Edit: DLinh — Beta: Chi

*****

Lục Ly đã  “giải thích” đến vậy, còn ai dám chỉ trích Tạ Kiến Vi? Khỏi kể đến việc nói móc này kia, ngay cả đạo diễn Lý đang nổi cơn tam bành cũng hạ hỏa trong nháy mắt.

Lý Đông Hưng tuy là con người thẳng thắn không cúi mình trước cường quyền, nhưng ông cũng không muốn chọc giận Lục Ly, chẳng phải do sợ Lục Ly sẽ làm gì ông, chỉ sợ Lục Ly sẽ không làm gì ông ta.

Diễn xuất của Ảnh đế Lục ai ai cũng biết, không có nhân vật nào không thể diễn, cũng không có giải thưởng nào không đạt được. Lý Đông Hưng muốn được ôm cúp đến phát điên rồi, tuy rằng hiện tại bất đắc dĩ phải quay mấy bộ phim tình cảm máu chó, nhưng giấc mộng của ông vẫn là “Star Sea”, ông vẫn luôn mong sẽ có một ngày Lục Ly đóng vai nam chính trong phim của mình, tạo đà cho ông đội trên đầu chiếc vòng nguyệt quế của danh hiệu Đạo diễn xuất sắc nhất.

Vì vậy, một Lý Đông Hưng không bao giờ uốn gối khom lưng cũng phải hạ mình trước Ảnh đế Lục.

Lục Ly cũng không nói thêm gì nữa, chỉ gọi Tạ Kiến Vi qua một bên.

Mắt Tạ Kiến Vi lấp lánh: “Sao anh lại tới đây?”

Lục Ly đưa điện thoại di động cho anh: “Cậu để quên điện thoại di động trên xe.”

Trong mắt Tạ Kiến Vi ánh lên sự thất vọng, nhưng anh vẫn rất vui vẻ, nhận lại điện thoại di động rồi nói: “Hôm nay thật sự cảm ơn anh nhiều lắm!”

Lục Ly nói: “Về sau chú ý một chút, nếu có công chuyện cũng đừng uống nhiều rượu như vậy.”

Tạ Kiến Vi nói: “Cũng không tránh được, mọi người cứ mời tôi.”

Môi Lục Ly khẽ mấp máy, hắn định nói nếu lần sau có người mời rượu cậu cứ tìm tôi, nhưng loanh quanh một hồi cuối cùng cũng không nói ra, nghe quá thân mật, không ổn cho lắm.

Tạ Kiến Vi không nhận ra, anh ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Chờ anh trở về từ thành phố A, chắc chắn tôi sẽ cảm ơn anh đàng hoàng.” Nói rồi anh chớp chớp mắt, khẽ liếc nhìn xuống bên dưới.

Biểu cảm trên mặt Lục Ly nhạt hẳn đi: “Để nói sau.”

Tạ Kiến Vi dặn: “Đi đường cẩn thận.”

Lục Ly đáp: “Ừ.”

Sau đó, Lục Ly liền rời đi, Tạ Kiến Vi cũng bị thợ trang điểm lôi khỏi chỗ đó.

Nhan Kha nói: “Thật sự mà nói, trong giấc mơ này ngài Nguyên soái rất ra dáng kim chủ bao nuôi đấy.” Dịu dàng hào phóng lại nhiều tiền, nhưng lại không quá đà, chỉ lên giường chứ không nói lời yêu, giữ đúng chừng mực không bước qua ranh giới.”

Tạ Kiến Vi nói: “Vợ chồng già với nhau cả rồi nên vậy.”

Nhan Kha: “…”

Tạ Kiến Vi nói tiếp: “Kết hôn lâu rồi, đâu thể treo chữ yêu ngoài miệng cả ngày được.”

Nhan Kha tủi hờn òa khóc một tiếng —— lại bị ngốn cả đống thức ăn cho chó vào mồm nữa rồi.

Da Tạ Kiến Vi vốn đẹp, thợ trang điểm chỉ cần làm qua loa, không cần đặc biệt chuyên tâm sửa sang phần nào, nhờ thế chẳng mấy chốc thợ trang điểm đã rời đi, trước khi đi còn tặng anh một câu khen: “Da của Tiểu Tạ thật đẹp, trang điểm cho cậu cũng bớt mệt.”

Tạ Kiến Vi cười cười với anh ta.

Thợ trang điểm là người tương đối thú vị: “Mặt mộc của Ảnh đế Lục cũng không khác khi trang điểm nhiều lắm.”

Tạ Kiến Vi nghĩ một hồi rồi đáp: “Da của anh ấy cũng đẹp lắm.” Gương mặt còn chưa phải chỗ đẹp nhất đâu.

Thợ trang điểm liếc anh một cái, che miệng cười: “Ngôi sao như các cậu tốt nhất nên ít ít thôi, bằng không thợ trang điểm như chúng tôi sẽ chết đói đầu đường xó chợ cả mất.”

Sống trong giới này lâu nay, ai cũng thành cáo cả rồi, thợ trang điểm này lúc đầu ắt hẳn cũng không dám đùa như vậy, chắc do buổi sáng bắt gặp Lục Ly, linh cảm được Tạ Kiến Vi vẫn đang trong thời kì hoàng kim, thành ra thái độ và cách nói chuyện cũng trở nên thân thiện hơn.

Xong việc, thợ trang điểm rời đi, bởi vì cảnh của Tạ Kiến Vi là cảnh cuối nên anh cũng chẳng còn việc gì để làm, đành nằm chán ngán nghỉ ngơi trong phòng.

Nhan Khả lẻn vào buôn chuyện: “Anh trai tôi ơi, rốt cuộc làm sao mà cậu ôm được đùi Ảnh đế Lục thế?”

Tạ Kiến Vi nói: “Điện thoại tôi rơi trên xe anh ấy.”

Nhan Khả giật mình, kích động: “Cậu cố ý sao?”

Tạ Kiến Vi nói: “Không cẩn thận thôi.”

Nhan Khả lắc lấy lắc để anh: “Thằng nhãi cậu được quá đi! Say một trận, đầu óc cũng khá hơn nhiều.”

Tạ Kiến Vi: “…”

Nhan Kha khóc thút thít, nói: “Boss… Đây, đây không phải là tôi!” Gan tôi nào to được thế chứ QAQ!

Tạ Kiến Vi: “Đương nhiên.”

Nhưng Nhan Kha vẫn khóc lóc tới muốn ngất đi cho rồi, chẳng lẽ trong mắt ngài Nguyên soái, anh lại là kẻ “coi trời bằng vung” như vậy sao?

Nhan Khả vẫn còn đang nhọc lòng vì Tạ Kiến Vi tới nát tim nát gan: “Ông giời của tôi cậu làm ơn ngoan ngoãn chút, nhất định không được dở chứng, mau mau chạy tới ôm đùi cho chặt vào, có thể leo cao tới bao nhiêu thì leo, đợi đến lúc kim chủ ghét bỏ cậu rồi, lúc ấy cậu liếc mắt đưa tình với người khác cũng không muộn.”

Tạ Kiến Vi đột nhiên trở nên ngoan ngoãn: “Biết rồi.”

Đồng chí Nhan Khả cảm thấy rất ấm lòng, sau khi trình bày đủ lịch trình hai ngày tới liền vui tươi hớn hở rời đi.

Đến lúc tới lượt Tạ Kiến Vi, cả trường quay trở nên cực kỳ yên lặng, tiếng rì rầm bàn tán nói chuyện phiếm cũng biến mất, ngay cả tiểu hoa đán (*) đảm nhiệm vai nữ chính lúc này cũng đứng chờ ở đằng xa, nhìn thấy Tạ Kiến Vi đi ra, còn nở nụ cười chào hỏi với anh.

(*) tiểu hoa đán: dùng để gọi các nữ diễn viên còn trẻ, có ngoại hình xinh đẹp và nổi tiếng như nhân vật và độ tuổi được thể hiện trong tác phẩm.

Trong lòng Tạ Kiến Vi rất vui vẻ. Phải miêu tả tâm trạng lúc này như thế nào cho đúng nhỉ? Từ trước tới nay, anh đều tự lực cố gắng để đạt lấy những gì mình muốn, cho tới bây giờ chỉ có người khác muốn nịnh bợ anh chứ chưa bao giờ xảy ra trường hợp ngược lại, tình cờ được trải nghiệm cảm giác “cáo mượn oai hùm” như thế này hóa ra lại mang đến cảm giác kích thích riêng của nó.

Thì ra cảm giác ỷ lại vào một người là như thế, không hề khó chịu, trái lại còn rất ngọt ngào.

Thật ra, trong hiện thực Tạ Kiến Vi không phải chưa từng nghĩ đến việc ỷ lại vào Lục Ly, chỉ có điều không phải theo cách này.

Có việc gì cần làm phiền đến Lục Ly đâu? Những chuyện phẩy tay cũng đủ để giải quyết xong không đáng để anh phải khiến Lục Ly buồn phiền.

Thế nhưng, xem ra với tình hình này, đây lại là chút tình thú cần có giữa những người yêu nhau.

Quân sư Tạ vui vẻ đảm nhiệm vai diễn tình nhân nhỏ, vô ý cố tình trưng lên nụ cười “tiểu nhân đắc chí”.

Ngoài miệng mọi người không dám nói, nhưng trong lòng chắc chắn đang ức chế với anh lắm. Nhưng có khó chịu đến mấy cũng chỉ đành phải nuốt vào bằng được.

Lý Đông Hưng chỉ biết tặc lưỡi tiếc thương, thế quái nào mà ông ta lại nhắm trúng một cái bình hoa di động như này thế!

Thành thật mà nói, Tạ Kiến Vi vẫn có chút thực lực, chẳng qua vai diễn của Lý Đông Hưng không thích hợp với anh, ngẫm lại tình cảnh của anh mà xem, bản thân đường đường chính chính là bên được bao nuôi, lúc này đây lại cần sắm vai nam thứ thổ hào, còn lăm le muốn bao dưỡng người khác, nghĩ đã thấy bất hợp lý.

Chính bởi thế nên biểu hiện của anh chỉ dừng lại ở mức bình thường nhạt nhòa.

Lý Đông Hưng cũng không kỳ vọng nhiều ở anh, chỉ cần diễn qua cảnh là tốt rồi.

Nào ngờ, biểu hiện của Tạ Kiến Vi hôm nay lại xuất sắc một cách bất ngờ, suốt khoảng thời gian quay, chỉ có nữ chính diễn hỏng hai lần, còn phía anh hoàn toàn không xảy ra sai sót nào.

Lý Đông Hưng rất bất ngờ, nhìn anh cũng thấy vừa mắt hơn: “Hôm nay rất tốt, nhớ cố gắng giữ vững phong độ.”

Tạ Kiến Vi cười nói: “Tôi sẽ cố gắng.”

Tim Lý Đông Hưng lệch đi một nhịp, tại sao trước đây lại không phát hiện ra bình hoa này cười lên hút mắt đến thế nhỉ.

Suốt hai ngày, biểu hiện của Tạ Kiến Vi tại đoàn phim vô cùng nổi bật, không nói đến chuyện diễn xuất, cách cư xử ôn hòa, lễ độ của anh cũng rất được lòng người. Lúc anh quay phim, mọi người đều hướng mắt nhìn anh, đến khi anh kết thúc vai diễn, ngồi nghỉ ở một góc, vẫn thu hút ánh nhìn của cả đoàn.

Rất khó miêu tả trạng thái hiện giờ, rõ ràng ai nấy trong đoàn đều chỉ mặc quần áo đơn giản thường ngày, nhưng đến khi khoác lên người Tạ Kiến Vi, chỉ cần anh ngồi yên một chút thôi cũng tỏa ra dáng điệu quyến rũ, khiến người ta không thể bỏ qua.

Lý Đông Hưng vô thức liếc nhìn, thậm chí nảy ra vài suy nghĩ táo bạo.

Vai nam chính trong “Star Sea”… hình như rất thích hợp với Tạ Kiến Vi.

Nhưng chẳng bao lâu sau, ông đã chối bỏ ý nghĩ điên rồ của mình, nam chính của ông mạnh mẽ cơ trí, là người chinh phục cả Star Sea, làm sao có thể để một kẻ tình nhân được bao dưỡng sắm vai được!

Biểu hiện gần đây của Tạ Kiến Vi tốt đột xuất, Nhan Khả vội vàng đến khen ngợi anh: “Nên như thế, tiếp tục phát huy, chúng ta có chống lưng có tài nguyên, chỉ cần cố gắng, không vì được sủng mà kiêu, chuyện nổi tiếng là việc nay mai thôi!”

Lời anh ta nói vốn để khích lệ Tạ Kiến Vi, nào ngờ bốn chữ “được sủng mà kiêu” lại khiến Tạ Kiến Vi nảy ra vài ý tưởng đen tối.

Nhan Khả nói tiếp: “Cậu đừng đòi này đòi nọ với Ảnh đế Lục, xe cộ phòng ở gì đó, đều là thứ bỏ đi, phải cố gắng tranh thủ mấy vai diễn, giúp bản thân vững gót trong giới mới là chuyện nên làm.”

Tạ Kiến Vi nghĩ ngợi, mấy ngày nay tâm trạng bản thân tốt quá, thành ra đi lệch hướng.

Hình tượng anh cần nhập vai rõ ràng phải là “tiểu yêu tinh” lòng tham không đáy, trái ngược hoàn toàn với hình ảnh của anh mấy ngày hôm nay.

Tự lực cánh sinh như thế này để làm gì? Kỹ thuật diễn xuất tốt như thế này thì cần gì tới Ảnh đế Lục nữa, chỉ cần nửa phút đã đủ để anh cướp trọn danh hiệu Ảnh đế của hắn rồi.

Tạ Kiến Vi nói với Nhan Kha: “Anh tốn công nhắc nhở tôi quá.”

Nhan Kha thì thào: “Đó, đó không phải tôi đâu.”

Tạ Kiến Vi suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Tôi có nên nhắn mấy tin cho Lục Ly không nhỉ?”

Nhan Kha dè chừng thổ lộ: “Nếu tôi đi ra ngoài vài ngày mà bạn gái không nhắn tin, như thế chắc chắn cả hai đã chia tay rồi.”

Tạ Kiến Vi: “…”

Nhan Kha suy nghĩ một lúc, lại nói: “Boss, lúc trước ngài Nguyên soái đi thăm Thiên hà Syler, đừng nói cậu không hỏi han câu nào đấy nhé?”

Tạ Kiến Vi đáp: “Anh ấy đi sớm về mau, hành trình gấp gáp, tôi không muốn làm phiền.” Tuy rằng anh không tham gia, nhưng cũng biết hành trình của Nguyên soái chẳng nhẹ nhàng như bề ngoài, Lục Ly vội vàng nhanh chóng chỉ mong hoàn thành công việc cả tháng trong vòng bảy ngày, ngay cả thời gian ngủ tổng lại cũng chỉ được chục tiếng, làm sao anh nỡ hao tốn thời gian của hắn vì mình được…

Nhan Kha: “…” Tận bảy ngày đó ngài Quân sư của tôi ơi.

Tạ Kiến Vi cũng ngờ ngợ nhận ra việc này không ổn, tự chấn chỉnh kiểm điểm bản thân: “Sau này tôi sẽ không như thế nữa!”

Ai… Sau này là một chuyện, hiện tại cũng cần khắc phục.

Tạ Kiến Vi cầm di động tìm tên Lục Ly, nhưng tiếp đó lại chần chừ nhìn chằm chằm giao diện nhắn tin: “Nên nhắn cái gì bây giờ…”

Nhan Kha không biết nói gì: “Hỏi xem ngài ấy đang làm gì vậy.”

Tạ Kiến Vi: “Sao nghe vô nghĩa thế? Chắc chắn là đang làm việc rồi.” Anh rất hiếm khi hỏi Lục Ly những câu như thế, bởi vì nếu muốn biết, anh chỉ cần gọi qua quang não là thấy ngay hắn đang làm gì.

Nhan Kha bất lực: “Chỉ là để chào hỏi, bắt chuyện phiếm thôi mà!”

Tạ Kiến Vi: “… Thôi được rồi.”

Tạ Kiến Vi gõ mấy chữ: “Đang làm gì đấy?”

Nhan Kha nói: “Thêm icon vào đi.”

Tạ Kiến Vi: “Đang làm gì đấy? XD”

Nhan Kha nghĩ thầm, thật quê mùa, cho dù ở thời đại lạc hậu hiện giờ, cái icon này cũng quá mức tối cổ.

Nhắn tin xong, nửa ngày sau vẫn chưa thấy hồi âm, Tạ Kiến Vi cũng không gấp, hiện giờ đang lúc bận rộn, có lẽ hắn cũng không cầm theo di động bên người.

Tin nhắn đã gửi, Tạ Kiến Vi tiếp tục cầm sách lên đọc.

Nửa tiếng sau, Quân sư Tạ không gấp nhưng Nhan Kha đã vội cuống cả lên: “Boss?”

Tạ Kiến Vi đáp: “Sao thế?”

Nhan Kha nói: “Nhắn tiếp mau!”

Tạ Kiến Vi nói: “Chẳng phải còn chưa thấy trả lời sao?”

Nhan Kha chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày chính mình lại trở thành quân sư bất đắc dĩ: “Không trả lời cũng phải nhắn tiếp, chỉ hỏi mỗi một câu “Có ở đó không?” là quá vô tâm, phải nhiệt tình hơn một chút, nồng nàn hơn một chút, thể hiện rõ dáng vẻ tương tư nhớ người tự mình nói chuyện, đợi đến lúc ngài Nguyên soái bận xong công chuyện, đọc được nhiều tin nhắn như thế nhất định sẽ rất vui vẻ!”

Tạ Kiến Vi hiểu được, không phản đối, anh đáp: “Đã hiểu.”

Với những người khác đúng thật là không nên quấy rầy vô lý như vậy, càng không nên không hiểu chuyện, không phân biệt rõ phải trái như thế, bận là bận, nhưng việc đối phương bận rộn hoàn toàn không ảnh hưởng đến bản thân anh, điều anh cần làm là tự lo cho chính bản thân mình, nhớ nhung phải thổ lộ rõ ra ngoài mặt, làm sao người ta biết được nếu anh cứ mãi giấu trong lòng.

Tạ Kiến Vi lại nhắn tiếp: “Bận lắm sao?” Đằng sau còn thêm vào một cái icon tỏ vẻ đáng thương.

Nhan Kha vỗ tay: “Đúng, cứ tiếp tục phát huy như vậy!”

Qua được mấy phút, vẫn không thấy ai nhắn lại, Tạ Kiến Vi tiếp tục gửi: “Bao giờ mới về? Rất nhớ anh.”

Nhan Kha đọc được mấy dòng tin nhắn sến sẩm ấy, tự cảm thán thời gian lên chức “quân sư” của mình ngắn ngủi biết bao, chỉ dẫn được vài câu đã bị hạ cấp…

Lục Ly bước ra khỏi phòng họp, trợ lý đưa điện thoại cho hắn: “Thưa ngài, có mấy tin nhắn riêng.”

Lục Ly yên lặng, cầm di động thoáng liếc qua.

Chỉ một cái liếc mắt đã khiến hắn lập tức đứng sững lại.

Mấy chục tin nhắn, đều đến từ cùng một người —— Tạ Kiến Vi.

Cảm giác đầu tiên trong lòng hắn là căng thẳng, đan xen chút lo lắng, lo anh gặp chuyện không may, đến khi đọc được rõ nội dung tin nhắn, trái tim đang căng như dây đàn hoàn toàn được thả lỏng.

“Có đó không?”

“Bận lắm sao?”

“Bao giờ mới về?”

“Rất nhớ anh…”

… … …

… …

Lục Ly vô thức nắm chặt lấy điện thoại, nhìn chằm chằm những dòng tin nhắn vô tri ấy thật lâu, hắn khẽ nhếch môi cười, nhẹ nhàng nói: “Chuyến bay về vào lúc mấy giờ?”

Trợ lý đáp: “Dạ, ba giờ chiều.”

Lục Ly nói: “Tìm xem có chuyến nào buổi sáng không.”

Trợ lý lướt điện thoại kiểm tra: “Chỉ có chuyến hai giờ.”

Lục Ly nói: “Vậy đổi thành chuyến hai giờ.”

Trợ lý rất muốn nói… Ba giờ với hai giờ chỉ cách nhau có một tiếng thôi, đổi chuyến cũng không khác biệt gì lắm đâu thưa ngài…

Nhưng mà ông chủ đã yêu cầu, cậu chỉ có thể nghe theo vô điều kiện.

Đến trưa, tin nhắn vẫn chưa được hồi âm, nhưng Tạ Kiến Vi cũng không dỗi hờn, trái lại còn rất phấn khích, vừa nghĩ tới Lục Ly xong việc đọc được mấy dòng tin nhắn đó sẽ vui vẻ thế nào, anh liền cười không ngừng được.

Hay là gửi thêm mấy tin nữa nhỉ? Tạ Kiến Vi lại cầm lấy điện thoại.

Nhan Kha trộm liếc vài lần, cảm thán Quân sư Tạ thật đúng là học một biết mười, nhắn đâu trúng trọng tâm ngay đó:

“Có phải tôi làm phiền anh không? Có ảnh hưởng đến việc công tác của anh không?”

“Nhưng mà thật sự rất nhớ anh.”

“Chờ điện thoại của anh.”

Mỗi một tin nhắn gửi đi càng khiến Ảnh đế Lục mong ngóng được trở về nhà.

Cũng may sau đó, Tạ Kiến Vi còn có cảnh diễn, anh nhắn tin cho Ảnh đế Lục rồi để điện thoại lại: “Tôi phải đi quay đây, tối nói chuyện nhé.”

Để tránh cướp mất danh hiệu của Ảnh đế Lục, Tạ Kiến Vi bắt đầu cố tình mắc lỗi, hơn nữa còn liên tục phạm lỗi, cả buổi quay đều không nhập vai được đàng hoàng.

Lý Đông Hưng tức đến đau tim, tự trách hôm qua bản thân bị mù mới cảm thán Tạ Kiến Vi có tài.

May thay ông không thật sự đề cập đến chuyện đó, bằng không tâm huyết cả đời của ông đều đổ xuống sông xuống bể!

Tuy rằng Tạ Kiến Vi liên tục quay hỏng, nhưng thái độ của anh vẫn luôn đúng mực phải phép, hơn nữa sau lưng còn có Ảnh đế Lục, thế nên mọi người vẫn luôn chịu đựng, ngay cả nói mỉa cũng không dám, chỉ từ tốn khuyên bảo anh: “Từ từ sẽ được, cố gắng nắm chắc tâm lý nhân vật.”

Tạ Kiến Vi cảm thấy đã đủ, cuối cùng cũng chịu bỏ qua cho mấy người trong đoàn, nghiêm túc phô diễn năng lực của mình để qua cảnh.

Lý Đông Hưng quan sát cảnh tượng trước mặt, lòng lại có chút xao xuyến, tự cảm thấy Tạ Kiến Vi là khối ngọc thô, tuy không ổn định, nhưng vẫn bắt sáng.

NO NO NO, Lý Đông Hưng vội vàng gạt bỏ suy nghĩ trong đầu mình, ánh trăng sáng trong lòng ông không thể bị vấy bẩn!

Lúc xong việc cũng đã gần bảy giờ, Tạ Kiến Vi mở điện thoại nhắn tin cho Lục Ly: “Đói quá, không muốn ăn cơm hộp.”

Ngờ đâu, lúc này lại nhận được tin nhắn đáp lại: “Đến Vitoya.”

Mắt Tạ Kiến Vi sáng lên: “Lục Ly đã về.”

Nhan Kha nói: “Đọc được tin nhắn của cậu, chắc chắn ngài Nguyên soái dù có ở bên ngoài hệ Ngân hà cũng sẽ thức trắng đêm bay về.”

Tạ Kiến Vi ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra, vì thế đáp: “Đấy là lí do vì sao tôi không dám nhắn tin cho anh ấy.”

Nhan Kha nghệt mặt, tưởng chừng như vừa bị nhổ mất răng khôn.

Tạ Kiến Vi tắm rửa qua, thay quần áo định ra ngoài.

Đúng lúc này Nhan Khả tới: “Định ra ngoài sao?”

Tạ Kiến Vi không nói gì.

Nhan Khả cho rằng Ảnh đế Lục chưa về, vội vàng hỏi: “Cậu định đi đâu thế?” Hỏi xong lại nhìn thấy bộ quần áo chỉn chu bắt mắt của Tạ Kiến Vi, trong lòng càng khẩn trương, “Cậu tuyệt đối đừng ra ngoài vui chơi, quay đầu là bờ, đừng có lẳng lơ phóng túng, phiền lắm đó!”

Tạ Kiến Vi nói: “Anh Lục đã trở lại.”

Nhan Khả vội vàng thở phào, vui mừng đáp: “Quay về chỉ để gặp cậu? Xem ra anh ta vẫn thích cậu lắm.”

Tạ Kiến Vi nghĩ thầm, thích gì chứ? Phải là yêu đến tận xương tủy mới đúng.

Nhan Khả đảo mắt, nói thêm: “Tháng sau cậu hơ khô thẻ tre (*), lúc đó vừa hay có một show truyền hình thực tế, cậu xem có muốn tham gia không.”

(*) Hơ khô thẻ tre: chỉ việc hoàn thành một tác phẩm (hồi xưa chưa có giấy, người ta phải viết lên thẻ tre, viết xong phải hơ cho khô mực).

Hiện giờ các show truyền hình thực tế rất ăn khách, đội hình của show sắp tới cũng có tên tuổi, chắc chắn sẽ nổi tiếng.

Mặc dù Tạ Kiến Vi hiện giờ cũng coi là có chút danh tiếng, nhưng cùng lắm chỉ đạt hạng 3 hạng 4, nếu có thể góp mặt vào show này, không chỉ giúp đánh bóng tên tuổi bản thân mà còn có thể góp phần truyền thông cho bộ phim của Lý Đông Hưng.

Đến khi bộ phim công chiếu, chính là nổ pháo hai lần, sự nghiệp của Tạ Kiến Vi chắc chắn sẽ tiến tới một nấc thang mới.

Có điều, vị trí này không phải thứ dễ dàng có được, tuy nhiên, chỉ cần Lục Ly mở miệng, chắc chắn chuyện này không thành vấn đề, chỉ là phải xem Tạ Kiến Vi có bản lĩnh này hay không.

Nhan Khả nói: “Nói chung cậu cứ thử xem đi, nếu không được cũng không sao, về sau còn nhiều cơ hội.”

Tạ Kiến Vi nói: “Đã biết.”

Tạ Kiến Vi tới gặp Lục Ly, người xưa có câu tiểu biệt thắng tân hôn (*), tuy mới chỉ xa nhau hai, ba ngày, nhưng nhờ chuyện nhắn tin, Tạ Kiến Vi lại càng thấy nhớ hắn đến lạ thường.

(* Tiểu biệt thắng tân hôn: Vợ chồng xa nhau ít ngày, khi gặp nhau còn mạnh mẽ và say thắm hơn đêm tân hôn.

Hai người vừa gặp lại, Tạ Kiến Vi liền ôm lấy cổ hắn, ngửa đầu hôn.

Lục Ly siết chặt thắt lưng anh, nghiêm túc đáp lại nụ hôn.

Hai người hôn tới cạ ra lửa, lòng Tạ Kiến Vi ngứa ngáy, nhưng Lục Ly lại buông anh ra.

Sau đó có tiếng gõ cửa, Lục Ly nói: “Vào đi.”

Tạ Kiến Vi mờ mịt không hiểu, nhìn hắn, hỏi: “Có người tới sao?”

Lục Ly không đáp, người bên ngoài đã đi vào, còn đẩy theo rất nhiều thứ.

Tạ Kiến Vi không phản ứng kịp.

Lục Ly nói: “Quà của cậu.”

Tạ Kiến Vi lúc này mới hiểu được… Hóa ra kim chủ đang vỗ béo thú cưng của mình.

Tuy rằng anh không biết mấy cái vòng này thuộc nhãn hiệu gì, nhưng mà kim chủ đã ra tay, chắc chắn đều là đồ tốt.

Anh hào hứng đi tới, ngắm nghía, vui vẻ hỏi: “Tất cả đều là mua cho tôi sao?”

Lục Ly đáp: “Ừ.”

Tạ Kiến Vi vui vẻ kề sát lại gần hôn hắn: “Tôi thích lắm.”

Lục Ly nhếch khóe môi: “Thích là tốt rồi.”

Kỳ thực Tạ Kiến Vi nào có để ý mấy món đồ ấy, anh chỉ cảm thấy Lục Ly cẩn thận e dè như thế này rất đáng yêu, ngẫm nghĩ một hồi, kim chủ đã có lòng đến thế, anh cũng nên đáp lại mới phải phép.

Vì thế, anh liền vươn tay bắt đầu cởi quần áo Lục Ly.

Lục Ly chặn tay anh lại: “Không phải bảo đói bụng sao?”

Tạ Kiến Vi liếm liếm môi dưới, nói: “Có đói.”

Lục Ly nói: “Vậy ăn cơm trước.”

Tạ Kiến Vi nhìn phía bên dưới của hắn, nỉ non nói: “Ăn món này trước đi.”

Lục Ly dừng lại, nhưng sau cùng vẫn đút no mặt sau của Tạ Kiến Vi.

Làm tình xong, Tạ Kiến Vi vừa thỏa mãn vừa mệt lại còn đói, anh nằm sấp bất động trên giường.

Lục Ly gọi anh: “Mau qua ăn cơm.”

Tạ Kiến Vi nói: “Nhưng mà tôi mệt quá.”

Lục Ly nói: “Chịu khó ăn chút gì đó đi rồi ngủ tiếp.”

Tạ Kiến Vi đáp: “Không muốn đi đâu.”

Lục Ly hỏi anh: “Thế muốn ăn gì, tôi gọi người mang đến.”

Tạ Kiến Vi đã hoàn thành khóa học đặc biệt, chuyên chọn thứ đắt tiền nhất, mặc kệ nó ăn có ngon hay không, cứ gọi ra đã rồi nói.

Không bao lâu sau, một bàn ăn đầy phong cách “nhà giàu khoe mẽ” login.

Tạ Kiến Vi cuối cùng cũng chịu nhúc nhích, bước xuống giường, vốn anh định mặc quần áo vào, nào ngờ áo sơ mi của Lục Ly lại đập vào mắt.

Tạ – yêu tinh – Kiến Vi – không thầy mà giỏi – tự giác mặc áo sơ mi của Lục Ly vào.

Anh thấp hơn Lục Ly gần 10 cm, chiếc áo sơ mi này mặc lên người anh vừa dài vừa rộng, anh lại không mặc quần, áo chỉ vừa vặn che được phần mông, quyến rũ khiêu gợi không từ nào tả xiết.

Lục Ly thấy anh đi ra, cau mày, nhưng không nói gì.

Bàn ăn là loại bàn dài, nhưng Tạ Kiến Vi cũng rất để tâm mà ngồi xuống bên cạnh Lục Ly, anh cúi người, cảnh xuân trước ngực lộ ra quá nửa.

Ăn một bữa liền ăn tới trên bàn.

Tạ Kiến Vi trở thành món ngon, quần áo lộn xộn…

Phóng đãng đến nửa đêm, Tạ Kiến Vi mệt đến không đứng nổi, vẫn cứ dán lấy Lục Ly.

Lục Ly tuy ít nói, vẻ mặt luôn giữ sự bình tĩnh lạnh nhạt, nhưng cực kỳ dung túng với Tạ Kiến Vi.

Anh muốn hắn ôm, hắn liền ôm anh không rời tay, anh than đau thắt lưng, hắn liền nhẹ nhàng mát xa cho anh.

Bầu không khí giữa hai người rất hòa hợp, ngọt ngào tựa như đôi tình nhân nồng thắm.

Tâm trạng Tạ Kiến Vi không tệ, cảm thấy ở cạnh nhau thế này rất thú vị.

Trước lúc đi ngủ, Lục Ly hỏi anh: “Công việc dạo gần đây thế nào?”

Tạ Kiến Vi đã có chút mơ màng, thuận miệng đáp: “Vẫn tốt, vai diễn hiện giờ sắp hoàn thành rồi.”

Lục Ly lại nói: “Kế hoạch sau đó thế nào?”

Tạ Kiến Vi nhân tiện nói: “Người đại diện nói muốn xếp cho tôi một vị trí trong show thực tế sắp tới…”

Lục Ly dừng lại, hỏi: “Là chương trình của Thẩm Lỗi?”

Tạ Kiến Vi nói: “Hình như là thế, xin vào không dễ, nhưng kiếm được một chân làm khách mời một tập cũng không tệ.”

Lục Ly nói: “Tôi quen cậu ta, để tôi bảo một câu, cho cậu làm thành viên chính thức.”

Tạ Kiến Vi sắp chìm vào giấc ngủ, lúc này mới nhớ tới “công việc” của mình, vội vàng xốc lại tinh thần, diễn ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, nói: “Thật thế ạ?”

Lục Ly đáp: “Cũng không phải chuyện gì to tát.”

Tạ Kiến Vi lại cực kỳ hào hứng, anh hôn nhẹ lên mặt Lục Ly rồi nói: “Đàn anh, anh tốt quá!”

Lục Ly nở nụ cười.

Tạ Kiến Vi cảm thấy mình cần báo đáp chút gì đó, vì thế liền xoay người đứng lên, cọ cọ mông vào chỗ nào đó, dụ dỗ nói: “Ở đây càng tốt.”

Sau một đêm không biết xấu hổ, ngày hôm sau Tạ Kiến Vi hoàn toàn không muốn rời giường.

Lục Ly cũng không đánh thức anh, trực tiếp bảo trợ lý bấm điện thoại gọi cho Lý Đông Hưng, nhắn ông lùi cảnh của Tạ Kiến Vi xuống sau.

Ngủ một mạch đến giữa trưa, sau khi tỉnh dậy, Tạ Kiến Vi hoảng sợ nhảy dựng lên: “Thôi xong thôi xong, ngủ quên rồi, Đạo diễn Lý nhất định sẽ giết tôi!”

Anh vội vã mặc quần áo, Lục Ly đi từ bên ngoài vào nói: “Đừng gấp, tôi xin nghỉ cho cậu rồi.”

Tạ Kiến Vi chớp mắt mấy cái: “Xin… Xin nghỉ?”

Lục Ly nói: “Không sao đâu, Lý Đông Hưng cũng không gấp đến vậy.”

Tạ Kiến Vi thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi, nếu khiến mọi người bị chậm tiến độ, tôi sẽ trở thành tội đồ mất.”

Lục Ly nói: “Một lát nữa tôi phải ra ngoài, cậu muốn ngủ thì cứ ngủ một lát.”

Tạ Kiến Vi e dè: “Anh…”

Lục Ly hỏi anh: “Sao thế?”

Tạ Kiến Vi hơi khẩn trương hỏi dò: “Buổi tối anh có về không?”

Lục Ly dừng lại.

Tạ Kiến Vi vội vàng nói: “Nếu anh về thì tôi sẽ ở lại, nếu buổi tối anh có việc, tôi, tôi sẽ…”

“Sẽ về.” Lục Ly nói.

Mắt Tạ Kiến Vi sáng lên, giọng nói trong sáng lanh lảnh: “Tốt quá!”

Liên tục nửa tháng sau đó, Tạ Kiến Vi đều ở lại căn phòng này.

Ban ngày anh đi quay, buổi tối quay về đây.

Phần lớn thời gian, Lục Ly đều về trễ hơn anh, nhưng cho dù là nửa đêm, hắn vẫn sẽ trở về.

Hai người không hẳn ngày nào cũng làm tình, phần lớn thời gian đều quá mệt nên chỉ ôm nhau ngủ.

Càng về sau, phân đoạn diễn của Tạ Kiến Vi càng ít, thời gian nhàn rỗi ở trường quay ngày càng nhiều, anh đọc sách chữ được chữ không, liền quyết định nhắn tin với Lục Ly.

Thỉnh thoảng Lục Ly sẽ trả lời một hai tin, chỉ thế cũng đủ khiến anh vui vẻ.

Tâm trạng tốt càng hiện rõ trên mặt.

Hôm nay, trong lúc Tạ Kiến Vi đang nghịch điện thoại, Nhan Khả đi tới, phấn khích nói: “Thằng nhóc nhà cậu đó! Thế mà có thể giành lấy một suất trong show thực tế!”

Tạ Kiến Vi đáp: “Đàn anh có quen thân với đàn anh Thẩm.”

“Càng thân quen, có một số việc càng khó nhờ vả cậu hiểu không! Điều này chứng tỏ Ảnh đế Lục rất để ý đến cậu đấy!”

Tạ Kiến Vi nhếch miệng: “Chắc hẳn là thế rồi.”

Tuy đang nói chuyện cùng Nhan Khả, nhưng mắt Tạ Kiến Vi vẫn dán lấy điện thoại.

Nhan Khả quan sát anh một lát, bỗng nhiên giật mình ngỡ ra, có chút lo lắng hỏi anh: “A Vi, cậu đó, đừng làm mấy chuyện ngốc nghếch?”

Tạ Kiến Vi ngẩng đầu nhìn anh ta, không hiểu rõ ý: “Chuyện gì cơ?”

Nhan Khả hạ giọng, thì thầm: “Tôi biết cậu thông minh, nhưng vẫn muốn nhắc cậu mấy câu, cậu và Ảnh đế Lục là quan hệ trao đổi lợi ích, trên giường thân thiết tình cảm một chút là đủ rồi, xuống giường tuyệt đối không được rung động.”

Tạ Kiến Vi: “…”

Nhan Khả là người nhạy cảm, càng suy nghĩ cẩn thận, anh càng cảm thấy không ổn, nửa tháng vừa rồi, Tạ Kiến Vi và Lục Ly gặp mặt nhau hình như hơi nhiều hơn mức quy định? Hơn nữa, cả ngày Tạ Kiến Vi đều cầm di động, không có việc gì cũng cười cười, dáng vẻ này…

Đậu xanh! Trăm phần trăm là đang nói chuyện yêu đương rồi!

Nhan Khả cuống cuồng, vội vàng nói: “Cậu tuyệt đối phải kiềm chế, đừng vượt quá giới hạn, Ảnh đế Lục là người cậu có thể với tới sao? Phải lòng anh ta, đời cậu sẽ chấm hết!”

Tạ Kiến Vi mất hứng, sao lại chấm hết? Anh yêu Lục Ly yêu đến mười năm nay, đã làm sao đâu.

Nhan Kha cấp tốc chứng tỏ lòng trung thành của bản thân: “Boss, từ tận đáy lòng mình, tôi luôn hy vọng ngài cùng ngài Nguyên soái yêu đương nồng thắm đến đầu bạc răng long!”

Bên này, Nhan Khả lại liều mình ngăn cản: “Cậu ngàn lần đừng rung động, cậu nghĩ lại những chuyện cậu làm trước kia đi, đòi xe đòi phòng đòi tài nguyên, cậu muốn gì Ảnh đế Lục đều cho cậu, nhưng anh ta cũng đâu phải kẻ ngốc hoàn toàn không biết cậu làm những gì? Anh ta chỉ muốn dỗ cậu vui đùa chút thôi, nếu cậu thật sự yêu anh ta, cả đời liền không ngóc đầu lên được hiểu không?”

Mấy chuyện yêu đương là thứ tuyệt đối không thể dây vào, nếu rơi vào tình yêu, mọi thứ lợi ích đều trở thành rác rưởi. Tạ Kiến Vi bởi vì vô tâm nên mới dám mở miệng đòi cái này muốn cái kia, một khi cậu yêu Ảnh đế Lục rồi, làm sao còn dám mở miệng được? Chỉ sợ liều mình dâng lên tất cả mọi thứ của bản thân, chỉ mong Lục Ly để ý cậu thêm vài lần.

Đến lúc đó làm gì còn nổi tiếng được nữa, cả đời đều lo được lo mất.

Tạ Kiến Vi thở dài: “Yên tâm đi, tôi sẽ không yêu anh ấy.”

Nhan Khả hiện giờ không quá tin tưởng anh: “Như thế nào tốt thì cậu tự hiểu.”

Lúc này anh có hơi hối hận, khi trước Tạ Kiến Vi muốn chấm dứt với Lục Ly, anh nên đồng ý mới đúng, có lẽ khi đó Tạ Kiến Vi đã cảm thấy mình sẽ phải lòng Lục Ly nên mới muốn cắt đứt.

Lòng người là thứ khó kiểm soát nhất, cho dù là người vô tâm, cũng khó mà kháng cự lại một người đối xử tốt với mình như thế.

Sau khi Tạ Kiến Vi hoàn thành vai diễn, Lục Ly cùng anh xem trước vài hình ảnh mẫu.

Tạ Kiến Vi cảm khái: “Tôi thấy Thẩm Lê là người tốt.” Nữ chính Tống Thiển cuối cùng chọn theo nam chính Tưởng Sâm, tuy rằng đã gả cho Thẩm Lê, cũng sinh hoạt cùng Thẩm Lê dưới một mái nhà suốt hai năm, nhưng khi Tưởng Sâm trở về, Tống Thiển vẫn trở lại bên cạnh anh ta.

Ở đoạn kết bộ phim, Thẩm Lê tác thành ý nguyện của Tống Thiển, hắn yêu cô hai năm, nuông chiều cô suốt hai năm, bao dung cô hai năm, thế nhưng đêm xuống vẫn nhìn thấy cô rơi lệ.

Hắn không nỡ lòng nhìn người phụ nữ mình nâng niu trong lòng bàn tay, thờ phụng, chiều chuộng, ngay cả chạm nhẹ cũng không dám phải chịu buồn khổ.

Thẩm Lê cô đơn cả đời, bảo vệ Tống Thiển cả đời, là kiểu nhân vật bi tình tuyệt đối.

Lục Ly lên tiếng: “Tôi không thích Thẩm Lê.”

Tạ Kiến Vi nhìn về phía anh, hỏi: “Vì sao? Tôi thấy Thẩm Lê tốt lắm mà, nếu tôi mà là Tống Thiển, tôi nhất định sẽ chọn ở bên anh ấy.”

Lục Ly nói: “Nếu tôi là Thẩm Lê, chắn chắn sẽ không tác thành cho bọn họ.”

Hắn nói ra những lời này, Tạ Kiến Vi liền hiểu được, anh đứng trên góc độ của Tống Thiển nhìn Thẩm lê, còn Lục Ly đứng từ phía Thẩm Lê nhìn Thẩm Lê.

Lục Ly nhẹ nhàng nói: “Không cần biết cô ấy có thích người khác hay không, không cần biết cô ấy có chấp nhận tôi hay không, cũng chẳng cần biết cả đời này cô ấy sẽ buồn khổ hay không hạnh phúc, tôi cũng sẽ không buông tay cô ấy.”

Tim Tạ Kiến Vi như bị ai cấu, anh đáp: “Đi cùng nhau cả đời mới là hạnh phúc thực sự.”

“Không nói mấy chuyện này nữa,” Lục Ly nở nụ cười, nói: “Cậu không phải Tống Thiển, tôi càng không phải Thẩm Lê, lựa chọn của bọn họ, chúng ta không có quyền can thiệp.”

Tạ Kiến Vi thì thào: “Đúng thế.”

Sau khi bộ phim này công chiếu, nhân vật Thẩm Lê nhất định sẽ thu hút rất nhiều fan về cho Tạ Kiến Vi, dù sao nam phụ đẹp trai si tình quả thực là hình mẫu của rất nhiều cô gái, đã vậy kết cục còn như thế. Hơn nữa, những gì Tạ Kiến Vi thể hiện cũng rất đáng khen, tại nhiều mặt còn nhỉnh hơn diễn viên sắm vai Tưởng Sâm, e rằng đến lúc đó còn nổi hơn cả nam chính.

Khoảng thời gian sau đó, Tạ Kiến Vi trở nên bận rộn, hết họp báo lại tham gia các sự kiện tuyên truyền phim, bận đến mức chân không chạm đất.

Thật ra, Tạ Kiến Vi biết đây là do Nhan Khả cố ý sắp xếp.

Anh ta cố ý sắp xếp lịch của Tạ Kiến Vi dày đặc nhằm ngăn cản anh tiếp xúc với Lục Ly, để cái đầu nóng của anh có thời gian làm nguội, đừng rảnh rỗi tới mức đi nói chuyện yêu đương.

Tạ Kiến Vi cũng không ngăn cản, dù bận rộn đến thế cũng không làm hao mòn tình cảm giữa hai người. Trái lại, tranh thủ lúc rảnh rỗi nhắn mấy tin, càng cảm thấy quyến luyến nhau hơn. Sắp xếp thời gian tranh thủ gặp mặt, ngay cả việc làm tình cũng thắm thiết thỏa mãn hơn.

Anh nói chuyện yêu đương với Lục Ly, trải qua khoảng thời vừa đẹp vừa ngọt ngào khiến trong lòng hai người đều tỏa ra bong bóng tình yêu hường phấn.

Đây không chỉ đơn giản vì muốn gỡ rối khúc mắc trong lòng Lục Ly, sau tất cả, anh đang cố ý thăm dò.

Nếu mọi chuyện cứ tiếp tục phát triển thuận lợi, liệu có xuất hiện người cản trở hay không?

Tạ Kiến Vi bình tĩnh, nhưng có người lại thiếu kiên nhẫn.

Show truyền hình thực tế sắp bắt đầu, Thẩm Lỗi gọi những người cùng tham gia show lại, tổ chức một buổi giao lưu.

Lục Ly cũng nhận lời mời, hơn nữa là còn xuất hiện cùng Tạ Kiến Vi.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Lỗi nhìn thấy Tạ Kiến Vi, hai người chào hỏi lẫn nhau, Thẩm Lỗi đưa mắt nhìn về phía anh mấy lần.

Lục Ly nói: “Đừng bắt nạt em ấy.”

Thẩm Lỗi cười: “Tôi nào dám.”

Tạ Kiến Vi cảm thấy ánh mắt của anh ta có chút kỳ lạ, nhưng anh không thể hiện ra trên mặt, cần làm gì thì chỉ làm đúng như thế.

Mặc dù chỉ là buổi tụ tập nhỏ, nhưng Thẩm Lỗi giao thiệp khắp bốn phương, người tới tham dự không hề ít, hơn nữa còn đều là nhân vật có tên tuổi, nên buổi lễ rất náo nhiệt.

Sau khi Lục Ly xuất hiện, không ít người lại gần bắt chuyện với hắn, Tạ Kiến Vi cũng không tiện đứng mãi bên cạnh hắn, thấy có người tới tìm hắn nói chuyện liền tự giác đi tìm người khác để tán gẫu.

Tham gia show lần này có sáu người, anh cũng cần làm quen với họ.

Nửa sau buổi lễ, Tạ Kiến Vi cảm thấy hẳn có thể ra về, anh đưa mắt nhìn xung quanh nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Lục Ly.

Tạ Kiến Vi đi tìm hắn, bất ngờ nghe được một bí mật.

Giọng Thẩm Lỗi cà lơ phất phơ: “Đã nhiều năm trôi qua, cậu cũng nên buông bỏ.”

Lục Ly không lên tiếng.

Thẩm Lỗi nói: “Lúc nhìn ảnh chụp không thấy rõ, giờ nhìn thấy người thật việc thật, phải nói là quá giống.”

Lục Ly nói: “Không hề giống.”

Thẩm Lỗi nói: “Giống hay không cậu tự biết trong lòng, vấn đề nằm ở cái tên…”

Lục Ly nói: “Chỉ là trùng hợp thôi.”

Thẩm Lỗi nói: “Vậy cũng quá trùng hợp, một bên là Tạ Tri Vi, một người là Tạ Kiến Vi, cùng họ, tên lại chỉ khác có một chữ.”

Lục Ly hơi hơi nhíu mày: “Đừng nhắc tới chuyện quá khứ nữa.”

Thẩm Lỗi đáp: “Tôi cũng đâu muốn nói, nhưng chính cậu phải quên đi mới được.”

Lục Ly nói: “Tôi sẽ không gặp lại cậu ta.”

Thẩm Lỗi thở dài: “Thôi, cậu thích là được rồi, tôi thấy Tiểu Kiến Vi kia cũng dễ khiến người ta yêu mến lắm.”

Nghe được đoạn hội thoại này, Nhan Kha sững sờ: “Ôi trời đất ơi, Tạ Tri Vi là cái khỉ gì thế!”

Ngược lại, Tạ Kiến Vi hoàn toàn không hề bất ngờ, còn bổ sung thêm một câu: “Tình nhân trong mộng.”

Nhan Kha nói: “Nhưng vấn đề là… làm sao ngài Nguyên soái có thể có tình nhân trong mộng được!”

Tạ Kiến Vi nở nụ cười: “Vậy mới nói, rốt cục đã không nhẫn nhịn được nữa rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện