Nhưng mà ngươi sắp mưu phản a, ta sao dám ở lại chỗ của ngươi nữa. Ngươi đừng nói với ta mấy lời kỳ quái nữa, ta phải bảo vệ mạng nhỏ, sẽ không bị kim tiền và mĩ sắc dụ hoặc đâu.
“Tử Trúc, ngươi không tin bổn vương sao?” Tam vương gia có chút gấp gáp, kéo tay Lăng Ngạo, Lăng Ngạo hầu như không suy nghĩ gì kịp đã rút tay ra, không để tam vương gia kéo.
Ta tin ngươi? Ta sao có thể tin ngươi? Lăng Ngạo ngẩng đầu, chân mày nhăn chặt, trong mắt có thần sắc tựa như thất vọng. Tam vương gia vừa thấy thần sắc này liền co về. Có lẽ y đã từng dùng thần sắc này nhìn hắn, hiện tại khiến hắn nhớ lại, tam vương gia mới cúi đầu, không nói nữa.
Xe ngựa đi thẳng tới ngoại ô mới dừng, Tô Tử Trúc theo xuống. Nhìn thấy một phế tích nhà dân thật lớn, tam vương gia đi trước, hạ nhân sớm đã mở cửa, cong lưng nghênh đón bọn họ.
Người bên trong thấy tam vương gia thân lâm, quỳ đầy cả viện, chỉ là không ai mở miệng. Lăng Ngạo đoán chừng bọn họ nếu không phải toàn bộ bị câm, thì chính là bị cấm mở miệng.
Đi thẳng vào trong, vòng qua một tiểu viện đơn độc, tam vương gia dừng lại bên ngoài một cửa gỗ cũ nát. “Quỷ Phủ (người rèn đồ) này tính khí không tốt, nhưng làm dao cụ, thì tài năng của hắn là tốt nhất. Lát nữa bất kể hắn nói gì, ngươi cùng đừng quan tâm.”
Tam vương gia lại đặc biệt nhắc nhở y không cần nhiều lời, Lăng Ngạo tuy không hiểu, nhưng cũng gật đầu. Hai người tiến vào, trong phòng trống không, chỉ có một lò lửa đỏ rực, xung quanh đặt mấy cái búa, thùng nước to to nhỏ nhỏ. Chất liệu thiết thì chất một đống.
“Quỷ Phủ, đao cụ bổn vương muốn ngươi đã làm xong chưa?” Tam vương gia hình như đã quen với tình cảnh này, hắn vừa mở miệng, thì có một người đi từ trong hắc môn ra. Lăng Ngạo lần đầu nhìn thấy người này thật sự bị dọa, gương mặt người này bị thương nghiêm trọng. Chắc là lợi khí rạch thương, cả gương mặt không có một chỗ lành lặn, giăng đầy những vết sẹo dữ tợn.
“Vương gia, đây là tân sủng của ngài sao? Bộ dáng không tồi, lấy chút máu cho lão phu làm thuốc dẫn.” Quỷ Phủ vừa mở miệng đã khiến lông tơ sau lưng Lăng Ngạo dựng hết cả lên, giống như tiếng gầm thét từ địa ngục, khiến người ta rợn tóc gáy, Lăng Ngạo không tự chủ được rùng mình một cái. Quỷ Phủ nhìn y, mục quang đó âm hàn quái dị, Lăng Ngạo chỉ cảm thấy lưng mình từng trận tê dại, hàn ý xông thẳng lên gáy.
“Tiểu tử, cắt cho lão phu một chén máu.” Quỷ Phủ cũng không đợi tam vương gia mở miệng, lấy từ trong ngực ra một cái chén bằng bạc sáng choang.
Lăng Ngạo nhăn mày, người này đích thật thú vị. Tuy làm người ta sợ hãi, nhưng trước mắt thấy hắn không có ác ý, chẳng qua là một chén máu mà thôi, cho hắn cũng không ngại.
Lăng Ngạo lấy thanh chủi thủ hai lưỡi tam vương gia đã mua cho y ra, cắt vào cổ tay trái của mình. Máu như sợi châu đứt dây, chảy ào vào trong chén của Quỷ Phủ.
Tam vương gia cực kỳ đau lòng, nhìn máu trong chén đã sắp đầy, liền đi tới điểm huyệt cho Lăng Ngạo, lấy dược phấn tùy thân bôi lên, rồi dùng khăn băng lại. Sắc mặt tam vương gia rõ ràng không mấy dễ nhìn, vì y không thỉnh cầu hắn, đã tự chủ trương cắt máu của mình sao? Huyết dịch trong thân thể người nếu lựa lúc thích hợp lấy ra một chút kỳ thật là chuyện tốt, có thể khiến độ đặc sệt trong máu giảm đi, cũng sẽ tăng nhanh tốc độ tuần hoàn huyết dịch, xúc tiến sự thay cũ đổi mới của thân thể. Chỉ lấy một chút thì không sao cả. Đương nhiên, đây là chuyện tam vương gia không thông hiểu.
“Tiểu tử, đây là thứ ngươi muốn, là dùng máu của ta làm thuốc dẫn.” Quỷ Phủ nói xong rút từ tay áo ra một hộp gỗ giao cho Lăng Ngạo.
Lăng Ngạo nhận lấy mở ra, bên trong là dao phẫu thuật thân thiết sáng lấp lánh được xếp thẳng tắp, cầm thử một cây trong tay, cảm giác xưa lập tức trở lại.
Thử cầm từng cái, sau đó lại muốn thử trình độ sắc bén của nó trên tay mình, liền bị tam vương gia cản lại. “Ngươi nếu muốn thử, thì thử với ta, đừng tổn thương mình nữa.”
Thâm tình như thế, thân thiết như thế. Lăng Ngạo rút tay về, giơ ra trước ánh mặt trời soi soi, chất lượng này thật sự là không thể bắt bẻ, trình độ của người này có thể coi là đỉnh cao rồi. “Đa tạ.” Lăng Ngạo cất dao về, đây là bộ dao phẫu thuật ngoại khoa sử dụng.
“Không cần khách khí.” Quỷ Phủ đổ máu của Lăng Ngạo vào trong một bình chứa, rồi đổ thêm thứ bột phấn không biết là gì vào rồi trộn lên, sau đó tiến vào trạng thái xuất thần.
Tam vương gia và Lăng Ngạo lui ra, Lăng Ngạo tâm tình không tồi. Có bộ dao này, y còn phải tìm đất dụng võ nữa. Y là một bác sĩ, bác sĩ chỉ có thể khi trị bệnh cho bệnh nhân mới gọi là làm bác sĩ. Y suy nghĩ rất lâu, chỉ có nơi đánh trận mới có đất cho y dụng võ.
Đao kiếm không có mắt, nhưng y có thể trị bệnh cho những thương binh. Làm một quân y, chắc sẽ không kém lắm. Cho dù không thể sống trong nhung lụa, nhưng cũng có thể đủ ăn đủ mặt. Chỉ cần không có ai luôn muốn kéo y lên giường, thì chính là một sự phát triển tốt.
Suy nghĩ về đường đi sau này, bất giác bên môi hiện lên nét cười. Tam vương gia nhìn đến ngây ra. “Tử Trúc, ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Vui đến thế, nói ra chia sẻ với bổn vương một chút đi.”
Lăng Ngạo thu lại ý cười, nói ra ngươi còn có thể để ta đi?
“Tử Trúc, ngươi không tin bổn vương sao?” Tam vương gia có chút gấp gáp, kéo tay Lăng Ngạo, Lăng Ngạo hầu như không suy nghĩ gì kịp đã rút tay ra, không để tam vương gia kéo.
Ta tin ngươi? Ta sao có thể tin ngươi? Lăng Ngạo ngẩng đầu, chân mày nhăn chặt, trong mắt có thần sắc tựa như thất vọng. Tam vương gia vừa thấy thần sắc này liền co về. Có lẽ y đã từng dùng thần sắc này nhìn hắn, hiện tại khiến hắn nhớ lại, tam vương gia mới cúi đầu, không nói nữa.
Xe ngựa đi thẳng tới ngoại ô mới dừng, Tô Tử Trúc theo xuống. Nhìn thấy một phế tích nhà dân thật lớn, tam vương gia đi trước, hạ nhân sớm đã mở cửa, cong lưng nghênh đón bọn họ.
Người bên trong thấy tam vương gia thân lâm, quỳ đầy cả viện, chỉ là không ai mở miệng. Lăng Ngạo đoán chừng bọn họ nếu không phải toàn bộ bị câm, thì chính là bị cấm mở miệng.
Đi thẳng vào trong, vòng qua một tiểu viện đơn độc, tam vương gia dừng lại bên ngoài một cửa gỗ cũ nát. “Quỷ Phủ (người rèn đồ) này tính khí không tốt, nhưng làm dao cụ, thì tài năng của hắn là tốt nhất. Lát nữa bất kể hắn nói gì, ngươi cùng đừng quan tâm.”
Tam vương gia lại đặc biệt nhắc nhở y không cần nhiều lời, Lăng Ngạo tuy không hiểu, nhưng cũng gật đầu. Hai người tiến vào, trong phòng trống không, chỉ có một lò lửa đỏ rực, xung quanh đặt mấy cái búa, thùng nước to to nhỏ nhỏ. Chất liệu thiết thì chất một đống.
“Quỷ Phủ, đao cụ bổn vương muốn ngươi đã làm xong chưa?” Tam vương gia hình như đã quen với tình cảnh này, hắn vừa mở miệng, thì có một người đi từ trong hắc môn ra. Lăng Ngạo lần đầu nhìn thấy người này thật sự bị dọa, gương mặt người này bị thương nghiêm trọng. Chắc là lợi khí rạch thương, cả gương mặt không có một chỗ lành lặn, giăng đầy những vết sẹo dữ tợn.
“Vương gia, đây là tân sủng của ngài sao? Bộ dáng không tồi, lấy chút máu cho lão phu làm thuốc dẫn.” Quỷ Phủ vừa mở miệng đã khiến lông tơ sau lưng Lăng Ngạo dựng hết cả lên, giống như tiếng gầm thét từ địa ngục, khiến người ta rợn tóc gáy, Lăng Ngạo không tự chủ được rùng mình một cái. Quỷ Phủ nhìn y, mục quang đó âm hàn quái dị, Lăng Ngạo chỉ cảm thấy lưng mình từng trận tê dại, hàn ý xông thẳng lên gáy.
“Tiểu tử, cắt cho lão phu một chén máu.” Quỷ Phủ cũng không đợi tam vương gia mở miệng, lấy từ trong ngực ra một cái chén bằng bạc sáng choang.
Lăng Ngạo nhăn mày, người này đích thật thú vị. Tuy làm người ta sợ hãi, nhưng trước mắt thấy hắn không có ác ý, chẳng qua là một chén máu mà thôi, cho hắn cũng không ngại.
Lăng Ngạo lấy thanh chủi thủ hai lưỡi tam vương gia đã mua cho y ra, cắt vào cổ tay trái của mình. Máu như sợi châu đứt dây, chảy ào vào trong chén của Quỷ Phủ.
Tam vương gia cực kỳ đau lòng, nhìn máu trong chén đã sắp đầy, liền đi tới điểm huyệt cho Lăng Ngạo, lấy dược phấn tùy thân bôi lên, rồi dùng khăn băng lại. Sắc mặt tam vương gia rõ ràng không mấy dễ nhìn, vì y không thỉnh cầu hắn, đã tự chủ trương cắt máu của mình sao? Huyết dịch trong thân thể người nếu lựa lúc thích hợp lấy ra một chút kỳ thật là chuyện tốt, có thể khiến độ đặc sệt trong máu giảm đi, cũng sẽ tăng nhanh tốc độ tuần hoàn huyết dịch, xúc tiến sự thay cũ đổi mới của thân thể. Chỉ lấy một chút thì không sao cả. Đương nhiên, đây là chuyện tam vương gia không thông hiểu.
“Tiểu tử, đây là thứ ngươi muốn, là dùng máu của ta làm thuốc dẫn.” Quỷ Phủ nói xong rút từ tay áo ra một hộp gỗ giao cho Lăng Ngạo.
Lăng Ngạo nhận lấy mở ra, bên trong là dao phẫu thuật thân thiết sáng lấp lánh được xếp thẳng tắp, cầm thử một cây trong tay, cảm giác xưa lập tức trở lại.
Thử cầm từng cái, sau đó lại muốn thử trình độ sắc bén của nó trên tay mình, liền bị tam vương gia cản lại. “Ngươi nếu muốn thử, thì thử với ta, đừng tổn thương mình nữa.”
Thâm tình như thế, thân thiết như thế. Lăng Ngạo rút tay về, giơ ra trước ánh mặt trời soi soi, chất lượng này thật sự là không thể bắt bẻ, trình độ của người này có thể coi là đỉnh cao rồi. “Đa tạ.” Lăng Ngạo cất dao về, đây là bộ dao phẫu thuật ngoại khoa sử dụng.
“Không cần khách khí.” Quỷ Phủ đổ máu của Lăng Ngạo vào trong một bình chứa, rồi đổ thêm thứ bột phấn không biết là gì vào rồi trộn lên, sau đó tiến vào trạng thái xuất thần.
Tam vương gia và Lăng Ngạo lui ra, Lăng Ngạo tâm tình không tồi. Có bộ dao này, y còn phải tìm đất dụng võ nữa. Y là một bác sĩ, bác sĩ chỉ có thể khi trị bệnh cho bệnh nhân mới gọi là làm bác sĩ. Y suy nghĩ rất lâu, chỉ có nơi đánh trận mới có đất cho y dụng võ.
Đao kiếm không có mắt, nhưng y có thể trị bệnh cho những thương binh. Làm một quân y, chắc sẽ không kém lắm. Cho dù không thể sống trong nhung lụa, nhưng cũng có thể đủ ăn đủ mặt. Chỉ cần không có ai luôn muốn kéo y lên giường, thì chính là một sự phát triển tốt.
Suy nghĩ về đường đi sau này, bất giác bên môi hiện lên nét cười. Tam vương gia nhìn đến ngây ra. “Tử Trúc, ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Vui đến thế, nói ra chia sẻ với bổn vương một chút đi.”
Lăng Ngạo thu lại ý cười, nói ra ngươi còn có thể để ta đi?
Danh sách chương