Trước đây mình không có cách nào, nói cái gì phụng lệnh sư môn ra ngoài du lịch, nói trắng ra cũng là vì tránh họa giữ mạng, mình chạy đi rồi, cũng đại biểu áp lực đó phải do sư môn gánh vác, hiện giờ mình có chút năng lực, lại há có thể không quay về báo đáp? 

 Ít nhất, hiện giờ hiện giờ đã không phải là Âm Sơn Tông có thể dễ dàng vê nặn. 

 Hiện tại, hắn là lục đạo khôi thủ được Tiên Minh nhìn trúng, hắn là Tiên Miêu được Côn Luân Sơn lựa chọn, trên trình độ nào đó mà nói, ở trong mắt rất nhiều người tu hành, danh khí và sức ảnh hưởng hiện giờ của hắn, thậm chí không thua gì tông chủ Âm Sơn Tông, việc gì phải trốn đông trốn tây nữa? 

 Mà đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Phương Nguyên chuẩn bị về Thanh Dương Tông! 

 ... 

 Sau khi khởi hành, đi liền mấy ngày, đã ra khỏi phạm vi Trung Châu, cứ như vậy ngày đi đêm nghỉ, đường xá đằng đẵng, tự cũng có chút nóng ruột, có điều Phương Nguyên vừa ở trong đạo chiến học trộm được không ít thứ, lại chính là lúc sửa sang lại rồi dụng tâm lĩnh ngộ. 

 Tuy ngoài mặt nhìn thì thứ Phương Nguyên học trộm được trong đạo chiến, cũng không tính là thần thông huyền pháp quá giỏi gì, có rất nhiều cái chỉ là một pháp môn vận công tinh diệu, biến hóa pháp thuật nào đó, nhưng trên thực tế, phái sau những thứ này, không có cái nào không bao hàm khổ tâm thôi diễn, tạo nghệ tâm huyết của các tu sĩ thiên kiêu, về chỉnh thể mà nói, giá trị này không phải người thường có thể tưởng tượng được. 

 Những người đó có lẽ khi đấu pháp, đều không phải là đối thủ của Phương Nguyên, nhưng không có nghĩa là pháp thuật biến hóa của bọn họ yếu. 

 Có thể nói, rất nhiều pháp môn trong đó ném vào trong giới tu hành bên ngoài, đều có thể là bí mật bất truyền làm dấy lên mưa máu gió tanh! 

 Chậm rãi dung nhập những pháp môn này vào trong Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, tu vi của Phương Nguyên tự nhiên cũng được lợi không ít, lĩnh ngộ pháp môn từng chút từng chút, chậm chạp mà kiên định đề thăng, một số chỗ thiếu xót phát hiện được lúc đạo chiến, cũng đều từ từ được bù đắp. 

 - Xin hỏi trên pháp chu phía trước, có phải là lục đạo khôi thủ không? 

 Một ngày này, pháp chu của Phương Nguyên đang ở trên thập vạn man sơn bay về phương hướng Vân Châu, lại bỗng nhiên ở trong hư không phía trước, mây trôi cuồn cuộn, linh khí dập dềnh, lại có mấy chiếc pháp chu nhỏ đang đi đường, mà người ở phía trước thấy pháp chu đằng sau đó tốc độ lại nhanh hơn mình rất nhiều, liền vung lệnh kỳ, tách ra không trung hai bên, để người sau đi lên trước, nhưng lúc đi qua pháp chu của Phương Nguyên, bọn họ lại nhìn thấy Quan Ngạo cầm lái trên pháp chu, lập tức mắt sáng lên, thương lượng một hồi, sau đó vội vàng đuổi theo. 

 Mà ở vùng trời trên pháp chu của bọn họ, lại xuất hiện mấy lão già, kinh hỉ lên tiếng chào hỏi Phương Nguyên trên pháp chu. 

 - Hả? 

 Pháp chu của Phương Nguyên chậm rãi ngừng lại, từ trên khoang thuyền đi ra, thấy mấy lão già đó cũng không quen mặt, lập tức có chút do dự. 

 - Ha ha, quả nhiên là lục đạo khôi thủ... 

 - Nhìn thấy tên trâu đen đứng bên trên kia, ta biết lục đạo khôi thủ nhất định cũng ở bên trong! 

 Mấy lão già đó thấy Phương Nguyên hiện thân, lại mặt đầy vui mừng, vội vàng đạp hư không chạy tới, người cầm đầu chắp tay với Phương Nguyên, cười nói: 

 - Phương tiểu tiên sinh có lễ, lão phu chính là Vân Châu Bạch Trạch Quốc Thiên Thủy Tông, mấy vị bên cạnh này là Hắc Thủy Sơn Ngô đạo nhân, Phi Diễm Thành Trịnh lão tiền bối, ha ha, chúng ta đều đến đại khảo lục đạo xem lễ, hiện giờ đang muốn về Vân Châu, không ngờ trên đường lại gặp được pháp giá của tiên sinh, nhất thời nổi hứng, mạo muội chào hỏi, mong Phương tiểu tiên sinh không lấy làm phiền lòng. 

 - Tiên môn Vân Châu? 

 Phương Nguyên nghe vậy cũng ngẩn ra, không ngờ lại ở đây gặp đạo hữu đồng hương. 

 Trên thực tế, hắn trong lúc ở đại khảo lục đạo, không để ý tới ngoại sự, thực sự không biết Vân Châu cũng có người đến xem lễ. 

 - Các vị tiền bối có lễ. 

 Nhưng gặp tu sĩ đồng hương, tất nhiên cũng không thể thất lễ, Phương Nguyên thi lễ với mấy người đó, cười nói: 

 - Nếu đã gặp trên đường, cũng là duyên phận, nếu các vị tiền bối không ngại, không bằng đến pháp chu của ta uống mấy chén trà đi! 

 - Ha ha, từ chối thì bất kính, làm phiền! 

 - Lục đạo khôi thủ đã mờ, chúng ta không dám cự tuyệt? 

 Mấy vị tu sĩ đó đều mặt mày tươi cười, ai nấy chân đạp hư không đi tới. 

 Đối mặt với một phen khen tặng của mấy người này, Phương Nguyên cũng chỉ khách khí gật đầu, thuận miệng hàn huyên vài câu, sau đó cười nói: 

 - Vãn bối năm năm trước, phụng lệnh tiên môn ra ngoài du lịch, mấy năm chưa về, tin tức không thông, lại không biết tình hình gần đây của tiên môn thế nào? 

 Nói ra những lời này, trong pháp chu, không khí lại nhất thời lộ ra có chút áp lực. 

 Mấy vị lão tu này nhìn nhau một cái, sắc mặt cũng dường như có chút xấu hổ, một lát sau vẫn là vị Trịnh lão Phi Diễm Thành, tu sĩ lớn tuổi nhất kia cười khổ một tiếng, nói:
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện