Đây là nghĩa trang gần nội thành nhất, vì chưa đến tết Thanh Minh nên nơi đây rất vắng vẻ và yên tĩnh, Quý Kiêu đỗ xe ngay bên đường, dẫn Đinh Mùi đi vào.
Người trông coi nghĩa trang đang quét lá rụng, lúc 2 người đi vào, ông chỉ ngước mắt nhìn họ rồi lại tiếp tục quét lá.
Từ khi Quý kiêu bước vào nghĩa trang cả người đều thay đổi, bước chân trở nên nhẹ nhàng, gần như không tạo ra tiếng động, như là sợ làm phiền đến ai đó, làm cho Đinh Mùi đi theo cũng có chút khẩn trương mà thả nhẹ bước chân lại.
Quý Kiêu dường như rất quen thuộc chỗ này, anh bình thản dẫn cậu bước đi qua từng hàng bia đá giống nhau. Đinh Mùi chưa bao giờ tới nghĩa trang, thật lâu trước kia cậu chỉ đi ngang qua 1 lần, ấn tượng rất xấu, tràn ngập xung quanh toàn là hơi thở chết chóc. Nhưng bây giờ lại hoàn toàn khác, nhìn qua rất giống công viên, sạch sẽ, ngăn nắp, không khí cũng trong lành, cậu cảm thấy lúc rảnh tới đây phơi nắng chắc cũng thoải mái lắm đây.
Đi mãi tới hàng cuối cùng, Quý kiêu mới dừng lại trước 1 bia mộ, Đình Mùi bước đến bên cạnh anh nhìn lên bia đá này. Phía trên là ảnh chụp 1 cậu thiếu niên, nhìn qua còn rất trẻ, tên là Từ Dã. Cậu ngước nhìn lên năm sinh, nhẩm nhẩm 1 chút, 17 tuổi, lại cảm thấy không chắc lắm, khả năng tính toán của cậu vẫn luôn rất kém, vì thế cậu lại tính lại lần nữa, vẫn là 17.
"17 Tuổi?"
Cậu liếc nhìn Quý kiêu nhỏ giọng hỏi một câu.
"Ừ."
Quý Kiêu gật đầu, ngồi xuống trước bia mộ, nhẹ nhàng chạm lên ảnh vuốt ve, "Lúc cậu ấy chết còn chưa đủ 17 tuổi, thiếu 2 tháng nữa....."
Đinh Mùi ngồi xuống bên cạnh anh, nghĩ nghĩ rồi lại ngồi thẳng xuống mặt đất, trong khoảnh khắc kề cận với Quý Kiêu, cậu cảm nhận được trong lòng anh có một cảm xúc gì đó, một cảm xúc mà trước giờ cậu chưa từng có.Loại cảm xúc này dường như không chỉ đơn thuần là đau buồn, cậu giật mình mà thoáng nhìn quá Quý Kiêu, trên mặt anh không nhìn ra được gì cả, vẫn thật bình tĩnh.
Ở trong mắt Đinh Mùi, Quý Kiêu luôn để lại ấn tượng là một người hiền hòa, lúc nào cũng mỉm cười, không bao giờ tức giận hay sốt ruột. Anh luôn trò chuyện một cách nhẹ nhàng và thoải mái, khiến người khác dễ dàng cảm thấy an tâm. Nhưng Đinh Mùi không ngờ rằng phía sau nụ cười ấy lại có một lớp cảm xúc sâu kín đến vậy.
"Đây là người bạn mà anh nói lúc trước à?"
Bởi vì cảm nhận được cảm xúc của Quý Kiêu nên cậu có chút buồn bực.
"Ừ, Từ Dã với tôi và bạn thân từ nhỏ."
Quý Kiêu cười cười, cũng ngồi hẳn xuống
"Hồi còn đi học mẫu giáo đã cùng nhau lăn lộn, còn được mệnh danh là Hắc Bạch Song Sát"
Đinh Mùi nhìn thoáng của anh chụp của Từ Dã, lại quay lại nhìn anh, Từ Dã rất trắng, còn anh là màu da tiểu mạch, cậu chống cằm:
"Anh là Hắc Sát đúng không?"
"Không sai" Quý Kiêu vui vẻ, cười một lúc lại khẽ thở dài," Có điều, cậu ta so với tôi nghịch ngợm hơn nhiều."
Đinh Mùi không biết tại sao Quý Kiêu lại cười, cậu có chút nghi ngờ cái mình cảm nhận được không thật sự là cảm xúc của anh, cậu nhìn chằm chằm anh mà nghi hoặc. Đúng là người kỳ lạ, rõ ràng trong lòng rất khó chịu mà trên mặt lại cười.
"Trước đây 2 bọn tôi cứ hễ nghỉ là lại đi với nhau, trèo cây, leo tường, phá làng phá xóm..." Quý Kiêu quay lưng dựa vào bia đá, ngửa đầu, đôi mắt hịp lại hồi ức.
"Tại sao cậu ấy lại chết?"
Đinh Mùi đột nhiên xen vô, trực tiếp hỏi một câu. Quý Kiêu nghẹn lại nửa câu sau, ngực cũng cảm thấy nghẹn đắng, một lúc sau mới vỗ vỗ vai Đinh Mùi:
"Cậu đúng thật là, không biết uyển chuyển một tí nào vậy?"
"À thì..." Trong lòng Đinh Mùi cảm nhận Quý Kiêu một chút, cậu không thích cảm giác như vậy, rất khó chịu, nhưng lại không muốn dừng lại, cậu có chút tò mò với trạng thái của Quý Kiêu, mà cậu cũng không biết phải uyển chuyển như thế nào, ngừng 1 lát, lại cẩn thận hỏi lại lần nữa "Tại sao cậu ấy lại chết vậy?"
"Cậu đã bao giờ vào kho hàng chưa? Trong đó có rất nhiều túi lớn, không nhớ rõ bên trong là gì, nhưng nó chồng lên như một ngọn núi nhỏ, rất mềm. Bọn tôi rất thích đến đó, leo lên đỉnh rồi nằm nói chuyện. Chỗ đó ít người đến, rất yên tĩnh."
Đinh Mùi nhìn Quý Kiêu thật chậm chạp kể lại, rất muốn tiếp tục hỏi vậy tại sao cậu ấy chết nhưng lại cắn cắn môi không hỏi ra miệng, cảm xúc đau buồn của Quý Kiêu đã từ từ lan sang cậu, cảm giác khó chịu chưa từng trải qua này khiến cậu không hiểu sao lại hơi muốn khóc.
"Bọn tôi phát hiện ra cái kho hàng đó khi học lớp mười. Sau đó, phần lớn thời gian không đi học đều ở đó," Quý Kiêu còn nhớ rõ cảm giác lúc anh và Từ Dã lẻn vào kho hàng, cái cảm giác căng thẳng nhưng lại hưng phấn như thể đang tiến vào căn cứ bí mật, "Nghỉ đông năm đấy ngày nào bọn tôi cũng đến, cũng không biết lấy đâu ra nhiều chuyện để nói vậy, còn nói đến cả chuyện của 20 năm sau..."
Đinh Mùi yên lặng ôm chân, đặt cằm lên đầu gồi lắng nghe, cậu rất ít khi nói chuyện phiếm với người khác, cùng lắm là trò chuyện với Tô Quý, nhưng cũng không nói được mấy câu, không phải là không muốn nói, mà mới nói được vài câu 2 người đã đánh nhau rồi.
"Có một ngày đặc biệt lạnh," Quý Kiêu trầm mặc 1 chút, như thể nhớ lại ngày đó lạnh tới mức nào, thật lâu rồi mới chậm rãi nói tiếp. "Lạnh thấu xương, tôi nói với cậu ấy sưởi ấm chút đi, ngay lúc trên người cũng có bật lửa."
Đinh Mùi quay đầu nhìn Quý Kiêu, cậu đã có thể đoán ra được phần sau rồi.
"Bọn tôi kiếm được 1 miếng sắt đặt trên lỗ châu mai rồi nhóm lửa," Giọng của anh hơi nghẹn lại, nói chuyện cũng bắt đầu hơi vất vả, "Mùa đông hanh khô, cậu cũng biết mà, rất dễ xảy ra hỏa hoạn... tàn lửa rơi ra ngoài lúc nào bọn tôi không để ý, đến lúc cháy lớn lên rồi mới phát hiện ra..."
"Chạy nhanh đi" Đinh Mùi bật ra 1 cậu, cậu sợ cháy, lần trước lao vào hỏa hoạn như vậy cũng chỉ là vì sợ Quý Kiêu xảy ra chuyện.
Quý Kiêu nhìn thoáng qua Đinh Mùi, khóe miệng khẽ cười 1 chút: "Cậu nhóc ngốc, lúc đấy bọn tôi đâu dám quay đầu chạy, để người ta bắt được phóng hỏa đốt kho hàng thể nào cũng bị đánh chết."
Đinh Mùi cảm thấy rất khó chịu, nụ cười này của Quý Kiêu quá miễn cưỡng, cậu nhìn mà thấy đau lòng: "Anh đừng cười."
"Bọn tôi quyết định ở lại dập lửa" mỗi lần Quý Kiêu nghĩ đến đây đều không thở nổi, nếu lúc đấy hai người không quyết ở lại dập lửa thì chuyện sau đó sẽ không xảy ra, hay là ngay từ lúc đầu đã không nên nghĩ đến việc đốt lửa sưởi ấm... Quý Kiêu rút ra điếu thuốc ngậm lên, "Lúc mới phát hiện lửa cũng chưa to lắm, cảm giác dùng quần áo đắp lên là có thể dập xong."
Kết quả không dập được. Quý Kiêu thu lại ánh mắt, dừng lại trên mũi giày của mình, lúc Đinh Mùi chạm vào chân anh mới phát hiện anh đang run rẩy.
Cậu rất muốn an ủi Quý Kiêu nhưng lại không biết làm thế nào, cậu chưa bao giờ trải qua chuyện như thế này, một người đàn ông bởi vì đau buồn mà phát run ngay trước mặt mình. Rất khổ sở.
"Lửa bùng lên rất nhanh, đồ vật xung quanh bị bén lửa ngay lập tức, chẳng bấy lâu đã hòa thành biển lửa" Quý Kiêu ngưng lại một chút rồi nói tiếp, ngón tay vô thức gõ nhẹ trên mặt đất.
"Lúc bọn tôi từ phía dưới nhảy lên thì lỗ châu mai bị sụp."
Đinh Mùi đột nhiên ngồi thẳng lại, một lúc sau mới chầm chậm hạ cằm lại trên đầu gối, cắn cắn môi. "Cậu ấy đẩy tôi mạnh 1 cái, làm tôi văng ra rất xa, lúc bò dậy ngoảnh lại xem... Không thấy cậu ấy đâu, cậu ấy bị đè dưới chỗ sụp xuống"
Quý Kiêu đè khóe mắt, giọng hơi nghèn nghẹn, "Tất cả đều chìm trong lửa cháy. Tôi muốn quay lại tìm cậu ấy nhưng lửa rất nóng, quần áo trên người tôi cũng nhem nhuốc hết rồi, nhưng tôi có thể nghe thấy tiếng cậu ấy nói."
Quý Kiêu hít hít mũi, ngẩng đầu lên trời mà ngây người, "Tôi thật sự rất muốn cứu cậu ấy ra..."
"Sau đó thì sao?" tuy rằng đã biết kết cục nhưng Đinh Mùi vẫn không nhịn được hỏi 1 câu.
"Sau đó có người đến, có người cứu tôi ra ngoài, nhưng cậu ấy lại không ra được" Quý Kiêu cố hết sức mà kiềm chế giọng nói đang phát run lên của mình, anh còn nhớ rõ câu nói cuối cùng mà Từ Dã nói với anh lúc đứng sau màn lừa.
Người anh em, chạy đi.
Tay Quý Kiêu khẽ sờ trên tấm ảnh, chuyện này, sau khi xảy ra anh chưa từng kể lại với ai, vẫn luôn bị anh cưỡng chế mà đem giấu xuống đáy lòng, tự lừa rằng mình đã quên, nhưng suốt bao nhiêu năm qua vẫn luôn bám lấy anh, khiến anh không tự chủ được mà nhớ lại.
Ngồi ngây người nhìn về phía ảnh chụp 1 hồi, đến lúc cảm thấy đã điều chỉnh lại được cảm xúc của bản thân, anh chợt nhớ tới Đinh Mùi ngồi cạnh mình vẫn luôn không nói gì.
Quý Kiêu quay đầu, Đinh Mùi vẫn ngồi ôm gối, yên lặng nhìn anh, trên mặt là hai hàng nước mắt.
"Không phải chứ" Quý Kiêu hơi giật mình, ngay lập tức ôm lấy vai Đinh Mùi, "Tôi đây còn chưa khóc, sao mà cậu đã khóc thành như này rồi?"
Đinh Mùi nhíu mi, cậu vẫn luôn cố kìm lại không khóc, giờ Quý Kiêu vừa ôm cậu 1 cái như thế này, cậu liền bật khóc thành tiếng, cậu khóc rất lớn, đôi mắt nhắm lại, dụi vào lồng ngực Quý Kiêu, cậu khóc đến mức nói không rõ câu được: "Khó chịu quá..."
Quý Kiêu không còn rảnh suy nghĩ xa xôi nữa, anh nghĩ mình chỉ là kể lại 1 sự kiện thôi, cũng không đến mức rung động lòng người, đâu nghĩ đến sẽ làm cậu khóc lớn như vậy. Vốn dĩ chỉ là muốn cho Đinh Mùi biết bạn bè là gì, tình cảm là gì, không nghĩ đến Đinh Mùi sẽ phản ứng như thế này.
Này là thuốc quá liều rồi? "Cậu đừng khóc nữa nào." Quý Kiêu hơi luống cuống tay chân mà ôm lấy Đinh Mùi, tay vỗ nhẹ trên lưng cậu.
"Biết trước thế này thì đã không kể cho cậu nghe... việc này đã qua lâu rồi, đừng buồn nữa, đã qua lâu rồi."
Qua một lúc lâu Đinh Mùi mới ngớt đi chút, nhưng vẫn còn nức nở, một mảnh áo trên ngực Quý Kiêu cũng đã ướt đẫm, Quý Kiêu nhéo cằm cậu nâng lên nhìn, lại quay xuống nhìn áo mình."Tôi đệt, cậu khóc ra cả nước mũi rồi này."
"Anh im đi!" Đinh Mùi sửng sốt một chút, đẩy Quý Kiêu ra, tự lấy áo mình xoa lung tung trên mặt.
"Thật ra hôm nay mang cậu đến đây rồi nói với cậu những chuyện này cũng không phải vì mục đích gì khác," Quý Kiêu lục trong túi một hồi móc ra được 1 túi khăn giấy đưa cho Đinh Mùi,
"Cậu nói mỗi ngày đều tu luyện cái đuôi, cậu cũng có thể hóa thành người lâu vậy rồi, nhưng mà..."
Đinh Mùi đè tờ khăn giấy trên trên mặt chỉ để hở ra đôi mắt nhìn Quý Kiêu.
"Nhưng mà vẫn luôn là tính tình như thế, vậy cậu việc gì phải tu luyện thành người? Cậu hóa thành hình người là vì điều gì? Cậu trực tiếp ở hình dáng mèo đen tu luyện cái đuôi không phải đơn giản hơn à?" Quý Kiêu liên tiếp hỏi.
Lúc này Đinh Mùi không bực bội vì mười vạn câu hỏi vì sao nữa, cậu bị Quý Kiêu hỏi đến ngây người.
"Cậu nói thử xem, tại sao yêu tinh lại phải có hình người".
Quý Kiêu ngồi xịch lại phía trước, "bởi vì cảm xúc của con người là phong phú nhất, nếu cậu đúng thật là 1 con mèo chín đuôi, vậy cậu có hiểu được vì sao cậu lại muốn giúp con người thực hiện nguyện vọng không?"
"Không biết." Đinh Mùi thành thật trả lời, hít hít mũi, đôi mắt cậu còn ngấn nước, mê man nhìn Quý Kiêu.
Bởi vì cậu là M. Cậu nhớ tới lời Tô Quý nói.
"Bời vì tôi lương thiện, thương người hay gì gì đó."
Quý Kiêu suy nghĩ một lúc, anh không giỏi việc khai thông cho người khác, nói chuyện cũng rất khó khăn, không biết Đinh Mùi có hiểu được ý anh không.
"Cậu hiểu không? Ngoài việc tu luyện cái đuôi ra, làm người cũng phải trải qua những cảm xúc bình thường này. Nếu cậu không cảm nhận được những điều đó, thì dù có tu ra 90 cái đuôi cũng không có ý nghĩa gì."
"Thế việc này với việc tôi phải đi học thì có liên quan gì?" Đinh Mùi mang theo giọng mũi, còn có một chút không phục hỏi một câu.
"Cậu nhỏ như vậy, đi học không phải là điều bình thường à? Cách để hòa nhập vào loài người tốt nhất chính là đi học," Quý Kiêu đứng dậy, vỗ vỗ bụi bám trên quần.
"Không đi học thì cuộc sống không thể đầy đủ được, không có bạn bè cuộc sống cũng không đầy đủ. Chỉ có một mình, thế giới của cậu sẽ luôn không đầy đủ. Thế nào, lời này có đủ thuyết phục cậu chưa?"
Đinh Mùi chậm rãi đứng lên, Quý Kiêu nói chuyện rõ ràng hơn chú với Lục Khoan rất nhiều, cậu dường như có thể hiểu ra chút gì đó nhưng cũng chưa phải thực sự rõ ràng.
Cậu cẩn thận lau khô mặt mình, chậm rãi theo Quý Kiêu ra ngoài.
"Đây là lần đầu tiên tôi khóc."
"Thấy chưa nào?" Quý Kiêu cong khóe miệng cười, "Thật ra tôi cũng không dự định làm cậu khóc như thế này đâu, tôi chỉ muốn cho cậu biết, tình cảm con người là gì."
"Tôi có thể cảm nhận được, lúc anh cảm thấy đau buồn," Đinh Mùi ngước mặt lên, "Anh cảm thấy tất cả là lỗi do anh đúng không?"
"Ừ, là như vậy" trong lòng Quý Kiêu nhói một chút, ôm lấy vai Đinh Mùi, "Đi thôi, trời tối rồi, còn chưa ăn cơm nữa.
Lúc Quý Kiêu nổ máy, Đinh Mùi hơi cúi về phía trước, vẫn ôm lấy eo anh, nhẹ giọng nói bên tai anh một câu: "Anh cũng không cố ý mà, anh ấy không trách anh đâu."
".... Cảm ơn." Quý Kiêu quay đầu đi cười cười, anh không nghĩ tới Đinh Mùi sẽ nói ra một câu như vậy, có thể nghe ra được Đinh Mùi đây là đang an ủi anh, cảm thấy Đinh Mùi có thể nói ra những lời này đúng là không dễ dàng gì.
Lần này nụ cười của Quý Kiêu không có mờ mịt và miễn cưỡng, Đinh Mùi nhìn anh, thật đẹp. Cậu thích nhìn Quý Kiêu cười như vậy, không có ưu thương, nụ cười thật thản nhiên.
Đinh Mùi ngắm nhìn đến hơi mê mẩn, cậu cũng không nghĩ nhiều, hướng lại cần mặt Quý Kiêu, nghiêm túc mà hôn một cái. Môi Đinh Mùi ướt át mà mềm mại, trên mặt Quý Kiêu cảm giác như bị điện giật làm cho cả thân đều cứng lại 1 thoáng, trong đầu anh thậm chí còn ong lên 1 tiếng, bị một cậu nhóc mười mấy tuổi nghiêm túc hôn 1 cái vào mặt, loại cảm giác này anh không thể nói rõ được, có hơi choáng váng.
"Cậu làm gì vậy?" Quý Kiêu bình tĩnh lại một chút mới hỏi.
Đinh Mùi dường như không hiểu tại sao anh lại có phản ứng này, vẫn đặt cằm trên vai anh. "Hôn anh 1 cái thôi""Sao tự dưng cậu lại gần gũi con người vậy?" Quý Kiêu sờ sờ mặt, cảm giác như nụ hôn kia vẫn còn ở đó, anh nhìn vẻ mặt trấn định tự nhiên của Đinh Mùi, càng sâu sắc cảm nhận được sự khó khăn trong giao lưu giữa người và mèo.
"Lần đầu tiên đấy."
"..... Nụ hôn đầu của cậu?" Quý Kiêu không nhịn được mà thốt ra một câu, nói xong lại muốn vả miệng mình 1 cái, này toàn là cái gì đâu.