*Đêm thứ mười hai là vở hài kịch của Shakespeare, đã được viết vào khoảng năm 1601. Đêm thứ mười hai là đêm hội vui chơi cuối mùa Giáng sinh.

Vở kịch tập trung vào cặp song sinh Viola và Sebastian, bị lạc mất nhau trong vụ đắm tàu.

Viola khi bị đắm tàu đã được cứu và lên bờ. Cô cải trang thành chàng trai trẻ tên Cesario và tham gia phục vụ công tước Orsino. Chẳng mấy chốc Viola đã đắm chìm trong tình yêu với Orsino. Trong khi đó chàng công tước lại yêu nàng Olivia.

Trong một lần, khi chàng công tước Orsino yêu cầu Caseario đến “trao gửi” nỗi lòng của mình với nàng Oliva, thì vừa nhìn thấy Caseario (Viola), đã đem lòng yêu say đắm.

Một tam giác tình yêu được hình thành: Viola yêu công tước Orsino, công tước Orsino yêu Olivia, và Olivia yêu Viola cải trang thành Cesario. Tình tiết vở kịch trở nên thú vị hơn khi người anh trai sinh đôi có gương mặt giống hệt Viola xuất hiện, và Olivia khi gặp chàng đã ngay lập tức “bắt cóc” đi làm đám cưới vì ngỡ chàng là Cerario mà nàng yêu.

Hiểu lầm được hóa giải khi cả Viola và Sebastian có mặt cùng lúc. Nhưng chuyện đã rồi, nên Oliva chấp nhận lấy Sebastian làm người thay thế, Viola bộc lộ thân phận thiếu nữ, và cưới Orshino.

Kết cục, mọi chuyện đều êm đẹp, và dư vị ngọt ngào có chút mù quáng lại khiến mọi người say đắm. Thế gian trong Đêm thứ mười hai thấm đẫm ái tình và niềm vui. 

Đêm hè thần bí nhanh chóng trôi qua, cuộc sống bận rộn như thế, ngay cả con ve cánh mỏng trên cây xanh ngoài phòng cũng bất giác mất bóng dáng, huống chi là cái đêm hè nho nhỏ chứ? Khi đã vào thu, mùa thu nước Anh luôn là gió và lá đỏ. Gió mạnh ngoài cửa sổ rít qua đập vào kính, cuốn một đống lá phong đỏ vào bầu trời xanh xa vời.

“Kính sẽ không bị đập vỡ chứ.” John nhìn cửa sổ yếu ớt, chà tay.

“Muốn vỡ đã vỡ, bị thổi nhiều năm rồi.” Tạ Du cười nhạo điều lo thừa này. “Đừng ở đây không tập trung, nhanh lên chuẩn bị tài liệu.”

“Còn nói mình, đều do cậu.” John mặt đau khổ. “Thầy Curt tháng trước đã giao bài, cậu hôm qua mới tới tìm mình làm. Ngày mai phải nộp rồi.”

“Chẳng lẽ cậu không phải thành viên trong tổ sao?” Tạ Du trừng hắn. “Nếu không phải tớ nghĩ đến, nhất định cậu cứ vậy quên đến lúc mọi người giao bài rồi.”

“Ừ rồi!” Thè lưỡi. John từ trong đống sách cao ngẩng đầu, mượn cơ hội thả lỏng hết nhìn đông nhìn tây.

“Ý, là Gaea!” Từ cửa thư viện đi vào hai người, bóng người thon dài mảnh khảnh mĩ lệ phía trước làm John chú ý. “Đúng rồi, King, thật ra cậu tìm Gaea giúp là được rồi. Cậu ta là tên học giỏi nhất trong lớp.”

Nghe vậy, mặt Tạ Du đột nhiên đỏ, như che giấu trừng John một cái, lớn tiếng nói. “Bài tập của mình tự mình làm! Chẳng lẽ cậu không hiểu à?”

“Du?” Bị âm thanh bên này kinh động, Gaea cất bước chân dài đi tới, cúi lưng, sát vào bên tai Tạ Du hỏi. “Sao vậy?”

Cảm nhận được hơi thở ấm áp bên tai, Tạ Du run một cái, phản xạ rụt ra sau. Sau đó ngẩng đầu ra vẻ kiêu ngạo nhìn Gaea.

“Không có gì! Tên ngu ngốc nào đó không làm bài tập.”

“Hả?”

“King!!!!” Bị mắng ngu ngốc ở dưới bàn dùng chân đá Tạ Du một cước.

“A, anh làm gì đá anh Du của tôi!” Không đợi mọi người phản ứng, đi theo sau Gaea đi tới Savannah chỉ vào John kêu lên.

“Hả?” Chẳng qua là đùa bình thường thôi mà, John ngẩn ra.

“Savannah…” Tạ Du cũng thật giật mình, Savannah gần đây thật sự rất kỳ quái, mỗi ngày kề cận hắn không nói, tính tình cũng trở nên đặc biệt nóng. “Không sao đâu, cậu ta chỉ đang đùa thôi.”

“Hừ!” Mắt đen to tròn trừng John, Savannah kéo Gaea ngồi xuống một bên.“Anh, giúp em tìm quyển sách kia.”

“Ừ.” Ngoài miệng đáp lời, đôi mắt ửng đỏ vẫn còn dừng lại trên người nào đó.

Cảm nhận đường nhìn nóng rực ấy, Tạ Du chỉ tập trung cúi đầu đọc sách, miệng còn lẩm bẩm.

“Four Great Tragedies* của Shakespeare… ”

*Bốn vở bi kịch: Hamlet, Othello, King Lear, Macbeth.

Rốt cuộc trong tầm mắt chưa từng rời đi của Gaea hoàn thành bài tập, Tạ Du thở phào nhẹ nhõm, cầm túi sách liền chạy.

“Tớ về trước đây!”

“Du?”

“Anh Du chờ em với!”

“Wow, King cậu chạy còn nhanh hơn thỏ, có thể làm chó săn tham gia cuộc thi săn thỏ lễ Giáng Sinh đó!”

Phóng vèo ra trường học, Tạ Du trốn ở một góc thở.

“Hộc hộc… ”

Cái này cũng không trách hắn.

Từ sau cái ngày hắn đồng ý Giáng Sinh cùng Gaea. Gaea liền càng quấn hắn hơn. Còn nói cái gì của mình quá lớn, muốn Tạ Du chuẩn bị trước, mỗi ngày đều chạy tới giường hắn… 

Nhớ tới “Chuẩn bị” làm người đỏ mặt kia, Tạ Du không khỏi đấm vách tường.

Bị bắt mở ra hai chân, nơi chưa từng ai thấy bị vuốt ve. Thon dài ngón tay làm càn vói vào, ngay cả nội tạng như cũng bị sờ hết… 

Mà đêm qua, được một tấc lại tiến một thước Gaea lại dùng lưỡi liếm cái chỗ đó.

“A, điên rồi! Sao mình lại xui xẻo vậy chứ!” Lắc mạnh đầu, vứt đi cái cảm giác ẩm ướt không bỏ đi được.

“Giáng Sinh ngày càng gần…” Nhớ tới kích cỡ khủng bố của Gaea, Tạ Du chỉ cảm thấy cả người run lên. “Sao được chứ, nhất định mông mình sẽ nở hoa, đổ máu mà chết.”

Nghĩ đến cảnh mình hai chân giang ra, cả người trần truồng chết thê thảm ở trên giường, Tạ Du liền muốn khóc.

“Thật là hối hận quá! Mình bị trúng gió gì… Không biết giờ đổi ý có kịp không, thật ra nếu giả đáng thương một chút thử, chắc Gaea cũng không miễn cưỡng đâu.” Trong đầu nghĩ ý xấu, đôi mắt đào hoa Tạ Du không ngừng chuyển động.

“Cẩn?” Đột nhiên bị bóng người ngược sáng đi qua đường hấp dẫn, Tạ Du nhìn qua.

Vốn đã tái nhợt Tạ Cẩn giờ trông càng thêm gầy yếu, cả người co rụt, bước nhanh đi qua từ phía trước, không nhìn thấy Tạ Du trong một góc.

“Quái!” Tạ Du bĩu môi, gần đây Tạ Cẩn rất kỳ lạ, mỗi ngày đều nhốt mình vào phòng không chịu ra ngoài. Ngay cả người làm anh là mình cũng không biết nó suy nghĩ cái gì. “Thật là con trai 18, haiz!”

Vụng trộm theo sau, phát hiện Tạ Cẩn nháy mắt vào một tiệm sách nhỏ.

“Không đi học chạy tới tiệm sách đọc sách???” Tạ Du nghiêng đầu khó hiểu.

Đi tới trước cẩn thận nhìn, hóa ra là cửa tiệm chuyên bán sách y học.

Làm gì vậy nhỉ? Trị bệnh cho mình? Nhưng Tạ Cẩn chỉ là thân thể yếu, thân mình không có bệnh.

Tạ Du lắc đầu, cũng đi vào theo.

Một hàng dãy sách dày nặng tỏa ra mùi giấy đặc biệt, ngay ngắn chỉnh tề trên giá sách. Trong tiệm chỉ có ba năm người, Tạ Cẩn đang ở trong đó, giữa mấy cái giá sách lớn, hết sức chuyên chú đọc một quyển sách.

“Muốn sinh em bé phải biết ── Mười chi tiết nhỏ mang thai cần chú ý… ” Một giọng nói sáng sủa đột nhiên vang lên sau lưng, Tạ Cẩn sợ hết hồn. Phía sau, Tạ Du cười xấu xa, tà tà nhìn cậu.

“Làm gì vậy Cẩn, đột nhiên muốn làm bác sĩ khoa sản sao?”

Không đáp lại, đôi vai nhỏ gầy không ngừng run rẩy, trắng bệch môi khép mở.

“Không… Không có.”

Nhíu mày, Tạ Du vươn tay ôm thiếu niên càng tỏ nhu nhược trước mắt.

“Cẩn, gần đây em làm sao vậy? Xem sắc mặt em tái nhợt thế này, có gì tâm sự sao? Có thể nói với anh!”

“Không… Không có!” Thanh âm lớn chút, trong ánh mắt lại đầy sợ hãi không che giấu được.

“Cẩn?” Bởi vì phản ứng của em trai mà kinh ngạc, Tạ Du tới gần mặt cậu. “Hử?”

“…” Cúi đầu trầm mặc một lát, như là hạ quyết tâm gì vậy, Tạ Cẩn ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn tròn như nai con nhìn người bảy phân tương tự lại anh tuấn tiêu sái hơn mình nhiều trước mắt.

“Du, nếu em làm chuyện gì sai, anh sẽ tha thứ cho em chứ?”

“Em đang nói linh tinh gì vậy?”

“Anh sẽ tha thứ chứ?”

“Hôm nay em thật sự rất kỳ lạ! Em là em của anh, dù em có giết người, em vẫn là em trai của anh.”

Nhìn biểu tình khó được nghiêm túc của Tạ Du trước mắt, Tạ Cẩn như là trút được gánh nặng vậy.

“Du… ”

“Cẩn.” Không để cậu nói tiếp, Tạ Du nghiêm túc nói.“Em phải nhớ kỹ, trời có sập xuống, cũng có anh – Tạ Du giúp em chống, bất cứ lúc nào cũng vậy. Anh là anh em, tuy chỉ sinh sớm hơn em một giờ lẻ ba phút, nhưng sự thật này sẽ không thay đổi. Bất luận em giết ai, phạm vào tội gì, anh cũng tha thứ em, giúp em.”

“Du… ” Đôi mắt to tròn ươn ướt.

“Cẩn, đừng nói là em đi giết người thật nha!” Đôi mắt cong lên, môi đôi luôn cười xấu xa cong lên. “Vậy anh phải chuẩn bị bỏ chạy cùng em rồi! May mà tháng trước anh khá tiết kiệm, còn có ít tiền tiêu vặt!”

“Không… Không có đâu… ” Tạ Cẩn ngượng ngùng cúi đầu.

“Được rồi, nhất định là em xem nhiều tiểu thuyết quá rồi!” Ôm vai Tạ Cẩn kéo cậu ra tiệm, Tạ Du nở nụ cười. “Đừng đa nghi nữa, anh thấy em bởi vậy nên người mới càng ngày càng không tốt!”

“Ừm… ”

Ngôn linh, đó là sự vật thần bí trong truyền thuyết xưa của người phương Đông.

Một người nói, nói ra miệng, liền sẽ không tiêu tán. Thiện và ác trong câu nói đó, cứ vậy ở trong nhân thế trôi dạt, mãi đến khi trở về lại người sáng tạo nó mới thôi.

Tựa như người Trung Quốc luôn thích nói: Mọi việc tất có nhân quả, người, sẽ có báo ứng.

Tạ Du không biết lời mình dũng cảm nói ra, cứ vậy trôi lững lờ trong không khí, giống như tơ nhện, kéo dài không mất.

“Em phải nhớ kỹ, trời có sập xuống, cũng có anh – Tạ Du giúp em chống.”

“Dù em giết là ai, phạm vào tội gì, anh cũng tha thứ cho em, giúp em.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện