Thời khắc Ngô Văn cười đắc ý, Cải Chíp Nhỏ khó tránh có chút sầu não. Anh chỉ khoe một chút nhan sắc, cô đã hoàn toàn mất khả năng kháng cự. Điều này khiến cô bị động vô cùng, cảm giác bản thân giống như cá nằm trên thớt, tùy người ta mổ xẻ. Điều khiến cô chán nản nhất là, cho dù cô cam tâm tình nguyện nằm trên thớt thì Ngô Văn chưa chắc đã sẵn lòng nhìn cô lấy một lần. Những buồn bực này không có nơi để phát tiết, dồn nén trong bụng chuyển hóa thành một cơn giận dữ,, giận Ngô Văn quá xấu xa, giận cô không có triển vọng. Cho nên, trên đường Ngô Văn lái xe đưa cô về nhà, cô nghiêm mặt không nói một lời. Hơn nữa, để thể hiện sự chống đối của mình, cô đã cố ý ngồi ghế sau mà không ngồi ở ghế phụ.
Nhưng một khi đã thích ứng với tiếng ồn ào của một người, khi người ta bỗng dưng im lặng, sẽ khiến con người thấy không yên tâm lắm. Ngô Văn vừa lái xe, vừa nhìn Cải Chíp Nhỏ qua gương chiếu hậu. Cô cúi đầu, như thể Cải Chíp Nhỏ vừa tươi vừa non bỗng biến thành lá cải mất quá nhiều nước. Anh cười, dịu giọng, "Tôi nói này, cô có cần đến nông nỗi ấy không? Không chịu được kiểu đùa như vậy sao?".
Giọng điệu của Cải Chíp Nhỏ cứng rắn, "Tổng giám đốc Ngô, xin anh lần sau đừng đùa tôi như vậy nữa. Dù gì tôi cũng là con gái, nam nữ thụ thụ bất thân".
Ngô Văn hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc như vậy của kẻ thần kinh, anh lại nổi ác ý muốn trêu chọc cô, "Ô, làm như cô chưa từng vô lễ với tôi vậy?".
Cải Chíp Nhỏ thở phì phì, "Tôi nhận nhầm người, lẽ nào anh cũng nhận nhầm người sao?", cô lên giọng, giọng điệu có mang theo ý chất vấn.
Cô kiêu căng như vậy, không ngờ anh không trả đũa lại, mà chỉ im lặng một lát rồi hỏi, ""Tôi giống bạn trai cũ của cô thật sao?".
Cải Chíp Nhỏ há miệng, không biết phải trả lời thế nào. "Bạn trai cũ" này là cô tự hư cấu, nhưng cô lại không muốn bị anh châm chọc, ngẫm nghĩ một hồi, cô cười lạnh, "Tướng mạo xác thực giống, nhưng người ta đẹp trai hơn anh nhiều".
Ngô Văn có chút không vui, "Tôi không tin, có ảnh không?".
Cải Chíp Nhỏ quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, phong cảnh lướt qua nhanh chóng, "Không có, tôi xóa hết đi rồi".
Ngô Văn như cười như không, "Người đẹp trai như vậy sao có thể thích cô nhỉ?".
Bị người mình thích coi thường hết lần này đến lần khác, Cải Chíp Nhỏ vừa tủi thân vừa buồn bả vừa tự ti. Cô tức giận thở phì phì, huyệt thái dương giật giật, phản bác, "Tôi vừa dịu dàng vừa xinh đẹp vừa nghe lời vừa am hiểu lòng người, quan trọng nhất là kỹ thuật phòng the của chị đây giỏi vô cùng, được chưa?".
Nói những lời này, chiếc xe bỗng phanh gấp. Cải Chíp Nhỏ không phản ứng kịp, cơ thể lao về phía trước, đập vào ghế ngồi phía trên. Cô ôm đầu, giận dữ nói, "Anh làm gì vậy hả?"".
Giờ phút này, khuôn mặt Ngô Văn như mây đen u ám. Anh không quan tâm nơi này có được phép dừng xe hay không, phanh luôn lại. Anh phát hiện ra khả năng kiềm chế của bản thân quá thấp, chỉ sợ trong lúc tức giận sẽ lái xe như bay. Đây là khu dân cư đông đúc, lại đúng giờ cao điểm.
Anh quay đầu nhìn cô, sắc mặt u ám, ánh mắt bức người, "Đàn bà con gái sao lại nói chuyện như thế hả? Cô có phải là phụ nữ hay không vậy?".
Cải Chíp Nhỏ xoa trán hỏi lại, "Tôi nói sai chỗ nào?".
"Cô... đàn bà con gái... nói cái gì mà kỹ thuật phòng the...", Ngô Văn nói tới đây cũng hơi mất tự nhiên, vội nhìn đi chỗ khác.
Cải Chíp Nhỏ đã không còn bận tâm đến lý trí, trả lời mỉa mai, "Tổng giám đốc Ngô, anh kiêng kỵ mấy từ này như vậy, có phải anh yếu sinh lý không thế?".
"Cô... cô.. cô...", Ngô Văn sắp tức chết rồi, "Cô xuống xe cho tôi".
Xuống thì xuống! Cải Chíp Nhỏ đẩy cửa xe, chủ động xuống xe trước, sau đó khom lưng bê thùng Mao Đài trên ghế ngồi. Trước khi họ cãi nhau, thùng Mao Đài này đã thuộc về cô, cô mang theo vật phẩm thuộc về mình là lẽ dĩ nhiên.
Một thùng rượu Mao Đài nhẹ hơn thùng tôm nõn nhiều, mặc dù khá vất vả nhưng Cải Chíp Nhỏ vẫn có thể bê được. Cô ôm thùng, nhấc chân đạp vào cửa xe. Cánh cửa sạch bong của chiếc xe có thêm dấu chân mờ.
Bên ngoài tài xế thi nhau bấm còi inh ỏi, nhao nhao giơ ngón giữa ra ngoài cửa xe, từng trận mắng chửi ập tới. Đã có cảnh sát giao thông bước về phía này.
Ngô Văn không quan tâm đến những điều này. Anh xuống xe, sải chân về phía trước chặn Cải Chíp Nhỏ, "Sao cô đột nhiên lại có khí phách như vậy hả? Bảo cô xuống xe là cô xuống xe? Cô giả vờ giả vịt cái gì thế?".
"Tránh ra!".
Ngô Văn không tránh. Nhưng nơi này không phải là nơi nói chuyện, mười tám đời tổ tông nhà anh đã bị hỏi han hết lượt rồi. Anh sốt sắng, ra sức ghì lấy eo Cải Chíp Nhỏ, bế cô lên. Cải Chíp Nhỏ còn đang ôm một thùng rượu, không tiện vùng vẫy, chỉ có thể cố gắng đạp chân, "Anh bị thần kinh hả, thả tôi xuống".
Tài xế phía sau thấy vậy không chửi đổng nữa mà chuyển sang vỗ tay cổ vũ, còn có người huýt sáo, một nhóm người vây lại xem trò vui không chê bai chuyện rắc rối.
Cảnh sát giao thông đã bước tới, anh ta vỗ vào xe của Ngô Văn, sau đó nói, "Hai anh chị có thể đổi nơi khác lãng mạn hơn để cãi nhau không? Đừng đỗ xe ở đây nữa".
Ngô Văn nhìn thấy cảnh sát giao thông, cười vui vẻ nói, "Đồng chí cảnh sát, cảm phiền đồng chí mở cửa xe giúp tôi với".
Cảnh sát giao thông giúp anh mở cửa xe, Ngô Văn quăng Cải Chíp Nhỏ vào trong rồi nhanh chóng khóa cửa xe lại. Ký biên bản, nộp phạt xong, Ngô Văn quay trở lại xe.
Anh lái xe, không buồn ngoảnh lại, nói, "Được rồi, tôi phục rồi được chưa? Cô có thể nói cho tôi biết tại sao cô lại nổi cáu như vậy không? Tôi vô cùng tò mò đấy".
Cải Chíp Nhỏ hỏi lại, "Chẳng phải là anh cũng nổi đóa lên đấy sao?".
"Giống nhau sao? Bất cứ người đàn ông nào bị nghi ngờ về năng lực trong lĩnh vực ấy đều sẽ nổi cái, cô hiểu không?"
"Bất cứ người phụ nữ nào bị hạ thấp vẻ đẹp cũng sẽ nổi cáu, anh hiểu không?"
Ngô Văn cười, "Tôi phát hiện cô tức giận là năng lực chiến đấu tăng lên rất nhiều, cứ như là từ trái bom nhỏ tiến hóa thành bom nguyên tử vậy".
Cải Chíp Nhỏ trừng mắt, "Qúa khen".
Ngô Văn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, "Không ngờ vừa rồi cô nổi giận là vì tôi chê cô không xinh đẹp? Được rồi, được rời, được rồi, cô xinh lắm, xinh vô cùng, mỹ nữ số một trên thế gian này, được chưa?".
"Không phải", Cải Chíp Nhỏ lắc đầu, "Chỉ là do tâm trạng tôi không được tốt".
Thực ra, đứng trên lập trường của Ngô Văn, anh đâu có làm gì sai, chẳng qua chỉ độc mồm độc miệng chút thôi. Người sai là cô. Cô không nên thích anh, không nên si mê anh, không nên lưu luyến mãi không quên, quả thực là rất không nên. Ngô Văn nhìn thấy ánh mắt ảm đạm của Cải Chíp Nhỏ qua gương chiếu hậu, không hiểu sao anh cũng có chút buồn bã theo cô. Anh hỏi, "Rốt cuộc là sao vậy? Có ai bắt nạt cô sao? Nói ra xem nào, dám bắt nạt trợ lý văn phòng của tôi, khác nào vả vào mặt tôi?".
Cải Chíp Nhỏ lắc đầu, thở dài thườn thượt.
Giúp người phải giúp đến cùng, đã thương thì thương cho trót, lúc Ngô Văn đưa Cải Chíp Nhỏ tới dưới lầu, anh đích thân giúp cô bê thùng rượu lên. Cha mẹ Cải Chíp Nhỏ nhìn thấy hôm nay lại có anh chàng đẹ trai giúp con gái mình chuyển đồ về, hơn nữa, người hôm nay còn phong độ phi phàm hơn người hôm qua. Hai ông bà này chỉ coi vị này và vị ngày hôm qua là đồng nghiệp đã giúp đỡ con gái, nên lịch sự cảm ơn chàng thanh niên tên Ngô Văn này, còn mời anh ở lại dùng cơm.
Nghe con gái nói rượu hôm nay là do sếp tặng, mẹ Cải Chíp Nhỏ nói, "Sếp các con sao cứ tặng đồ cho con hoài vậy? Có phải là thích con rồi không?".
Cải Chíp Nhỏ đỏ mặt, "Sao có thể chứ ạ".
Mẹ của Cải Chíp Nhỏ gật đầu, "Mẹ cũng cảm thấy không thể".
Cải Chíp Nhỏ không có lời nào để nói. Nhưng dù sao thì hôm nay sự tự tin của cô đã bị Ngô Văn đả kích đến tan thành tro bụi rồi, giờ cô không thấy buồn rầu khi phải chịu lần đả kích thứ hai này nữa.
Ngô Văn nghe thấy mẹ Cải Chíp Nhỏ nói như vậy, không nhịn được bật cười. Anh liếc nhìn Cải Chíp Nhỏ, ánh mắt vô tội, ý tứ vô cùng rõ ràng: Cô xem đi, tôi chỉ đang phản ánh thực tế một cách khách quan thôi, thế mà cô đã nổi đóa lên với tôi rồi.
Cha Cải Chíp Nhỏ là người có mắt nhìn, biết thùng rượu kia vô cùng quý giá, ông nói, "Sếp các con khách sáo quá, tặng nhiều đồ thế này, khi nào phải gặp mặt cảm ơn sếp con mới được".
Ngô Văn cười nói, ""Không cần đâu ạ".
Hai người già cảm thấy khó hiểu. Cải Chíp Nhỏ giải thích, "Con quên không giới thiệu, vị này là sếp của chúng con".
Ngô Văn nghênh đón ánh mắt kinh ngạc của họ, ung dung nở nụ cười, "Cháu chào hai bác ạ".
Hai người già phản ứng trở lại, nhìn nhau, mẹ Cải Chíp Nhỏ cười nói, "Thì ra cháu chính là sếp của Vy Vy hả? Không ngờ lại trẻ thế này, đúng là tuổi trẻ tài cao. Nào, ngồi xuống đi, đừng khách sáo, Vy Vy nhà chúng ta ở công ty may nhờ có sự chiếu cố và khoan dung của cháu, thật không biết phải cảm ơn cháu thế nào. Hôm nay ở lại dùng cơm nhé, bác đi làm thêm mấy món nữa.
Cha Cải Chíp Nhỏ cũng gật đầu đồng tình.
Thịnh tình không thể từ chối, Ngô Văn đã ở lại ăn cơm tối. Những món mẹ Cải Chíp Nhỏ làm đều là món ăn gia đình, tay nghề nấu nướng không tồi. Ngô Văn đã ăn từ canteen cho đến nhà hàng năm sao, anh không hề kén ăn. Hầu như anh chưa từng được ăn món ăn gia đình do mẹ mình làm, ăn những món do mẹ Cải Chíp Nhỏ làm, lòng anh thầm thở dài: Đúng là mẹ người ta.
Cha Cải Chíp Nhỏ vốn muốn uống một chén với Ngô Văn, nhưng nghe nói lát nữa anh còn phải lái xe nên đành thôi. Chàng thanh niên này cử chỉ đúng mực, lễ độ lại khéo ăn nói, hơn nữa có vẻ rất thích ăn món mẹ Cải Chíp Nhỏ làm... Tóm lại tất cả đều khiến người ta vô cùng vừa mắt.
Hai vợ chồng liền có chút tâm tư.
Dùng cơm tối xong, Ngô Văn không tiện ở lại lâu, lúc Cải Chíp Nhỏ tiễn anh xuống dưới lầu, anh bèn xoa đầu cô, "Còn giận hả?".
Cải Chíp Nhỏ chắp tay sau lưng, mũi chân phải khẽ di xuống đất, cúi đầu trả lời, "Đâu có".
"Được rồi, cô quay về đi. Nói thật, cả công ty cô là người duy nhất dám nổi nóng với tôi đấy. Cô cũng ỷ vào tôi hào phóng, khoan dung, không so đo tính toán với cô quá."
"Xin lỗi."
"Tôi không cần cô xin lỗi, quay về đi."
Sau khi Cải Chíp Nhỏ về đến nhà, cha mẹ kéo cô đến sofa tra hỏi một lượt. Họ không hiểu về công việc của con gái mình lắm, đương nhiên càng không biết về sếp của cô. Nhưng hôm nay nhìn thấy Ngô Văn, họ khó tránh khỏi việc lo lắng cho chung thân đại sự của con gái mình. Thực ra, hai người cũng có chút lòng tn, mấy năm trước giải tỏa căn nhà cũ, họ được cấp cho một căn nhà mới, khu đất không tồi, có thể làm của hồi môn cho con gái yêu. Nếu chỉ xét về mặt kinh tế, con gái họ có thể xứng với vị sếp nhỏ bình thường. Họ lại hỏi Cải Chíp Nhỏ về gia thế của Ngô Văn.
Đương nhiên là Cải Chíp Nhỏ hiểu giá trị của mình ở công ty nên cô nói ra một con số.
Sau khi nghe xong con số này, cha mẹ cô lập tức trầm lặng. Gia thế của hai người chênh lệch quá xa, không môn đăng hộ đối, tuyệt đối không tương xứng.
Cải Chíp Nhỏ hiểu tâm ý của cha mẹ mình, dù sao thì cứ nói thật ra cho họ thấy nhẹ nhõm hơn, không cần phải lo lắng về chuyện này mãi. Cải Chíp Nhỏ hiện tại có chút hoài nghi rốt cuộc mình có thật lòng thích Ngô Văn không, hay chỉ là sự cố chấp của thời thanh xuân. Cân nhắc đến chuyện mình u mê không chịu tỉnh ngộ, cô càng ngày càng nghiêng về vế sau hơn. Mà nếu thật sự chỉ là một kiểu chấp niệm hư vô, vậy cô hà tất phải kiên trì mãi? Đầu óc cô không thông minh, suy nghĩ chuyện này phải cần nhiều thời gian hơn người bình thường mới có thể sáng tỏ được. Mãi đến trước khi đi ngủ, Cải Chíp Nhỏ vẫn không làm rõ được chuyện này, điều may mắn duy nhất là bản thân cô tự lượng sức mình, không mơ ước viển vông.
Trước khi đi ngủ, cô lướt mạng một vòng. Trên Wechat, cô nhận được rất nhiều lượt thích, mở ra xem, đều đến từ một người.
Ngô Văn nhấn "like" toàn bộ ảnh tự sướng mà cô đăng trên Wechat.
Nhưng một khi đã thích ứng với tiếng ồn ào của một người, khi người ta bỗng dưng im lặng, sẽ khiến con người thấy không yên tâm lắm. Ngô Văn vừa lái xe, vừa nhìn Cải Chíp Nhỏ qua gương chiếu hậu. Cô cúi đầu, như thể Cải Chíp Nhỏ vừa tươi vừa non bỗng biến thành lá cải mất quá nhiều nước. Anh cười, dịu giọng, "Tôi nói này, cô có cần đến nông nỗi ấy không? Không chịu được kiểu đùa như vậy sao?".
Giọng điệu của Cải Chíp Nhỏ cứng rắn, "Tổng giám đốc Ngô, xin anh lần sau đừng đùa tôi như vậy nữa. Dù gì tôi cũng là con gái, nam nữ thụ thụ bất thân".
Ngô Văn hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc như vậy của kẻ thần kinh, anh lại nổi ác ý muốn trêu chọc cô, "Ô, làm như cô chưa từng vô lễ với tôi vậy?".
Cải Chíp Nhỏ thở phì phì, "Tôi nhận nhầm người, lẽ nào anh cũng nhận nhầm người sao?", cô lên giọng, giọng điệu có mang theo ý chất vấn.
Cô kiêu căng như vậy, không ngờ anh không trả đũa lại, mà chỉ im lặng một lát rồi hỏi, ""Tôi giống bạn trai cũ của cô thật sao?".
Cải Chíp Nhỏ há miệng, không biết phải trả lời thế nào. "Bạn trai cũ" này là cô tự hư cấu, nhưng cô lại không muốn bị anh châm chọc, ngẫm nghĩ một hồi, cô cười lạnh, "Tướng mạo xác thực giống, nhưng người ta đẹp trai hơn anh nhiều".
Ngô Văn có chút không vui, "Tôi không tin, có ảnh không?".
Cải Chíp Nhỏ quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, phong cảnh lướt qua nhanh chóng, "Không có, tôi xóa hết đi rồi".
Ngô Văn như cười như không, "Người đẹp trai như vậy sao có thể thích cô nhỉ?".
Bị người mình thích coi thường hết lần này đến lần khác, Cải Chíp Nhỏ vừa tủi thân vừa buồn bả vừa tự ti. Cô tức giận thở phì phì, huyệt thái dương giật giật, phản bác, "Tôi vừa dịu dàng vừa xinh đẹp vừa nghe lời vừa am hiểu lòng người, quan trọng nhất là kỹ thuật phòng the của chị đây giỏi vô cùng, được chưa?".
Nói những lời này, chiếc xe bỗng phanh gấp. Cải Chíp Nhỏ không phản ứng kịp, cơ thể lao về phía trước, đập vào ghế ngồi phía trên. Cô ôm đầu, giận dữ nói, "Anh làm gì vậy hả?"".
Giờ phút này, khuôn mặt Ngô Văn như mây đen u ám. Anh không quan tâm nơi này có được phép dừng xe hay không, phanh luôn lại. Anh phát hiện ra khả năng kiềm chế của bản thân quá thấp, chỉ sợ trong lúc tức giận sẽ lái xe như bay. Đây là khu dân cư đông đúc, lại đúng giờ cao điểm.
Anh quay đầu nhìn cô, sắc mặt u ám, ánh mắt bức người, "Đàn bà con gái sao lại nói chuyện như thế hả? Cô có phải là phụ nữ hay không vậy?".
Cải Chíp Nhỏ xoa trán hỏi lại, "Tôi nói sai chỗ nào?".
"Cô... đàn bà con gái... nói cái gì mà kỹ thuật phòng the...", Ngô Văn nói tới đây cũng hơi mất tự nhiên, vội nhìn đi chỗ khác.
Cải Chíp Nhỏ đã không còn bận tâm đến lý trí, trả lời mỉa mai, "Tổng giám đốc Ngô, anh kiêng kỵ mấy từ này như vậy, có phải anh yếu sinh lý không thế?".
"Cô... cô.. cô...", Ngô Văn sắp tức chết rồi, "Cô xuống xe cho tôi".
Xuống thì xuống! Cải Chíp Nhỏ đẩy cửa xe, chủ động xuống xe trước, sau đó khom lưng bê thùng Mao Đài trên ghế ngồi. Trước khi họ cãi nhau, thùng Mao Đài này đã thuộc về cô, cô mang theo vật phẩm thuộc về mình là lẽ dĩ nhiên.
Một thùng rượu Mao Đài nhẹ hơn thùng tôm nõn nhiều, mặc dù khá vất vả nhưng Cải Chíp Nhỏ vẫn có thể bê được. Cô ôm thùng, nhấc chân đạp vào cửa xe. Cánh cửa sạch bong của chiếc xe có thêm dấu chân mờ.
Bên ngoài tài xế thi nhau bấm còi inh ỏi, nhao nhao giơ ngón giữa ra ngoài cửa xe, từng trận mắng chửi ập tới. Đã có cảnh sát giao thông bước về phía này.
Ngô Văn không quan tâm đến những điều này. Anh xuống xe, sải chân về phía trước chặn Cải Chíp Nhỏ, "Sao cô đột nhiên lại có khí phách như vậy hả? Bảo cô xuống xe là cô xuống xe? Cô giả vờ giả vịt cái gì thế?".
"Tránh ra!".
Ngô Văn không tránh. Nhưng nơi này không phải là nơi nói chuyện, mười tám đời tổ tông nhà anh đã bị hỏi han hết lượt rồi. Anh sốt sắng, ra sức ghì lấy eo Cải Chíp Nhỏ, bế cô lên. Cải Chíp Nhỏ còn đang ôm một thùng rượu, không tiện vùng vẫy, chỉ có thể cố gắng đạp chân, "Anh bị thần kinh hả, thả tôi xuống".
Tài xế phía sau thấy vậy không chửi đổng nữa mà chuyển sang vỗ tay cổ vũ, còn có người huýt sáo, một nhóm người vây lại xem trò vui không chê bai chuyện rắc rối.
Cảnh sát giao thông đã bước tới, anh ta vỗ vào xe của Ngô Văn, sau đó nói, "Hai anh chị có thể đổi nơi khác lãng mạn hơn để cãi nhau không? Đừng đỗ xe ở đây nữa".
Ngô Văn nhìn thấy cảnh sát giao thông, cười vui vẻ nói, "Đồng chí cảnh sát, cảm phiền đồng chí mở cửa xe giúp tôi với".
Cảnh sát giao thông giúp anh mở cửa xe, Ngô Văn quăng Cải Chíp Nhỏ vào trong rồi nhanh chóng khóa cửa xe lại. Ký biên bản, nộp phạt xong, Ngô Văn quay trở lại xe.
Anh lái xe, không buồn ngoảnh lại, nói, "Được rồi, tôi phục rồi được chưa? Cô có thể nói cho tôi biết tại sao cô lại nổi cáu như vậy không? Tôi vô cùng tò mò đấy".
Cải Chíp Nhỏ hỏi lại, "Chẳng phải là anh cũng nổi đóa lên đấy sao?".
"Giống nhau sao? Bất cứ người đàn ông nào bị nghi ngờ về năng lực trong lĩnh vực ấy đều sẽ nổi cái, cô hiểu không?"
"Bất cứ người phụ nữ nào bị hạ thấp vẻ đẹp cũng sẽ nổi cáu, anh hiểu không?"
Ngô Văn cười, "Tôi phát hiện cô tức giận là năng lực chiến đấu tăng lên rất nhiều, cứ như là từ trái bom nhỏ tiến hóa thành bom nguyên tử vậy".
Cải Chíp Nhỏ trừng mắt, "Qúa khen".
Ngô Văn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, "Không ngờ vừa rồi cô nổi giận là vì tôi chê cô không xinh đẹp? Được rồi, được rời, được rồi, cô xinh lắm, xinh vô cùng, mỹ nữ số một trên thế gian này, được chưa?".
"Không phải", Cải Chíp Nhỏ lắc đầu, "Chỉ là do tâm trạng tôi không được tốt".
Thực ra, đứng trên lập trường của Ngô Văn, anh đâu có làm gì sai, chẳng qua chỉ độc mồm độc miệng chút thôi. Người sai là cô. Cô không nên thích anh, không nên si mê anh, không nên lưu luyến mãi không quên, quả thực là rất không nên. Ngô Văn nhìn thấy ánh mắt ảm đạm của Cải Chíp Nhỏ qua gương chiếu hậu, không hiểu sao anh cũng có chút buồn bã theo cô. Anh hỏi, "Rốt cuộc là sao vậy? Có ai bắt nạt cô sao? Nói ra xem nào, dám bắt nạt trợ lý văn phòng của tôi, khác nào vả vào mặt tôi?".
Cải Chíp Nhỏ lắc đầu, thở dài thườn thượt.
Giúp người phải giúp đến cùng, đã thương thì thương cho trót, lúc Ngô Văn đưa Cải Chíp Nhỏ tới dưới lầu, anh đích thân giúp cô bê thùng rượu lên. Cha mẹ Cải Chíp Nhỏ nhìn thấy hôm nay lại có anh chàng đẹ trai giúp con gái mình chuyển đồ về, hơn nữa, người hôm nay còn phong độ phi phàm hơn người hôm qua. Hai ông bà này chỉ coi vị này và vị ngày hôm qua là đồng nghiệp đã giúp đỡ con gái, nên lịch sự cảm ơn chàng thanh niên tên Ngô Văn này, còn mời anh ở lại dùng cơm.
Nghe con gái nói rượu hôm nay là do sếp tặng, mẹ Cải Chíp Nhỏ nói, "Sếp các con sao cứ tặng đồ cho con hoài vậy? Có phải là thích con rồi không?".
Cải Chíp Nhỏ đỏ mặt, "Sao có thể chứ ạ".
Mẹ của Cải Chíp Nhỏ gật đầu, "Mẹ cũng cảm thấy không thể".
Cải Chíp Nhỏ không có lời nào để nói. Nhưng dù sao thì hôm nay sự tự tin của cô đã bị Ngô Văn đả kích đến tan thành tro bụi rồi, giờ cô không thấy buồn rầu khi phải chịu lần đả kích thứ hai này nữa.
Ngô Văn nghe thấy mẹ Cải Chíp Nhỏ nói như vậy, không nhịn được bật cười. Anh liếc nhìn Cải Chíp Nhỏ, ánh mắt vô tội, ý tứ vô cùng rõ ràng: Cô xem đi, tôi chỉ đang phản ánh thực tế một cách khách quan thôi, thế mà cô đã nổi đóa lên với tôi rồi.
Cha Cải Chíp Nhỏ là người có mắt nhìn, biết thùng rượu kia vô cùng quý giá, ông nói, "Sếp các con khách sáo quá, tặng nhiều đồ thế này, khi nào phải gặp mặt cảm ơn sếp con mới được".
Ngô Văn cười nói, ""Không cần đâu ạ".
Hai người già cảm thấy khó hiểu. Cải Chíp Nhỏ giải thích, "Con quên không giới thiệu, vị này là sếp của chúng con".
Ngô Văn nghênh đón ánh mắt kinh ngạc của họ, ung dung nở nụ cười, "Cháu chào hai bác ạ".
Hai người già phản ứng trở lại, nhìn nhau, mẹ Cải Chíp Nhỏ cười nói, "Thì ra cháu chính là sếp của Vy Vy hả? Không ngờ lại trẻ thế này, đúng là tuổi trẻ tài cao. Nào, ngồi xuống đi, đừng khách sáo, Vy Vy nhà chúng ta ở công ty may nhờ có sự chiếu cố và khoan dung của cháu, thật không biết phải cảm ơn cháu thế nào. Hôm nay ở lại dùng cơm nhé, bác đi làm thêm mấy món nữa.
Cha Cải Chíp Nhỏ cũng gật đầu đồng tình.
Thịnh tình không thể từ chối, Ngô Văn đã ở lại ăn cơm tối. Những món mẹ Cải Chíp Nhỏ làm đều là món ăn gia đình, tay nghề nấu nướng không tồi. Ngô Văn đã ăn từ canteen cho đến nhà hàng năm sao, anh không hề kén ăn. Hầu như anh chưa từng được ăn món ăn gia đình do mẹ mình làm, ăn những món do mẹ Cải Chíp Nhỏ làm, lòng anh thầm thở dài: Đúng là mẹ người ta.
Cha Cải Chíp Nhỏ vốn muốn uống một chén với Ngô Văn, nhưng nghe nói lát nữa anh còn phải lái xe nên đành thôi. Chàng thanh niên này cử chỉ đúng mực, lễ độ lại khéo ăn nói, hơn nữa có vẻ rất thích ăn món mẹ Cải Chíp Nhỏ làm... Tóm lại tất cả đều khiến người ta vô cùng vừa mắt.
Hai vợ chồng liền có chút tâm tư.
Dùng cơm tối xong, Ngô Văn không tiện ở lại lâu, lúc Cải Chíp Nhỏ tiễn anh xuống dưới lầu, anh bèn xoa đầu cô, "Còn giận hả?".
Cải Chíp Nhỏ chắp tay sau lưng, mũi chân phải khẽ di xuống đất, cúi đầu trả lời, "Đâu có".
"Được rồi, cô quay về đi. Nói thật, cả công ty cô là người duy nhất dám nổi nóng với tôi đấy. Cô cũng ỷ vào tôi hào phóng, khoan dung, không so đo tính toán với cô quá."
"Xin lỗi."
"Tôi không cần cô xin lỗi, quay về đi."
Sau khi Cải Chíp Nhỏ về đến nhà, cha mẹ kéo cô đến sofa tra hỏi một lượt. Họ không hiểu về công việc của con gái mình lắm, đương nhiên càng không biết về sếp của cô. Nhưng hôm nay nhìn thấy Ngô Văn, họ khó tránh khỏi việc lo lắng cho chung thân đại sự của con gái mình. Thực ra, hai người cũng có chút lòng tn, mấy năm trước giải tỏa căn nhà cũ, họ được cấp cho một căn nhà mới, khu đất không tồi, có thể làm của hồi môn cho con gái yêu. Nếu chỉ xét về mặt kinh tế, con gái họ có thể xứng với vị sếp nhỏ bình thường. Họ lại hỏi Cải Chíp Nhỏ về gia thế của Ngô Văn.
Đương nhiên là Cải Chíp Nhỏ hiểu giá trị của mình ở công ty nên cô nói ra một con số.
Sau khi nghe xong con số này, cha mẹ cô lập tức trầm lặng. Gia thế của hai người chênh lệch quá xa, không môn đăng hộ đối, tuyệt đối không tương xứng.
Cải Chíp Nhỏ hiểu tâm ý của cha mẹ mình, dù sao thì cứ nói thật ra cho họ thấy nhẹ nhõm hơn, không cần phải lo lắng về chuyện này mãi. Cải Chíp Nhỏ hiện tại có chút hoài nghi rốt cuộc mình có thật lòng thích Ngô Văn không, hay chỉ là sự cố chấp của thời thanh xuân. Cân nhắc đến chuyện mình u mê không chịu tỉnh ngộ, cô càng ngày càng nghiêng về vế sau hơn. Mà nếu thật sự chỉ là một kiểu chấp niệm hư vô, vậy cô hà tất phải kiên trì mãi? Đầu óc cô không thông minh, suy nghĩ chuyện này phải cần nhiều thời gian hơn người bình thường mới có thể sáng tỏ được. Mãi đến trước khi đi ngủ, Cải Chíp Nhỏ vẫn không làm rõ được chuyện này, điều may mắn duy nhất là bản thân cô tự lượng sức mình, không mơ ước viển vông.
Trước khi đi ngủ, cô lướt mạng một vòng. Trên Wechat, cô nhận được rất nhiều lượt thích, mở ra xem, đều đến từ một người.
Ngô Văn nhấn "like" toàn bộ ảnh tự sướng mà cô đăng trên Wechat.
Danh sách chương