"Đừng sợ, đừng sợ," Quý Kiêu không nghĩ tới Đinh Móng Nhỏ sẽ phản ứng dữ dội như vậy, bốn cái móng vuốt như thế cưỡi Phong Hỏa luân mà quơ quào, còn kêu ngao ngao không ngừng, anh nhanh chóng nâng cậu lên cao, "Cậu còn chưa chạm vào nước đâu......."

Ngu ngốc! Đương nhiên tôi biết mình chưa chạm vào nước, nếu tôi mà ở trong nước thì anh đã xong đời rồi!

Nhân loại ngu ngốc!

Nó căn bản không rảnh mà lo gì khác, chỉ mong mau mau chóng chóng trở lại mặt đất, còn hung hăng mà cào vào cổ tay Quý Kiêu một chút.

"A!" Quý Kiêu cảm giác được đau đớn trên cổ tay, thu tay lại trước mặt muốn nhìn một chút.

Chưa kịp thấy rõ trên cổ tay bị cào như thế nào, anh lại cảm thấy hơi hoa mắt, trên mặt lại bị cào một phát, một cơn đau đớn nóng rát truyền đến, đau đến mức anh phải cắn răng mới không run tay mà ném Đinh Móng Nhỏ vào trong hồ.

"Tôi thả cậu về lại, đừng cào, đừng cào nữa!" Quý Kiêu tiến về phía bờ rồi đặt Đinh Móng Nhỏ trở lại trên bến câu.

Móng vuốt của Đinh Móng Nhỏ vừa chạm tới được bến tàu, chân sau lập tức dậm lên tay Quý Kiêu dùng sức chảy về phía trước chạy trốn, nhanh như chớp chạy vào nhà gỗ nhỏ, nhanh đến mức Quý Kiêu cũng chưa thấy rõ cậu chạy kiểu gì.

Anh chống tay lên bến câu cũng nhảy lên bờ, trên tay với mặt cảm giác đau đớn như bị xát ớt lên, cái chỗ Đinh Móng Nhỏ mới dẫm lên hồi nãy trên lòng bàn tay anh còn nổi lên 3 đường cào.

"Quá tàn ác," vết cào trên tay Quý Kiêu rất sâu, sau khi lên bờ máu bắt đầu thấm ra ngoài, anh sờ lên mặt thử một chút, cũng chảy máu rồi, anh đau đến nhe răng nhếch miệng, nhưng anh không lo lắng vết thương này, vừa rồi đoán chừng là anh dọa Đinh Móng Nhỏ nổi nóng rồi, anh quay về phía phòng gọi một tiếng, "Móng nhỏ! Cậu không sao chứ?"

Cửa phòng mở ra, Đinh Mùi chân trần từ bên trong vọt ra, chạy một đường về phía anh, lúc tới trước măt anh thì đột nhiên nhảy lên, nâng chân đạp lên ngực Quý Kiêu một cái: "Khốn kiếp!"

Quý Kiêu không đoán được động tác này của cậu, tay cũng không kịp bám lấy lan can đã bị dính một cước ngã trở lại trong hồ.

Sặc mấy ngụm nước trong hồ, một hồ sau Quý Kiêu mới quạt nước thò đầu ra khỏi mặt nước, trên mặt toàn bọt nước nhìn Đinh Mùi: "Tức giận à?"

"Hôm nay anh đừng hòng lên đây nữa!" Đinh Mùi đứng ở trên bến câu nói xuống.

"Tôi chỉ muốn nâng cậu bơi một lúc, cũng không định để cậu xuống nước mà," Quý Kiêu đứng trong nước, nhìn vẻ mặt tức giận của Đinh Mùi, anh lau nước trên mặt, "Tôi thật sự không nghĩ cậu lại sợ nước tới mức vậy...... Rất xin lỗi."

Câu "Rất xin lỗi" này Quý Kiêu vừa nói ra, một bụng lời mắng chửi của Đinh Mùi lập tức bị ép lại, sững sờ tại chỗ không biết nên nói cái gì mới được.

Lời này Quý Kiêu nói rất nghiêm túc, nhưng trong lòng Đinh Mùi đột nhiên lại rất khó chịu.

Quý Kiêu nói với cậu rất xin lỗi, vì sao Quý Kiêu lại đàng hoàng trịnh trọng mà mà nói một câu xin lỗi với cậu như vậy, anh có thể dỗ dành cậu, có thể treo gương mặt tươi cười, có thể để cậu đá vài cái, tất cả đều có thể, tại sao lại muốn nói xin lỗi đầy xa cách như vậy? Cậu buồn bực ngồi xổm xuống trên bến câu, nhìn chằm chằm dưới chân.

"Đừng giận mà, tôi không phải cố ý dọa cậu đâu......." Quý Kiêu nhích lại gần phía bến câu, cách ra một khoảng đề phòng Đinh Mùi có khi lại đá anh thêm một cước nữa, ở tầm này mà cậu đá thì chính là đáp ngay trên mặt anh.

Đinh Mùi ngẩng mặt lên nhìn anh, ngây ngẩn cả cười:

"Mặt anh sao vậy?"

"A?" Quý Kiêu sờ sờ mặt, "Không phải là cậu cào đấy à."

Lúc Quý Kiêu dơ tay lên, Đinh Mùi cũng thấy luôn được vết thương trên tay anh đang chảy máu ra, đôi mắt cậu cũng trợn tròn lên, thế mà mình lại cào Quý Kiêu bị thương nhiều như vậy?

"Không có việc gì, cũng không đau." Quý Kiêu cười cười, lặn xuống hồ một chút, rửa hết vết máu trên mặt đi, nhưng vừa lộ đầu ra khỏi mặt nước, máu lại tiếp tục thấm ra.

Đinh Mùi cắn cắn môi, không thể nói ra được trong lòng mình là cảm giác gì, đứng lên xoay người đi vào.

Như thế nào mà cào Quý Kiêu ra tới nông nỗi vậy cũng không biết? Tại sao lại như vậy?

Tại sao Quý Kiêu lại muốn nói với cậu rất xin lỗi?

"Đinh Mùi!" Quý Kiêu bị cậu làm cho ngơ người, nhanh chóng leo lên đuổi theo.

Lần này Đinh Mùi không chạy, đoán chứng là chân trần không chạy nhanh trên nền gỗ được, chân Quý Kiêu cũng đang để trần, ngay lúc Đinh Mùi chuẩn bị vào cửa thì nắm lấy tay cậu kéo lại.

"Cậu sao thế?" hiện tại Quý Kiêu hối hận đến xanh ruột rồi, không biết mình ăn cái gì mà phát điên rồi nhất định phải đòi dơ Đinh Móng Nhỏ bơi trong hồ không biết, bây giờ đứa nhỏ này tức giận anh cũng không biết phải làm gì, xin lỗi cũng đã nói rồi.

"Không sao hết." Đinh Mùi không quay đầu lại, nghiêng người về phía tước muốn đi vào phòng.

Quý Kiêu nghe giọng cậu có gì đó không đúng, duỗi tay vặn vai cậu quay lại, phát hiện trong mắt cậu đang mơ hồ ngấn lệ, cái này làm anh càng nóng ruột hơn: "Sao cậu khóc rồi?"

Đinh Mùi đè lại đôi mắt, lại trợn tròn mắt lên rồi nhắm lại, lại trừng lớn rồi lại nhắm lại, lúc không còn nước mắt nữa mới ngẩng đầu: "Anh bị phá tướng."

"Tôi bị phá tướng xong cậu khóc ấy hả?" Quý Kiêu ôm vai cậu kéo lại trước gương nghiên cứu mấy vết cào trên mặt mình một chút, trên má trái có 3 đường, rất thâm, "Ác liệt thật."

Nhìn bộ dáng nghiêm trang của anh làm Đinh Mùi bị chọc cười, mà mới vừa cười một tiếng lại đột nhiên nhớ lại câu rất xin lỗi vừa nãy, tâm tình lại trùng xuống: "Tại sao vừa rồi anh lại nói xin lỗi vậy?"

"Tôi đã nói rất xin lỗi rồi mà cậu còn như này đây," Quý Kiêu bị cậu nói cho nơi ngu người, "Nếu tôi mà không nói nữa, chắc cậu không nỡ đánh chết tôi đâu ha, có điều tôi thật sự không cố ý, tôi không biết cậu lại sợ nước tới mức đó."

"Anh nói xin lỗi, nghe giỗng như hai ta chưa từng quen biết vậy," Đinh Mùi nhíu mày, không biết làm thể nào mới biểu đạt chính xác được, "Nói chung là cảm thấy rất mất tự nhiên, anh nói là Đinh Mùi cậu tha cho tôi với cũng được mà......"

Quý Kiêu cười cười, cuối cùng anh cũng hiểu được ý của Đinh Mùi, giữa hai người mà nói một lời xin lỗi chính thức như vậy nghe có vẻ xa cách, đứa nhỏ này cũng quá nhạy cảm rồi, anh thanh giọng, ghé lại bên tai Đinh Mùi nói: "Đinh Mùi đại nhân, cầu xin người tha tội, tiểu nhân không dám nữa, nếu còn tái phạm, xin người cứ lôi tiểu nhân ra mà cào thành thịt bò xe tay cũng được."

Đinh Mùi liếc mắt nhìn anh, xoa xoa đầu anh hai cái:

"Ngoan."

"Đa tạ đại nhân rộng lượng." Quý Kiêu nhéo nhéo cằm cậu, dỗ mèo con quả thực là vất vả mà.

Bà cụ buổi chiều 4 giờ đã mang cơm chiều đến tặng, Quý Kiêu nhìn thoáng qua, một tô canh cá, một con cá hấp, đồ ăn mèo chính tông, một chút thịt khác cũng không có, rặt cá không.

"Cá đều là bắt từ dưới hồ lên, rất thanh tiên lại không ô nhiễm," bà cụ cười tủm tỉm nhìn mặt Quý Kiêu đang dán chằng chịt băng cá nhân, "Cậu nhóc bị mèo cào hả?"

Quý Kiêu nhìn thoáng qua Đinh Mùi đang khom lưng nghiên cứu đồ ăn, có hơi bất đắc dĩ: "A, bị cào vài cái."

"Mèo đều phải vuốt xuôi lông, vuốt ngược lông thì sẽ nổi giận," bà lão mỉm cười hiền hòa rồi xoay người đi ra ngoài. "Cơm ăn xong thì để mâm ra hành lang, bà sẽ đến thu."

"Cảm ơn bà ạ." Quý Kiêu đi qua đóng cửa lại.

Xuôi lông? Anh làm sao biết được lông của Đinh Mùi là bên nào xuôi, bên nào ngược đây........

Mấy ngày tiếp theo, Quý Kiêu cũng không dám gọi Đinh Mùi xuống hồ nữa, chỉ là trong lúc cậu ở hình người hay hình mèo để tu dưỡng thì một mình anh sẽ đi bơi lội trong hồ.

Nơi này bất kể là đến giải sầu hay là tới an dưỡng đều rất được, đặc biết là mùa không có người như thế này. Có đôi khi Quý Kiêu nằm thả trôi trên mặt hồ, cảm giác trời đất này chỉ còn lại duy nhất chính mình, cảm giác này so với Hồ bá còn trâu bò hơn.

Thời tiết vẫn luôn rất đẹp, qua mười giờ, ánh nắng ấm áp sẽ chiếu xuống, anh nhắm hai mắt lại, hít một hơi thả trôi trên mặt nước. Hai này nay Đinh Mùi dưỡng thương, anh cũng bình tâm suy nghĩ không ít chuyện, tuy rằng cũng chưa có manh mối gì.

Anh có thể xác định bản thân mình đính thực thích Đinh Mùi, cũng chính vì điểm này làm lòng anh rất loạn, không phải bởi vì Đinh Mùi là con trai, cũng không phải vì Đinh Mùi là mèo.

Mà vì Đinh Mùi là một con Mèo chín đuôi sẽ biến mất khi tu luyện ra cái đuôi thứ chín.

Bất kể hiện tại hai người có vui vẻ bao nhiêu, có gắn kết không rời bấy nhiêu, cuối cùng vẫn đi đến một kết cục, Đinh Mùi mọc ra cái đuôi thứ chín, sau đó biến mất khỏi cuộc sống của anh.

Tưởng tượng đến cảnh đó, anh ngay lập tức nghẹn đến muốn chết.

Sinh ly, tử biệt, là khó chấp nhận nhất.

Anh không biết Đinh Mùi nghĩ như thế nào, đứa nhỏ này có những việc cực kỳ mẫn cảm, nhưng có những việc lại thật sự vô tri, anh thực sự không cách nào biết được suy nghĩ của Đinh Mùi.

Quý Kiêu nghĩ tới chú, chú có chín cái đuôi, theo lý luận thì hẳn là chú sẽ không thể lưu lại ở nhân gian nữa, nhưng người lại vẫn còn, tất cả đều như thường. Đinh Mùi cũng có thể như vậy à?

Nhưng chính Đinh Mùi trước nay đều chưa bao giờ thấy qua mèo có chín cái đuôi, trường hợp đặc biệt của chú này có lẽ là duy nhất.

Không thể đặt hết hy vọng lên việc Đinh Mùi có thể giống như chú, khả năng này thấp đến mức không khác gì với việc trông chờ vào điều không thể xảy ra.

Hoặc là, đây căn bản là chuyện không có khả năng, cái đuôi thứ chín của chú có khi là dính vào cũng nên.......

Anh vẫn luôn không nói với Đinh Mùi chuyện này, anh cảm thấy nhìn qua thì Đinh Mùi là một người đơn giản, nhưng bởi vì tư duy khác thường nên anh không thể nào xác định được phản ứng của cậu với chuyện này. Vạn nhất lại sờ phải lông ngược của cậu, cảm giác bị đạp một cước bay xuống sông kia anh thực sự không muốn nếm lại.

Nhưng việc này cuối cùng cũng không thể cứ treo lại như thế, nói chuyện cũng không nhất định có thể đi đến kết quả gì, nhưng nếu không thảo luận, một ngày kia thời điểm đó đến, cảm giác hai người đều đột nhiên không kịp phòng bị gì mới là tệ nhất.

"Quý Kiêu!" Đinh Mùi đứng ở trên bến câu gọi về phía anh, nhìn qua có vẻ tâm tình rất tốt, "Cái đuôi của tôi!"

"Cái đuôi của cậu sao rồi?" Quý Kiêu bơi lại hướng bờ, quyết định, nhất định phải tìm cơ hội hỏi chuyện với Đinh Mùi.

Đinh Mùi nhìn theo anh bơi lại đây, quỳ gối xuống ván gỗ, duỗi một bàn thay xuống dưới nước vỗ vài cái: "Cái đuôi của tôi ló đầu ra rồi!"

"Nhanh như thế?" Quý Kiêu có hơi giật mình, nhanh chóng leo lên bờ, chỗ này cũng quá thần kỳ đi, "Nếu vậy mấy con Mèo chín đuôi khác mà đều đến chỗ này tu luyện thì không phải là cứ mười ngày nửa tháng lại phi thăng một con à?"

"Ngu ngốc, không phải ai tới đây cũng có tác dụng, phải có duyên phận."

Đinh Mùi rất vui vẻ, đây là thu hoạch ngoài ý muốn khi tu dưỡng, cậu nhìn toàn thân Quý Kiêu còn đọng lại những giọt nước, đột nhiên duỗi tay kéo quần lót anh xuống đầu gối, sau đó vừa cười cừa chạy đi.

"Đệt!" Quý Kiêu hoảng sợ, tuy là nói chỗ này chỉ có một bà lão thường xuyên không thấy bóng người đâu, nhưng dù gì thì bà lão cũng là nữ nhân, anh nhanh chóng kéo quần lên, "Đinh Mùi, cậu học được lưu manh như này khi nào vậy hả!"

Đinh Mùi đứng ở đầu đường bên kia, cười đến mức nhíu mũi lại: "Lúc làm sao không bảo tôi lưu manh."

"Cái kia làm sao mà giống được!"

Lúc Quý Kiêu thay quần áo ra tới thì nhìn thấy Đinh Mùi đang nằm ở bên mặt cỏ bên bờ bồ, tay chân đều dang ra nhìn chằm chằm không trung ngây ngốc.

Anh đi qua nằm xuống bên người Đinh Mùi, cứ bây giờ đi, vừa rồi cái đuôi của Đinh Mùi ngoi dầu ra, không còn bao lâu nữa, cái đuôi thứ tám sẽ dài ra, sau đó nếu không gặp phải người có duyên, cậu có thể sẽ mọc ra cái thứ chín, rồi sau đó......

"Đinh Mùi." Anh nghiêng người qua, cỏ trên mặt đất dâm vào lưng làm anh khó chịu cả người, không biết sao mà Đinh Mùi nằm được thoải mái như vậy.

"Ừm?" Đinh Mùi quay đầu sang, đôi mắt sáng lấp lánh, rõ ràng cái đuôi thứ tám ló đầu làm cậu thực sự vui vẻ.

Quý Kiêu nhìn cậu như thế này, có hơi không đành lòng đem đề tại mất tự nhiên như vậy ra nói, do dự một chút không lên tiếng.

"Hy vọng lần này anh có thể nhìn thấy cái đuôi thứ tám của tôi." Đinh Mùi nhắm mắt lại, trên mặt mang theo ý cười.

"Thật ra," ngón tay Quý Kiêu nhẹ nhàng vạch trên mặt cậu, "Tôi không muốn nhìn thấy."

"Tại sao? Anh không muốn thực hiện nguyện vọng à?" Đinh Mùi mở to mắt ra.

Nếu nhất định phải nói là có nguyện vọng gì, nguyện vọng của tôi là mãi mãi cùng với cậu ở bên nhau, không bao giờ chia xa.

Nhưng mà nguyện vọng như vậy lại đi ngược lại với thứ mà Đinh Mùi đã phải nỗ lực hàng trăm năm, vĩnh viễn ở bên nhau, đồng nghĩa với việc Đinh Mùi cũng sẽ không bao giờ tu ra được cái đuôi thứ chín.

Bắt Đinh Mùi phải trả cái giá lớn như vậy, quá tàn nhẫn, cũng quá ích kỷ.

"Nếu như không gặp người có duyên, không phải là cậu có thể tiếp tục tu luyện ra cái đuôi thứ chín à?" Quý Kiêu cười cười.

"Ừm, có điều tôi gặp rất nhiều người có duyên rồi, đếm không nổi nữa," Đinh Mùi xoa mũi, "Cũng quen rồi."

"Lần này nhất định có thể." Quý Kiêu cúi đầu hôn lên trán Đinh Mùi một cái.

Đinh Mùi nở nụ cười, híp mắt tưởng tượng một chút dáng vẻ một con mèo đen lớn với chín cái đuôi uy phong của mình: "Nếu tôi mà có chín cái đuôi thì chắc chắn sẽ đẹp hơn chú."

"Đương nhiên rồi." Quý Kiêu nhìn Đinh Mùi, đứa nhỏ này đã nói đến tận đây rồi, thế mà vẫn chưa có ý nghĩ dư thừa nào khác, anh cũng phục cậu rồi, dây thần kinh của cậu không phải là thô nữa mà là căn bản đều gộp lại thành một sợi lớn rồi.

Đinh Mùi tiếp tục tưởng tượng, còn vỗ tay mấy cái: "đến lúc đó anh có thể nhìn thấy chín cái đuôi của tôi."

"Có thể sao?" Quý Kiêu cười khổ một chút, "Không phải lúc đấy cậu sẽ biến mất à? Làm sao tôi thấy được?"

Đinh Mùi chợt ngây ngẩn cả người.

Lúc Quý Kiêu nói ra lời này hoàn toàn chỉ là tiếp lời theo Đinh Mùi, nhưng mà vừa nói ra rồi anh lại hối hận, lại nhìn bộ dạng Đinh Mùi trừng mắt nhìn anh phát ngốc, trong lòng anh khó chịu một trận, nhanh chóng ôm lấy cậu: "Có thể nhìn thấy, chắc chắn có thể nhìn thấy."

Đinh Mùi vẫn thất thần, đôi mắt nhìn chằm chằm Quý Kiêu, cũng không nói một lời nào.

Cho tới tận bây giờ, mục tiêu chính của cậu chính là tu ra chín cái đuôi, chuyện sau đó như thế nào cậu cũng chưa bao giờ nghĩ đến, Bởi vì dừng lại ở tám cái đuôi trong thời gian quá dài, dường như cậu đã không còn suy nghĩ đến nữa.

Nhưng lời Quý Kiêu nói giống như một tia sét, đột nhiên đánh ầm một cái vào lòng cậu.

Đúng vậy, nếu tu luyện ra chín cái đuôi, vậy Quý Kiêu phải làm sao vây giờ?

Cậu nhất thời hồi phục lại tiinh thần, kết quả như vậy cậu chưa bao giờ nghĩ tới, trước kia không có ai có thể làm cậu lưu luyến đến mức không bỏ xuống được như vậy, bây giờ đột nhiên phát hiện, hiện thực cứ như vậy không có một chút dấu hiệu nào báo trước mà bày ra ngay trước mặt cậu.

Cái đuôi thứ chín và Quý Kiêu, cậu muốn cái nào đây?

Đinh Mùi trầm mặc thời gian rất lâu mới nhẹ nhàng mở miệng, âm thành còn mang theo một chút run rẩy: "Tôi phải làm sao bây giờ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện