Nói đến đây, hắn hơi dừng lại một chút, không nói tiếp nữa.
Có điều Phương Nguyên lại minh bạch hắn muốn nói gì.
Thêm một năm nữa, Thanh Dương Tông e là phải nghênh đón nguy cơ bị hủy diệt!
Nhưng cũng may, mình lúc này đã trở lại...
Hiện giờ, mấy vị tu sĩ này ngươi một lời, ta một câu, cũng đã nói ra bảy tám phần chuyện của Việt Quốc ngũ đại tiên môn, tuy bọn họ cũng có rất nhiều chuyện đều là nghe nói, chỉ là thế cục đại khái, nhưng cũng phân trần không quá sai lệch.
Phương Nguyên không chuẩn bị nghe tiếp nữa, chậm rãi đứng lên.
Nhìn mây trôi ngoài pháp chu, hắn trầm mặc một lát, mới bỗng nhiên cười cười, nói:
- Âm Sơn Tông có bản sự lớn như vậy, khuấy gió tạo mưa ở Việt Quốc, không nghi ngờ gì nữa là vì sau lưng có Nam Hoang Thành chống lưng, lần này sứ giả Nam Hoang Thành họa loạn Trung Châu, gặp phải phiền phức lớn, Nam Hoang Thành đã bị Tiên Minh nhằm vào, ốc còn không mang nổi mình ốc, Âm Sơn Tông không còn một đại minh hữu như vậy nữa.
- Ta lần này trở về, cũng vừa hay hỏi bọn họ...
- ... Năm đó ta ở Thái Nhạc Thành trảm yêu trừ ma thì có gì sai à?
Nói chuyện với các vị tu sĩ của nước láng giềng này, Phương Nguyên cũng đã có hiểu biết đại khái về thế cục của giới tu hành Việt Quốc hiện giờ, hai bên sau khi từ biệt, pháp chu lại đề thăng tốc độ, ầm ầm bay tới Việt Quốc, trong lòng cũng đã có chút không thể bình tĩnh.
Xem ra, có một số việc, không hề thông thuận như mình nghĩ lúc trước.
Lúc trước mình rời khỏi Việt Quốc, Việt Quốc ngũ đại tiên môn đều đã kết thành liên minh, chung sức đối kháng Âm Sơn Tông, lại bởi vì có Tiên Minh tồn tại, khả năng khai chiến chính diện là rất nhỏ, bởi vậy, mình cho rằng chỉ cần sau khi mình rời khỏi Việt Quốc, tu hành thật tốt, không phụ kỳ vọng của tông chủ và các trưởng lão tiên môn, tất nhiên là có thể mọi sự đại cát.
Nhưng xem ra, mình vẫn nghĩ quá đơn giản, cho dù là Việt Quốc Ngũ Tông kết thành liên minh, phần thế cục này cũng sụp đổ nhanh hơn so với trong tưởng tượng của mình, nay đã là nguy cơ tràn ngập.
Có điều cũng may, mình dù sao cũng là cũng vẫn trở lại đúng lúc.
Lại đi thêm ba bốn ngày, pháp chu đã tiến vào cảnh nội Vân Châu, cố thổ của Phương Nguyên ở trước mắt, tốc độ của pháp chu lại được thôi động đến cực điểm, chỉ mất một ngày liền đi qua vùng trời Vân Châu, vào thẳng cảnh nội Việt Quốc, lúc này mới hơi thở phào.
Lại một lần nữa được nhìn thấy cảnh sắc của cố thổ, tâm tình tất nhiên rất phức tạp, có điều Phương Nguyên lại không có lòng dạ nào mà quan sát.
Hắn cũng không rêu rao, chỉ thôi động pháp chu, lập tức đi tới Thanh Dương Tông.
Có điều sau khi vào cảnh nội Việt Quốc, tốc độ đi đường lại bị có chút ảnh hưởng, hiện giờ mấy năm không về, cũng phát hiện Việt Quốc đã khác với xưa, thường xuyên nhìn thấy Thần Vệ Quân giáp đen hắc thương đen chạy trong không trung, uy phong bá đạo, lạnh lùng đáng sợ, tuần tra tứ phương.
Loại Thần Vệ Quân này trên cơ bản đều là hoàng tộc dùng nước lập đạo mới có, khi Phương Nguyên rời khỏi Việt Quốc, hoàng thất Việt Quốc chỉ tính là đế vương thế gian, tất nhiên không thể có nội tình để huấn luyện Thần Vệ Quân như này, bởi vậy có thể thấy được, mấy vị tu sĩ của nước láng giềng nói không sai, trong mấy năm mình ly khai, hoàng thất Việt Quốc quả nhiên đã quật khởi, có mấy phần bóng dáng của đại tông phái.
Chiếc pháp chu này của Phương Nguyên, tốc độ cực nhanh, lại đi giữa ban ngày ban mặt trong cảnh nội Việt Quốc, đã dần dần tiếp cận Việt Nam chi địa, phía trước đã tới một nơi tên là Quỷ Sầu Quan, đi sâu thêm vào trong, chính là từ xa có thể thấy được Thanh Dương Tông, nhưng không ngờ, cũng chính là ở đây, lại bị bức phải dừng lại, thấy trên đỉnh núi phía trước, trong không trung, không ngờ có rất nhiều Thần Vệ Quân đóng quân, bố trí trạm kiểm soát.
- Vị tướng quân này, bên trong thương đội của chúng ta, đều là dược liệu chữa thương mà Lĩnh Nam Kiều gia chúng ta mua được từ nước láng giềng, khi vào quan đều đã báo cáo với vương đình Việt Quốc, có được thủ lệnh thông quan, ngươi hiện giờ cản chúng ta lại ở đây là có ý gì?
Thống lĩnh Thần Vệ Quân bố trí trạm kiểm soát ở đây chính là một vị nam tử lưng đeo kim đao, ánh mắt âm lãnh, bộ dạng rất ngạo mạn, bên cạnh hắn trừ gần trăm tên Thần Vệ Quân ra, còn có ba vị lão nhân mặc áo xám, khí tức âm trầm, xem ra tu vi cũng không thấp.
Vị thống lĩnh này nghe thanh âm từ trong xe ngựa truyền ra, mắt nhíu lại, bật cười:
- Tô gia đại tiểu thư, bản tướng quân không cần phải giải thích nhiều với ngươi, các ngươi đều biết, Thanh Dương Tông cậy vào thần thông, xúc phạm hoàng quyền, lại cự tuyệt không nhận sai, hiện giờ Việt Hoàng hạ lệnh, tất cả những vật phẩm như thuốc trị thương, linh thạch, thần khoáng, không thể được đưa vào cảnh giới Việt Nam, các ngươi không biết sao?
Có điều Phương Nguyên lại minh bạch hắn muốn nói gì.
Thêm một năm nữa, Thanh Dương Tông e là phải nghênh đón nguy cơ bị hủy diệt!
Nhưng cũng may, mình lúc này đã trở lại...
Hiện giờ, mấy vị tu sĩ này ngươi một lời, ta một câu, cũng đã nói ra bảy tám phần chuyện của Việt Quốc ngũ đại tiên môn, tuy bọn họ cũng có rất nhiều chuyện đều là nghe nói, chỉ là thế cục đại khái, nhưng cũng phân trần không quá sai lệch.
Phương Nguyên không chuẩn bị nghe tiếp nữa, chậm rãi đứng lên.
Nhìn mây trôi ngoài pháp chu, hắn trầm mặc một lát, mới bỗng nhiên cười cười, nói:
- Âm Sơn Tông có bản sự lớn như vậy, khuấy gió tạo mưa ở Việt Quốc, không nghi ngờ gì nữa là vì sau lưng có Nam Hoang Thành chống lưng, lần này sứ giả Nam Hoang Thành họa loạn Trung Châu, gặp phải phiền phức lớn, Nam Hoang Thành đã bị Tiên Minh nhằm vào, ốc còn không mang nổi mình ốc, Âm Sơn Tông không còn một đại minh hữu như vậy nữa.
- Ta lần này trở về, cũng vừa hay hỏi bọn họ...
- ... Năm đó ta ở Thái Nhạc Thành trảm yêu trừ ma thì có gì sai à?
Nói chuyện với các vị tu sĩ của nước láng giềng này, Phương Nguyên cũng đã có hiểu biết đại khái về thế cục của giới tu hành Việt Quốc hiện giờ, hai bên sau khi từ biệt, pháp chu lại đề thăng tốc độ, ầm ầm bay tới Việt Quốc, trong lòng cũng đã có chút không thể bình tĩnh.
Xem ra, có một số việc, không hề thông thuận như mình nghĩ lúc trước.
Lúc trước mình rời khỏi Việt Quốc, Việt Quốc ngũ đại tiên môn đều đã kết thành liên minh, chung sức đối kháng Âm Sơn Tông, lại bởi vì có Tiên Minh tồn tại, khả năng khai chiến chính diện là rất nhỏ, bởi vậy, mình cho rằng chỉ cần sau khi mình rời khỏi Việt Quốc, tu hành thật tốt, không phụ kỳ vọng của tông chủ và các trưởng lão tiên môn, tất nhiên là có thể mọi sự đại cát.
Nhưng xem ra, mình vẫn nghĩ quá đơn giản, cho dù là Việt Quốc Ngũ Tông kết thành liên minh, phần thế cục này cũng sụp đổ nhanh hơn so với trong tưởng tượng của mình, nay đã là nguy cơ tràn ngập.
Có điều cũng may, mình dù sao cũng là cũng vẫn trở lại đúng lúc.
Lại đi thêm ba bốn ngày, pháp chu đã tiến vào cảnh nội Vân Châu, cố thổ của Phương Nguyên ở trước mắt, tốc độ của pháp chu lại được thôi động đến cực điểm, chỉ mất một ngày liền đi qua vùng trời Vân Châu, vào thẳng cảnh nội Việt Quốc, lúc này mới hơi thở phào.
Lại một lần nữa được nhìn thấy cảnh sắc của cố thổ, tâm tình tất nhiên rất phức tạp, có điều Phương Nguyên lại không có lòng dạ nào mà quan sát.
Hắn cũng không rêu rao, chỉ thôi động pháp chu, lập tức đi tới Thanh Dương Tông.
Có điều sau khi vào cảnh nội Việt Quốc, tốc độ đi đường lại bị có chút ảnh hưởng, hiện giờ mấy năm không về, cũng phát hiện Việt Quốc đã khác với xưa, thường xuyên nhìn thấy Thần Vệ Quân giáp đen hắc thương đen chạy trong không trung, uy phong bá đạo, lạnh lùng đáng sợ, tuần tra tứ phương.
Loại Thần Vệ Quân này trên cơ bản đều là hoàng tộc dùng nước lập đạo mới có, khi Phương Nguyên rời khỏi Việt Quốc, hoàng thất Việt Quốc chỉ tính là đế vương thế gian, tất nhiên không thể có nội tình để huấn luyện Thần Vệ Quân như này, bởi vậy có thể thấy được, mấy vị tu sĩ của nước láng giềng nói không sai, trong mấy năm mình ly khai, hoàng thất Việt Quốc quả nhiên đã quật khởi, có mấy phần bóng dáng của đại tông phái.
Chiếc pháp chu này của Phương Nguyên, tốc độ cực nhanh, lại đi giữa ban ngày ban mặt trong cảnh nội Việt Quốc, đã dần dần tiếp cận Việt Nam chi địa, phía trước đã tới một nơi tên là Quỷ Sầu Quan, đi sâu thêm vào trong, chính là từ xa có thể thấy được Thanh Dương Tông, nhưng không ngờ, cũng chính là ở đây, lại bị bức phải dừng lại, thấy trên đỉnh núi phía trước, trong không trung, không ngờ có rất nhiều Thần Vệ Quân đóng quân, bố trí trạm kiểm soát.
- Vị tướng quân này, bên trong thương đội của chúng ta, đều là dược liệu chữa thương mà Lĩnh Nam Kiều gia chúng ta mua được từ nước láng giềng, khi vào quan đều đã báo cáo với vương đình Việt Quốc, có được thủ lệnh thông quan, ngươi hiện giờ cản chúng ta lại ở đây là có ý gì?
Thống lĩnh Thần Vệ Quân bố trí trạm kiểm soát ở đây chính là một vị nam tử lưng đeo kim đao, ánh mắt âm lãnh, bộ dạng rất ngạo mạn, bên cạnh hắn trừ gần trăm tên Thần Vệ Quân ra, còn có ba vị lão nhân mặc áo xám, khí tức âm trầm, xem ra tu vi cũng không thấp.
Vị thống lĩnh này nghe thanh âm từ trong xe ngựa truyền ra, mắt nhíu lại, bật cười:
- Tô gia đại tiểu thư, bản tướng quân không cần phải giải thích nhiều với ngươi, các ngươi đều biết, Thanh Dương Tông cậy vào thần thông, xúc phạm hoàng quyền, lại cự tuyệt không nhận sai, hiện giờ Việt Hoàng hạ lệnh, tất cả những vật phẩm như thuốc trị thương, linh thạch, thần khoáng, không thể được đưa vào cảnh giới Việt Nam, các ngươi không biết sao?
Danh sách chương