Edit: DLinh
*****
Tạ Kiến Vi an ủi Lục Ly.
Nhưng trong đầu Lục Ly hoàn toàn rối tung.
Không có gì thay đổi, thật sự là không có gì sao? Chờ đến khi Lục Ngôn tỉnh lại, chen chân vào cuộc sống của bọn họ, thật sự Tạ Kiến Vi vẫn sẽ lựa chọn hắn à? Hay không có gì thay đổi nghĩa là, Tạ Kiến Vi vẫn thích Lục Ngôn, từ trước tới giờ chuyện này hoàn toàn không thay đổi.
Ba ngày nay, tình hình của Lục Ngôn rất không ổn định, Lục Ly cùng Tạ Kiến Vi vẫn chưa thể gặp mặt hắn.
Dù sao cũng đã hôn mê nhiều năm đến vậy, cho dù có ý thức, cũng cần thời gian từ từ thích ứng. Bác sĩ nỗ lực chữa trị cho hắn, trong khoảng thời gian này, Tạ Kiến Vi cùng Lục Ly chắc chắn không thể làm phiền.
Tạ Kiến Vi giả bộ sốt ruột một cách hợp lý, nhưng thật ra vẫn luôn âm thầm quan sát Lục Ly.
Cho dù Lục Ly có cố gắng che giấu thế nào, cũng không giấu được sự mất mát trong ánh mắt.
Hắn rất quan tâm tới Lục Ngôn, thật lòng quan tâm tới người em trai ruột này.
Không giống những giấc mơ trước đây, anh em ruột trở mặt thành thù, nhưng trong giấc mơ này, có lẽ do thiết lập, hắn và Lục Ngôn nương tựa vào nhau, cùng nhau trưởng thành, hắn hết lòng chăm sóc cho em trai, tình cảm không thể nào không sâu đậm.
Thế nên khi Lục Ngôn tỉnh, hắn quả thật rất vui mừng.
Nhưng cứ nghĩ đến phương diện khác, hắn lại buồn bã, bởi một khi Lục Ngôn tỉnh, khả năng hắn mất Tạ Kiến Vi sẽ rất.
Mà nỗi buồn này nhanh chóng biến thành sự tự trách.
Sao hắn có thể buồn như vậy, lẽ nào chỉ bởi vì Tạ Kiến Vi thích Lục Ngôn, mà hắn nỡ lòng không muốn người em trai duy nhất của mình tỉnh lại?
… Hắn hy vọng Lục Ngôn có thể sống lâu trăm tuổi, nhưng từ sâu trong đáy lòng lại cất giấu một con quái vật ích kỷ.
Con quái vật kia thậm chí còn xúi giục hắn: nếu không có Lục Ngôn, nếu từ trước tới giờ Lục Ngôn không tồn tại, chẳng phải Tạ Kiến Vi đã hoàn toàn thuộc về hắn hay sao?
Không thể nghĩ như vậy, điều này là sai trái.
Suy nghĩ trong đầu Lục Ly luẩn quẩn xoay vòng … Xét sâu xa ra, nguyên nhân gốc rễ chỉ có một: sự không tự tin và việc không có cảm giác an toàn.
Tạ Kiến Vi có thể đoán được hắn đang nghĩ gì.
Anh hoàn toàn không bất ngờ, dù sao thì ở trong hiện thực, hắn thậm chí còn muốn giết chết bản thân cơ mà.
Anh cảm thấy đau lòng vì hắn, rốt cuộc phải làm sao hắn mới hiểu được —— anh chỉ thuộc về hắn, cũng chỉ muốn thuộc về hắn.
Có lẽ nếu không chữa hết căn bệnh nhân cách phân liệt này, hắn sẽ không bao giờ thật sự tin tưởng tình yêu của anh.
Suốt ba ngày nay, Lục Ly hoàn toàn rối bời, đầu tiên là khó chịu trong người do việc lệch múi giờ, tiếp đó lại chịu sức ép quá lớn về mặt tinh thần, nhắm mắt lại là gặp ác mộng, đến khi bừng tỉnh nhìn thấy người trong lòng cũng lo lắng không thôi, dù ôm anh chặt đến đâu cũng không thấy đủ.
Đợi khi bác sĩ báo bọn họ có thể gặp Lục Ngôn, Lục Ly rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm: cái gì cần tới cuối cùng vẫn sẽ tới.
Bác sĩ dặn bọn họ: “Tuy rằng người bệnh đã tỉnh, nhưng có khả năng ý thức vẫn hơi lộn xộn, hai người cố gằng đừng khiến cậu ta kích động, kể chuyện gì đó vui vẻ cho cậu ta nghe, cố gắng giúp cậu ta hồi phục.”
Lục Ly đáp: “Cảm ơn.”
Bác sĩ dặn dò thêm vài việc cần lưu ý rồi mới để hai người vào.
Cuối cùng Tạ Kiến Vi cũng gặp được Lục Ngôn.
Về thân phận của Lục Ngôn, anh đã có vài suy đoán.
Có thể đó là Lục Ly, hoặc là Nó.
Nhưng sau khi gặp mặt, anh ngay lập tức nhận ra, đây không phải là Lục Ly cũng chẳng phải Nó.
Hắn là một nhân vật trong giấc mơ này, là em trai trong suy nghĩ của Lục Ly.
Giống như người em gái trong giấc mơ đầu tiên.
Thật ra thế này cũng tốt, nếu Lục Ngôn là Lục Ly, chỉ sợ việc trấn an nhân cách chủ sẽ khó thêm mấy lần; nếu Lục Ngôn là Nó cũng rất phiền phức, dù sao cũng là em trai ruột, muốn giết chết hắn sẽ phải toan tính nhiều.
Nếu là một người bình thường thì mọi việc dễ lo liệu hơn rồi.
Nhưng một khi Lúc Ngôn – nốt ruồi son trong lòng Tạ Kiến Vi lên sàn, cái vị chuyên môn sinh sự kia sẽ không cam lòng để mọi thứ kết thúc trong êm đẹp.
Lục Ngôn có vẻ vẫn còn rất yếu. Hắn quay đầu nhìn về phía người mới tới, sửng sốt trong phút chốc rồi nhẹ nhàng nói: “Anh.”
Lục Ly hỏi hắn: “Cảm thấy thế nào?”
Lục Ngôn sửng sốt một hồi mới từ tốn đáp: “Cũng ổn… Chỉ là còn nhiều thứ chưa nghĩ ra.”
Lục Ly nói: “Đừng vội, có thể tỉnh lại là tốt rồi, những thứ khác cứ từ từ là được.”
Lục Ngôn hơi nhíu nhíu mày, sau đó mờ mịt nói: “Tiểu Nhu đâu?”
Nghe thấy hắn hỏi như vậy, Lục Ly và Tạ Kiến Vi đều căng thẳng.
Tạ Nhu đã chết.
Chẳng lẽ Lục Ngôn… quên rồi?
Gương mặt Lục Ngôn vốn đã tái nhợt giờ trở nên càng trắng bệch, môi hắn môi run lên, cả giọng nói cũng run theo: “Tiểu Nhu ở cạnh em, cô ấy … cô ấy…”
Lời dặn dò “đừng kích động cậu ta, kể cho cậu ta nghe chuyện gì đó vui vẻ…” của bác sĩ vang lên đúng lúc, Lục Ly nhanh chóng quyết định, nói: “Em đừng sốt ruột, Tạ Nhu vẫn khỏe, em ấy bị thương nhẹ hơn em nhiều.”
“Cô ấy không sao?” Lục Ngôn nhìn Lục Ly với vẻ vô cùng tin tưởng.
Lục Ly gật đầu đáp: “Không sao.”
Lục Ngôn thở phào thấy rõ, tâm trạng kích động cũng từ từ ổn định lại, khóe môi thậm chí còn hơi cong lên, cười nói: “Em tưởng cô ấy …”
Hắn thật sự rất yêu Tạ Nhu, Tạ Kiến Vi nhẹ nhàng thở ra khi chứng kiến cảnh tượng ấy.
Cũng đến lúc lên tiếng, Tạ Kiến Vi tiến lên một chút, nhẹ nhàng cất lời: “Anh Ngôn.”
Hình như bây giờ Lục Ngôn mới nhận ra anh. Hắn ngẩn người, nhưng ngay sau đó trong mắt hắn hiện lên vẻ vui sướng: “Tiểu Nhu, em thật sự không sao!”
Tạ Kiến Vi: “…”
Trong mắt Lục Ngôn đong đầy sự quyến luyến, hắn nhìn Tạ Kiến Vi không chớp mắt, tựa như đang cố gắng khắc sâu gương mặt anh vào trong lòng: “Tốt quá, Tiểu Nhu… Em không sao.”
Hắn nhận nhầm Tạ Kiến Vi thành Tạ Nhu!
Lòng Tạ Kiến Vi chợt lạnh buốt, anh ngẩng đầu nhìn về phía Lục Ly, quả nhiên thấy được vẻ mặt căng thẳng của đối phương.
Tạ Kiến Vi muốn giải thích ngay lập tức: “Anh Ngôn, em …”
Ai ngờ Lục Ly lại lên tiếng kịp thời: “Anh không lừa em đúng không, Tiểu Nhu không sao thật mà.”
“Vâng.” Lục Ngôn thật sự rất vui vẻ, hắn vươn tay, muốn chạm vào Tạ Kiến Vi, “Chỉ cần em ấy không sao là em an tâm rồi.”
Tạ Kiến Vi định mở miệng, Lục Ly lại ra hiệu qua ánh mắt với anh.
Anh hiểu.
Hiện giờ trạng thái của Lục Ngôn vô cùng bất ổn, tuyệt đối không thể cho hắn biết Tạ Nhu đã chết, nếu thật sự vạch trần chuyện này, chỉ sợ Lục Ngôn sẽ mất đi ý chí sống ngay lập tức.
Nếu hiện tại anh nói mình không phải Tạ Nhu mà là Tạ Kiến Vi, như vậy Lục Ngôn nhất định sẽ hỏi Tạ Nhu đâu.
Tạ Nhu là vợ của hắn, hắn vừa tỉnh dậy sau cơn bệnh nặng, vì sao cô ấy lại không đến thăm hắn được?
Không lời nào có thể giải thích việc này, dù giải thích thế nào cũng còn lỗ hổng.
May mắn thay Lục Ngôn coi Tạ Kiến Vi thành Tạ Nhu.
Về tình về lý, Tạ Kiến Vi đều nên phối hợp.
Lục Ngôn là em trai của Lục Ly, Lục Ngôn cũng là người anh hằng mong nhớ, anh không thể nhìn hắn chết.
Nhưng … như vậy thì Lục Ly bị ngược đến mức nào!
Không biết là do ai nghĩ ra, nhưng trình độ hẳn phải đẳng cấp lắm!
Tạ Kiến Vi chỉ đành cố gắng bình tĩnh, tạm thời giả làm Tạ Nhu.
Anh dịu dàng nói: “Anh Ngôn, em không sao, anh cố gắng nghỉ ngơi cho khỏe.”
Trong mắt Lục Ngôn chỉ toàn hình bóng cô: “Được.”
Tạ Kiến Vi miễn cưỡng cười cười: “Muốn uống nước không?”
Lục Ngôn lắc đầu nói: “Không cần, em ngồi xuống nói chuyện với anh đi.”
Tạ Kiến Vi nhìn về phía Lục Ly bằng ánh mắt hơi lo lắng.
Lục Ly nói: “Anh đi ra ngoài trước, hai em đừng nói chuyện lâu quá, chú ý nghỉ ngơi.”
Lục Ngôn cười vô cùng dịu dàng: “Em ổn mà, chỉ cần nhìn thấy tiểu Nhu là em lập tức tràn đầy sinh lực rồi.”
Tạ Kiến Vi cười cười.
Lục Ly đáp lời rồi quay người rời đi.
Từ đầu đến cuối, hắn không dám liếc nhìn Tạ Kiến Vi lấy một cái.
Nhìn rồi thì sao? Sẽ nhìn thấy gương mặt như thế nào của đối phương đây?
Chỉ nghĩ qua đã thấy sợ, hắn làm sao dám.
Lục Ly đứng bên ngoài phòng bệnh, thời tiết cuối thu mát mẻ nhưng đã ẩn ấn cái rét, gió lạnh lướt qua hành lang, vờn quanh lồng ngực.
Tạ Kiến Vi không nói được quá nhiều với Lục Ngôn, tinh thần hắn còn kém, mới hàn huyên vài câu hai mắt đã nhắm chặt.
Tạ Kiến Vi nói khẽ: “Anh Ngôn nghỉ ngơi một lát đi.”
Lục Ngôn nắm lấy tay anh: “Được.”
Tạ Kiến Vi muốn rút tay lại.
Nhưng Lục Ngôn nắm rất chặt, giọng nhẹ nhàng nỉ non: “Đừng đi… Ở lại cạnh anh.”
Tạ Kiến Vi: “…”
Một lúc sau Lục Ly mới vào, hắn vừa nhìn qua liền thấy cảnh Lục Ngôn đã say ngủ và hai người tay trong tay.
Trong thoáng chốc hắn chợt nhớ lại cách không lâu, khi đó hắn bị thương, Tạ Kiến Vi ở lại phòng bệnh với hắn, bọn họ cũng nằm trên hai cái giường bệnh cạnh nhau và nắm tay như vậy.
Mới qua một khoảng thời gian ngắn, tựa như chỉ trong cái chớp mắt, bàn tay ấy đã được người khác nắm lấy.
Đáng buồn hơn nữa, ngay cả cơ hội cạnh tranh hắn cũng không có, càng đáng sợ chính là tâm trạng của Tạ Kiến Vi.
Người kia nhất định đang rất vui, đúng không? Đạt được tâm nguyện nhiều năm, có phải vui sướng tới mức không muốn buông ra không.
Hoàn toàn không giống nhau phải không, nắm tay hắn và nắm tay Lục Ngôn, chắc chắn không giống nhau rồi.
Lục Ly gượng gạo rời tầm mắt, nói với Tạ Kiến Vi: “Ba nói chuyện với bác sĩ rồi, ông ấy đề nghị nên thuận theo ý của A Ngôn, nếu nó coi con là Tạ Nhu, vậy con cứ …” Thật ra hắn không cần nói những lời này, Tạ Kiến Vi còn mong muốn Lục Ngôn hồi phục hơn cả hắn.
Tạ Kiến Vi rốt cục cũng rút được tay mình ra, anh đứng dậy nói: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Lục Ly nói: “Được.” Chắc anh sợ Lục Ngôn tỉnh lại sẽ nghe được, đúng vậy, Tạ Kiến Vi luôn quan tâm Lục Ngôn hơn hắn.
Cả người Lục Ly đều đau râm ran, cảm giác này không phải đau nhói, mà tựa như bị cứa dao vào người, lưỡi dao từ từ khứa vào da thịt, không khiến người ta đau tới mức ngừng thở ngay lập tức, mà là đau một nỗi đau dai dẳng nhức nhối.
Bọn họ ra ngoài, Tạ Kiến Vi nói: “Anh Ngôn coi con trở thành chị.”
Lục Ly: “Ừ.”
Tạ Kiến Vi lại bảo: “Đây chỉ là tạm thời, chờ khi anh ấy bình phục trở lại, không cần con nói chắc chắn anh ấy cũng có thể nhận ra.”
“Ừ.”
Mỗi lần hắn chỉ trả lời một chữ, Tạ Kiến Vi thật sự không dám nói quá nhiều, chỉ đành uyển chuyển nói: “Con … Lời hứa giữa chúng ta lúc trước …”
Không đợi anh nói xong, Lục Ly đã ngắt lời: “Không cần nói đâu, ba hiểu.”
Tạ Kiến Vi: “…” Anh hiểu cái con khỉ ý Đại Ly, cái anh hiểu rõ nhất chính là tự ngược mình thì có! Đáng tiếc anh không dám nói thẳng ra, nói trắng ra chỉ sợ giấc mơ này lại sụp đổ, dù sao hiện tại trong lòng Lục Ly hoàn toàn tin tưởng việc anh thích Lục Ngôn.
Lục Ly hít một hơi thật sâu, nói: “Tạm thời cứ như vậy đi, chuyện sau này để sau này lại nói.”
Tạ Kiến Vi cũng không tạo kích thích quá lớn với hắn, chỉ đành gật đầu nói: “Mọi việc cứ đợi tình trạng anh Ngôn ổn định rồi tính tiếp.”
Anh nói một câu vô cùng bình thường, nhưng qua tai Lục Ly lại được phiên dịch thành một loại ngôn ngữ khác, sau đó hắn lại tự ngược mình đến tan nát cõi lòng.
Tạ Kiến Vi đành không nói thêm gì nữa, đỡ cho hắn lại tự suy tưởng, khiến giấc mơ này biến ba đổi bảy.
Những ngày sau, Tạ Kiến Vi vẫn luôn chăm sóc Lục Ngôn.
Hằng ngày, thời gian Lục Ngôn tỉnh táo không quá lâu, cùng lắm cũng chỉ một hai tiếng, nhưng chỉ cần mở mắt, nhất định hắn phải nhìn thấy “Tạ Nhu”, không thấy được cô, hắn sẽ vô cùng hoảng loạn.
Bác sĩ đành phải đề nghị Tạ Kiến Vi ngủ lại trong phòng bệnh.
Lục Ly càng thêm đau lòng, ngọt ngào của mình trong phút chốc trở thành của người khác, nhìn những cảnh tương tự khiến hắn không thể không nhớ lại ký ức, ngày xưa hạnh phúc bao nhiều, giờ lại tàn khốc bấy nhiêu.
Nếu định trước sẽ có ngày hôm nay, vậy tại sao còn để lại cho hắn những ký ức tươi đẹp nhường ấy.
Một tuần sau, Lục Ly không thể không trở về nước Z, mặc dù ở nước M cũng có thể xử lý hầu hết mọi việc từ xa, nhưng có một số việc bắt buộc phải ra mặt, hơn nữa nếu hắn cứ mãi không trở về nước Z, sẽ có vài kẻ rục rịch không yên.
Nhưng Lục Ngôn vẫn chưa thể xuất viện, chứ đừng nói tới việc lăn lộn mười mấy tiếng trên máy bay.
Lục Ngôn cần người chăm sóc, mà người này chỉ có thể là Tạ Kiến Vi.
Lục Ngôn thậm chí còn chủ động nói: “Anh, anh cứ về trước đi, cũng đâu thể nào mặc kệ nhiều việc như thế, có Tiểu Nhu ở đây là được rồi.”
Lục Ly: “…”
Tạ Kiến Vi cũng chỉ đành nói: “Đúng rồi … Anh Ly cứ về trước đi, ở đây có em rồi.”
Lục Ngôn quay đầu cười đầy ngọt ngào với “cô”.
Tạ Kiến Vi đành phải cong khóe miệng cười theo.
Lục Ly không biết sao mình có thể nói thành lời: “Anh đi đây.” Nói xong bốn chữ này, hắn xoay người rời đi.
Vé máy bay đã đặt từ trước, chuyến bay sớm nhất, Lục Ly không quay đầu đi thẳng lên máy bay, nhưng sau khi máy bay cất cánh, hắn lại hối hận tới phát điên.
Không tài nào tưởng tượng được, hoàn toàn không thể tưởng tượng được khung cảnh hiện giờ trong bệnh viện đang như thế nào.
Có phải cuối cùng Tạ Kiến Vi đã được thỏa mãn ước muốn rồi hay không?
Người anh yêu nhìn anh với ánh mắt đó, trò chuyện với anh bằng giọng nói đó, ỷ lại anh, quyến luyến với anh đến nhường đó.
Có phải anh đang hạnh phúc tới mức quên hết tất cả rồi phải không? Có phải anh thậm chí còn quên luôn mình là Tạ Kiến Vi không!
Trong đầu Lục Ly tất cả đều là hình ảnh Lục Ngôn và Tạ Kiến Vi ở bên nhau, là hình ảnh Tạ Kiến Vi cười đầy hạnh phúc, đều là hình ảnh anh say đắm si mê Lục Ngôn…
Chuyến bay dài mười mấy tiếng, sau khi xuống máy bay, Lục Ly đứng có hơi không vững.
Hắn không ăn không uống không ngủ, thậm chí còn không cử động chút nào.
Thân thể không hoạt động lâu như vậy, hắn còn đứng dậy đã là quá giỏi rồi.
Sau khi về nước, vô vàn việc ập tới, Lục Ly buộc mình phải tỉnh táo trở lại, dùng công việc để dời đi trọng tâm sự chú ý, không ngừng tự nhủ với bản thân, không có việc gì đâu … Thật sự không có chuyện gì đâu, chờ khi cơ thể Lục Ngôn bình phục, Tạ Kiến Vi sẽ trở lại bên cạnh hắn.
Nhưng ngay lập tức hắn lại không nhịn được nghĩ: thật sự sẽ trở về sao? Người kia sẽ trở về sao? Trải qua những chuyện vừa rồi, đối phương sẽ còn để ý đến hắn sao?
Nếu Tạ Kiến Vi thật sự ở bên Lục Ngôn.
Đáy mắt Lục Ly lóe lên, hắn không thể nào tưởng tượng ra cảnh đó, sự đau đớn bao trùm lấy dây thần kinh khắp cả cơ thể, ngay cả lý trí cũng bị ăn mòn, hắn phải chia rẽ bọn họ, nhất định phải làm thế, nhất định làm gì đó để xoay chuyển tình thế hiện nay.
Không thể như vậy… Lục Ly cúi đầu nhìn đôi bàn tay mình đang run, giống như thấy được cả một mảng trời màu máu.
Về nước được ba ngày, Lục Ly không hề chợp mắt, trợ lý của hắn không chịu được lên tiếng: “Sếp, ngài nên nghỉ ngơi một chút đi ạ.”
Lục Ly hoàn toàn không thể ngủ, mỗi khi ngủ hắn như tiến vào một thế giới khác, trong thế giới đó trong chỉ có Tạ Kiến Vi và Lục Ngôn, chỉ có hai người họ gắn bó thân thiết bên nhau…
Hắn không thể bị giấc mơ đó cắn nuốt, hắn không thể làm ra chuyện có lỗi với hai người họ.
Một người là người hắn yêu, người kia lại là người thân ruột thịt nhất của hắn, hắn không thể, không thể làm ra chuyện gì được!
Lục Ly làm việc suốt một ngày một đêm, mãi cho tới khi Tạ Kiến Vi gọi điện cho hắn.
Tạ Kiến Vi đã sớm gọi cho hắn, nhưng mỗi lần đều do trợ lý nghe máy, mà lần nào trợ lý cũng trả lời với anh là: “Sếp hiện đang họp, ngài đang bàn bạc với người khác, ngài đang …” Nói chung là rất bận, bảo rằng hết bận sẽ gọi lại cho anh, nhưng anh vẫn chưa thấy cuộc gọi nào.
Tạ Kiến Vi đành phải gọi cho hắn liên tục, cuối cùng cũng được bắt máy.
Lục Ly nghe thấy tiếng Tạ Kiến Vi, hai người đang cách nhau hàng ngàn kilomet, nhưng dù vậy cũng không bằng được khoảng giữa hai trái tim.
“A Ngôn thế nào rồi?”
Tạ Kiến Vi đáp: “Ổn lắm.”
Lục Ly nói: “Cố gắng chăm sóc nó cho tốt.”
Tạ Kiến Vi trả lời: “Vâng.”
Sau bốn câu hai người họ liền rơi vào khoảng không im lặng, Lục Ly có ngàn lời vạn điều muốn thổ lộ, nhưng lại chẳng thể nói lấy một từ.
Tạ Kiến Vi muốn nói em yêu anh một vạn lần, nhưng cũng không dám nói lấy một lần, khi Lục Ly ở trạng thái này, chỉ cần anh nói một câu anh yêu hắn, phỏng chừng có thể tỉnh dậy ngay lập tức.
Im lặng một hồi, Lục Ly lên tiếng trước: “Không còn gì thì cúp máy.”
Tạ Kiến Vi đành phải nói: “Ba không định quay lại nước M sao?”
Lục Ly nói: “Ba đi cũng không tác dụng gì, có con ở đó là được rồi.”
Tạ Kiến Vi im lặng một lúc, rốt cuộc vẫn không dám nói ra ba chữ “Con nhớ ba”.
Lục Ly thở nhẹ ra một hơi, nói: “Vậy nhé, ba dập máy đây.”
Nói rồi chẳng đợi Tạ Kiến Vi lên tiếng, tự mình cúp máy.
Sau khi dập điện thoại, hắn lại bắt đầu nghe đi nghe lại đoạn ghi âm, nghe tiếng Tạ Kiến Vi, một lần lại thêm một lần, cứ nghe đi nghe lại vài câu nói vô nghĩa như thế.
Có thể nghe được gì? Nghe được anh đang vui vẻ, hay nghe anh đang hạnh phúc?
Chắc anh cũng không muốn hắn tới nước M đúng không? Vậy nên mới hỏi hắn như thế.
Nhưng hắn rất nhớ anh, hắn thật sự rất nhớ anh.
Lục Ly nhắm mắt, ngửa người ra sau, mệt mỏi tựa dựa vào chiếc ghế rộng.
Cuối cùng hắn cũng ngủ một giấc, nghe tiếng Tạ Kiến Vi, mơ mơ màng màng thiếp đi một giấc.
Sau khi tỉnh dậy, Lục Ly hoàn toàn không thể nhẫn nhịn được nữa, hắn muốn gặp Tạ Kiến Vi, hắn muốn thấy anh một lần, dù chỉ là đứng từ xa liếc nhìn một cái thôi cũng được.
Lục Ly bấm số điện thoại của trợ lý: “Sắp xếp máy bay đi nước M cho tôi.”
Trợ lý hơi sửng sốt: “Luôn bây giờ sao ạ?”
Lục Ly: “Ngay lập tức.”
Hắn quay lại nước M, đi tới bệnh viện, không nói cho bất kì ai.
Lục Ngôn bình phục rất nhanh, đã có thể ra ngoài đi dạo.
Tạ Kiến Vi đỡ hắn, hai người vai kề vai, đi sát bên nhau, như một đôi tình nhân mặn nồng.
Lục Ly không biết mình tới đây làm gì, chứng kiến cảnh tượng ấy, ngoại trừ càng thêm đau khổ, còn có thể có được gì đâu?
Điều đáng sợ là, cảnh tượng này, mai sau hắn sẽ phải nhìn thấy ngày ngày.
Nhỡ đâu Lục Ngôn mãi mãi không thể nhận ra Tạ Kiến Vi không phải Tạ Nhu thì làm sao đây?
Tạ Kiến Vi có thể nào sẽ cam tâm tình nguyện làm Tạ Nhu cả đời không?
Đặt mình vào hoàn cảnh đó, Lục Ly cảm thấy nếu là hắn, chắc chắn hắn sẽ cam tâm tình nguyện.
Nếu Tạ Kiến Vi coi hắn là Lục Ngôn, hắn tình nguyện cả đời làm Lục Ngôn, ít nhất đời này, hắn có thể có được Tạ Kiến Vi, có thể chiếm được tình yêu của anh.
Vậy nên Tạ Kiến Vi nhất định cam lòng.
Cùng người mình yêu chân thành ở bên nhau, cho dù bị coi là người khác thì có sao, chẳng phải ít nhất cũng có được người đó à? Không chỉ có được thân xác người đó, mà còn chiếm được cả trái tim người đó nữa.
Đấy là chuyện dù Lục Ly nằm mơ cũng muốn.
Lục Ly đi tìm bác sĩ, hỏi về bệnh tình của Lục Ngôn.
Bác sĩ nói: “Mọi chuyện đều ổn, nếu mọi người muốn về nước dưỡng bệnh, tháng sau là có thể rồi.”
Đây là một tin tốt, nhưng Lục Ly thật sự không vui nổi, cách nhau cả nửa vòng Trái Đất, hắn còn không nhịn được muốn nhìn thấy anh, nếu anh ở ngay trước mắt hắn, hắn…
Lục Ly không dám nghĩ nữa, tiếp tục hỏi: “Em ấy vẫn luôn coi Tạ Kiến Vi là vợ của mình, việc này…”
Bác sĩ cũng rất đau đầu: “Vợ của cậu ấy đã qua đời rồi đúng không?”
Lục Ly gật đầu nói: “Đúng.”
Bác sĩ nói: “Tôi cảm thấy trong tiềm thức Lục Ngôn biết mình vợ mình đã qua đời, dù sao khi gặp chuyện không may hai người họ ở cùng nhau, chỉ là cậu ấy không muốn chấp nhận chuyện này, vậy nên tự dối lừa trong tiềm thức, hơn nữa khi vừa tỉnh dậy lại bắt gặp người có dáng vẻ giống vợ mình, liền tự hình thành lớp bảo vệ cho bản thân, cho rằng đây là vợ mình, tự coi như vợ mình chưa chết, chắc hẳn chỉ có như thế cậu ấy mới có động lực để tiếp tục sống tiếp.”
Lục Ly cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh: “Vậy em ấy … có thể nào mãi mãi không nhận ra không?”
Bác sĩ nói: “Chờ tới lúc cậu ấy có thể chấp nhận sự thật rằng vợ mình đã qua đời, vậy … vậy hẳn cậu ấy sẽ nhận ra.”
Lục Ly biết hỏi cũng như không, nhưng vẫn cố: “Vậy cần bao lâu?”
“Việc này khó nói,” bác sĩ an ủi hắn, “Có thể là mấy tháng, cũng có là vài … chục năm.”
Vài chục năm… Lục Ly hoảng hốt, hít một hơi thật sâu, nói: “Tôi hiểu rồi.”
Bác sĩ lại bảo: “Việc này chủ yếu còn phụ thuộc vào ngài Tạ, nếu ngài ấy không thể phối hợp, có lẽ Lục Ngôn sẽ tỉnh lại nhanh hơn.”
Tạ Kiến Vi sẽ không thể phối hợp sao?
Lục Ly tự đặt mình vào vị trí đối phương để suy đoán, nếu Tạ Kiến Vi coi hắn là Lục Ngôn, hắn sẽ mãi phối hợp, mãi mãi mãi mãi, tận cho đến khi Tạ Kiến Vi mãi mãi không thể phân biệt đâu là Lục Ly đâu là Lục Ngôn.
Ai mà chẳng có mặt ích kỷ? Trước mặt người mình yêu sâu đậm, ai mà không muốn nắm lấy cơ hội?
Lục Ly đứng từ xa xa ngắm nhìn Tạ Kiến Vi rồi lập tức về nước.
Sau đó, hắn cũng thường xuyên bay một chuyến sang nước M, nhưng không lộ mặt, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn anh.
Rốt cuộc, Tạ Kiến Vi cũng đợi được ngày về nước.
Thật ra, Lục Ngôn là người rất tốt, hoặc nên nói rằng hắn phải là một người tốt.
Tính tình hắn ôn hòa, nói chuyện khéo léo, hơn nữa học vấn uyên thâm, quan trọng hơn là hắn yêu vợ mình sâu đậm.
Tạ Kiến Vi nhìn vào hắn, cảm thấy dường như đây chính là hình mẫu lý tưởng mà Lục Ly hy vọng bản thân có thể trở thành, một người được giáo dục tốt, tao nhã, dịu dàng, có lẽ trong mắt Lục Ly, một người tốt như vậy mới thích hợp với Tạ Kiến Vi.
Nhưng sự thật là Quân sư Tạ chỉ thích vị Nguyên soái áo vải nhà mình, hoàn toàn không muốn tìm một người bạn nam tri kỷ làm gì cả.
Anh thích trò chuyện tán gẫu linh tinh khi ở cạnh Lục Ly, bàn chuyện học thuật để làm gì? Nói không ngoa, trong toàn bộ dải Ngân Hà này, người có thể bàn luận với anh về những mặt ấy, đều đáng tuổi ông nội anh cả.
Nếu như vậy, chẳng lẽ anh phải yêu các ông lão hay sao?
Không, anh yêu Lục Ly, yêu một người không nhất định phải có sở thích giống hệt nhau, bù trù lẫn nhau cũng mang lại sự hứng thú.
Anh yêu một Lục Ly bốc đồng như thế, yêu đôi mắt đen nhưng lại sáng ngời như ánh sao của hắn, càng yêu dáng vẻ toàn tâm toàn ý yêu anh của hắn.
Một Lục Ly hết mực che chở cho anh như vậy, sao anh có thể không yêu?
Nhưng đáng tiếc thay, Lục Ly lại không biết.
Ầy…
Tạ Kiến Vi chỉ mong nhanh nhanh về nước, bắt người tới, mau mau diễn xong vở kịch này để giải quyết cho trọn vấn đề.
Lục Ly dày vò ngày qua ngày, làm sao Tạ Kiến Vi lại không thế? Cứ nghĩ tới ông chồng với trí tưởng tượng phong phú và khả năng tự ngược max cấp của mình, lòng anh lại quặn đau.
Cuối cùng bác sĩ cũng bằng lòng để bọn họ về nước điều dưỡng.
Tạ Kiến Vi nhanh chóng chuẩn bị, chỉ hận không thể dịch chuyển tức thời tới bên người Lục Ly.
Sau khi xuống máy bay, Lục Ly tự mình đến đón anh, lâu ngày không gặp Tạ Kiến Vi rất muốn hôn hắn, nhưng Lục Ly lại không chịu để ý đến anh.
Tạ Kiến Vi: “…” Phải nhịn, trước cứ phải diễn theo suy nghĩ của hắn đã.
Lục Ngôn đang ngủ, cho đến khi trở về biệt thự cũng không tỉnh dậy.
Lục Ly không nhịn được mà hỏi: “A Ngôn có khỏe không?”
Tạ Kiến Vi nói: “Anh ấy khá dễ bị mệt, cần từ từ điều dưỡng, thực hiện tốt việc phục hồi chức năng sẽ dần dần bình phục.”
Lục Ly rốt cục cũng nhìn anh: “Việc lần này con vất vả rồi.”
Tạ Kiến Vi muốn nói, thương em vất vả sao còn không mau ôm em một cái, nhưng mà anh chỉ có thể bình tĩnh trả lời: “Không sao.”
Lục Ly vốn từ lúc hỏi đã là dối lòng, sao lại thấy vất vả cho được? Hắn chăm sóc Tạ Kiến Vi cả đời cũng không cảm thấy vất vả, chỉ thấy hạnh phúc thôi.
Nghĩ lại khó chịu, Lục Ly nói: “Hai đứa ở lại đây đi.”
Tạ Kiến Vi hỏi: “Còn ba thì sao?”
Lục Ly nói: “Ba sang chỗ khác.”
“Vì sao không ở cùng tại đây..”
Lục Ly nở nụ cười, hỏi: “Thật sự muốn ba ở lại à?”
Tạ Kiến Vi nói: “Chúng ta trước kia chẳng phải cũng …”
Anh còn chưa nói xong, Lục Ly đã ngắt lời, nói: “Thông cảm cho ba một chút.”
Tạ Kiến Vi sững người, Lục Ly lại tiếp tục nhập diễn, nói: “A Ngôn ngoài miệng đều là Tiểu Nhu, ba … nghe mà cảm thấy rất khó chịu.”
Đúng rồi, Tạ Kiến Vi thiếu chút nữa quên mất thiết lập Lục Ly yêu Tạ Nhu.
Tạ Kiến Vi đành phải nói: “Con xin lỗi.”
Lục Ly di dời tầm nhìn, nói: “Vậy nhé, ngày mai ba lại tới thăm hai đứa.”
Tạ Kiến Vi tạm tha cho hắn lần này, anh còn cần chuẩn bị vài bước đệm nữa mới được.
Cách giải quyết tốt nhất hiện giờ chính là cứ tuân thủ theo thiết lập.
Đầu tiên Tạ Kiến Vi phải “yêu” Lục Ngôn, như vậy mới phù hợp với “logic của Thần” Lục Đại Ly, sau đó dựa trên điều kiện yêu này để thực hiện mọi chuyện, nghĩ cách lợi dụng Lục Ly để bắt Lục Ngôn phải nhận ra người trước mắt là ai.
Vậy phải làm thế nào? Cũng không khó.
Ai nói Tạ Kiến Vi vui vẻ? Làm một kẻ thế thân sao có thể thấy hạnh phúc? Ngày ngày chứng kiến người mình yêu sâu đậm gọi tên người khác, lại còn là chị của mình, người bình thường ắt hẳn đều tan nát cõi lòng.
Dù sao không phải tất cả mọi người đều có khả năng chịu ngược như Đại Ly.
Ngày hôm sau, Lục Ly đến ăn cơm tối với bọn họ.
Lục Ngôn bất ngờ hỏi một câu: “Dạo này Tiểu Vi đi đâu vậy? Em vẫn chưa gặp em ấy.”
Lục Ly và Tạ Kiến Vi liếc nhìn nhau, bình tĩnh nói: “Em ấy ra nước ngoài du học, không tiện về, đợi một khoảng thời gian nữa sẽ quay lại thăm em.”
Lục Ngôn vẫn rất quan tâm đến Tạ Kiến Vi: “Mấy năm nay em ấy có khỏe không?”
Tạ Kiến Vi đáp: “Có bọn em chăm sóc, anh còn lo gì nữa chứ?”
“Đúng.” Lục Ngôn nở nụ cười, nói, “Anh hai vẫn chăm sóc Tiểu Vi kỹ lắm.”
Mắt Lục Ly lẩn tránh, liếc qua Tạ Kiến Vi một cái.
Tạ Kiến Vi cũng tiếp lời: “Vâng.”
Một bữa cơm ba người, hai người đều ăn mà không cảm nhận được vị gì.
Lục Ngôn lại rất vui vẻ, gia đình đoàn tụ, là chuyện ai cũng thấy hạnh phúc.
Vài ngày sau đó, Lục Ly không xuất hiện nữa, để thời gian riêng tư cho Tạ Kiến Vi và Lục Ngôn.
Tạ Kiến Vi miễn cưỡng cố thêm được hơn nửa tháng, sau khi nhận thấy tình hình của Lục Ngôn đã cực kỳ ổn định, anh quyết định ra chiêu.
Tuy rằng Lục Ly không gặp bọn họ hằng ngày, nhưng hắn vẫn biết hai người đang làm gì mỗi ngày.
Sau khi cơ thể từ từ khỏe lại, cử chỉ của Lục Ngôn với Tạ Kiến Vi ngày càng thân mật.
Bọn họ vốn là “vợ chồng”, làm chuyện thân mật cũng là lẽ đương nhiên.
Lục Ly không biết Tạ Kiến Vi sẽ quyết định như thế nào, tiếp tục phối hợp sao? Hẳn anh sẽ rất vui lòng phối hợp nhỉ … Nhưng hình như cũng khó? Tuy rằng Lục Ngôn vẫn luôn coi Tạ Kiến Vi thành Tạ Nhu, nhưng nam nữ vẫn khác nhau, tới khi làm tình … Nhưng kể cả không làm đến cuối, chỉ là hôn một chút …
Lục Ly nghĩ tới cảnh tượng ấy, liền cảm thấy trước mắt tối sầm.
Hôm nay, Lục Ly đi xã giao bên ngoài đến tận khuya, lúc trở về trên người hắn nồng nặc mùi rượu.
Lục Ly không say, tửu lượng của hắn rất cao, muốn khiến mình quá chén là chuyện chẳng dễ dàng, nhưng lúc này hắn lại bắt đầu hoài nghi không biết có phải mình đang say không nữa.
Bởi vì hắn nhìn thấy Tạ Kiến Vi, nhìn thấy Tạ Kiến Vi đáng lẽ phải ở bên cạnh Lục Ngôn.
Lục Ly hơi hoảng hốt, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Kiến Vi?”
Tạ Kiến Vi đứng đó, dường như đã đứng đó một lúc lâu, trên vai thấm một lớp nước.
Thời tiết đã bắt đầu vào đông, mặc quần áo vẫn thấy thấm lạnh.
Lục Ly vội vàng tới gần, đập vào mắt hắn là khuôn mặt tái nhợt và đôi môi khẽ run của anh: “Sao vậy? Lục Ngôn xảy ra chuyện gì à?” Hắn theo bản năng mà nghĩ Lục Ngôn đã gặp chuyện không may.
Tạ Kiến Vi lắc đầu.
Lục Ly cởi áo khoác của mình cho anh mặc, nhưng chỉ mới chạm qua một chút, hắn đã nhận ra cơ thể anh cứng đờ và lạnh giá.
Rốt cuộc là làm sao vậy?
Tạ Kiến Vi lập tức cầm lấy tay hắn, anh cúi đầu, nói với giọng nức nở: “Con không chịu nổi nữa.”
Tim Lục Ly hơi loạn nhịp.
Giọng Tạ Kiến Vi chất chứa sự đau khổ cùng cực: “Con thật sự không chịu nổi nữa, con không thể ở bên cạnh anh Ngôn nữa.”
Lục Ly hơi chưa hiểu rõ, nhưng hắn càng lo cho cơ thể anh hơn, vì thế liền nói: “Vào nhà trước đã.”
Đi vào bên trong, Lục Ly pha cho anh một cốc nước ấm, nhìn anh uống xong vẫn run run, hắn muốn ôm anh vào trong ngực để sưởi ấm, nhưng lại cố chịu đựng không làm như vậy.
Tạ Kiến Vi tay cầm cốc nước ấm, ngồi trên chiếc sô pha rộng lớn, người càng lộ ra vẻ tiều tụy. Anh khẽ thầm thì: “Việc này khó chấp nhận quá, con thật sự không kiên trì nổi nữa.”
Lục Ly dịu dàng trấn an anh: “Rốt cuộc… làm sao?”
Tạ Kiến Vi đau khổ nói: “Anh Ngôn từ trước tới giờ đều coi con thành chị, anh ấy hoàn toàn không phải đang cười với con, không phải đang nói chuyện với con, cũng không phải đang thân mật với con, anh ấy chỉ đang nhìn chị qua con thôi, con biết anh ấy rất yêu chị con, con cũng biết anh ấy hoàn toàn không có ý gì với con, chỉ là… chỉ là hiện giờ con mới thật sự hiểu được, anh ấy yêu chị Nhu đến mức nào …”
Anh đứt quãng nói hết câu, lời lẽ hơi lộn xộn, nhưng Lục Ly lại nghe hiểu toàn bộ.
Tạ Kiến Vi rất đau khổ, anh đau khổ với thân phận người thay thế của mình. Mỗi một ngày nỗi khổ ấy lại càng nhiều lên, bởi vì những điều này vốn dĩ dành cho người chị đã khuất của anh, mà người Lục Ngôn nhớ thương cũng là chị của anh, anh chỉ như một tên trộm, đánh cắp tất cả những gì vốn thuộc về chị của mình. Anh không thể nào vui được, càng ngày anh càng hiểu rõ mình và Lục Ngôn không thể bên nhau, cũng ngày càng nhận thấy chính mình hèn hạ vô sỉ đến mức nào.
Anh áy náy, anh tự trách, từng ngày từng đêm anh đều như đang bị tra tấn.
Lục Ly giật mình bừng tỉnh, lúc này hắn mới nhận ra mình với Tạ Kiến Vi khác nhau.
Tạ Kiến Vi nào không biết xấu hổ như hắn, càng không ích kỷ như hắn, hắn chỉ cần được sắm vai kẻ thế thân cũng thấy hạnh phúc, nhưng điều này lại là sự tra tấn khắc nghiệt nhất với Tạ Kiến Vi.
Tạ Kiến Vi tôn trọng chị của mình, vậy nên anh càng không thể chịu đựng được việc mình làm vấy bẩn tình yêu của chị.
Anh miễn cưỡng phối hợp, nhưng trong lòng lại đang bị dày vò.
Hóa ra Tạ Kiến Vi cũng không muốn ở bên cạnh Lục Ngôn theo cách đó, anh không muốn ở bên cạnh một người không thương mình, cho dù người đó có là Lục Ngôn mà anh yêu sâu sắc.
Trái tim Lục Ly run rẩy, bởi vì hắn lại nghe được câu nói tiếp theo của Tạ Kiến Vi.
“Chúng ta nói cho anh Ngôn có được không…” Tạ Kiến Vi dường như không thể nào chấp nhận nổi nữa, “Anh Ngôn đã bình phục rất ổn rồi, nói rõ cho anh ấy sự thật đi, cho anh ấy biết chân tướng mọi việc.”
Lục Ly không dám lên tiếng, Tạ Kiến Vi níu lấy quần áo của hắn, các đốt ngón tay tái nhợt hiện rõ, bộc lộ rõ sự đau khổ của anh: “Con thật sự không chịu nổi nữa, con không thể tiếp tục ở bên cạnh anh ấy nữa, con không diễn được nữa.”
Lục Ly rốt cục ôm lấy anh, phải hơi thở ấm áp sát bên tai anh: “Con thật sự muốn em ấy tỉnh táo lại sao?”
Tạ Kiến Vi ra sức gật đầu.
Lục Ly lại nói: “Nếu vậy, con mãi mãi không thể có được em ấy.”
Tạ Kiến Vi yên lặng, bỗng nhiên lộ rõ vẻ mệt mỏi: “Con mãi mãi không thể có được anh ấy, ba, con đã nói rồi, chúng ta đều giống nhau.”
Giống nhau sao? Giống nhau như thế nào đây?
Lục Ly gác cằm lên trán anh cọ cọ, không lên tiếng.
Tạ Kiến Vi gần như van xin, nói: “Con không thể cứ lừa anh Ngôn mãi như thế được, con tin nhất định anh ấy có thể chấp nhận được, nhất định có thể, đúng không?”
Trong giọng nói của anh còn ẩn chứa sự sợ hãi, anh đang lo lắng, không phải lo lắng khi nói rõ sự thật sẽ mãi mãi mất đi Lục Ngôn, mà là sợ hắn không chấp nhận được rồi bệnh hoài không khỏi.
Tạ Kiến Vi lo lắng Lục Ly không hiểu được, cho nên nói thẳng ra: “Anh Ngôn nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đúng không? Con làm như vậy sẽ không khiến anh ấy gặp chuyện gì không hay đâu đúng không?”
Ý chí của Thần sẽ không để cho hắn gặp chuyện không may, chỉ cần Thần giúp hắn.
Hiển nhiên chỉ cần Tạ Kiến Vi cầu xin, Thần của anh sẽ nguyện vì anh máu chảy đầu rơi.
Lục Ly an ủi: “Yên tâm, không sao đâu, bác sĩ cũng đã nói Lục Ngôn bình phục kha khá rồi, nó cũng nên thật sự tỉnh lại.”
Tạ Kiến Vi không cần biết lời bác sĩ nói là gì, nhưng nếu Lục Ly đã bảo được vậy nhất định là được.
Tạ Kiến Vi từ từ thở phào, anh được ôm trong lồng ngực Lục Ly, hai người tách ra lâu như vậy, giờ lại nghe được hơi thở của hắn, lòng đã sớm râm ran.
Có điều tình huống trước mắt dường như không thích hợp làm tình lắm?
Nhưng mà muốn …quá, thì phải làm sao?
Hai mắt Tạ Kiến Vi sáng lên, nghĩ ra một chuyện, say rượu làm bừa thì sao nhỉ?
Anh lập tức nói với giọng đầy đắng cay: “Ba, có thể uống một chén với con không?”
—
Tác giả có lời muốn nói: nó: các ngươi không cho ta ra chiêu, ta tự mình nghĩ ra một diệu kế! Nhưng mà… sao vẫn không chia rẽ hai người vậy, tức quá trời!
*****
Tạ Kiến Vi an ủi Lục Ly.
Nhưng trong đầu Lục Ly hoàn toàn rối tung.
Không có gì thay đổi, thật sự là không có gì sao? Chờ đến khi Lục Ngôn tỉnh lại, chen chân vào cuộc sống của bọn họ, thật sự Tạ Kiến Vi vẫn sẽ lựa chọn hắn à? Hay không có gì thay đổi nghĩa là, Tạ Kiến Vi vẫn thích Lục Ngôn, từ trước tới giờ chuyện này hoàn toàn không thay đổi.
Ba ngày nay, tình hình của Lục Ngôn rất không ổn định, Lục Ly cùng Tạ Kiến Vi vẫn chưa thể gặp mặt hắn.
Dù sao cũng đã hôn mê nhiều năm đến vậy, cho dù có ý thức, cũng cần thời gian từ từ thích ứng. Bác sĩ nỗ lực chữa trị cho hắn, trong khoảng thời gian này, Tạ Kiến Vi cùng Lục Ly chắc chắn không thể làm phiền.
Tạ Kiến Vi giả bộ sốt ruột một cách hợp lý, nhưng thật ra vẫn luôn âm thầm quan sát Lục Ly.
Cho dù Lục Ly có cố gắng che giấu thế nào, cũng không giấu được sự mất mát trong ánh mắt.
Hắn rất quan tâm tới Lục Ngôn, thật lòng quan tâm tới người em trai ruột này.
Không giống những giấc mơ trước đây, anh em ruột trở mặt thành thù, nhưng trong giấc mơ này, có lẽ do thiết lập, hắn và Lục Ngôn nương tựa vào nhau, cùng nhau trưởng thành, hắn hết lòng chăm sóc cho em trai, tình cảm không thể nào không sâu đậm.
Thế nên khi Lục Ngôn tỉnh, hắn quả thật rất vui mừng.
Nhưng cứ nghĩ đến phương diện khác, hắn lại buồn bã, bởi một khi Lục Ngôn tỉnh, khả năng hắn mất Tạ Kiến Vi sẽ rất.
Mà nỗi buồn này nhanh chóng biến thành sự tự trách.
Sao hắn có thể buồn như vậy, lẽ nào chỉ bởi vì Tạ Kiến Vi thích Lục Ngôn, mà hắn nỡ lòng không muốn người em trai duy nhất của mình tỉnh lại?
… Hắn hy vọng Lục Ngôn có thể sống lâu trăm tuổi, nhưng từ sâu trong đáy lòng lại cất giấu một con quái vật ích kỷ.
Con quái vật kia thậm chí còn xúi giục hắn: nếu không có Lục Ngôn, nếu từ trước tới giờ Lục Ngôn không tồn tại, chẳng phải Tạ Kiến Vi đã hoàn toàn thuộc về hắn hay sao?
Không thể nghĩ như vậy, điều này là sai trái.
Suy nghĩ trong đầu Lục Ly luẩn quẩn xoay vòng … Xét sâu xa ra, nguyên nhân gốc rễ chỉ có một: sự không tự tin và việc không có cảm giác an toàn.
Tạ Kiến Vi có thể đoán được hắn đang nghĩ gì.
Anh hoàn toàn không bất ngờ, dù sao thì ở trong hiện thực, hắn thậm chí còn muốn giết chết bản thân cơ mà.
Anh cảm thấy đau lòng vì hắn, rốt cuộc phải làm sao hắn mới hiểu được —— anh chỉ thuộc về hắn, cũng chỉ muốn thuộc về hắn.
Có lẽ nếu không chữa hết căn bệnh nhân cách phân liệt này, hắn sẽ không bao giờ thật sự tin tưởng tình yêu của anh.
Suốt ba ngày nay, Lục Ly hoàn toàn rối bời, đầu tiên là khó chịu trong người do việc lệch múi giờ, tiếp đó lại chịu sức ép quá lớn về mặt tinh thần, nhắm mắt lại là gặp ác mộng, đến khi bừng tỉnh nhìn thấy người trong lòng cũng lo lắng không thôi, dù ôm anh chặt đến đâu cũng không thấy đủ.
Đợi khi bác sĩ báo bọn họ có thể gặp Lục Ngôn, Lục Ly rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm: cái gì cần tới cuối cùng vẫn sẽ tới.
Bác sĩ dặn bọn họ: “Tuy rằng người bệnh đã tỉnh, nhưng có khả năng ý thức vẫn hơi lộn xộn, hai người cố gằng đừng khiến cậu ta kích động, kể chuyện gì đó vui vẻ cho cậu ta nghe, cố gắng giúp cậu ta hồi phục.”
Lục Ly đáp: “Cảm ơn.”
Bác sĩ dặn dò thêm vài việc cần lưu ý rồi mới để hai người vào.
Cuối cùng Tạ Kiến Vi cũng gặp được Lục Ngôn.
Về thân phận của Lục Ngôn, anh đã có vài suy đoán.
Có thể đó là Lục Ly, hoặc là Nó.
Nhưng sau khi gặp mặt, anh ngay lập tức nhận ra, đây không phải là Lục Ly cũng chẳng phải Nó.
Hắn là một nhân vật trong giấc mơ này, là em trai trong suy nghĩ của Lục Ly.
Giống như người em gái trong giấc mơ đầu tiên.
Thật ra thế này cũng tốt, nếu Lục Ngôn là Lục Ly, chỉ sợ việc trấn an nhân cách chủ sẽ khó thêm mấy lần; nếu Lục Ngôn là Nó cũng rất phiền phức, dù sao cũng là em trai ruột, muốn giết chết hắn sẽ phải toan tính nhiều.
Nếu là một người bình thường thì mọi việc dễ lo liệu hơn rồi.
Nhưng một khi Lúc Ngôn – nốt ruồi son trong lòng Tạ Kiến Vi lên sàn, cái vị chuyên môn sinh sự kia sẽ không cam lòng để mọi thứ kết thúc trong êm đẹp.
Lục Ngôn có vẻ vẫn còn rất yếu. Hắn quay đầu nhìn về phía người mới tới, sửng sốt trong phút chốc rồi nhẹ nhàng nói: “Anh.”
Lục Ly hỏi hắn: “Cảm thấy thế nào?”
Lục Ngôn sửng sốt một hồi mới từ tốn đáp: “Cũng ổn… Chỉ là còn nhiều thứ chưa nghĩ ra.”
Lục Ly nói: “Đừng vội, có thể tỉnh lại là tốt rồi, những thứ khác cứ từ từ là được.”
Lục Ngôn hơi nhíu nhíu mày, sau đó mờ mịt nói: “Tiểu Nhu đâu?”
Nghe thấy hắn hỏi như vậy, Lục Ly và Tạ Kiến Vi đều căng thẳng.
Tạ Nhu đã chết.
Chẳng lẽ Lục Ngôn… quên rồi?
Gương mặt Lục Ngôn vốn đã tái nhợt giờ trở nên càng trắng bệch, môi hắn môi run lên, cả giọng nói cũng run theo: “Tiểu Nhu ở cạnh em, cô ấy … cô ấy…”
Lời dặn dò “đừng kích động cậu ta, kể cho cậu ta nghe chuyện gì đó vui vẻ…” của bác sĩ vang lên đúng lúc, Lục Ly nhanh chóng quyết định, nói: “Em đừng sốt ruột, Tạ Nhu vẫn khỏe, em ấy bị thương nhẹ hơn em nhiều.”
“Cô ấy không sao?” Lục Ngôn nhìn Lục Ly với vẻ vô cùng tin tưởng.
Lục Ly gật đầu đáp: “Không sao.”
Lục Ngôn thở phào thấy rõ, tâm trạng kích động cũng từ từ ổn định lại, khóe môi thậm chí còn hơi cong lên, cười nói: “Em tưởng cô ấy …”
Hắn thật sự rất yêu Tạ Nhu, Tạ Kiến Vi nhẹ nhàng thở ra khi chứng kiến cảnh tượng ấy.
Cũng đến lúc lên tiếng, Tạ Kiến Vi tiến lên một chút, nhẹ nhàng cất lời: “Anh Ngôn.”
Hình như bây giờ Lục Ngôn mới nhận ra anh. Hắn ngẩn người, nhưng ngay sau đó trong mắt hắn hiện lên vẻ vui sướng: “Tiểu Nhu, em thật sự không sao!”
Tạ Kiến Vi: “…”
Trong mắt Lục Ngôn đong đầy sự quyến luyến, hắn nhìn Tạ Kiến Vi không chớp mắt, tựa như đang cố gắng khắc sâu gương mặt anh vào trong lòng: “Tốt quá, Tiểu Nhu… Em không sao.”
Hắn nhận nhầm Tạ Kiến Vi thành Tạ Nhu!
Lòng Tạ Kiến Vi chợt lạnh buốt, anh ngẩng đầu nhìn về phía Lục Ly, quả nhiên thấy được vẻ mặt căng thẳng của đối phương.
Tạ Kiến Vi muốn giải thích ngay lập tức: “Anh Ngôn, em …”
Ai ngờ Lục Ly lại lên tiếng kịp thời: “Anh không lừa em đúng không, Tiểu Nhu không sao thật mà.”
“Vâng.” Lục Ngôn thật sự rất vui vẻ, hắn vươn tay, muốn chạm vào Tạ Kiến Vi, “Chỉ cần em ấy không sao là em an tâm rồi.”
Tạ Kiến Vi định mở miệng, Lục Ly lại ra hiệu qua ánh mắt với anh.
Anh hiểu.
Hiện giờ trạng thái của Lục Ngôn vô cùng bất ổn, tuyệt đối không thể cho hắn biết Tạ Nhu đã chết, nếu thật sự vạch trần chuyện này, chỉ sợ Lục Ngôn sẽ mất đi ý chí sống ngay lập tức.
Nếu hiện tại anh nói mình không phải Tạ Nhu mà là Tạ Kiến Vi, như vậy Lục Ngôn nhất định sẽ hỏi Tạ Nhu đâu.
Tạ Nhu là vợ của hắn, hắn vừa tỉnh dậy sau cơn bệnh nặng, vì sao cô ấy lại không đến thăm hắn được?
Không lời nào có thể giải thích việc này, dù giải thích thế nào cũng còn lỗ hổng.
May mắn thay Lục Ngôn coi Tạ Kiến Vi thành Tạ Nhu.
Về tình về lý, Tạ Kiến Vi đều nên phối hợp.
Lục Ngôn là em trai của Lục Ly, Lục Ngôn cũng là người anh hằng mong nhớ, anh không thể nhìn hắn chết.
Nhưng … như vậy thì Lục Ly bị ngược đến mức nào!
Không biết là do ai nghĩ ra, nhưng trình độ hẳn phải đẳng cấp lắm!
Tạ Kiến Vi chỉ đành cố gắng bình tĩnh, tạm thời giả làm Tạ Nhu.
Anh dịu dàng nói: “Anh Ngôn, em không sao, anh cố gắng nghỉ ngơi cho khỏe.”
Trong mắt Lục Ngôn chỉ toàn hình bóng cô: “Được.”
Tạ Kiến Vi miễn cưỡng cười cười: “Muốn uống nước không?”
Lục Ngôn lắc đầu nói: “Không cần, em ngồi xuống nói chuyện với anh đi.”
Tạ Kiến Vi nhìn về phía Lục Ly bằng ánh mắt hơi lo lắng.
Lục Ly nói: “Anh đi ra ngoài trước, hai em đừng nói chuyện lâu quá, chú ý nghỉ ngơi.”
Lục Ngôn cười vô cùng dịu dàng: “Em ổn mà, chỉ cần nhìn thấy tiểu Nhu là em lập tức tràn đầy sinh lực rồi.”
Tạ Kiến Vi cười cười.
Lục Ly đáp lời rồi quay người rời đi.
Từ đầu đến cuối, hắn không dám liếc nhìn Tạ Kiến Vi lấy một cái.
Nhìn rồi thì sao? Sẽ nhìn thấy gương mặt như thế nào của đối phương đây?
Chỉ nghĩ qua đã thấy sợ, hắn làm sao dám.
Lục Ly đứng bên ngoài phòng bệnh, thời tiết cuối thu mát mẻ nhưng đã ẩn ấn cái rét, gió lạnh lướt qua hành lang, vờn quanh lồng ngực.
Tạ Kiến Vi không nói được quá nhiều với Lục Ngôn, tinh thần hắn còn kém, mới hàn huyên vài câu hai mắt đã nhắm chặt.
Tạ Kiến Vi nói khẽ: “Anh Ngôn nghỉ ngơi một lát đi.”
Lục Ngôn nắm lấy tay anh: “Được.”
Tạ Kiến Vi muốn rút tay lại.
Nhưng Lục Ngôn nắm rất chặt, giọng nhẹ nhàng nỉ non: “Đừng đi… Ở lại cạnh anh.”
Tạ Kiến Vi: “…”
Một lúc sau Lục Ly mới vào, hắn vừa nhìn qua liền thấy cảnh Lục Ngôn đã say ngủ và hai người tay trong tay.
Trong thoáng chốc hắn chợt nhớ lại cách không lâu, khi đó hắn bị thương, Tạ Kiến Vi ở lại phòng bệnh với hắn, bọn họ cũng nằm trên hai cái giường bệnh cạnh nhau và nắm tay như vậy.
Mới qua một khoảng thời gian ngắn, tựa như chỉ trong cái chớp mắt, bàn tay ấy đã được người khác nắm lấy.
Đáng buồn hơn nữa, ngay cả cơ hội cạnh tranh hắn cũng không có, càng đáng sợ chính là tâm trạng của Tạ Kiến Vi.
Người kia nhất định đang rất vui, đúng không? Đạt được tâm nguyện nhiều năm, có phải vui sướng tới mức không muốn buông ra không.
Hoàn toàn không giống nhau phải không, nắm tay hắn và nắm tay Lục Ngôn, chắc chắn không giống nhau rồi.
Lục Ly gượng gạo rời tầm mắt, nói với Tạ Kiến Vi: “Ba nói chuyện với bác sĩ rồi, ông ấy đề nghị nên thuận theo ý của A Ngôn, nếu nó coi con là Tạ Nhu, vậy con cứ …” Thật ra hắn không cần nói những lời này, Tạ Kiến Vi còn mong muốn Lục Ngôn hồi phục hơn cả hắn.
Tạ Kiến Vi rốt cục cũng rút được tay mình ra, anh đứng dậy nói: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Lục Ly nói: “Được.” Chắc anh sợ Lục Ngôn tỉnh lại sẽ nghe được, đúng vậy, Tạ Kiến Vi luôn quan tâm Lục Ngôn hơn hắn.
Cả người Lục Ly đều đau râm ran, cảm giác này không phải đau nhói, mà tựa như bị cứa dao vào người, lưỡi dao từ từ khứa vào da thịt, không khiến người ta đau tới mức ngừng thở ngay lập tức, mà là đau một nỗi đau dai dẳng nhức nhối.
Bọn họ ra ngoài, Tạ Kiến Vi nói: “Anh Ngôn coi con trở thành chị.”
Lục Ly: “Ừ.”
Tạ Kiến Vi lại bảo: “Đây chỉ là tạm thời, chờ khi anh ấy bình phục trở lại, không cần con nói chắc chắn anh ấy cũng có thể nhận ra.”
“Ừ.”
Mỗi lần hắn chỉ trả lời một chữ, Tạ Kiến Vi thật sự không dám nói quá nhiều, chỉ đành uyển chuyển nói: “Con … Lời hứa giữa chúng ta lúc trước …”
Không đợi anh nói xong, Lục Ly đã ngắt lời: “Không cần nói đâu, ba hiểu.”
Tạ Kiến Vi: “…” Anh hiểu cái con khỉ ý Đại Ly, cái anh hiểu rõ nhất chính là tự ngược mình thì có! Đáng tiếc anh không dám nói thẳng ra, nói trắng ra chỉ sợ giấc mơ này lại sụp đổ, dù sao hiện tại trong lòng Lục Ly hoàn toàn tin tưởng việc anh thích Lục Ngôn.
Lục Ly hít một hơi thật sâu, nói: “Tạm thời cứ như vậy đi, chuyện sau này để sau này lại nói.”
Tạ Kiến Vi cũng không tạo kích thích quá lớn với hắn, chỉ đành gật đầu nói: “Mọi việc cứ đợi tình trạng anh Ngôn ổn định rồi tính tiếp.”
Anh nói một câu vô cùng bình thường, nhưng qua tai Lục Ly lại được phiên dịch thành một loại ngôn ngữ khác, sau đó hắn lại tự ngược mình đến tan nát cõi lòng.
Tạ Kiến Vi đành không nói thêm gì nữa, đỡ cho hắn lại tự suy tưởng, khiến giấc mơ này biến ba đổi bảy.
Những ngày sau, Tạ Kiến Vi vẫn luôn chăm sóc Lục Ngôn.
Hằng ngày, thời gian Lục Ngôn tỉnh táo không quá lâu, cùng lắm cũng chỉ một hai tiếng, nhưng chỉ cần mở mắt, nhất định hắn phải nhìn thấy “Tạ Nhu”, không thấy được cô, hắn sẽ vô cùng hoảng loạn.
Bác sĩ đành phải đề nghị Tạ Kiến Vi ngủ lại trong phòng bệnh.
Lục Ly càng thêm đau lòng, ngọt ngào của mình trong phút chốc trở thành của người khác, nhìn những cảnh tương tự khiến hắn không thể không nhớ lại ký ức, ngày xưa hạnh phúc bao nhiều, giờ lại tàn khốc bấy nhiêu.
Nếu định trước sẽ có ngày hôm nay, vậy tại sao còn để lại cho hắn những ký ức tươi đẹp nhường ấy.
Một tuần sau, Lục Ly không thể không trở về nước Z, mặc dù ở nước M cũng có thể xử lý hầu hết mọi việc từ xa, nhưng có một số việc bắt buộc phải ra mặt, hơn nữa nếu hắn cứ mãi không trở về nước Z, sẽ có vài kẻ rục rịch không yên.
Nhưng Lục Ngôn vẫn chưa thể xuất viện, chứ đừng nói tới việc lăn lộn mười mấy tiếng trên máy bay.
Lục Ngôn cần người chăm sóc, mà người này chỉ có thể là Tạ Kiến Vi.
Lục Ngôn thậm chí còn chủ động nói: “Anh, anh cứ về trước đi, cũng đâu thể nào mặc kệ nhiều việc như thế, có Tiểu Nhu ở đây là được rồi.”
Lục Ly: “…”
Tạ Kiến Vi cũng chỉ đành nói: “Đúng rồi … Anh Ly cứ về trước đi, ở đây có em rồi.”
Lục Ngôn quay đầu cười đầy ngọt ngào với “cô”.
Tạ Kiến Vi đành phải cong khóe miệng cười theo.
Lục Ly không biết sao mình có thể nói thành lời: “Anh đi đây.” Nói xong bốn chữ này, hắn xoay người rời đi.
Vé máy bay đã đặt từ trước, chuyến bay sớm nhất, Lục Ly không quay đầu đi thẳng lên máy bay, nhưng sau khi máy bay cất cánh, hắn lại hối hận tới phát điên.
Không tài nào tưởng tượng được, hoàn toàn không thể tưởng tượng được khung cảnh hiện giờ trong bệnh viện đang như thế nào.
Có phải cuối cùng Tạ Kiến Vi đã được thỏa mãn ước muốn rồi hay không?
Người anh yêu nhìn anh với ánh mắt đó, trò chuyện với anh bằng giọng nói đó, ỷ lại anh, quyến luyến với anh đến nhường đó.
Có phải anh đang hạnh phúc tới mức quên hết tất cả rồi phải không? Có phải anh thậm chí còn quên luôn mình là Tạ Kiến Vi không!
Trong đầu Lục Ly tất cả đều là hình ảnh Lục Ngôn và Tạ Kiến Vi ở bên nhau, là hình ảnh Tạ Kiến Vi cười đầy hạnh phúc, đều là hình ảnh anh say đắm si mê Lục Ngôn…
Chuyến bay dài mười mấy tiếng, sau khi xuống máy bay, Lục Ly đứng có hơi không vững.
Hắn không ăn không uống không ngủ, thậm chí còn không cử động chút nào.
Thân thể không hoạt động lâu như vậy, hắn còn đứng dậy đã là quá giỏi rồi.
Sau khi về nước, vô vàn việc ập tới, Lục Ly buộc mình phải tỉnh táo trở lại, dùng công việc để dời đi trọng tâm sự chú ý, không ngừng tự nhủ với bản thân, không có việc gì đâu … Thật sự không có chuyện gì đâu, chờ khi cơ thể Lục Ngôn bình phục, Tạ Kiến Vi sẽ trở lại bên cạnh hắn.
Nhưng ngay lập tức hắn lại không nhịn được nghĩ: thật sự sẽ trở về sao? Người kia sẽ trở về sao? Trải qua những chuyện vừa rồi, đối phương sẽ còn để ý đến hắn sao?
Nếu Tạ Kiến Vi thật sự ở bên Lục Ngôn.
Đáy mắt Lục Ly lóe lên, hắn không thể nào tưởng tượng ra cảnh đó, sự đau đớn bao trùm lấy dây thần kinh khắp cả cơ thể, ngay cả lý trí cũng bị ăn mòn, hắn phải chia rẽ bọn họ, nhất định phải làm thế, nhất định làm gì đó để xoay chuyển tình thế hiện nay.
Không thể như vậy… Lục Ly cúi đầu nhìn đôi bàn tay mình đang run, giống như thấy được cả một mảng trời màu máu.
Về nước được ba ngày, Lục Ly không hề chợp mắt, trợ lý của hắn không chịu được lên tiếng: “Sếp, ngài nên nghỉ ngơi một chút đi ạ.”
Lục Ly hoàn toàn không thể ngủ, mỗi khi ngủ hắn như tiến vào một thế giới khác, trong thế giới đó trong chỉ có Tạ Kiến Vi và Lục Ngôn, chỉ có hai người họ gắn bó thân thiết bên nhau…
Hắn không thể bị giấc mơ đó cắn nuốt, hắn không thể làm ra chuyện có lỗi với hai người họ.
Một người là người hắn yêu, người kia lại là người thân ruột thịt nhất của hắn, hắn không thể, không thể làm ra chuyện gì được!
Lục Ly làm việc suốt một ngày một đêm, mãi cho tới khi Tạ Kiến Vi gọi điện cho hắn.
Tạ Kiến Vi đã sớm gọi cho hắn, nhưng mỗi lần đều do trợ lý nghe máy, mà lần nào trợ lý cũng trả lời với anh là: “Sếp hiện đang họp, ngài đang bàn bạc với người khác, ngài đang …” Nói chung là rất bận, bảo rằng hết bận sẽ gọi lại cho anh, nhưng anh vẫn chưa thấy cuộc gọi nào.
Tạ Kiến Vi đành phải gọi cho hắn liên tục, cuối cùng cũng được bắt máy.
Lục Ly nghe thấy tiếng Tạ Kiến Vi, hai người đang cách nhau hàng ngàn kilomet, nhưng dù vậy cũng không bằng được khoảng giữa hai trái tim.
“A Ngôn thế nào rồi?”
Tạ Kiến Vi đáp: “Ổn lắm.”
Lục Ly nói: “Cố gắng chăm sóc nó cho tốt.”
Tạ Kiến Vi trả lời: “Vâng.”
Sau bốn câu hai người họ liền rơi vào khoảng không im lặng, Lục Ly có ngàn lời vạn điều muốn thổ lộ, nhưng lại chẳng thể nói lấy một từ.
Tạ Kiến Vi muốn nói em yêu anh một vạn lần, nhưng cũng không dám nói lấy một lần, khi Lục Ly ở trạng thái này, chỉ cần anh nói một câu anh yêu hắn, phỏng chừng có thể tỉnh dậy ngay lập tức.
Im lặng một hồi, Lục Ly lên tiếng trước: “Không còn gì thì cúp máy.”
Tạ Kiến Vi đành phải nói: “Ba không định quay lại nước M sao?”
Lục Ly nói: “Ba đi cũng không tác dụng gì, có con ở đó là được rồi.”
Tạ Kiến Vi im lặng một lúc, rốt cuộc vẫn không dám nói ra ba chữ “Con nhớ ba”.
Lục Ly thở nhẹ ra một hơi, nói: “Vậy nhé, ba dập máy đây.”
Nói rồi chẳng đợi Tạ Kiến Vi lên tiếng, tự mình cúp máy.
Sau khi dập điện thoại, hắn lại bắt đầu nghe đi nghe lại đoạn ghi âm, nghe tiếng Tạ Kiến Vi, một lần lại thêm một lần, cứ nghe đi nghe lại vài câu nói vô nghĩa như thế.
Có thể nghe được gì? Nghe được anh đang vui vẻ, hay nghe anh đang hạnh phúc?
Chắc anh cũng không muốn hắn tới nước M đúng không? Vậy nên mới hỏi hắn như thế.
Nhưng hắn rất nhớ anh, hắn thật sự rất nhớ anh.
Lục Ly nhắm mắt, ngửa người ra sau, mệt mỏi tựa dựa vào chiếc ghế rộng.
Cuối cùng hắn cũng ngủ một giấc, nghe tiếng Tạ Kiến Vi, mơ mơ màng màng thiếp đi một giấc.
Sau khi tỉnh dậy, Lục Ly hoàn toàn không thể nhẫn nhịn được nữa, hắn muốn gặp Tạ Kiến Vi, hắn muốn thấy anh một lần, dù chỉ là đứng từ xa liếc nhìn một cái thôi cũng được.
Lục Ly bấm số điện thoại của trợ lý: “Sắp xếp máy bay đi nước M cho tôi.”
Trợ lý hơi sửng sốt: “Luôn bây giờ sao ạ?”
Lục Ly: “Ngay lập tức.”
Hắn quay lại nước M, đi tới bệnh viện, không nói cho bất kì ai.
Lục Ngôn bình phục rất nhanh, đã có thể ra ngoài đi dạo.
Tạ Kiến Vi đỡ hắn, hai người vai kề vai, đi sát bên nhau, như một đôi tình nhân mặn nồng.
Lục Ly không biết mình tới đây làm gì, chứng kiến cảnh tượng ấy, ngoại trừ càng thêm đau khổ, còn có thể có được gì đâu?
Điều đáng sợ là, cảnh tượng này, mai sau hắn sẽ phải nhìn thấy ngày ngày.
Nhỡ đâu Lục Ngôn mãi mãi không thể nhận ra Tạ Kiến Vi không phải Tạ Nhu thì làm sao đây?
Tạ Kiến Vi có thể nào sẽ cam tâm tình nguyện làm Tạ Nhu cả đời không?
Đặt mình vào hoàn cảnh đó, Lục Ly cảm thấy nếu là hắn, chắc chắn hắn sẽ cam tâm tình nguyện.
Nếu Tạ Kiến Vi coi hắn là Lục Ngôn, hắn tình nguyện cả đời làm Lục Ngôn, ít nhất đời này, hắn có thể có được Tạ Kiến Vi, có thể chiếm được tình yêu của anh.
Vậy nên Tạ Kiến Vi nhất định cam lòng.
Cùng người mình yêu chân thành ở bên nhau, cho dù bị coi là người khác thì có sao, chẳng phải ít nhất cũng có được người đó à? Không chỉ có được thân xác người đó, mà còn chiếm được cả trái tim người đó nữa.
Đấy là chuyện dù Lục Ly nằm mơ cũng muốn.
Lục Ly đi tìm bác sĩ, hỏi về bệnh tình của Lục Ngôn.
Bác sĩ nói: “Mọi chuyện đều ổn, nếu mọi người muốn về nước dưỡng bệnh, tháng sau là có thể rồi.”
Đây là một tin tốt, nhưng Lục Ly thật sự không vui nổi, cách nhau cả nửa vòng Trái Đất, hắn còn không nhịn được muốn nhìn thấy anh, nếu anh ở ngay trước mắt hắn, hắn…
Lục Ly không dám nghĩ nữa, tiếp tục hỏi: “Em ấy vẫn luôn coi Tạ Kiến Vi là vợ của mình, việc này…”
Bác sĩ cũng rất đau đầu: “Vợ của cậu ấy đã qua đời rồi đúng không?”
Lục Ly gật đầu nói: “Đúng.”
Bác sĩ nói: “Tôi cảm thấy trong tiềm thức Lục Ngôn biết mình vợ mình đã qua đời, dù sao khi gặp chuyện không may hai người họ ở cùng nhau, chỉ là cậu ấy không muốn chấp nhận chuyện này, vậy nên tự dối lừa trong tiềm thức, hơn nữa khi vừa tỉnh dậy lại bắt gặp người có dáng vẻ giống vợ mình, liền tự hình thành lớp bảo vệ cho bản thân, cho rằng đây là vợ mình, tự coi như vợ mình chưa chết, chắc hẳn chỉ có như thế cậu ấy mới có động lực để tiếp tục sống tiếp.”
Lục Ly cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh: “Vậy em ấy … có thể nào mãi mãi không nhận ra không?”
Bác sĩ nói: “Chờ tới lúc cậu ấy có thể chấp nhận sự thật rằng vợ mình đã qua đời, vậy … vậy hẳn cậu ấy sẽ nhận ra.”
Lục Ly biết hỏi cũng như không, nhưng vẫn cố: “Vậy cần bao lâu?”
“Việc này khó nói,” bác sĩ an ủi hắn, “Có thể là mấy tháng, cũng có là vài … chục năm.”
Vài chục năm… Lục Ly hoảng hốt, hít một hơi thật sâu, nói: “Tôi hiểu rồi.”
Bác sĩ lại bảo: “Việc này chủ yếu còn phụ thuộc vào ngài Tạ, nếu ngài ấy không thể phối hợp, có lẽ Lục Ngôn sẽ tỉnh lại nhanh hơn.”
Tạ Kiến Vi sẽ không thể phối hợp sao?
Lục Ly tự đặt mình vào vị trí đối phương để suy đoán, nếu Tạ Kiến Vi coi hắn là Lục Ngôn, hắn sẽ mãi phối hợp, mãi mãi mãi mãi, tận cho đến khi Tạ Kiến Vi mãi mãi không thể phân biệt đâu là Lục Ly đâu là Lục Ngôn.
Ai mà chẳng có mặt ích kỷ? Trước mặt người mình yêu sâu đậm, ai mà không muốn nắm lấy cơ hội?
Lục Ly đứng từ xa xa ngắm nhìn Tạ Kiến Vi rồi lập tức về nước.
Sau đó, hắn cũng thường xuyên bay một chuyến sang nước M, nhưng không lộ mặt, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn anh.
Rốt cuộc, Tạ Kiến Vi cũng đợi được ngày về nước.
Thật ra, Lục Ngôn là người rất tốt, hoặc nên nói rằng hắn phải là một người tốt.
Tính tình hắn ôn hòa, nói chuyện khéo léo, hơn nữa học vấn uyên thâm, quan trọng hơn là hắn yêu vợ mình sâu đậm.
Tạ Kiến Vi nhìn vào hắn, cảm thấy dường như đây chính là hình mẫu lý tưởng mà Lục Ly hy vọng bản thân có thể trở thành, một người được giáo dục tốt, tao nhã, dịu dàng, có lẽ trong mắt Lục Ly, một người tốt như vậy mới thích hợp với Tạ Kiến Vi.
Nhưng sự thật là Quân sư Tạ chỉ thích vị Nguyên soái áo vải nhà mình, hoàn toàn không muốn tìm một người bạn nam tri kỷ làm gì cả.
Anh thích trò chuyện tán gẫu linh tinh khi ở cạnh Lục Ly, bàn chuyện học thuật để làm gì? Nói không ngoa, trong toàn bộ dải Ngân Hà này, người có thể bàn luận với anh về những mặt ấy, đều đáng tuổi ông nội anh cả.
Nếu như vậy, chẳng lẽ anh phải yêu các ông lão hay sao?
Không, anh yêu Lục Ly, yêu một người không nhất định phải có sở thích giống hệt nhau, bù trù lẫn nhau cũng mang lại sự hứng thú.
Anh yêu một Lục Ly bốc đồng như thế, yêu đôi mắt đen nhưng lại sáng ngời như ánh sao của hắn, càng yêu dáng vẻ toàn tâm toàn ý yêu anh của hắn.
Một Lục Ly hết mực che chở cho anh như vậy, sao anh có thể không yêu?
Nhưng đáng tiếc thay, Lục Ly lại không biết.
Ầy…
Tạ Kiến Vi chỉ mong nhanh nhanh về nước, bắt người tới, mau mau diễn xong vở kịch này để giải quyết cho trọn vấn đề.
Lục Ly dày vò ngày qua ngày, làm sao Tạ Kiến Vi lại không thế? Cứ nghĩ tới ông chồng với trí tưởng tượng phong phú và khả năng tự ngược max cấp của mình, lòng anh lại quặn đau.
Cuối cùng bác sĩ cũng bằng lòng để bọn họ về nước điều dưỡng.
Tạ Kiến Vi nhanh chóng chuẩn bị, chỉ hận không thể dịch chuyển tức thời tới bên người Lục Ly.
Sau khi xuống máy bay, Lục Ly tự mình đến đón anh, lâu ngày không gặp Tạ Kiến Vi rất muốn hôn hắn, nhưng Lục Ly lại không chịu để ý đến anh.
Tạ Kiến Vi: “…” Phải nhịn, trước cứ phải diễn theo suy nghĩ của hắn đã.
Lục Ngôn đang ngủ, cho đến khi trở về biệt thự cũng không tỉnh dậy.
Lục Ly không nhịn được mà hỏi: “A Ngôn có khỏe không?”
Tạ Kiến Vi nói: “Anh ấy khá dễ bị mệt, cần từ từ điều dưỡng, thực hiện tốt việc phục hồi chức năng sẽ dần dần bình phục.”
Lục Ly rốt cục cũng nhìn anh: “Việc lần này con vất vả rồi.”
Tạ Kiến Vi muốn nói, thương em vất vả sao còn không mau ôm em một cái, nhưng mà anh chỉ có thể bình tĩnh trả lời: “Không sao.”
Lục Ly vốn từ lúc hỏi đã là dối lòng, sao lại thấy vất vả cho được? Hắn chăm sóc Tạ Kiến Vi cả đời cũng không cảm thấy vất vả, chỉ thấy hạnh phúc thôi.
Nghĩ lại khó chịu, Lục Ly nói: “Hai đứa ở lại đây đi.”
Tạ Kiến Vi hỏi: “Còn ba thì sao?”
Lục Ly nói: “Ba sang chỗ khác.”
“Vì sao không ở cùng tại đây..”
Lục Ly nở nụ cười, hỏi: “Thật sự muốn ba ở lại à?”
Tạ Kiến Vi nói: “Chúng ta trước kia chẳng phải cũng …”
Anh còn chưa nói xong, Lục Ly đã ngắt lời, nói: “Thông cảm cho ba một chút.”
Tạ Kiến Vi sững người, Lục Ly lại tiếp tục nhập diễn, nói: “A Ngôn ngoài miệng đều là Tiểu Nhu, ba … nghe mà cảm thấy rất khó chịu.”
Đúng rồi, Tạ Kiến Vi thiếu chút nữa quên mất thiết lập Lục Ly yêu Tạ Nhu.
Tạ Kiến Vi đành phải nói: “Con xin lỗi.”
Lục Ly di dời tầm nhìn, nói: “Vậy nhé, ngày mai ba lại tới thăm hai đứa.”
Tạ Kiến Vi tạm tha cho hắn lần này, anh còn cần chuẩn bị vài bước đệm nữa mới được.
Cách giải quyết tốt nhất hiện giờ chính là cứ tuân thủ theo thiết lập.
Đầu tiên Tạ Kiến Vi phải “yêu” Lục Ngôn, như vậy mới phù hợp với “logic của Thần” Lục Đại Ly, sau đó dựa trên điều kiện yêu này để thực hiện mọi chuyện, nghĩ cách lợi dụng Lục Ly để bắt Lục Ngôn phải nhận ra người trước mắt là ai.
Vậy phải làm thế nào? Cũng không khó.
Ai nói Tạ Kiến Vi vui vẻ? Làm một kẻ thế thân sao có thể thấy hạnh phúc? Ngày ngày chứng kiến người mình yêu sâu đậm gọi tên người khác, lại còn là chị của mình, người bình thường ắt hẳn đều tan nát cõi lòng.
Dù sao không phải tất cả mọi người đều có khả năng chịu ngược như Đại Ly.
Ngày hôm sau, Lục Ly đến ăn cơm tối với bọn họ.
Lục Ngôn bất ngờ hỏi một câu: “Dạo này Tiểu Vi đi đâu vậy? Em vẫn chưa gặp em ấy.”
Lục Ly và Tạ Kiến Vi liếc nhìn nhau, bình tĩnh nói: “Em ấy ra nước ngoài du học, không tiện về, đợi một khoảng thời gian nữa sẽ quay lại thăm em.”
Lục Ngôn vẫn rất quan tâm đến Tạ Kiến Vi: “Mấy năm nay em ấy có khỏe không?”
Tạ Kiến Vi đáp: “Có bọn em chăm sóc, anh còn lo gì nữa chứ?”
“Đúng.” Lục Ngôn nở nụ cười, nói, “Anh hai vẫn chăm sóc Tiểu Vi kỹ lắm.”
Mắt Lục Ly lẩn tránh, liếc qua Tạ Kiến Vi một cái.
Tạ Kiến Vi cũng tiếp lời: “Vâng.”
Một bữa cơm ba người, hai người đều ăn mà không cảm nhận được vị gì.
Lục Ngôn lại rất vui vẻ, gia đình đoàn tụ, là chuyện ai cũng thấy hạnh phúc.
Vài ngày sau đó, Lục Ly không xuất hiện nữa, để thời gian riêng tư cho Tạ Kiến Vi và Lục Ngôn.
Tạ Kiến Vi miễn cưỡng cố thêm được hơn nửa tháng, sau khi nhận thấy tình hình của Lục Ngôn đã cực kỳ ổn định, anh quyết định ra chiêu.
Tuy rằng Lục Ly không gặp bọn họ hằng ngày, nhưng hắn vẫn biết hai người đang làm gì mỗi ngày.
Sau khi cơ thể từ từ khỏe lại, cử chỉ của Lục Ngôn với Tạ Kiến Vi ngày càng thân mật.
Bọn họ vốn là “vợ chồng”, làm chuyện thân mật cũng là lẽ đương nhiên.
Lục Ly không biết Tạ Kiến Vi sẽ quyết định như thế nào, tiếp tục phối hợp sao? Hẳn anh sẽ rất vui lòng phối hợp nhỉ … Nhưng hình như cũng khó? Tuy rằng Lục Ngôn vẫn luôn coi Tạ Kiến Vi thành Tạ Nhu, nhưng nam nữ vẫn khác nhau, tới khi làm tình … Nhưng kể cả không làm đến cuối, chỉ là hôn một chút …
Lục Ly nghĩ tới cảnh tượng ấy, liền cảm thấy trước mắt tối sầm.
Hôm nay, Lục Ly đi xã giao bên ngoài đến tận khuya, lúc trở về trên người hắn nồng nặc mùi rượu.
Lục Ly không say, tửu lượng của hắn rất cao, muốn khiến mình quá chén là chuyện chẳng dễ dàng, nhưng lúc này hắn lại bắt đầu hoài nghi không biết có phải mình đang say không nữa.
Bởi vì hắn nhìn thấy Tạ Kiến Vi, nhìn thấy Tạ Kiến Vi đáng lẽ phải ở bên cạnh Lục Ngôn.
Lục Ly hơi hoảng hốt, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Kiến Vi?”
Tạ Kiến Vi đứng đó, dường như đã đứng đó một lúc lâu, trên vai thấm một lớp nước.
Thời tiết đã bắt đầu vào đông, mặc quần áo vẫn thấy thấm lạnh.
Lục Ly vội vàng tới gần, đập vào mắt hắn là khuôn mặt tái nhợt và đôi môi khẽ run của anh: “Sao vậy? Lục Ngôn xảy ra chuyện gì à?” Hắn theo bản năng mà nghĩ Lục Ngôn đã gặp chuyện không may.
Tạ Kiến Vi lắc đầu.
Lục Ly cởi áo khoác của mình cho anh mặc, nhưng chỉ mới chạm qua một chút, hắn đã nhận ra cơ thể anh cứng đờ và lạnh giá.
Rốt cuộc là làm sao vậy?
Tạ Kiến Vi lập tức cầm lấy tay hắn, anh cúi đầu, nói với giọng nức nở: “Con không chịu nổi nữa.”
Tim Lục Ly hơi loạn nhịp.
Giọng Tạ Kiến Vi chất chứa sự đau khổ cùng cực: “Con thật sự không chịu nổi nữa, con không thể ở bên cạnh anh Ngôn nữa.”
Lục Ly hơi chưa hiểu rõ, nhưng hắn càng lo cho cơ thể anh hơn, vì thế liền nói: “Vào nhà trước đã.”
Đi vào bên trong, Lục Ly pha cho anh một cốc nước ấm, nhìn anh uống xong vẫn run run, hắn muốn ôm anh vào trong ngực để sưởi ấm, nhưng lại cố chịu đựng không làm như vậy.
Tạ Kiến Vi tay cầm cốc nước ấm, ngồi trên chiếc sô pha rộng lớn, người càng lộ ra vẻ tiều tụy. Anh khẽ thầm thì: “Việc này khó chấp nhận quá, con thật sự không kiên trì nổi nữa.”
Lục Ly dịu dàng trấn an anh: “Rốt cuộc… làm sao?”
Tạ Kiến Vi đau khổ nói: “Anh Ngôn từ trước tới giờ đều coi con thành chị, anh ấy hoàn toàn không phải đang cười với con, không phải đang nói chuyện với con, cũng không phải đang thân mật với con, anh ấy chỉ đang nhìn chị qua con thôi, con biết anh ấy rất yêu chị con, con cũng biết anh ấy hoàn toàn không có ý gì với con, chỉ là… chỉ là hiện giờ con mới thật sự hiểu được, anh ấy yêu chị Nhu đến mức nào …”
Anh đứt quãng nói hết câu, lời lẽ hơi lộn xộn, nhưng Lục Ly lại nghe hiểu toàn bộ.
Tạ Kiến Vi rất đau khổ, anh đau khổ với thân phận người thay thế của mình. Mỗi một ngày nỗi khổ ấy lại càng nhiều lên, bởi vì những điều này vốn dĩ dành cho người chị đã khuất của anh, mà người Lục Ngôn nhớ thương cũng là chị của anh, anh chỉ như một tên trộm, đánh cắp tất cả những gì vốn thuộc về chị của mình. Anh không thể nào vui được, càng ngày anh càng hiểu rõ mình và Lục Ngôn không thể bên nhau, cũng ngày càng nhận thấy chính mình hèn hạ vô sỉ đến mức nào.
Anh áy náy, anh tự trách, từng ngày từng đêm anh đều như đang bị tra tấn.
Lục Ly giật mình bừng tỉnh, lúc này hắn mới nhận ra mình với Tạ Kiến Vi khác nhau.
Tạ Kiến Vi nào không biết xấu hổ như hắn, càng không ích kỷ như hắn, hắn chỉ cần được sắm vai kẻ thế thân cũng thấy hạnh phúc, nhưng điều này lại là sự tra tấn khắc nghiệt nhất với Tạ Kiến Vi.
Tạ Kiến Vi tôn trọng chị của mình, vậy nên anh càng không thể chịu đựng được việc mình làm vấy bẩn tình yêu của chị.
Anh miễn cưỡng phối hợp, nhưng trong lòng lại đang bị dày vò.
Hóa ra Tạ Kiến Vi cũng không muốn ở bên cạnh Lục Ngôn theo cách đó, anh không muốn ở bên cạnh một người không thương mình, cho dù người đó có là Lục Ngôn mà anh yêu sâu sắc.
Trái tim Lục Ly run rẩy, bởi vì hắn lại nghe được câu nói tiếp theo của Tạ Kiến Vi.
“Chúng ta nói cho anh Ngôn có được không…” Tạ Kiến Vi dường như không thể nào chấp nhận nổi nữa, “Anh Ngôn đã bình phục rất ổn rồi, nói rõ cho anh ấy sự thật đi, cho anh ấy biết chân tướng mọi việc.”
Lục Ly không dám lên tiếng, Tạ Kiến Vi níu lấy quần áo của hắn, các đốt ngón tay tái nhợt hiện rõ, bộc lộ rõ sự đau khổ của anh: “Con thật sự không chịu nổi nữa, con không thể tiếp tục ở bên cạnh anh ấy nữa, con không diễn được nữa.”
Lục Ly rốt cục ôm lấy anh, phải hơi thở ấm áp sát bên tai anh: “Con thật sự muốn em ấy tỉnh táo lại sao?”
Tạ Kiến Vi ra sức gật đầu.
Lục Ly lại nói: “Nếu vậy, con mãi mãi không thể có được em ấy.”
Tạ Kiến Vi yên lặng, bỗng nhiên lộ rõ vẻ mệt mỏi: “Con mãi mãi không thể có được anh ấy, ba, con đã nói rồi, chúng ta đều giống nhau.”
Giống nhau sao? Giống nhau như thế nào đây?
Lục Ly gác cằm lên trán anh cọ cọ, không lên tiếng.
Tạ Kiến Vi gần như van xin, nói: “Con không thể cứ lừa anh Ngôn mãi như thế được, con tin nhất định anh ấy có thể chấp nhận được, nhất định có thể, đúng không?”
Trong giọng nói của anh còn ẩn chứa sự sợ hãi, anh đang lo lắng, không phải lo lắng khi nói rõ sự thật sẽ mãi mãi mất đi Lục Ngôn, mà là sợ hắn không chấp nhận được rồi bệnh hoài không khỏi.
Tạ Kiến Vi lo lắng Lục Ly không hiểu được, cho nên nói thẳng ra: “Anh Ngôn nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đúng không? Con làm như vậy sẽ không khiến anh ấy gặp chuyện gì không hay đâu đúng không?”
Ý chí của Thần sẽ không để cho hắn gặp chuyện không may, chỉ cần Thần giúp hắn.
Hiển nhiên chỉ cần Tạ Kiến Vi cầu xin, Thần của anh sẽ nguyện vì anh máu chảy đầu rơi.
Lục Ly an ủi: “Yên tâm, không sao đâu, bác sĩ cũng đã nói Lục Ngôn bình phục kha khá rồi, nó cũng nên thật sự tỉnh lại.”
Tạ Kiến Vi không cần biết lời bác sĩ nói là gì, nhưng nếu Lục Ly đã bảo được vậy nhất định là được.
Tạ Kiến Vi từ từ thở phào, anh được ôm trong lồng ngực Lục Ly, hai người tách ra lâu như vậy, giờ lại nghe được hơi thở của hắn, lòng đã sớm râm ran.
Có điều tình huống trước mắt dường như không thích hợp làm tình lắm?
Nhưng mà muốn …quá, thì phải làm sao?
Hai mắt Tạ Kiến Vi sáng lên, nghĩ ra một chuyện, say rượu làm bừa thì sao nhỉ?
Anh lập tức nói với giọng đầy đắng cay: “Ba, có thể uống một chén với con không?”
—
Tác giả có lời muốn nói: nó: các ngươi không cho ta ra chiêu, ta tự mình nghĩ ra một diệu kế! Nhưng mà… sao vẫn không chia rẽ hai người vậy, tức quá trời!
Danh sách chương