Tô Dục nhận tờ ngân phiếu, hôm sau khiêng về cho y một cái giá sách, buổi tối trong giá sách nhét đầy sách. Cũng may có nhiều thể loại, có vài quyển dã ký mà y rất thích. Nhàn tản vô sự sẽ xem, coi như tiêu khiển.
Trú trong rừng khiến y cảm thấy tâm tình đặc biệt tốt, mỗi ngày tiểu điểu bay tới gõ cửa sổ, y sẽ cảm thấy vui vẻ, hốt một nắm gạo, mở cửa, rãi gạo lên bệ cửa sổ, tiểu điểu sẽ mỏ lốc cốc, ăn xong lại phạch phạch cái cánh nhỏ bay đi, có lúc sẽ đứng lại bên cửa sổ nghiêng đầu nhìn y, nụ cười của y dần càng nhiều.
Vết thương cũng không phải khó khép lại đến thế, y bắt đầu luyện công, được sự chỉ điểm của Tô Dục, y cảm thấy mình cũng có tiến bộ, ít nhất, hiện tại có thể tự mình nhảy, bắt được tiểu điểu bay qua đầu.
“Khinh công của ngươi tiến bộ rồi.” Vừa khéo một màn này được Tô Dục ra ngoài mua đồ về trông thấy. Lăng Ngạo lúng túng lắc đầu, buông tay thả điểu nhi đi. “Còn kém ngươi rất xa.”
“Tư chất của ngươi cao hơn ta, không bao lâu sẽ vượt qua ta.” Tô Dục nói không nhiều, nhưng không hề phí lời, giả dụ có một ngày nào đó hắn phí lời liên thuyên, tính ra không phải là Tô Dục mà là người khác giả dạng.
“Hôm nay mua những gì?” Lăng Ngạo thấy trong tay hắn xách một bao giấy dầu, có mùi đồ kho. Ngửi thử, thật thơm a. “Đáng tiếc không có rượu”. Thở dài một hơi, có ăn ngon tự nhiên phải phối với mỹ tửu, như vậy mới là cuộc sống thần tiên.
Tô Dục nghe vậy, bỏ thứ trong tay xuống tính đi tiếp. “Này, ngươi không cần đặc biệt đi mua.” Lăng Ngạo vội gọi hắn.
“Ta mua rồi.” Lăng Ngạo hồ nghi đi theo hắn ra ngoài, thấy con ngựa ở bên ngoài liền hiểu rõ, thì ra rượu đặt trên mình ngựa.
Bốn vò rượu lớn, còn có một cây đàn tranh. “Ách, đàn này ngươi mua cho ta sao?” Ngàn vạn lần đừng nói là cho ta, ta không biết đàn.
“Ngươi thích thì cho ngươi.” Tô Dục nói thế Lăng Ngạo liền yên tâm, cây đàn này tám phần là Tô Dục tự chuẩn bị. “Ta không thích, ta thích nghe hơn.” Lăng Ngạo ôm đàn đi vào, đặt đàn trong phòng Tô Dục.
Tô Dục tay chân rất mau lẹ, không bao lâu đã sắp xong chén đũa, còn rót cho mỗi người một chén rượu. Lăng Ngạo rửa hai trái dưa leo, rất nhanh đã gọt xong. Mùa hạ thích hợp để ăn một chút đồ thanh đạm, chỉ ăn dầu mỡ sẽ nuốt không trôi.
“Chúng ta uống một ly.” Lăng Ngạo nâng ly rượu, chạm với ly của Tô Dục. “Hy vọng sau này chúng ta có thể bình yên sống như vậy.”
Tô Dục không nói gì, nhưng cơm tối nay lại ăn đặc biệt yên tĩnh, cho đến khi hai người ăn xong, Lăng Ngạo mới nói: “Ngươi biết đàn, thì đàn một khúc đi.”
Tô Dục trở về phòng cầm đàn ra, ngồi dưới đất, cao sơn lưu thủy, hoa hương điểu ngữ, lúc chậm lúc nhanh. Nhắm mắt lại giống như cũng có thể thấy được con nai nhỏ linh động đang vui sướng chạy nhảy trong rừng. Cho đến khi tiếng đàn kết thúc, Lăng Ngạo cảm thấy mình vẫn trầm mê trong khu rừng sảng khoái hưởng thụ ánh mặt trời.
“Ngươi thật có tài.” Lăng Ngạo rất lâu sau mới mở mắt, không hề khoa trương, cũng không có ý chán ghét, trong mắt y, nam nhân có thể đàn được tới trình độ này, chính là chuyện rất hiếm có.
“Tài mọn.” Lời nói vẫn ít như cũ, Tô Dục thu đàn, sau dó lại dọn bàn cơm. Những việc này từ trước tới giờ hắn không cần Lăng Ngạo phải đụng tay, Lăng Ngạo chỉ cần phát ngốc, xem sách là được, như vậy mới là việc y nên làm.
Ngay cả y phục cũng là do hắn dạy sớm giặt, mỗi ngày trên đầu giường của Lăng Ngạo đều đặt một bộ y phục chỉnh tề sạch sẽ, hắn chiếu cố Lăng Ngạo không chút thiếu sót.
Tô Dục chiếu cố Lăng Ngạo quá tốt, cũng bảo hộ quá tốt. Lăng Ngạo sống ở đây hoàn toàn là cuộc sống đào nguyên, sự phiền nhiễu bên ngoài một chút cũng không ảnh hướng tới y, không lọt vào tai y, cũng không thể lại gần y.
Chớp mắt đã qua hạ, lá xanh chuyển vàng khắp núi, các loại hoa quả cũng chín trĩu cành, buổi sáng Tô Dục vẫn ra ngoài, Lăng Ngạo sẽ cầm một túi vải đi hái trái cây. Hạt dẻ, và cả trái thông gom lại nhét đầy túi.
“Tô Dục, lát nữa đem mớ hạt dẻ ta hái về rang lên đi.” Lăng Ngạo đặt túi vải vác trên vai xuống trước cửa tiểu viện của gian nhà gỗ, nói với vào phòng trong.
“Tô Tử Trúc, ngươi thật sự rất hưng trí a, lại ẩn cư ở đây.” Trong phòng đi ra ba người, ai nấy đều độ tuổi mười tám mười chín, tướng mạo anh tuấn, phong độ nhanh nhẹn.
Lăng Ngạo đánh giá ba người, từ y phục của họ có thể nhìn ra, họ không phải là đại gia công tử, ngược lại giống người của một tổ chức sát thủ nào đó. Lăng Ngạo lạnh lùng nhìn họ, y ghét người khác vào nhà mình, đặc biệt là trong tình huống không có sự cho phép của y. “Đi ra!” Toàn thân Lăng Ngạo tản phát ra khí tức âm trầm, thanh âm không lớn, nhưng lại lạnh lùng dị thường.
“Dù sao chúng ta cũng là sư huynh đệ, ngươi cũng không thể vừa gặp mặt đã muốn diệt chúng ta đi?” Một người khác chế giễu.
Mẹ nó! Ai là sư huynh đệ với các ngươi, tên râu sơn dương già mà không chết đó, dạy dỗ ra toàn là thứ quái thai. “Đừng để ta nói lần thứ ra, đi ra!” Trong mắt Lăng Ngạo dấy lên hung quang, đó là ánh mắt khi dã thú bảo hộ địa bàn của mình lộ ra, bọn họ không nên đi vào địa bàn của y.
“Nếu đã vậy, Tử Trúc không có tâm tình ôn chuyện cùng với chúng ta, thì chúng ta liền đi thẳng vào vấn đề!” Người đó nói rồi lao về phía Lăng Ngạo. Cũng may không xuất vũ khí, Lăng Ngạo không tránh không né, khi quyền của hắn sắp đụng vào mặt y, một chiêu tứ lạng bát ngàn cân liền kéo hắn lảo đảo.
Lăng Ngạo đang thầm nghĩ, ba với một, khả năng thắng của y không lớn. Nhưng, dù sao cũng không thể ngồi đó chờ chết, chờ chết không phải là tác phong của y.
Nhìn bầu trời bên ngoài, mỗi ngày vào lúc này Tô Dục đã sớm trở về, hắn bị cái gì quấn chân sao? Người bị y làm chới với hiện tại đang tấn công sắc nhọn về phía y, chiêu chiêu hiểm độc, Lăng Ngạo vừa né vừa phản kích. Sau khi giao thủ mấy chiêu, Lăng Ngạo mới phát hiện, chiêu số của đối phương và mình giống nhau. Quả nhiên đều là do tên râu sơn dương dạy ra.
Lăng Ngạo xoay người lui ra sau, chỉ tay về bọn họ: “Các ngươi rốt cuộc có mục đích gì?” Bọn họ không phải tới lấy mạng y, nếu không hai người kia sớm đã nhân lúc y không kịp trở tay hạ thủ rồi. Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì? “Theo chúng ta về.” Ba người đồng thanh.
“Dựa vào cái gì?” Lăng Ngạo lạnh lùng nhìn họ.
“Ngươi là người của ‘Ám Đường’, tự nhiên nên trở về.” Một trong số đó lý lẽ đương nhiên đáp.
“Ta là ta, không thuộc về bất cứ ai, cũng không thuộc về tổ chức nào.” Lăng Ngạo vẫn lạnh lùng. Lòng thì không ngừng thầm mắng, tên râu sơn dương thật không ra gì, hồi phục võ công của y rồi liền muốn chiêu hồi y, sau đó tiếp tục bắt y bán mạng cho hắn, y mới không thuận theo ý hắn.
“Ngươi muốn phản bội ‘Ám Đường’?”
Nhíu mày, có gì không được?
“Các ngươi đi đi, ta sẽ không đi theo các ngươi.” Trong ngữ khí của Lăng Ngạo lộ ra một chút cảm giác vô lực, những người này chịu ân gì của tên râu sơn dương, hay bị hắn dụ hoặc gì, mà lại kiên quyết một lòng trung với hắn.
“Phản đồ!” Có người đã không thể nhẫn nại, phất kiếm lên.
Lăng Ngạo cười lạnh, mấy thiếu niên nhiệt huyết các ngươi, cách nghĩ đúng là bất đồng a. “Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành rồi, hầu như còn mất cả mạng. Các ngươi cũng thấy được, võ công của ta không còn như trước, cho dù có trở về cũng có thể làm được gì, cũng chỉ kéo các ngươi thụt lùi, làm mất mặt người của ‘Ám Đường’.”
�
Trước đó ba người đã phát hiện, võ công của y đích thật không tính là tinh thâm, y từng là người ưu tú nhất trong số bọn họ, hiện tại cho dù một người kém cỏi nhất, chỉ sợ y cũng không đuổi kịp.
“Bất kể thế nào, ngươi cứ theo bọn ta trở về trước, gặp sư phụ rồi nói sau.”
“Nếu ta không trở về thì sao?” Lăng Ngạo hỏi họ, bọn họ muốn cưỡng chế mang y đi chăng.
“Vậy thì đừng trách chúng ta không niệm tình đồng môn.” Nói rồi ba người cùng lên, tấn công y. Lăng Ngạo tự biết không có năng lực một địch ba, nhưng y đợi chính là khắc này, tay nhanh chóng mò vào ngực, móc ra hạt đạn mù mà Tô Dục cho y, ném xuống đất.
Mặt đất lập tức nổi lên một trận khói vàng dày đặc, vị lưu huỳnh gay mũi ập vào khoang mũi, Lăng Ngạo nhân thời cơ bọn họ ngây ra nhanh chóng chạy trốn. Mẹ nó, đã trốn tới nơi này rồi, bọn họ còn có thể tìm được, vậy còn nơi nào là an toàn chứ?
Lăng Ngạo nhanh chóng chạy vào rừng, trong khu rừng này có một mật địa, là một sơn động, động huyệt không lớn, nhưng cực kỳ ẩn mật, nếu Tô Dục đủ thông minh, hắn sẽ biết tới đây tìm y.
Trốn vào, cũng bất kể những thứ khác, hiện tại y chỉ có đợi, đợi bọn họ từ bỏ, hoặc đợi Tô Dục trở về tìm được mình. Tóm lại, y sẽ không theo bọn họ đi. Tên râu sơn dương đối với y có địch ý, căn bản sẽ không thể cho y ăn quả ngọt, y mới không ngốc như thế tựa đưa dê vào miệng cọp.
Tô Dục kéo thân thể bị thương, cấp bách vạn phần chạy về, hôm nay hắn do thám được tin tức, người đó đã tới Tấn Dương thành, hắn muốn giết tên đó. Tuy đã liên tục thất thủ hai lần, nhưng hắn vẫn phải giết tên đó.
Có vết tích đánh nhau, không có vết máu, cũng chính là nói không có người bị thương. Y đi đâu rồi? Y bị người ta bắt đi sao?
Tô Dục thấy bụi phấn màu vàng dưới đất, liền quay người chạy vào rừng tìm kiếm. Trời đã tối, hắn không dám đốt lửa, chỉ dựa vào sự quen thuộc của mình đối với khu rừng này mà tìm kiếm. Nếu y thật sự ở trong rừng, vậy thì chỉ có ở tại nơi đó. Hắn và y vì tránh mưa từng cùng trải qua một đêm ở đó.
Khi Tô Dục tìm người, đồng thời cũng có ba người đang tìm kiếm. Nhiệm vụ của bọn họ là phải mang Tô Tử Trúc lông tóc vô thương trở về Ám Đường, nếu không bọn họ sao có thể để y chạy.
Vừa muốn ẩn giấu tung tích của mình, mặt khác lại muốn đi tìm người. Nhưng khi hắn tới được huyệt động đó, phát hiện có người đang luẩn quẩn gần đây.
“Tìm được chưa?”
“Không có.”
“Tiếp tục tìm, nhất định phải tìm được y.”
Nhân ảnh tiếp tục tản ra, Tô Dục rất lâu không dám động, không bao lâu mấy người đó lại trở về. Xác định là người không ở nơi này, mới triệt để tán đi. Tô Dục đợi sau khi bọn họ ly khai, mới đi tìm huyệt khẩu chui vào.
Lăng Ngạo nghe được tiếng đối phương nói chuyện, y rất khẩn trương, sợ bọn họ tìm được mình, nếu bị bắt được, y sẽ vì tính mạng này mà thật sự bó tay chịu trói. Khi y đang ôm chặt thân thể khẽ run của mình, có người đi vào huyệt khẩu.
“Ta tới rồi.” Không đợi Lăng Ngạo mở miệng, đối phương đã thấp giọng mở miệng trước.
Phù! Trời, ngươi cuối cùng cũng đến.
Trú trong rừng khiến y cảm thấy tâm tình đặc biệt tốt, mỗi ngày tiểu điểu bay tới gõ cửa sổ, y sẽ cảm thấy vui vẻ, hốt một nắm gạo, mở cửa, rãi gạo lên bệ cửa sổ, tiểu điểu sẽ mỏ lốc cốc, ăn xong lại phạch phạch cái cánh nhỏ bay đi, có lúc sẽ đứng lại bên cửa sổ nghiêng đầu nhìn y, nụ cười của y dần càng nhiều.
Vết thương cũng không phải khó khép lại đến thế, y bắt đầu luyện công, được sự chỉ điểm của Tô Dục, y cảm thấy mình cũng có tiến bộ, ít nhất, hiện tại có thể tự mình nhảy, bắt được tiểu điểu bay qua đầu.
“Khinh công của ngươi tiến bộ rồi.” Vừa khéo một màn này được Tô Dục ra ngoài mua đồ về trông thấy. Lăng Ngạo lúng túng lắc đầu, buông tay thả điểu nhi đi. “Còn kém ngươi rất xa.”
“Tư chất của ngươi cao hơn ta, không bao lâu sẽ vượt qua ta.” Tô Dục nói không nhiều, nhưng không hề phí lời, giả dụ có một ngày nào đó hắn phí lời liên thuyên, tính ra không phải là Tô Dục mà là người khác giả dạng.
“Hôm nay mua những gì?” Lăng Ngạo thấy trong tay hắn xách một bao giấy dầu, có mùi đồ kho. Ngửi thử, thật thơm a. “Đáng tiếc không có rượu”. Thở dài một hơi, có ăn ngon tự nhiên phải phối với mỹ tửu, như vậy mới là cuộc sống thần tiên.
Tô Dục nghe vậy, bỏ thứ trong tay xuống tính đi tiếp. “Này, ngươi không cần đặc biệt đi mua.” Lăng Ngạo vội gọi hắn.
“Ta mua rồi.” Lăng Ngạo hồ nghi đi theo hắn ra ngoài, thấy con ngựa ở bên ngoài liền hiểu rõ, thì ra rượu đặt trên mình ngựa.
Bốn vò rượu lớn, còn có một cây đàn tranh. “Ách, đàn này ngươi mua cho ta sao?” Ngàn vạn lần đừng nói là cho ta, ta không biết đàn.
“Ngươi thích thì cho ngươi.” Tô Dục nói thế Lăng Ngạo liền yên tâm, cây đàn này tám phần là Tô Dục tự chuẩn bị. “Ta không thích, ta thích nghe hơn.” Lăng Ngạo ôm đàn đi vào, đặt đàn trong phòng Tô Dục.
Tô Dục tay chân rất mau lẹ, không bao lâu đã sắp xong chén đũa, còn rót cho mỗi người một chén rượu. Lăng Ngạo rửa hai trái dưa leo, rất nhanh đã gọt xong. Mùa hạ thích hợp để ăn một chút đồ thanh đạm, chỉ ăn dầu mỡ sẽ nuốt không trôi.
“Chúng ta uống một ly.” Lăng Ngạo nâng ly rượu, chạm với ly của Tô Dục. “Hy vọng sau này chúng ta có thể bình yên sống như vậy.”
Tô Dục không nói gì, nhưng cơm tối nay lại ăn đặc biệt yên tĩnh, cho đến khi hai người ăn xong, Lăng Ngạo mới nói: “Ngươi biết đàn, thì đàn một khúc đi.”
Tô Dục trở về phòng cầm đàn ra, ngồi dưới đất, cao sơn lưu thủy, hoa hương điểu ngữ, lúc chậm lúc nhanh. Nhắm mắt lại giống như cũng có thể thấy được con nai nhỏ linh động đang vui sướng chạy nhảy trong rừng. Cho đến khi tiếng đàn kết thúc, Lăng Ngạo cảm thấy mình vẫn trầm mê trong khu rừng sảng khoái hưởng thụ ánh mặt trời.
“Ngươi thật có tài.” Lăng Ngạo rất lâu sau mới mở mắt, không hề khoa trương, cũng không có ý chán ghét, trong mắt y, nam nhân có thể đàn được tới trình độ này, chính là chuyện rất hiếm có.
“Tài mọn.” Lời nói vẫn ít như cũ, Tô Dục thu đàn, sau dó lại dọn bàn cơm. Những việc này từ trước tới giờ hắn không cần Lăng Ngạo phải đụng tay, Lăng Ngạo chỉ cần phát ngốc, xem sách là được, như vậy mới là việc y nên làm.
Ngay cả y phục cũng là do hắn dạy sớm giặt, mỗi ngày trên đầu giường của Lăng Ngạo đều đặt một bộ y phục chỉnh tề sạch sẽ, hắn chiếu cố Lăng Ngạo không chút thiếu sót.
Tô Dục chiếu cố Lăng Ngạo quá tốt, cũng bảo hộ quá tốt. Lăng Ngạo sống ở đây hoàn toàn là cuộc sống đào nguyên, sự phiền nhiễu bên ngoài một chút cũng không ảnh hướng tới y, không lọt vào tai y, cũng không thể lại gần y.
Chớp mắt đã qua hạ, lá xanh chuyển vàng khắp núi, các loại hoa quả cũng chín trĩu cành, buổi sáng Tô Dục vẫn ra ngoài, Lăng Ngạo sẽ cầm một túi vải đi hái trái cây. Hạt dẻ, và cả trái thông gom lại nhét đầy túi.
“Tô Dục, lát nữa đem mớ hạt dẻ ta hái về rang lên đi.” Lăng Ngạo đặt túi vải vác trên vai xuống trước cửa tiểu viện của gian nhà gỗ, nói với vào phòng trong.
“Tô Tử Trúc, ngươi thật sự rất hưng trí a, lại ẩn cư ở đây.” Trong phòng đi ra ba người, ai nấy đều độ tuổi mười tám mười chín, tướng mạo anh tuấn, phong độ nhanh nhẹn.
Lăng Ngạo đánh giá ba người, từ y phục của họ có thể nhìn ra, họ không phải là đại gia công tử, ngược lại giống người của một tổ chức sát thủ nào đó. Lăng Ngạo lạnh lùng nhìn họ, y ghét người khác vào nhà mình, đặc biệt là trong tình huống không có sự cho phép của y. “Đi ra!” Toàn thân Lăng Ngạo tản phát ra khí tức âm trầm, thanh âm không lớn, nhưng lại lạnh lùng dị thường.
“Dù sao chúng ta cũng là sư huynh đệ, ngươi cũng không thể vừa gặp mặt đã muốn diệt chúng ta đi?” Một người khác chế giễu.
Mẹ nó! Ai là sư huynh đệ với các ngươi, tên râu sơn dương già mà không chết đó, dạy dỗ ra toàn là thứ quái thai. “Đừng để ta nói lần thứ ra, đi ra!” Trong mắt Lăng Ngạo dấy lên hung quang, đó là ánh mắt khi dã thú bảo hộ địa bàn của mình lộ ra, bọn họ không nên đi vào địa bàn của y.
“Nếu đã vậy, Tử Trúc không có tâm tình ôn chuyện cùng với chúng ta, thì chúng ta liền đi thẳng vào vấn đề!” Người đó nói rồi lao về phía Lăng Ngạo. Cũng may không xuất vũ khí, Lăng Ngạo không tránh không né, khi quyền của hắn sắp đụng vào mặt y, một chiêu tứ lạng bát ngàn cân liền kéo hắn lảo đảo.
Lăng Ngạo đang thầm nghĩ, ba với một, khả năng thắng của y không lớn. Nhưng, dù sao cũng không thể ngồi đó chờ chết, chờ chết không phải là tác phong của y.
Nhìn bầu trời bên ngoài, mỗi ngày vào lúc này Tô Dục đã sớm trở về, hắn bị cái gì quấn chân sao? Người bị y làm chới với hiện tại đang tấn công sắc nhọn về phía y, chiêu chiêu hiểm độc, Lăng Ngạo vừa né vừa phản kích. Sau khi giao thủ mấy chiêu, Lăng Ngạo mới phát hiện, chiêu số của đối phương và mình giống nhau. Quả nhiên đều là do tên râu sơn dương dạy ra.
Lăng Ngạo xoay người lui ra sau, chỉ tay về bọn họ: “Các ngươi rốt cuộc có mục đích gì?” Bọn họ không phải tới lấy mạng y, nếu không hai người kia sớm đã nhân lúc y không kịp trở tay hạ thủ rồi. Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì? “Theo chúng ta về.” Ba người đồng thanh.
“Dựa vào cái gì?” Lăng Ngạo lạnh lùng nhìn họ.
“Ngươi là người của ‘Ám Đường’, tự nhiên nên trở về.” Một trong số đó lý lẽ đương nhiên đáp.
“Ta là ta, không thuộc về bất cứ ai, cũng không thuộc về tổ chức nào.” Lăng Ngạo vẫn lạnh lùng. Lòng thì không ngừng thầm mắng, tên râu sơn dương thật không ra gì, hồi phục võ công của y rồi liền muốn chiêu hồi y, sau đó tiếp tục bắt y bán mạng cho hắn, y mới không thuận theo ý hắn.
“Ngươi muốn phản bội ‘Ám Đường’?”
Nhíu mày, có gì không được?
“Các ngươi đi đi, ta sẽ không đi theo các ngươi.” Trong ngữ khí của Lăng Ngạo lộ ra một chút cảm giác vô lực, những người này chịu ân gì của tên râu sơn dương, hay bị hắn dụ hoặc gì, mà lại kiên quyết một lòng trung với hắn.
“Phản đồ!” Có người đã không thể nhẫn nại, phất kiếm lên.
Lăng Ngạo cười lạnh, mấy thiếu niên nhiệt huyết các ngươi, cách nghĩ đúng là bất đồng a. “Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành rồi, hầu như còn mất cả mạng. Các ngươi cũng thấy được, võ công của ta không còn như trước, cho dù có trở về cũng có thể làm được gì, cũng chỉ kéo các ngươi thụt lùi, làm mất mặt người của ‘Ám Đường’.”
�
Trước đó ba người đã phát hiện, võ công của y đích thật không tính là tinh thâm, y từng là người ưu tú nhất trong số bọn họ, hiện tại cho dù một người kém cỏi nhất, chỉ sợ y cũng không đuổi kịp.
“Bất kể thế nào, ngươi cứ theo bọn ta trở về trước, gặp sư phụ rồi nói sau.”
“Nếu ta không trở về thì sao?” Lăng Ngạo hỏi họ, bọn họ muốn cưỡng chế mang y đi chăng.
“Vậy thì đừng trách chúng ta không niệm tình đồng môn.” Nói rồi ba người cùng lên, tấn công y. Lăng Ngạo tự biết không có năng lực một địch ba, nhưng y đợi chính là khắc này, tay nhanh chóng mò vào ngực, móc ra hạt đạn mù mà Tô Dục cho y, ném xuống đất.
Mặt đất lập tức nổi lên một trận khói vàng dày đặc, vị lưu huỳnh gay mũi ập vào khoang mũi, Lăng Ngạo nhân thời cơ bọn họ ngây ra nhanh chóng chạy trốn. Mẹ nó, đã trốn tới nơi này rồi, bọn họ còn có thể tìm được, vậy còn nơi nào là an toàn chứ?
Lăng Ngạo nhanh chóng chạy vào rừng, trong khu rừng này có một mật địa, là một sơn động, động huyệt không lớn, nhưng cực kỳ ẩn mật, nếu Tô Dục đủ thông minh, hắn sẽ biết tới đây tìm y.
Trốn vào, cũng bất kể những thứ khác, hiện tại y chỉ có đợi, đợi bọn họ từ bỏ, hoặc đợi Tô Dục trở về tìm được mình. Tóm lại, y sẽ không theo bọn họ đi. Tên râu sơn dương đối với y có địch ý, căn bản sẽ không thể cho y ăn quả ngọt, y mới không ngốc như thế tựa đưa dê vào miệng cọp.
Tô Dục kéo thân thể bị thương, cấp bách vạn phần chạy về, hôm nay hắn do thám được tin tức, người đó đã tới Tấn Dương thành, hắn muốn giết tên đó. Tuy đã liên tục thất thủ hai lần, nhưng hắn vẫn phải giết tên đó.
Có vết tích đánh nhau, không có vết máu, cũng chính là nói không có người bị thương. Y đi đâu rồi? Y bị người ta bắt đi sao?
Tô Dục thấy bụi phấn màu vàng dưới đất, liền quay người chạy vào rừng tìm kiếm. Trời đã tối, hắn không dám đốt lửa, chỉ dựa vào sự quen thuộc của mình đối với khu rừng này mà tìm kiếm. Nếu y thật sự ở trong rừng, vậy thì chỉ có ở tại nơi đó. Hắn và y vì tránh mưa từng cùng trải qua một đêm ở đó.
Khi Tô Dục tìm người, đồng thời cũng có ba người đang tìm kiếm. Nhiệm vụ của bọn họ là phải mang Tô Tử Trúc lông tóc vô thương trở về Ám Đường, nếu không bọn họ sao có thể để y chạy.
Vừa muốn ẩn giấu tung tích của mình, mặt khác lại muốn đi tìm người. Nhưng khi hắn tới được huyệt động đó, phát hiện có người đang luẩn quẩn gần đây.
“Tìm được chưa?”
“Không có.”
“Tiếp tục tìm, nhất định phải tìm được y.”
Nhân ảnh tiếp tục tản ra, Tô Dục rất lâu không dám động, không bao lâu mấy người đó lại trở về. Xác định là người không ở nơi này, mới triệt để tán đi. Tô Dục đợi sau khi bọn họ ly khai, mới đi tìm huyệt khẩu chui vào.
Lăng Ngạo nghe được tiếng đối phương nói chuyện, y rất khẩn trương, sợ bọn họ tìm được mình, nếu bị bắt được, y sẽ vì tính mạng này mà thật sự bó tay chịu trói. Khi y đang ôm chặt thân thể khẽ run của mình, có người đi vào huyệt khẩu.
“Ta tới rồi.” Không đợi Lăng Ngạo mở miệng, đối phương đã thấp giọng mở miệng trước.
Phù! Trời, ngươi cuối cùng cũng đến.
Danh sách chương