Khi thang máy dừng ở tầng 23, Cố Cách Cách và Miêu Tư Lý cùng bước ra, còn Miêu Nhã tiếp tục lên tầng 25.
Vừa bước xuống hành lang, hai cô liền cảm thấy bầu không khí hôm nay rất khác thường. Quả nhiên sau khi đi vào, liền nhìn thấy cả văn phòng bình thường vắng lặng trở nên nhốn nháo, chen lấn giống như chợ rau. Động Bàn Tơ bỗng chốc biến thành Hoa Quả Sơn, bên trong xuất hiện rất nhiều động vật giống đực.
Không cần phải nói, lúc này chắc chắn Cao Ngôn đang ở trong phòng giám đốc của Miêu Tư Lý.
"Không phải đàn ông của cả tòa nhà này đều bị Ngôn Ngôn nhà em hấp dẫn tới đấy chứ?" Cố Cách Cách châm chọc. Vừa nãy ở trong xe, Miêu Tư Lý và Miêu Nhã mở miệng là gọi Ngôn Ngôn, xưng hô vô cùng thân mật, nghe thấy mà cả người cô không chút thoải mái.
Miêu Tư Lý chẳng những không cảm nhận được Cố Cách Cách hờn dỗi, còn cười cười: "Thế này tính là gì? Có một lần em cùng Ngôn Ngôn đi tham gia một buổi lễ, cả quảng trường hơn ngàn người thì ít nhất tám trăm là đàn ông. Ngôi sao mà, huống chi Ngôn Ngôn còn là mỹ nhân như vậy, đương nhiên phải có mị lực rồi."
Cố Cách Cách nhìn bộ dạng "một người đắc đạo, gà chó lên trời" của cô càng không vui, dùng cùi chỏ đẩy cô.
Miêu Tư Lý không thể không buông cánh tay đang ôm quanh eo Cố Cách Cách, cau mày muốn hỏi cô định làm gì, lại thấy Cố Cách Cách bước trên giày cao gót hệt như cà kheo (...), phong tư trác tuyệt chen vào trong đám người.
Người ngoài không biết giao tình của Cao Ngôn và Miêu Tư Lý, nên khi nhìn thấy Cố Cách Cách tiến vào liền vây lấy cô, bắt đầu nhốn nháo.
Một người nói: "Trưởng phòng Cố, chị có thể giúp tôi xin một chữ ký của Cao Ngôn không?"
Người khác nói: "Trưởng phòng Cố, chị hỏi Cao Ngôn giúp tôi, có thể chụp cùng tôi một tấm ảnh không?"
Một người khác lại nói: "Trưởng phòng Cố, mời Cao Ngôn ra đây nói một câu đi."
"..."
Cố Cách Cách bị nước miếng của bọn họ văng đến váng đầu. Cô và Cao Ngôn chẳng quen thuộc, không đi tìm Miêu Tư Lý tìm cô làm gì?
Tống Tiền thật vất vả đẩy hai người đàn ông cao to ra mới chen đến được cạnh Cố Cách Cách: "Trưởng phòng Cố, Cao Ngôn đang ở văn phòng chờ chị."
"Ở văn phòng của tôi?" Cố Cách Cách rốt cuộc hiểu vì sao người bị vây là cô. Nhìn lại phía Miêu Tư Lý vẫn đang đứng ngoài đám người, nói với Tống Tiền: "Cô giúp tôi nói lại với giám đốc Miêu. Tôi mặc kệ cô ấy dùng văn hay dùng binh, tóm lại trong vòng một phút, dọn sạch sẽ những người này đi. Không chịu đi thì fire luôn cho tôi, nếu vẫn không đi nữa liền kill rụng hết. Bộ đây là chỗ được xem là câu lạc bộ đêm sao? (...)" Nói xong lại bước trên giày cao gót, phong tư trác tuyệt chen vào văn phòng của mình, chắn hết ngoài cửa đám mê gái phía sau.
Vì thế, sau khi Cố Cách Cách vào văn phòng không lâu, không biết Miêu Tư Lý lấy đâu ra một chiếc loa lớn (...), lớn tiếng nói: "Mọi người trong văn phòng nghe đây. Các người đã bị bao vây... Nhân viên không phải trong tầng này lập tức out cho tôi, không thì chờ nhận thư sa thải đi!"
Chỉ sau vài giây đồng hồ, người đã trốn không còn một mống, ngay cả bầy yêu tinh của AK và NILE cũng theo trốn ra ngoài, sau khi ý thức được mới có tật giật mình rón ra rón rén vào trong.
"Văn phòng của giám đốc Miêu ở ngay bên cạnh, cô Cao có phải đi nhầm rồi không?" Cố Cách Cách buông túi xách, ngồi lên ghế sô pha, vắt chéo chân tao nhã nói, vì ghế làm việc của cô đã bị Cao Ngôn chiếm.
Cao Ngôn xoay ghế dựa, chuyển mặt về phía Cố Cách Cách, cười nói: "Tôi hôm nay đặc biệt tới tìm chị."
"Nếu như là về công việc, tôi sẽ nói chuyện với trợ lý của cô, không dám làm phiền cô Cao đây đại giá. Cô hiện giờ chính là vật cưng của giới giải trí, làm thương tổn đến cô, tôi đảm đương không nổi. Đám fan ở dưới lầu kia thôi cũng đủ đem tôi ngũ mã phanh thây."
Cao Ngôn tựa tay vào bàn đứng dậy, bước đến ngồi cạnh Cố Cách Cách: "Nếu tôi làm chị ngũ mã phanh thây, chẳng phải tôi cũng sẽ bị Miêu Miêu băm thành tám khúc sao? Ai... hàng nghìn hàng vạn sủng ái có ích lợi gì? Người tôi yêu sớm là danh hoa có chủ." Trên mặt là biểu tình thù sâu như biển.
Cố Cách Cách thở dài, giúp cô bổ sung thêm: "Người được cô yêu lại vô cùng thê thảm. Một câu, mạng khổ."
Cao Ngôn cười khẽ: "Cô giáo Cố nói chuyện vẫn cứ hài hước như vậy."
Cố Cách Cách không nói thêm gì chỉ nhún vai, cô không cho rằng Cao Ngôn đơn giản bởi vì quá rảnh rỗi mà tới tìm cô tán gẫu, bên ngoài kia không biết có bao nhiêu ông chủ tay đang cầm túi bạc đầy, hy vọng được cùng Cao Ngôn nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt đây?
Cao Ngôn đột nhiên nói: "Cô giáo Cố, khăn trên cổ của chị bị lệch, để tôi chỉnh lại cho chị." Nói xong liền đưa tay, kéo một góc khăn lụa xuống, sau khi mở ra lại lần nữa thắt vào, tết thành một nơ bướm xinh xắn, rồi cởi hai nút áo sơ mi ra, bỏ khăn vào trong đó.
Rõ ràng động tác của Cao Ngôn rất nhẹ nhàng nhưng Cố Cách Cách lại có cảm giác như hít thở không thông. Nếu giết người không cần đền mạng, cô chắc chắn Cao Ngôn sẽ không chút do dự dùng khăn bóp chết cô.
Cố Cách Cách đợi Cao Ngôn buông tay, cười nói: "Cám ơn."
Cao Ngôn đáp trả bằng một cái mỉm cười: "Đừng khách sáo." rồi cảm thán, "Miêu Miêu làm tình luôn có thói quen thích cắn cổ, nhiều năm rồi mà vẫn không chịu sửa."
Ngực giống như bị người đấm, Cố Cách Cách thở có chút khó khăn. Cô đương nhiên biết Miêu Tư Lý có thói quen xấu như vậy, dù nói bao nhiêu lần vẫn không đổi được. Buổi sáng rửa mặt, khi nhìn thấy trên cổ mình đầy dấu hôn đỏ, thật muốn đánh cô mấy quyền, ngày hè mà còn phải dùng khăn lụa để che mấy dấu hôn này.
Cố Cách Cách không nói gì, chờ cô nói tiếp, cũng mơ hồ đoán được mục đích cô ta tới lần này.
Cao Ngôn lại đứng dậy, lấy từ trong túi xách của mình một chiếc CD, đưa cho Cố Cách Cách: "Đây là album mới của tôi. Cô giáo Cố có thời gian nghe một chút, rồi cho tôi chút ý kiến."
Cố Cách Cách do dự một lúc mới tiếp nhận CD, cũng không hề liếc mắt, lập tức đưa ra sau thắt lưng. Cố Cách Cách biết, tay cô đang run rẩy, lại cười nói: "Diễn giỏi hát hay, cô Cao thật đa năng đa nghệ, càng mang lại nhiều lợi ích cho nền điện ảnh nước nhà."
"Đa tạ Cô giáo Cố khích lệ, hôm nay tôi còn chút việc, có thời gian chúng ta cùng nhau uống trà."
Cố Cách Cách rõ ràng chứng kiến trong nụ cười phong tình vạn chủng của cô có một tia ác độc, thản nhiên nói: "Đã quen biết nhiều năm, cần gì nữa chứ?"
Một tay Cao Ngôn đã nắm trên khóa cửa, lại quay đầu nói: "Cô giáo Cố có từng nghe tới một câu rất lưu hành trên mạng lúc này không? Chỉ cần công phu cao, Phù Dung cũng gầy thành châm, muốn có được một thứ gì đó, cứ tiếp tục kiên trì sẽ có lúc đoạt được."
Cố Cách Cách nhìn cô mở cửa, thấy Miêu Tư Lý cũng đang đứng ở cửa giơ cao tay chuẩn bị gõ đi vào.
"Hử, cậu định đi sao?" Miêu Tư Lý hỏi Cao Ngôn.
Cao Ngôn lắc đầu nói: "Quản lý của mình đang ở trên lầu. Hợp đồng còn vài chi tiết nhỏ chưa quyết định được, bây giờ mình lên tìm dì nói chút việc."
Miêu Tư Lý nhường lối cho cô: "Nếu trưa không bận, thì cùng nhau đi ăn một bữa."
Cao Ngôn cười ý vị thâm trường: "Nếu cậu một mình mời, mình sẽ rất thích, nhưng nếu mời mình mà đem theo bóng đèn, vậy thì xin miễn."
Miêu Tư Lý vỗ vai cô: "Vậy lần sau mời cậu thôi. Đúng rồi, ngoài cửa thang máy bị người hâm mộ cậu chắn hết rồi, cẩn thận một chút."
Cao Ngôn chớp chớp mắt nhìn cô: "Nếu lo lắng, cậu có thể đi theo hộ tống mình, mình nhớ cậu là Taekwondo đai đen tứ đẳng."
Miêu Tư Lý xem thường nói: "Thôi đi, với hai vệ sĩ cậu mang theo kia, làm sao còn cần đến mình bảo vệ? Chỉ cần cậu ra lệnh một tiếng, nói không chừng ngay cả người cậu, mình cũng không đến gần nổi."
Cao Ngôn chợt tiến đến bên tai cô, nhẹ nói: "Nếu cậu nguyện ý, đứng nói đến gần, đi vào trong cũng được."
Mặt Miêu Tư Lý lập tức đỏ bừng, còn chột dạ nhìn thoáng qua Cố Cách Cách, sau đó mặt không thay đổi nhìn lại, vội vàng cách Cao Ngôn xa hơn.
Cao Ngôn cười ha hả. Đi ra cửa, chỉ vài bước chân ngắn ngủi mà tất cả đã dùng ánh mắt sùng bái ngắm nhìn. Trong văn phòng có không ít yêu tinh là người hâm mộ Cao Ngôn, nhất là khi cô là nữ nhân vật chính trong một bộ phim vừa chiếu, nổi tiếng đến mức phòng bán vé hết sạch, danh tiếng của cô cũng đi theo tăng vọt.
Miêu Tư Lý đóng cửa, bước tới phía Cố Cách Cách, cười hỏi: "Hai người tán gẫu gì vậy?"
Cố Cách Cách không đợi Miêu Tư Lý đến gần, đã xoay người bước tới phía bàn làm việc. Có điều cô đã quên trên tay còn cầm một thứ, lúc đưa lưng lại vừa lúc hiện ra trước mặt Miêu Tư Lý.
Miêu Tư Lý hỏi: "Đây là cái gì?"
Trên tay trống không, đĩa CD Cao Ngôn đưa đã bị Miêu Tư Lý cầm lấy. Cố Cách Cách cả kinh giật mình biến sắc, vội vàng xoay người, quát lên: "Đưa tôi!"
Miêu Tư Lý bị cô đột nhiên quát to giật mình hoảng sợ, không nói được gì. Nhìn thấy trên mặt Cố Cách Cách vẻ kinh hoàng ít gặp, nghi hoặc cúi đầu nhìn hộp CD, mặt trên ảnh chụp là Cao Ngôn mép váy tung bay, không có gì đặc biệt, chỉ là một album Cao Ngôn mới cho ra mắt. Cô cũng có nghe Cao Ngôn nói đến chuyện này. Chính là vì sao Cố Cách Cách lại phản ứng mạnh đến vậy? Giơ chiếc CD trên tay: "Sao vậy? Bộ cái này có vấn đề gì à?"
Cố Cách Cách cũng biết phản ứng vừa rồi hơi quá, hy vọng Miêu Tư Lý không sinh nghi: "Không có vấn đề gì, chỉ là Cao Ngôn tặng tôi chiếc đĩa, nếu em cần thì nói với cô ta một tiếng là được." Dứt lời, định cướp CD lại.
Miêu Tư Lý lại không để cô như nguyện: "Cái gì của chị với của em chứ? Phân chia rõ ràng như vậy chắc chắn có điều kỳ quái. Không được, em muốn mở ra xem."
Tò mò hại chết cả con mèo đấy, Miêu Tư Lý! Tim Cố Cách Cách như nhảy lên cổ họng, không dám tiếp tục giải thích giấu đầu lòi đuôi. Nhìn Miêu Tư Lý gỡ ra lớp túi bóng trong suốt bên ngoài, mở hộp CD, bên trong ngoại trừ đĩa CD không còn gì khác.
Miêu Tư Lý cầm đĩa CD lên, nhướn mày hỏi: "Trong này có gì kỳ lạ sao?"
Bởi vì đáy lòng Cố Cách Cách hồi hộp cùng lo lắng, mà vẻ mặt rất mất tự nhiên. Nghe Miêu Tư Lý hỏi như vậy, ngay cả khí lực trả lời cũng không có, chỉ muốn tiến đến, cướp lại chiếc CD kia rồi bẻ gãy thành đôi.
Miêu Tư Lý thừa lúc cô còn do dự bỏ CD vào trong đầu máy, một đoạn nhạc du dương truyền ra, vài giây sau là tiếng hát của Cao Ngôn. Hiển nhiên giọng hát đã được xử lý, chỉnh âm cũng thật tốt, không hát được cũng trở thành hát hay. Miêu Tư Lý lớn lên cùng Cao Ngôn, quá quen thuộc với giọng hát vừa cất lên đã lạc nhịp của cô ta, thế mà bài hát này chẳng những không chút lạc nhịp mà còn dịu dàng êm tai, Miêu Tư Lý hoàn toàn có thể tưởng tượng được sự gian khổ của công tác chỉnh sửa hậu kỳ.
Còn Cố Cách Cách sau khi nghe được trong CD thực sự chỉ có tiếng hát của Cao Ngôn, tâm trạng lo lắng mới hoàn toàn buông xuống, theo bản năng lau một chút mồ hôi lạnh trên trán, cô thực sự sợ hãi.
Vai chợt nặng, Miêu Tư Lý từ phía sau ôm lấy cô, cằm để lên vai cô nhẹ hỏi: "Có phải chị có chuyện gì gạt em không?"
Vừa bước xuống hành lang, hai cô liền cảm thấy bầu không khí hôm nay rất khác thường. Quả nhiên sau khi đi vào, liền nhìn thấy cả văn phòng bình thường vắng lặng trở nên nhốn nháo, chen lấn giống như chợ rau. Động Bàn Tơ bỗng chốc biến thành Hoa Quả Sơn, bên trong xuất hiện rất nhiều động vật giống đực.
Không cần phải nói, lúc này chắc chắn Cao Ngôn đang ở trong phòng giám đốc của Miêu Tư Lý.
"Không phải đàn ông của cả tòa nhà này đều bị Ngôn Ngôn nhà em hấp dẫn tới đấy chứ?" Cố Cách Cách châm chọc. Vừa nãy ở trong xe, Miêu Tư Lý và Miêu Nhã mở miệng là gọi Ngôn Ngôn, xưng hô vô cùng thân mật, nghe thấy mà cả người cô không chút thoải mái.
Miêu Tư Lý chẳng những không cảm nhận được Cố Cách Cách hờn dỗi, còn cười cười: "Thế này tính là gì? Có một lần em cùng Ngôn Ngôn đi tham gia một buổi lễ, cả quảng trường hơn ngàn người thì ít nhất tám trăm là đàn ông. Ngôi sao mà, huống chi Ngôn Ngôn còn là mỹ nhân như vậy, đương nhiên phải có mị lực rồi."
Cố Cách Cách nhìn bộ dạng "một người đắc đạo, gà chó lên trời" của cô càng không vui, dùng cùi chỏ đẩy cô.
Miêu Tư Lý không thể không buông cánh tay đang ôm quanh eo Cố Cách Cách, cau mày muốn hỏi cô định làm gì, lại thấy Cố Cách Cách bước trên giày cao gót hệt như cà kheo (...), phong tư trác tuyệt chen vào trong đám người.
Người ngoài không biết giao tình của Cao Ngôn và Miêu Tư Lý, nên khi nhìn thấy Cố Cách Cách tiến vào liền vây lấy cô, bắt đầu nhốn nháo.
Một người nói: "Trưởng phòng Cố, chị có thể giúp tôi xin một chữ ký của Cao Ngôn không?"
Người khác nói: "Trưởng phòng Cố, chị hỏi Cao Ngôn giúp tôi, có thể chụp cùng tôi một tấm ảnh không?"
Một người khác lại nói: "Trưởng phòng Cố, mời Cao Ngôn ra đây nói một câu đi."
"..."
Cố Cách Cách bị nước miếng của bọn họ văng đến váng đầu. Cô và Cao Ngôn chẳng quen thuộc, không đi tìm Miêu Tư Lý tìm cô làm gì?
Tống Tiền thật vất vả đẩy hai người đàn ông cao to ra mới chen đến được cạnh Cố Cách Cách: "Trưởng phòng Cố, Cao Ngôn đang ở văn phòng chờ chị."
"Ở văn phòng của tôi?" Cố Cách Cách rốt cuộc hiểu vì sao người bị vây là cô. Nhìn lại phía Miêu Tư Lý vẫn đang đứng ngoài đám người, nói với Tống Tiền: "Cô giúp tôi nói lại với giám đốc Miêu. Tôi mặc kệ cô ấy dùng văn hay dùng binh, tóm lại trong vòng một phút, dọn sạch sẽ những người này đi. Không chịu đi thì fire luôn cho tôi, nếu vẫn không đi nữa liền kill rụng hết. Bộ đây là chỗ được xem là câu lạc bộ đêm sao? (...)" Nói xong lại bước trên giày cao gót, phong tư trác tuyệt chen vào văn phòng của mình, chắn hết ngoài cửa đám mê gái phía sau.
Vì thế, sau khi Cố Cách Cách vào văn phòng không lâu, không biết Miêu Tư Lý lấy đâu ra một chiếc loa lớn (...), lớn tiếng nói: "Mọi người trong văn phòng nghe đây. Các người đã bị bao vây... Nhân viên không phải trong tầng này lập tức out cho tôi, không thì chờ nhận thư sa thải đi!"
Chỉ sau vài giây đồng hồ, người đã trốn không còn một mống, ngay cả bầy yêu tinh của AK và NILE cũng theo trốn ra ngoài, sau khi ý thức được mới có tật giật mình rón ra rón rén vào trong.
"Văn phòng của giám đốc Miêu ở ngay bên cạnh, cô Cao có phải đi nhầm rồi không?" Cố Cách Cách buông túi xách, ngồi lên ghế sô pha, vắt chéo chân tao nhã nói, vì ghế làm việc của cô đã bị Cao Ngôn chiếm.
Cao Ngôn xoay ghế dựa, chuyển mặt về phía Cố Cách Cách, cười nói: "Tôi hôm nay đặc biệt tới tìm chị."
"Nếu như là về công việc, tôi sẽ nói chuyện với trợ lý của cô, không dám làm phiền cô Cao đây đại giá. Cô hiện giờ chính là vật cưng của giới giải trí, làm thương tổn đến cô, tôi đảm đương không nổi. Đám fan ở dưới lầu kia thôi cũng đủ đem tôi ngũ mã phanh thây."
Cao Ngôn tựa tay vào bàn đứng dậy, bước đến ngồi cạnh Cố Cách Cách: "Nếu tôi làm chị ngũ mã phanh thây, chẳng phải tôi cũng sẽ bị Miêu Miêu băm thành tám khúc sao? Ai... hàng nghìn hàng vạn sủng ái có ích lợi gì? Người tôi yêu sớm là danh hoa có chủ." Trên mặt là biểu tình thù sâu như biển.
Cố Cách Cách thở dài, giúp cô bổ sung thêm: "Người được cô yêu lại vô cùng thê thảm. Một câu, mạng khổ."
Cao Ngôn cười khẽ: "Cô giáo Cố nói chuyện vẫn cứ hài hước như vậy."
Cố Cách Cách không nói thêm gì chỉ nhún vai, cô không cho rằng Cao Ngôn đơn giản bởi vì quá rảnh rỗi mà tới tìm cô tán gẫu, bên ngoài kia không biết có bao nhiêu ông chủ tay đang cầm túi bạc đầy, hy vọng được cùng Cao Ngôn nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt đây?
Cao Ngôn đột nhiên nói: "Cô giáo Cố, khăn trên cổ của chị bị lệch, để tôi chỉnh lại cho chị." Nói xong liền đưa tay, kéo một góc khăn lụa xuống, sau khi mở ra lại lần nữa thắt vào, tết thành một nơ bướm xinh xắn, rồi cởi hai nút áo sơ mi ra, bỏ khăn vào trong đó.
Rõ ràng động tác của Cao Ngôn rất nhẹ nhàng nhưng Cố Cách Cách lại có cảm giác như hít thở không thông. Nếu giết người không cần đền mạng, cô chắc chắn Cao Ngôn sẽ không chút do dự dùng khăn bóp chết cô.
Cố Cách Cách đợi Cao Ngôn buông tay, cười nói: "Cám ơn."
Cao Ngôn đáp trả bằng một cái mỉm cười: "Đừng khách sáo." rồi cảm thán, "Miêu Miêu làm tình luôn có thói quen thích cắn cổ, nhiều năm rồi mà vẫn không chịu sửa."
Ngực giống như bị người đấm, Cố Cách Cách thở có chút khó khăn. Cô đương nhiên biết Miêu Tư Lý có thói quen xấu như vậy, dù nói bao nhiêu lần vẫn không đổi được. Buổi sáng rửa mặt, khi nhìn thấy trên cổ mình đầy dấu hôn đỏ, thật muốn đánh cô mấy quyền, ngày hè mà còn phải dùng khăn lụa để che mấy dấu hôn này.
Cố Cách Cách không nói gì, chờ cô nói tiếp, cũng mơ hồ đoán được mục đích cô ta tới lần này.
Cao Ngôn lại đứng dậy, lấy từ trong túi xách của mình một chiếc CD, đưa cho Cố Cách Cách: "Đây là album mới của tôi. Cô giáo Cố có thời gian nghe một chút, rồi cho tôi chút ý kiến."
Cố Cách Cách do dự một lúc mới tiếp nhận CD, cũng không hề liếc mắt, lập tức đưa ra sau thắt lưng. Cố Cách Cách biết, tay cô đang run rẩy, lại cười nói: "Diễn giỏi hát hay, cô Cao thật đa năng đa nghệ, càng mang lại nhiều lợi ích cho nền điện ảnh nước nhà."
"Đa tạ Cô giáo Cố khích lệ, hôm nay tôi còn chút việc, có thời gian chúng ta cùng nhau uống trà."
Cố Cách Cách rõ ràng chứng kiến trong nụ cười phong tình vạn chủng của cô có một tia ác độc, thản nhiên nói: "Đã quen biết nhiều năm, cần gì nữa chứ?"
Một tay Cao Ngôn đã nắm trên khóa cửa, lại quay đầu nói: "Cô giáo Cố có từng nghe tới một câu rất lưu hành trên mạng lúc này không? Chỉ cần công phu cao, Phù Dung cũng gầy thành châm, muốn có được một thứ gì đó, cứ tiếp tục kiên trì sẽ có lúc đoạt được."
Cố Cách Cách nhìn cô mở cửa, thấy Miêu Tư Lý cũng đang đứng ở cửa giơ cao tay chuẩn bị gõ đi vào.
"Hử, cậu định đi sao?" Miêu Tư Lý hỏi Cao Ngôn.
Cao Ngôn lắc đầu nói: "Quản lý của mình đang ở trên lầu. Hợp đồng còn vài chi tiết nhỏ chưa quyết định được, bây giờ mình lên tìm dì nói chút việc."
Miêu Tư Lý nhường lối cho cô: "Nếu trưa không bận, thì cùng nhau đi ăn một bữa."
Cao Ngôn cười ý vị thâm trường: "Nếu cậu một mình mời, mình sẽ rất thích, nhưng nếu mời mình mà đem theo bóng đèn, vậy thì xin miễn."
Miêu Tư Lý vỗ vai cô: "Vậy lần sau mời cậu thôi. Đúng rồi, ngoài cửa thang máy bị người hâm mộ cậu chắn hết rồi, cẩn thận một chút."
Cao Ngôn chớp chớp mắt nhìn cô: "Nếu lo lắng, cậu có thể đi theo hộ tống mình, mình nhớ cậu là Taekwondo đai đen tứ đẳng."
Miêu Tư Lý xem thường nói: "Thôi đi, với hai vệ sĩ cậu mang theo kia, làm sao còn cần đến mình bảo vệ? Chỉ cần cậu ra lệnh một tiếng, nói không chừng ngay cả người cậu, mình cũng không đến gần nổi."
Cao Ngôn chợt tiến đến bên tai cô, nhẹ nói: "Nếu cậu nguyện ý, đứng nói đến gần, đi vào trong cũng được."
Mặt Miêu Tư Lý lập tức đỏ bừng, còn chột dạ nhìn thoáng qua Cố Cách Cách, sau đó mặt không thay đổi nhìn lại, vội vàng cách Cao Ngôn xa hơn.
Cao Ngôn cười ha hả. Đi ra cửa, chỉ vài bước chân ngắn ngủi mà tất cả đã dùng ánh mắt sùng bái ngắm nhìn. Trong văn phòng có không ít yêu tinh là người hâm mộ Cao Ngôn, nhất là khi cô là nữ nhân vật chính trong một bộ phim vừa chiếu, nổi tiếng đến mức phòng bán vé hết sạch, danh tiếng của cô cũng đi theo tăng vọt.
Miêu Tư Lý đóng cửa, bước tới phía Cố Cách Cách, cười hỏi: "Hai người tán gẫu gì vậy?"
Cố Cách Cách không đợi Miêu Tư Lý đến gần, đã xoay người bước tới phía bàn làm việc. Có điều cô đã quên trên tay còn cầm một thứ, lúc đưa lưng lại vừa lúc hiện ra trước mặt Miêu Tư Lý.
Miêu Tư Lý hỏi: "Đây là cái gì?"
Trên tay trống không, đĩa CD Cao Ngôn đưa đã bị Miêu Tư Lý cầm lấy. Cố Cách Cách cả kinh giật mình biến sắc, vội vàng xoay người, quát lên: "Đưa tôi!"
Miêu Tư Lý bị cô đột nhiên quát to giật mình hoảng sợ, không nói được gì. Nhìn thấy trên mặt Cố Cách Cách vẻ kinh hoàng ít gặp, nghi hoặc cúi đầu nhìn hộp CD, mặt trên ảnh chụp là Cao Ngôn mép váy tung bay, không có gì đặc biệt, chỉ là một album Cao Ngôn mới cho ra mắt. Cô cũng có nghe Cao Ngôn nói đến chuyện này. Chính là vì sao Cố Cách Cách lại phản ứng mạnh đến vậy? Giơ chiếc CD trên tay: "Sao vậy? Bộ cái này có vấn đề gì à?"
Cố Cách Cách cũng biết phản ứng vừa rồi hơi quá, hy vọng Miêu Tư Lý không sinh nghi: "Không có vấn đề gì, chỉ là Cao Ngôn tặng tôi chiếc đĩa, nếu em cần thì nói với cô ta một tiếng là được." Dứt lời, định cướp CD lại.
Miêu Tư Lý lại không để cô như nguyện: "Cái gì của chị với của em chứ? Phân chia rõ ràng như vậy chắc chắn có điều kỳ quái. Không được, em muốn mở ra xem."
Tò mò hại chết cả con mèo đấy, Miêu Tư Lý! Tim Cố Cách Cách như nhảy lên cổ họng, không dám tiếp tục giải thích giấu đầu lòi đuôi. Nhìn Miêu Tư Lý gỡ ra lớp túi bóng trong suốt bên ngoài, mở hộp CD, bên trong ngoại trừ đĩa CD không còn gì khác.
Miêu Tư Lý cầm đĩa CD lên, nhướn mày hỏi: "Trong này có gì kỳ lạ sao?"
Bởi vì đáy lòng Cố Cách Cách hồi hộp cùng lo lắng, mà vẻ mặt rất mất tự nhiên. Nghe Miêu Tư Lý hỏi như vậy, ngay cả khí lực trả lời cũng không có, chỉ muốn tiến đến, cướp lại chiếc CD kia rồi bẻ gãy thành đôi.
Miêu Tư Lý thừa lúc cô còn do dự bỏ CD vào trong đầu máy, một đoạn nhạc du dương truyền ra, vài giây sau là tiếng hát của Cao Ngôn. Hiển nhiên giọng hát đã được xử lý, chỉnh âm cũng thật tốt, không hát được cũng trở thành hát hay. Miêu Tư Lý lớn lên cùng Cao Ngôn, quá quen thuộc với giọng hát vừa cất lên đã lạc nhịp của cô ta, thế mà bài hát này chẳng những không chút lạc nhịp mà còn dịu dàng êm tai, Miêu Tư Lý hoàn toàn có thể tưởng tượng được sự gian khổ của công tác chỉnh sửa hậu kỳ.
Còn Cố Cách Cách sau khi nghe được trong CD thực sự chỉ có tiếng hát của Cao Ngôn, tâm trạng lo lắng mới hoàn toàn buông xuống, theo bản năng lau một chút mồ hôi lạnh trên trán, cô thực sự sợ hãi.
Vai chợt nặng, Miêu Tư Lý từ phía sau ôm lấy cô, cằm để lên vai cô nhẹ hỏi: "Có phải chị có chuyện gì gạt em không?"
Danh sách chương