Chiếc Range Rover Autobiography 3.0 phiên bản giới hạn lướt nhẹ trên đường phố. Anh Thư, rời mắt khỏi khuôn mặt bầu bĩnh đang gối đầu lên đùi cô ngủ ngon lành, dựa người vào ghế tựa nhìn ra bên ngoài, trời vừa mưa xong, những vỉa hè loáng nước lướt qua trước mắt. Trong xe rất yên tĩnh, hệ thống cách âm đã tách biệt hẳn không gian trong này với thế giới ồn ào, nhốn nháo ngoài kia. Chiếc xe di chuyển chầm chậm, ngoặt vào một khúc cua, rẽ ra giao lộ. Anh Thư khẽ cau mày. Qua gương chiếu hậu, Lê Nam mỉm cười với cô.
- Trời mưa to, phía trước ngập nước nên anh đi đường vòng.
Như đoán được thắc mắc của Anh Thư, Lê Nam đáp nhẹ rồi tiếp tục chăm chú lái xe, bầu không khí lại chìm vào im lặng. Bàn tay nhẹ nhàng, vô thức vuốt ve mái tóc con gái, Anh Thư khép hờ mắt, lắc đầu, xua đi một ngày thật dài và mệt mỏi.
*
Sau bữa tối, như thường lệ, bé Bông ngồi chơi cùng ông bà ngoại dưới phòng khách. Anh Thư nối gót Quốc Đạt lên lầu, biết thế nào anh cũng chui tọt vào phòng làm việc như mọi hôm; cô đi theo vào nơi mà từ mấy tháng nay giống như một thế giới riêng của anh. Quốc Đạt biết vợ đang đi theo sau mình nhưng tuyệt không ngoái đầu nhìn lại; anh đi thẳng tới chiếc ghế sau bàn làm việc, ngồi xuống, đối diện với cô, đôi mắt đen kịt như màn đêm ngoài cửa sổ, im lặng chờ đợi.
Anh Thư thở ra một hơi, tay buông thõng, ngón tay cuộn chặt, móng tay ghim vào lòng bàn tay đau nhói.
- Chúng ta cần nói chuyện.
- Có chuyện gì thì em nói đi, anh còn bận việc. - Quốc Đạt liếc nhìn chiếc điện thoại trên bàn, nói nhanh.
Nhìn thái độ liếc xuống điện thoại của Quốc Đạt, Anh Thư nổi cáu, cô cố giữ cho bản thân đủ bình tĩnh để không lao đến đập tan cái điện thoại kia. Cuộc nói chuyện này, cô đã nghĩ rất lâu, hôm nay, dù có thế nào cô cũng phải bình tĩnh, nói hết những điều cần nói. Giọng run lên vì giận, Anh Thư rít khẽ.
- Anh bận! Anh bận! Anh có biết câu này là câu anh nói nhiều nhất với em và con trong mấy tháng qua không? Anh bận gì? Việc kinh doanh của gia đình này quá sức với anh? Việc bệnh viện anh chưa giải quyết xong? Hay bận với người nào đó? - Em đừng nói tào lao nữa! Anh không có ai hết! Em muốn gì thì nói nhanh lên.
- Em muốn chúng ta thẳng thắn nói chuyện với nhau. Một lần. Bình tĩnh, không to tiếng, không cãi vã, không né tránh. Vậy thôi!
- Được! Em nói trước đi, anh cũng có chuyện muốn hỏi em. - Quốc Đạt đi vòng khỏi bàn làm việc, về phía chiếc trường kỷ, ngồi xuống, báo hiệu anh đã sẵn sàng cho một cuộc nói chuyện dài.
Cửa sổ hướng ra vườn hoa mở toang, mùi hương thoang thoảng theo gió lan vào từng ngóc ngách, vậy mà sao Anh Thư vẫn cảm thấy xa lạ, ngột ngạt. Có lẽ bởi cô đã quen với hình ảnh bộ sofa, chiếc bàn trà nhỏ tinh xảo, những bức tranh, rèm cửa, thậm chí đến từng viên gạch lát mà chính Anh Thư đã tỉ mỉ chọn lựa, với mong muốn Quốc Đạt có một không gian làm việc thoải mái, tinh tế - một người như cô sẽ không chấp nhận những thứ lửng lơ, nhạt nhẽo; mọi thứ đối với Anh Thư luôn phải là sự hoàn hảo tuyệt đối. Giờ đây, tất cả được thay bằng những món đồ sang trọng, bề thế khiến Anh Thư cảm thấy xa lạ, xa lạ như chính người đàn ông đang ngồi trước mặt. Ai lại có thể cho rằng con người ta dễ làm quen với cái sướng nhỉ? Trước mặt cô toàn những thứ đắt đỏ, đem lại cảm giác chắc chắn sung sướng hơn những thứ cũ rất nhiều; thế nhưng, cảm giác xa lạ trùm lấy rồi sẽ nhanh chóng biến mọi thứ trong lòng trở thành trống trơn! Không! Sự hoàn hảo không thể tính được ở vật chất, nó nằm ở cảm giác quen thuộc, thân thương mà tự mỗi người muốn gìn giữ cho chính mình.
- Chuyện gì đang xảy ra với anh? Em chỉ hỏi anh một lần duy nhất, hy vọng anh thẳng thắn với em.
- Không có chuyện gì hết, chỉ là anh chưa quen với công việc mới, anh cần nhiều thời gian để thích nghi, anh... anh căng thẳng. - Quốc Đạt nói, sau một lúc im lặng.
- Chỉ có vậy?
- Ừ, chỉ có vậy.
- Thật?
- Thật! Em còn muốn anh nói sao nữa! - Quốc Đạt bắt đầu nôn nóng.
- Chỉ có vậy, mà anh bỏ bê con và em suốt thời gian qua? Chỉ có vậy, mà mỗi ngày anh không có tới vài giờ dành cho vợ con? Anh có biết, anh tiết kiệm cả nụ cười, một cái ôm, một cử chỉ âu yếm với con không? Anh có còn nhớ con gặp vấn đề tâm lý không? Anh cùng con đi gặp bác sĩ được lần nào chưa? Từ khi anh tham gia điều hành kinh doanh, nếu anh dành thời gian để bận bịu với công việc đúng như anh nói, em không tin với khả năng của anh, công việc lại càng ngày càng bê bết, thua lỗ như vậy. Anh có biết thời gian này, nhìn anh giống người mất hồn lắm không?
Anh Thư thở mạnh sau tràng dài những từ ngữ cứ tuồn tuột trôi ra như thể nếu nén lại thì ắt sẽ có thứ vỡ òa! Được, hôm nay cô sẽ nói rõ ràng tất cả với anh. Cuộc sống của họ không thể cứ lưng chừng như thế này mãi được. Một là cùng nhau thay đổi, hai là chấm dứt. Cô cũng mệt mỏi rồi. Trong xã hội của những người giàu có, sự lãng mạn, tình yêu thực sự là một điều xa xỉ. Họ có quá nhiều thứ để mất, lòng tự trọng cố hữu khiến họ không cho phép người khác nhìn mình với ánh mắt thương hại, những lời hỏi han sáo rỗng, những lời động viên "chân thành", những đôi mắt cảm thông chỉ là giả tạo. Trong thế giới của họ, việc để cho kẻ khác thấy những bất hạnh, những thất bại là một sự sỉ nhục, họ luôn luôn tìm cách trưng ra cho người khác thấy một cuộc sống hoàn hảo, viên mãn. Khái niệm viên mãn của giới nhà giàu thật ra rất đơn giản - che giấu cho bằng hết những sự thật mà người khác không nên biết để làm gì.
Từ trước tới nay, Anh Thư luôn được giáo dục để đối phó với tất cả những điều đó, với một người như cô, trước mặt người khác luôn tỏ ra kiên cường, hạnh phúc đã trở thành kỹ năng được rèn luyện tới mức hoàn hảo, khiến đôi khi cô tự hỏi đâu mới là cảm xúc thật của mình. Giờ đây, cô mệt mỏi rồi, cô muốn dừng lại, muốn sống cho chính bản thân mình chứ không phải những cảm xúc phù phiếm tạo ra cho người khác thấy. Cô sẽ cố một lần này nữa thôi! Cô không thể sống mãi với cuộc sống luôn để ý cái nhìn của người khác, lấy lời nhận xét của người khác làm thước đo hạnh phúc của chính mình. Cô mệt. Thật sự mệt. Động lực duy nhất níu kéo cô tiếp tục đến ngày hôm nay là bé Bông; mỗi lần nhìn đôi mắt trong veo của con gái, lòng cô liền dịu lại. Nhưng đôi khi, sự chững lại chỉ là để con người ta lấy đà mà lao về phía trước, mạnh mẽ hơn, quyết liệt hơn! Bởi, chính vì bé Bông mà Anh Thư biết, hôm nay cô phải đấu tranh đến bằng cùng!
Anh Thư nhìn vào người đàn ông trước mặt, chỉ cần với tay có thể chạm vào nhau mà sao cô thấy xa cách đến vậy? Đã có thời gian, cô ngùn ngụt quyết tâm rằng mình sẽ dần dần yêu người đàn ông này, sẽ là người mẹ hiền, vợ đảm cùng chồng xây dựng một tương lai tươi đẹp, một gia đình hoàn hảo, nhưng càng ngày cuộc hôn nhân này càng đi vào ngõ cụt. Vì ai? Vì anh hay vì cô? Hay vì cả hai? Quốc Đạt vẫn im lặng, cặp lông mày nhăn lại, miệng mím chặt, đây là điệu bộ anh vừa tập trung suy nghĩ vừa tức giận. Anh Thư bình tĩnh chờ cơn thịnh nộ của chồng, thà rằng anh tức giận như thế này rồi nói ra hết mọi chuyện còn hơn là ơ hờ như suốt thời gian qua, né tránh, im lặng, hậm hực.
Bầu không khí nặng nề chầm chậm trôi, Quốc Đạt phá vỡ sự yên tĩnh ấy.
- Nếu em không tin anh, vậy em còn hỏi anh làm gì? Anh nói lại một lần cuối. Không-có-người-phụ-nữ nào cả. Việc công ty đến nước này, không phải đều vì sự sắp đặt của ba mẹ em sao? Anh tự mình muốn làm công việc này sao? Em và ba mẹ em đã bao giờ hỏi anh thật sự muốn gì chưa? Ba mẹ em và cả em nữa có quan tâm đến những cảm xúc, mơ ước của anh chưa? Anh sướng quá mà phải không? Chuột sa chĩnh gạo phải không?
- Anh đừng lấy việc ba mẹ lôi anh về công ty ra làm cái cớ cho tất cả sai lầm của anh. Nếu anh không đồng ý, ba mẹ giết anh được chắc?
- Em thôi cái trò tra hỏi, chì chiết anh đi, em xem lại bản thân mình có thật sự thanh cao không rồi hãy đi tra hỏi anh. Anh thấy việc anh không dành thời gian cho em, cũng không ảnh hưởng gì đến những thú vui của em đâu. Anh không đi cùng con đến gặp bác sĩ thì cũng có người khác đi cùng mà? - Quốc Đạt nhếch môi hỏi lại Anh Thư, nhìn thẳng vào mặt vợ, vẻ cay đắng, bất cần hiện rõ.
Bốp! Anh Thư đưa tay tát thẳng vào má Quốc Đạt. Mọi việc diễn ra quá nhanh, tay cô vẫn còn run run giữa không trung. Anh lấy tư cách gì để xúc phạm cô. Phải. Giữa lúc quan hệ của cô và Quốc Đạt có quá nhiều vấn đề, trong lúc sự cô đơn, mệt mỏi, bất đồng giữa họ ngày càng gia tăng, bỗng đâu xuất hiện một Lê Nam, người đàn ông đang đứng ở đỉnh cao của danh vọng, ân cần, dành thời gian cho cô bất kể mọi lúc cô cần, thậm chí dành cả buổi chỉ để ngồi ngoài phòng trị liệu cùng cô chờ bé Bông... Có nhiều lúc rung động, ánh mắt anh thoáng có lúc khiến cô lạc lối, thậm chí cả nụ hôn nồng say ấy, cũng chỉ là một phút xao lòng trước sự bừng dậy của những xúc cảm trong quá khứ, nhưng cho đến cuối cùng, quan hệ giữa anh và cô vẫn nằm trong tầm kiểm soát. Đúng, Quốc Đạt có thể nói, việc anh không dành thời gian cho cô, việc quan hệ vợ chồng lạnh nhạt, không ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống của cô, bởi giữa họ không có nền tảng là tình yêu, bởi cô là người kiêu hãnh, tự chủ. Nhưng anh dùng chính cái lý do đó, để nói về việc không hoàn thành trách nhiệm với con thì cô không thể chấp nhận được. Cô nhìn người đàn ông trước mặt, gằn từng tiếng.
- Anh nói cái gì? Anh đừng lôi sự ghen tuông vớ vẩn ra làm cái cớ cho sự vô trách nhiệm của anh!
- Ghen tuông vớ vẩn? Không phải anh ta là mối tình đầu chết đi sống lại của em sao? Tình cũ không rủ cũng tới mà?
- Anh thôi đi!
Anh Thư thất vọng, nhìn Quốc Đạt, suốt mấy năm sống bên nhau, lần đầu tiên cô thấy anh như vậy. Khác hẳn với vẻ thư sinh, nho nhã, điềm tĩnh hằng ngày; giờ đây anh như một con người khác, hằn học, tự ti, cặp mắt vằn đỏ nhìn thẳng vào như muốn ăn tươi nuốt sống Anh Thư. Trong phút chốc cô muốn buông xuôi, hay nói đúng hơn là cô muốn rũ bỏ đi một con người đã không còn muốn hòa hợp với gia đình này nữa! Phải, người đàn ông này cô chưa từng quen. Cố gắng kiềm chế sự thất vọng dâng trong lòng, Anh Thư nói nhỏ, chậm, rõ ràng.
- Anh ấy là khách hàng của em!
- Em không cần giải thích!
- Em có gì mà phải giải thích. Đúng! Anh ấy là mối tình đầu của em, là người em từng yêu. Nhưng người em chọn là anh, người em xác định sẽ dành cả cuộc đời này gắn bó là anh. Cuộc nói chuyện này không phải để chúng ta chỉ trích lẫn nhau, nên hãy nói chuyện một cách thẳng thắn, thoải mái và tôn trọng nhau. Em chỉ muốn biết, anh có còn muốn duy trì cuộc hôn nhân này nữa không? Vấn đề của anh là gì? Em có thể chia sẻ cùng anh không? Nếu vẫn muốn duy trì cuộc hôn nhân này thì chúng ta phải cùng thay đổi, cùng cố gắng vì con, vì anh, vì em.
Cô nói, nhìn sâu vào mắt anh, chờ đợi. Quốc Đạt cũng nhìn vào mắt cô, cô không đọc được gì qua đôi mắt sâu thẳm ấy. Yên lặng một lát, giọng Quốc Đạt dịu đi, trầm trầm.
- Anh xin lỗi, thời gian qua đã lơ là gia đình, để em và con chịu nhiều thiệt thòi, xin lỗi vừa rồi đã mất bình tĩnh, anh không có ý nghi ngờ em. Thời gian này, rất khó khăn đối với anh, mọi thứ anh phải bắt đầu lại từ đầu, em cũng biết việc kinh doanh không phải là sở trường của anh mà, dù anh có dồn hết tâm sức cũng không thể làm tốt ngay được. Việc ký hợp đồng làm tổn thất một khoản lớn cũng khiến anh mất tinh thần lắm. - Quốc Đạt nhẹ giọng, nói ra những khúc mắc trong lòng khiến anh như trút được gánh nặng.
- Em cũng xin lỗi, trước đây không để ý đến tâm trạng của anh, không chia sẻ được với anh nhiều hơn.
Anh Thư nhìn chồng, có lẽ cô đã đặt quá nhiều kỳ vọng ở người đàn ông này, anh cũng chỉ là một người bình thường mà thôi. Bắt một người chỉ biết đến kim tiêm, dao mổ, trong một thời gian ngắn phải trở nên giỏi giang, sành sỏi để đàm phán những hợp đồng tiền tỷ thật sự có quá sức anh không? Cha mẹ cô chỉ nhìn vào những sai lầm của anh để chỉ trích, còn cô cũng chả hơn gì; cô chưa bao giờ cố gắng tìm hiểu, xem vấn đề của anh từ đâu, cô cũng chưa bao giờ hỏi anh cần bao nhiêu thời gian để thích nghi. Cô đã sai lầm thật rồi. Nhưng còn thái độ của anh với cái điện thoại? Cô đã nhờ Lê Nam cài phần mềm theo dõi - hành động cô cảm thấy lén lút và nhục nhã nhất từ trước đến giờ, những cuộc gọi, những tin nhắn chẳng có gì ngoài những mối quan hệ gia đình, công việc. Có lẽ cô nên cho anh thời gian, cũng là cho cuộc hôn nhân của mình một cơ hội. Cô tin anh lần này.
- Anh còn chuyện gì khó nói nữa không? - Anh Thư nhẹ giọng.
Anh Thư thoáng thấy vẻ lưỡng lự trong đôi mắt Quốc Đạt, rất nhanh rồi biến mất, anh trả lời không do dự.
- Không, cho anh chút thời gian, anh sẽ thay đổi.
*
Đêm qua, Anh Thư và Quốc Đạt có một cuộc nói chuyện dài. Dù sao Anh Thư cũng muốn một lần nữa cố gắng cứu vãn cuộc hôn nhân đang ngày càng bế tắc của họ, cả hai thống nhất sẽ dành nhiều thời gian hơn cho gia đình, họ không muốn bé Bông chịu thiệt thòi thêm nữa. Kết quả của cuộc nói chuyện chính là buổi sáng nay Quốc Đạt chở Anh Thư và bé Bông đến trường tham gia hoạt động ngoại khóa dành riêng cho mẹ và con. Trước khi rời đi, Quốc Đạt dặn đi dặn lại hai mẹ con đợi anh tới đón, sau đó họ sẽ đưa bé Bông đến chỗ bác sĩ tâm lý. Nhìn ánh mắt vui sướng của con, Anh Thư cảm thấy có lỗi, người lớn đã không làm tròn trách nhiệm, để liên lụy đến con trẻ. Là một phụ nữ hiện đại nhưng trong việc con cái và hôn nhân, Anh Thư khá bảo thủ, đối với cô con là tất cả, cô có thể hy sinh hạnh phúc của bản thân vì con. Kể từ khi kết hôn với Quốc Đạt, cô luôn cố gắng giữ khoảng cách với những người đàn ông xung quanh. Anh Thư không giống một số phụ nữ thượng lưu khác, bề ngoài tỏ ra đức hạnh nhưng thực tế họ tự cho mình cái quyền của những người dư thừa của cải, đứng trên đỉnh cao của xã hội để tạo lập những cuộc vui thác loạn, thỏa mãn dục vọng bản thân, hoặc để khẳng định sự hấp dẫn và quyền lực của mình. Không phải ai rồi cũng muốn lẫn vào mớ ánh sáng chói lóa bủa ráp quanh mình, nhất là những người biết vạch một lằn ranh giữa thật và ảo!
Vậy mà chưa đầy sáu tiếng đồng hồ sau, khi cơn mưa ban chiều chuẩn bị ập xuống, bé Bông bắt đầu sốt ruột vì đứng đợi bố, cô nhấc máy gọi anh, đến lần thứ ba anh mới bắt máy, vẫn giọng nói uể oải như bấy lâu nay.
- Alô! Có chuyện gì không em? Anh đang bận.
Ngừng một quãng, cô còn chưa kịp hiểu lời anh thì điện thoại đã tút tút - anh cúp máy. Sau buổi nói chuyện hôm qua, cô tưởng anh đã thay đổi, nên thậm chí, cô còn đang lo anh gặp chuyện gì bất trắc trên đường. Cuộc điện thoại vừa rồi đã giết chết mọi cố gắng còn sót lại trong lòng Anh Thư. Cô cay đắng, chua chát, cảm giác thất vọng quấn lấy lồng ngực; cô ngửa mặt lên trời, cố ngăn dòng nước mắt, cô không muốn rơi nước mắt trước mặt con. Vô thức siết chặt tay con lúc nào không hay. Cứ như vậy cho tới khi tiếng nói trong trẻo của con gái vang lên đưa cô về thực tại.
- Mẹ nắm tay con đau.
Anh Thư sực tỉnh, rối rít xin lỗi con. Kiềm chế nỗi thất vọng, cô ngồi xuống, nhìn vào mắt con, nắm tay vẻ áy náy.
- Bông à, hôm nay ba bận việc đột xuất, không đến đưa mẹ con mình tới chỗ chú Anh Quân được, mẹ con mình tự đi nha.
- Nhưng hồi sáng ba đã hứa rồi mà mẹ? - Bé Bông phụng phịu, mắt bắt đầu rơm rớm nước.
- Mẹ biết, Bông của mẹ là em bé ngoan phải không? Bông sẽ không giận ba vì ba bận lo công chuyện đột xuất của công ty phải không con?
- Nhưng... - Con bé cắn chặt môi, ấm ức.
Anh Thư nhìn con xót xa, nghĩ đến chồng, cô càng thêm giận. Ôm con vào lòng, Anh Thư thủ thỉ.
- Bông à, con biết là ba và ông ngoại đều rất bận phải không? Có những việc nếu ba không giải quyết ngay thì sẽ có rất nhiều cô chú nhân viên trong công ty bị mất việc, nếu họ bị mất việc thì các bạn nhỏ con của họ không được tới trường, không được mua quần áo đẹp, không được mua đồ chơi nữa. Vì vậy Bông thông cảm cho ba lần này nghe con.
Là một đứa trẻ ngoan, luôn được giáo dục cẩn thận, vì thế con bé rất hiểu chuyện. Bé Bông khẽ gạt nước mắt, gật gật đầu.
- Các chú, các cô nhân viên của ba mất việc thì con sẽ không được cùng các bạn nhỏ phá cỗ Trung thu, không được rước đèn ở công ty nữa phải không mẹ?
- Phải rồi con.
- Vậy được, con không chờ ba nữa, mẹ con mình để ba làm việc, nghe mẹ.
Như nghĩ ra điều gì, nó phấn chấn hơn một chút.
- À, mẹ, mẹ gọi chú Nam tới đưa mình đi đi mẹ, lần trước chú đưa con đi, còn ở lại chơi với con nữa.
Anh Thư lưỡng lự, cô không muốn làm phiền anh. Nhất là sau lần đó, cô cảm thấy thật xấu hổ vì đã triền miên trong nụ hôn say đắm của anh, chính ánh mắt bé Bông đã kéo Anh Thư về thực tại, nhắc nhở cô là người đã có chồng, có con. Cô tránh mặt, không liên lạc với anh, không trả lời tin nhắn của anh. Cô quyết định suy nghĩ nghiêm túc về cuộc hôn nhân của mình, cố gắng cứu vãn nó, mà cuộc nói chuyện đêm qua là một trong số đó. Gặp lại Lê Nam vào hoàn cảnh này, tự lòng Anh Thư không chắc mình còn đủ vững vàng để cố níu giữ những thứ đang quá chông chênh kia không? Cô đang cảm thấy mình quá yếu đuối; mà, nền móng của hạnh phúc phải được xây dựng trên sự vững vàng của chính mỗi con người. Cô không muốn mạo hiểm!
Nhưng nhìn xuống ánh mắt chờ đợi, vừa vui vẻ lên một chút của con gái, Anh Thư không thể kiềm lòng; cuối cùng cô cũng nhấc máy, bấm số gọi Lê Nam. Khi nghe thấy giọng nói dịu dàng, trầm ấm của anh qua điện thoại, cô mường tượng ra nụ cười mỉm, ánh mắt chan chứa tình cảm của anh, cô phát hiện ra cả tuần nay mình đã nhớ ánh mắt ấy, giọng nói ấy biết chừng nào. Cô đã dằn lòng, không liên lạc với anh, coi những cảm xúc ấy chỉ là chút say nắng, cố gắng quay lại với thực tại, hàn gắn cuộc hôn nhân của chính mình. Nhưng giờ đây, chỉ khi nghe thấy giọng anh, cô mới tìm được chút bình yên. Chính Quốc Đạt đã tự gạt đi cơ hội cuối cùng cứu vãn cuộc hôn nhân của họ, không phải cô.
- Anh đây, gì vậy em?
Giọng nói dịu dàng, hiển nhiên như giữa họ vẫn luôn là vậy, chưa từng có gì xảy ra, khiến cô bối rối.
- Em... em! Không có chuyện gì... À anh có rảnh không? Em có chút chuyện muốn nhờ anh.
- Với em, anh lúc nào cũng rảnh.
Anh nói xong, ngưng một quãng, kiên nhẫn đợi chờ cô nêu ra đề nghị của mình.
- Anh có thể đưa bé Bông tới chỗ bác sĩ Anh Quân cùng em được không?
- Được!
Anh trả lời rất nhanh, không cần suy nghĩ.
***
Quốc Đạt cầm điện thoại bấm đi bấm lại dãy số quen thuộc, đi tới đi lui bên chiếc cửa sổ lớn. Đầu dây bên kia chỉ là tiếng tút tút khô khốc, vô hồn. Chiều nay, trong lúc nhìn chằm chằm vào những con số trượt dài trên màn hình máy tính, anh hoang mang, tê liệt hoàn toàn, đến mức quên mất cuộc đối thoại với Anh Thư tối qua, quên luôn cả lời hứa với con gái hôm nay. Cho đến khi cơn mưa rào ập xuống, cho tới khi thành phố lên đèn, mọi người hối hả về nhà sau một ngày mưu sinh vất vả, anh vẫn đứng bần thần trên tầng cao nhất của tòa cao ốc, tấm lưng rộng cô độc như chạm khắc vào vách kính thành một bức tượng bất động, dõi mắt xuống đường phố nhộn nhạo dưới chân, lòng ngổn ngang. Những dãy số trên màn hình nhảy múa trong đầu anh, mọi suy nghĩ như những sợi tơ chằng chịt, rối rắm, hỗn loạn. Không! Anh không thể kết thúc mọi việc theo cách này, anh phải chứng tỏ cho mọi người thấy, anh không phải là một con chuột sa chĩnh gạo không có liêm sỉ, anh sẽ lấy lại tất cả. Gấp máy tính lại, Quốc Đạt quyết định nói chuyện với Anh Thư, anh chưa biết mở lời như thế nào, nhưng anh sẽ nói với cô tất cả để gỡ bỏ nghi ngờ về người thứ ba trong lòng cô, đúng như những gì cô nói, cởi mở với nhau để làm lại từ đầu. Quốc Đạt mở điện thoại, tin nhắn của Anh Thư nhấp nháy vỏn vẹn năm từ "anh không cần tới nữa!".
Đờ người mất một lúc anh mới hoàn hồn, chiều nay, trong lúc anh đang điên cuồng, hoảng loạn, hình như cô gọi anh, hình như anh nói anh bận rồi cúp máy. Thôi xong! Anh đã quên khuấy lời hẹn với con gái, quên luôn cả cơ hội hiếm hoi anh tạo ra cho mình tối qua về viễn cảnh xây dựng lại một gia đình hạnh phúc với Anh Thư. Quốc Đạt cuống cuồng gọi cho Anh Thư, nhưng đáp lại anh chỉ là tiếng tút dài. Cô đã tắt máy. Anh có thể hình dung được Anh Thư đã tức giận, đã thất vọng như thế nào, nhưng điều ấy không làm anh khó chịu bằng hình ảnh đôi mắt ngân ngấn nước của con gái, anh đã thất hứa với con, điều anh không bao giờ cho phép mình phạm phải. Trên đời này, thứ làm cho Quốc Đạt trở nên lúng túng, mất kiểm soát và bất lực nhất chính là nước mắt của hai người - Anh Thư và cô con gái nhỏ của anh. Mỗi lần thấy con gái khóc, anh chỉ ước có thể làm mọi thứ để không phải nhìn thấy giọt nước mắt của con, vậy mà hôm nay anh đã làm gì? Vui vẻ hứa hẹn rồi thản nhiên thất hứa.
Vơ vội chìa khóa xe, Quốc Đạt lao đến phòng khám của Anh Quân. Phòng khám vắng lặng, mọi người đã về hết. Anh ngồi lặng yên trong xe, nghĩ về cuộc nói chuyện tối qua. Khi cô nói với anh, cô không làm gì quá giới hạn để mà phải bao biện, giải thích, nhìn sâu vào đôi mắt cô, anh đã tin, bởi anh muốn tin cô, bởi một người kiêu hãnh như cô hoàn toàn có thể thẳng thắn thừa nhận hành động của mình nếu có, đâu cần phải quanh co, dối trá. Khi cô nói, cô muốn cứu vãn cuộc hôn nhân của họ, muốn họ bắt đầu lại, muốn họ dành thời gian cho nhau, cho con, anh tin. Anh đã cảm thấy áy náy như thế nào, lúc ấy, anh chỉ muốn thú nhận với cô tất cả, với trí thông minh của cô, kinh nghiệm của cô, biết đâu cô có thể gỡ rối cho anh. Nhưng anh sợ, anh sợ chính sự kiêu hãnh trong cô, sợ cô không chấp nhận được những việc làm của anh. Sợ cô coi thường anh, trong lúc đó, anh thực sự sợ mất cô, mất con. Chính vì thế, anh đã hứa sẽ cùng cô cố gắng.
Anh đã không thành thật hết với cô. Anh không chắc có thể cho cô một tương lai như cô mong muốn, nhưng có một điều anh chắc chắn, chính là anh chưa bao giờ muốn mất cô, chưa bao giờ muốn gia đình nhỏ của anh chia lìa. Trong cuộc hôn nhân này, trước một người vợ hoàn hảo về mọi mặt, anh luôn sợ được sợ mất, suy cho cùng cũng chỉ bởi họ với nhau, yêu chưa đủ sâu, gắn bó chưa đủ bền. Vậy thôi. Thời gian vừa qua, anh đã đắm chìm vào thế giới ảo của riêng mình, bỏ bê cô, bỏ bê gia đình. Anh trốn tránh mọi căng thẳng, khó khăn trong công việc bằng cách ẩn mình vào thế giới ảo của anh, nơi anh được tự quyết tất cả, nơi anh như một vị vua trong vương quốc của chính mình, tự chủ, quyền uy, nơi những cảm xúc hồi hộp, kích thích khỏa lấp đi nỗi cô độc, tự ti trong anh.
Quốc Đạt ngồi trong xe rất lâu, anh nhớ dao mổ, nhớ bệnh nhân của mình, nhớ mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt trong phòng làm việc ở bệnh viện. Với vài người, công việc chỉ là công việc; với vài người khác, công việc còn là đam mê, thế nhưng, cũng có lúc họ bỏ qua một cách lạnh lùng để chạy theo những phù phiếm của cuộc sống mà bản thân khó lòng cưỡng lại được! Rút một điếu thuốc, châm lửa, chầm chậm nhả khói, nicotine khiến đầu óc anh tỉnh táo, anh không biết tiếp theo phải đi đâu để tìm cô, còn có cả con đi cùng, giờ này chắc hai mẹ con đã ở nhà rồi. Anh chầm chậm nhấn ga
- Trời mưa to, phía trước ngập nước nên anh đi đường vòng.
Như đoán được thắc mắc của Anh Thư, Lê Nam đáp nhẹ rồi tiếp tục chăm chú lái xe, bầu không khí lại chìm vào im lặng. Bàn tay nhẹ nhàng, vô thức vuốt ve mái tóc con gái, Anh Thư khép hờ mắt, lắc đầu, xua đi một ngày thật dài và mệt mỏi.
*
Sau bữa tối, như thường lệ, bé Bông ngồi chơi cùng ông bà ngoại dưới phòng khách. Anh Thư nối gót Quốc Đạt lên lầu, biết thế nào anh cũng chui tọt vào phòng làm việc như mọi hôm; cô đi theo vào nơi mà từ mấy tháng nay giống như một thế giới riêng của anh. Quốc Đạt biết vợ đang đi theo sau mình nhưng tuyệt không ngoái đầu nhìn lại; anh đi thẳng tới chiếc ghế sau bàn làm việc, ngồi xuống, đối diện với cô, đôi mắt đen kịt như màn đêm ngoài cửa sổ, im lặng chờ đợi.
Anh Thư thở ra một hơi, tay buông thõng, ngón tay cuộn chặt, móng tay ghim vào lòng bàn tay đau nhói.
- Chúng ta cần nói chuyện.
- Có chuyện gì thì em nói đi, anh còn bận việc. - Quốc Đạt liếc nhìn chiếc điện thoại trên bàn, nói nhanh.
Nhìn thái độ liếc xuống điện thoại của Quốc Đạt, Anh Thư nổi cáu, cô cố giữ cho bản thân đủ bình tĩnh để không lao đến đập tan cái điện thoại kia. Cuộc nói chuyện này, cô đã nghĩ rất lâu, hôm nay, dù có thế nào cô cũng phải bình tĩnh, nói hết những điều cần nói. Giọng run lên vì giận, Anh Thư rít khẽ.
- Anh bận! Anh bận! Anh có biết câu này là câu anh nói nhiều nhất với em và con trong mấy tháng qua không? Anh bận gì? Việc kinh doanh của gia đình này quá sức với anh? Việc bệnh viện anh chưa giải quyết xong? Hay bận với người nào đó? - Em đừng nói tào lao nữa! Anh không có ai hết! Em muốn gì thì nói nhanh lên.
- Em muốn chúng ta thẳng thắn nói chuyện với nhau. Một lần. Bình tĩnh, không to tiếng, không cãi vã, không né tránh. Vậy thôi!
- Được! Em nói trước đi, anh cũng có chuyện muốn hỏi em. - Quốc Đạt đi vòng khỏi bàn làm việc, về phía chiếc trường kỷ, ngồi xuống, báo hiệu anh đã sẵn sàng cho một cuộc nói chuyện dài.
Cửa sổ hướng ra vườn hoa mở toang, mùi hương thoang thoảng theo gió lan vào từng ngóc ngách, vậy mà sao Anh Thư vẫn cảm thấy xa lạ, ngột ngạt. Có lẽ bởi cô đã quen với hình ảnh bộ sofa, chiếc bàn trà nhỏ tinh xảo, những bức tranh, rèm cửa, thậm chí đến từng viên gạch lát mà chính Anh Thư đã tỉ mỉ chọn lựa, với mong muốn Quốc Đạt có một không gian làm việc thoải mái, tinh tế - một người như cô sẽ không chấp nhận những thứ lửng lơ, nhạt nhẽo; mọi thứ đối với Anh Thư luôn phải là sự hoàn hảo tuyệt đối. Giờ đây, tất cả được thay bằng những món đồ sang trọng, bề thế khiến Anh Thư cảm thấy xa lạ, xa lạ như chính người đàn ông đang ngồi trước mặt. Ai lại có thể cho rằng con người ta dễ làm quen với cái sướng nhỉ? Trước mặt cô toàn những thứ đắt đỏ, đem lại cảm giác chắc chắn sung sướng hơn những thứ cũ rất nhiều; thế nhưng, cảm giác xa lạ trùm lấy rồi sẽ nhanh chóng biến mọi thứ trong lòng trở thành trống trơn! Không! Sự hoàn hảo không thể tính được ở vật chất, nó nằm ở cảm giác quen thuộc, thân thương mà tự mỗi người muốn gìn giữ cho chính mình.
- Chuyện gì đang xảy ra với anh? Em chỉ hỏi anh một lần duy nhất, hy vọng anh thẳng thắn với em.
- Không có chuyện gì hết, chỉ là anh chưa quen với công việc mới, anh cần nhiều thời gian để thích nghi, anh... anh căng thẳng. - Quốc Đạt nói, sau một lúc im lặng.
- Chỉ có vậy?
- Ừ, chỉ có vậy.
- Thật?
- Thật! Em còn muốn anh nói sao nữa! - Quốc Đạt bắt đầu nôn nóng.
- Chỉ có vậy, mà anh bỏ bê con và em suốt thời gian qua? Chỉ có vậy, mà mỗi ngày anh không có tới vài giờ dành cho vợ con? Anh có biết, anh tiết kiệm cả nụ cười, một cái ôm, một cử chỉ âu yếm với con không? Anh có còn nhớ con gặp vấn đề tâm lý không? Anh cùng con đi gặp bác sĩ được lần nào chưa? Từ khi anh tham gia điều hành kinh doanh, nếu anh dành thời gian để bận bịu với công việc đúng như anh nói, em không tin với khả năng của anh, công việc lại càng ngày càng bê bết, thua lỗ như vậy. Anh có biết thời gian này, nhìn anh giống người mất hồn lắm không?
Anh Thư thở mạnh sau tràng dài những từ ngữ cứ tuồn tuột trôi ra như thể nếu nén lại thì ắt sẽ có thứ vỡ òa! Được, hôm nay cô sẽ nói rõ ràng tất cả với anh. Cuộc sống của họ không thể cứ lưng chừng như thế này mãi được. Một là cùng nhau thay đổi, hai là chấm dứt. Cô cũng mệt mỏi rồi. Trong xã hội của những người giàu có, sự lãng mạn, tình yêu thực sự là một điều xa xỉ. Họ có quá nhiều thứ để mất, lòng tự trọng cố hữu khiến họ không cho phép người khác nhìn mình với ánh mắt thương hại, những lời hỏi han sáo rỗng, những lời động viên "chân thành", những đôi mắt cảm thông chỉ là giả tạo. Trong thế giới của họ, việc để cho kẻ khác thấy những bất hạnh, những thất bại là một sự sỉ nhục, họ luôn luôn tìm cách trưng ra cho người khác thấy một cuộc sống hoàn hảo, viên mãn. Khái niệm viên mãn của giới nhà giàu thật ra rất đơn giản - che giấu cho bằng hết những sự thật mà người khác không nên biết để làm gì.
Từ trước tới nay, Anh Thư luôn được giáo dục để đối phó với tất cả những điều đó, với một người như cô, trước mặt người khác luôn tỏ ra kiên cường, hạnh phúc đã trở thành kỹ năng được rèn luyện tới mức hoàn hảo, khiến đôi khi cô tự hỏi đâu mới là cảm xúc thật của mình. Giờ đây, cô mệt mỏi rồi, cô muốn dừng lại, muốn sống cho chính bản thân mình chứ không phải những cảm xúc phù phiếm tạo ra cho người khác thấy. Cô sẽ cố một lần này nữa thôi! Cô không thể sống mãi với cuộc sống luôn để ý cái nhìn của người khác, lấy lời nhận xét của người khác làm thước đo hạnh phúc của chính mình. Cô mệt. Thật sự mệt. Động lực duy nhất níu kéo cô tiếp tục đến ngày hôm nay là bé Bông; mỗi lần nhìn đôi mắt trong veo của con gái, lòng cô liền dịu lại. Nhưng đôi khi, sự chững lại chỉ là để con người ta lấy đà mà lao về phía trước, mạnh mẽ hơn, quyết liệt hơn! Bởi, chính vì bé Bông mà Anh Thư biết, hôm nay cô phải đấu tranh đến bằng cùng!
Anh Thư nhìn vào người đàn ông trước mặt, chỉ cần với tay có thể chạm vào nhau mà sao cô thấy xa cách đến vậy? Đã có thời gian, cô ngùn ngụt quyết tâm rằng mình sẽ dần dần yêu người đàn ông này, sẽ là người mẹ hiền, vợ đảm cùng chồng xây dựng một tương lai tươi đẹp, một gia đình hoàn hảo, nhưng càng ngày cuộc hôn nhân này càng đi vào ngõ cụt. Vì ai? Vì anh hay vì cô? Hay vì cả hai? Quốc Đạt vẫn im lặng, cặp lông mày nhăn lại, miệng mím chặt, đây là điệu bộ anh vừa tập trung suy nghĩ vừa tức giận. Anh Thư bình tĩnh chờ cơn thịnh nộ của chồng, thà rằng anh tức giận như thế này rồi nói ra hết mọi chuyện còn hơn là ơ hờ như suốt thời gian qua, né tránh, im lặng, hậm hực.
Bầu không khí nặng nề chầm chậm trôi, Quốc Đạt phá vỡ sự yên tĩnh ấy.
- Nếu em không tin anh, vậy em còn hỏi anh làm gì? Anh nói lại một lần cuối. Không-có-người-phụ-nữ nào cả. Việc công ty đến nước này, không phải đều vì sự sắp đặt của ba mẹ em sao? Anh tự mình muốn làm công việc này sao? Em và ba mẹ em đã bao giờ hỏi anh thật sự muốn gì chưa? Ba mẹ em và cả em nữa có quan tâm đến những cảm xúc, mơ ước của anh chưa? Anh sướng quá mà phải không? Chuột sa chĩnh gạo phải không?
- Anh đừng lấy việc ba mẹ lôi anh về công ty ra làm cái cớ cho tất cả sai lầm của anh. Nếu anh không đồng ý, ba mẹ giết anh được chắc?
- Em thôi cái trò tra hỏi, chì chiết anh đi, em xem lại bản thân mình có thật sự thanh cao không rồi hãy đi tra hỏi anh. Anh thấy việc anh không dành thời gian cho em, cũng không ảnh hưởng gì đến những thú vui của em đâu. Anh không đi cùng con đến gặp bác sĩ thì cũng có người khác đi cùng mà? - Quốc Đạt nhếch môi hỏi lại Anh Thư, nhìn thẳng vào mặt vợ, vẻ cay đắng, bất cần hiện rõ.
Bốp! Anh Thư đưa tay tát thẳng vào má Quốc Đạt. Mọi việc diễn ra quá nhanh, tay cô vẫn còn run run giữa không trung. Anh lấy tư cách gì để xúc phạm cô. Phải. Giữa lúc quan hệ của cô và Quốc Đạt có quá nhiều vấn đề, trong lúc sự cô đơn, mệt mỏi, bất đồng giữa họ ngày càng gia tăng, bỗng đâu xuất hiện một Lê Nam, người đàn ông đang đứng ở đỉnh cao của danh vọng, ân cần, dành thời gian cho cô bất kể mọi lúc cô cần, thậm chí dành cả buổi chỉ để ngồi ngoài phòng trị liệu cùng cô chờ bé Bông... Có nhiều lúc rung động, ánh mắt anh thoáng có lúc khiến cô lạc lối, thậm chí cả nụ hôn nồng say ấy, cũng chỉ là một phút xao lòng trước sự bừng dậy của những xúc cảm trong quá khứ, nhưng cho đến cuối cùng, quan hệ giữa anh và cô vẫn nằm trong tầm kiểm soát. Đúng, Quốc Đạt có thể nói, việc anh không dành thời gian cho cô, việc quan hệ vợ chồng lạnh nhạt, không ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống của cô, bởi giữa họ không có nền tảng là tình yêu, bởi cô là người kiêu hãnh, tự chủ. Nhưng anh dùng chính cái lý do đó, để nói về việc không hoàn thành trách nhiệm với con thì cô không thể chấp nhận được. Cô nhìn người đàn ông trước mặt, gằn từng tiếng.
- Anh nói cái gì? Anh đừng lôi sự ghen tuông vớ vẩn ra làm cái cớ cho sự vô trách nhiệm của anh!
- Ghen tuông vớ vẩn? Không phải anh ta là mối tình đầu chết đi sống lại của em sao? Tình cũ không rủ cũng tới mà?
- Anh thôi đi!
Anh Thư thất vọng, nhìn Quốc Đạt, suốt mấy năm sống bên nhau, lần đầu tiên cô thấy anh như vậy. Khác hẳn với vẻ thư sinh, nho nhã, điềm tĩnh hằng ngày; giờ đây anh như một con người khác, hằn học, tự ti, cặp mắt vằn đỏ nhìn thẳng vào như muốn ăn tươi nuốt sống Anh Thư. Trong phút chốc cô muốn buông xuôi, hay nói đúng hơn là cô muốn rũ bỏ đi một con người đã không còn muốn hòa hợp với gia đình này nữa! Phải, người đàn ông này cô chưa từng quen. Cố gắng kiềm chế sự thất vọng dâng trong lòng, Anh Thư nói nhỏ, chậm, rõ ràng.
- Anh ấy là khách hàng của em!
- Em không cần giải thích!
- Em có gì mà phải giải thích. Đúng! Anh ấy là mối tình đầu của em, là người em từng yêu. Nhưng người em chọn là anh, người em xác định sẽ dành cả cuộc đời này gắn bó là anh. Cuộc nói chuyện này không phải để chúng ta chỉ trích lẫn nhau, nên hãy nói chuyện một cách thẳng thắn, thoải mái và tôn trọng nhau. Em chỉ muốn biết, anh có còn muốn duy trì cuộc hôn nhân này nữa không? Vấn đề của anh là gì? Em có thể chia sẻ cùng anh không? Nếu vẫn muốn duy trì cuộc hôn nhân này thì chúng ta phải cùng thay đổi, cùng cố gắng vì con, vì anh, vì em.
Cô nói, nhìn sâu vào mắt anh, chờ đợi. Quốc Đạt cũng nhìn vào mắt cô, cô không đọc được gì qua đôi mắt sâu thẳm ấy. Yên lặng một lát, giọng Quốc Đạt dịu đi, trầm trầm.
- Anh xin lỗi, thời gian qua đã lơ là gia đình, để em và con chịu nhiều thiệt thòi, xin lỗi vừa rồi đã mất bình tĩnh, anh không có ý nghi ngờ em. Thời gian này, rất khó khăn đối với anh, mọi thứ anh phải bắt đầu lại từ đầu, em cũng biết việc kinh doanh không phải là sở trường của anh mà, dù anh có dồn hết tâm sức cũng không thể làm tốt ngay được. Việc ký hợp đồng làm tổn thất một khoản lớn cũng khiến anh mất tinh thần lắm. - Quốc Đạt nhẹ giọng, nói ra những khúc mắc trong lòng khiến anh như trút được gánh nặng.
- Em cũng xin lỗi, trước đây không để ý đến tâm trạng của anh, không chia sẻ được với anh nhiều hơn.
Anh Thư nhìn chồng, có lẽ cô đã đặt quá nhiều kỳ vọng ở người đàn ông này, anh cũng chỉ là một người bình thường mà thôi. Bắt một người chỉ biết đến kim tiêm, dao mổ, trong một thời gian ngắn phải trở nên giỏi giang, sành sỏi để đàm phán những hợp đồng tiền tỷ thật sự có quá sức anh không? Cha mẹ cô chỉ nhìn vào những sai lầm của anh để chỉ trích, còn cô cũng chả hơn gì; cô chưa bao giờ cố gắng tìm hiểu, xem vấn đề của anh từ đâu, cô cũng chưa bao giờ hỏi anh cần bao nhiêu thời gian để thích nghi. Cô đã sai lầm thật rồi. Nhưng còn thái độ của anh với cái điện thoại? Cô đã nhờ Lê Nam cài phần mềm theo dõi - hành động cô cảm thấy lén lút và nhục nhã nhất từ trước đến giờ, những cuộc gọi, những tin nhắn chẳng có gì ngoài những mối quan hệ gia đình, công việc. Có lẽ cô nên cho anh thời gian, cũng là cho cuộc hôn nhân của mình một cơ hội. Cô tin anh lần này.
- Anh còn chuyện gì khó nói nữa không? - Anh Thư nhẹ giọng.
Anh Thư thoáng thấy vẻ lưỡng lự trong đôi mắt Quốc Đạt, rất nhanh rồi biến mất, anh trả lời không do dự.
- Không, cho anh chút thời gian, anh sẽ thay đổi.
*
Đêm qua, Anh Thư và Quốc Đạt có một cuộc nói chuyện dài. Dù sao Anh Thư cũng muốn một lần nữa cố gắng cứu vãn cuộc hôn nhân đang ngày càng bế tắc của họ, cả hai thống nhất sẽ dành nhiều thời gian hơn cho gia đình, họ không muốn bé Bông chịu thiệt thòi thêm nữa. Kết quả của cuộc nói chuyện chính là buổi sáng nay Quốc Đạt chở Anh Thư và bé Bông đến trường tham gia hoạt động ngoại khóa dành riêng cho mẹ và con. Trước khi rời đi, Quốc Đạt dặn đi dặn lại hai mẹ con đợi anh tới đón, sau đó họ sẽ đưa bé Bông đến chỗ bác sĩ tâm lý. Nhìn ánh mắt vui sướng của con, Anh Thư cảm thấy có lỗi, người lớn đã không làm tròn trách nhiệm, để liên lụy đến con trẻ. Là một phụ nữ hiện đại nhưng trong việc con cái và hôn nhân, Anh Thư khá bảo thủ, đối với cô con là tất cả, cô có thể hy sinh hạnh phúc của bản thân vì con. Kể từ khi kết hôn với Quốc Đạt, cô luôn cố gắng giữ khoảng cách với những người đàn ông xung quanh. Anh Thư không giống một số phụ nữ thượng lưu khác, bề ngoài tỏ ra đức hạnh nhưng thực tế họ tự cho mình cái quyền của những người dư thừa của cải, đứng trên đỉnh cao của xã hội để tạo lập những cuộc vui thác loạn, thỏa mãn dục vọng bản thân, hoặc để khẳng định sự hấp dẫn và quyền lực của mình. Không phải ai rồi cũng muốn lẫn vào mớ ánh sáng chói lóa bủa ráp quanh mình, nhất là những người biết vạch một lằn ranh giữa thật và ảo!
Vậy mà chưa đầy sáu tiếng đồng hồ sau, khi cơn mưa ban chiều chuẩn bị ập xuống, bé Bông bắt đầu sốt ruột vì đứng đợi bố, cô nhấc máy gọi anh, đến lần thứ ba anh mới bắt máy, vẫn giọng nói uể oải như bấy lâu nay.
- Alô! Có chuyện gì không em? Anh đang bận.
Ngừng một quãng, cô còn chưa kịp hiểu lời anh thì điện thoại đã tút tút - anh cúp máy. Sau buổi nói chuyện hôm qua, cô tưởng anh đã thay đổi, nên thậm chí, cô còn đang lo anh gặp chuyện gì bất trắc trên đường. Cuộc điện thoại vừa rồi đã giết chết mọi cố gắng còn sót lại trong lòng Anh Thư. Cô cay đắng, chua chát, cảm giác thất vọng quấn lấy lồng ngực; cô ngửa mặt lên trời, cố ngăn dòng nước mắt, cô không muốn rơi nước mắt trước mặt con. Vô thức siết chặt tay con lúc nào không hay. Cứ như vậy cho tới khi tiếng nói trong trẻo của con gái vang lên đưa cô về thực tại.
- Mẹ nắm tay con đau.
Anh Thư sực tỉnh, rối rít xin lỗi con. Kiềm chế nỗi thất vọng, cô ngồi xuống, nhìn vào mắt con, nắm tay vẻ áy náy.
- Bông à, hôm nay ba bận việc đột xuất, không đến đưa mẹ con mình tới chỗ chú Anh Quân được, mẹ con mình tự đi nha.
- Nhưng hồi sáng ba đã hứa rồi mà mẹ? - Bé Bông phụng phịu, mắt bắt đầu rơm rớm nước.
- Mẹ biết, Bông của mẹ là em bé ngoan phải không? Bông sẽ không giận ba vì ba bận lo công chuyện đột xuất của công ty phải không con?
- Nhưng... - Con bé cắn chặt môi, ấm ức.
Anh Thư nhìn con xót xa, nghĩ đến chồng, cô càng thêm giận. Ôm con vào lòng, Anh Thư thủ thỉ.
- Bông à, con biết là ba và ông ngoại đều rất bận phải không? Có những việc nếu ba không giải quyết ngay thì sẽ có rất nhiều cô chú nhân viên trong công ty bị mất việc, nếu họ bị mất việc thì các bạn nhỏ con của họ không được tới trường, không được mua quần áo đẹp, không được mua đồ chơi nữa. Vì vậy Bông thông cảm cho ba lần này nghe con.
Là một đứa trẻ ngoan, luôn được giáo dục cẩn thận, vì thế con bé rất hiểu chuyện. Bé Bông khẽ gạt nước mắt, gật gật đầu.
- Các chú, các cô nhân viên của ba mất việc thì con sẽ không được cùng các bạn nhỏ phá cỗ Trung thu, không được rước đèn ở công ty nữa phải không mẹ?
- Phải rồi con.
- Vậy được, con không chờ ba nữa, mẹ con mình để ba làm việc, nghe mẹ.
Như nghĩ ra điều gì, nó phấn chấn hơn một chút.
- À, mẹ, mẹ gọi chú Nam tới đưa mình đi đi mẹ, lần trước chú đưa con đi, còn ở lại chơi với con nữa.
Anh Thư lưỡng lự, cô không muốn làm phiền anh. Nhất là sau lần đó, cô cảm thấy thật xấu hổ vì đã triền miên trong nụ hôn say đắm của anh, chính ánh mắt bé Bông đã kéo Anh Thư về thực tại, nhắc nhở cô là người đã có chồng, có con. Cô tránh mặt, không liên lạc với anh, không trả lời tin nhắn của anh. Cô quyết định suy nghĩ nghiêm túc về cuộc hôn nhân của mình, cố gắng cứu vãn nó, mà cuộc nói chuyện đêm qua là một trong số đó. Gặp lại Lê Nam vào hoàn cảnh này, tự lòng Anh Thư không chắc mình còn đủ vững vàng để cố níu giữ những thứ đang quá chông chênh kia không? Cô đang cảm thấy mình quá yếu đuối; mà, nền móng của hạnh phúc phải được xây dựng trên sự vững vàng của chính mỗi con người. Cô không muốn mạo hiểm!
Nhưng nhìn xuống ánh mắt chờ đợi, vừa vui vẻ lên một chút của con gái, Anh Thư không thể kiềm lòng; cuối cùng cô cũng nhấc máy, bấm số gọi Lê Nam. Khi nghe thấy giọng nói dịu dàng, trầm ấm của anh qua điện thoại, cô mường tượng ra nụ cười mỉm, ánh mắt chan chứa tình cảm của anh, cô phát hiện ra cả tuần nay mình đã nhớ ánh mắt ấy, giọng nói ấy biết chừng nào. Cô đã dằn lòng, không liên lạc với anh, coi những cảm xúc ấy chỉ là chút say nắng, cố gắng quay lại với thực tại, hàn gắn cuộc hôn nhân của chính mình. Nhưng giờ đây, chỉ khi nghe thấy giọng anh, cô mới tìm được chút bình yên. Chính Quốc Đạt đã tự gạt đi cơ hội cuối cùng cứu vãn cuộc hôn nhân của họ, không phải cô.
- Anh đây, gì vậy em?
Giọng nói dịu dàng, hiển nhiên như giữa họ vẫn luôn là vậy, chưa từng có gì xảy ra, khiến cô bối rối.
- Em... em! Không có chuyện gì... À anh có rảnh không? Em có chút chuyện muốn nhờ anh.
- Với em, anh lúc nào cũng rảnh.
Anh nói xong, ngưng một quãng, kiên nhẫn đợi chờ cô nêu ra đề nghị của mình.
- Anh có thể đưa bé Bông tới chỗ bác sĩ Anh Quân cùng em được không?
- Được!
Anh trả lời rất nhanh, không cần suy nghĩ.
***
Quốc Đạt cầm điện thoại bấm đi bấm lại dãy số quen thuộc, đi tới đi lui bên chiếc cửa sổ lớn. Đầu dây bên kia chỉ là tiếng tút tút khô khốc, vô hồn. Chiều nay, trong lúc nhìn chằm chằm vào những con số trượt dài trên màn hình máy tính, anh hoang mang, tê liệt hoàn toàn, đến mức quên mất cuộc đối thoại với Anh Thư tối qua, quên luôn cả lời hứa với con gái hôm nay. Cho đến khi cơn mưa rào ập xuống, cho tới khi thành phố lên đèn, mọi người hối hả về nhà sau một ngày mưu sinh vất vả, anh vẫn đứng bần thần trên tầng cao nhất của tòa cao ốc, tấm lưng rộng cô độc như chạm khắc vào vách kính thành một bức tượng bất động, dõi mắt xuống đường phố nhộn nhạo dưới chân, lòng ngổn ngang. Những dãy số trên màn hình nhảy múa trong đầu anh, mọi suy nghĩ như những sợi tơ chằng chịt, rối rắm, hỗn loạn. Không! Anh không thể kết thúc mọi việc theo cách này, anh phải chứng tỏ cho mọi người thấy, anh không phải là một con chuột sa chĩnh gạo không có liêm sỉ, anh sẽ lấy lại tất cả. Gấp máy tính lại, Quốc Đạt quyết định nói chuyện với Anh Thư, anh chưa biết mở lời như thế nào, nhưng anh sẽ nói với cô tất cả để gỡ bỏ nghi ngờ về người thứ ba trong lòng cô, đúng như những gì cô nói, cởi mở với nhau để làm lại từ đầu. Quốc Đạt mở điện thoại, tin nhắn của Anh Thư nhấp nháy vỏn vẹn năm từ "anh không cần tới nữa!".
Đờ người mất một lúc anh mới hoàn hồn, chiều nay, trong lúc anh đang điên cuồng, hoảng loạn, hình như cô gọi anh, hình như anh nói anh bận rồi cúp máy. Thôi xong! Anh đã quên khuấy lời hẹn với con gái, quên luôn cả cơ hội hiếm hoi anh tạo ra cho mình tối qua về viễn cảnh xây dựng lại một gia đình hạnh phúc với Anh Thư. Quốc Đạt cuống cuồng gọi cho Anh Thư, nhưng đáp lại anh chỉ là tiếng tút dài. Cô đã tắt máy. Anh có thể hình dung được Anh Thư đã tức giận, đã thất vọng như thế nào, nhưng điều ấy không làm anh khó chịu bằng hình ảnh đôi mắt ngân ngấn nước của con gái, anh đã thất hứa với con, điều anh không bao giờ cho phép mình phạm phải. Trên đời này, thứ làm cho Quốc Đạt trở nên lúng túng, mất kiểm soát và bất lực nhất chính là nước mắt của hai người - Anh Thư và cô con gái nhỏ của anh. Mỗi lần thấy con gái khóc, anh chỉ ước có thể làm mọi thứ để không phải nhìn thấy giọt nước mắt của con, vậy mà hôm nay anh đã làm gì? Vui vẻ hứa hẹn rồi thản nhiên thất hứa.
Vơ vội chìa khóa xe, Quốc Đạt lao đến phòng khám của Anh Quân. Phòng khám vắng lặng, mọi người đã về hết. Anh ngồi lặng yên trong xe, nghĩ về cuộc nói chuyện tối qua. Khi cô nói với anh, cô không làm gì quá giới hạn để mà phải bao biện, giải thích, nhìn sâu vào đôi mắt cô, anh đã tin, bởi anh muốn tin cô, bởi một người kiêu hãnh như cô hoàn toàn có thể thẳng thắn thừa nhận hành động của mình nếu có, đâu cần phải quanh co, dối trá. Khi cô nói, cô muốn cứu vãn cuộc hôn nhân của họ, muốn họ bắt đầu lại, muốn họ dành thời gian cho nhau, cho con, anh tin. Anh đã cảm thấy áy náy như thế nào, lúc ấy, anh chỉ muốn thú nhận với cô tất cả, với trí thông minh của cô, kinh nghiệm của cô, biết đâu cô có thể gỡ rối cho anh. Nhưng anh sợ, anh sợ chính sự kiêu hãnh trong cô, sợ cô không chấp nhận được những việc làm của anh. Sợ cô coi thường anh, trong lúc đó, anh thực sự sợ mất cô, mất con. Chính vì thế, anh đã hứa sẽ cùng cô cố gắng.
Anh đã không thành thật hết với cô. Anh không chắc có thể cho cô một tương lai như cô mong muốn, nhưng có một điều anh chắc chắn, chính là anh chưa bao giờ muốn mất cô, chưa bao giờ muốn gia đình nhỏ của anh chia lìa. Trong cuộc hôn nhân này, trước một người vợ hoàn hảo về mọi mặt, anh luôn sợ được sợ mất, suy cho cùng cũng chỉ bởi họ với nhau, yêu chưa đủ sâu, gắn bó chưa đủ bền. Vậy thôi. Thời gian vừa qua, anh đã đắm chìm vào thế giới ảo của riêng mình, bỏ bê cô, bỏ bê gia đình. Anh trốn tránh mọi căng thẳng, khó khăn trong công việc bằng cách ẩn mình vào thế giới ảo của anh, nơi anh được tự quyết tất cả, nơi anh như một vị vua trong vương quốc của chính mình, tự chủ, quyền uy, nơi những cảm xúc hồi hộp, kích thích khỏa lấp đi nỗi cô độc, tự ti trong anh.
Quốc Đạt ngồi trong xe rất lâu, anh nhớ dao mổ, nhớ bệnh nhân của mình, nhớ mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt trong phòng làm việc ở bệnh viện. Với vài người, công việc chỉ là công việc; với vài người khác, công việc còn là đam mê, thế nhưng, cũng có lúc họ bỏ qua một cách lạnh lùng để chạy theo những phù phiếm của cuộc sống mà bản thân khó lòng cưỡng lại được! Rút một điếu thuốc, châm lửa, chầm chậm nhả khói, nicotine khiến đầu óc anh tỉnh táo, anh không biết tiếp theo phải đi đâu để tìm cô, còn có cả con đi cùng, giờ này chắc hai mẹ con đã ở nhà rồi. Anh chầm chậm nhấn ga
Danh sách chương