Lần này Lăng Ngạo triệt để biến thành kẻ vô sự, ngày ngày trừ ăn ra là ngủ, có lúc y thật sự cảm thấy nên đánh trận a, nếu đánh trận y còn có thể hưng phấn một chút. Cứ ngày ngày bình thản trôi qua như thế, người cũng bị thoái hóa theo.

“Hiên Viên Cẩm, ngươi nói bọn họ liệu có đánh tới không?” Lăng Ngạo mỗi ngày đều phải lên phong hỏa đài để nhìn mười lần tám lần, mỗi lần đều thất vọng mà về.

“Tử Trúc, ngươi rốt cuộc đang kỳ vọng cái gì a?” Hiên Viên Cẩm buông sách xuống, ngẩng đầu cười hỏi.

“Đương nhiên là kỳ vọng bọn họ sớm tới một chút, sớm đánh xong trận tâm lý cũng sớm thoải mái, hiện tại tâm lý cứ thấp thỏm, qua một thời gian nữa các binh sĩ sẽ thả lỏng cảnh giác, khi đó bọn họ lại xông lên, thì chúng ta thiệt nặng.” Lăng Ngạo nói suy nghĩ của mình ra, trên thực tế y chỉ là quá vô vị mà thôi.

“Bọn họ không tới không phải càng tốt sao?” Hiên Viên Cẩm vẫy tay với y, Lăng Ngạo lê bừng bước đi qua ngồi trên bắp đùi chắc nịch của Hiên Viên Cẩm.

“Không tốt.” Lăng Ngạo thập phần khẳng định trả lời.

“Sao lại không tốt?” Tay của Hiên Viên Cẩm bắt đầu không thành thật, tây mò mò đông sờ sờ.

“Không thể yên tâm.” Lăng Ngạo tóm chặt cánh tay đi loạn tứ phía kia, dùng sức ngắt mu bàn tay của hắn. Hiên Viên Cẩm ăn đau, nhăn mày hỏi: “Là ai không yên tâm được?”

“Ta không yên tâm! Bọn họ không tới ta liền mong nhớ, được chưa?” Lăng Ngạo nhảy khỏi chân hắn, đẩy cửa ra ngoài.

“Thật là, tính tình sao lại dữ dội như vậy.” Hiên Viên Cẩm nhìn chăm chăm mu bàn tay đỏ tím của mình, thật biết ngắt a.

Lăng Ngạo thật sự quá nhàm chán liền đi tìm Tô Dục, người này ngày ngày chết dí trong phòng cũng không đi ra, không biết làm trò quỷ gì. “Tô Dục, Tô Dục!” Lăng Ngạo gõ cửa, không ai lên tiếng, y vừa quay đầu, một bóng đen phủ đỉnh, dọa y kêu oa một tiếng. “Ngươi muốn dọa chết ta a!”

“Chủ tử tìm tiểu nhân có chuyện gì?” Tô Dục mở cửa, mời Lăng Ngạo vào ngồi.

“Tiểu ốc này ngươi thu dọn rất sạch sẽ.” Lăng Ngạo nhìn nhìn, tuy gian phòng không lớn, nhưng lại rất chỉnh tề.

“Chủ tử mời uống nước.” Tô Dục không có trà mời Lăng Ngạo, hắn là một hạ nhân, có được phòng riêng cũng là do ảnh hưởng của Tô Tử Trúc, những đối đãi khác thì hắn không khác gì binh sĩ bình thường.

“Ngươi biết từ bên này núi qua bên kia núi phải đi bao lâu không?” Lăng Ngạo cũng không che giấu, trực tiếp hỏi.

“Nếu hiện tại bắt đầu đi, ít nhất cũng hai ngày mới có thể tới được bên kia núi, còn về bên núi đối diện, đó là vách đá, tiểu nhân không rõ, không dám nói bừa.”

“Ngươi nghe ai nói? Hay là ngươi tự mình đi thử?” Lăng Ngạo tuyệt đối không có ý thăm dò hay trách móc, y chỉ đơn thuần muốn biết đi tới bên đó phải mất bao lâu.

“Tiểu nhân nghe người nói.”

Lăng Ngạo suy nghĩ thấy cũng đúng, y ngày ngày đều có thể thấy Tô Dục, nếu gia hỏa này đi với vách đá, vậy chỉ có thể nói hắn có đôi chân có cánh, đi về quá nhanh.

“Ngươi có cái gì chơi vui, có thể giết thời gian không?” Lăng Ngạo nhàm chán cực điểm, người nơi này vắng vẻ heo hút, cách thành thị gần nhất cũng phải một ngày đường, y cho dù muốn giải khuây cũng không có chỗ đi.

“Chơi vui? Chủ tử đang chỉ cái gì?” Tô Dục suy nghĩ một chút, mặt đỏ lên, rầu rĩ nói: “Ngài nếu cảm thấy buồn chán khó chịu thì bảo Hiên Viên tướng quân dẫn ngài ra ngoài dạo, chỗ của tiểu nhân không có gì vui.”

Lăng Ngạo bị Tô Dục đuổi ra, hơn nữa bị đuổi một cách khó hiểu. Y đã nói cái gì? Mà lại bị một hạ nhân đẩy ra khỏi phòng.

Lăng Ngạo đứng ở đó suy nghĩ nửa ngày cũng không hiểu, không có chỗ đi, y lại tới phong hỏa đài, vẫn như cũ ngay cả cơn gió thổi cỏ cũng không có. Buồn bực quay về phòng, Hiên Viên Cẩm cũng từ thư phòng trở về, đang uống trà nóng.

“Có lạnh hay không, uống ly trà đi.” Hiên Viên Cẩm thay y cởi áo lông, sau đó đặt bàn tay băng lạnh của y vào tay mình xoa ấm.

“Thế nào rồi? Tức giận còn chưa tiêu?” Hiên Viên Cẩm nhìn vẻ mặt tức phì phì của y liền muốn cười, cơn tức này của y kéo dài đủ lâu a.

“Không phải.” Lăng Ngạo rầu rĩ, rồi đem chuyện trước đó vì sao bị Tô Dục đuổi ra nói cho Hiên Viên Cẩm nghe. Tên này vừa nghe xong liền cười ha ha, Lăng Ngạo vốn đang nghẹn một bụng hỏa, vừa thấy Hiên Viên Cẩm cười như vậy liền tức muốn ngất đi, mài răng ken két mở miệng đớp sang cái miệng của hắn, cắn thật chặt, lập tức chảy máu, tên đó cũng không cười nữa.

“Cười cái gì?” Cắn chặt môi Hiên Viên Cẩm, trong mắt Lăng Ngạo phun ra lửa. “Ngươi hỏi một nam nhân nơi nào chơi vui, đó không phải bảo hắn mang ngươi đi phạm sai lần sao? Hắn đẩy ngươi ra, cũng coi như là khách khí rồi.” Hiên Viên Cẩm không cười nữa.

“Ách…” Đầu óc Lăng Ngạo lúc này mới xoay chuyển. “Hắn lý giải thành nơi thanh sắc sao?” Tiểu tử Tô Dục đó thế nhưng lại nghĩ y dung tục như vậy, chỉ mỗi một Hiên Viên Cẩm đã muốn cái mạng già của y rồi, sao còn dám đi tới nơi đó để tìm tội chịu.

“Nếu không ngươi cho rằng hắn tại sao đẩy ngươi ra?” Mạng của Tô Dục nói thế nào thì cũng là do bọn họ cứu, không thể nào vô lễ tới mức đẩy y ra.

“Vậy cũng không cần phải đẩy ta ra!” Nghĩ tới mình bị một hạ nhân đẩy ra khỏi phòng, người không biết còn cho rằng y cầu hoan không thành, bị người đuổi ra.

“Không nhắc chuyện này nữa, ngươi thử nói xem, ngươi muốn đi đâu chơi?” Hiên Viên Cẩm cũng cảm thấy buồn chán, ở đây đã hơn nửa tháng, một chút phong thanh cũng không có, hắn cũng muốn ra ngoài dạo, cũng sắp năm mới, nên mua thêm vài bộ tân y cho Tử Trúc. Quan trọng hơn là, cũng có thể làm tê tiệt nội gian mà đối phương cài vào bên mình.

“Chỗ nào cũng được, ta chỉ không muốn tiếp tục khổ sở chờ đợi ở đây nữa.” Lăng Ngạo nói xong lại tiếp: “Lần trước ta nói tới mấy đao cụ kia, ngươi rốt cuộc có thể tìm người làm ra hay không, làm không ra thì đem bộ do tam vương gia tặng trả cho ta.”

Thiên hạ người biết chế dao rất nhiều, nhưng đẳng cắp như Quỷ Sái thì thật sự không nhiều, mặt Hiên Viên Cẩm trầm xuống. “Ngươi cần nó làm gì?” Ngày ngày áo tới nâng tay cơm tới há miệng, có cái gì cần y phải đích thân làm? Dao là hung khí, vạn nhất tổn thương bản thân thì làm sao? “Ta lưu lại nhìn cũng được, ném vào trong nước nghe tiếng cũng được, thứ đó là của ta, ngươi phải trả cho ta.” Lăng Ngạo cũng gấp lên, rõ ràng là đồ của mình, hắn lại cứ bá chiếm, dựa vào cái gì chứ?

“Không đưa!” Trong chuyện này Hiên Viên Cẩm bất luận thế nào cũng không thỏa hiệp, mặc Lăng Ngạo điên cuồng cắn xé mình. Chuyện cũ một khi nhắc lại, hai người liền tức giận, Lăng Ngạo cảm thấy cãi nhau là một chuyện rất mệt nhọc.

Cho dù thân thể này nhỏ tuổi, nhưng niên kỷ của y dù sao cũng không nhỏ như vậy, sau khi cãi vài câu liền cảm thấy cãi cũng không giải quyết được vấn đề, liền ngậm miệng, uống trà cho nhuận cổ. Một mình trầm tư về cuộc sống sau này, chẳng lẽ cứ tiếp tục như vậy? Khi thân thể này của y vẫn còn thanh xuân thiếu niên có lẽ có người sủng, nhưng đến khi người già hoa tàn, thì không còn ai sủng nữa, vẫn phải tự dựa vào bản thân.

Hiên Viên Cẩm sợ Lăng Ngạo trầm mặc, hễ y trầm mặc thì sẽ hồi phục lại bộ dáng của Tô Tử Trúc không thích nói chuyện trước kia, khiến hắn làm sao cũng không thể tiếp cận.

“Tử Trúc, Tử Trúc.” Gọi hai tiếng, người đó căn bản không để ý tới hắn, Hiên Viên Cẩm cũng không tiếp tục chọc y không vui nữa, ngày hôm sau liền dẫn y xuất thành, tới thành thị cách gần nhất, bọn họ muốn đi cũng phải mất một ngày. Đi suốt một ngày đường, tới đêm mới đến, vừa đến là đúng thời gian đóng cửa thành.

Tìm một khách *** trọ lại, Lăng Ngạo lúc này mới hơi cao hứng một chút. Dù sao người nhiều rồi, y cũng không cảm thấy buồn chán. Hôm sau ra đường, đích thật rất náo nhiệt, vì gần năm mới, mọi người đều ra ngoài mua đồ. Lăng Ngạo đi tới trước một tiểu sạp bán hồ lô đường thì liền dừng lại, lần trước ăn là do tam vương gia mua cho y, cũng không biết vị vương gia lòng ôm hơn N bí mật đó hiện tại thế nào rồi.

“Cho ta một xâu.” Lăng Ngạo móc ra hai văn tiền trong ngực trả cho ông lão bán hồ lô đường. Cầm một xâu hồ lô, đặt trước miệng cắn, chua chua ngọt ngọt thật sự mỹ vị. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

“Ngươi vẫn thích ăn hồ lô đường như thế a!” Thanh âm khàn khàn này phát ra từ cổ họng nam nhân, Lăng Ngạo xoay người như cỗ máy, người một thân phong trần đó không phải tam vương gia thì còn có thể là ai?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện