Miêu Tư Lý hôn mê suốt hai ngày mới tỉnh lại, rồi thêm một tuần gỡ bỏ băng gạc trên mặt mới có thể mở miệng nói chuyện. Trên tay và chân đều có đoạn gãy, vết thương lớn nhất nằm ở nửa khuôn mặt trái, bị kính xe vỡ đâm vào tạo vết thương dài và sâu, phải may mấy chục mũi. Bác sĩ nói, trường hợp của cô phải giải phẫu cấy da, nếu không, dù có lành cũng sẽ để lại sẹo. Ngoài những ngoại thương đó, cô cũng bị chấn động nhỏ trên não, nhưng may không ảnh hưởng đến phần thần kinh trung ương, nên không để lại di chứng. Dù nhìn tình trạng Miêu Tư Lý băng bó rất đáng sợ nhưng phần nội tạng bên trong lại không bị ảnh hưởng gì. Người ta nói, "thương cân động cốt một trăm ngày", chỉ cần có đủ thời gian chăm sóc điều dưỡng nhất định sẽ khỏe lại. Nhất là sau khi Miêu Tư Lý nghe được Cố Cách Cách nói, dù cô có bị hủy dung mạo cũng sẽ không ghét bỏ, nên không còn chút áp lực, bệnh lại càng nhanh hồi phục.
Gần một tháng nay, Cố Cách Cách và Miêu Nhã thay phiên nhau chăm sóc Miêu Tư Lý. Sau khi quen nhau, Diệp Mạn Điệp và Cố Vân cũng thường xuyên xuất hiện ở phòng bệnh. Còn Lục Liên Thủy chỉ ngẫu nhiên đến thăm và lần nào cũng đi cùng Miêu Nhã. Về phần mẹ con Lục Phương Hoa, ngoài hôm đưa Miêu Tư Lý vào bệnh viện, đã không còn xuất hiện.
Y tá đang giúp Miêu Tư Lý thay băng, Cố Cách Cách đứng ở bên ngoài hành lang chờ. Vì là phòng bệnh cao cấp nên rất yên lặng, không gian ở đây tĩnh lặng hơn rất nhiều so với thế giới điên cuồng bên ngoài.
Đầu tiên, thân phận con ngoài giá thú của Miêu Tư Lý bị đưa ra ngoài ánh sáng; sau đó, thân phận tình nhân hai mươi năm của Miêu Nhã cũng bị đào ra. Hình tượng của Lục Liên Thủy đã xây dựng từ trước đến nay liền bị công chúng đổ xô nhau ném đá, có thể mường tượng bằng câu "tường đã nứt, mọi người còn đẩy thêm". Tuy bức tường cao Lục Liên Thủy không dễ đổ, nhưng chẳng thiếu người nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, đặc biệt là những đối thủ trên thương trường của ông, rồi các tình nhân trước đây được ông bao nuôi nhưng lại bị ruồng bỏ. Tất cả đều nhảy ra bôi đen hình ảnh ông, nói Lục Liên Thủy là kẻ giả bộ thanh cao với lối sinh hoạt cá nhân thối nát; bọn họ không từ thủ đoạn nào đả kích ông, nói cả hai đứa con trai và gái nhà ông đều lần lượt gặp chuyện, tất cả hoàn toàn đều do báo ứng. Hình tượng của Lục Liên Thủy bị lao dốc không phanh, thậm chí ảnh hưởng đến cả hình ảnh công ty, khiến cổ phiếu MUMU bị xuống giá trên sàn giao dịch.
Ngoài ra, giới truyền thông rất hứng thú với chân tướng vụ tai nạn xe lần này, còn lôi ra vụ án Lục Vũ Huân bốn năm trước, đặc biệt muốn tìm điểm liên quan giữa hai vụ tai nạn xe này. Con trai và cả con gái của Lục Liên Thủy đều lần lượt gặp tai nạn xe, quả thật quá sức trùng hợp. Một bình luận viên nổi tiếng còn lớn mật đưa ra luận điểm, nói rằng rất có thể đây là một âm mưu trả thù, sau đó phân tích nhuần nhuyễn các mối quan hệ phức tạp của gia đình Lục gia, tình tiết chặt chẽ hợp lý như viết tiểu thuyết trinh thám Nhật, nội dung vô cùng kịch tính, thậm chí còn thêm thắt cả tình yêu và thù hận khiến độc giả muốn ngừng mà không được. Đương nhiên nói mồm mà có thể phá án thì còn cần cảnh sát làm gì? Huống chi lại không hề có chứng cớ nào cho thấy tai nạn xe này có thể do người cố ý gây ra.
Sau khi Miêu Tư Lý có thể nói chuyện, cảnh sát đã đến lấy lời khai, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi lấy lệ, hỏi cô có thấy rõ chiếc xe đã đâm vào cô không, biển số xe là bao nhiêu, có nhìn thấy người cầm lái, sao cô lại có mặt ở đó, tới đó làm gì, gần đây có thù oán với ai không. Miêu Tư Lý nói với bọn họ, cô chỉ không may có mặt ở đó, đang trên đường đi gặp một khách hàng, ngoài việc biết đó là một chiếc xe tải, thì hoàn toàn không hay biết gì. Về phần kết thù oán, sau khi suy nghĩ một lúc, cô mới nói không có. Cuối cùng còn toát ra vẻ sợ hãi, nói may mắn cô đi xe Ferrari có độ an toàn cao, nếu là chiếc mini kia chắc hẳn đã toi đời. Nói xong, còn bị Cố Cách Cách hừ một tiếng. Xém nữa đã hù chết mình mà giờ còn nói giỡn được!
Còn một chủ đề nữa có thể hái ra tiền, đó là chuyện tình cảm của Miêu Tư Lý và Cố Cách Cách. Tuy hiện giờ, việc hai người con gái yêu nhau đã không còn quá cấm kỵ nhưng đại đa số mọi người vẫn nghĩ đó là chuyện khác người, nhất là phát sinh ở hào môn thế gia. Vì vậy công chúng không ngừng đoán già đoán non chuyện này, thậm chí còn có người vui sướng khi người gặp họa, nói Miêu Tư Lý bởi vì muốn trả thù bố cô, nên mới đi yêu con gái, mục đích muốn cho Lục Liên Thủy tuyệt hậu.
Việc Miêu Tư Lý bị tai nạn xe khiến toàn bộ Lục gia đứng trước đầu dư luận, mỗi ngày đều có tin đưa trên kênh truyền hình, thậm chí lúc sắp kết thúc còn bỏ thêm câu nói:
"Muốn biết kết quả mới xem tiếp kỳ sau..."
Cố Cách Cách thấy y tá đã đi ra, nói tiếng "Cám ơn." rồi mới mở cửa bước vào, thấy Miêu Tư Lý đang ngồi trên giường, mặt trái vừa đổi băng gạc, hỏi: "Cảm giác thế nào?"
Miêu Tư Lý cau mày nói: "Đau."
Cố Cách Cách lo lắng hỏi: "Đau ở đâu? Trên mặt hay trên người? Có muốn kêu bác sĩ không?"
Miêu Tư Lý nói: "Chỗ nào cũng đau, nhưng chị hôn em sẽ hết."
"Em..." Cố Cách Cách tức giận thiếu chút nữa đã vén tay áo cốc Miêu Tư Lý một cái. Lại lừa mình?! Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt dán đầy băng gạc của Miêu Tư Lý cùng cái bĩu môi, bộ dạng như một đứa trẻ muốn ăn đường, liền không tức giận nỗi, bất đắc dĩ liếc cô, sau đó tiến lại gần hôn lên môi. Vốn chỉ định hôn một chút, nhưng Miêu Tư Lý lại dùng cánh tay phải không bị thương giữ lấy gáy Cố Cách Cách, không cho cô rời đi. Làm Cố Cách Cách sợ tới mức lập tức mở to hai mắt, sợ đụng đến vết thương, chỉ đành chống hai tay tránh đụng tới thân thể Miêu Tư Lý.
So với sự cẩn thận của Cố Cách Cách, Miêu Tư Lý lại không chút cố kỵ, bất chấp hết mọi thứ liếm cánh môi mềm mại của Cố Cách Cách, dùng răng mình nhẹ nhàng chạm lên răng cô, phát ra vài âm thanh nho nhỏ, đầu lưỡi tìm vào trong khoang miệng, cuốn lấy đầu lưỡi cô dùng sức mút vào, hôn đến không biết trời trăng. Cố Cách Cách đành phải để mặc, nói thật đã nhiều ngày không hôn môi, cô cũng rất nhớ hương vị tươi mát ngọt lành trong miệng Miêu Tư Lý.
Vì thế, có hai người mang theo đồ đạc trên tay vừa bước vào phòng, liền nhìn thấy một màn phun máu như vậy. Từ góc độ nhìn của họ, dường như Cố Cách Cách là người chủ động, ngay cả bệnh nhân cũng không tha, thật là... Làm bọn họ trước khi đến còn mất bao công lo lắng, bây giờ nhìn thấy cả hai như vậy, lòng cũng yên tâm hơn.
Hai người không lui ra ngoài, cũng không lên tiếng, cũng không sợ mắt mọc hạt (...), cứ như vậy quang minh chính đại nhìn hai cô hôn như si như say.
Vẫn là Cố Cách Cách lo lắng đến vết thương của Miêu Tư Lý, chỉ hôn một chút liền đứng dậy rời khỏi môi cô. Vừa định oán trách thì thấy khuôn mặt đang cười híp mắt của Miêu Tư Lý chợt đổi sắc, vội hoảng sợ hỏi: "Có phải vừa rồi đụng tới vết thương của em không?"
Miêu Tư Lý không trả lời, bởi vì đã có người lên tiếng giúp: "Chậc chậc chậc..."
Cố Cách Cách phản xạ quay đầu lại, vừa nhìn,khuôn mặt liền đỏ bừng: "Bố mẹ đến khi nào vậy?"
Bà Cố liếc cô một cái: "Xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không nói cho chúng tôi một tiếng? Không đợi được cô mời nên hai thân già chúng tôi đành vác mặt dày tới đây."
Ông Cố ngắt lời bà: "Giờ vẫn còn so đo cái đó làm gì." sau đó hỏi Cố Cách Cách, "Tiểu Lý thế nào?"
Miêu Tư Lý ở trên giường cướp lời: "Cám ơn chú dì đến thăm, con cũng sắp bình phục rồi."
Bà Cố nói: "Đã thấy được."
Miêu Tư Lý và Cố Cách Cách đương nhiên biết bà ám chỉ điều gì, khuôn mặt cả hai cùng nhau đỏ lên.
Ông Cố đưa cặp lồng cơm trên tay cho Cố Cách Cách: "Mẹ con nấu canh gà, tranh thủ lúc còn nóng lấy một chén cho Tiểu Lý ăn đi."
Cố Cách Cách lập tức đỏ vành mắt. Cô đã rất cảm động khi thấy bố mẹ đến thăm, không ngờ mẹ cô còn tự nấu canh. Đây có phải là dấu hiệu thể hiện trong lòng bố mẹ cô đã không còn vướng mắc với chuyện tình cảm của cả hai không? Vừa định kêu một tiếng "Mẹ." đã bị bà Cố ngắt lời.
Bà nói: "Tôi biết cô định nói gì, nên cứ nuốt hết lại vào bụng đi. Cái tôi muốn không phải chỉ nghe những lời cô nói, mà là nhìn thấy cô thực sự có cuộc sống tốt. Đáng tiếc trên thực tế, cả hai đều làm chúng tôi lo lắng. Dù bố cô ở nhà đã ngàn đinh vạn dặn bảo tôi không được nói, nhưng nếu cả hai đều ở đây tôi lại muốn nói. Mặc kệ báo chí viết là thật hay giả, nhưng xảy ra việc lớn như vậy cũng khiến cuộc sống hàng ngày của chúng tôi khó lòng yên ổn. Nếu ngày đó cô cũng ở trên xe, thì giờ người nằm đây chẳng phải chỉ một mình Miêu Miêu. Chúng tôi nuôi cô lớn như vậy, vì cô lo lắng không ít điều, nhưng cũng không giống bây giờ còn phải lo lắng cho sự an toàn của cô. Chúng tôi đã có tuổi, không chịu nổi những đả kích lớn như vậy."
"Hai mẹ con bà cứ giữ những lời này mà đóng cửa bảo ban nhau, chứ đừng nói trước mặt Tiểu Lý. Con bé còn đang bị thương đấy, bà nói như vậy không phải để vết thương của càng thêm tổn thương đấy chứ?"
Tất cả mọi người trong phòng bệnh đều nhìn về phía cửa, thấy người vừa tới cũng cầm theo cặp lồng cơm trên tay, hiển nhiên những lời có gai ấy chính do bà nói, phía sau còn có một người đàn ông mặc âu phục đen dáng người khôi ngô.
Cố Cách Cách quay đầu cùng Miêu Tư Lý liếc nhau, rất ăn ý đứng chung một phía. Cả hai biết sớm hay muộn hai người này rồi cũng gặp mặt, chỉ không nghĩ vừa mới gặp đã ngập tràn mùi thuốc súng thế này.
Bà Cố nghi hoặc nhìn Cố Cách Cách hỏi: "Cô ta là ai?"
Cố Cách Cách cố nặn một nụ cười: "Mẹ Miêu Tư Lý." rồi quay sang Miêu Nhã nói: "Đây là bố mẹ con."
Miêu Nhã lịch sự gật đầu chào ông Cố, nhưng ánh mắt nhìn bà Cố lại chất chứa đầy bất mãn, còn lấy vẻ đắc ý vênh váo bước tới trước mặt bà Cố, buông đồ trên tay xuống, hỏi Miêu Tư Lý: "Hôm nay đã đổi băng chưa?"
Miêu Tư Lý nói: "Đã đổi rồi." sau đó hạ giọng nén giận, "Mẹ, vừa nãy nói hơi quá đáng."
"Mẹ nói quá đáng sao?" Giống như sợ người khác không nghe được mẹ con bà nói chuyện, Miêu Nhã nâng cao giọng, "Có người chỉ đứng nói chuyện nên đâu sợ đau thắt lưng. Thử đổi lại con gái họ nằm trên giường bệnh xem, có còn ở đó nói này nói kia được không?"
Cố Cách Cách đã lĩnh giáo công lực của cả Miêu Nhã và mẹ già nhà cô, nói thật cô không biết ai cao hơn ai? Xem tình hình này chắc chắn không tránh được trận khẩu chiến. Dù bất mãn cả hai sẽ làm ảnh hưởng tới người bệnh nhưng không dám nói ra, một đã không đối phó được huống chi đến hai? Nếu cô xông lên chả khác nào đi tìm đường chết, dù sao cả hai người họ, ai cũng không muốn chịu thiệt.
Cố Cách Cách nghĩ vậy, đầu tiên nói với Hình Tứ vẫn đang đứng ở cửa, "Chú Tứ, mời vào ngồi." sau đó kéo cánh tay ông Cố đến bên giường bệnh nói, "Bố, chúng ta qua nói chuyện với Miêu Tư Lý."
Vẫn là ông Cố hiền lành, nhỏ giọng: "Con cũng biết công phu miệng lưỡi của mẹ con mà. Sau này còn phải làm thông gia, đừng nên gây xích mích làm mất lòng nhau."
Cố Cách Cách vỗ cánh tay ông, an ủi: "Bố cứ yên tâm. Dì cũng không phải loại đèn cạn dầu, cứ để hai người bọn họ thỏa sức đấu nhau, cũng là cơ hội cho những người thường xuyên bị áp bức như chúng ta được dịp xả giận."
Ông Cố nói: "Vậy thì tốt."
Vì thế phòng bệnh liền biến thành thế này, ông Cố ngồi trên ghế bên trái giường, Hình Tứ đứng bên phải giường, Cố Cách Cách sau khi múc canh gà bà Cố mang tới ra bát liền ngồi xuống đầu giường bên cạnh Miêu Tư Lý, còn đứng trước giường là hai người đang gườm gườm nhìn nhau, một người lãnh diễm xinh đẹp, một người quắc thước sắc bén, cùng tư thế không đội trời chung.
Miêu Tư Lý nhìn Cố Cách Cách đáng thương nói: "Em là bệnh nhân mà."
Cố Cách Cách dùng thìa đút cho cô một miếng canh gà, sau đó vẻ mặt đau lòng nói: "Bé yêu đáng thương! Cứ ngồi xem cuộc vui đi, dù sao cũng không mất tiền."
Miêu Tư Lý: "..."
Còn bên này, bà Cố cười lạnh mở miệng: "Cô thử nói tôi nghe, tôi nói có gì sai nào?"
Và do đó vở kịch chính thức mở màn...
Gần một tháng nay, Cố Cách Cách và Miêu Nhã thay phiên nhau chăm sóc Miêu Tư Lý. Sau khi quen nhau, Diệp Mạn Điệp và Cố Vân cũng thường xuyên xuất hiện ở phòng bệnh. Còn Lục Liên Thủy chỉ ngẫu nhiên đến thăm và lần nào cũng đi cùng Miêu Nhã. Về phần mẹ con Lục Phương Hoa, ngoài hôm đưa Miêu Tư Lý vào bệnh viện, đã không còn xuất hiện.
Y tá đang giúp Miêu Tư Lý thay băng, Cố Cách Cách đứng ở bên ngoài hành lang chờ. Vì là phòng bệnh cao cấp nên rất yên lặng, không gian ở đây tĩnh lặng hơn rất nhiều so với thế giới điên cuồng bên ngoài.
Đầu tiên, thân phận con ngoài giá thú của Miêu Tư Lý bị đưa ra ngoài ánh sáng; sau đó, thân phận tình nhân hai mươi năm của Miêu Nhã cũng bị đào ra. Hình tượng của Lục Liên Thủy đã xây dựng từ trước đến nay liền bị công chúng đổ xô nhau ném đá, có thể mường tượng bằng câu "tường đã nứt, mọi người còn đẩy thêm". Tuy bức tường cao Lục Liên Thủy không dễ đổ, nhưng chẳng thiếu người nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, đặc biệt là những đối thủ trên thương trường của ông, rồi các tình nhân trước đây được ông bao nuôi nhưng lại bị ruồng bỏ. Tất cả đều nhảy ra bôi đen hình ảnh ông, nói Lục Liên Thủy là kẻ giả bộ thanh cao với lối sinh hoạt cá nhân thối nát; bọn họ không từ thủ đoạn nào đả kích ông, nói cả hai đứa con trai và gái nhà ông đều lần lượt gặp chuyện, tất cả hoàn toàn đều do báo ứng. Hình tượng của Lục Liên Thủy bị lao dốc không phanh, thậm chí ảnh hưởng đến cả hình ảnh công ty, khiến cổ phiếu MUMU bị xuống giá trên sàn giao dịch.
Ngoài ra, giới truyền thông rất hứng thú với chân tướng vụ tai nạn xe lần này, còn lôi ra vụ án Lục Vũ Huân bốn năm trước, đặc biệt muốn tìm điểm liên quan giữa hai vụ tai nạn xe này. Con trai và cả con gái của Lục Liên Thủy đều lần lượt gặp tai nạn xe, quả thật quá sức trùng hợp. Một bình luận viên nổi tiếng còn lớn mật đưa ra luận điểm, nói rằng rất có thể đây là một âm mưu trả thù, sau đó phân tích nhuần nhuyễn các mối quan hệ phức tạp của gia đình Lục gia, tình tiết chặt chẽ hợp lý như viết tiểu thuyết trinh thám Nhật, nội dung vô cùng kịch tính, thậm chí còn thêm thắt cả tình yêu và thù hận khiến độc giả muốn ngừng mà không được. Đương nhiên nói mồm mà có thể phá án thì còn cần cảnh sát làm gì? Huống chi lại không hề có chứng cớ nào cho thấy tai nạn xe này có thể do người cố ý gây ra.
Sau khi Miêu Tư Lý có thể nói chuyện, cảnh sát đã đến lấy lời khai, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi lấy lệ, hỏi cô có thấy rõ chiếc xe đã đâm vào cô không, biển số xe là bao nhiêu, có nhìn thấy người cầm lái, sao cô lại có mặt ở đó, tới đó làm gì, gần đây có thù oán với ai không. Miêu Tư Lý nói với bọn họ, cô chỉ không may có mặt ở đó, đang trên đường đi gặp một khách hàng, ngoài việc biết đó là một chiếc xe tải, thì hoàn toàn không hay biết gì. Về phần kết thù oán, sau khi suy nghĩ một lúc, cô mới nói không có. Cuối cùng còn toát ra vẻ sợ hãi, nói may mắn cô đi xe Ferrari có độ an toàn cao, nếu là chiếc mini kia chắc hẳn đã toi đời. Nói xong, còn bị Cố Cách Cách hừ một tiếng. Xém nữa đã hù chết mình mà giờ còn nói giỡn được!
Còn một chủ đề nữa có thể hái ra tiền, đó là chuyện tình cảm của Miêu Tư Lý và Cố Cách Cách. Tuy hiện giờ, việc hai người con gái yêu nhau đã không còn quá cấm kỵ nhưng đại đa số mọi người vẫn nghĩ đó là chuyện khác người, nhất là phát sinh ở hào môn thế gia. Vì vậy công chúng không ngừng đoán già đoán non chuyện này, thậm chí còn có người vui sướng khi người gặp họa, nói Miêu Tư Lý bởi vì muốn trả thù bố cô, nên mới đi yêu con gái, mục đích muốn cho Lục Liên Thủy tuyệt hậu.
Việc Miêu Tư Lý bị tai nạn xe khiến toàn bộ Lục gia đứng trước đầu dư luận, mỗi ngày đều có tin đưa trên kênh truyền hình, thậm chí lúc sắp kết thúc còn bỏ thêm câu nói:
"Muốn biết kết quả mới xem tiếp kỳ sau..."
Cố Cách Cách thấy y tá đã đi ra, nói tiếng "Cám ơn." rồi mới mở cửa bước vào, thấy Miêu Tư Lý đang ngồi trên giường, mặt trái vừa đổi băng gạc, hỏi: "Cảm giác thế nào?"
Miêu Tư Lý cau mày nói: "Đau."
Cố Cách Cách lo lắng hỏi: "Đau ở đâu? Trên mặt hay trên người? Có muốn kêu bác sĩ không?"
Miêu Tư Lý nói: "Chỗ nào cũng đau, nhưng chị hôn em sẽ hết."
"Em..." Cố Cách Cách tức giận thiếu chút nữa đã vén tay áo cốc Miêu Tư Lý một cái. Lại lừa mình?! Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt dán đầy băng gạc của Miêu Tư Lý cùng cái bĩu môi, bộ dạng như một đứa trẻ muốn ăn đường, liền không tức giận nỗi, bất đắc dĩ liếc cô, sau đó tiến lại gần hôn lên môi. Vốn chỉ định hôn một chút, nhưng Miêu Tư Lý lại dùng cánh tay phải không bị thương giữ lấy gáy Cố Cách Cách, không cho cô rời đi. Làm Cố Cách Cách sợ tới mức lập tức mở to hai mắt, sợ đụng đến vết thương, chỉ đành chống hai tay tránh đụng tới thân thể Miêu Tư Lý.
So với sự cẩn thận của Cố Cách Cách, Miêu Tư Lý lại không chút cố kỵ, bất chấp hết mọi thứ liếm cánh môi mềm mại của Cố Cách Cách, dùng răng mình nhẹ nhàng chạm lên răng cô, phát ra vài âm thanh nho nhỏ, đầu lưỡi tìm vào trong khoang miệng, cuốn lấy đầu lưỡi cô dùng sức mút vào, hôn đến không biết trời trăng. Cố Cách Cách đành phải để mặc, nói thật đã nhiều ngày không hôn môi, cô cũng rất nhớ hương vị tươi mát ngọt lành trong miệng Miêu Tư Lý.
Vì thế, có hai người mang theo đồ đạc trên tay vừa bước vào phòng, liền nhìn thấy một màn phun máu như vậy. Từ góc độ nhìn của họ, dường như Cố Cách Cách là người chủ động, ngay cả bệnh nhân cũng không tha, thật là... Làm bọn họ trước khi đến còn mất bao công lo lắng, bây giờ nhìn thấy cả hai như vậy, lòng cũng yên tâm hơn.
Hai người không lui ra ngoài, cũng không lên tiếng, cũng không sợ mắt mọc hạt (...), cứ như vậy quang minh chính đại nhìn hai cô hôn như si như say.
Vẫn là Cố Cách Cách lo lắng đến vết thương của Miêu Tư Lý, chỉ hôn một chút liền đứng dậy rời khỏi môi cô. Vừa định oán trách thì thấy khuôn mặt đang cười híp mắt của Miêu Tư Lý chợt đổi sắc, vội hoảng sợ hỏi: "Có phải vừa rồi đụng tới vết thương của em không?"
Miêu Tư Lý không trả lời, bởi vì đã có người lên tiếng giúp: "Chậc chậc chậc..."
Cố Cách Cách phản xạ quay đầu lại, vừa nhìn,khuôn mặt liền đỏ bừng: "Bố mẹ đến khi nào vậy?"
Bà Cố liếc cô một cái: "Xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không nói cho chúng tôi một tiếng? Không đợi được cô mời nên hai thân già chúng tôi đành vác mặt dày tới đây."
Ông Cố ngắt lời bà: "Giờ vẫn còn so đo cái đó làm gì." sau đó hỏi Cố Cách Cách, "Tiểu Lý thế nào?"
Miêu Tư Lý ở trên giường cướp lời: "Cám ơn chú dì đến thăm, con cũng sắp bình phục rồi."
Bà Cố nói: "Đã thấy được."
Miêu Tư Lý và Cố Cách Cách đương nhiên biết bà ám chỉ điều gì, khuôn mặt cả hai cùng nhau đỏ lên.
Ông Cố đưa cặp lồng cơm trên tay cho Cố Cách Cách: "Mẹ con nấu canh gà, tranh thủ lúc còn nóng lấy một chén cho Tiểu Lý ăn đi."
Cố Cách Cách lập tức đỏ vành mắt. Cô đã rất cảm động khi thấy bố mẹ đến thăm, không ngờ mẹ cô còn tự nấu canh. Đây có phải là dấu hiệu thể hiện trong lòng bố mẹ cô đã không còn vướng mắc với chuyện tình cảm của cả hai không? Vừa định kêu một tiếng "Mẹ." đã bị bà Cố ngắt lời.
Bà nói: "Tôi biết cô định nói gì, nên cứ nuốt hết lại vào bụng đi. Cái tôi muốn không phải chỉ nghe những lời cô nói, mà là nhìn thấy cô thực sự có cuộc sống tốt. Đáng tiếc trên thực tế, cả hai đều làm chúng tôi lo lắng. Dù bố cô ở nhà đã ngàn đinh vạn dặn bảo tôi không được nói, nhưng nếu cả hai đều ở đây tôi lại muốn nói. Mặc kệ báo chí viết là thật hay giả, nhưng xảy ra việc lớn như vậy cũng khiến cuộc sống hàng ngày của chúng tôi khó lòng yên ổn. Nếu ngày đó cô cũng ở trên xe, thì giờ người nằm đây chẳng phải chỉ một mình Miêu Miêu. Chúng tôi nuôi cô lớn như vậy, vì cô lo lắng không ít điều, nhưng cũng không giống bây giờ còn phải lo lắng cho sự an toàn của cô. Chúng tôi đã có tuổi, không chịu nổi những đả kích lớn như vậy."
"Hai mẹ con bà cứ giữ những lời này mà đóng cửa bảo ban nhau, chứ đừng nói trước mặt Tiểu Lý. Con bé còn đang bị thương đấy, bà nói như vậy không phải để vết thương của càng thêm tổn thương đấy chứ?"
Tất cả mọi người trong phòng bệnh đều nhìn về phía cửa, thấy người vừa tới cũng cầm theo cặp lồng cơm trên tay, hiển nhiên những lời có gai ấy chính do bà nói, phía sau còn có một người đàn ông mặc âu phục đen dáng người khôi ngô.
Cố Cách Cách quay đầu cùng Miêu Tư Lý liếc nhau, rất ăn ý đứng chung một phía. Cả hai biết sớm hay muộn hai người này rồi cũng gặp mặt, chỉ không nghĩ vừa mới gặp đã ngập tràn mùi thuốc súng thế này.
Bà Cố nghi hoặc nhìn Cố Cách Cách hỏi: "Cô ta là ai?"
Cố Cách Cách cố nặn một nụ cười: "Mẹ Miêu Tư Lý." rồi quay sang Miêu Nhã nói: "Đây là bố mẹ con."
Miêu Nhã lịch sự gật đầu chào ông Cố, nhưng ánh mắt nhìn bà Cố lại chất chứa đầy bất mãn, còn lấy vẻ đắc ý vênh váo bước tới trước mặt bà Cố, buông đồ trên tay xuống, hỏi Miêu Tư Lý: "Hôm nay đã đổi băng chưa?"
Miêu Tư Lý nói: "Đã đổi rồi." sau đó hạ giọng nén giận, "Mẹ, vừa nãy nói hơi quá đáng."
"Mẹ nói quá đáng sao?" Giống như sợ người khác không nghe được mẹ con bà nói chuyện, Miêu Nhã nâng cao giọng, "Có người chỉ đứng nói chuyện nên đâu sợ đau thắt lưng. Thử đổi lại con gái họ nằm trên giường bệnh xem, có còn ở đó nói này nói kia được không?"
Cố Cách Cách đã lĩnh giáo công lực của cả Miêu Nhã và mẹ già nhà cô, nói thật cô không biết ai cao hơn ai? Xem tình hình này chắc chắn không tránh được trận khẩu chiến. Dù bất mãn cả hai sẽ làm ảnh hưởng tới người bệnh nhưng không dám nói ra, một đã không đối phó được huống chi đến hai? Nếu cô xông lên chả khác nào đi tìm đường chết, dù sao cả hai người họ, ai cũng không muốn chịu thiệt.
Cố Cách Cách nghĩ vậy, đầu tiên nói với Hình Tứ vẫn đang đứng ở cửa, "Chú Tứ, mời vào ngồi." sau đó kéo cánh tay ông Cố đến bên giường bệnh nói, "Bố, chúng ta qua nói chuyện với Miêu Tư Lý."
Vẫn là ông Cố hiền lành, nhỏ giọng: "Con cũng biết công phu miệng lưỡi của mẹ con mà. Sau này còn phải làm thông gia, đừng nên gây xích mích làm mất lòng nhau."
Cố Cách Cách vỗ cánh tay ông, an ủi: "Bố cứ yên tâm. Dì cũng không phải loại đèn cạn dầu, cứ để hai người bọn họ thỏa sức đấu nhau, cũng là cơ hội cho những người thường xuyên bị áp bức như chúng ta được dịp xả giận."
Ông Cố nói: "Vậy thì tốt."
Vì thế phòng bệnh liền biến thành thế này, ông Cố ngồi trên ghế bên trái giường, Hình Tứ đứng bên phải giường, Cố Cách Cách sau khi múc canh gà bà Cố mang tới ra bát liền ngồi xuống đầu giường bên cạnh Miêu Tư Lý, còn đứng trước giường là hai người đang gườm gườm nhìn nhau, một người lãnh diễm xinh đẹp, một người quắc thước sắc bén, cùng tư thế không đội trời chung.
Miêu Tư Lý nhìn Cố Cách Cách đáng thương nói: "Em là bệnh nhân mà."
Cố Cách Cách dùng thìa đút cho cô một miếng canh gà, sau đó vẻ mặt đau lòng nói: "Bé yêu đáng thương! Cứ ngồi xem cuộc vui đi, dù sao cũng không mất tiền."
Miêu Tư Lý: "..."
Còn bên này, bà Cố cười lạnh mở miệng: "Cô thử nói tôi nghe, tôi nói có gì sai nào?"
Và do đó vở kịch chính thức mở màn...
Danh sách chương