Lăng Ngạo nộ khí xung thiên chạy ra ngoài, lao vào rừng cây, không được bao lâu liền bị Hiên Viên Cẩm giữa đường tha về trướng.
“Ngươi làm gì?” Lăng Ngạo không hảo khí gầm lên.
“Gió quá lớn, ngươi ở trong trướng đi, đợi gió nhỏ đi rồi hẵng ra ngoài.” Hiên Viên Cẩm vốn đang ở trong trướng, thấy Tô Dục lạnh mặt tiến vào, ném lại một câu: Ngươi trông y cho tốt! Rồi biến mất tiêu.
Hiên Viên Cẩm biết đối phương đang nói tới Tô Tử Trúc, gần đây y luôn ở trong trướng quá bực bội, nhưng mấy ngày nay thật sự rất lạnh. Thân thể đơn bạc yếu đuối không khoác nổi y, còn muốn chạy ra ngoài gió lớn, muốn đông thành cột băng sao. Quan trọng nhất là Tô Dục né y như né ôn dịch, vẻ mặt chán ghét. Hắn không thể để Tử Trúc bị người khác lạnh mặt, đây là chuyện tuyệt đối không cho phép.
“Gió lớn nhỏ không quan trọng, quan trọng là ta bị ghét bỏ rồi!” Lăng Ngạo tức phì phò gầm lên: “Tiểu tử đó thế nhưng ghét bỏ ta!”
“Chốc nữa ta sẽ thay ngươi thu thập hắn.” Hiên Viên Cẩm ấn y lên ghế, vuốt thuận lại tóc y: “Tuyết đổ lớn như vậy, không biết còn kéo dài bao lâu, đường đi trước mặt càng lúc càng khó đi. Khiến ngươi chịu khổ rồi.” Gần đây quá lạnh, lại vừa có tuyết vừa có gió lớn, ngay cả các hán tử tráng kiện cũng ăn không tiêu, huống hồ là người đơn bạc như y.
“Không cần né tránh vấn đề!” Lão tử còn đang tức giận, không có tâm tình tính toán mấy chuyện nhỏ như thời tiết tốt xấu, hành trình nhanh chậm gì đó! “Phải tìm hắn hỏi cho rõ, có dạng hạ nhân như thế sao? Lại dám ghét bỏ chủ tử?!”
Nói rồi chuẩn bị lao ra khỏi trướng, hành động này của Lăng Ngạo thật sự giống hệt tiểu hài, nhìn thế nào cũng không giống một nam nhân thành niên ba mươi tuổi, luôn thích kích động.
“Thật là không nghe lời!” Hiên Viên Cẩm kéo y về, sau đó hung hăng ấn ngã y lên giường.
“Hiên Viên Cẩm!”
“Nếu ngươi có tinh lực như thế, không bằng chúng ta làm chút chuyện khác đi.” Hiên Viên Cẩm kéo người muốn chạy thoát về, ấn chặt dưới thân.
“Ngươi buông ta ra!” Thân thể y mới tốt một chút, tên cầm thú này lại muốn tổn hại y, không nhân tính! “Lát nữa khi ngươi hô dễ chịu, cũng phải dùng khí lực lớn như vậy nga, nghe thấy nhất định rất tiêu hồn.” Tay của Hiên Viên Cẩm giải y phục của y với tốc độ thật nhanh, hai ba cái đã xong. Da thịt trần trụi lộ ra ngoài không khí băng lạnh, rùng mình một cái, lạnh tới mức nổi đầy da gà da vịt.
“Ta không ra ngoài nữa.” Trước mặt nam nhân này, chỉ có thể tỏ vẻ yếu đuối, mười lần có ba lần có thể thoát khỏi sự tàn hại của hắn. “Ngươi còn rất nhiều công văn phải xử lý, ta giúp ngươi mài mực.” Lăng Ngạo vì bảo đảm thân thể không bị tàn hại, mà ngay cả nịnh nọt ton hót cũng đều dùng.
“Được.” Mất một lúc dục hỏa trong mắt Hiên Viên Cẩm mới tiêu đi, lúc này hắn đứng lên khỏi người y. Tử Trúc càng lúc càng không ngoan, không động thật thì y không nghe lời.
Lăng Ngạo vội kéo y phục lại, mỉm cười xuống giường, đến bên bàn mài mực. Khi Hiên Viên Cẩm sử lý công văn, thật sự rất soái, mắt đặc biệt sáng. Khi Lăng Ngạo đang nghĩ bậy nghĩ bạ, Hiên Viên Cẩm ném một công văn qua. “Ngươi xem đi.”
Lăng Ngạo cầm lên, lật ra xem. Đại ý là nói tam vương gia ở kinh thành dấy lên phong trào cáo tội Hiên Viên Cẩm, mà Hiên Viên Cẩm vì tuyết lớn chậm trễ không cách nào đến tăng trợ biên cảnh, đây liền thành nguyên do.
“Ngươi có ý gì?” Lăng Ngạo gấp sớ lại đặt trước mặt Hiên Viên Cẩm, hỏi một cách vô nghĩa.
“Ngươi là nói hắn có ý gì sao?” Hiên Viên Cẩm hỏi ngược lại Lăng Ngạo.
“Ngươi đừng nói với ta, tất cả đều vì ta mà phát sinh!” Tình tiết này quá phàm tục, tự cổ là hồng nhan họa thủy, y cho dù là lam nhan, cũng không muốn làm họa thủy.
“Cũng không hoàn toàn do ngươi.” Hiên Viên Cẩm xoa con mắt xót xót, lúc này mới u u mở miệng nói: “Hắn từng muốn lôi kéo ta, nhưng ta không đứng về phía hắn.”
“Chuyện rất lâu trước đây sao?” Dù sao không phải chuyện sau khi Lăng Ngạo tới đây, trong mấy tháng tới đây, tổng cộng chỉ phát sinh chút chuyện như vậy, y dùng ngón tay đếm qua.
“Mấy năm rồi, khi đó ta còn là một phó tướng. Hắn rất có mắt, có thể nhìn ra ta sau này nhất định không đứng sau lưng người.” Hiên Viên Cẩm biết tam vương gia là Bá Lạc*, nhưng hắn có nguyên tắc của mình, hắn không thể trợ nghịch mưu phản. Cho nên, hắn và tam vương gia coi như kẻ địch. Lăng Ngạo lặng lẽ nghe những âm mưu toan tính đó, trong lòng thở dài, bày nhiều mưu kế như thế, những người này cũng không cảm thấy mệt.
(*Bá lạc: Người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài.)
“Vì trước đó bị ngươi cự tuyệt, sau đó ta và ngươi vướng mắc không rõ, cho nên, hắn muốn khiến ngươi chết!” Lăng Ngạo không biết cách che giấu lời muốn nói, Hiên Viên Cẩm nhẹ gật đầu.
“Hắn là một người điên cuồng, kỳ thật với quyền thế hiện tại của hắn, trừ hoàng đế ra thì chỉ có hắn là lớn nhất, có thể nói là dưới một người trên vạn người, quyền khuynh triều dã. Nhưng hắn vẫn không thỏa mãn, còn chưa biết đủ.”
“Con người đều có lòng tham, muốn được nhiều nhất.” Lăng Ngạo rót hai ly trà nóng, sưởi ấm cho cả hai. “Hiên Viên Cẩm, ta và tam vương gia trước đây có chuyện gì ta không biết, mà ngươi lại biết sự trói buộc đó sao?” Lăng Ngạo muốn biết rất nhiều chuyện, giả như cha của Tô Tử Trúc, còn có người mẹ đó, còn muội muội, những chuyện này là sao đây. Tuy không liên quan tới y, nhưng cho dù phải đi sâu vào bí mật, y cũng muốn làm rõ, thân thể này rốt cuộc phải gánh vác cái gì.
“Ta không biết chuyện giữa các ngươi, thật sự. Nếu sớm biết ngươi nằm trong tay hắn, ta sớm đã cứu ngươi ra rồi.” Mục quang Hiên Viên Cẩm thẳng thắn, Lăng Ngạo tin hắn không hề nói dối.
“Có vài chuyện ta không hiểu rõ, nhưng lại không biết phải nói thế nào.”
“Vậy thì đừng nghĩ nữa, nghĩ nhiều chỉ tổn hao thần trí.” Hiên Viên Cẩm ôm y vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành: “Ngươi chỉ cần ở bên cạnh ta, những chuyện khác đều không cần nghĩ tới.”
Nghe tiếng thì thầm như lời ma chú, Lăng Ngạo hơi gật đầu. Nam nhân này đối xử với y không tồi, nếu tiếp tục lâu thêm một thời gian nữa, y sẽ giao toàn bộ của mình ra, mà không phải cất giữ tất cả. Bao gồm cả bí mật của y, y cũng sẽ toàn bộ nói với hắn.
Hiên Viên Cẩm kỳ thật cũng đang đợi, đang đợi Tô Tử Trúc giải đáp nghi vấn của hắn. Hắn biết y đã trải qua rất nhiều chuyện ở nơi của tam vương gia, cũng biết tam vương gia sủng y sủng tới lợi hại, chỉ cần Tô Tử Trúc mở miệng, tam vương gia toàn bộ sẽ thỏa mãn y.
Cho dù là đối đãi với một nam sủng, cũng đã quá mức sủng ái rồi. Nhất định có nội tình gì đó mà hắn không biết. Hắn cũng không muốn cứ mãi mơ hồ, chuyện có liên quan với người bên cạnh này hắn muốn hiểu rõ tận tường.
Tam vương phủ, thư phòng của vương gia một mảng tan hoang.
Tam vương gia hôm qua lại uống say, dưới đất là bình rượu to to nhỏ nhỏ, còn cả chiếc bàn vì tam vương gia tức giận mà đá đổ. Tam vương gia ở trong thư phòng gọi cả đêm: Tử Trúc ~~
Thượng triều, vương gia vẫn là vương gia anh minh thần võ, thân hình kiện tuấn. Khi trở về vương gia liền biến thành một tửu quỷ, người trong phủ đều ngóng trông người ra ngoài truy tìm tung tích mau chống trở về hồi báo tin tức tốt, nếu không nói không chừng một ngày nào đó vương gia tức giận một mồi lửa thiêu cả vương phủ, thì bọn họ toàn bộ đều phải chôn cùng.
“Ngươi làm gì?” Lăng Ngạo không hảo khí gầm lên.
“Gió quá lớn, ngươi ở trong trướng đi, đợi gió nhỏ đi rồi hẵng ra ngoài.” Hiên Viên Cẩm vốn đang ở trong trướng, thấy Tô Dục lạnh mặt tiến vào, ném lại một câu: Ngươi trông y cho tốt! Rồi biến mất tiêu.
Hiên Viên Cẩm biết đối phương đang nói tới Tô Tử Trúc, gần đây y luôn ở trong trướng quá bực bội, nhưng mấy ngày nay thật sự rất lạnh. Thân thể đơn bạc yếu đuối không khoác nổi y, còn muốn chạy ra ngoài gió lớn, muốn đông thành cột băng sao. Quan trọng nhất là Tô Dục né y như né ôn dịch, vẻ mặt chán ghét. Hắn không thể để Tử Trúc bị người khác lạnh mặt, đây là chuyện tuyệt đối không cho phép.
“Gió lớn nhỏ không quan trọng, quan trọng là ta bị ghét bỏ rồi!” Lăng Ngạo tức phì phò gầm lên: “Tiểu tử đó thế nhưng ghét bỏ ta!”
“Chốc nữa ta sẽ thay ngươi thu thập hắn.” Hiên Viên Cẩm ấn y lên ghế, vuốt thuận lại tóc y: “Tuyết đổ lớn như vậy, không biết còn kéo dài bao lâu, đường đi trước mặt càng lúc càng khó đi. Khiến ngươi chịu khổ rồi.” Gần đây quá lạnh, lại vừa có tuyết vừa có gió lớn, ngay cả các hán tử tráng kiện cũng ăn không tiêu, huống hồ là người đơn bạc như y.
“Không cần né tránh vấn đề!” Lão tử còn đang tức giận, không có tâm tình tính toán mấy chuyện nhỏ như thời tiết tốt xấu, hành trình nhanh chậm gì đó! “Phải tìm hắn hỏi cho rõ, có dạng hạ nhân như thế sao? Lại dám ghét bỏ chủ tử?!”
Nói rồi chuẩn bị lao ra khỏi trướng, hành động này của Lăng Ngạo thật sự giống hệt tiểu hài, nhìn thế nào cũng không giống một nam nhân thành niên ba mươi tuổi, luôn thích kích động.
“Thật là không nghe lời!” Hiên Viên Cẩm kéo y về, sau đó hung hăng ấn ngã y lên giường.
“Hiên Viên Cẩm!”
“Nếu ngươi có tinh lực như thế, không bằng chúng ta làm chút chuyện khác đi.” Hiên Viên Cẩm kéo người muốn chạy thoát về, ấn chặt dưới thân.
“Ngươi buông ta ra!” Thân thể y mới tốt một chút, tên cầm thú này lại muốn tổn hại y, không nhân tính! “Lát nữa khi ngươi hô dễ chịu, cũng phải dùng khí lực lớn như vậy nga, nghe thấy nhất định rất tiêu hồn.” Tay của Hiên Viên Cẩm giải y phục của y với tốc độ thật nhanh, hai ba cái đã xong. Da thịt trần trụi lộ ra ngoài không khí băng lạnh, rùng mình một cái, lạnh tới mức nổi đầy da gà da vịt.
“Ta không ra ngoài nữa.” Trước mặt nam nhân này, chỉ có thể tỏ vẻ yếu đuối, mười lần có ba lần có thể thoát khỏi sự tàn hại của hắn. “Ngươi còn rất nhiều công văn phải xử lý, ta giúp ngươi mài mực.” Lăng Ngạo vì bảo đảm thân thể không bị tàn hại, mà ngay cả nịnh nọt ton hót cũng đều dùng.
“Được.” Mất một lúc dục hỏa trong mắt Hiên Viên Cẩm mới tiêu đi, lúc này hắn đứng lên khỏi người y. Tử Trúc càng lúc càng không ngoan, không động thật thì y không nghe lời.
Lăng Ngạo vội kéo y phục lại, mỉm cười xuống giường, đến bên bàn mài mực. Khi Hiên Viên Cẩm sử lý công văn, thật sự rất soái, mắt đặc biệt sáng. Khi Lăng Ngạo đang nghĩ bậy nghĩ bạ, Hiên Viên Cẩm ném một công văn qua. “Ngươi xem đi.”
Lăng Ngạo cầm lên, lật ra xem. Đại ý là nói tam vương gia ở kinh thành dấy lên phong trào cáo tội Hiên Viên Cẩm, mà Hiên Viên Cẩm vì tuyết lớn chậm trễ không cách nào đến tăng trợ biên cảnh, đây liền thành nguyên do.
“Ngươi có ý gì?” Lăng Ngạo gấp sớ lại đặt trước mặt Hiên Viên Cẩm, hỏi một cách vô nghĩa.
“Ngươi là nói hắn có ý gì sao?” Hiên Viên Cẩm hỏi ngược lại Lăng Ngạo.
“Ngươi đừng nói với ta, tất cả đều vì ta mà phát sinh!” Tình tiết này quá phàm tục, tự cổ là hồng nhan họa thủy, y cho dù là lam nhan, cũng không muốn làm họa thủy.
“Cũng không hoàn toàn do ngươi.” Hiên Viên Cẩm xoa con mắt xót xót, lúc này mới u u mở miệng nói: “Hắn từng muốn lôi kéo ta, nhưng ta không đứng về phía hắn.”
“Chuyện rất lâu trước đây sao?” Dù sao không phải chuyện sau khi Lăng Ngạo tới đây, trong mấy tháng tới đây, tổng cộng chỉ phát sinh chút chuyện như vậy, y dùng ngón tay đếm qua.
“Mấy năm rồi, khi đó ta còn là một phó tướng. Hắn rất có mắt, có thể nhìn ra ta sau này nhất định không đứng sau lưng người.” Hiên Viên Cẩm biết tam vương gia là Bá Lạc*, nhưng hắn có nguyên tắc của mình, hắn không thể trợ nghịch mưu phản. Cho nên, hắn và tam vương gia coi như kẻ địch. Lăng Ngạo lặng lẽ nghe những âm mưu toan tính đó, trong lòng thở dài, bày nhiều mưu kế như thế, những người này cũng không cảm thấy mệt.
(*Bá lạc: Người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài.)
“Vì trước đó bị ngươi cự tuyệt, sau đó ta và ngươi vướng mắc không rõ, cho nên, hắn muốn khiến ngươi chết!” Lăng Ngạo không biết cách che giấu lời muốn nói, Hiên Viên Cẩm nhẹ gật đầu.
“Hắn là một người điên cuồng, kỳ thật với quyền thế hiện tại của hắn, trừ hoàng đế ra thì chỉ có hắn là lớn nhất, có thể nói là dưới một người trên vạn người, quyền khuynh triều dã. Nhưng hắn vẫn không thỏa mãn, còn chưa biết đủ.”
“Con người đều có lòng tham, muốn được nhiều nhất.” Lăng Ngạo rót hai ly trà nóng, sưởi ấm cho cả hai. “Hiên Viên Cẩm, ta và tam vương gia trước đây có chuyện gì ta không biết, mà ngươi lại biết sự trói buộc đó sao?” Lăng Ngạo muốn biết rất nhiều chuyện, giả như cha của Tô Tử Trúc, còn có người mẹ đó, còn muội muội, những chuyện này là sao đây. Tuy không liên quan tới y, nhưng cho dù phải đi sâu vào bí mật, y cũng muốn làm rõ, thân thể này rốt cuộc phải gánh vác cái gì.
“Ta không biết chuyện giữa các ngươi, thật sự. Nếu sớm biết ngươi nằm trong tay hắn, ta sớm đã cứu ngươi ra rồi.” Mục quang Hiên Viên Cẩm thẳng thắn, Lăng Ngạo tin hắn không hề nói dối.
“Có vài chuyện ta không hiểu rõ, nhưng lại không biết phải nói thế nào.”
“Vậy thì đừng nghĩ nữa, nghĩ nhiều chỉ tổn hao thần trí.” Hiên Viên Cẩm ôm y vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành: “Ngươi chỉ cần ở bên cạnh ta, những chuyện khác đều không cần nghĩ tới.”
Nghe tiếng thì thầm như lời ma chú, Lăng Ngạo hơi gật đầu. Nam nhân này đối xử với y không tồi, nếu tiếp tục lâu thêm một thời gian nữa, y sẽ giao toàn bộ của mình ra, mà không phải cất giữ tất cả. Bao gồm cả bí mật của y, y cũng sẽ toàn bộ nói với hắn.
Hiên Viên Cẩm kỳ thật cũng đang đợi, đang đợi Tô Tử Trúc giải đáp nghi vấn của hắn. Hắn biết y đã trải qua rất nhiều chuyện ở nơi của tam vương gia, cũng biết tam vương gia sủng y sủng tới lợi hại, chỉ cần Tô Tử Trúc mở miệng, tam vương gia toàn bộ sẽ thỏa mãn y.
Cho dù là đối đãi với một nam sủng, cũng đã quá mức sủng ái rồi. Nhất định có nội tình gì đó mà hắn không biết. Hắn cũng không muốn cứ mãi mơ hồ, chuyện có liên quan với người bên cạnh này hắn muốn hiểu rõ tận tường.
Tam vương phủ, thư phòng của vương gia một mảng tan hoang.
Tam vương gia hôm qua lại uống say, dưới đất là bình rượu to to nhỏ nhỏ, còn cả chiếc bàn vì tam vương gia tức giận mà đá đổ. Tam vương gia ở trong thư phòng gọi cả đêm: Tử Trúc ~~
Thượng triều, vương gia vẫn là vương gia anh minh thần võ, thân hình kiện tuấn. Khi trở về vương gia liền biến thành một tửu quỷ, người trong phủ đều ngóng trông người ra ngoài truy tìm tung tích mau chống trở về hồi báo tin tức tốt, nếu không nói không chừng một ngày nào đó vương gia tức giận một mồi lửa thiêu cả vương phủ, thì bọn họ toàn bộ đều phải chôn cùng.
Danh sách chương