editor & Beta: Hạ Tử Lâm.
Nấu đồ ăn ngon cho cả hai ăn xong, Khúc Quân liền vội vàng mở Đầu Cuối ra lên mạng vũ trụ, quả nhiên Tiểu Đinh đã chờ trước cửa hàng.
"Ông chủ, em có khả năng không thể tiếp tục làm nữa."
Thiếu niên cúi đầu, giọng nói có chút buồn rầu, nhìn qua giống như....... Khúc Quân có chút khó hiểu nói:
"Tại sao? Nếu như là........."
"Không, ông chủ anh đã giúp em rất nhiều, em........" Tiểu Đinh ngẩng đầu nhìn hắn, cuối cùng lại vẫn im lặng.
Hai người liền lâm vào giằng co, một lúc lâu sau Khúc Quân mở miệng:
"Được rồi, em vui vẻ là tốt rồi." Nói xong đóng lại cửa hàng đã sắp mở ra, từ trong Đầu Cuối của bản thân chuyển một số tiền cho Tiểu Đinh:
"Đây là tiền lương tháng này của em, anh dạo này cũng có chút chuyện, cửa hàng trước hết cứ đóng cửa một thời gian ngắn."
"Nếu em hối hận, có thể trực tiếp nhắn vào Đầu Cuối của anh." Nói xong cuối cùng một câu, Khúc Quân xoay người logout, trong khả năng của mình hắn đã giúp hết cỡ rồi, con đường của mình quả nhiên cần tự mình đi.
Tiểu Đinh nắm Đầu Cuối trong tay, qua một lúc mới biến mất tại chỗ, có một số việc không phải cứ nghĩ là có thể làm được, điều duy nhất mình có thể làm là không gây rắc rối cho ông chủ, may mắn mình tỉnh ngộ sớm.
Khúc Quân cũng không trực tiếp logout, trong nhà có thêm một con chó và một đứa trẻ, có rất nhiều đồ dùng cần phải mua thêm, cũng có rất nhiều giấy tờ cần giải quyết. Thế kỉ hai mươi mốt nuôi thú cưng đều phải đăng kí, huống chi là thời đại Vũ Trụ, thông qua lời nói là không được, hắn bán cây cảnh trên mạng vũ trụ đều có đăng kí nhập kho.
Cho nên Hao Thiên Khuyển nếu muốn xuất hiện hợp pháp ở thời đại này, có thể...... còn có chút khó khăn==, bộ dáng của nó rất phản cổ, khắp toàn bộ Vũ Trụ cũng không thể tìm thấy con chó nào nhỏ như vậy, cho dù hắn có làm giả giấy căn cước cũng không đem ra được, thân phận của Chu Mật mức độ khó khăn có thể còn cao hơn rất nhiều.
Mua một đống đồ dùng và quần áo của trẻ em, Khúc Quân nhìn tiền vũ trụ của mình, cảm thấy bản thân quả thật cần phải kiếm thêm nghề tay trái.
Khi Khúc Quân đang tiêu tiền thì Hao Thiên Khuyển đang lén lút đùn đẩy Đầu Cuối Khúc Quân cho nó đi, móng vuốt rất lưu loát ấn xuống giáo trình học tập ngôn ngữ Vũ Trụ mà mấy ngày trước Khúc Quân đặt ra.
Đứa nhỏ vừa thấy liền cảm động, chỉ số thông minh của Nhị Cẩu quả nhiên không giống chó bình thường, chẳng qua giáo trình cho trẻ nhỏ này cậu đã sớm học tám đời rồi, vì vậy cậu vén tay áo đưa Quang Não trên tay cho Nhị Cẩu thấy, Quang Não này vẫn là người mẹ đã qua đời lưu lại cho, cậu vẫn giấu rất tốt, trước mặt người ngoài đều giấu rất kĩ, dù sao giá trị của Quang Não so với Đầu cuối giống như một với một trăm:
"Tao có Quang Não, Đầu Cuối mi giữ lại cho chính mình chơi đi."
Trong mắt Hao Thiên Khuyển hiện lên dấu chấm hỏi thật to, Quang Não là cái quỷ gì? Làm một con chó trung thành chỉ biết bán manh đánh nhau, Hao Thiên Khuyển mặc dù là ở thời kì Hồng Hoang trình độ văn hóa còn có vẻ khó khăn, đến Vũ Trụ...... Nó đã hoàn toàn bị thời đại này ruồng bỏ.
Đứa nhỏ kỳ lạ hiểu được nó thắc mắc, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác về sự ưu việt và tự hào, vì thế bắt đầu bắt tay vô giảng dạy. Chuyện ngươi dạy một con chó dùng Quang Não, trí tưởng tượng đúng là đủ lạ.
Lúc Khúc Quân trở về, vừa vặn nghe được đứa nhỏ ôm đầu Hao Thiên Khuyển hứa hẹn:
"Nhị Cẩu, mi yên tâm, chờ tao kiếm được tiền, nhất định mua cho mi Quang Não dành cho thú cưng tốt nhất thế giới."
...............Mặc dù có chút cảm động, nhưng Khúc Quân vẫn thực tàn nhẫn truyền âm cảnh cáo Hao Thiên Khuyển tốt nhất không nên dùng Quang Não. ╭(╯^╰)╮Hắn mới không phải ghen tị hắn không được đứa nhỏ hoan nghênh như Nhị Cẩu đâu!
Thời đại Vũ Trụ, người muốn nhàn có thể rất nhàn, nhưng nếu là người muốn làm việc, cũng có thể làm việc thành con chó. Khúc Quân là người trước. mà bạn thân Nold của hắn ở học viện đại khái chính là máy bay chiến đấu trong nhóm người sau, mà một người như máy bay chiến đấu như vậy lại có thời gian mời hắn ăn cơm, Khúc Quân dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết vô sự xum xoe, phi gian tức trộm!*
* Nguyên gốc: 无事献殷勤,非奸即盗 nghĩa là không có chuyện gì mà tự dưng đối xử tốt, không phải kẻ gian cũng là trộm. Ý chỉ người đột nhiên tốt không biết có ý đồ gì hay không
Chẳng qua hắn cũng đang có chuyện muốn tìm cậu ta, cho nên rất vui vẻ đồng ý, trước khi rời nhà hắn còn dặn dò đứa nhỏ trông coi Nhị Cẩu, đừng cho nó đụng vào đồ điện, tốt nhất là dạy nó học ngôn ngữ Vũ Trụ, đứa nhỏ đối việc này luôn miệng đồng ý, đặc biệt là sau khi Khúc Quân nướng một đống bánh ngọt cho buổi trưa đưa cho một người một chó.
Chỗ ở của Khúc Quân là thành phố Giang Nam - một trong ba thành phố lớn được xây dựng lại sau mạt thế, đương nhiên ở một nơi tấc đất tấc vàng như thành phố lớn này, biệt thự nhỏ của hắn tất nhiên ở ngoại thành, mà nguyên nhân hắn định cư ở đây cũng rất đơn giản, dù sao trước khi xuyên đến Hồng Hoang thì hắn cũng sinh hoạt ở trên mảnh đất này.
Địa điểm hẹn sẵn là ở một tiệm cơm bên ngoài viện nghiên cứu cây cảnh, lúc Khúc Quân đến Nold đã đến. Trước kia hắn làm thực tập sinh ở viện nghiên cứu cây cảnh, tất nhiên quen thuộc nơi này, đi đến vị trí cũ nhìn thấy Nold, khác với Khúc Quân là "Dân bản xứ", Nold là Vũ Trụ người di dân, một mái tóc màu xanh biển cùng đôi mắt đỏ như lửa, màu sắc đối lập đặc trưng dữ dội như vậy cho dù muốn người khác nhận nhầm cũng rất khó.
"Yo! Bạn thân thiết nhất của tớ, cậu chắc chắn không biết nơi này của A Hán mới ra món ngon mới, mùi vị kia....." Vẻ mặt tràn đầy hưởng thụ. À đúng rồi, A Hán là đầu bếp kiêm ông chủ của tiệm này.
"Nold! Cậu không cần lấy đồ ăn ngon ra dụ dỗ tớ, mỗi lần cậu bảo tớ bạn thân thiết nhất, tớ chỉ biết là cậu muốn bán bạn bè!" Nếu không phải có chuyện cần nhờ cậu ta giúp, hắn thật sự rất muốn quay đầu đi luôn, tại sao bạn bè mà hắn kết bạn ở Vũ Trụ so với ở Hồng Hoang cảm giác còn không đáng tin hơn.
A? Hình như vừa mới để lộ chuyện khó lường gì đó.
"Ồ, Khúc Khúc cậu tốt nhất! Cậu chắc chắn không nỡ trơ mắt nhìn tớ mất đi công việc mà tớ yêu thích nhất này đúng không!" Vừa nói vừa khóc ôm bắp đùi của Khúc Quân, a? Ngươi nói mặt mũi là cái gì? Đó là cái gì, nó có thể giúp ngươi giữ được công tác không?
"Nold, cậu rõ ràng có thể......." Một hoàng tử ngoại tinh như cậu, đem thân phận ra chớp mắt là được nhận vô viện nghiên cứu tốt nhất, đừng có bắt chước hành động mai danh ẩn tích gì gì đó, trung nhị bệnh* của cậu chẳng lẽ còn chưa hết hay sao?
*中二病 (Chūnibyō - Trung nhị bệnh) là một từ lóng xuất phát từ, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì, khoảng năm 2 Trung học cơ sở (hay sơ trung - hệ thống giáo dục Nhật Bản). Cách nói "bệnh" trong "Trung nhị bệnh" thực ra không chính xác, các yêu cầu nghĩa y học của bệnh hay rối loạn tâm thần là hoàn toàn độc lập với định nghĩa này. Tại Việt Nam, Chūnibyō còn được gọi là "hội chứng tuổi dậy thì", "hội chứng tuổi teen" hay "hoang tưởng tuổi đậy thì".
"Không, cậu không hiểu! Đây là lý tưởng cao nhất của tớ, tớ tuyệt đối không cho phép........" Khúc Quân nghe đến hai chữ lý tưởng nhanh trí dùng pháp lực đóng kín thính giác.
Nửa tiếng sau, hắn gõ cái bàn kêu cậu ta dừng lại:
"Nói đi."Cái tên trâu bò nhà cậu!
Trong nháy mắt mưa gió biến mất, Nold chậm chạp lau nước mắt vốn không có trên mặt, há miệng uống một ly nước:
"Sảng khoái! À đúng rồi, là như vậy, sở nghiên cứu của chúng tớ gần đây đào được một gốc thực vật, nói chính xác là một đóa hoa!" Khi kể vẻ mặt Nold hiện lên vẻ say mê:
"Khúc Khúc cậu không biết đâu, những vệt sáng vờn quanh rực rỡ như những tinh thể lấp lánh từ các ngôi sao, từng mảng từng mảng đỏ rực giống như muốn bốc cháy lên."
"Tớ dám cá, đây là bông hoa đẹp nhất mà đời tớ từng gặp qua! Nó thật sự khiến cho người ta say mê!"
== Người Vũ Trụ ngu ngốc, trên mặt đất Trung Quốc trước kia hoa gì mà không có, điều này có gì phải kinh ngạc:
"Vậy thì tốt rồi!"
Vẻ mặt Nold thảm thương:
"Khúc Khúc, nhưng đang lúc tớ định lấy tế bào thực vật của nó thì nó biến mất QAQ!" Sở trưởng cương quyết cho rằng cậu làm mất, nói cho cậu thời gian 3 ngày khiến cậu nhanh chóng từ chức hoặc trong vòng 3 ngày tìm được nó, cậu.....qaq rõ ràng cái gì cũng chưa có làm mà!
"Cho nên?"
"Cho nên tớ đã nghĩ đến Khúc Khúc, Khúc Khúc cậu là người có lực tương tác với hoa cỏ mạnh nhất mà tớ từng gặp, tuy cậu chỉ có cấp A, nhưng tớ tin tưởng cậu chắc chắn có thể triệu hồi hoa mộng hoan!" Khuôn mặt tràn đầy mong đợi.
Khúc Quân..........Hôm nay thực sự là không nên tới.
"Cậu xem, đây là ảnh tớ chụp hoa mộng hoan, biết bao xinh đẹp, biết bao thần thánh, biết bao......." Vẻ mặt như si như say.
== Sau khi Khúc Quân nhìn thấy ảnh, yên lặng chụp lại gửi tới Đầu Cuối của Hao Thiên Khuyển: Nhị Cẩu, ngươi nhìn xem đây có phải Bách hoa không?
Toàn bộ lông trên người Hao Thiên Khuyển đều dựng hết lên!
Nấu đồ ăn ngon cho cả hai ăn xong, Khúc Quân liền vội vàng mở Đầu Cuối ra lên mạng vũ trụ, quả nhiên Tiểu Đinh đã chờ trước cửa hàng.
"Ông chủ, em có khả năng không thể tiếp tục làm nữa."
Thiếu niên cúi đầu, giọng nói có chút buồn rầu, nhìn qua giống như....... Khúc Quân có chút khó hiểu nói:
"Tại sao? Nếu như là........."
"Không, ông chủ anh đã giúp em rất nhiều, em........" Tiểu Đinh ngẩng đầu nhìn hắn, cuối cùng lại vẫn im lặng.
Hai người liền lâm vào giằng co, một lúc lâu sau Khúc Quân mở miệng:
"Được rồi, em vui vẻ là tốt rồi." Nói xong đóng lại cửa hàng đã sắp mở ra, từ trong Đầu Cuối của bản thân chuyển một số tiền cho Tiểu Đinh:
"Đây là tiền lương tháng này của em, anh dạo này cũng có chút chuyện, cửa hàng trước hết cứ đóng cửa một thời gian ngắn."
"Nếu em hối hận, có thể trực tiếp nhắn vào Đầu Cuối của anh." Nói xong cuối cùng một câu, Khúc Quân xoay người logout, trong khả năng của mình hắn đã giúp hết cỡ rồi, con đường của mình quả nhiên cần tự mình đi.
Tiểu Đinh nắm Đầu Cuối trong tay, qua một lúc mới biến mất tại chỗ, có một số việc không phải cứ nghĩ là có thể làm được, điều duy nhất mình có thể làm là không gây rắc rối cho ông chủ, may mắn mình tỉnh ngộ sớm.
Khúc Quân cũng không trực tiếp logout, trong nhà có thêm một con chó và một đứa trẻ, có rất nhiều đồ dùng cần phải mua thêm, cũng có rất nhiều giấy tờ cần giải quyết. Thế kỉ hai mươi mốt nuôi thú cưng đều phải đăng kí, huống chi là thời đại Vũ Trụ, thông qua lời nói là không được, hắn bán cây cảnh trên mạng vũ trụ đều có đăng kí nhập kho.
Cho nên Hao Thiên Khuyển nếu muốn xuất hiện hợp pháp ở thời đại này, có thể...... còn có chút khó khăn==, bộ dáng của nó rất phản cổ, khắp toàn bộ Vũ Trụ cũng không thể tìm thấy con chó nào nhỏ như vậy, cho dù hắn có làm giả giấy căn cước cũng không đem ra được, thân phận của Chu Mật mức độ khó khăn có thể còn cao hơn rất nhiều.
Mua một đống đồ dùng và quần áo của trẻ em, Khúc Quân nhìn tiền vũ trụ của mình, cảm thấy bản thân quả thật cần phải kiếm thêm nghề tay trái.
Khi Khúc Quân đang tiêu tiền thì Hao Thiên Khuyển đang lén lút đùn đẩy Đầu Cuối Khúc Quân cho nó đi, móng vuốt rất lưu loát ấn xuống giáo trình học tập ngôn ngữ Vũ Trụ mà mấy ngày trước Khúc Quân đặt ra.
Đứa nhỏ vừa thấy liền cảm động, chỉ số thông minh của Nhị Cẩu quả nhiên không giống chó bình thường, chẳng qua giáo trình cho trẻ nhỏ này cậu đã sớm học tám đời rồi, vì vậy cậu vén tay áo đưa Quang Não trên tay cho Nhị Cẩu thấy, Quang Não này vẫn là người mẹ đã qua đời lưu lại cho, cậu vẫn giấu rất tốt, trước mặt người ngoài đều giấu rất kĩ, dù sao giá trị của Quang Não so với Đầu cuối giống như một với một trăm:
"Tao có Quang Não, Đầu Cuối mi giữ lại cho chính mình chơi đi."
Trong mắt Hao Thiên Khuyển hiện lên dấu chấm hỏi thật to, Quang Não là cái quỷ gì? Làm một con chó trung thành chỉ biết bán manh đánh nhau, Hao Thiên Khuyển mặc dù là ở thời kì Hồng Hoang trình độ văn hóa còn có vẻ khó khăn, đến Vũ Trụ...... Nó đã hoàn toàn bị thời đại này ruồng bỏ.
Đứa nhỏ kỳ lạ hiểu được nó thắc mắc, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác về sự ưu việt và tự hào, vì thế bắt đầu bắt tay vô giảng dạy. Chuyện ngươi dạy một con chó dùng Quang Não, trí tưởng tượng đúng là đủ lạ.
Lúc Khúc Quân trở về, vừa vặn nghe được đứa nhỏ ôm đầu Hao Thiên Khuyển hứa hẹn:
"Nhị Cẩu, mi yên tâm, chờ tao kiếm được tiền, nhất định mua cho mi Quang Não dành cho thú cưng tốt nhất thế giới."
...............Mặc dù có chút cảm động, nhưng Khúc Quân vẫn thực tàn nhẫn truyền âm cảnh cáo Hao Thiên Khuyển tốt nhất không nên dùng Quang Não. ╭(╯^╰)╮Hắn mới không phải ghen tị hắn không được đứa nhỏ hoan nghênh như Nhị Cẩu đâu!
Thời đại Vũ Trụ, người muốn nhàn có thể rất nhàn, nhưng nếu là người muốn làm việc, cũng có thể làm việc thành con chó. Khúc Quân là người trước. mà bạn thân Nold của hắn ở học viện đại khái chính là máy bay chiến đấu trong nhóm người sau, mà một người như máy bay chiến đấu như vậy lại có thời gian mời hắn ăn cơm, Khúc Quân dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết vô sự xum xoe, phi gian tức trộm!*
* Nguyên gốc: 无事献殷勤,非奸即盗 nghĩa là không có chuyện gì mà tự dưng đối xử tốt, không phải kẻ gian cũng là trộm. Ý chỉ người đột nhiên tốt không biết có ý đồ gì hay không
Chẳng qua hắn cũng đang có chuyện muốn tìm cậu ta, cho nên rất vui vẻ đồng ý, trước khi rời nhà hắn còn dặn dò đứa nhỏ trông coi Nhị Cẩu, đừng cho nó đụng vào đồ điện, tốt nhất là dạy nó học ngôn ngữ Vũ Trụ, đứa nhỏ đối việc này luôn miệng đồng ý, đặc biệt là sau khi Khúc Quân nướng một đống bánh ngọt cho buổi trưa đưa cho một người một chó.
Chỗ ở của Khúc Quân là thành phố Giang Nam - một trong ba thành phố lớn được xây dựng lại sau mạt thế, đương nhiên ở một nơi tấc đất tấc vàng như thành phố lớn này, biệt thự nhỏ của hắn tất nhiên ở ngoại thành, mà nguyên nhân hắn định cư ở đây cũng rất đơn giản, dù sao trước khi xuyên đến Hồng Hoang thì hắn cũng sinh hoạt ở trên mảnh đất này.
Địa điểm hẹn sẵn là ở một tiệm cơm bên ngoài viện nghiên cứu cây cảnh, lúc Khúc Quân đến Nold đã đến. Trước kia hắn làm thực tập sinh ở viện nghiên cứu cây cảnh, tất nhiên quen thuộc nơi này, đi đến vị trí cũ nhìn thấy Nold, khác với Khúc Quân là "Dân bản xứ", Nold là Vũ Trụ người di dân, một mái tóc màu xanh biển cùng đôi mắt đỏ như lửa, màu sắc đối lập đặc trưng dữ dội như vậy cho dù muốn người khác nhận nhầm cũng rất khó.
"Yo! Bạn thân thiết nhất của tớ, cậu chắc chắn không biết nơi này của A Hán mới ra món ngon mới, mùi vị kia....." Vẻ mặt tràn đầy hưởng thụ. À đúng rồi, A Hán là đầu bếp kiêm ông chủ của tiệm này.
"Nold! Cậu không cần lấy đồ ăn ngon ra dụ dỗ tớ, mỗi lần cậu bảo tớ bạn thân thiết nhất, tớ chỉ biết là cậu muốn bán bạn bè!" Nếu không phải có chuyện cần nhờ cậu ta giúp, hắn thật sự rất muốn quay đầu đi luôn, tại sao bạn bè mà hắn kết bạn ở Vũ Trụ so với ở Hồng Hoang cảm giác còn không đáng tin hơn.
A? Hình như vừa mới để lộ chuyện khó lường gì đó.
"Ồ, Khúc Khúc cậu tốt nhất! Cậu chắc chắn không nỡ trơ mắt nhìn tớ mất đi công việc mà tớ yêu thích nhất này đúng không!" Vừa nói vừa khóc ôm bắp đùi của Khúc Quân, a? Ngươi nói mặt mũi là cái gì? Đó là cái gì, nó có thể giúp ngươi giữ được công tác không?
"Nold, cậu rõ ràng có thể......." Một hoàng tử ngoại tinh như cậu, đem thân phận ra chớp mắt là được nhận vô viện nghiên cứu tốt nhất, đừng có bắt chước hành động mai danh ẩn tích gì gì đó, trung nhị bệnh* của cậu chẳng lẽ còn chưa hết hay sao?
*中二病 (Chūnibyō - Trung nhị bệnh) là một từ lóng xuất phát từ, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì, khoảng năm 2 Trung học cơ sở (hay sơ trung - hệ thống giáo dục Nhật Bản). Cách nói "bệnh" trong "Trung nhị bệnh" thực ra không chính xác, các yêu cầu nghĩa y học của bệnh hay rối loạn tâm thần là hoàn toàn độc lập với định nghĩa này. Tại Việt Nam, Chūnibyō còn được gọi là "hội chứng tuổi dậy thì", "hội chứng tuổi teen" hay "hoang tưởng tuổi đậy thì".
"Không, cậu không hiểu! Đây là lý tưởng cao nhất của tớ, tớ tuyệt đối không cho phép........" Khúc Quân nghe đến hai chữ lý tưởng nhanh trí dùng pháp lực đóng kín thính giác.
Nửa tiếng sau, hắn gõ cái bàn kêu cậu ta dừng lại:
"Nói đi."Cái tên trâu bò nhà cậu!
Trong nháy mắt mưa gió biến mất, Nold chậm chạp lau nước mắt vốn không có trên mặt, há miệng uống một ly nước:
"Sảng khoái! À đúng rồi, là như vậy, sở nghiên cứu của chúng tớ gần đây đào được một gốc thực vật, nói chính xác là một đóa hoa!" Khi kể vẻ mặt Nold hiện lên vẻ say mê:
"Khúc Khúc cậu không biết đâu, những vệt sáng vờn quanh rực rỡ như những tinh thể lấp lánh từ các ngôi sao, từng mảng từng mảng đỏ rực giống như muốn bốc cháy lên."
"Tớ dám cá, đây là bông hoa đẹp nhất mà đời tớ từng gặp qua! Nó thật sự khiến cho người ta say mê!"
== Người Vũ Trụ ngu ngốc, trên mặt đất Trung Quốc trước kia hoa gì mà không có, điều này có gì phải kinh ngạc:
"Vậy thì tốt rồi!"
Vẻ mặt Nold thảm thương:
"Khúc Khúc, nhưng đang lúc tớ định lấy tế bào thực vật của nó thì nó biến mất QAQ!" Sở trưởng cương quyết cho rằng cậu làm mất, nói cho cậu thời gian 3 ngày khiến cậu nhanh chóng từ chức hoặc trong vòng 3 ngày tìm được nó, cậu.....qaq rõ ràng cái gì cũng chưa có làm mà!
"Cho nên?"
"Cho nên tớ đã nghĩ đến Khúc Khúc, Khúc Khúc cậu là người có lực tương tác với hoa cỏ mạnh nhất mà tớ từng gặp, tuy cậu chỉ có cấp A, nhưng tớ tin tưởng cậu chắc chắn có thể triệu hồi hoa mộng hoan!" Khuôn mặt tràn đầy mong đợi.
Khúc Quân..........Hôm nay thực sự là không nên tới.
"Cậu xem, đây là ảnh tớ chụp hoa mộng hoan, biết bao xinh đẹp, biết bao thần thánh, biết bao......." Vẻ mặt như si như say.
== Sau khi Khúc Quân nhìn thấy ảnh, yên lặng chụp lại gửi tới Đầu Cuối của Hao Thiên Khuyển: Nhị Cẩu, ngươi nhìn xem đây có phải Bách hoa không?
Toàn bộ lông trên người Hao Thiên Khuyển đều dựng hết lên!
Danh sách chương