Điều này làm cho Tiêu Dật nhìn cô với cặp mắt khác xưa, cảm thấy không ngờ cô gái đáng ghét này có thể tiếp thu được.
""Đinh -- độ hảo cảm của nam chủ +5, độ hảo cảm 5, kí chủ cố gắng lên nha!""
Điền Mật âm thầm bĩu môi, chỉ có 5 điểm hảo cảm, Tiêu Dật cậu thật keo kiệt.
Trần Khả Tâm có một khuyết điểm, đó chính là làm cái gì cũng rất chậm.
Ví dụ như, người ta tắm rửa chỉ mất mười phút, cô cần bốn mươi phút.
Người ta gội đầu mất mười phút, cô cũng cần bốn mươi phút.
Người ta làm cơm trong vòng nửa tiếng thì cô phải mất một tiếng rưỡi.
Mặc dù bài tập lớp mười hai tuy nhiều, nhưng có Tiêu Dật học bá ở đây, nên dù Điền Mật không biết làm những bài tập này, đã có ""Quá mục bất vong"" và bản thân cô cũng không phải người ngốc nghếch. Vì vậy rất nhanh đã làm xong tất cả bài tập.
Trần Khả Tâm vẫn chưa làm xong cơm, Điền Mật đã sớm đói bụng, làm xong bài tập về nhà cũng không trở về phòng của mình. Trực tiếp nằm xuống giường Tiêu Dật.
Tiêu Dật có chút chán ghét nhíu mày: ""Cậu muốn nằm thì trở về phòng của mình mà nằm, đứng dậy, ra khỏi giường của tôi!"" Cậu ta có bệnh sạch sẽ, đặc biệt để ý đến giường của mình.
Điền Mật không thèm để ý, cô biết nam chủ có bệnh sạch sẽ, cô chính là cố ý.
Suy nghĩ, cô vẫn nằm trên giường lăn lộn: ""Không muốn ~ Giường của Tiêu Dật sát vách thoải mái hơn nha~~""
Cả người Tiêu Dật run lẩy bẩy, bàn tay xoa xoa lên hai cánh tay nổi đầy da gà.
Lúc này, cậu ta tức giận đến mức không đứng dậy nổi, chỉ cảm thấy Điền Mật hôm nay chắc chắn là uống lộn thuốc.
""Cậu! Cậu! Cậu, còn không đứng dậy, lần sau đừng hòng tôi sẽ giảng bài tập cho cậu!""
Tiêu Dật vừa dứt lời, ngay lập tức Điền Mật bật dậy khỏi giường, thế nhưng không có đứng vững, liền ôm eo Tiêu Dật mới giữ được thăng bằng.
Tiêu Dật bị cô ôm phải lùi về phía sau một bước, khó khăn lắm mới ổn định lại thân thể.
Điền Mật nới lỏng eo của Tiêu Dật, đứng thẳng người nhìn Tiêu Dật, trong đôi mắt mang theo ngạc nhiên: ""Vì vậy, Tiêu Dật sát vách, ý cậu là nói sau này vẫn giảng bài tập về nhà cho mình sao?""
Sau khi hỏi xong, Điền Mật sợ Tiêu Dật sẽ hối hận, vội vã thu dọn bài tập ôm trong ngực: ""Cứ quyết định như vậy nhé!"" Sau đó chạy ra khỏi phòng Tiêu Dật.
Tiêu Dật đỡ trán, đối với cái quyết định này cậu ta không vui chút nào!
Tài nấu nướng của Trần Khả Tâm khá bình thường, nhưng cũng không quá khó ăn.
Khi ăn cơm, Điền Mật lúc thì gắp đồ ăn cho Trần Khả Tâm, lúc thì gắp đồ ăn cho Tiêu Dật.
Mỗi lần như vậy Trần Khả Tâm sẽ mỉm cười với Điền Mật, sau đó ăn đồ ăn Điền Mật gắp.
Còn Tiêu Dật thì nhíu mày đến độ có thể kẹp chết một con ruồi, đem đồ ăn Điền Mật gắp trả lại cho cô, sau đó Điền Mật lại gắp lại đồ ăn đó cho Tiêu Dật, Tiêu Dật lại trả lại cô.
Gắp qua gắp lại vài vòng, cuối cùng Tiêu Dật cũng chịu thua. Cứ trêu đùa như vậy, cậu ta không thể ăn cơm được!
Con nhóc này cố ý! Nhất định là đang cố ý a!
Trông thấy Tiêu Dật cuối cùng cũng ăn đồ ăn mình gắp, Điền Mật toét miệng, cười vô cùng đắc ý, khiến Tiêu Dật trừng mắt nhìn cô vài lần.
Trần Khả Tâm nhìn thấy hai người chơi đùa cùng nhau, càng ngày càng khẳng định.
Điền Mật thích Tiêu Dật, cô cũng cảm thấy Điền Mật và Tiêu Dật rất xứng đôi, chỉ là, tại sao trong lòng cô lại có chút không thoải mái vậy? Sau bữa tối, Điền Mật tự giác đi rửa bát.
Rửa bát xong, đã thấy Tiêu Dật và Trần Khả Tâm ngồi cùng nhau xem ti vi.
Tuy nhiên, Trần Khả Tâm thì xem ti vi, còn Tiêu Dật thì ngồi ngắm Trần Khả Tâm.
Điền Mật liếc nhìn, sau đó nhanh trí đưa ra chủ ý, đứng phía sau hai người hét to: ""Hay là chúng ta xem phim kinh dị đi!!""
Trần Khả Tâm bị cô dọa sợ, lập tức đứng bật dậy.
Tiêu Dật bất mãn liếc mắt nhìn về phía cô.
Điền Mật ở đây thì đừng hòng được yên tĩnh!
Trần Khả Tâm có một đặc điểm, rất nhát gan!
Đặc biệt sợ xem phim kinh dị, cho nên khi Điền Mật đề nghị, dĩ nhiên Trần Khả Tâm từ chối.
Tuy nhiên, nhìn thấy Điền Mật kiên trì muốn xem, cũng chỉ đành nói: ""Vậy hai em ngồi lại xem đi, đúng lúc chị phải trở về phòng soạn giáo án.""
Điền Mật lôi kéo Trần Khả Tâm không buông: ""Chị họ, chị họ tốt, chị xem cùng em đi! Không sợ, em sẽ bảo vệ chị!""
Trần Khả Tâm có chút buồn cười trước lời nói của Điền Mật, Điền Mật lắc lắc cánh tay cô, lúc này Trần Khả Tâm đành bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.
Điền Mật đã xuyên qua nhiều câu chuyện khác nhau, cũng chưa từng xem qua phim kinh dị, nên cô có chút tò mò.
Cô tìm bộ phim ""Trinh tử"" nghe nói là hù chết người để xem.
Trần Khả Tâm sợ hãi ôm cánh tay Điền Mật, trước ngực còn ôm một cái gối ôm.
Tiêu Dật trông thấy Trần Khả Tâm thân thiết với Điền Mật như vậy, có chút ghen tị, cậu cũng rất muốn được thân thiết như vậy.
Bộ phim vừa bắt đầu, Trần Khả Tâm đã bị dọa trốn vào trong gối ôm.
Trong suốt bộ phim, Điền Mật hứng thú không rời mắt. Mặc dù thỉnh thoảng Trần Khả Tâm lại dùng sức siết chặt cánh tay cô khiến cô hoàn hồn, cũng không ảnh hưởng đến hứng thú xem phim kinh dị của cô.
Cả bộ phim, hầu như Trần Khả Tâm đều trốn trong gối ôm. Điền Mật nhìn Trần Khả Tâm không nói nên lời, nhìn cánh tay bị siết chặt, âm thầm quyết định, lần sau xem phim kinh dị nhất định sẽ không gọi Trần Khả Tâm nữa!
Ngày đầu tiên đến cái thế giới này, cứ vui vẻ kết thúc như vậy, mặc dù, độ hảo cảm của nam chủ mới được có 5 điểm.
Thế nhưng cũng không gây trở ngại cho Điền Mật khi đến cái thế giới tràn ngập sự mới lạ và kỳ vọng này, dù sao, đi học cũng là một trong những ước mơ trước đây của cô.
Ngày thứ hai, Trần Khả Tâm dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho ba người, ăn sáng xong, cùng nhau đến trường học.
Trần Khả Tâm trở về phòng làm việc. Điền Mật và Tiêu Dật trở về phòng học.
Hai người đồng thời bước vào trường cùng một lúc đã gây ra rất nhiều sự chú ý, dù sao một người là hoa khôi của trường, một người là hotboy.
Lúc này hai người còn cùng nhau vào lớp học, mọi người thấy Điền Mật cùng Tiêu Dật, ánh mắt đầy hứng thú.
Tiêu Dật không quan tâm, trở về chỗ ngồi của mình. Điền Mật bĩu môi. Đi đến vị trí bên cạnh Tiêu Dật.
""Bạn học, chúng ta đổi chỗ cho nhau được không?"" Trước đây cô ngồi ngay phía trước Tiêu Dật, có đôi khi nhìn Tiêu Dật phải len lén dùng gương. Rất phiền phức.
Nam sinh kia hoàn toàn không ngờ nữ thần trong lòng lại bắt chuyện với mình, tuy nhiên, chỉ là yêu cầu đổi chỗ.
Cậu ta làm sao có thể từ chối yêu cầu của nữ thần được, liên tục gật đầu, sau đó thu dọn đồ đạc, tặng chỗ ngồi cho Điền Mật.
Điền Mật mỉm cười với cậu ta: ""Cảm ơn cậu! Cậu thật tốt!""
Chỉ một câu nói, khiến cho cậu nam sinh đó có chút lâng lâng di chuyển đến chỗ ngồi cũ của Điền Mật.
Điền Mật ngồi xuống, phía trước là Tả Mộng, Tả Mộng quay đầu nhìn về phía cô cười, ánh mắt như muốn nói: ""Không cần nói, tớ hiểu!""
Điền Mật nhìn cô cười, từ trong cặp sách lấy ra một chai sữa chua đưa cho Tả Mộng: ""Tớ mang từ nhà đến, cho cậu đấy!""
Tả Mộng rất tự nhiên nhận lấy sữa chua, trực tiếp cắm ống hút uống. Cô đã thành thói quen, mỗi ngày Điền Mật sẽ mang đồ ăn cho cô, cô cũng lấy từ trong cặp sách của mình một trái lựu đỏ đưa cho Điền Mật: ""Mẹ tớ mới mua hôm qua, tớ để lại quả to nhất cho cậu đó.""
Điền Mật cười nhận lấy, tình bạn trong sáng, thật tốt đẹp!
""Đinh -- độ hảo cảm của nam chủ +5, độ hảo cảm 5, kí chủ cố gắng lên nha!""
Điền Mật âm thầm bĩu môi, chỉ có 5 điểm hảo cảm, Tiêu Dật cậu thật keo kiệt.
Trần Khả Tâm có một khuyết điểm, đó chính là làm cái gì cũng rất chậm.
Ví dụ như, người ta tắm rửa chỉ mất mười phút, cô cần bốn mươi phút.
Người ta gội đầu mất mười phút, cô cũng cần bốn mươi phút.
Người ta làm cơm trong vòng nửa tiếng thì cô phải mất một tiếng rưỡi.
Mặc dù bài tập lớp mười hai tuy nhiều, nhưng có Tiêu Dật học bá ở đây, nên dù Điền Mật không biết làm những bài tập này, đã có ""Quá mục bất vong"" và bản thân cô cũng không phải người ngốc nghếch. Vì vậy rất nhanh đã làm xong tất cả bài tập.
Trần Khả Tâm vẫn chưa làm xong cơm, Điền Mật đã sớm đói bụng, làm xong bài tập về nhà cũng không trở về phòng của mình. Trực tiếp nằm xuống giường Tiêu Dật.
Tiêu Dật có chút chán ghét nhíu mày: ""Cậu muốn nằm thì trở về phòng của mình mà nằm, đứng dậy, ra khỏi giường của tôi!"" Cậu ta có bệnh sạch sẽ, đặc biệt để ý đến giường của mình.
Điền Mật không thèm để ý, cô biết nam chủ có bệnh sạch sẽ, cô chính là cố ý.
Suy nghĩ, cô vẫn nằm trên giường lăn lộn: ""Không muốn ~ Giường của Tiêu Dật sát vách thoải mái hơn nha~~""
Cả người Tiêu Dật run lẩy bẩy, bàn tay xoa xoa lên hai cánh tay nổi đầy da gà.
Lúc này, cậu ta tức giận đến mức không đứng dậy nổi, chỉ cảm thấy Điền Mật hôm nay chắc chắn là uống lộn thuốc.
""Cậu! Cậu! Cậu, còn không đứng dậy, lần sau đừng hòng tôi sẽ giảng bài tập cho cậu!""
Tiêu Dật vừa dứt lời, ngay lập tức Điền Mật bật dậy khỏi giường, thế nhưng không có đứng vững, liền ôm eo Tiêu Dật mới giữ được thăng bằng.
Tiêu Dật bị cô ôm phải lùi về phía sau một bước, khó khăn lắm mới ổn định lại thân thể.
Điền Mật nới lỏng eo của Tiêu Dật, đứng thẳng người nhìn Tiêu Dật, trong đôi mắt mang theo ngạc nhiên: ""Vì vậy, Tiêu Dật sát vách, ý cậu là nói sau này vẫn giảng bài tập về nhà cho mình sao?""
Sau khi hỏi xong, Điền Mật sợ Tiêu Dật sẽ hối hận, vội vã thu dọn bài tập ôm trong ngực: ""Cứ quyết định như vậy nhé!"" Sau đó chạy ra khỏi phòng Tiêu Dật.
Tiêu Dật đỡ trán, đối với cái quyết định này cậu ta không vui chút nào!
Tài nấu nướng của Trần Khả Tâm khá bình thường, nhưng cũng không quá khó ăn.
Khi ăn cơm, Điền Mật lúc thì gắp đồ ăn cho Trần Khả Tâm, lúc thì gắp đồ ăn cho Tiêu Dật.
Mỗi lần như vậy Trần Khả Tâm sẽ mỉm cười với Điền Mật, sau đó ăn đồ ăn Điền Mật gắp.
Còn Tiêu Dật thì nhíu mày đến độ có thể kẹp chết một con ruồi, đem đồ ăn Điền Mật gắp trả lại cho cô, sau đó Điền Mật lại gắp lại đồ ăn đó cho Tiêu Dật, Tiêu Dật lại trả lại cô.
Gắp qua gắp lại vài vòng, cuối cùng Tiêu Dật cũng chịu thua. Cứ trêu đùa như vậy, cậu ta không thể ăn cơm được!
Con nhóc này cố ý! Nhất định là đang cố ý a!
Trông thấy Tiêu Dật cuối cùng cũng ăn đồ ăn mình gắp, Điền Mật toét miệng, cười vô cùng đắc ý, khiến Tiêu Dật trừng mắt nhìn cô vài lần.
Trần Khả Tâm nhìn thấy hai người chơi đùa cùng nhau, càng ngày càng khẳng định.
Điền Mật thích Tiêu Dật, cô cũng cảm thấy Điền Mật và Tiêu Dật rất xứng đôi, chỉ là, tại sao trong lòng cô lại có chút không thoải mái vậy? Sau bữa tối, Điền Mật tự giác đi rửa bát.
Rửa bát xong, đã thấy Tiêu Dật và Trần Khả Tâm ngồi cùng nhau xem ti vi.
Tuy nhiên, Trần Khả Tâm thì xem ti vi, còn Tiêu Dật thì ngồi ngắm Trần Khả Tâm.
Điền Mật liếc nhìn, sau đó nhanh trí đưa ra chủ ý, đứng phía sau hai người hét to: ""Hay là chúng ta xem phim kinh dị đi!!""
Trần Khả Tâm bị cô dọa sợ, lập tức đứng bật dậy.
Tiêu Dật bất mãn liếc mắt nhìn về phía cô.
Điền Mật ở đây thì đừng hòng được yên tĩnh!
Trần Khả Tâm có một đặc điểm, rất nhát gan!
Đặc biệt sợ xem phim kinh dị, cho nên khi Điền Mật đề nghị, dĩ nhiên Trần Khả Tâm từ chối.
Tuy nhiên, nhìn thấy Điền Mật kiên trì muốn xem, cũng chỉ đành nói: ""Vậy hai em ngồi lại xem đi, đúng lúc chị phải trở về phòng soạn giáo án.""
Điền Mật lôi kéo Trần Khả Tâm không buông: ""Chị họ, chị họ tốt, chị xem cùng em đi! Không sợ, em sẽ bảo vệ chị!""
Trần Khả Tâm có chút buồn cười trước lời nói của Điền Mật, Điền Mật lắc lắc cánh tay cô, lúc này Trần Khả Tâm đành bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.
Điền Mật đã xuyên qua nhiều câu chuyện khác nhau, cũng chưa từng xem qua phim kinh dị, nên cô có chút tò mò.
Cô tìm bộ phim ""Trinh tử"" nghe nói là hù chết người để xem.
Trần Khả Tâm sợ hãi ôm cánh tay Điền Mật, trước ngực còn ôm một cái gối ôm.
Tiêu Dật trông thấy Trần Khả Tâm thân thiết với Điền Mật như vậy, có chút ghen tị, cậu cũng rất muốn được thân thiết như vậy.
Bộ phim vừa bắt đầu, Trần Khả Tâm đã bị dọa trốn vào trong gối ôm.
Trong suốt bộ phim, Điền Mật hứng thú không rời mắt. Mặc dù thỉnh thoảng Trần Khả Tâm lại dùng sức siết chặt cánh tay cô khiến cô hoàn hồn, cũng không ảnh hưởng đến hứng thú xem phim kinh dị của cô.
Cả bộ phim, hầu như Trần Khả Tâm đều trốn trong gối ôm. Điền Mật nhìn Trần Khả Tâm không nói nên lời, nhìn cánh tay bị siết chặt, âm thầm quyết định, lần sau xem phim kinh dị nhất định sẽ không gọi Trần Khả Tâm nữa!
Ngày đầu tiên đến cái thế giới này, cứ vui vẻ kết thúc như vậy, mặc dù, độ hảo cảm của nam chủ mới được có 5 điểm.
Thế nhưng cũng không gây trở ngại cho Điền Mật khi đến cái thế giới tràn ngập sự mới lạ và kỳ vọng này, dù sao, đi học cũng là một trong những ước mơ trước đây của cô.
Ngày thứ hai, Trần Khả Tâm dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho ba người, ăn sáng xong, cùng nhau đến trường học.
Trần Khả Tâm trở về phòng làm việc. Điền Mật và Tiêu Dật trở về phòng học.
Hai người đồng thời bước vào trường cùng một lúc đã gây ra rất nhiều sự chú ý, dù sao một người là hoa khôi của trường, một người là hotboy.
Lúc này hai người còn cùng nhau vào lớp học, mọi người thấy Điền Mật cùng Tiêu Dật, ánh mắt đầy hứng thú.
Tiêu Dật không quan tâm, trở về chỗ ngồi của mình. Điền Mật bĩu môi. Đi đến vị trí bên cạnh Tiêu Dật.
""Bạn học, chúng ta đổi chỗ cho nhau được không?"" Trước đây cô ngồi ngay phía trước Tiêu Dật, có đôi khi nhìn Tiêu Dật phải len lén dùng gương. Rất phiền phức.
Nam sinh kia hoàn toàn không ngờ nữ thần trong lòng lại bắt chuyện với mình, tuy nhiên, chỉ là yêu cầu đổi chỗ.
Cậu ta làm sao có thể từ chối yêu cầu của nữ thần được, liên tục gật đầu, sau đó thu dọn đồ đạc, tặng chỗ ngồi cho Điền Mật.
Điền Mật mỉm cười với cậu ta: ""Cảm ơn cậu! Cậu thật tốt!""
Chỉ một câu nói, khiến cho cậu nam sinh đó có chút lâng lâng di chuyển đến chỗ ngồi cũ của Điền Mật.
Điền Mật ngồi xuống, phía trước là Tả Mộng, Tả Mộng quay đầu nhìn về phía cô cười, ánh mắt như muốn nói: ""Không cần nói, tớ hiểu!""
Điền Mật nhìn cô cười, từ trong cặp sách lấy ra một chai sữa chua đưa cho Tả Mộng: ""Tớ mang từ nhà đến, cho cậu đấy!""
Tả Mộng rất tự nhiên nhận lấy sữa chua, trực tiếp cắm ống hút uống. Cô đã thành thói quen, mỗi ngày Điền Mật sẽ mang đồ ăn cho cô, cô cũng lấy từ trong cặp sách của mình một trái lựu đỏ đưa cho Điền Mật: ""Mẹ tớ mới mua hôm qua, tớ để lại quả to nhất cho cậu đó.""
Điền Mật cười nhận lấy, tình bạn trong sáng, thật tốt đẹp!
Danh sách chương