Lam Sam và Tiểu Du Thái vừa ăn vừa tám, đến khi ra về đã 9 giờ. Cũng may cô vẫn chưa quên sứ mệnh của mình là phải đến siêu thị một chuyến, tiếc là cô quên mất Kiều Phong nhờ cô mua gì nên lập tức thấy chột dạ, thuận mắt cái gì là mua luôn cái đó, chọn một hồi đã được một túi lớn. Dù sao ăn gì chả được, cô cũng không quá kén ăn.

Lúc cô gõ cửa phòng 303, Kiều Phong vừa tắm rửa cho Schrodinger xong. Schrodinger như một chú chó bị rơi xuống nước nhưng vẫn tỏ ra vô cùng ngạo mạn, lúc Kiều Phong định sấy lông cho nó, trông nó vẫn còn rất không tình nguyện.

Kiều Phong mở cửa, Lam Sam tay xách nách mang một túi ny lon to bước vào, đưa cho Kiều Phong một cách rất khoe khoang. Kiều Phong nhìn thoáng qua, bất mãn:

- Cô mua nhiều thế này làm gì, không ăn hết thật lãng phí. – Nói xong lại nhìn một lần nữa, càng thêm không hài lòng: - Cũng không tươi nữa chứ, cô có biết chọn lựa thực phẩm không đấy.

Tất nhiên là không rồi….

Lam Sam vò đầu cười khúc khích:

- Siêu thị sắp đóng cửa nên sale một đống vậy đấy.

Lý do này không đủ sức để giải vây cho cô đâu, chỉ có cái đồ ngu si dốt nát mới đến siêu thị mua thức ăn vào giờ sắp đóng cửa thôi.

Kiều Phong nhận túi thức ăn, ghét bỏ mà lắc đầu, không biết là ghét vì nhiều đồ ăn quá hay càng ghét cô đây. Anh lạnh nhạt lườm cô:

- Ngu ngốc.

Ánh mắt đầy khinh bỉ của anh khiến Lam Sam đột nhiên sững sờ liên tưởng đến sự “hờn giỗi” mà Tiểu Du Thái từng nhắc đến, rồi lại nghĩ đến những điều Tiều Du Thái thao thao bất tuyệt cả tối nay, sau đó cô hoảng hốt lo sợ biết đâu sau một giây Kiều Phong quay sang dí trán cô giống như Lan Hoa Chỉ của các má mì.

… Mẹ ơi!

Lam Sam cố gắng ra sức lắc đầu vứt bỏ những suy nghĩ bát nháo này, cô phát hiện ra đáng lẽ cô không thể tiếp tục đùa cợt với Tiểu Du Thái nữa…

Kiểu Phong nhìn thấy thái độ kỳ quặc của cô, cho rằng cô đang chột dạ. Anh là người hay mềm lòng, định an ủi Lam Sam một hai câu, lại thấy Schrodinger vừa rời mắt đã kêu meo meo bên cạnh.

Lam Sam không dám để Kiều Phong đợi lâu, vội vàng chạy mất.

…..****…..

Một ngày làm việc thứ hai đầu tuần vô cùng thuận buồm xuôi gió, cô hoàn thành công việc và tan ca sớm hơn tầm 10 phút đồng hồ. Đúng lúc Kiều Phong phải trì hoãn ở lại trường một lúc, nên khi Lam Sam gõ cửa nhà anh, anh vẫn đang nấu cơm.

Kiều Phong đeo một cái tạp dề màu xanh da trời, trên đầu buộc một cái khăn hoa theo phong cách hiphop thay cho mũ đầu bếp, một bộ trang phục hình thù kỳ quái nhưng thoạt nhìn dĩ nhiên cũng không tồi. Hốc mắt anh vẫn chưa đỡ hơn, cùng lúc này trên các diễn đàn của đại học B vẫn không ngừng nóng hổi với các chủ đề được nữ sinh khởi xướng, treo giải thưởng tiền mặt nhằm chóc nã tên hung thủ đã can đảm đánh Kiều giáo sư.

Chỉ sau mấy ngày, Lam Sam đã rất tự nhiên ra vào nhà Kiều Phong. Cô không còn ngồi đợi ở phòng khách mà theo Kiều Phong vào bếp, định chiêm ngưỡng tư thế oai hùng của Kiều đại đầu bếp lúc làm cơm.

Bếp nhà anh khá rộng, thêm Lam Sam cũng không phải chen chúc. Thoạt đầu, Lam Sam đứng dựa vào cửa bếp nhìn Kiều Phong từ phía sau lưng. Cô phát hiện ra bất kể là lúc ngồi, lúc giảng bài, .. dáng vẻ của anh đều vô cùng đĩnh đạc. Đôi vai cong cùng với tấm lưng thẳng tắp, cả người anh đều cực kỳ đầy khí chất, như một cây bạch dương hiên ngang vững chãi. Bờ vai anh thẳng, rộng mà không dày, phần eo hẹp, vóc dáng này chính là một cái móc treo quần áo trời sinh, mặc gì cũng đều đẹp mắt. Mẹ nó chứ.

Cô bỗng nhiên cảm thấy thượng đế thật không công bằng mà, vừa để anh có được trí tuệ, vừa ban cho anh một khuôn mặt tuấn tú, đã có muột khuôn mặt anh tuấn lại còn có một vóc dáng tuyệt đẹp, rồi còn cho anh một công việc nhà hạ, thừa thãi thêm tài nấu ăn thiên thú không gì sánh kịp. Mẹ kiếp!

Lam Sam chuyển động bước chân, đến bên cạnh anh, yên lặng ngắm nhìn gương mặt anh. Gò má tinh tế hài hóa chứ không đẹp một cách lạnh lùng như Tống Tử Thành. Tuy cả hai người đều rất đẹp trai lại anh tuấn nhưng mỗi người lại theo một phong cách khác nhau.

Ánh mắt Kiều Phong rất chăm chú, dường như anh không hề nhận ra cô đang tiếp cận anh. Ở bên cạnh anh mấy ngày nay, Lam Sam cũng phát hiện ra người này bất kể làm gì đều dồn 100% sự chuyên chú, tỉ tỉ mẩn mẩn, thậm chí ngay cả việc ăn uống cũng rất tỉ mỉ.

Anh dường như vĩnh viễn không bao giờ dung hết tinh lực vậy.

Người ta thường nói người đàn ông khi nghiêm túc rất hấp dẫn, vậy chẳng phải mỗi giờ mỗi phút anh ta đều trong trạng thái đầy hấp dẫn hay sao, cô che miệng ho nhẹ một tiếng.

Kiều Phong nghiêng đầu nhìn cô, nghi hoặc hỏi:

- Cô vào đây làm gì? - Tôi… vào xem thôi.

Kiều Phong vớt xu hào đã thái cực mỏng từ trong nước ra, ngẫu nhiên chỉ chỏ, lên án cô một cách đầy ẩn ý:

- Cái này tuyệt đối không hề mới mẻ nhé.

Lam Sam thè lưỡi, anh ta vẫn còn nhớ đến chuyện đó.

Nhưng dù sao, đúng là cũng chẳng mới mẻ, các ngón tay của anh vẫn trắng trẻo thế.

Lam Sam thấy xấu hổ:

- Ừ, tôi có thể giúp gì cho anh không?

Kiều Phong cũng không hề khách sáo với cô:

- Cô lấy giúp tôi cái bánh kem ra, chìa khóa ở trong một cái bát bên cạnh TV đấy.

Với một câu nói đã thành công đuổi Lam Sam ra ngoài. Lam Sam quay lại phòng khách, vừa tìm thấy cái chìa khóa đột nhiên thấy tiếng di động trên bàn uống nước vang lên.

Lam Sam hô vọng vào nhà bếp:

- Kiều Phong, anh có điện thoại này.

Kiều Phong to giọng hỏi:

- Ai vậy?

Lam Sam liếc nhìn điện thoại di động:

- Số lạ.

Có thể dễ dàng thấy được đây không phải là một cuộc gọi quan trọng, Kiều Phong liền bỏ qua:

- Phiền cô nghe hộ tôi một chút.

Lam Sam cũng hiểu rằng đây không phải một cuộc điện thoại quan trọng, phần lớn là cuộc gọi quảng cáo, cô hào phóng nhận lời:

- A lo?

Sao bên kia không có tiếng nhỉ. Lam Sam không nghe rõ, hỏi lại hai câu, nhưng vẫn không thấy trả lời. Điều này trái lại gợi cho cô hiếu kỳ, cô hỏi:

- Anh bán gì đấy, nói thử lại xem nào?

Điện thoại đột nhiên treo máy.

Thật vô cùng kỳ diệu nhé, chắc là tín hiệu không tốt rồi. Lam Sam lơ đễnh, trả di động lại chỗ cũ, lấy chìa khóa xuống lầu lấy bánh kem.

Bữa cơm tối gồm các món khoai sọ ninh nhừ, xu hào xào thịt bò, hoa cải xào nấm, rau diếp trộn, còn có canh cá nấu củ cải trắng.

Schrodinger rất cao hứng vì có món cá. Bởi tâm trạng thoải mái nên khi Lam Sam vuốt ve đầu nó, nó cũng không thèm lườm cô.

Lam Sam vừa ăn vừa thở dài:

- Hóa ra cà chua có thể ăn cùng cải sao… Hóa ra canh cá có thể nấu cùng củ cải trắng, trước đây tôi chưa hề biết nhé.

Kiều Phong lạnh nhạt trả lời cô:

- Cô đương nhiên là không biết rồi.

- Vì sao?

- Vì cô là đồ ngốc.

Lam Sam liếc mắt:

- Anh đẹp trai à, anh không tìm ra câu gì mới mẻ hơn để chửi mắng người khác à?

Kiều Phong rất nghiêm túc nhìn cô:

- Tôi có mắng cô đâu, tôi chỉ trần thuật lại một sự thật thôi.

Lam Sam vỗ đét một cái:

- Nhìn xem, cái này là mới đấy.

Ăn xong cơm tối, Lam Sam lại vô cùng chân chó mà chạy đi rửa hoa quả. CÔ rửa sạch hai quả táo cho mình một quả cho Kiều Phong một quả, đặt trên khay bê ra ngoài phòng khách. Lần này Kiều Phong không chịu nhận.

- Đừng nói là không tươi nhé, bây giờ là mùa táo, táo cực kỳ tươi luôn. – Vừa nói xong, Lam Sam vừa chà chà rồi cắn một miếng.

Kiều Phong vẫn không chịu nhận, bất mẫn nhìn cô:

- Cô không có thành ý.

Lam Sam thấy rất kỳ lạ:

- Tại sao tôi lại không có thành ý? Chẳng lẽ tôi phải quỳ xuống dâng lên cho anh à?

Cũng không biết Kiều Phong biến đâu ra một con dao gọt hoa quả, anh đưa chuôi dao về phía Lam Sam:

- Gọt đi.

Lam Sam nhận dao bắt đầu gọt hoa quả, lầu bầu:

- Anh quá để ý đấy, cứ như là lão phật gia không bằng.

Kiều Phong chân chính ngồi ngay ngắn trên ghế salon như một lão phật gia, nhưng mắt anh thì không thể nhìn tiếp được. Gọt táo thì ai chẳng gọt được, nhưng gọt xong trông như thế nào cơ, Lam Sam dĩ nhiên thuộc về kiểu người gọt xong không ai nuốt nổi kia.

Xem xét đến giá trị chung cũng như các giá trị ứng dụng khác đều vô cùng khiếm khuyết, quan trọng nhất là Kiều Phong sợ nếu cứ để cô gọt xong chắc anh chỉ còn cái hạt táo mà ăn.

Ngay sau đó anh không thể làm gì khác hơn là đuổi cô ra để tự gọt, anh vừa gọt táo vừa lầu bầu:

- Người khôn trí tuệ toàn tài, kẻ vô dụng thì chẳng biết để đâu.

Lam Sam đứng bên cạnh xoa cằm nhìn anh. Anh gọt hết một lớp vỏ táo mỏng rất đều đặn, hơn nữa gọt một mạch mà không hề bị dán đoạn, lại còn đặc biệt nhanh, thật thần kỳ nhé. Cô vừa gặm quả táo vẫn còn nguyên vỏ của mình, vừa thở dài:

- Tôi vừa nói sai rồi, anh không phải lão phật gia, anh phải là tiểu thư khuê các mới đúng.

Kiều Phong hừ mắt lườm cô bằng một ánh mắt không hề thiện cảm. Bất kể một người đàn ông bình thường nào đều không hề thích bị so sánh với con gái.

Lam Sam bị anh lườm vội rụt đầu rụt cổ, thầm nghĩ, đôi mắt này tuy nhỏ nhưng rất bá đạo nhé.

Cô nhìn miếng táo Kiều Phong vừa gọt xong, cắt thành từng miếng vuông vức, lúc này anh mới không nhanh không chậm khai phá, trong đầu Lam Sam lại hiện lên những lý luận bất thường của Tiểu Du Thái, thật ra, đối với phương hướng giới tính của Kiều Phong, cô cũng rất tò mò…

Kiều Phong thấy cô ngây người, lại hỏi:

- Đang nghĩ gì đấy?

- Anh đã từng được tặng xà phòng chưa? – Hỏi xong câu này Lam Sam cảm thấy rất choáng váng, sao tự nhiên cô lại buột miệng thốt ra những suy nghĩ trong lòng thế này? Kể cả có hiếu kỳ đến đâu cũng không được hỏi chứ, mà kể cả có hỏi cũng không được hỏi trực tiếp như vậy chứ…

Vậy mà Kiều Phong lại trả lời trực tiếp hơn:

- Được tặng rồi.

Lam Sam há to miệng , hai mắt đăm đăm như một bệnh nhân hội tụ 21 bệnh trạng vậy.

Kiều Phong không biết chuyện này có gì đáng để cô kinh ngạc thế, anh nói:

- Tôi cũng từng được tặng kem, kẹo, khăn quàng, bit tất, đèn pin... Schrodinger cũng là được tặng.

Lam Sam nhận ra cuối cùng Kiều Phong cũng biết uyển chuyển hơn, còn biết che giấu lấp liếm chuyện này nữa.

- Nói chung là từ nhỏ tôi đã thường được tặng những thứ rất kỳ quái. – Kiều Phong tổng kết thành một đạo lý. Thật ra có một lần anh từng được người khác tặng cho một hộp bao cao su, lại còn có vị ô mai – thật ý vị nhé. Lúc đó vì còn ít tuổi nên anh không hiểu còn lôi ra thổi bóng, sau này bị cha anh nhìn thấy. Kiều Phong mãi mãi không bao giờ quên được biểu tình đặc sắc của cha anh lúc đó đâu.

Khụ, sao tự nhiên lại nghĩ đến những chuyện như thế này chứ, Kiều Phong hơi thẹn thùng, lén liếc mắt sang nhìn trộm Lam Sam, anh nhận ra Lam Sam vẫn gương mắt nhìn thẳng vào mặt anh để quan sát, giống như là đang muốn nhìn thấu anh vậy. Anh lại càng ngượng hơn, mặt hơi đỏ lên. Anh cúi đầu, không nói gì thêm, chỉ không ngừng lo ăn táo.

Cứ bị Lam Sam nhìn chằm chằm như thế, tai anh dần chuyển sang màu hồng nhạt, như để hòa hợp với màu má.

Lam Sam lặng lẽ nhìn, cô cảm thấy mình đã biết được thêm nhiều điều.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện