Nói vừa hết câu là Trần Tu Vũ cúp máy luôn, Quý Kiêu sửng sốt vài giây mới cất điện thoại vào trong túi, vừa ngẩng mặt lên đã nhìn thấy Đinh Móng Nhỏ đang ngoái cổ nhìn anh.

"Kêu tôi lên game," Quý Kiêu cười cười, ấn nút mở máy tính, "Cậu tiếp tục tu luyện cái đuôi đi."

Trần Tu Vũ có thể nói, giọng nghe qua có vẻ ôn hòa, chính là hình tượng thanh niên chính trực, một Đường Phao Phao trên game luôn luôn kiểu không nể nang gì ai, lúc tâm tình không tốt mà tóm được ai thì có thể chửi mắng chẵn 1 tiếng thế mà biết Đinh Mùi, tên này thế mà còn có quan hệ với Mèo chín đuôi.....

Trong đầu Quý Kiêu rối như tơ vò, đây rốt cuộc là chuyện gì đây? Đinh Mùi không tiếp tục tu luyện cái đuôi nữa mà vẫn luôn quay đầu nhìn anh, anh rất xấu hổ, làm bộ làm tịch mở trò chơi lên: "Sao thế? Tí nữa tôi lại làm bài tập giúp cậu."

Đinh Mùi rốt cục quay đầu, trở lại trạng thái nhập định tiếp tục tu luyện cái đuôi.

Phải tắt điện thoại của Đinh Mùi, còn phải nhanh lên, ngón tay Quý Kiêu dừng trên con chuột ấn vô ý thức mấy cái, điện thoại Đinh Mùi mẹ nó ở chỗ nào? Mình có nên nghe theo Trần Tu Vũ mà làm vậy không?

"Thôi vẫn cứ làm bài tập đi." Quý Kiêu đấu tranh vài phút sau quyết định tin tưởng Trần Tu Vũ, không biết tại sao, Trần Tu Vũ cho người ta cảm giác có thể tin tưởng.

Anh đừng lên xoay người lấy cặp sách của Đinh Mùi qua, điện thoại chắc là để trong cặp sách, thừa dịp này cứ tắt máy đã rồi nói sau.

Quý Kiêu quay lưng về phía Đinh Móng Nhỏ, dùng thân thể che chắn, tay lục qua lại trong cặp sách, lục đi lục lại mấy lần cũng không tìm thấy điện thoại, anh hơi đổ mồ hôi, điện thoại để ở đâu không biết! Không phải là vứt đi rồi chứ? Vứt đi được thì lại đã tốt.....

"Tìm điện thoại của tôi à?" Tiếng Đinh Mùi bình tĩnh từ phía sau truyền đến.

Quý Kiêu khiếp sợ, thiêu chút nữa là quỳ luôn xuống mặt đất, Đinh Móng nhỏ không phải đang tu luyện cái đuôi à, sao lại đột nhiên về lại hình người rồi!

"Cái gì?" Quý Kiêu quay đầu lại, nhìn Đinh Mùi đang dựa vào bên cạnh bàn, tay cầm di động cứ tung lên rồi lại bắt lấy.

Đệt, làm sao cậu biết mình đang tìm điện thoại?

"Tôi tìm sách," Quý Kiêu tùy tiện lôi ra một quyển sách từ trong cặp Đinh Mùi, "Cậu tu luyện xong rồi? Hôm nay nhanh vậy à?"

"Không phải anh đang làm bài tập vật lý à? lấy sách tiếng anh làm gì?" Đinh Mùi liếc mắt nhìn sách trong tay anh, đôi mắt híp lại.

"Không làm ra được, thay đổi đầu óc chút," Quý Kiêu ném sách lên trên mặt bàn, ngồi xuống trên ghế, nhìn lướt qua điện thoại trên tay Đinh Mùi, "Đừng nghịch điện thoại nữa, xem sách chút đi."

"Quý Kiêu," Đinh Mùi bò trên mặt bàn, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Quý Kiêu, "Tôi không ngốc."

Quý Kiêu không nói gì, đoán chừng bây giờ không lừa được nữa, nói thế nào thì Đinh Mùi cũng không phải một con miêu yêu đơn thuần, không hiểu mấy chuyện trên giường không có nghĩa là chuyện khác cậu cũng sẽ không rõ, anh trực tiếp cầm điện thoại trên tay Đinh Mùi qua, định cứ tắt máy trước đã.

Nhưng Đinh Mùi rất nhanh đè tay anh lại: "Không cần tắt, tôi phải biết được chuyện gì đang xảy ra."

"Chính là...." Quý Kiêu nhíu mày.

"Trần Tu Vũ có thể nói, tôi vẫn luôn tưởng là anh ấy không nói được," Đinh Mùi lấy lại điện thoại, ngồi dậy đứng bên cửa sổ, "Chắc chắn là có chuyện lớn xảy ra."

"Có xảy ra chuyện gì thì cậu cũng ở im chỗ này cho tôi."

Quý Kiêu không định vòng vo với cậu nữa, giọng điêệu kiện định nhìn cậu nói một câu.

"Còn phải xem là chuyện gì."

"Chuyện gì cũng vậy, Trần Tu Vũ không phải người lung tung, cậu ta nói như vậy chắc chắn có đạo lý."

Hai người không đồng nhất được ý kiến, những cũng không nói tiếp nữa, Quý Kiêu chỉ cảm thấy Đinh Mùi sẽ không từ đây lao ra đã tính là tốt rồi, nếu cậu thật sự muốn ra ngoài, anh lấy đâu ra bản lĩnh mà cản được?

Im lặng khoảng 10 phút, di động Đinh Mùi đột nhiện vang lên, Quý Kiêu nhảy dựng lên từ trên ghế.

Đinh Mùi không vội tiếp điện thoại, đầu tiên nhìn qua số máy hiển thị, chỉ có một chứ, Quý.

"là Tô Quý." Đinh Mùi nhẹ nhàng nói một câu, tay hơi lạnh đi.

Tô Quý chưa bao giờ gọi điện cho cậu, đã xảy ra chuyện gì rồi, Tô Quý xảy ra chuyện rồi.

"Đừng bắt máy." Quý Kiêu đứng ở phía sau cậu, giọng hơi khàn khàn, anh không biết xảy ra chuyện gì nhưng trong lòng lại có cảm giác bất an mãnh liệt.

"Nhưng mà, là Tô Quý." Lông mày Đinh Mùi nhíu lại, ngón tay do dự một chút, ấn xuống nghe máy.

"Đệt!" Quý Kiêu cắn răng mắng một câu.

"Alo?" Đinh Mùi đưa điện thoại lên bên tai.

"Mèo con à, là tôi đây," bên kia truyền đến giọng một người đàn ông, "Cậu có thể tiếp điện thoại làm tôt rất vui đấy."

Lòng Đinh Mùi trầm xuống một chút: "Tô Quý đâu?"

"Tự cậu lại đây xem đi, tôi nói thì mất hay."

Người đàn ông kia vừa nói, giọng mang theo tiếng cười khiến người nghe cực kỳ giận dữ.

Đinh Mùi không nói nữa, cúp điện thoại nhìn Quý Kiêu: "Tô Quý bị bọn họ bắt rồi."

Bọn họ là ai, Quý Kiêu không biết, bây giờ anh cũng không muốn biết, anh chỉ biết bây giờ mình không thể để Đinh Mùi rời khỏi đây, lần đầu tiên đứng trước Đinh Mùi mà anh có cảm giác vô lực như thế này, anh rất rõ ràng, nếu Đinh Mùi nhất định muốn đi, anh chắc chắn không có cách nào ngăn cậu lại.

"Cậu muốn đi đúng không?"

"ừ." Đinh Mùi gật đầu, trong lòng rất sốt ruột.

"Cậu biết tại sao Trần Tu Vũ không muốn để cậu nghe điện thoại? vì sao nói không được để cậu rời khỏi đây không?" Quý Kiêu dựa vào cạnh cửa, "Bởi vì cậu không thể đi được, bọn họ là ai tôi không biết, nhưng Tô Quý không phải mục tiêu của bọn họ, bọn họ là muốn cậu tới, cậu hiểu không?"

"Tôi hiểu."

"Hiểu rồi mà cậu còn mẹ nó muốn đi nữa???" Quý Kiêu nhịn không được cao giọng lên.

"Tô Quý là bạn của tôi, tôi quen biết cậu ấy lâu rồi, từ rất lâu đến giờ chúng tôi vẫn luôn ở bên nhau...." giọng Đinh Mùi hơi run run, nhưng ngữ khí vẫn giữ được bình tĩnh, "Nếu là bạn của anh, anh cũng sẽ đi thôi."

Quý Kiêu hơi không biết đáp lại thế nào, không sai, nếu là bạn của anh, anh chắc chắn sẽ không còn đợi ở chỗ này nữa, đây cũng là điều anh vẫn luôn muốn Đinh Mùi hiểu được, bạn bè rồi tình cảm gì đó.

Nhưng bây giờ đổi một góc độ khác, anh lại không cách nào đồng ý để Đinh Mùi đi được.

"Hai chuyện này khác nhau, không được," anh nhìn Đinh Mùi,

"Trần Tu Vũ sẽ xử lý chuyện này."

"Vậy để Trần Tu Vũ mạo hiểm? "Đinh Mùi nhìn anh, giọng điều có chút cao lên.

Trước mắt Quý Kiêu thoảng qua hình ảnh gương mặt tái nhợt của Trần Tu Vũ, anh không nói gì.

"Tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." Đinh Mùi duỗi tay mở cửa.

"Cậu đừng kích động như vậy được không?" Quý Kiêu có hơi sốt ruột, chụp lấy tay Đinh Mùi lại.

"Cậu cũng chưa biết sự tình rốt cục là như thế nào! Cậu mà đi thì không phải thêm phiền cũng là đi chịu chết!"

"Anh thì biết cái gì?" Đinh Mùi hô lên, "Anh là một con người ngu ngốc không biết gì hết!"

"Cậu nói cái gì?" Quý Kiêu nhìn chằm chằm mặt cậu.

"Loài người ngu ngốc!" Đinh Mùi cũng trừng mắt nhìn anh, trong ánh mắt toàn là nôn nóng, "Anh cơ bản không hiểu gì về chuyện của tôi, không cần dùng lý luận của con người đề giải quyết việc này! ngu ngốc!

Quý Kiêu không rõ, việc này không kéo dài nữa, đây không phải là chuyện người bắt cóc người, cũng không phải người uy hiếp người, Tô Quý không phải người, đối phương bất luận có làm cái gì thì cũng sẽ không bị trừng phạt, chỉ là giết chết một con chuột mà thôi!

"Được rồi," Quý Kiêu cười khổ một chút, anh là loài người ngu ngốc, đúng vậy, anh điều chỉnh lại ngữ khí một chút, "Nói đi, bây giờ cậu muốn đi đâu?"

"Đi tìm Lục Khoan."

Cũng còn được, Quý Kiêu thở dài, ít nhất đầu tiên còn biết tìm cứu viện, không định một mình mà đi, anh mở cửa ra: "Đừng để người khác nhìn thấy cậu, ra gara chờ tôi, tôi chở cậu đi."

Lúc Quý Kiêu xin nghỉ với Ngũ Chí Quân chính là dùng lý do mẹ anh bị bệnh, anh phải đến bệnh viện, lúc nói ra lời này trong lòng anh rất hụt hẫng, xin mỗi mẹ, con làm bậy một lần đi.

Lúc chạy đến gara, Đinh Móng Nhỏ đang đang ngồi trên yên sau xe máy, nhìn thấy anh chạy tới thì rất sốt ruột dùng móng vuốt cào cào trên yên xe. Anh đi qua xách Đinh Móng nhỏ lên nhét vào áo khoác, khởi động xe đi ra khỏi cửa.

Quý Kiêu chạy xe rất nhanh nhưng nó lại không có tâm trạng mà tận hưởng hóng gió, tuy Tô Quý không yếu nhưng vẫn bị bắt được. Tô Quý còn rất ngoan cố, Tô Quý sẽ chịu khổ.

Nó thò đầu ra khỏi cổ áo Quý Kiêu nhìn phía trước, gió thổi vào làm lông tơ trên đầu nó hơi ngứa. Ngẩng đầu nhìn thoáng qua Quý Kiêu, trên mặt Quý Kiêu không có biểu tình gì, thoạt nhìn rất bình tĩnh.

Lúc xe chạy đến ngoài cửa quán cà phê, trong quán vẫn đang buôn bán, một chiếc xe từ bên cạnh đường nhỏ lái ra sau tiệm. Đinh Móng Nhỏ hướng về phía cái xe kia kêu ngao ngao một tiếng, Quý Kiêu lái xe qua chỗ xe kia, dừng lại ngay sau xe.

Lục Khoan nhảy xuống từ trên xe, nhìn thấy Quý Kiêu có hơi ngoài ý muốn: "Sao anh lại tới đây?"

Đinh Móng Nhỏ từ cổ áo Quý Kiêu nhảy ra, vừa kêu ngao ngao vừa tọt lên xe, hướng về chú còn đang ngồi trong xe kêu loạn lên một trận, giọng cũng cao vút lên.

"Trần Tu Vũ gọi điện cho tôi, bảo là không được để Đinh Mùi đi, nhưng tôi ngăn không nổi," Quý Kiêu ngồi trên xe chống chân xuống, "Có người dùng điện thoại Tô Quý gọi tới cho Đinh Mùi."

Việc Trần Tu Vũ nói được hiển nhiên cũng làm Lục Khoan sửng sốt một chút, anh ta quay đầu nhìn thoáng vào trong xe: "Đã rõ, bây giờ bọn tôi qua đó, sẽ không có việc gì đâu."

"Ừ." Quý Kiêu chống chân chậm rãi lùi xe lại.

"Anh...." Lục Khoan nhìn Quý Kiêu còn định nói gì đấy nhưng lại do dự.

"Tôi quay về," Quý Kiêu cười cười, "Việc này tôi sẽ giữ bí mật."

Lục Khoan vốn định hỏi Quý Kiêu có muốn đi cùng luôn không, anh ta sợ Quý Kiêu sẽ lo lắng Đinh Mùi, nhưng không nghĩ tới Quý Kiêu sẽ dứt khoát trả lời như vậy, sau đó quay đầu xe chạy ra đầu đường lớn, cũng không ngoảnh mặt lại mà đi mất luôn.

Nó bám lên thành xe, từ cửa sau nhìn xe Quý Kiêu biến mất ở giao lộ, trong lòng hơi khó chịu. Quý Kiêu cứ như vậy mà đi rồi, đi cũng không nói gì, khốn kiếp, tại sao không nói một câu cẩn thận gì đó!

Nó cảm thấy rất đau lòng, mũi cũng hơi cay.

Anh ấy giận rồi? Nhất định là giận rồi.....

Lục Khoan lên xe, lúc đóng cửa lại xe hơi chấn động một chút, nó cảm thấy gốc đuổi mình hơi ngứa, chỉ đành ngồi lại trên chỗ gồi, cực kỳ buồn bực mà cong người liếm liếm cái đuôi.

Nhưng mà nhìn đến phía dưới lại làm nó hơi sững sờ, nó nhìn nhằm nhằm cái đuôi của mình, rất nghiêm túc đếm.

Tám cái!

Là tám cái đuôi!

Cái đuôi thứ tám của tám của nó rốt cuộc cũng mọc ra rồi!

Nó rất kích động mà dùng móng vuốt vỗ vỗ chân của chú, meo ngao ngao! Tại sao lại mọc ra cái đuôi thứ tám nhanh vậy, trước đây lúc tu luyện cái đuôi còn cảm thấy một thời gian nữa mới mọc ra xong được mà!

"Ừm, có một số việc cuối cùng con cũng cảm nhận được đấy." chú nhìn nó, duỗi tay nhẹ nhành sờ trên đầu nó.

Sự vui sướng do cái đuôi thứ tám mọc ra tới rất nhanh biến mất, nó ngay lập tức bị lôi trở lại hiện thực, bạn tốt nhất của nó đang bị bắt, mà bây giờ bọn họ không biết Tô Quý ở chỗ nào.

Lục Khoan vừa lái xe vừa lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, phát hiện cuộc gọi nhỡ của Trần Tu Vũ.

Anh bấm gọi lại, bên kia bắt máy rất nhanh.

"Lục Khoan."

"Ừ, anh đang ở chỗ nào?"

"Vẫn ở chỗ cũ, nhanh lên."

Lục Khoan dậm chân ga, Trần Tu Vũ không còn nhiều thời gian.

"Cậu ta nói chuyện?" chú hỏi một câu.

"Ừ, đúng là vô nghĩa," Lục Khoan cau mày. "Cái đồ điên này."

"Ta đúng là không nghĩ tới, cậu ta so với Lục Hão Vũ mạnh hơn nha." Chú cười cười, vuốt đầu Đinh Móng Nhỏ nhắm hai mắt lại.

Quý Kiêu lái xe một đường không dừng lại, đến tận khi Lâm Tử gọi cuộc thứ 3 sang đây anh mới dừng xe lại bên bờ sông: "Lâm đại gia."

"Đệt! Biết ngay tiểu tử cậu không ở bệnh viện mà!"

Lâm Tử đè nhỏ giọng nói, "Mẹ nó cậu trốn đi chỗ nào chơi đúng không?"

"Có chút việc," Quý Kiêu nhìn thoáng qua bốn phía, đây là nơi mà lần đầu tiên anh mang Đinh Mùi đi hóng gió, "Xong việc tôi về ngay, có khả năng trễ một chút.....Nhiều khi tới ngày mai cũng chưa biết được."

"Yêu đương kiểu gì mà như "hạch", tôi phục cậu rồi," Lâm Tử xì vài tiếng, "Có chuyện gì luẩn quẩn trong lòng thì nói với anh, anh nhất định khuyên bảo chú tận tình."

"Lượn sang chỗ khác đi, tôi không sao hết, cúp máy đây." Quý Kiêu cười cười, cúp điện thoại, ngồi trên xe nhìn mặt sông xuất thần.

Anh không ngại Đinh Mùi cảm thấy anh ngu ngốc, nhưng phản ứng hôm nay của Đinh Mùi đích xác làm anh tỉnh táo mà nhận ra một vấn đề, tính tình Đinh Mùi không tốt đối với anh không thành vấn đề, Đinh Mùi là con trai anh cũng vẫn ổn, nhưng mãi đến vừa rồi anh mới đột nhiên ý thức được, anh và Đinh Mùi, là một người một mèo đến từ hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Anh yêu một con mèo.

Anh không biết gì về thế giới của Đinh Mùi, bọn họ là những người như nào, trải qua những chuyện gì, đến một chút anh cũng không biết.

Lúc nhìn Đinh Móng Nhỏ nhảy lên xe Lục Khoan, anh đột nhiên cảm thấy rất sợ hãi, anh sợ Đinh Mùi sẽ xảy ra chuyện, sợ là mình sẽ không còn được cặp lại cậu nhóc xấu tính này nữa, cũng sợ là chính bản thân mình không hề hiểu gì về cậu.

Lục Khoan không nghĩ tới là người kia sẽ điên cuồng đến độ cư nhiên còn ở lại cái phòng chỗ phố quán bar kia, có lẽ là cảm thấy trốn đi đâu cũng vô nghĩa nên ở luôn chỗ này chờ bọn họ đến.

Chú ôm Đinh Móng Nhỏ xuống xe, thấy được Trần Tu Vũ đang ngồi xổm ở ven đường dưới ánh đèn.

"Cậu sao rồi?"

Trần Tu Vũ không nói gì, chỉ hơi gật đầu, nhìn thấy chú ôm Đinh Móng Nhỏ trong ngực, anh khẽ thở dài, có hơi bất đắc dĩ.

Lục Khoan cũng xuống xe, trong tay xách theo một cây gậy ngắn: "Cùng nhau đi lên."

"Cậu lấy cái đèn pin này làm gì?" chú không hiểu được liếc nhìn anh một cái.

"Tôi có gì dùng đấy, không cầm cái gì tôi không yên tâm, tôi cũng không phải chú." Lục Khoan bấm nút mở, đèn pin phát ra tiếng điện tạch tạch.

Lúc Tô Quý tỉnh lại phát hiện mình đang bị nhốt ở trong một cái lồng sắt khoảng 1 m vuông, căn phòng này cậu đã từng đến, chính là lần đó, cậu nắm thanh sắt trên lồng vừa định kéo một chút xem có thể lay chuyển không thì đột nhiên cảm thấy một dòng điện rất mạnh dội vào tay.

Cậu nhanh chóng lùi lại, vương bát đản, lồng sắt có bẫy điện.

"Đừng vội," trong bóng tối có cười cười nhẹ một tiếng, "Cậu bạn mèo con của cậu sắp tới rồi, tôi có dự cảm, nó sẽ mang đến cho tôi một bất ngờ lớn."

"Đi mẹ ông." Tô Quý ngắn gọn trả lời hắn.

Cửa sắt của căn nhà đột nhiên bị phá ra, âm thanh rất lớn.

Một con mèo nhỏ màu đen phá cửa vọt vào, toàn thân phát ra ánh sáng mà lam, nhìn thấy Tô Quý đang bị nhốt ở lồng sắt, nó hướng về phía người kia nghe răng, lộ ra đôi nanh nhỏ lóe sắc lạnh.

"Đúng thật, đại kinh kỉ tới," người kia dường như cũng không sợ hãi, cười rât vui vẻ, "Cậu có tám cái đuôi, tôi có thể nhìn thấy, nào, giúp tôi thực hiện một nguyện vọng nào."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện