Mộ Bắc và Mộc Nam gấp gáp ra khỏi văn phòng, tiểu Trương đang ngồi ở ngoài thấy hai người có vẻ vội vàng nên lên tiếng hỏi, Mộc Nam không có thời gian trả lời nên chỉ nói có việc rồi cùng Mộ Bắc xuống lầu.
Trên đường đi xuống Mộc Nam vẫn luôn không ngừng gọi điện cho Mộc Tiểu Quy, nhưng vẫn luôn không chuyển được. Trước kia anh mua di động cho Mộc Tiểu Quy là vì sợ nhóc ở trường học bị bắt nạt, không ngờ đến lúc nguy hiểm nhất thì lại không thể liên lạc được.
Bởi vì đi quá vội lại luôn lo gọi điện thoại nên Mộc Nam không có để ý dưới chân, anh bước hụt suýt nữa té xuống dưới, may mắn có Mộ Bắc bên cạnh giữ chặt anh lại, sau đó vẫn luôn nắm lấy tay anh.
Đến bãi đỗ xe, Mộc Nam vừa kéo cửa xe ra liền bị Mộ Bắc cản lại “Để tôi lái.”
Mộc Nam không nói thêm gì, chỉ tránh ra rồi đi đến phó điều khiển ngồi, anh biết Mộ Bắc đang lo lắng cho anh, lần trước anh vừa nghe Mộc Tiểu Quy bị thương liền hỗn loạn tinh thần huống chi lần này là Mộc Tiểu Quy mất tích, bây giờ trong lòng anh đều bị lo lắng và sợ hãi chiếm đầy, để anh lái xe cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
“Đừng lo lắng, chúng ta đến đó làm rõ tình huống trước đã.” Mộ Bắc đóng cửa xe, thấp giọng nói, sau đó liền khởi động xe lái ra ngoài.
Mộc Nam hít một hơi thật sâu, phun ra một chữ, “Được.”
Sau khi ra bãi đỗ xe, Mộc Nam mới phát hiện Mộ Bắc cũng không có bình tĩnh hơn mình được bao nhiêu!! Xe chạy cứ như tên bắn, vượt xe và né xe như là đang chạy trên đường đua khiến anh phải nắm lấy tay cầm trên trần mới có thể giữ được thăng bằng.
Xe phanh gấp lại trước đèn đỏ, bây giờ Mộc Nam mới để ý thấy tay nắm vô lăng của Mộ Bắc rất căng thẳng, mặt mũi hắn lạnh lùng. Tuy ở bề ngoài lãnh tĩnh nhưng thật ra hắn cũng đang rất lo lắng cho hai đứa nhóc, dù sao Mộc Tiểu Quy là con của cả hai người.
Sau khi đèn xanh sáng lên, Mộ Bắc liền nhấn ga vứt chiếc xe đang cùng chờ ở bên cạnh ra phía sau, nhờ tốc độ của hắn mà hai người rất nhanh đến trường học.
Vì Mộc Tiểu Quy và Trình Duệ mất tích nên các cô giáo tổ chức cho học sinh về trước, lúc nãy Trần Mẫn Chi gọi điện cho hai người thì cô đang ở trên đường về, Trần Mẫn Chi nói hai người trực tiếp đến trường học gặp mặt, sẽ có cô giáo chờ ở cổng.
Hai người vừa xuống xe liền thấy một cô giáo đứng chờ, Mộc Nam đã gặp cô mấy lần, cô thấy hai người đến liền lại đón.
“Mộc tiên sinh.” Cô giáo hô một tiếng, vẻ mặt sốt ruột “Xe cũng sắp đến, tôi dẫn hai người đến phòng khách chờ, cô Trần sẽ đến ngay.”
“Được.” Mộc Nam gật đầu cùng cô vào trường học.
Hiệu trưởng và chủ nhiệm của nhà trẻ cũng đang chờ trong phòng khách, Mộc Nam bọn họ đến được khoảng 10 phút thì Trần Mẫn Chi và một cô giáo khác cũng đến.
Sắc mặt của Trần Mẫn Chi có chút tái, quần áo cũng bẩn, cô vừa nhìn thấy Mộc Nam liền đi qua nói “Thật là xin lỗi, đều là lỗi của tôi, tôi không có chăm sóc tốt mấy đứa nhỏ, mấy đứa mất tích đều là do tôi, thật lòng xin lỗi…” Nói xong cô liền khóc, ánh mắt đỏ rực, rõ ràng là trên đường về đã khóc qua.
“Đừng kích động, cô nói cho tôi biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?” Mộc Nam nghiêm túc nói, bây giờ không phải là lúc truy cứu đúng sai, quan trọng là phải làm rõ tình huống.
“Ngồi xuồng nói đi, đừng đứng.” Hiệu trưởng lên tiếng, bà là một người phụ nữ cỡ 40 tuổi, tuy là nói như vậy nhưng bà cũng hiểu là giờ mọi người không có tâm trạng ngồi chậm rãi nói chuyện, ngay cả bà cũng phi thường sốt ruột.
Trần Mẫn Chi thở sâu để tỉnh táo lại, sau đó nói lại một lần chuyện ngày hôm nay.
“Gã ta đột nhiên chồm tới, dùng khăn mặt bịt miệng mũi tôi lại, sau đó tôi liền hôn mê, không có kịp phản ứng lại. Cô Trương nói lúc tìm thấy tôi thì tôi đang hôn mê trong nhà vệ sinh nữ.” Trần Mẫn Chi nhớ tới vẫn còn sợ hãi, đây là lần đầu tiên cô gặp chuyện này, mà còn làm thất lạc hai đứa trẻ, vừa nghĩ tới Mộc Tiểu Quy và Trình Duệ đang mất tích cô lại đỏ mắt.
Mộc Nam nghe xong lời của cô, trong lòng liền lạnh, theo như lời của cô thì tình huống này đã không phải là lạc đường, mà là bắt cóc.
“Lúc ấy có người khác không? Lúc cô đi qua thì xung quanh có người không?” Mộ Bắc hỏi.
Nghe hắn hỏi vậy Trần Mẫn Chi mới nhớ tới, hình như lúc các cô đi tới thì xung quanh đều không có người, tuy rằng mùa đông ít khách nhưng cũng không đến mức không có bất kì ai chứ? Nghĩ đến đây mặt cô lại trắng thêm vài phần, cô lắc đầu “Không có, trên đường đi tới toilet tôi không thấy bất kì người nào, trong phòng rửa tay cũng không nhìn thấy ai, lúc ấy người tấn công tôi là đột nhiên xuất hiện.”
Lời nói của cô khiến mọi người trong phòng khách giật mình, nghe qua giống như không phải là một vụ bắt cóc bình thường mà là có kế hoạch.
“Đã tìm ở gần đó chưa? Có khi nào hai đứa nhỏ đi ra không thấy cô liền về trước sau đó lạc đường không?” Mộc Nam hỏi, anh nghĩ đến mọi khả năng nhưng anh cũng biết khả năng này là cực nhỏ, dù sao từ tình huống của Trần Mẫn Chi nói thì đối phương rõ ràng có chuẩn bị trước.
“Trước khi trở về chúng tôi đã báo cho nhân viên công tác của công viên, họ sẽ hỗ trợ tìm người, còn có một cô giáo ở lại chờ, nếu có tin tức gì sẽ báo cho chúng ta.” Cô giáo về cùng Trần Mẫn Chi nói, cô nhìn qua có vẻ bình tĩnh hơn Trần Mẫn Chi một chút.
“Báo cảnh sát đi.” Nghe hai cô nói xong, Mộc Nam liền nói, Mộ Bắc đứng ở một bên ôm chặt vai anh, cho anh lực lượng chống đỡ.
“Để tôi đi cùng các anh.” Trần Mẫn Chi nói, một cô giáo khác cũng nói cùng đi, hai người dù sao cũng là đương sự.
“Mộc tiên sinh hãy yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không trốn tránh trách nhiệm. Trước mắt quan trọng là tìm được hai đứa nhỏ, sau đó chúng tôi sẽ bồi thường.” Hiệu trưởng nghiêm túc nói với Mộc Nam, không cần biết nguyên nhân chuyện này là gì, học sinh bị bắt cóc trên tay của giáo viên trường mình là không thể chối cãi được, giờ chỉ mong là hai đứa bé không có chuyện thôi…
Mộc Nam gật đầu, không muốn nói thêm gì, bây giờ trong lòng anh đang loạn một đoàn, anh rất sợ Mộc Tiểu Quy gặp nguy hiểm. Ngược lại Mộ Bắc nhìn lướt qua hiệu trưởng, bình thản nói “Trách nhiệm mấy người phải gánh vác, một phần cũng không thiếu được.”
Hiệu trưởng bị ánh mắt của hắn nhìn lạnh cả người, muốn nói nhưng lại nói không ra lời. Mà Trần Mẫn Chi nghe Mộ Bắc nói lại theo phản xạ nắm chặt tay lại như là nghĩ tới điều gì đáng sợ.
“Bên gia đình của Trình Duệ thì tính sao đây? Tôi còn chưa dám gọi điện thoại cho bà của Duệ Duệ nữa, sợ bà ấy chịu không nổi.” Lúc đi ra ngoài Trần Mẫn Chi lên tiếng hỏi.
Mộc Nam dừng một chút, sau đó tiếp tục bước nhanh ra ngoài “Để tôi nói. Báo án tốt nhất nên có người nhà ở đó, chúng ta đi đón dì Trần trước đi.” Chuyện này là không thể lừa được.
Trên đường đi Mộc Nam liên hệ với bạn mình ở sở cảnh sát trước nói tình huống, hẹn đối phương một hồi gặp mặt, sau đó liên hệ với bà Trần, nói cho bà mình chuẩn bị sang.
Đến nhà bà Trần, Mộc Nam vừa nói tình huống với bà mặt bà liền trắng bệch, cả người lay động hai cái, anh vội đỡ lấy bà, trấn an làm cho bà đừng quá lo lắng. Lời an ủi của anh cũng không có hiệu quả mấy bởi vì ngay cả bản thân mình anh cũng không thể an ủi nổi.
Bà Trần tuy rằng lớn tuổi nhưng mà dù sao cũng sống nhiều năm như vậy, bà rất nhanh bình tĩnh lại, nắm lấy tay của Mộc Nam “Để tôi đi cùng các cậu.” giọng nói của bà run run.
Mộ Bắc vươn tay nắm lấy bàn tay khô gầy của bà, cùng Mộc Nam đỡ bà xuống lầu.
Trên đường đến đồn cảnh sát, cả xe yên tĩnh đáng sợ. Bà Trần ngồi bên cạnh Mộc Nam, nắm chặt tay anh, tay bà run kinh khủng. Mộc Nam cũng nắm tay bà, nhỏ giọng an ủi, thật ra trong lòng anh cũng lo lắng không kém bà, nhưng là trong tình huống này bà so với anh càng yếu ớt.
Bà Trần biết Mộc Nam lo lắng không kém mình, bà cũng bóp bóp tay của Mộc Nam an ủi anh.
Đến cửa cục cảnh sát, Mộc Nam gọi điện thoại cho bạn, người kia báo bọn họ trực tiếp đến phòng làm việc tìm anh ta. Mộc Nam cúp điện thoại dìu bà Trần đi, Mộ Bắc nói “Em đi vào trước đi, tôi gọi điện cho Tô Văn Khanh.”
Mộc Nam gật đầu dìu bà Trần đi vào cùng với Trần Mẫn Chi.
Mộ Bắc đi đến một bên gọi điện cho Tô Văn Khanh, đối phương vừa nghe máy hắn liền hỏi “ Lệ Mặc Trình có ở bên cạnh bác không?”
Tô Văn Khanh vừa nhấc máy, nghe thấy Mộ Bắc nhắc đến Lệ Mặc Trình liền ngạc nhiên, sau đó lập tức phát hiện giọng nói của Mộ Bắc là lạ liền nói “Ở phòng tập thể thao ấy, có chuyện gì sao?”
“Mộc Tiểu Quy và Trình Duệ mất tích, bác chuyển máy cho Lệ Mặc Trình, tôi cần ông ấy giúp đỡ.” Mộ Bắc nói.
Tô Văn Khanh giật mình, vội vàng đứng lên “Sao lại như vậy? Bây giờ bác xuống tìm hắn ngay đây, chờ một chút.” Tô Văn Khanh vừa nói vừa chạy xuống lầu, tìm Lệ Mặc Trình rồi đưa điện thoại cho hắn.
Lệ Mặc Trình vừa nghe Mộc Tiểu Quy và Trình Duệ mất tích, mặt lập tức lạnh xuống.
“Tôi biết rồi, chờ tin tức của tôi.” Lệ Mặc Trình cúp điện thoại rồi đưa trả cho Tô Văn Khanh, nói với ông “Tôi về căn cứ một chuyến, em ở nhà chờ tôi về, đặt vé máy bay buổi tối nay rồi đến hội họp với bọn họ.”
“Được.” Tô Văn Khanh gật đầu.
Mộ Bắc gọi điện xong liền đi vào, gọi điện cho Lệ Mặc Trình xong hắn hơi bình tĩnh được một chút, Lệ Mặc Trình phụ trách công tác tình báo ở căn cứ của bọn họ, có hắn ta hỗ trợ cũng an tâm được một chút.
Mộc Tiểu Quy mở mắt ra, đau đầu kêu lên một tiếng muốn vươn tay che đầu lại phát hiện mình bị trói, nhóc ngơ ra một lúc, cúi đầu nhìn tay mình, trên tay cột vải mỏng, trên đó còn chèn thêm khăn lông.
Chuyện gì đây? Mộc Tiểu Quy ngẩn người.
“Bạn nhỏ tỉnh rồi.” người đàn ông ngồi bên cạnh Mộc Tiểu Quy nói, trên mặt gã còn bịt khẩu trang.
Mộc Tiểu Quy nghe tiếng mới phát hiện bên cạnh mình còn có người, nửa người mình đang dựa lên gã, bọn họ lúc này đang ngồi trên xe.
“Duệ Duệ!” Mộc Tiểu Quy nhìn trái nhìn phải mới phát hiện người ngồi bên cạnh gã đàn ông kia đang ôm Trình Duệ, lúc này Trình Duệ đang nhắm nghiền mắt như là đang ngủ, hai tay cũng bị trói lại giống nhóc, nhóc giơ hai tay đang bị trói ra muốn lay Trình Duệ “Duệ Duệ, cậu làm sao vậy?”
“Suỵt! Cục cưng yên tĩnh một chút đi.” Gã đàn ông nghe thấy nhóc hô to vội vàng đưa tay che miệng nhóc lại thì bị Mộc Tiểu Quy cắn một cái, gã vội vàng rút tay về.
“Người xấu, buông tôi ra!” Mộc Tiểu Quy trừng mắt, nhe răng nói với gã “Ông muốn làm gì?”
“Chậc.” Gã đàn ông cười cười, nhìn ánh mắt của Mộc Tiểu Quy một cách hoài niệm “Ánh mắt này thật giống với cha của nhóc, năm đó ta rút cốt tủy của nó nó cũng nhìn bọn ta giống vậy, không hổ là đồng loại.” Nói xong gã kìm lòng không nổi đưa tay sờ mặt Mộc Tiểu Quy.
Mộc Tiểu Quy lại muốn cắn gã thì bị gã dùng tay nhéo miệng, đau đến mức Mộc Tiểu Quy rên một tiếng, đỏ mắt.
“Thôi, cục cưng đừng có quậy, không thì đau ráng chịu.” Gã đàn ông nói, nói xong liền rút một cái khăn mặt chặn miệng Mộc Tiểu Quy lại “Ngoan đi, nếu không người chịu khổ cũng là cưng thôi.”
Mộc Tiểu Quy bị chặn miệng lại nên chỉ có thể đỏ mắt trừng người kia, trong lòng bắt đầu sợ hãi, dù mới chưa được năm tuổi thì nhóc cũng đã biết tình huống hiện tại không an toàn.
Đại soái! Bắc Bắc! Mau đến cứu con và Duệ Duệ!! Mộc Tiểu Quy hô thầm trong lòng.
Trên đường đi xuống Mộc Nam vẫn luôn không ngừng gọi điện cho Mộc Tiểu Quy, nhưng vẫn luôn không chuyển được. Trước kia anh mua di động cho Mộc Tiểu Quy là vì sợ nhóc ở trường học bị bắt nạt, không ngờ đến lúc nguy hiểm nhất thì lại không thể liên lạc được.
Bởi vì đi quá vội lại luôn lo gọi điện thoại nên Mộc Nam không có để ý dưới chân, anh bước hụt suýt nữa té xuống dưới, may mắn có Mộ Bắc bên cạnh giữ chặt anh lại, sau đó vẫn luôn nắm lấy tay anh.
Đến bãi đỗ xe, Mộc Nam vừa kéo cửa xe ra liền bị Mộ Bắc cản lại “Để tôi lái.”
Mộc Nam không nói thêm gì, chỉ tránh ra rồi đi đến phó điều khiển ngồi, anh biết Mộ Bắc đang lo lắng cho anh, lần trước anh vừa nghe Mộc Tiểu Quy bị thương liền hỗn loạn tinh thần huống chi lần này là Mộc Tiểu Quy mất tích, bây giờ trong lòng anh đều bị lo lắng và sợ hãi chiếm đầy, để anh lái xe cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
“Đừng lo lắng, chúng ta đến đó làm rõ tình huống trước đã.” Mộ Bắc đóng cửa xe, thấp giọng nói, sau đó liền khởi động xe lái ra ngoài.
Mộc Nam hít một hơi thật sâu, phun ra một chữ, “Được.”
Sau khi ra bãi đỗ xe, Mộc Nam mới phát hiện Mộ Bắc cũng không có bình tĩnh hơn mình được bao nhiêu!! Xe chạy cứ như tên bắn, vượt xe và né xe như là đang chạy trên đường đua khiến anh phải nắm lấy tay cầm trên trần mới có thể giữ được thăng bằng.
Xe phanh gấp lại trước đèn đỏ, bây giờ Mộc Nam mới để ý thấy tay nắm vô lăng của Mộ Bắc rất căng thẳng, mặt mũi hắn lạnh lùng. Tuy ở bề ngoài lãnh tĩnh nhưng thật ra hắn cũng đang rất lo lắng cho hai đứa nhóc, dù sao Mộc Tiểu Quy là con của cả hai người.
Sau khi đèn xanh sáng lên, Mộ Bắc liền nhấn ga vứt chiếc xe đang cùng chờ ở bên cạnh ra phía sau, nhờ tốc độ của hắn mà hai người rất nhanh đến trường học.
Vì Mộc Tiểu Quy và Trình Duệ mất tích nên các cô giáo tổ chức cho học sinh về trước, lúc nãy Trần Mẫn Chi gọi điện cho hai người thì cô đang ở trên đường về, Trần Mẫn Chi nói hai người trực tiếp đến trường học gặp mặt, sẽ có cô giáo chờ ở cổng.
Hai người vừa xuống xe liền thấy một cô giáo đứng chờ, Mộc Nam đã gặp cô mấy lần, cô thấy hai người đến liền lại đón.
“Mộc tiên sinh.” Cô giáo hô một tiếng, vẻ mặt sốt ruột “Xe cũng sắp đến, tôi dẫn hai người đến phòng khách chờ, cô Trần sẽ đến ngay.”
“Được.” Mộc Nam gật đầu cùng cô vào trường học.
Hiệu trưởng và chủ nhiệm của nhà trẻ cũng đang chờ trong phòng khách, Mộc Nam bọn họ đến được khoảng 10 phút thì Trần Mẫn Chi và một cô giáo khác cũng đến.
Sắc mặt của Trần Mẫn Chi có chút tái, quần áo cũng bẩn, cô vừa nhìn thấy Mộc Nam liền đi qua nói “Thật là xin lỗi, đều là lỗi của tôi, tôi không có chăm sóc tốt mấy đứa nhỏ, mấy đứa mất tích đều là do tôi, thật lòng xin lỗi…” Nói xong cô liền khóc, ánh mắt đỏ rực, rõ ràng là trên đường về đã khóc qua.
“Đừng kích động, cô nói cho tôi biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?” Mộc Nam nghiêm túc nói, bây giờ không phải là lúc truy cứu đúng sai, quan trọng là phải làm rõ tình huống.
“Ngồi xuồng nói đi, đừng đứng.” Hiệu trưởng lên tiếng, bà là một người phụ nữ cỡ 40 tuổi, tuy là nói như vậy nhưng bà cũng hiểu là giờ mọi người không có tâm trạng ngồi chậm rãi nói chuyện, ngay cả bà cũng phi thường sốt ruột.
Trần Mẫn Chi thở sâu để tỉnh táo lại, sau đó nói lại một lần chuyện ngày hôm nay.
“Gã ta đột nhiên chồm tới, dùng khăn mặt bịt miệng mũi tôi lại, sau đó tôi liền hôn mê, không có kịp phản ứng lại. Cô Trương nói lúc tìm thấy tôi thì tôi đang hôn mê trong nhà vệ sinh nữ.” Trần Mẫn Chi nhớ tới vẫn còn sợ hãi, đây là lần đầu tiên cô gặp chuyện này, mà còn làm thất lạc hai đứa trẻ, vừa nghĩ tới Mộc Tiểu Quy và Trình Duệ đang mất tích cô lại đỏ mắt.
Mộc Nam nghe xong lời của cô, trong lòng liền lạnh, theo như lời của cô thì tình huống này đã không phải là lạc đường, mà là bắt cóc.
“Lúc ấy có người khác không? Lúc cô đi qua thì xung quanh có người không?” Mộ Bắc hỏi.
Nghe hắn hỏi vậy Trần Mẫn Chi mới nhớ tới, hình như lúc các cô đi tới thì xung quanh đều không có người, tuy rằng mùa đông ít khách nhưng cũng không đến mức không có bất kì ai chứ? Nghĩ đến đây mặt cô lại trắng thêm vài phần, cô lắc đầu “Không có, trên đường đi tới toilet tôi không thấy bất kì người nào, trong phòng rửa tay cũng không nhìn thấy ai, lúc ấy người tấn công tôi là đột nhiên xuất hiện.”
Lời nói của cô khiến mọi người trong phòng khách giật mình, nghe qua giống như không phải là một vụ bắt cóc bình thường mà là có kế hoạch.
“Đã tìm ở gần đó chưa? Có khi nào hai đứa nhỏ đi ra không thấy cô liền về trước sau đó lạc đường không?” Mộc Nam hỏi, anh nghĩ đến mọi khả năng nhưng anh cũng biết khả năng này là cực nhỏ, dù sao từ tình huống của Trần Mẫn Chi nói thì đối phương rõ ràng có chuẩn bị trước.
“Trước khi trở về chúng tôi đã báo cho nhân viên công tác của công viên, họ sẽ hỗ trợ tìm người, còn có một cô giáo ở lại chờ, nếu có tin tức gì sẽ báo cho chúng ta.” Cô giáo về cùng Trần Mẫn Chi nói, cô nhìn qua có vẻ bình tĩnh hơn Trần Mẫn Chi một chút.
“Báo cảnh sát đi.” Nghe hai cô nói xong, Mộc Nam liền nói, Mộ Bắc đứng ở một bên ôm chặt vai anh, cho anh lực lượng chống đỡ.
“Để tôi đi cùng các anh.” Trần Mẫn Chi nói, một cô giáo khác cũng nói cùng đi, hai người dù sao cũng là đương sự.
“Mộc tiên sinh hãy yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không trốn tránh trách nhiệm. Trước mắt quan trọng là tìm được hai đứa nhỏ, sau đó chúng tôi sẽ bồi thường.” Hiệu trưởng nghiêm túc nói với Mộc Nam, không cần biết nguyên nhân chuyện này là gì, học sinh bị bắt cóc trên tay của giáo viên trường mình là không thể chối cãi được, giờ chỉ mong là hai đứa bé không có chuyện thôi…
Mộc Nam gật đầu, không muốn nói thêm gì, bây giờ trong lòng anh đang loạn một đoàn, anh rất sợ Mộc Tiểu Quy gặp nguy hiểm. Ngược lại Mộ Bắc nhìn lướt qua hiệu trưởng, bình thản nói “Trách nhiệm mấy người phải gánh vác, một phần cũng không thiếu được.”
Hiệu trưởng bị ánh mắt của hắn nhìn lạnh cả người, muốn nói nhưng lại nói không ra lời. Mà Trần Mẫn Chi nghe Mộ Bắc nói lại theo phản xạ nắm chặt tay lại như là nghĩ tới điều gì đáng sợ.
“Bên gia đình của Trình Duệ thì tính sao đây? Tôi còn chưa dám gọi điện thoại cho bà của Duệ Duệ nữa, sợ bà ấy chịu không nổi.” Lúc đi ra ngoài Trần Mẫn Chi lên tiếng hỏi.
Mộc Nam dừng một chút, sau đó tiếp tục bước nhanh ra ngoài “Để tôi nói. Báo án tốt nhất nên có người nhà ở đó, chúng ta đi đón dì Trần trước đi.” Chuyện này là không thể lừa được.
Trên đường đi Mộc Nam liên hệ với bạn mình ở sở cảnh sát trước nói tình huống, hẹn đối phương một hồi gặp mặt, sau đó liên hệ với bà Trần, nói cho bà mình chuẩn bị sang.
Đến nhà bà Trần, Mộc Nam vừa nói tình huống với bà mặt bà liền trắng bệch, cả người lay động hai cái, anh vội đỡ lấy bà, trấn an làm cho bà đừng quá lo lắng. Lời an ủi của anh cũng không có hiệu quả mấy bởi vì ngay cả bản thân mình anh cũng không thể an ủi nổi.
Bà Trần tuy rằng lớn tuổi nhưng mà dù sao cũng sống nhiều năm như vậy, bà rất nhanh bình tĩnh lại, nắm lấy tay của Mộc Nam “Để tôi đi cùng các cậu.” giọng nói của bà run run.
Mộ Bắc vươn tay nắm lấy bàn tay khô gầy của bà, cùng Mộc Nam đỡ bà xuống lầu.
Trên đường đến đồn cảnh sát, cả xe yên tĩnh đáng sợ. Bà Trần ngồi bên cạnh Mộc Nam, nắm chặt tay anh, tay bà run kinh khủng. Mộc Nam cũng nắm tay bà, nhỏ giọng an ủi, thật ra trong lòng anh cũng lo lắng không kém bà, nhưng là trong tình huống này bà so với anh càng yếu ớt.
Bà Trần biết Mộc Nam lo lắng không kém mình, bà cũng bóp bóp tay của Mộc Nam an ủi anh.
Đến cửa cục cảnh sát, Mộc Nam gọi điện thoại cho bạn, người kia báo bọn họ trực tiếp đến phòng làm việc tìm anh ta. Mộc Nam cúp điện thoại dìu bà Trần đi, Mộ Bắc nói “Em đi vào trước đi, tôi gọi điện cho Tô Văn Khanh.”
Mộc Nam gật đầu dìu bà Trần đi vào cùng với Trần Mẫn Chi.
Mộ Bắc đi đến một bên gọi điện cho Tô Văn Khanh, đối phương vừa nghe máy hắn liền hỏi “ Lệ Mặc Trình có ở bên cạnh bác không?”
Tô Văn Khanh vừa nhấc máy, nghe thấy Mộ Bắc nhắc đến Lệ Mặc Trình liền ngạc nhiên, sau đó lập tức phát hiện giọng nói của Mộ Bắc là lạ liền nói “Ở phòng tập thể thao ấy, có chuyện gì sao?”
“Mộc Tiểu Quy và Trình Duệ mất tích, bác chuyển máy cho Lệ Mặc Trình, tôi cần ông ấy giúp đỡ.” Mộ Bắc nói.
Tô Văn Khanh giật mình, vội vàng đứng lên “Sao lại như vậy? Bây giờ bác xuống tìm hắn ngay đây, chờ một chút.” Tô Văn Khanh vừa nói vừa chạy xuống lầu, tìm Lệ Mặc Trình rồi đưa điện thoại cho hắn.
Lệ Mặc Trình vừa nghe Mộc Tiểu Quy và Trình Duệ mất tích, mặt lập tức lạnh xuống.
“Tôi biết rồi, chờ tin tức của tôi.” Lệ Mặc Trình cúp điện thoại rồi đưa trả cho Tô Văn Khanh, nói với ông “Tôi về căn cứ một chuyến, em ở nhà chờ tôi về, đặt vé máy bay buổi tối nay rồi đến hội họp với bọn họ.”
“Được.” Tô Văn Khanh gật đầu.
Mộ Bắc gọi điện xong liền đi vào, gọi điện cho Lệ Mặc Trình xong hắn hơi bình tĩnh được một chút, Lệ Mặc Trình phụ trách công tác tình báo ở căn cứ của bọn họ, có hắn ta hỗ trợ cũng an tâm được một chút.
Mộc Tiểu Quy mở mắt ra, đau đầu kêu lên một tiếng muốn vươn tay che đầu lại phát hiện mình bị trói, nhóc ngơ ra một lúc, cúi đầu nhìn tay mình, trên tay cột vải mỏng, trên đó còn chèn thêm khăn lông.
Chuyện gì đây? Mộc Tiểu Quy ngẩn người.
“Bạn nhỏ tỉnh rồi.” người đàn ông ngồi bên cạnh Mộc Tiểu Quy nói, trên mặt gã còn bịt khẩu trang.
Mộc Tiểu Quy nghe tiếng mới phát hiện bên cạnh mình còn có người, nửa người mình đang dựa lên gã, bọn họ lúc này đang ngồi trên xe.
“Duệ Duệ!” Mộc Tiểu Quy nhìn trái nhìn phải mới phát hiện người ngồi bên cạnh gã đàn ông kia đang ôm Trình Duệ, lúc này Trình Duệ đang nhắm nghiền mắt như là đang ngủ, hai tay cũng bị trói lại giống nhóc, nhóc giơ hai tay đang bị trói ra muốn lay Trình Duệ “Duệ Duệ, cậu làm sao vậy?”
“Suỵt! Cục cưng yên tĩnh một chút đi.” Gã đàn ông nghe thấy nhóc hô to vội vàng đưa tay che miệng nhóc lại thì bị Mộc Tiểu Quy cắn một cái, gã vội vàng rút tay về.
“Người xấu, buông tôi ra!” Mộc Tiểu Quy trừng mắt, nhe răng nói với gã “Ông muốn làm gì?”
“Chậc.” Gã đàn ông cười cười, nhìn ánh mắt của Mộc Tiểu Quy một cách hoài niệm “Ánh mắt này thật giống với cha của nhóc, năm đó ta rút cốt tủy của nó nó cũng nhìn bọn ta giống vậy, không hổ là đồng loại.” Nói xong gã kìm lòng không nổi đưa tay sờ mặt Mộc Tiểu Quy.
Mộc Tiểu Quy lại muốn cắn gã thì bị gã dùng tay nhéo miệng, đau đến mức Mộc Tiểu Quy rên một tiếng, đỏ mắt.
“Thôi, cục cưng đừng có quậy, không thì đau ráng chịu.” Gã đàn ông nói, nói xong liền rút một cái khăn mặt chặn miệng Mộc Tiểu Quy lại “Ngoan đi, nếu không người chịu khổ cũng là cưng thôi.”
Mộc Tiểu Quy bị chặn miệng lại nên chỉ có thể đỏ mắt trừng người kia, trong lòng bắt đầu sợ hãi, dù mới chưa được năm tuổi thì nhóc cũng đã biết tình huống hiện tại không an toàn.
Đại soái! Bắc Bắc! Mau đến cứu con và Duệ Duệ!! Mộc Tiểu Quy hô thầm trong lòng.
Danh sách chương