Sau khi cơm nước xong, Mộc Nam tạm biệt Hàn Dực Dương và Trần Tấn Châu rồi dẫn Mộ Bắc và Mộc Tiểu Quy trở về nhà, ăn uống no nê Mộc Tiểu Quy ngồi ở ghế sau nghỉ ngơi, lười biếng mà cùng Mộ Bắc chơi ma tháp, Mộ Bắc để nhóc dựa vào người, cúi đầu nhìn nhóc chơi game, thấy nhóc làm sai thì lên tiếng chỉ nhóc.
Mộc Nam từ kính chiếu hậu nhìn thấy hai đứa nhỏ cùng nhau vui đùa thì nở nụ cười dịu dàng, có lẽ giữ Mộ Bắc cũng không phải là chuyện xấu, ít nhất Mộc Tiểu Quy có thể có thêm bạn cùng chơi.
Khi xe đi ngang qua một tiệm bán đồ trẻ em thì Mộc Nam dừng lại, xuống xe rồi mở cửa xe cho hai đứa nhỏ, sau đó nói, “Hai bạn trẻ, mời xuống xe.”
Sau khi hai đứa xuống xe, Mộc Nam liền dẫn bọn nhỏ đi vào cửa hàng quần áo, định mua cho Mộ Bắc một bộ áo choàng tắm. Anh nhìn cái ba lô nhỏ xíu của Mộ Bắc, đoán rằng trong đó cũng không có bao nhiêu thứ, hơn nữa Mộ Bắc đến ở nhà anh thì cũng cần một số vật dụng cá nhân.
“Đại soái, chúng ta đi mua quần áo sao?” Sau khi vào cửa Mộc Tiểu Quy nhìn trái nhìn phải rồi hỏi Mộc Nam.
“Ừ, mua quần áo cho con với Bắc Bắc.” Mộc Nam dắt tay hai đứa đi vào trong, nhìn thấy nhân viên bán hàng đứng đó liền gọi cô rồi nói với hai đứa, “Đi với cô xinh đẹp này lựa xem thích bộ nào nhé.”
Nhân viên nữ nọ nghe được lời Mộc Nam nói, nụ cười trên mặt nở rộ như hoa, lập tức liền nhìn Mộc Tiểu Quy rồi bảo, “Cậu bé đẹp trai, cùng chị đi chọn quần áo có được không nè ~ “
“Được ạ, đại soái, moa moa taz ~” Mộc Tiểu Quy hướng Mộc Nam gửi cái hôn gió, khoan khoái đi vào bên trong theo nhân viên bán hàng chọn lựa.
Nhìn bánh bao nhảy chân sáo đi theo cô nhân viên kia, Mộc Nam nhịn không được cười cười, cũng đi qua, đi được vài bước lại phát hiện Mộ Bắc vẫn còn đứng tại chỗ không động đậy gì.
“Bắc Bắc làm sao vậy, không đến xem thử quần áo à?” Anh hỏi.
“Em là muốn dẫn tôi đi mua quần áo sao?” Mộ Bắc không trả lời Mộc Nam, mà nhìn anh nói ra suy đoán của mình.
Mộc Nam cũng không ngờ rằng đứa bé này lại nhạy cảm đến vậy, thấy nhóc một bộ ‘Chú sớm đã bị tôi nhìn thấu rồi’ thì cảm thấy rất buồn cười, nhưng mà anh cũng không phải có gì muốn giấu giếm, liền nói, “Chính xác, nếu đã quyết định ở chung rồi, vậy thì chuẩn bị tốt quần áo và các vật dụng không phải đúng rồi sao.” Sau khi nói xong sợ Mộ Bắc cảm thấy có gánh nặng lại bỏ thêm một câu, “Vừa vặn chú cũng muốn mua một ít quần áo cho Mộc Tiểu Quy, con cũng không cần để ý đâu.”
“Tôi mới không thèm để ý.” Mộ Bắc khẽ hừ một tiếng, quay đầu che giấu khóe miệng vừa cong lên của mình, ho nhẹ một tiếng, “Sau này tôi sẽ mua cho anh.” Chờ tôi biến trở lại như ngày xưa, về sau tôi sẽ chăm sóc cho em và Tiểu Quy.
Mộc Nam không nghĩ Mộ Bắc sẽ nói như vậy, thoáng sửng sốt một chút, lập tức mỉm cười, “Chờ đến khi con lớn lên sao, tuy rằng còn phải chờ rất nhiều năm nhưng mà chú sẽ nhớ kỹ.”
“Không…” Mộ Bắc theo bản năng định nói sẽ không lâu, nhưng lời vừa thốt ra đã phải ngưng lại, nhìn ánh mắt hình dấu hỏi của Mộc Nam, anh lắc đầu, để cho em ấy nghĩ rằng rất nhiều năm sau đó thì cũng tốt, một ngày kia biến lớn lên dọa em ấy nhảy dựng chơi.
“Được, đi thôi nào.” Mộc Nam vỗ vỗ Mộ Bắc, khi cùng Mộ Bắc nói chuyện anh cũng không quên chú ý hướng đi của Mộc Tiểu Quy, sợ nhóc chạy đi quá xa.
Cô nhân viên bán hàng đối với việc Mộc Nam dẫn theo hai đứa nhóc đẹp trai trông như song sinh cũng vô cùng hiếu kỳ, nên phục vụ bọn họ cũng tương đối nhiệt tình, giới thiệu không ít mốt mới cho ba người.
“Bên này còn có một số quần áo gia đình mới đó, thưa anh, anh có muốn xem thử không?” Cô gái nắm nắm hai cái áo sơ mi bên tay, một lớn một nhỏ hỏi ý kiến Mộc Nam.
“Đại soái cái này đẹp quá ~” Mộc Tiểu Quy chỉ vào một bộ đồ ngủ có hình SpongeBob* nói.
Nhân viên mậu dịch vừa nghe Mộc Tiểu Quy nói, phản ứng linh hoạt tóm ngay lấy bộ áo ngủ kia, giới thiệu, “Bộ này cũng là mẫu mới nhập đó, chất vải rất mềm, không gây ngứa rất thích hợp với làn da trẻ nhỏ.”
Đồ ngủ hình SpongeBob có màu vàng và xanh kết hợp, trên đó có in hình SpongeBob rất to, thoạt nhìn nhẹ nhàng khoan khoái mà lại đáng yêu.
Mộc Nam đối với đồ ngủ cũng không có yêu cầu gì, thấy Mộc Tiểu Quy thích liền hỏi nhân viên, “Áo ngủ này có số lớn không? Có số cho cả hai đứa không?” Anh chỉ chỉ Mộc Tiểu Quy cùng Mộ Bắc.
Mộ Bắc nhìn bộ đồ ngủ vàng khè kia, nhìn lại vẻ vui mừng trên mặt Mộc Tiểu Quy, yên lặng đem câu ‘có thể không cần mặc cái này không’ giấu vào trong lòng, coi như là chiều con trai vậy.
“Có đó, tôi lấy liền cho anh.” Nhân viên bán hàng cười nói, cảm thấy lại có thêm một đơn hàng mới rồi, thật đáng mừng.
Ba người thật nhanh chóng chọn xong quần áo, bởi vì đồ mua rất nhiều, nên ông chủ liền giảm giá cho bọn họ. Mộc Nam ngoại trừ mua đồ cho Mộc Tiểu Quy với Mộ Bắc, anh cũng tiện tay mua vài bộ cho Trình Duệ, vừa vặn ngày mai đến nhà bà Thẩm ăn cơm cũng có thể đưa đến cho bé, tính tiền xong, ba người liền rời khỏi cửa hàng quần áo.
Sau khi trở lại tiểu khu, lúc đi theo Mộc Nam lên lầu tâm tình Mộ Bắc có chút kích động, tuy rằng trên mặt không lộ vẻ gì nhưng trong lòng từng đợt từng đợt sóng đã dâng trào, cái kiểu cùng bà xã về nhà này như đang gây kích thích vậy, ảo giác hệt như là đang sống chung ấy.
Đúng là ảo giác. Mộ Bắc nhìn nhìn bàn tay bị thu nhỏ của mình, thở dài.
“Về nhà rồi ~” Vào trong, Mộc Tiểu Quy liền hoan hô một tiếng, tự mình mở tủ để giày lấy dép lê ra mang vào, còn giúp Mộc Nam lấy dép lê ra để trước mặt anh nữa, “Đại soái đổi giày.”
“Cám ơn, một hồi sẽ có thưởng, cho phép con chơi máy tính thêm nửa giờ đó.” Mộc Nam vừa mang dép vừa nói, lại lấy ra một đôi dép trong túi để xuống đất cho Mộ Bắc, bảo anh đi vào, cùng anh đi đến phòng khách.
“Bắc Bắc cứ coi đây là nhà của con đi, không cần câu nệ.” Mộc Nam đem gói quần áo to đặt lên trên bàn trà, bảo Mộ Bắc tùy ý ngồi, sau đó rót ly nước cho anh, thuận tiện rót thêm một ly đưa cho Mộc Tiểu Quy đang tính trốn vào phòng chơi máy tính.
Bởi vì trước đó đã ngồi trên bậc thang, cho nên Mộ Bắc không ngồi lên ghế sa lông mà qua ngồi trên một cái ghế dựa nhỏ.
Anh uống ly nước âm ấm, đánh giá một chút trang hoàng trong phòng, nhà của Mộc Nam là một căn hộ ba phòng, trang trí theo phong cách thôn dã điền viên, chủ yếu lấy màu xanh nhạt và màu kem làm chủ đạo, cách trang trí này làm người ta cảm thấy rất ấm áp, đồ đạc trong phòng khách cũng được sắp xếp rất chỉnh tề.
Phòng ở không tính là lớn, so với cái biệt thự kia của Mộ Bắc thì ngay cả một gian phòng khách cũng không bằng, nhưng cố tình, một ngôi nhà nhỏ và đơn giản như thế này lại làm lòng anh thấy ấm áp. Hơn nữa anh nghĩ đến, đây chính là nhà của Mộc Nam, chính là nơi sinh sống bao lâu nay của Mộc Nam và Mộc Tiểu Quy, liền cảm thấy trong lòng như được lấp đầy vậy, làm cho anh có cảm giác thỏa mãn chưa bao giờ được lĩnh hội qua.
“Bắc Bắc?” Mộc Nam từ trong thư phòng đi ra nhìn thấy Mộ Bắc đang xuất thần nhìn vào bức tường, anh gọi lớn một tiếng.
“Hả?” Mộ Bắc phục hồi tinh thần nhìn Mộc Nam.
“Đang suy nghĩ gì thế?” Mộc Nam ngồi xuống bên cạnh anh.
Mộ Bắc lắc đầu, “Không có gì.”
“Có cần cái gì thì cứ nói với chú, đừng khách khí nha.” Mộc Nam nói, “À, vốn định để con ngủ phòng của Mộc Tiểu Quy, nhưng mà nó vẫn luôn ngủ chung với chú, phòng gần đây cũng không có dọn dẹp, chăn mền chưa phơi nắng, nếu con thấy không ngại thì hôm nay ngủ chung với chú một đêm, ngày mai chú đem chăn mền trong đó đi phơi nắng rồi dọn dẹp phòng ngủ lại cho con, con thấy thế nào?”
“Cùng nhau… ngủ một giường?” Mộ Bắc cho là mình nghe lầm, lặp lại một lần.
“Đúng vậy.” Mộc Nam gật đầu, hỏi, “Con không để ý chứ? Giường rất lớn, ba người ngủ hoàn toàn không có vấn đề gì đâu.”
Cùng nhau ngủ, cùng nhau ngủ, ngày đầu tiên ở chung liền ngủ cùng nhau ngủ cùng nhau ngủ cùng nhau ngủ cùng nhau ngủ cùng nhau, ngủ ngủ ngủ ngủ ngủ…
Trong đầu Mộ Bắc nhất thời chỉ toàn là ngủ ngủ ngủ ngủ, não bộ bắt đầu tưởng tượng một chút về cảnh tượng kia, trên mặt khống chế không được có chút nóng lên, anh che giấu bằng cách sờ sờ mũi, “Cũng chỉ có thể như vậy thôi.”
Thấy nhóc không có ý kiến Mộc Nam liền nói, “Vậy đi, con đi tắm rửa một chút đi.”
“Ừm.”
Mộc Nam thấy anh gật gật đầu, sau đó hướng thư phòng gọi, “Mộc Tiểu Quy, đi ra chuẩn bị tắm nào.”
“Hả?” Mộ Bắc nghe được những lời này thì mãnh liệt ngẩng đầu hỏi, “Không phải là tôi tự tắm sao?”
“Hai đứa tắm chung đi, bồn tắm cũng đủ lớn mà.” Mộc Nam nói.
Mộ Bắc: “…..”
“Đi tắm đi tắm ~” Mộc Tiểu Quy chạy ra từ thư phòng, “Đại soái cùng tắm sao? Con sẽ giúp ba kỳ lưng.”
“Con cùng Bắc Bắc đi tắm đi, ba đi bật nước trước cho hai đứa.” Mộc Nam nói xong liền đi đến phòng tắm trước.
“Bắc Bắc, em giúp anh kỳ lưng nha~.” Mộc Tiểu Quy cười hì hì nói với Mộ Bắc, đối với việc có thêm một tên đồng bọn nhóc cảm thấy rất vui vẻ, ở trong lòng nhóc thì Mộ Bắc cùng bọn mập mạp, nhị mao, tam mao kia không giống, bởi vì bọn nó nhỏ tuổi hơn, nhóc cũng không thể gọi tên cái cảm giác này là gì, nhưng mà nhóc biết mình rất rất là thích Mộ Bắc.
Nhìn cái mặt cười khanh khách của Mộc Tiểu Quy, trong lòng Mộ Bắc lại một trận ấm áp, đột nhiên anh cảm thấy cùng con trai tắm rửa cũng là một trải nghiệm không tồi.
Lần đầu tiên cùng con trai tắm rửa trong lòng Mộ Bắc kích động không thôi, tuy nhiên phần kích động kia cũng không duy trì được bao lâu, anh nhìn thấy Mộc Nam đang ngồi trên một cái ghế ở bên cạnh bồn tắm, cả người đều ngây ngẩn cả ra, yên lặng nhìn Mộc Nam, không biết nên nói cái gì mới tốt.
“Vào đi a.” Mộc Nam kiểm tra độ ấm của nước xong rồi tắt vòi, vừa ngẩng đầu chỉ thấy Mộ Bắc đứng ở ngoài cửa lăng lăng mà nhìn mình, Mộc Tiểu Quy thì đứng ở sau lưng của anh thò ra một cái đầu rồi tiến vào bên trong.
“Không phải là tôi cùng Tiểu Quy tắm sao?” Mộ Bắc cảm thấy hình như mình đã coi nhẹ gì đó, lên tiếng hỏi.
“Đúng vậy, hai đứa cùng tắm, nhưng mà chú phải giúp Mộc Tiểu Quy tắm.” Mộc Nam nói, tuy rằng đôi lúc Mộc Tiểu Quy ngẫu nhiên sẽ tự mình tắm trong bồn, nhưng đa phần đều là anh giúp đỡ kỳ cọ, huống chi hiện tại còn dùng bồn tắm lớn của mình, anh không thể nào yên tâm để hai đứa nhỏ tắm một mình trong này được.
Tình huống này, hình như, không đúng lắm…thì phải…
Mộ Bắc nghe xong lời anh nói cả người đều khó chịu, ý của Mộc Nam chính là em ấy phải giúp Mộc Tiểu Quy tắm, mà Mộc Tiểu Quy lại cùng tắm chung với mình, đó cũng chính là cùng giúp hai người tắm.
Vừa nghĩ đến tình huống hiện tại của thân thể mình, Mộ Bắc đã cảm thấy không được tự nhiên rồi, thân thể của một đứa con nít căn bản không có chút ưu thế nào hấp dẫn người khác, cơ bụng sáu múi cùng nhân ngư tuyến lần trước dùng để hấp dẫn tiểu chủ quán bây giờ đều không có, mà chỉ có một cái bụng nhỏ trắng bóng.
Tâm tình tốt đẹp được cùng tắm với con trai đã bay sạch không còn đọng lại chút nào, toàn bộ quá trình tắm Mộ Bắc đều đưa lưng về phía Mộc Nam, không ngừng khiến cho Mộc Nam trêu ghẹo, nói anh mới tí tuổi đã biết thẹn thùng, sau khi kỳ cọ xong còn bị Mộc Nam ở một bên sờ soạng mông nhỏ.
Mộ Bắc: “…..” Dám đùa tôi sao, lưu manh, về sau thế nào cũng cho em khóc không thành tiếng.
Khi ba người đi ngủ, Mộ Bắc và Mộc Nam ngủ ở hai bên, Mộc Tiểu Quy ngủ giữa, bởi vì giường rất lớn, Mộc Tiểu Quy và Mộ Bắc cũng nhỏ người, cho nên không quá chật chội.
Trước khi ngủ Mộc Tiểu Quy nhoài người qua hôn trên mặt Mộc Nam một cái, nói, “Cảm ơn đại soái mua đồ mới cho con, hôn chúc ngủ ngon nào ~ “
Mộc Nam bị nhóc chọc cười, cũng nghiêng người qua hôn nhóc một cái, “Hôn chúc ngủ ngon, ngủ ngon bảo bối.”
Mộc Tiểu Quy nghe xong vừa lòng mà nằm xuống ngủ.
Mộ Bắc nghiêng người sang một bên nằm ngủ làm bộ không nhìn thấy hành động của bọn họ, miễn cho chính mình cũng muốn làm theo, hôn chúc ngủ ngon cái gì, Mộc Tiểu Quy mi thế mà dám quên cha mi đây sao.
“Bắc Bắc.” Khi đang oán thầm trong lòng Mộ Bắc đột nhiên nghe được Mộc Nam gọi tên mình, anh quay người lại, chỉ trong nháy mắt, một cái hôn mềm nhẹ liền dừng trên đầu anh.
Mộc Nam một tay chống lên giường, nhoài qua người Mộc Tiểu Quy, cũng để lại một nụ hôn khe khẽ trên đỉnh đầu Mộ Bắc, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Mộ Bắc nói, “Ngủ ngon Bắc Bắc.”
Trước ánh mắt ôn nhu kia của Mộc nam, hai má Mộ Bắc bắt đầu nóng lên, sau đó lan khắp mặt, trong căn phòng yên tĩnh anh có thể nghe rất rõ tiếng tim đập liên hồi của mình, từng tiếng từng tiếng một, đến mức sắp không khống chế được mà lao ra ngoài.
“Sao vậy?” Mộc Nam hỏi, có chút kinh ngạc nhìn khuôn mặt hơi hơi đỏ của Mộ Bắc, “Con đỏ mặt sao?”
Nghe thấy thế Mộ Bắc cũng kịp phản ứng lại, nhìn biểu tình kinh ngạc kia của Mộc Nam, giận sôi não mà nói, “Ấu trĩ.” Nói xong liền nằm quay lưng về phía Mộc Nam.
Nhìn Mộ Bắc che dấu thẹn thùng, Mộc Nam khẽ cười, vươn tay tắt đèn rồi cũng nằm xuống.
Trong bóng đêm Mộ Bắc mở to hai mắt, nhịn không được đưa tay sờ nơi vừa rồi Mộc Nam hôn lên, trong lòng có chút không thể tin, lại có chút ngọt ngào nói không nên lời.
Anh đột nhiên cũng muốn giống như vậy, tặng cho Mộc Nam cùng Mộc Tiểu Quy mỗi người một cái hôn chúc ngủ ngon.
Ngủ ngon. Mộ Bắc trong lòng thầm nói, nhắm mắt lại ngủ.
Đây là lần đầu tiên qua nhiều năm như vậy anh cảm thấy ngủ đặc biệt thoải mái, đặc biệt an ổn.
Mộc Nam từ kính chiếu hậu nhìn thấy hai đứa nhỏ cùng nhau vui đùa thì nở nụ cười dịu dàng, có lẽ giữ Mộ Bắc cũng không phải là chuyện xấu, ít nhất Mộc Tiểu Quy có thể có thêm bạn cùng chơi.
Khi xe đi ngang qua một tiệm bán đồ trẻ em thì Mộc Nam dừng lại, xuống xe rồi mở cửa xe cho hai đứa nhỏ, sau đó nói, “Hai bạn trẻ, mời xuống xe.”
Sau khi hai đứa xuống xe, Mộc Nam liền dẫn bọn nhỏ đi vào cửa hàng quần áo, định mua cho Mộ Bắc một bộ áo choàng tắm. Anh nhìn cái ba lô nhỏ xíu của Mộ Bắc, đoán rằng trong đó cũng không có bao nhiêu thứ, hơn nữa Mộ Bắc đến ở nhà anh thì cũng cần một số vật dụng cá nhân.
“Đại soái, chúng ta đi mua quần áo sao?” Sau khi vào cửa Mộc Tiểu Quy nhìn trái nhìn phải rồi hỏi Mộc Nam.
“Ừ, mua quần áo cho con với Bắc Bắc.” Mộc Nam dắt tay hai đứa đi vào trong, nhìn thấy nhân viên bán hàng đứng đó liền gọi cô rồi nói với hai đứa, “Đi với cô xinh đẹp này lựa xem thích bộ nào nhé.”
Nhân viên nữ nọ nghe được lời Mộc Nam nói, nụ cười trên mặt nở rộ như hoa, lập tức liền nhìn Mộc Tiểu Quy rồi bảo, “Cậu bé đẹp trai, cùng chị đi chọn quần áo có được không nè ~ “
“Được ạ, đại soái, moa moa taz ~” Mộc Tiểu Quy hướng Mộc Nam gửi cái hôn gió, khoan khoái đi vào bên trong theo nhân viên bán hàng chọn lựa.
Nhìn bánh bao nhảy chân sáo đi theo cô nhân viên kia, Mộc Nam nhịn không được cười cười, cũng đi qua, đi được vài bước lại phát hiện Mộ Bắc vẫn còn đứng tại chỗ không động đậy gì.
“Bắc Bắc làm sao vậy, không đến xem thử quần áo à?” Anh hỏi.
“Em là muốn dẫn tôi đi mua quần áo sao?” Mộ Bắc không trả lời Mộc Nam, mà nhìn anh nói ra suy đoán của mình.
Mộc Nam cũng không ngờ rằng đứa bé này lại nhạy cảm đến vậy, thấy nhóc một bộ ‘Chú sớm đã bị tôi nhìn thấu rồi’ thì cảm thấy rất buồn cười, nhưng mà anh cũng không phải có gì muốn giấu giếm, liền nói, “Chính xác, nếu đã quyết định ở chung rồi, vậy thì chuẩn bị tốt quần áo và các vật dụng không phải đúng rồi sao.” Sau khi nói xong sợ Mộ Bắc cảm thấy có gánh nặng lại bỏ thêm một câu, “Vừa vặn chú cũng muốn mua một ít quần áo cho Mộc Tiểu Quy, con cũng không cần để ý đâu.”
“Tôi mới không thèm để ý.” Mộ Bắc khẽ hừ một tiếng, quay đầu che giấu khóe miệng vừa cong lên của mình, ho nhẹ một tiếng, “Sau này tôi sẽ mua cho anh.” Chờ tôi biến trở lại như ngày xưa, về sau tôi sẽ chăm sóc cho em và Tiểu Quy.
Mộc Nam không nghĩ Mộ Bắc sẽ nói như vậy, thoáng sửng sốt một chút, lập tức mỉm cười, “Chờ đến khi con lớn lên sao, tuy rằng còn phải chờ rất nhiều năm nhưng mà chú sẽ nhớ kỹ.”
“Không…” Mộ Bắc theo bản năng định nói sẽ không lâu, nhưng lời vừa thốt ra đã phải ngưng lại, nhìn ánh mắt hình dấu hỏi của Mộc Nam, anh lắc đầu, để cho em ấy nghĩ rằng rất nhiều năm sau đó thì cũng tốt, một ngày kia biến lớn lên dọa em ấy nhảy dựng chơi.
“Được, đi thôi nào.” Mộc Nam vỗ vỗ Mộ Bắc, khi cùng Mộ Bắc nói chuyện anh cũng không quên chú ý hướng đi của Mộc Tiểu Quy, sợ nhóc chạy đi quá xa.
Cô nhân viên bán hàng đối với việc Mộc Nam dẫn theo hai đứa nhóc đẹp trai trông như song sinh cũng vô cùng hiếu kỳ, nên phục vụ bọn họ cũng tương đối nhiệt tình, giới thiệu không ít mốt mới cho ba người.
“Bên này còn có một số quần áo gia đình mới đó, thưa anh, anh có muốn xem thử không?” Cô gái nắm nắm hai cái áo sơ mi bên tay, một lớn một nhỏ hỏi ý kiến Mộc Nam.
“Đại soái cái này đẹp quá ~” Mộc Tiểu Quy chỉ vào một bộ đồ ngủ có hình SpongeBob* nói.
Nhân viên mậu dịch vừa nghe Mộc Tiểu Quy nói, phản ứng linh hoạt tóm ngay lấy bộ áo ngủ kia, giới thiệu, “Bộ này cũng là mẫu mới nhập đó, chất vải rất mềm, không gây ngứa rất thích hợp với làn da trẻ nhỏ.”
Đồ ngủ hình SpongeBob có màu vàng và xanh kết hợp, trên đó có in hình SpongeBob rất to, thoạt nhìn nhẹ nhàng khoan khoái mà lại đáng yêu.
Mộc Nam đối với đồ ngủ cũng không có yêu cầu gì, thấy Mộc Tiểu Quy thích liền hỏi nhân viên, “Áo ngủ này có số lớn không? Có số cho cả hai đứa không?” Anh chỉ chỉ Mộc Tiểu Quy cùng Mộ Bắc.
Mộ Bắc nhìn bộ đồ ngủ vàng khè kia, nhìn lại vẻ vui mừng trên mặt Mộc Tiểu Quy, yên lặng đem câu ‘có thể không cần mặc cái này không’ giấu vào trong lòng, coi như là chiều con trai vậy.
“Có đó, tôi lấy liền cho anh.” Nhân viên bán hàng cười nói, cảm thấy lại có thêm một đơn hàng mới rồi, thật đáng mừng.
Ba người thật nhanh chóng chọn xong quần áo, bởi vì đồ mua rất nhiều, nên ông chủ liền giảm giá cho bọn họ. Mộc Nam ngoại trừ mua đồ cho Mộc Tiểu Quy với Mộ Bắc, anh cũng tiện tay mua vài bộ cho Trình Duệ, vừa vặn ngày mai đến nhà bà Thẩm ăn cơm cũng có thể đưa đến cho bé, tính tiền xong, ba người liền rời khỏi cửa hàng quần áo.
Sau khi trở lại tiểu khu, lúc đi theo Mộc Nam lên lầu tâm tình Mộ Bắc có chút kích động, tuy rằng trên mặt không lộ vẻ gì nhưng trong lòng từng đợt từng đợt sóng đã dâng trào, cái kiểu cùng bà xã về nhà này như đang gây kích thích vậy, ảo giác hệt như là đang sống chung ấy.
Đúng là ảo giác. Mộ Bắc nhìn nhìn bàn tay bị thu nhỏ của mình, thở dài.
“Về nhà rồi ~” Vào trong, Mộc Tiểu Quy liền hoan hô một tiếng, tự mình mở tủ để giày lấy dép lê ra mang vào, còn giúp Mộc Nam lấy dép lê ra để trước mặt anh nữa, “Đại soái đổi giày.”
“Cám ơn, một hồi sẽ có thưởng, cho phép con chơi máy tính thêm nửa giờ đó.” Mộc Nam vừa mang dép vừa nói, lại lấy ra một đôi dép trong túi để xuống đất cho Mộ Bắc, bảo anh đi vào, cùng anh đi đến phòng khách.
“Bắc Bắc cứ coi đây là nhà của con đi, không cần câu nệ.” Mộc Nam đem gói quần áo to đặt lên trên bàn trà, bảo Mộ Bắc tùy ý ngồi, sau đó rót ly nước cho anh, thuận tiện rót thêm một ly đưa cho Mộc Tiểu Quy đang tính trốn vào phòng chơi máy tính.
Bởi vì trước đó đã ngồi trên bậc thang, cho nên Mộ Bắc không ngồi lên ghế sa lông mà qua ngồi trên một cái ghế dựa nhỏ.
Anh uống ly nước âm ấm, đánh giá một chút trang hoàng trong phòng, nhà của Mộc Nam là một căn hộ ba phòng, trang trí theo phong cách thôn dã điền viên, chủ yếu lấy màu xanh nhạt và màu kem làm chủ đạo, cách trang trí này làm người ta cảm thấy rất ấm áp, đồ đạc trong phòng khách cũng được sắp xếp rất chỉnh tề.
Phòng ở không tính là lớn, so với cái biệt thự kia của Mộ Bắc thì ngay cả một gian phòng khách cũng không bằng, nhưng cố tình, một ngôi nhà nhỏ và đơn giản như thế này lại làm lòng anh thấy ấm áp. Hơn nữa anh nghĩ đến, đây chính là nhà của Mộc Nam, chính là nơi sinh sống bao lâu nay của Mộc Nam và Mộc Tiểu Quy, liền cảm thấy trong lòng như được lấp đầy vậy, làm cho anh có cảm giác thỏa mãn chưa bao giờ được lĩnh hội qua.
“Bắc Bắc?” Mộc Nam từ trong thư phòng đi ra nhìn thấy Mộ Bắc đang xuất thần nhìn vào bức tường, anh gọi lớn một tiếng.
“Hả?” Mộ Bắc phục hồi tinh thần nhìn Mộc Nam.
“Đang suy nghĩ gì thế?” Mộc Nam ngồi xuống bên cạnh anh.
Mộ Bắc lắc đầu, “Không có gì.”
“Có cần cái gì thì cứ nói với chú, đừng khách khí nha.” Mộc Nam nói, “À, vốn định để con ngủ phòng của Mộc Tiểu Quy, nhưng mà nó vẫn luôn ngủ chung với chú, phòng gần đây cũng không có dọn dẹp, chăn mền chưa phơi nắng, nếu con thấy không ngại thì hôm nay ngủ chung với chú một đêm, ngày mai chú đem chăn mền trong đó đi phơi nắng rồi dọn dẹp phòng ngủ lại cho con, con thấy thế nào?”
“Cùng nhau… ngủ một giường?” Mộ Bắc cho là mình nghe lầm, lặp lại một lần.
“Đúng vậy.” Mộc Nam gật đầu, hỏi, “Con không để ý chứ? Giường rất lớn, ba người ngủ hoàn toàn không có vấn đề gì đâu.”
Cùng nhau ngủ, cùng nhau ngủ, ngày đầu tiên ở chung liền ngủ cùng nhau ngủ cùng nhau ngủ cùng nhau ngủ cùng nhau ngủ cùng nhau, ngủ ngủ ngủ ngủ ngủ…
Trong đầu Mộ Bắc nhất thời chỉ toàn là ngủ ngủ ngủ ngủ, não bộ bắt đầu tưởng tượng một chút về cảnh tượng kia, trên mặt khống chế không được có chút nóng lên, anh che giấu bằng cách sờ sờ mũi, “Cũng chỉ có thể như vậy thôi.”
Thấy nhóc không có ý kiến Mộc Nam liền nói, “Vậy đi, con đi tắm rửa một chút đi.”
“Ừm.”
Mộc Nam thấy anh gật gật đầu, sau đó hướng thư phòng gọi, “Mộc Tiểu Quy, đi ra chuẩn bị tắm nào.”
“Hả?” Mộ Bắc nghe được những lời này thì mãnh liệt ngẩng đầu hỏi, “Không phải là tôi tự tắm sao?”
“Hai đứa tắm chung đi, bồn tắm cũng đủ lớn mà.” Mộc Nam nói.
Mộ Bắc: “…..”
“Đi tắm đi tắm ~” Mộc Tiểu Quy chạy ra từ thư phòng, “Đại soái cùng tắm sao? Con sẽ giúp ba kỳ lưng.”
“Con cùng Bắc Bắc đi tắm đi, ba đi bật nước trước cho hai đứa.” Mộc Nam nói xong liền đi đến phòng tắm trước.
“Bắc Bắc, em giúp anh kỳ lưng nha~.” Mộc Tiểu Quy cười hì hì nói với Mộ Bắc, đối với việc có thêm một tên đồng bọn nhóc cảm thấy rất vui vẻ, ở trong lòng nhóc thì Mộ Bắc cùng bọn mập mạp, nhị mao, tam mao kia không giống, bởi vì bọn nó nhỏ tuổi hơn, nhóc cũng không thể gọi tên cái cảm giác này là gì, nhưng mà nhóc biết mình rất rất là thích Mộ Bắc.
Nhìn cái mặt cười khanh khách của Mộc Tiểu Quy, trong lòng Mộ Bắc lại một trận ấm áp, đột nhiên anh cảm thấy cùng con trai tắm rửa cũng là một trải nghiệm không tồi.
Lần đầu tiên cùng con trai tắm rửa trong lòng Mộ Bắc kích động không thôi, tuy nhiên phần kích động kia cũng không duy trì được bao lâu, anh nhìn thấy Mộc Nam đang ngồi trên một cái ghế ở bên cạnh bồn tắm, cả người đều ngây ngẩn cả ra, yên lặng nhìn Mộc Nam, không biết nên nói cái gì mới tốt.
“Vào đi a.” Mộc Nam kiểm tra độ ấm của nước xong rồi tắt vòi, vừa ngẩng đầu chỉ thấy Mộ Bắc đứng ở ngoài cửa lăng lăng mà nhìn mình, Mộc Tiểu Quy thì đứng ở sau lưng của anh thò ra một cái đầu rồi tiến vào bên trong.
“Không phải là tôi cùng Tiểu Quy tắm sao?” Mộ Bắc cảm thấy hình như mình đã coi nhẹ gì đó, lên tiếng hỏi.
“Đúng vậy, hai đứa cùng tắm, nhưng mà chú phải giúp Mộc Tiểu Quy tắm.” Mộc Nam nói, tuy rằng đôi lúc Mộc Tiểu Quy ngẫu nhiên sẽ tự mình tắm trong bồn, nhưng đa phần đều là anh giúp đỡ kỳ cọ, huống chi hiện tại còn dùng bồn tắm lớn của mình, anh không thể nào yên tâm để hai đứa nhỏ tắm một mình trong này được.
Tình huống này, hình như, không đúng lắm…thì phải…
Mộ Bắc nghe xong lời anh nói cả người đều khó chịu, ý của Mộc Nam chính là em ấy phải giúp Mộc Tiểu Quy tắm, mà Mộc Tiểu Quy lại cùng tắm chung với mình, đó cũng chính là cùng giúp hai người tắm.
Vừa nghĩ đến tình huống hiện tại của thân thể mình, Mộ Bắc đã cảm thấy không được tự nhiên rồi, thân thể của một đứa con nít căn bản không có chút ưu thế nào hấp dẫn người khác, cơ bụng sáu múi cùng nhân ngư tuyến lần trước dùng để hấp dẫn tiểu chủ quán bây giờ đều không có, mà chỉ có một cái bụng nhỏ trắng bóng.
Tâm tình tốt đẹp được cùng tắm với con trai đã bay sạch không còn đọng lại chút nào, toàn bộ quá trình tắm Mộ Bắc đều đưa lưng về phía Mộc Nam, không ngừng khiến cho Mộc Nam trêu ghẹo, nói anh mới tí tuổi đã biết thẹn thùng, sau khi kỳ cọ xong còn bị Mộc Nam ở một bên sờ soạng mông nhỏ.
Mộ Bắc: “…..” Dám đùa tôi sao, lưu manh, về sau thế nào cũng cho em khóc không thành tiếng.
Khi ba người đi ngủ, Mộ Bắc và Mộc Nam ngủ ở hai bên, Mộc Tiểu Quy ngủ giữa, bởi vì giường rất lớn, Mộc Tiểu Quy và Mộ Bắc cũng nhỏ người, cho nên không quá chật chội.
Trước khi ngủ Mộc Tiểu Quy nhoài người qua hôn trên mặt Mộc Nam một cái, nói, “Cảm ơn đại soái mua đồ mới cho con, hôn chúc ngủ ngon nào ~ “
Mộc Nam bị nhóc chọc cười, cũng nghiêng người qua hôn nhóc một cái, “Hôn chúc ngủ ngon, ngủ ngon bảo bối.”
Mộc Tiểu Quy nghe xong vừa lòng mà nằm xuống ngủ.
Mộ Bắc nghiêng người sang một bên nằm ngủ làm bộ không nhìn thấy hành động của bọn họ, miễn cho chính mình cũng muốn làm theo, hôn chúc ngủ ngon cái gì, Mộc Tiểu Quy mi thế mà dám quên cha mi đây sao.
“Bắc Bắc.” Khi đang oán thầm trong lòng Mộ Bắc đột nhiên nghe được Mộc Nam gọi tên mình, anh quay người lại, chỉ trong nháy mắt, một cái hôn mềm nhẹ liền dừng trên đầu anh.
Mộc Nam một tay chống lên giường, nhoài qua người Mộc Tiểu Quy, cũng để lại một nụ hôn khe khẽ trên đỉnh đầu Mộ Bắc, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Mộ Bắc nói, “Ngủ ngon Bắc Bắc.”
Trước ánh mắt ôn nhu kia của Mộc nam, hai má Mộ Bắc bắt đầu nóng lên, sau đó lan khắp mặt, trong căn phòng yên tĩnh anh có thể nghe rất rõ tiếng tim đập liên hồi của mình, từng tiếng từng tiếng một, đến mức sắp không khống chế được mà lao ra ngoài.
“Sao vậy?” Mộc Nam hỏi, có chút kinh ngạc nhìn khuôn mặt hơi hơi đỏ của Mộ Bắc, “Con đỏ mặt sao?”
Nghe thấy thế Mộ Bắc cũng kịp phản ứng lại, nhìn biểu tình kinh ngạc kia của Mộc Nam, giận sôi não mà nói, “Ấu trĩ.” Nói xong liền nằm quay lưng về phía Mộc Nam.
Nhìn Mộ Bắc che dấu thẹn thùng, Mộc Nam khẽ cười, vươn tay tắt đèn rồi cũng nằm xuống.
Trong bóng đêm Mộ Bắc mở to hai mắt, nhịn không được đưa tay sờ nơi vừa rồi Mộc Nam hôn lên, trong lòng có chút không thể tin, lại có chút ngọt ngào nói không nên lời.
Anh đột nhiên cũng muốn giống như vậy, tặng cho Mộc Nam cùng Mộc Tiểu Quy mỗi người một cái hôn chúc ngủ ngon.
Ngủ ngon. Mộ Bắc trong lòng thầm nói, nhắm mắt lại ngủ.
Đây là lần đầu tiên qua nhiều năm như vậy anh cảm thấy ngủ đặc biệt thoải mái, đặc biệt an ổn.
Danh sách chương