"Điền Điền xấu xa! Rõ ràng cậu đã chuyển đến nhà của cô Trần rồi vậy mà không nói với mình! Nói, có phải cậu nghĩ gần quan được ban lộc hay không!?"

Điền Mật đang chuẩn bị tiếp thu cốt truyện cùng trí nhớ của kí thể thì bị một giọng nói nũng nịu cắt đứt.

Cô bất đắc dĩ mở mắt ra, nhìn đến nơi phát ra tiếng nói.

Là một cô gái có nhan sắc bình thường, nhưng da lại rất trắng, khoảng mười bảy mười tám tuổi, mặc đồng phục màu xanh dương nhạt xem ra là một học sinh cấp ba.

Thấy Điền Mật chỉ nhìn mình nhưng không nói chuyện, cô gái có chút tức giận bĩu môi: "Sao cậu không nói chuyện, có phải mình đã nói đúng hay không! Cảm thấy xấu hổ nên mới giữ im lặng?"

Lúc này, Điền Mật mới lắc đầu một cái, hiện tại cô còn chưa tiếp thu được trí nhớ cùng cốt truyện nên không thể làm gì khác hơn là đuổi cô bé này đi: "Không phải, chỉ là đột nhiên mình cảm thấy đầu hơi đau."

"Thật không? Có phải bị cảm rồi hay không? Để mình đưa cậu xuống phòng y tế!" Sắc mặt cô gái có vẻ khá lo lắng, vội vàng đỡ Điền Mật dậy.

Có thể nhìn ra quan hệ của cô nàng và kí thể rất tốt.

Điền Mật được dìu đứng dậy, lúc này cô mới quan sát xung quanh.

Các cô đang ở trên sân thượng, hiện tại là mùa hè nên thời tiết rất nóng, may mắn nơi họ nằm ban nãy có bóng râm, thỉnh thoảng có gió thổi qua, cũng không tính là quá nóng.

Được cô bạn đỡ xuống phòng y tế, giáo viên y tế cũng nói Điền Mật bị cảm nắng nên để cho cô nằm nghỉ một lúc.

Tới giờ lên lớp, cô bé kia lên lớp đi học, tiện thể xin nghỉ giúp Điền Mật.

Chờ đến khi trong phòng y tế chỉ còn lại một mình, lúc này Điền Mật mới kêu 0051 truyền cốt truyện và trí nhớ cho mình.

Đây là một câu chuyện về tình yêu thầy trò, cũng có thể nói là chị em yêu nhau.

Nữ chủ là Trần Khả Tâm, hoàn cảnh gia đình cũng khá giả, cha mẹ kinh doanh một siêu thị không lớn cũng không nhỏ.

Cô là giáo viên Ngữ Văn lớp 12 của trường cấp ba Dục Đức có chất lượng giáo dục bậc nhất ở thành phố A, cũng là giáo viên chủ nhiệm lớp 12A1.

Nam chủ là Tiêu Dật, so với nữ chủ thì nhỏ hơn năm tuổi, là em trai của Tiêu Tầm người yêu của nữ chủ.

Tám năm trước cha mẹ Tiêu Dật bị tai nạn xe qua đời, một năm trước, Tiêu Tầm cũng gặp tai nạn máy bay qua đời, lúc đó Tiêu Dật mới mười bảy tuổi không có người giám hộ.

Vì vậy, Trần Khả Tâm liền đưa Tiêu Dật về thành phố A để cho hắn đi học trường cấp 3 Dục Đức.

Lúc đầu Tiêu Dật rất ghét Trần Khả Tâm, hắn vốn đang trong thời kỳ phản nghịch.

Hơn nữa việc người thân duy nhất qua đời đã đả kích hắn, khiến cho hắn không muốn học tập nữa, Trần Khả Tâm có yêu cầu rất cao với hắn nhưng dù thế nào vẫn luôn quan tâm chăm sóc hắn.

Sau này hắn từ từ nảy sinh cảm giác lệ thuộc vào Trần Khả Tâm, thậm chí nảy sinh một loại tình cảm không thể nói rõ ràng.

Cho đến khi người nhà Trần Khả Tâm bắt cô đi xem mắt, hắn mới nghĩ thông suốt, thì ra hắn thích cô.

Vì vậy, Tiêu Dật mới thổ lộ với Trần Khả Tâm.

Trần Khả Tâm không nghĩ tới Tiêu Dật người mà cô luôn xem như em trai lại thích mình, nên cô đã từ chối hắn.

Điền Mật cũng coi là một nữ phụ ác độc, cô học chung lớp với Tiêu Dật.

Lần đầu gặp Tiêu Dật đẹp trai như vậy, cô đã thích hắn.

Tiêu Dật vừa tới trường trung học Đức Dục liền trở thành hot boy.

Điền Mật nghĩ cô là hoa khôi của trường nên rất xứng đôi với Tiêu Dật.

Nhưng Tiêu Dật không hề để ý tới cô, mỗi lần cô nói chuyện với hắn, hắn đều lạnh nhạt xa cách.

Khi cô biết Tiêu Dật ở nhà Trần Khả Tâm cô lập tức thu dọn hành lý chuyển đến nhà cô ấy.

Bởi vì Trần Khả Tâm là chị họ của cô, cô viện cớ cha mẹ mình là nhà khảo cổ quanh năm không về nhà, cô ở nhà một mình rất nhàm chán nên cô viện cớ muốn dọn tới ở chung với Trần Khả Tâm.

Sau khi tốt nghiệp đại học Trần Khả Tâm luôn sống một mình, nhà cô có một phòng khách và ba phòng ngủ nên 3 người vẫn có thể ở được.

Đối với cô em họ Điền Mật này, Trần Khả Tâm không có ác cảm gì, chỉ là đôi khi cảm thấy em ấy hơi tùy hứng, hơn nữa Tiêu Dật vừa tỏ tình với cô, cô cảm thấy rất lúng túng lại không thể đuổi Tiêu Dật đi.

Nếu Điền Mật dọn đến, ngược lại khiến cô cảm thấy thoải mái hơn.

Thực ra Điền Mật cũng không ghét chị họ Trần Khả Tâm của mình, nhưng sau khi chuyển đến không lâu, cô liền phát hiện, mình thích Tiêu Dật, dĩ nhiên khác biệt với Trần Khả Tâm.

Một lần, tình cờ cô nhìn thấy Tiêu Dật đi vào phòng của chị họ, nhân lúc chị họ đang ngủ mà hôn trộm. Lúc đó cô sợ ngây người, cô không ngờ Tiêu Dật lại thích Trần Khả Tâm.

Sau đó, cô cảm thấy chán ghét Trần Khả Tâm, cô lén lút gây chuyện ngáng chân Trần Khả Tâm. Thậm chí cô còn tung tin chị họ quyến rũ học sinh vị thành niên, làm cho Trần Khả Tâm bị trường học tạm thời cách chức để điều tra.

Tiêu Dật đứng ra giải thích, hắn nói Trần Khả Tâm tuyệt đối không có quyến rũ học sinh.

Những chuyện Điền Mật làm bị tra được, cô bị phạt nặng còn Trần Khả Tâm được khôi phục chức vị.

Tiêu Dật càng theo đuổi Trần Khả Tâm sít sao, lúc này Trần Khả Tâm cũng có chút thích Tiêu Dật, nhưng cô cảm thấy mình lớn tuổi hơn Tiêu Dật, hơn nữa cô đã từng là bạn gái của anh trai hắn.

Vì thế, Trần Khả Tâm rời khỏi thành phố A, cô ra nước ngoài bồi dưỡng, sau khi Tiêu Dật lên đại học, cũng xuất ngoại đuổi theo cô.

Do không học tập nghiêm túc nên Điền Mật không thể thi đậu đại học, về sau cũng không học đại học nữa.

Ba mẹ cô là người cuồng công việc nên không quan tâm tới cô, cô cứ thế hư hỏng, ngày ngày đi hộp đêm. Sau khi quen biết xã hội đen rồi dính vào ma túy và phạm pháp.

Sau nhiều năm cố gắng, cuối cùng Tiêu Dật không chỉ có sự nghiệp của mình còn theo đuổi được Trần Khả Tâm. Truyện kết thúc HE.

Lần này tâm nguyện của kí thể chỉ có bốn chữ là làm lại từ đầu, cô cũng không biết cô ấy muốn làm lại từ đầu vì cái gì.

Có lẽ là cô ấy hối hận vì bản thân còn trẻ tuổi nhưng đã phạm sai lầm, hối hận không nghiêm chỉnh học tập mà lại sa đọa như thế.

Tiếp thu trí nhớ và cốt truyện xong, Điền Mật mới biết tên của cô bạn lúc nãy là Tả Mộng, là bạn thân thời cấp 3 của kí thể, cô ấy cũng thích Tiêu Dật nhưng chỉ đơn giản là hâm mộ thôi.

Sau này, biết được những chuyện Điền Mật đã làm, cô ấy từ từ xa lánh Điền Mật.

Điền Mật xoa huyệt thái dương, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

Lần nữa tỉnh lại là do Trần Khả Tâm đánh thức.

Bộ dạng của Trần Khả Tâm không quá đẹp, nhưng cả người cô ấy tỏa ra một loại sức quyến rũ làm cho người khác rất muốn thân cận.

Điền Mật dụi mắt, nhìn Trần Khả Tâm, mở miệng gọi: "Chị họ~"

"Ừ, nghe Tả Mộng nói em bị say nắng, bây giờ tan học rồi, chị tới đưa em về nhà. Em cảm thấy đỡ hơn chưa?" Giọng nói của Trần Khả Tâm rất dịu dàng, làm cho người khác rất muốn lắng nghe cô nói.

Cô ấy vuốt tóc Điền Mật rồi mỉm cười hỏi thăm.

Điền Mật gật đầu một cái, ngồi dậy: "Ngủ một giấc cảm thấy khá hơn rồi, chúng ta về nhà thôi." Nói xong cô xuống giường, mang giày vào, rồi quay sang nhìn Trần Khả Tâm cười cười: "Chị họ, về thôi."

Trần Khả Tâm gật đầu, hơi nghi ngờ nhìn vào đôi mắt của Điền Mật.

Hôm nay cô cảm thấy Điền Mật có chút kỳ quái, thường ngày Điền Mật không thân thiết với cô như vậy.

Hôm qua vì muốn chuyển đến nhà của cô nên em ấy cực kì ngoan ngoãn lấy lòng, nhưng lúc đó thực sự có chút giả dối. Mà Điền Mật bây giờ, khiến cô cảm thấy, sự thân thiết của em ây là đến từ chân thành.

Qủa thật, Điền Mật rất muốn gần gũi với Trần Khả Tâm, dù sao, bây giờ nữ chủ còn chưa yêu nam chủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện