Trước khi xuất quan, tên râu sơn dương điểm liên tục mấy cái trên người y, sau đó lại bức y nuốt một viên dược hoàn lớn, Lăng Ngạo không muốn nuốt, nhưng không nuốt lại đánh không lại tên râu sơn dương, nên y không còn cách nào khác ngoài chuyện phải nuốt.

Dược hoàn trôi xuống cổ, Lăng Ngạo liền cảm thấy không thích hợp, toàn thân nóng bừng lên, cứ cảm thấy như thân thể này đang bị thiêu từ bên trong. Nếu không phải trên người y không có lửa, y nhất định sẽ cho rằng mình bị thiêu. “Nóng quá, ngươi cho ta uống cái gì?”

“Nóng một chút là bình thường thôi, cũng không thiệt gì cho ngươi.” Tên râu sơn dương hung hăng trừng mắt nhìn y một cái, sau đó giúp y vận công thông mạch, Lăng Ngạo cảm thấy cỗ nhiệt lưu trong thân thể mình di chuyển theo nội lực mà tên râu sơn dương bức tiến vào nội thể, không dám nghĩ lung tung, sợ một khi không cẩn thận sẽ tẩu hỏa nhập ma, nếu phát điên thì thật đáng sợ, y còn chưa tới hai mươi cái xuân xanh.

“Tập trung tinh thần!” Tên râu sơn dương gầm lên một tiếng, y vội thu suy nghĩ tán loạn lung tung của mình tập trung lại, bế khí ngưng thần, cảm giác cỗ nhiệt lưu đó di chuyển toàn thân sau đó tập trung về tim.

Tên râu sơn dương thở phào một hơi, Lăng Ngạo cảm thấy thân thể tốt hơn nhiều, cỗ nóng bức đó không còn nữa, thân thể cũng nhẹ nhàng đi rất nhiều. Lăng Ngạo hồ nghi nhìn tên râu sơn dương, người ta khinh thường hừ một tiếng: “Võ công trả cho ngươi, tương lai có một ngày ta sẽ đích thân thu hồi!”

Lăng Ngạo bất kể hắn có thu hồi lại hay không, chỉ là có chút không dám tin, y thật sự có võ công rồi sao? “Đi đi, ra ngoài, vương gia đang đợi.” Tên râu sơn dương đi ra trước, Lăng Ngạo duỗi tay mình ra, có chút khó tin, thật sự có võ công sao? Sẽ thành đại hiệp sao? Tam vương gia từ sớm đã đợi ở ngoài động, Lăng Ngạo vừa ra, hắn liền khoác một đại bào mới làm lên người y. “Khổ cho ngươi rồi, nhanh đi tắm rửa một chút, ta chuẩn bị tiệc rượu đãi các ngươi.”

“Đa tạ vương gia.” Lăng Ngạo ôm quyền hướng tam vương gia, cảm giác hiệp sĩ mười phần, đi đường phải có phong cách, thắt lưng cũng phải thẳng, ngay cả đề khí nói chuyện cũng đủ cả. Người có võ công cảm giác chính là khác xưa a, chỉ là võ công này làm sao dùng đây? Khổ não.

Tam vương gia đối đãi với Tô Tử Trúc thật sự quá tốt, sau khi Lăng Ngạo nhập tọa, tam vương gia liềm lấy ra một hộp gấm. Lăng Ngạo dùng mục quang dò hỏi, tam vương gia cười nói: “Tử Trúc, lúc đó ngươi nói với ta muốn ba bộ tiểu đao này, ngươi chỉ mới lấy đi một bộ, còn lại hai bộ chưa làm xong, đây chính là hai bộ còn lại đó, một bộ là dùng máu của ngươi làm chất dẫn mà chế tạo, một bộ là dùng máu của ta.”

Lăng Ngạo nhận lấy, mở ra nhìn, hai bộ dao phẫu thuật ngân quang lấp lánh a, thật sắc bén. “Tử Trúc đa tạ vương gia.” Tạ xong rồi, còn cho tam vương gia một gương mặt cười thỏa mãn, đã chiếm tiện nghi của người ta, thì dù sao cũng phải cho được một nụ cười.

Tam vương gia thấy được vẻ mặt tươi cười của y, bữa cơm này liền đặc biệt vui vẻ, cũng ẩm thêm vài chén trà. Lăng Ngạo ôm hộp trở về phòng mình, tam vương gia theo sau. Lăng Ngạo chặn trước cửa, đợi tam vương gia mở miệng nói rõ ý đồ. Y biết hắn muốn lên giường của mình, nhưng y không thể lạc bước, y phải cự tuyệt.

“Tử Trúc, ngươi không để bổn vương tiến vào uống chén trà sao?” Tam vương gia mặt dày đòi uống trà, Lăng Ngạo nhìn hộp gấm trong tay, được thôi, xem như nể mặt hai bộ dao này.

“Vương gia mời vào.” Lăng Ngạo nhường đường, tam vương gia tiến vào. Còn chưa hết tháng giêng, trong phòng vẫn còn rất lạnh, cho dù có đặt ấm lò, cũng không ấm áp được bao nhiêu. Lăng Ngạo rót trà mời tam vương gia, đợi tam vương gia mở miệng.

Rất lâu rất lâu sau, khi Lăng Ngạo cảm thấy mình sắp ngủ tới nơi, tam vương gia mở miệng: “Tử Trúc, ngươi theo ta trở về kinh thành đi. Thiên hạ này, tương lai nhất định có một nửa của ngươi.”

“Vương gia, Tử Trúc không phải người chịu bó buộc, đối với quyền thế thiên hạ cũng không đặt trong mắt, cái này ngài đã biết rồi.” Lăng Ngạo nói xong thì thấy được sự thất vọng trong mắt tam vương gia, đau dài không bằng đau ngắn, y cũng không muốn tam vương gia lại ôm bất cứ ảo tưởng gì với y, giữa bọn họ không có khả năng.

“Tử Trúc, ta mất ngươi rồi sao?” Tam vương gia đột nhiên giống như đã già đi hơn mười tuổi, vẻ tang thương của năm tháng để lại vết tích thật sâu trong thần tình của hắn, Lăng Ngạo cảm thấy nam nhân này rất đáng thương, cho dù có được tất cả, nhưng không có người cùng phân hưởng, cũng sẽ cảm thấy tịch mịch.

“Vương gia, Tử Trúc chỉ thuộc về bản thân, trước giờ chưa từng thuộc về bất cứ ai. Vương gia sao có thể nói là đã mất?” Lăng Ngạo uống một hớp trà, mục quang lãnh đạm khiến tam vương gia nguội lạnh. “Tử Trúc, ngươi vẫn luôn oán ta đúng không?”

Oán? Oán cái gì? Cho dù có oán, đó cũng là Tô Tử Trúc, chứ không liên can gì tới Lăng Ngạo y. Lăng Ngạo lắc đầu, nhưng tam vương gia lại tái mặt, đôi môi run rẩy, nửa ngày mới nói: “Ngươi vẫn đang oán ta sắp đặt ngươi tới bên cạnh Hiên Viên Cẩm đúng không? Ta biết ngươi chịu rất nhiều khổ sở, còn, còn bị hắn ức hiếp.”



Oa kháo! Ngươi đồ già mà không mệt, trách không được khi nhìn lão tử thì luôn đầy hổ thẹn, lão tử bị tên mao đầu tiểu tử Hiên Viên Cẩm đó ức hiếp, đều là trách nhiệm của ngươi a! Trong mắt Lăng Ngạo nổi lên nộ khí, tam vương gia lại ủ rũ đi, ngay cả khí thế nói chuyện cũng không đủ.

“Tử Trúc, là ta có lỗi với ngươi. Năm đó nhiều hài tử như vậy, nhưng chỉ có mình ngươi là ưu tú nhất, nên ta mới chọn ngươi đến cạnh hắn, Tử Trúc, ủy khuất ngươi phải chịu ta đều hiểu rõ, tương lai ta sẽ vì ngươi đòi lại gấp bội. Ngươi đừng hận ta nữa được không?” Tam vương gia gần như khẩn cầu, có thể là người đã khá lớn tuổi, nên lòng cũng tương đối yếu đuối, Lăng Ngạo phẫn uất trừng mắt nhìn hắn, hắn lập tức đau khổ, hai hàng nước mắt chảy xuống.

Lăng Ngạo không thể chịu nổi người ta khóc nhất, trước đây trong bệnh viện, nghe những quyến thuộc đau khổ khóc than, níu chặt lòng y, khiến y khó chịu, sau đó thời gian dài thì đã quen. Hiện tại lão vương gia này đụng chút là khóc, y cảm thấy có chút phiền lòng.

Y chỉ đưa cho tam vương gia một cái khăn, không nói gì khác, nói nhiều, cũng không có ý nghĩa gì.

“Tử Trúc, ngươi tha thứ cho ta được không, ta sẽ không bao giờ đặt ngươi vào trong nguy hiểm nữa, không bao giờ nữa.” Tam vương gia thật lòng hối hận, Lăng Ngạo lại không một chút động dung.

“Tình chung trên người ta là ngươi bảo hắn hạ đúng không?” Lăng Ngạo nửa ngày mới nói ra một câu, tam vương gia một khắc trước còn chìm vào trong tự trách sâu sắc của bản thân, lúc này đột nhiên trừng to mắt, kinh ngạc nói: “Không có, ta thương yêu ngươi như vậy, sao nỡ hạ chung độc trên người ngươi?”

Lăng Ngạo gật đầu, tỏ vẻ đã tin, như vậy năm đó người hạ chung độc với y chính là tên râu sơn dương rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện