô.
Lúc trước Điền Mật trang điểm quá đậm, tính cách có phần kiêu ngạo, may mắn thanh danh lại không quá kém.
Cô còn phải cảm ơn nữ chủ, lúc đó nữ chủ sợ sau khi làm hỏng thanh danh của Điền Mật sẽ khiến mọi chuyện thay đổi, nàng ta không thể lọt vào mắt của lão phu nhân Ninh Viễn Hầu cho dù bát tự hai người có hợp đi chăng nữa, cũng sẽ không cầu hôn.
Gả đến phủ Ninh Viễn Hầu, lại phải xử lý mọi việc trong phủ nên chưa có thời gian hủy thanh danh cô.
Cho nên, vẫn còn kịp, không đến mức khiến Bộ Liên Triệt có ấn tượng quá xấu về cô.
" Biểu tỷ, hóa ra tỷ ở đây! Muội tìm tỷ đã lâu!" Giọng nói Điền Mật lần này giống ký thể ở thế giới đầu tiên, ngọt ngào mềm mại, lại hồn nhiên, nghe xong khiến người khác vui vẻ.
Trần Tương Nghi ngồi bên cạnh lão phu nhân Ninh Viễn Hầu Bàng thị, mà nhà mẹ đẻ của bà lại là Thái phó của Hoàng thượng, rất được yêu thích.
Hoàng thượng lên ngôi không lâu, Bàng thái phó đã cáo lão hồi hương, nhưng mà con trai của Bàng thái phó, anh trai của Bàng thị, bây giờ là Thiếu khanh của Đại lý tự.
Ninh Viễn Hầu xuất thân võ tướng vì Cảnh Nguyên triều lập nên vô số công lao, cuối cùng chết trên sa trường. Lúc này mới truy phong làm danh Ninh Viễn Hầu.
Lão Ninh Viễn Hầu chỉ để lại một nhi tử là Bộ Liên Triệt, đáng tiếc lúc hắn còn nhỏ trong một lần phát sốt, cháy hỏng giọng, không thể nói chuyện. Chỉ có thể đợi sau khi trưởng thành kế thừa phong hào Ninh Viễn Hầu.
Cho dù tài hoa hơn người, lại không thể làm quan.
Phong hào Ninh Viễn Hầu kế thừa chỉ có ba đời, đến lượt Bộ Liên Triệt đã là đời thứ hai, lại không còn tiền đồ gì, thứ dựa vào bây giờ chính là ca ca nhà mẹ đẻ Bàng thị Thiếu khanh Đại lý tự.
Để củng cố địa vị, năm mười tám Bộ Liên Triệt liên hôn, kết quả tân nương qua cửa chưa đến một tháng, lại chết bất đắc kỳ tử. Bộ Liên Triệt liền góa vợ.
Sau lại định một cuộc hôn nhân, kết quả còn không có vào cửa, tân nương liền rơi vào hồ chết đuối.
Sau đó cũng không có bà mối nào dám đến nhà mai mối, Bàng thị đi xem bát tự, thấy bát tự Trần Tương Nghi cùng Bộ Liên Triệt tương xứng, lúc này mới đến Điền phủ cầu thân.
Bộ Liên Triệt năm nay hai mươi ba, Bàng thị năm nay cũng đã hơn bốn mươi tuổi, gương mặt Bàng thị cũng không quá xuất chúng, khí chất lại dịu dàng, vẻ mặt hiền lành.
Nguyên nhân do thủ tiết nên thường ngày Bàng cũng không hay ra cửa, nhưng hôm nay là yến tiệc tròn một trăm ngày tiểu quận chúa, bà cũng tới.
Điền Mật cúi thấp người, hướng Bàng thị hành lễ: "Gặp qua lão phu nhân!"
Bàng thị cười cười, duỗi tay đỡ Điền Mật, lại đem Điền Mật kéo đến trước người bà: " Là cô nương của Điền phủ phải không? Đã sớm nghe tên cháu, bây giờ gặp mặt, đúng là khiến người yêu thích, nhìn dáng người tinh xảo. Đến, đây là quà gặp mặt ta cho cháu."
Vừa nói vừa tháo chiếc vòng ấm ngọc đeo vào tay Điền Mật.
Điền Mật nhìn về phía Bàng thị, mỉm cười, lộ ra hàm răng cùng má lúm đồng tiền, người khác nhìn lòng sinh yêu thích: " Mật Nhi cảm ơn lão phu nhân!"
Bàng thị quả thực rất thích Điền Mật, tuy bà chưa gặp cô bao giờ, ngày thường nói chuyện các phu nhân cũng không nói về cô, nếu không chỉ nói là cô nương không tốt. Bây giờ gặp mặt, đây không phải là cô nương tốt hay sao, khéo léo dịu dàng, bộ dạng lại xinh đẹp.
Nghĩ đến đây, bà nhìn con dâu nhà mình, trong mắt hiện lên không vui, Trần Tương Nghi quá mức diễm lệ, nói cô ta khuynh quốc khuynh thành cũng không quá, nếu không phải ngày thường Trần Tương Nghi trang điểm đơn giản, cố gắng trang điểm nhạt, dấu đi xinh đẹp không biết sẽ thu hút ánh mắt của bao nhiêu người nữa.
Nhìn Thái tử là biết, chỉ gặp Trần Tương Nghi có một lần, đã tuyên bố muốn tranh thê với Triệt Nhi, nếu không phải lúc trước đại sư nói hai người bát tự hợp, bà không hề muốn con dâu như vậy đâu!
Đây cũng là điều ký thể Điền Mật không thích nữ chủ, nguyên nhân Điền Mật bắt nạt nàng ta, cũng vì cô cảm thấy nữ chủ lớn lên đẹp hơn cô nhiều, cho nên trong lòng sinh ghen ghét.
Bàng thị lại lôi kéo Điền Mật nói chuyện phiếm, Điền Mật ngoan ngoãn trả lời từng câu, còn nhân tiện khen Bàng thị. Bàng thị càng thêm yêu tích Điền Mật, trong lòng thở dài, nếu Điền Mật là con dâu bà thì tốt rồi.
Trong lòng Điền Mật cười thầm, tiểu thuyết không quả nhiên không lừa người! Xem phim đúng là có ích!
Trần Tương Nghi hiểu biết nhất là nhìn vẻ mặt đoán suy nghĩ, nhìn vẻ mặt Bàng thị liền biết bà cực thích Điền Mật. Nàng nắm chặt khăn gấm trong tay, ánh mắt âm u, Điền Mật hôm nay hình như có chỗ nào không giống, kiếp trước, chính là ngày hôm nay, cô ta mặc váy đỏ tím, đầu đeo kim bộ diêu, trang điểm đậm.
Không lẽ nguyên nhân do nàng trọng sinh nên tạo sự thay đổi sao? Tưởng tượng nàng trọng sinh có khả năng sẽ thay đổi mọi việc, Trần Tương Nghi có chút lo lắng, sợ hãi.
Lúc này, một nha hoàn dâng trà lên, Điền Mật vội nhận lấy khay trà, lấy trà dâng cho Bàng thị, lại lấy chén trà đưa cho Trần Tương Nghi, nhân lúc lấy trà, cô đem thuốc bột giấu trong móng tay rải vào trong nước trà.
Trần Tương Nghi xem ở trong mắt, cong cong môi, hơi yên tâm, ít nhất, Điền Mật vẫn hạ thuốc nàng, như vậy mọi chuyện vẫn như trước, vẫn không thay đổi.
Nàng tiếp nhận nước trà Điền Mật đưa qua, sau đó đặt ở bên cạnh chén trà Điền Mật, Nhìn Điền Mật nhiệt tình nói chuyện với Bàng thị. Thừa lúc hai người nói chuyện vui vẻ không để ý liền đổi vị trí chén trà của mình với điền Mật.
Điền Mật không biết mà bê chén uống ngụm trà, lại bảo Trần Tương Nghi uống trà, Trần Tương Nghi nâng chén trà lên, uống một ngụm, Điền Mật lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, lại quay đầu cùng Bàng thị nói chuyện phiếm.
Ước chừng nửa khắc chung sau, Trần Tương Nghi giả vờ choáng váng đầu, Điền Mật vội vàng đỡ nàng: "Biểu tỷ, tỷ làm sao vậy? Không thoải mái sao? Muội đỡ tỷ đi nghỉ ngơi đi!"
Trần Tương Nghi hữu khí vô lực gật gật đầu, lại nhìn Bàng thị một cái: "Bà bà..."
Bàng thị gật gật đầu: " Trước đi nghỉ ngơi một chút, nếu thật sự khó chịu, lúc về phủ mời đại phu khám"
Điền Mật đỡ trần Tương Nghi, đi đến phòng chuyên môn dùng cho khách thay quần áo mà cô đã xem trong cốt truyện.
Danh sách chương