Lục Khoan đang ngồi trước bàn làm việc xem báo cáo, có hơi đầu vựng não trướng, trong đầu căn bản không có chỗ nào để chứa bảng biểu báo cáo gì hết, toàn là Mèo chín đuôi với ngự miêu nhân xoay mòng mòng.

Chú an tĩnh ngồi trên sô pha trong văn phòng anh, chú đã đem một sấp tư liệu của một con Mèo chín đuôi mới đặt trên bàn Lục Khoan nhưng anh không xem, đôi mắt nhìn chằm chằm vào báo cáo tài vụ.

"Đây là một cô gái trẻ, dễ hầu hạ hơn Đinh Mùi nhiều, sẽ không chọc phiền toái." Chú châm thuốc, thả ra một ngụm khói.

Lục Khoan nhảy dựng lên mở cửa sổ ra, nghĩ nghĩ lại mở quạt lên, sau đó trở lại ngồi trên ghế tiếp tục trầm mặc xem báo cáo, hoặc là nói giả bộ xem báo cáo.

"Đứa nhỏ này hơi nhát gan, vốn là có bố mẹ nuôi dưỡng, có điều bị tai nạn giao thông chết mất," chú cũng không vội, chỉ tự mình nói với mình, "Đáng lẽ một mình sinh sống cũng không có vấn đề gì, nhưng bối cảnh cô ấy như vậy, tôi hơi không yên tâm......"

"Tháng trước tiền ra vượt ngưỡng." Lục Khoan đánh gãy lời chú nói một câu.

"Cô bé cần một người vững chắc đáng tin cậy chiếu cố một khoảng thời gian, khoảng tầm 1 2 năm gì đó đi, sau đó tôi sẽ sắp xếp người khác."

"Vốn lưu động còn lại chỉ đủ phát lương thêm hai tháng là hết sạch."

"Trong những Miêu khách mà tôi biết, chỉ có cậu là có thể làm việc này, đến loại tính tình xấu như Đinh Mùi còn có thể ở chỗ cậu lâu như vậy......"

"Cần cân nhắc sa thải vài người."

"Cho nên cậu cứ từ từ đi, quyết định như vậy rồi," chú đứng lên đi đến trước bàn làm việc của Lục Khoan bóp tắt thuốc, "Lục Khoan này, tôi cũng chỉ có mấy Miêu khách là tin được như vậy."

Lục Khoan ném báo cáo trên tay xuống bàn, ngẩng đầu liếc mắt nhìn chú một cái, cầm lấy sấp tư liệu kia lên: "Sao chú còn chưa biến mất nữa vậy, nguyện vọng của chú với người chủ kia đều thực hiện được rồi, chú hẳn là phải biến mất rồi mới đúng, ngày nào cũng tới đây lăn lộn, phiền chết mất."

"Tôi cũng thấy kỳ quái đây." Chú cười cười.

"Nếu còn cứ lăn lộn như này nữa, đến bạn gái tôi cũng không có thời gian mà quen nữa đây." Ngón tay Lục Khoan nhẹ nhàng chỉ trên giấy, "Mẹ tôi cũng sốt ruột rồi."

"Bảo mẹ cậu thư thả hai năm nữa đi."

"Chú nói nhẹ nhàng thật đấy, từ sau khi anh tôi xảy ra chuyện mẹ tôi ngay lập tức nhìn tôi chằm chằm, tôi......" Lục Khoan tà tà liếc nhìn chú một cái, đang định nói tiếp thì điện thoại vang lên, anh cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, "Là Quý Kiêu, chú nói thử xem, ngày nào cũng lăn lộn mấy chuyện này, không yên được mà."

"Lục Khoan, chú có ở chỗ anh không? Đinh Mùi muốn tìm mọi người." Quý Kiêu không khách sáo gì với anh.

"Dạo này ngày nào cũng ngâm ở đây ăn trực uống trực đây, có chuyện gì?"

"Để Đinh Mùi nói với anh."

"Ừm."

"Tôi mọc ra cái đuôi thứ tám rồi." Âm thanh Đinh Mùi truyền tới từ điện thoại, nghe có vẻ khá bình tĩnh, "Mới vừa rồi."

"Chúc mừng cậu." Lục Khoan cười cười, ngón tay ngoặc ngoắc chú, ý bảo lại đây nghe, Đinh Mùi sẽ không chỉ vì mọc ra cái đuôi thứ tám mà gọi điện tới, cậu đã mọc ra cái đuôi thứ tám vô số lần rồi.

Chú bò đến trên bàn, ghé sát lại cạnh đầu Lục Khoan lắng nghe.

"Nếu Quý Kiêu có thể nhìn thấy sẽ ước một nguyện vọng," Đinh Mùi hít hít mũi, "Tôi nói tạm biệt với mọi người."

Lục Khoan không nói gì, anh nghe được tiếng Quý Kiêu nói một câu bên kia, đồ thần kinh.

Chú nhếch miệng cười cười, cũng không lên tiếng.

"Nếu Quý Kiêu nói, tôi lập tức mọc ra chín cái đuôi đi," Đinh Mùi dừng một chút, "Như vậy thì tôi sẽ ngay lập tức biến mất không còn ở đây nữa."

"Cậu đúng là không hiểu Quý Kiêu rồi." chú thò gần lại nói một câu, chú còn nhớ rõ lời Quý Kiêu đã từng nói.

Tôi sẽ ước một nguyện vọng, làm cho trước khi tôi chết, Đinh Mùi vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ tu ra được chín cái đuôi.

"Tôi nói là nếu mà, nhỡ đâu?" Đinh Mùi rất nghiêm túc mà trả lời.

Ừm, cậu nói tiếp đi." Lục Khoan cười cười.

"Cảm ơn Lục Khoan đã chiếu cố tôi lâu như vậy, thật ra tôi không có ghét anh," Đinh Mùi nghĩ nghĩ. "Chỉ là miệng anh rất đáng ghét."

"Miệng tôi đáng ghét?" Lục Khoan nhìn nhìn chú, chú lập tức gật đầu mấy cái.

"Đáng ghét," Đinh Mùi khẳng định mà trả lời, "Có đôi khi rất muốn đánh anh, nhưng mà anh đối xử với tôi khá tốt, những lúc có việc cần giúp đỡ, sẽ luôn nghĩ đến anh trước tiên, cảm ơn anh."

"Đừng khách khí." Lục Khoan hơi ngoài ý muốn, trước giờ anh chưa từng nghĩ có một ngày Đinh Mùi sẽ thành khẩn mà nói với anh hai từ cảm ơn như vậy.

"Chú ơi chú ơi," Đinh Mùi gọi hai tiếng, chú vừa mới xích lại định nói chuyện, "Đưa điện thoại cho chú đi."

Lục Khoan đưa điện thoại cho chú.

"Nói đi." Chú cười cười, đứa nhỏ này, không thể yên lòng được, làm như thể là đang vĩnh biệt vậy.

"Chú ơi, chú có tên không?" Đinh Mùi hỏi chú.

"Quên mất từ lâu rồi."

"Chú lừa con."

"Thật, chú chưa bao giờ lừa con mà."

"Vậy tại sao lúc trước khi chú nhặt được con, lại muốn đặt tên con là Đinh Mùi?"

"Thiên địa chi can tùy tiện khởi, năm đó là năm Đinh Mùi." Chú nghĩ nghĩ, tại sao lại đặt là Đinh Mùi, bởi vì cậu rất đặc biệt, liếc mắt một cái là nhìn ra được, tuy rằng tên này có hơi lớn lao, chú cũng từng lo lắng Đinh Mùi không áp nổi cái tên này, nhưng bây giờ xem ra, rất thích hợp.

"Thiên địa chi can là cái gì vậy?" Đinh Mùi nhỏ giọng hỏi Quý Kiêu.

"Chính là thiên can địa chi, kỷ niên bái." Quý Kiêu nhỏ giọng đáp một câu vô nghĩa.

"Còn có cái gì muốn giao đãi cho chú nữa nào?" chú hỏi.

"Hết rồi, con cảm thấy kiểu gì cũng có thể gặp lại chú." Đinh Mùi nghĩ nghĩ, trực tiếp cúp điện thoại.

Chú ném điện thoại lên bàn, tự mình cười một lúc lâu. Lục Khoan liếc mắt nhìn chú: "Cười đến ra nếp nhăn trên mặt rồi kìa."

"Cậu cảm thấy Quý Kiêu sẽ có nguyện vọng như thế nào, ước cho Đinh Mùi mọc ra cái đuôi thứ chín?" chú hỏi Lục Khoan.

"Không có khả năng, Quý Kiêu không phải người như vậy." Lục Khoan cười cười.

"Giao đãi xong rồi?" Quý Kiêu nằm trên giường, nhìn Đinh Mùi còn đang cúi đầu tìm trong danh bạ, anh không biết được mình có thể nhìn thấy cái đuôi thứ tám của cậu hay không, Đinh Mùi vẫn luôn để hình người, "Chờ cậu phí công sức gọi điện một vòng xong tôi lại không nhìn thấy thì làm sao bây giờ?"

"Im miệng." Đinh Mùi bấm gọi số Tô Quý.

"Mèo nhỏ." Tô Quý không ở nhà, nghe tiếng trong điện thoại thì hẳn là đang đi trên phố, Tô Quý ngày nào cũng sẽ đi dạo trên phố vài tiếng đồng hồ, thói quen này một hai trăm năm nay cũng chưa từng thay đổi.

Đinh Mùi kể chuyện cái duôi dài ra cùng với nguyện vọng mà Quý Kiêu có khả năng sẽ ước cho Tô Quý nghe một lượt, ở bên kia Tô Quý cười đến không ngừng được: "Đinh Mùi, Quý Kiêu không thể nào ước nguyện vọng như vậy đâu, cậu đừng có vội từ biệt tớ, cậu còn thua tớ 2 lần chưa bắt được đấy."

"Cậu đúng là đồ phiền phức," Đinh Mùi nghĩ nghĩ, một trăm năm mới bắt được Tô Quý mười lần, cảm giác rất buồn bực, "Dù sao cũng muốn nói với cậu, cậu là người bạn tốt duy nhất của tớ."

"Tớ biết rồi," Tô Quý cười cười, "Tớ rất vui."

"Sau này có người bắt nạt cậu thì cậu đi tìm chú ấy, chú không ăn cậu đâu."

"Ừm."

Đinh Mùi nói chuyện linh tinh với Tô Quý vài câu, càng nói lại càng thương tâm, nhanh chóng cúp điện thoại.

"Cậu có ngốc không chứ," Quý Kiêu chống người dậy ôm lấy cậu, "Tự mình làm mình buồn làm gì không biết."

"Anh nhắm mắt lại." Đinh Mùi ôm cổ anh, hôn lên môi anh một chút.

"Ừm." Quý Kiêu cười nhắm mắt lại.

Hai cánh tay Đinh Mùi từ trên cổ anh buông xuống, anh có thể nghe được tiếng Đinh Mùi nhảy xuống giường, tiếp theo anh ngửi thấy một mùi hương rất nhạt, giống như hương hoa, thoắt ẩn thoát hiện vởn quanh người anh.

Cả cơ thể đều thoái mái một cách kỳ dị.

Trực giác nói cho anh biết, lúc này đây, anh có thể nhìn thấy được cái đuôi của Đinh Mùi.

Chân anh bị một móng vuốt chạm chạm vào, Quý Kiêu chậm rãi mở mắt ra, ngay lập tức bị cảnh tượng trước mặt làm cho sợ ngây người.

Quý Kiêu luôn cảm thấy Đinh Móng Nhỏ còn là một con mèo con còn non sữa, lớn hơn hai lòng bàn tay chặp lại một chút, rất béo, lông xù lên như một món đồ chơi, hình ảnh Đinh Móng Nhỏ ngửa mặt lên trời ôm cái đuôi của mình chơi anh sẽ không bao giờ quên được.

Cho nên lúc anh mở mắt ra nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, bất kể như thế nào cũng không thể liên hệ tới hình tượng mèo nhỏ non sữa của Đinh Móng Nhỏ được.

Đây là một con...... Mèo lớn, một con Mèo đen lớn.

Đèn trong phòng đã bị tắt đi, bây giờ chỉ còn một loại ánh sáng màu lam nhu hòa đang tràn ra tứ phía, bức tường vốn màu trắng cũng biến thành màu lam nhàn nhạt.

Trước mặt anh, một con mèo đen lớn đang ngồi xổm, cái đầu lớn như đầu của cún con.

Điều làm Quý Kiêu cảm giác cực độ không chân thật đó là phía sau con mèo này có rất nhiều cái đuôi to màu đen, một chùm đuôi đều đang dựng lên nhẹ nhàng đong đưa, cũng chỉ có động tác này là còn làm Quý Kiêu mơ hồ nhìn thấy được bóng dáng của Đinh Móng Nhỏ trong đó.

Chỉ là, nhiều cái đuôi cùng đong đưa như vậy, thật sự..... rất đẹp.

Đúng vậy, ngày thường anh cũng sẽ cảm thấy Đinh Móng Nhỏ rất đẹp, lông ngắn đen bóng, trên đỉnh đầu là nhúm lông tơ nhỏ, móng vuốt mềm nhẹ cùng với đệm thịt phía dưới, còn có con ngươi luôn luôn lóe lên ánh sáng màu hổ phách nữa.

Nhưng bây giờ anh nhìn con mèo đen lớn này, ưu nhã mà trấn định, trên lông mang theo ánh sáng màu lam nhạt, bình tĩnh như nước con ngươi, hết thảy đều làm người ta cảm thấy không ngôn từ nào diễn tả nổi.

Đây không phải là Đinh Móng Nhỏ nữa, đây là Đinh Móng Lớn.......

Không không, đây là một Đinh Móng Nhỏ khác mà anh chưa bao giờ gặp qua, một mặt khác của Đinh Móng Nhỏ, có thể làm anh cảm giác được sâu đậm rằng đây là một con mèo ngập tràn linh tính, thậm chí anh còn cảm thấy không có con Mèo chính đuôi nào có thể giống được như Đinh Móng Nhỏ, cho người ta cảm giác tuyệt đẹp như thể nằm mơ vậy.

Đinh Móng Nhỏ cảm thấy lần đối mặt với người có duyên này, trong lòng nó có cảm giác yên lặng chưa từng có, còn làm nó không hiểu sao lại cảm thấy được hy vọng tươi đẹp, nó không biết đây là tại sao, bởi vì lần này là Quý Kiêu sao, hay là bởi lúc này đây nó đã có thể thản nhiên đối diện với việc mất đi cái đuôi, trong lòng nó không còn rối rắm chuyện mất mát và thất vọng nữa, mà là tràn ngập tình yêu.

Tôi yêu anh, cho nên tôi bằng lòng vì anh mà hy sinh, tôi cho rằng không có thứ gì quan trọng hơn anh, bất kể là gì thứ gì.

Nó lẳng lặng nhìn Quý Kiêu, chờ đợi anh nói ra nguyện vọng, lúc này đây nó sẽ can tâm tình nguyện vì người có duyên mà thực hiện nguyện vọng.

Thì ra đây là một chuyện tốt đẹp như thế.

Nó lẳng lặng mà đợi......

Nhưng Quý Kiêu dường như bị ấn nút tạm dừng, chỉ ngồi xếp bằng trên giường nhìn nó, giương nửa miệng lên, ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái.

Nó đợi nửa ngày, cuối cùng không nhịn được mà quơ quơ cái đuôi, dùng chân trước nhẹ nhàng chạm vào chân Quý Kiêu một chút.

Ngu ngốc, anh xem đủ rồi đấy, ước nguyện đi!

Đây là lần đầu tiên Quý Kiêu nghe được Đinh Móng Nhỏ nói chuyện, hoặc là nói, cảm giác được âm thanh của Đinh Mùi.

Loại cảm giác này làm anh càng như thể đang nằm mơ, trước mắt là Đinh Móng Lớn không nói gì, không, phiên bản uy phong của Đinh Móng Nhỏ, nhưng trong đầu anh lại có thể nghe thấy âm thanh quen thuộc của Đinh Mùi quanh quẩn đâu đây, thật kỳ diệu.

Anh thử duỗi tay cầm móng vuốt của Đinh Móng Nhỏ phiên bản uy phong lên, to hơn ngày thường một chút, nhưng vẫn rất mềm, anh nhéo nhẹ một cái, móng vuốt giấu dưới đệm thịt của Đinh Móng Nhỏ liền xòe ra.

Cư nhiên còn mang theo ánh sáng lam nhạt, anh cúi đầu nhìn kỹ một chút, thật xinh đẹp.

Đừng nghịch nữa! Mau ước nguyện đi, anh thật đáng ghét!

Lại nghe thấy, Quý Kiêu ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đinh Móng Nhỏ, rốt cuộc cũng xem như chậm rãi phục hồi lại tinh thần.

"Móng Nhỏ này, đây là dáng vẻ vốn có của cậu à?" Quý Kiêu lại dơ tay xoa xoa đầu nó, trước kia luôn là lông tơ dựng lên xù xù nên không cảm thấy, bây giờ xoa lên cảm xúc mượt mà giống như vải lụa sa tanh vậy.

Tình huống người có duyên là người quen như thế này nó chưa từng đụng phải, trong quá khứ, những người xa lạ có thể nhìn thấy nó đều kích động một chút là có thể lập tức nhớ tới ước nguyện của người đó, người cứ nhìn nó tới lui không dứt như Quý Kiêu thế này vẫn là lần đầu gặp.

Đây là người một nhà, đúng là không hề nóng nảy một chút nào.

Đẹp vậy sao? Nó bị Quý Kiêu nhìn một hồi như vậy cũng không còn nóng nảy nữa, có cũng muốn biết cảm giác của Quý Kiêu đối với chân thân của nó là như thế nào.

"Rất đẹp, đây mới là dáng vẻ của mèo thần tiên," Quý Kiêu cười cười, nụ cười ôn nhu như thế này làm trong lòng nó ấm áp, Quý Kiêu xuống giường, ngồi xổm bên người sờ sờ cái đuôi nó, "Tôi vẫn luôn lo lắng tám cái đuôi sẽ không có chỗ để mọc, vậy mà cũng có thể mọc được này, như mèo khổng tước vậy, rất xinh đẹp."

Nó quơ quơ cái đuôi hơi quét nhẹ lên mặt Quý Kiêu một chút.

Quý Kiêu nắm lấy một cái đuôi trong đó, hôn lên một cái, ngón tay ngoắc cằm nó lại: "Móng Nhỏ, tôi có một nguyện vọng."

Nào.

Nó ngồi đoan chính lại nhìn Quý Kiêu.

Ước nguyện đi, chỉ cần tôi có thể làm được, điều gì tôi cũng sẽ làm.

"Nguyện vọng này tôi đã suy nghĩ rất lâu," khóe miệng Quý Kiêu vẫn luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt, "Tôi thật sự thích cậu, tôi chỉ là một con người bình thường, tôi thích một người, yêu một người sẽ muốn khi còn sống có thể cùng người ấy bên nhau, để cậu mọc ra cái đuôi sau đó rời tôi mà đi, tôi không làm được."

Nó chớp chớp mắt, trong lòng nhẹ nhàng thở ra một hơi nhẹ nhõm, nó cũng không muốn rời xa Quý Kiêu, cho dù là phi thăng cũng không muốn.

"Mấy ngày này tôi suy nghĩ rất nhiều, Mèo chín đuôi là gì, kết cục cuối cùng của Mèo chính đuôi là gì," Quý Kiêu ngồi xuống mặt đất, tay nhẹ nhàng vuốt ve trên người nó, "Tại sao Mèo chín đuôi lại đến nhân thế rồi trải qua nhiều chuyện như vậy? Những lời của chú là có ý nghĩa gì?"

Những lời Quý Kiêu nói này, nó cũng vẫn luôn suy nghĩ, nó có thể ẩn ẩn cảm nhận được một chút ý nghĩa ngoài cái đuôi, từ khi nó quyết định từ bỏ chín cái đuôi, cũng bắt đầu từ ngày đó, nó có thể chậm rãi hiểu ra lời chú nói.

"Móng Nhỏ này, tùy tâm, tùy tâm cái gì tôi cũng không phải thực sự có thể hiểu được, nhưng lúc này đây tôi tùy tâm." Quý Kiêu hôn lên trán nó một cái.

Nó nhìn Quý Kiêu.

"Chúng ta hãy cùng nhau già đi, sẽ luôn ở bên nhau không xa rời, tôi làm cá khô nhỏ cho cậu, cậu chậm rãi lớn lên, "Quý Kiêu nhìn nó, trong mắt là từng tia ấm áp, "Chúng ta cũng nhau già đi, già đến mức đi không nổi nữa thì có thể cùng nhau ngồi trên ban công phơi nắng......."

Trong lòng nó nhẹ nhàng rung động.

Quý Kiêu không nói sẽ cùng nhau chết, anh còn để lại cho nó đường lui......

Cùng nhau biến thành 2 ông lão cùng phơi nắng.

Nó cảm thấy gốc đuôi có hơi đau đớn mơ hồ, lại có một chút cảm giác ngứa.

Nguyện vọng này có thể thực hiện được.

Nhưng cảm giác này lại không giống như cảm giác mất đi cái đuôi thứ tám.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện