"Cám ơn." Cố Vân nói sau khi đã khôi phục ý thức.

Một lòng nhiệt tình của Diệp Mạn Điệp đã bị dập tắt nhanh chóng, nguyên nhân vào lúc lên đỉnh, Cố Vân lại gọi một tiếng "Tư Phàm!". Cô biết Cố Vân không cố ý, nhưng hành vi tiềm thức ấy lại khiến cô rất thương tâm. Người phụ nữ nở rộ dưới thân mình, thế nhưng lại gọi tên một gã đàn ông khác. Chẳng lẽ đây chính là lời nhắc nhở cô vừa trải qua tình một đêm sao? Vậy mà vừa rồi cô còn rất nghiêm túc, kết quả trái tim bị hung hăng bóp nghẹt. Câu cám ơn này hệt như sát muối vào vết thương cô.

Trong không khí vẫn còn lưu lại hương vị hoan ái, thậm chí nhiệt độ cơ thể còn chưa hạ xuống, vậy mà cả hai đã như hai người xa lạ. Cố Vân nhìn Diệp Mạn Điệp đưa lưng về phía chị, cảm thấy được sự lạnh lẽo của cô. Điều này làm cho chị thật không hiểu. Chẳng lẽ sau khi ân ái, Diệp Mạn Điệp lại hối hận sao?

"Chị làm sao vậy?" Cố Vân phá vỡ sự im lặng.

Những lời này chỉ nhẹ nói bên tai Diệp Mạn Điệp, giọng nói mềm mại trong trẻo mang theo sự lười nhác, giống như một ly cà phê đậm đặc thuần hương vị. Lời nói dịu dàng êm tai này vốn là do trời sinh, không phải cố ý nói hay tạo ra được.

Diệp Mạn Điệp không nhịn được run rẩy. Giọng Cố Vân lập tức từ lỗ tai ngọt đến tận đáy lòng, khiến cô cũng dịu đi, còn có chút cảm giác khác thường. Suy nghĩ một lúc rồi quay mặt về phía chị, hỏi: "Có biết tôi là ai không?"

Cùng một vấn đề mà trong buổi tối Diệp Mạn Điệp hỏi đến hai lần, Cố Vân có cảm giác muốn trợn trắng mắt: "Diệp Mạn Điệp."

Cuối cùng cũng có được chút an ủi, Diệp Mạn Điệp nói: "Ngủ đi." Vừa muốn xoay người, thì bị Cố Vân ôm lấy, nên khuôn mặt và ngực của cả hai liền dán chặt nhau, cảm giác kỳ dị như điện giật lại truyền khắp người, thẩm thấu đến tận trái tim, trong nháy mắt cảm giác kích thích vừa rồi lại tràn ngập. Người phụ nữ trước mặt này khiến cô không kiềm chế được chính mình, còn muốn nhấm nháp thêm lần nữa, nên vươn tay ra vuốt ve hai má Cố Vân, cười nhẹ hỏi: "Chưa đủ à?"

Giữa đêm khuya vắng lặng, lời nói dù trắng trợn cũng không lộ vẻ lưu manh, nhất là khi phát ra từ miệng một nữ vương, đó thật giống như một loại ban ơn, có điều...

Ánh mắt xinh đẹp của Cố Vân toát ra vẻ phong tình, khóe miệng hơi nhếch lên, nụ cười nhẹ mang theo chút đùa cợt, đầu ngón tay lớn mật vuốt ve tấm lưng trơn nhẵn mịn màng của Diệp Mạn Điệp, còn dùng giọng rất nhẹ nói: "Nên đến lượt tôi hành động."

Giờ phút này Cố Vân như một người hoàn toàn khác với người phụ nữ căng thẳng đến không biết làm gì ban nãy, đương nhiên đó đều là công lao của Diệp Mạn Điệp. Chẳng những cô đã châm cho toàn thân chị nóng lên, còn ban thưởng cho gan hùm mật gấu để chị có thể chọc nghẹo đùa bỡn với nữ vương.

Diệp nữ vương sau khi nghe được lời chị nói, cả người cứng đờ, hiển nhiên nhất thời chưa thích ứng được với sự tráo đổi này.

"Chị luôn đem mình gác xó không thấy tịch mịch sao?" Cố Vân gần như dán cả bờ môi đỏ mọng lên tai Diệp Mạn Điệp, dùng giọng nói cực kỳ ngọt ngào dịu dàng hỏi.

Diệp Mạn Điệp nhăn lại đôi mi thanh tú: "Tôi thà thiếu chứ không ẩu."

Đôi mắt Cố Vân thực sự rất xinh đẹp, luôn trong suốt ướt át vô cùng, tràn ngập phong tình đang chớp chớp nhìn Diệp Mạn Điệp: "Như vậy tôi có thể trở thành người may mắn kia không? Cho dù chỉ trong lúc này."

Diệp Mạn Điệp không nói gì, chỉ nhìn chị, hơi thở có chút bất ổn: "Em đã làm đến đây còn hỏi tôi làm gì nữa à?" Giữa hai chân bởi vì bị Cố Vân trêu cợt mà ẩm ướt hơn, trong lòng cũng dâng lên dục vọng mãnh liệt.

Cố Vân nói: "Đây không phải là vì lễ phép sao?"

Diệp Mạn Điệp: "..."

Cố Vân khe khẽ cười rồi hôn lên môi cô, bắt đầu trình diễn một màn còn ướt át hơn cả trước đó.

Ngọn nến mùi oải hương đã muốn tàn, âm nhạc cũng nhỏ đến không còn nghe thấy, chỉ còn tiếng rên rỉ dồn dập hòa vào nhau.

Kể cả khi đã tiến vào trong thân thể Diệp Mạn Điệp, Cố Vân vẫn còn tưởng chị đang nằm mơ. Một người phụ nữ thanh cao lạnh lùng như Diệp Mạn Điệp vậy mà lại đang hoan lạc dưới thân mình? Quả thật là điều không thể tưởng tượng, có lẽ chỉ là ảo giác do uống rượu mà ra.

***

"Cho nên ý của chị là chỉ mình tôi chịu thiệt?"

Qua vài câu nhắc nhở của Diệp Mạn Điệp cùng cố gắng tự nhớ lại, Cố Vân gần như đã nhớ hết toàn bộ buổi tối hôm đó. Cứ tưởng chỉ là một giấc mộng xuân, không ngờ lại là sự thật! Chị có tình một đêm với một người phụ nữ, mà đó lại còn là nữ thủ trưởng của chị. Nghe ý tứ của Diệp Mạn Điệp cứ giống như do chính chị tự động cởi bỏ váy áo, rồi quyến rũ ôm ấp thủ trưởng? Đây chẳng phải như một đoạn tình tiết máu chó thường xuyên xuất hiện ở các tiểu thuyết ngôn tình sao —— Trợ lý say rượu dụ dỗ thủ trưởng?! Nhưng đây là nữ trợ lý và nữ thủ trưởng nha... Mình đã đói khát đến mức ấy luôn sao?

Có điều chị gái Cố của chúng ta không có bao nhiêu suy nghĩ về việc chị đã cám dỗ thủ trưởng, mà lại đang rối rắm về câu nói của cô, đó là sự khác biệt trong lời kể của Diệp Mạn Điệp và trí nhớ của chị. Theo lời Diệp Mạn Điệp nói, sau khi chị được thỏa mãn liền ngủ mất (...). Còn theo chị nhớ lại, hình như chị cũng "ăn" Diệp Mạn Điệp, tuy chị cũng biết việc đó rất khó xảy ra. Người phụ nữ cao ngạo như Diệp Mạn Điệp làm sao có thể để mặc chị làm càn?

Diệp Mạn Điệp nhướn mày, thản nhiên nói: "Cái gì gọi là chịu thiệt? Ý của cô là tôi chiếm lợi của cô?"

Cố Vân vội vàng nở nụ cười đặc trưng của Cố thị, tức là giả lả cười "Ha ha ha" (...): "Đương nhiên không phải."

Diệp Mạn Điệp vừa lòng gật đầu: "Vậy còn được." sau đó đứng dậy trở lại ghế ngồi. Cơn tức vì Lâm Văn Hiên lúc sáng giờ đã biến mất tăm, nhưng sau khi nghe đến câu nói tiếp theo của Cố Vân, tâm tình liền không còn được yên.

Cố Vân nói: "Tổng giám đốc Diệp, thật ra tôi định đến từ chức."

Đầu tiên Diệp Mạn Điệp kinh ngạc nhìn chị: "Vì sao?" dừng một chút rồi hỏi: "Bởi vì chuyện đó?"

Phát sinh tư tình ở chỗ làm là điều tối kỵ, mà chị mới đi làm chưa lâu đã phạm phải ngay sai lầm này, vậy sao có thể tiếp tục nữa? Đương nhiên lý do này khẳng định không thể nói ra, nên Cố Vân chỉ lắc đầu: "Là mẹ muốn tôi về tiếp nhận cửa hàng thời trang của gia đình."

Diệp Mạn Điệp căn bản không tin, trên mặt ẩn hiện tức giận: "Vì sao lúc trước không nghe cô nói gì?"

Cố Vân nhún vai: "Lúc trước vì tôi còn chút hy vọng với chồng, bây giờ đã ly hôn, tất cả mọi chuyện đã ngã ngũ. Dù tôi không tính cho mình cũng phải tính cho tương lai của con, công việc trợ lý này vốn cũng không phải là kế hoạch lâu dài, nên tôi sẽ về tiếp quản cửa hàng của mẹ, sau đó từ từ phát triển lên..."

Diệp Mạn Điệp không đợi chị nói hết, không chút lưu tình ngắt lời: "Tôi không đồng ý."

Cố Vân khó hiểu hỏi: "Vì sao?" Chị không tìm ra lý do gì để Diệp Mạn Điệp không đồng ý. Nếu đã là tình một đêm, không phải qua đêm đó, cả hai liền phải tách ra sao? Diệp Mạn Điệp là Tổng giám đốc MUMU, không có khả năng từ chức, như vậy đương nhiên chỉ có chị biến mất. Nếu bị Diệp Mạn Điệp kiếm cớ đuổi việc, chẳng phải rất mất mặt? Đương nhiên quan trọng nhất là chị còn chưa thể hoàn toàn tiêu hóa được việc mình đã lên giường với phụ nữ. Trời ạ! Sao lại lên giường với một người phụ nữ chứ, còn... Diệp Mạn Điệp chắc chắn đang cười chết mình!

"Cô có biết việc cô nói dối rất vụng về và đang giấu đầu hở đuôi không?" Giọng nói của Diệp Mạn Điệp vang lên bên tai Cố Vân. Thừa lúc Cố Vân ngẩn người, Diệp Mạn Điệp đã đi đến trước mặt, ghé vào tai chị nói lời lạnh buốt.

Khoảng cách gần như vậy nên Cố Vân lập tức ngửi được mùi hương quen thuộc trên người cô, tai bị hơi thở của cô phả đến nóng bừng, nhưng vẫn ra vẻ trấn định, còn giả vờ cười hai tiếng: "Làm sao thấy được?" Lời này của chị nói thật không biết có bao nhiêu không thức thời.

Diệp Mạn Điệp tách ra một khoảng, lạnh lùng nhìn chị: "Không bằng cô cứ thoải mái thừa nhận, là vì cô không dám đối mặt với tôi. Thật không ngờ đấy! Cố Vân à, cô lại là kẻ dám làm không dám chịu."

Cố Vân nghẹn lời. Câu này nghe cứ như đang oán chị không chịu trách nhiệm? Chị có chút vô tội cất lời: "Xảy ra việc như vậy không phải chị hy vọng tôi biến mất khỏi chị càng xa càng tốt sao? Tốt nhất cả đời cũng đừng xuất hiện trước mặt chị nữa. Chị xem đi, tôi đâu giống mấy diễn viên trong phim truyền hình, lừa chị một số tiền rồi bỏ chạy. Có một bạn giường tự giác như tôi, chị tìm đâu ra chứ?"

Diệp Mạn Điệp không ngờ lại gật đầu: "Cô nói đúng, vì thế nên tôi không đồng ý để cô từ chức."

Cố Vân: "..." Sao lại có cảm giác như tự đào hố chôn mình.

"Lúc này tôi thăng chức cô lên làm trợ lý đặc biệt của Tổng giám đốc."

Cố Vân: "..."

"Sẽ thông báo tài vụ điều chỉnh tiền lương cho cô."

Cố Vân: "..."

"Cho phép cô thỉnh thoảng đi muộn về sớm, sẽ không ép cô xã giao, còn có thể cho cô nhiều ngày nghỉ hơn để chăm sóc con trai..."

Cố Vân: "..." Sao có cảm giác mình bị bao nuôi? "Khoan khoan, Tổng giám đốc Diệp, xin chờ một chút."

"Sao?" Diệp Mạn Điệp nhướn mày nhìn chị: "Còn yêu cầu gì nữa cô cứ việc nói ra."

Cố Vân nói: "Tôi không có bất luận yêu cầu nào. Chị cũng biết tôi từ chức không phải để đòi phúc lợi nhiều hơn. Tôi chỉ không muốn chúng ta ở chung xấu hổ và chị cảm thấy khó chịu khi gặp mặt tôi thôi."

"Là tôi đang ép buộc sao?" Tức giận trong mắt Diệp Mạn Điệp càng nhiều, gần như như có thể phun ra lửa, nhưng chỉ lát sau đã biến mất, nhìn Cố Vân như muốn có thể từ mắt chị thấy được cõi lòng: "Tôi không phải là một người tùy tiện. Nếu không có tình cảm với em, chắc chắn chuyện đêm hôm đó đã không xảy ra. Có lẽ em đã quên hết nhưng tôi lại nhớ rất rõ, nhớ rõ mỗi lời em nói, thậm chí cả từng cảm giác lúc ấy. Đương nhiên đó không phải là thứ quan trọng nhất, tôi chỉ muốn có một người đáng tin cậy ở bên cạnh mình. Tôi đã chịu quá đủ cuộc sống phải một mình gánh vác hết thảy này. Không phải muốn em chia sẻ áp lực với tôi, mà chỉ là muốn có những lúc tôi cần có người bên cạnh, sẽ có người lắng nghe tôi. Nếu như vậy mà em vẫn thấy khó khăn, vậy tôi sẽ chấp nhận lời từ chức của em." Nói rồi quay trở lại ghế ngồi, quay lưng về phía

Cố Vân, không hề liếc chị một cái.

Cố Vân chăm chú nhìn bóng lưng cô thật lâu, sau đó đi qua, vòng tay ôm lấy cô qua lớp lưng dựa, phủ ở bên tai cô, nhẹ nói: "Không phải tôi quên, chỉ là không tin được. Tôi nghĩ đó chỉ là một giấc mộng, vì nó quả thật rất tốt đẹp. Tuy tôi không tin tình một đêm có thể phát triển thành tình yêu, nhưng tôi sẽ nguyện ý thử, cho dù có bị chị cho là một người tham hư vinh, tôi cũng muốn thử trèo cao một lần."

Diệp Mạn Điệp quay đầu lại, đối diện với đôi mắt thủy linh động lòng người như đêm hôm đó, đưa tay ôm lấy cổ Cố Vân rồi hôn lên môi chị.

Vì thế, khi Cố Cách Cách và Miêu Tư Lý sau nửa ngày gõ cửa không có ai đáp, lập tức mở cửa bước vào liền rất không đúng lúc nhìn thấy cảnh này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện