Hiên Viên Cẩm rót nước cho y, băng lạnh, nhưng đối với cổ họng sắp bốc khói mà nói, thật sự sảng khoái. Lăng Ngạo suy nghĩ một chút, quyết định nói thật: “Chúng ta bị trúng kế, Dục nhi trúng chung, sau này ta phải sống cùng hắn, trước khi chung được giải, ta không thể tách khỏi hắn, nếu không hắn sẽ chết.”
Hiên Viên Cẩm không lên tiếng, Lăng Ngạo tiếp tục nói: “Vốn hôm nay ta muốn ngươi tới đón ta đi, xem ra, cũng không còn tất yếu.” Lăng Ngạo cười khổ một tiếng, đẩy đẩy thân thể mệt mỏi ngủ say của Tô Dục, rồi cuốn vào trong chăn, tiếp tục ngủ thêm một chút, buồn ngủ chết được.
“Ta sẽ mang ngươi đi.” Hiên Viên Cẩm nói, Lăng Ngạo thật sự rất mệt, tất cả đều để trời định vậy, tối qua y vốn đã dự định xong xuôi, bảo hắn hôm nay dẫn mình đi. Hiện tại Hiên Viên Cẩm nhất định thất vọng cực điểm, thôi thì thích làm gì thì làm.
Giấc ngủ này y cảm thấy nóng bức, Lăng Ngạo mơ mơ hồ hồ biết mình đang phát sốt, có người đổ dược vào miệng y, dược đắng, ngọc mát, là Tô Dục chiếu cố y.
Nghe tiếng người nói chuyện. “Sao ngươi lại dễ dàng để người ta gài bẫy như thế, thân thể y vốn đã kém, sao chịu được ngươi giày vò như thế? Lần này phải mất bao lâu mới tốt lên cũng không biết.”
“Ta sẽ chiếu cố y.” Là tên ngốc Tô Dục đang nói.
“Ta cũng có thể chiếu cố y vậy! Quan trọng nhất là y bị thương rồi, ta đau lòng! Y gầy yếu như thế, hễ sinh bệnh thì mất rất lâu cũng không khỏi, thân thể vốn đã gầy, không được mấy lạng thịt lại ốm đến chỉ còn da bọc xương. Ta nhìn thấy khó chịu.” Tên Hiên Viên Cẩm nói vô cùng cảm động, Lăng Ngạo cảm thấy sóng mũi chua chua, con người có phải khi đến tuổi, tình cảm sẽ suy yếu đi, lúc này y mới hơn ba mươi, sao lại thích đỏ khóe mắt như vậy.
“Tử Trúc, có phải ngươi khó chịu?” Là giọng nói nhỏ nhẹ của Hiên Viên Cẩm, nụ hôn dịu dàng đặt lên khóe mắt y, liếm đi nước mắt đã lăn ra.
Lăng Ngạo nhắm chặt mắt, không chịu mở ra, lòng y đang cảm động. Kỳ thật theo tính khí trước đây của Hiên Viên Cẩm, nhất định sẽ đánh y, hoặc ném ra khỏi cửa, tận mắt nhìn thấy người của mình nằm trong lòng kẻ khác, còn là bộ dáng mê loạn như thế, bất cứ ai cũng không thể vui được.
“Đừng khóc, Tử Trúc, đừng khóc…” Hiên Viên Cẩm hoảng hốt, cũng không biết Lăng Ngạo bị làm sao, chỉ một mực khóc, hắn rất đau lòng.
“Có phải thân thể không thoải mái?” Tô Dục bưng nước nóng, dùng khăn thấm nước, muốn thanh tẩy hạ thân cho y.
“Ta không sao.” Lăng Ngạo khàn giọng, không dễ gì mới nói được ba chữ.
“Không sao thì tốt rồi, nếu ngươi khó chịu thì nhất định phải nói cho chúng ta, đừng gắng gượng.” Hiên Viên Cẩm hôn lên trán y, ôm y vào lòng.
“Sao ngươi không đi?” Lăng Ngạo mở đôi mắt khóc đến đỏ bừng, y thật sự cảm động. Tiểu tử Hiên Viên Cẩm này thật khiến người ta vừa hận vừa yêu, y là thua trong tay hắn.
“Ta không đi, ngươi cũng đừng nghĩ đuổi ta đi!” Hiên Viên Cẩm ôm chặt y, thủ thỉ: “Chúng ta sẽ không bao giờ chia cách nữa, ngươi đi theo ta đi.”
“Ta không thể đi theo ngươi, Dục nhi không thể rời khỏi ta.” Vừa nghĩ tới từ nay về sau y không cách nào rời khỏi đệ đệ của mình, còn phải cách năm ba hôm cùng hắn lăn lộn trên giường, Lăng Ngạo liền không biết lòng mình cảm thấy thế nào.
“Ngươi yêu hắn sao?” Hiên Viên Cẩm khẩn trương hỏi.
“Dục nhi trúng chung độc của tên râu sơn dương, nếu không sống cùng ta, hắn sẽ chết.” Lăng Ngạo không muốn che giấu, thêm một người thêm một phần sức, nếu Hiên Viên Cẩm có thể tìm thêm vài người tài, giải được thì tốt nhất, như vậy vạn nhất ngày nào đó y xảy ra chuyện ngoài ý muốn, quy tiên rồi. Thì Tô Dục cũng không tới mức phải chôn cùng.
“Xin lỗi, là ta liên lụy ngươi.” Tô Dục mang đầy hổ thẹn, bọn họ bên nhau hai lần, đều là hắn tổn thương y. Lần này lý trí của hắn một chút cũng không còn, làm y bị thương triệt để.
“Hài tử ngốc, đừng nói với ta như vậy.” Dù sao hắn cũng là đệ đệ, y có thể bỏ qua. Xảy ra chuyện thế này, y cũng không muốn, tên râu sơn dương bản lĩnh không nhỏ, dính phải bẫy của hắn cũng không tới mức mất mặt. Người sống lâu nhiều kinh nghiệm, bọn họ mới chỉ mười mấy hai mươi tuổi, tương lai nhất định sẽ vượt mặt mấy lão gia hỏa đó. “Đợi tương lai ngươi có tiền đồ, trước tiên cạo sạch râu của tên râu sơn dương đó cho ta! Tóc cũng cạo luôn, thêu lên da đầu hắn một con thỏ cho ta!”
Lăng Ngạo càng nói càng vui. “Thêu thỏ lên khắp người hắn!” Mẹ nó, lão tạp mao, ngươi không phải muốn làm ông già thỏ sao, thấy ngươi ngưỡng mộ ta như vậy, lần này ta sẽ cho tất cả mọi người biết ngươi là con thỏ! “Ân.” Tô Dục cầm khăn ấm lau phía dưới cho y, sau đó bôi dược. Lăng Ngạo cũng không cảm thấy có gì không tiện, làm đã làm rồi, còn gì phải lúng túng, xấu hổ nữa, lại không phải nữ nhân.
“Tử Trúc, mấy ngày nữa là ta phải đi rồi, ngươi sẽ đi cùng với ta chứ?” Hiên Viên Cẩm vẫn kiên trì tư thế ôm thân trên của y. Lăng Ngạo liếc liếc, thập phần nghiêm túc hỏi: “Ngươi thật không để ý, ta và Dục nhi?”
“Nếu nói một chút cũng không để ý đó là lừa ngươi, nhưng nếu so với phải mất đi ngươi, ta thà cùng tên hỗn tiểu tử này chăm sóc ngươi, cũng không thể không có ngươi. Tử Trúc thời gian ngươi rời bỏ ta đã đủ rồi, đừng tiếp tục xa ta nữa, được không?” Hiên Viên Cẩm giống như hài tử, đáng thương khẩn cầu y.
Lăng Ngạo thầm ngẫm nghĩ, y và Tô Dục hiện tại ở bên nhau, sau này nếu có thể giải được độc, y vẫn phải rời khỏi hắn, dù sao quan hệ huynh đệ này y không chấp nhận được.
“Dục nhi, ngươi đi cùng chúng ta đi.” Lăng Ngạo không thể bỏ Tô Dục lại, mặc hắn tự sinh tự diệt, y phải đi một bước dẫn hắn theo một bước.
“Ân.” Tô Dục nhìn chằm chằm Hiên Viên Cẩm, hắn biết Lăng Ngạo vẫn thích Hiên Viên Cẩm hơn một chút, dù sao bản thân hắn có thể sống bên y cũng đã biết đủ, đợi tương lai hắn có bản lĩnh rồi, sẽ đoạt đi vị trí của tên gia hỏa Hiên Viên Cẩm, huynh trưởng vẫn là của một mình hắn.
Mong sẽ đúng như tính toán, Hiên Viên Cẩm cho dù tìm khắp thiên hạ, cũng phải tìm được cao nhân, giải được chung độc trên người hỗn tiểu tử này, rồi đá đi.
Tóm lại, cuối cùng hai người cứ trong lúc mơ hồ như thế mà ở bên nhau, Lăng Ngạo nhìn hai người này vội trong vội ngoài, đột nhiên cảm thấy nhân sinh nếu như cứ như vậy, thì y đã biết đủ.
“Dục nhi, đầu ta ngứa.” Hai ngày nay bọn họ không cho y tắm rửa, đầu cũng ngứa muốn chết. Lăng Ngạo kéo Tô Dục đang đứng bên cạnh qua, vẻ mặt ủy khuất.
“Lát nữa ta sẽ tẩy cho ngươi.” Tô Dục dùng ánh mắt dịu dàng nhìn y, Lăng Ngạo động lòng, ánh mắt của tiểu tử này, càng lúc càng có mê lực. Tô Dục cúi đầu, nhẹ hôn lên trán y. “Ta đi đổi nước.”
“Được.” Lăng Ngạo quay mặt qua một bên, mặt đỏ bừng, mục quang tránh né không dám nhìn thẳng hắn. Hài tử này luôn dạo tới dạo lui trước mặt y, cũng không ngại Hiên Viên Cẩm đứng một bên, cứ ôm ôm ấp ấp, Hiên Viên Cẩm ôm y một lần, hắn nhất định phải ôm nhiều hơn một lần mới chịu.
“Ca, khi ngươi đỏ mặt thật sự rất đẹp.” Tô Dục lại hôn lên gương mặt đỏ bừng của y, rồi mới chịu đi đổi nước.
Khi Hiên Viên Cẩm tới, Tô Dục đang gội đầu cho y. Hương xà phòng hoa quế theo động tác gội đầu của hắn mà nhẹ lan tỏa.
“Thật thơm.” Hiên Viên Cẩm hôn lên mi mắt Lăng Ngạo, Lăng Ngạo liếc hắn một cái.
“Thứ ta muốn đã đem tới chưa?” Lăng Ngạo đòi hắn một ít ngân phiếu, trong tay không có tiền y cứ cảm thấy không được yên tâm.
“Đương nhiên có.” Hiên Viên Cẩm lấy ra một xấp ngân phiếu đặt vào tay Lăng Ngạo.
“Nhiêu đây tạm được.” Lăng Ngạo giống như một bà quản gia, cười híp mắt lôi tiền ra đếm kỹ trước mặt mọi người. Mười tờ một vạn lượng ngân phiếu, mười tờ một ngàn lượng kim phiếu. Lăng Ngạo nhét vào ngực, sờ sờ đầu Hiên Viên Cẩm nói: “Thật ngoan!”
Hiên Viên Cẩm co giật khóe môi, Tô Dục thập phần không khách khí cười to ha hả. Hiên Viên Cẩm cũng không khách khí, mở miệng cắn môi y, dùng sức hấp duyện, Lăng Ngạo không rướn người giải cứu môi của mình, mà nhắm vào mặt Hiên Viên Cẩm cắn mạnh, xem ai có thể cắn thắng ai.
Khi hai người đang thở phì phò, Tô Dục đã đi chuẩn bị đồ ăn, Hiên Viên Cẩm nói muốn y đến tướng quân phủ tịnh dưỡng, y không chịu, nhất định ở lại đây, nói đây là nhà của mình, không có cảm giác ăn nhờ ở đậu. Còn nói ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó nhà mình.
“Tử Trúc, nơi này quá nhỏ, ba người chúng ta ở sẽ chật, ngươi dọn tới chỗ ta đi.” Hiên Viên Cẩm đã không biết đây là lần thứ mấy thuyết phục y.
“Không đi, đợi ta triệt để khỏe rồi, ta phải đi tìm tên râu sơn dương tính toán món nợ trước đã.” Lăng Ngạo muốn làm mông hắn nở hoa, mẹ nó, tên râu sơn dương, lần này lão tử không làm chết ngươi, lão tử liền cùng họ với ngươi!
Hiên Viên Cẩm và tam vương gia vốn đã không ngang bằng nhau, tam vương gia lại là thân đệ đệ của hoàng thượng, ở chỗ của hoàng thượng hắn không thể làm gì tam vương gia, còn về tên Mặc sư phụ xuất thần nhập quỷ đó, hắn càng vô pháp nhúng tay. Võ công của người đó không dưới sư bá của hắn, ngoài sáng hắn đánh không lại, nhưng trong tối, hắn không phải không thể động tới tên đó.
“Mấy ngày trước ta gặp hoàng thượng.” Hiên Viên Cẩm tùy tiện nói.
“Hoàng đế lão tử nói cái gì?” Lăng Ngạo đang ăn chuối do Hiên Viên Cẩm đính thân lột vỏ, vừa ăn vừa hỏi.
“Tam vương gia tập hợp rất nhiều nhân sĩ giang hồ, không biết muốn làm gì.” Trong bụng Hiên Viên Cẩm cũng bắt đầu có ý xấu, không phải là hài tử thành thật.
“Hoàng đế tin tưởng ngươi?” Lăng Ngạo không tin, hoàng đế là lão hồ ly đã thành tinh, sao có thể dễ dàng tin tưởng lời của hắn.
“Hắn tin, chỉ cần là chuyện liên quan tới tam vương gia, bất kể có phải là lời vô căn cứ không, hắn toàn bộ đều tin.” Hiên Viên Cẩm đút một trái nho vào miệng Lăng Ngạo.
“Phi phi, chua muốn chết!” Nho mùa đông, không ngọt miếng nào, nho này chua y như sữa chua, chua muốn chết.
“Ha ha, ngươi không phải thích ăn thứ chua chua ngọt ngọt sao.” Hiên Viên Cẩm đưa cho y một ly nước mật ong, lúc này mới xua được vị chua trong miệng.
Lăng Ngạo biết gần đây bọn họ hay đem những thứ thanh mát tới cho y, nhưng ngày ngày đều ăn trái cây ăn cháo, y là nam nhân, cứ ăn như vậy, cũng chịu không nổi. Huống hồ trước giờ y không bao giờ để miệng mình chịu thiệt, đã mấy ngày rồi y không được nếm qua vị thịt.
Chỗ phía sau đã khỏi rồi. Nơi bị tiểu vương bát đản Tô Dục làm rách cũng đã khỏi hết. Tính ra tới lúc có thể xuống đất, có thể ăn thịt đã không còn xa. Trong đầu y nghĩ tới bao nhiêu loại thịt, thịt kho tàu, thịt chưng, thịt sa tế, thèm muốn chết!
Y dẫn Tô Dục xông tới chỗ của tam vương gia, sắc mặt rất khó coi. Tam vương gia đối với sự thăm viếng của y vô cùng cao hứng, vì gần đây hoàng thượng tìm hắn nói vài chuyện, hắn khá bận rộn không thể đi thăm y, hiện tại y chủ động tìm tới cửa, tam vương gia cười đến mức khóe môi hai bên muốn rách ra thành hai đường.
“Tử Trúc, nào, nhanh nếm thử cống quả.” Tam vương gia hận không thể đem tất cả đồ ngon trong vương phủ đều lấy ra cho Lăng Ngạo ăn một lượt.
“Ngài đừng gấp. Vương gia, ta tới chỉ vì một chuyện.” Trong thời gian này Lăng Ngạo ăn không ít hoa quả, Hiên Viên Cẩm cũng mang không ít thứ từ trong hoàng cung tới chỗ y, dù sao trong kinh thành này thứ hoàng thượng có thể ăn, y căn bản cũng đều nếm qua một lần.
Tam vương gia thấy mặt Lăng Ngạo trầm xuống, liền biết thứ y cần nói nhất định không phải là chuyện khiến người ta vui mừng. Vẫy lui hạ nhân bên cạnh: “Ngươi nói đi.”
“Vương gia, ngài đối với Tử Trúc luôn rất tốt, Tử Trúc hiểu rõ. Bất kể ngài yêu nhà yêu cả ngói, hay là tình hữu độc chung với Tử Trúc, Tử Trúc đều đa tạ phần tình ý này của ngài!” Lăng Ngạo tiên lễ hậu binh, đội cho tam vương gia một cái mũ thật cao, rồi mới tiến vào vấn đề.
“Tử Trúc, ngươi muốn nói gì thì nói đi.” Tam vương gia cũng biết dạng người tính tình như Tô Tử Trúc, nói những lời tựa như dễ nghe, phía sau nhất định là kèm theo lời khiến mình còn khó chịu hơn, hắn cũng bỏ qua phần nói mấy lời ngoài lề, trực tiếp hỏi thẳng phần sau.
“Vương gia, Mặc sư phụ đối với ta thế nào, ngài biết mà.” Lăng Ngạo thở dài, bị Tô Dục nắm tay càng chặt, y cho Tô Dục một nụ cười an ủi, rồi tiếp tục nói: “Lần trước Mặc sư phụ hại ta, ngài cũng biết, ngay trong tam vương phủ, ta xém chút nửa cái mạng đã không còn. Chuyện này, tuy không chứng minh được rõ ràng là hành vi của Mặc sư phụ, nhưng là người thì ai cũng có thể nghĩ rõ là do ai làm.”
Sắc mặt tam vương gia âm u, Mặc sư phụ là cánh tay đắc lực của hắn, trên giang hồ việc triệu tập nhân mã toàn bộ nhờ Mặc sư phụ ra mặt, giúp hắn rất nhiều chuyện, bảo hắn hạ thủ với công thần của mình, hắn thật sự không thể làm a!
“Vương gia, Tô Tử Trúc ta không phải loại người thích gây chuyện thị phi, ta đã tránh tới nơi thật xa, chỉ vì không muốn có vướng mắc với bất cứ ai, nhưng mọi người truy theo ta muốn hại ta, ta không biết ta rốt cuộc phải hỏi tội ai.” Lăng Ngạo uống một ngụm trà, rồi nói tiếp: “Mặc sư phụ ghét ta, vì ta được ngươi sủng. Hắn cũng ghét Dục nhi, vì hai ta cùng chung một mẹ, nguyên nhân quan trọng hơn có lẽ là vì chúng ta đều có liên quan tới ngươi, hắn không thể yêu thích người bên cạnh ngài đến thế sao? Cho dù hắn không yêu thích người bên cạnh ngài, cũng không thể luôn khai đao với ta và Dục nhi!”
“Hắn làm gì các ngươi?” Tam vương gia vẻ mặt kinh ngạc, hắn thật sự không biết đã có chuyện gì. Thời gian gần đây hoàng thượng luôn muốn triệu kiến hắn, làm hắn phiền muốn chết, nếu không hắn sớm đã đi thăm y.
“Vương gia, hắn hạ xuân dược với Dục nhi, Dục nhi xém chút nữa đã nổ huyết quản mà chết. Hắn còn dùng máu của ta đút cho con trùng tử gì đó rồi cho nó chui vào trong nội thể Dục nhi, nếu ta không sống cùng Dục nhi, Dục nhi sẽ bị con quái trùng tử đó cắn đứt kinh mạch mà chết. Sao hắn lại hận chúng ta như thế?” Lăng Ngạo nhìn tam vương gia, lão gia hỏa này có tin tưởng y không, tên râu sơn dương trong mắt của tam vương gia là một nhân tài hiếm có, càng là một nhân tài trung tâm nhất nhất, là nhân vật lợi hại võ công cao cường, hắn sẽ cho rằng người lợi hại như thế làm khó một tiểu nhân vật như y sao?
Hiên Viên Cẩm không lên tiếng, Lăng Ngạo tiếp tục nói: “Vốn hôm nay ta muốn ngươi tới đón ta đi, xem ra, cũng không còn tất yếu.” Lăng Ngạo cười khổ một tiếng, đẩy đẩy thân thể mệt mỏi ngủ say của Tô Dục, rồi cuốn vào trong chăn, tiếp tục ngủ thêm một chút, buồn ngủ chết được.
“Ta sẽ mang ngươi đi.” Hiên Viên Cẩm nói, Lăng Ngạo thật sự rất mệt, tất cả đều để trời định vậy, tối qua y vốn đã dự định xong xuôi, bảo hắn hôm nay dẫn mình đi. Hiện tại Hiên Viên Cẩm nhất định thất vọng cực điểm, thôi thì thích làm gì thì làm.
Giấc ngủ này y cảm thấy nóng bức, Lăng Ngạo mơ mơ hồ hồ biết mình đang phát sốt, có người đổ dược vào miệng y, dược đắng, ngọc mát, là Tô Dục chiếu cố y.
Nghe tiếng người nói chuyện. “Sao ngươi lại dễ dàng để người ta gài bẫy như thế, thân thể y vốn đã kém, sao chịu được ngươi giày vò như thế? Lần này phải mất bao lâu mới tốt lên cũng không biết.”
“Ta sẽ chiếu cố y.” Là tên ngốc Tô Dục đang nói.
“Ta cũng có thể chiếu cố y vậy! Quan trọng nhất là y bị thương rồi, ta đau lòng! Y gầy yếu như thế, hễ sinh bệnh thì mất rất lâu cũng không khỏi, thân thể vốn đã gầy, không được mấy lạng thịt lại ốm đến chỉ còn da bọc xương. Ta nhìn thấy khó chịu.” Tên Hiên Viên Cẩm nói vô cùng cảm động, Lăng Ngạo cảm thấy sóng mũi chua chua, con người có phải khi đến tuổi, tình cảm sẽ suy yếu đi, lúc này y mới hơn ba mươi, sao lại thích đỏ khóe mắt như vậy.
“Tử Trúc, có phải ngươi khó chịu?” Là giọng nói nhỏ nhẹ của Hiên Viên Cẩm, nụ hôn dịu dàng đặt lên khóe mắt y, liếm đi nước mắt đã lăn ra.
Lăng Ngạo nhắm chặt mắt, không chịu mở ra, lòng y đang cảm động. Kỳ thật theo tính khí trước đây của Hiên Viên Cẩm, nhất định sẽ đánh y, hoặc ném ra khỏi cửa, tận mắt nhìn thấy người của mình nằm trong lòng kẻ khác, còn là bộ dáng mê loạn như thế, bất cứ ai cũng không thể vui được.
“Đừng khóc, Tử Trúc, đừng khóc…” Hiên Viên Cẩm hoảng hốt, cũng không biết Lăng Ngạo bị làm sao, chỉ một mực khóc, hắn rất đau lòng.
“Có phải thân thể không thoải mái?” Tô Dục bưng nước nóng, dùng khăn thấm nước, muốn thanh tẩy hạ thân cho y.
“Ta không sao.” Lăng Ngạo khàn giọng, không dễ gì mới nói được ba chữ.
“Không sao thì tốt rồi, nếu ngươi khó chịu thì nhất định phải nói cho chúng ta, đừng gắng gượng.” Hiên Viên Cẩm hôn lên trán y, ôm y vào lòng.
“Sao ngươi không đi?” Lăng Ngạo mở đôi mắt khóc đến đỏ bừng, y thật sự cảm động. Tiểu tử Hiên Viên Cẩm này thật khiến người ta vừa hận vừa yêu, y là thua trong tay hắn.
“Ta không đi, ngươi cũng đừng nghĩ đuổi ta đi!” Hiên Viên Cẩm ôm chặt y, thủ thỉ: “Chúng ta sẽ không bao giờ chia cách nữa, ngươi đi theo ta đi.”
“Ta không thể đi theo ngươi, Dục nhi không thể rời khỏi ta.” Vừa nghĩ tới từ nay về sau y không cách nào rời khỏi đệ đệ của mình, còn phải cách năm ba hôm cùng hắn lăn lộn trên giường, Lăng Ngạo liền không biết lòng mình cảm thấy thế nào.
“Ngươi yêu hắn sao?” Hiên Viên Cẩm khẩn trương hỏi.
“Dục nhi trúng chung độc của tên râu sơn dương, nếu không sống cùng ta, hắn sẽ chết.” Lăng Ngạo không muốn che giấu, thêm một người thêm một phần sức, nếu Hiên Viên Cẩm có thể tìm thêm vài người tài, giải được thì tốt nhất, như vậy vạn nhất ngày nào đó y xảy ra chuyện ngoài ý muốn, quy tiên rồi. Thì Tô Dục cũng không tới mức phải chôn cùng.
“Xin lỗi, là ta liên lụy ngươi.” Tô Dục mang đầy hổ thẹn, bọn họ bên nhau hai lần, đều là hắn tổn thương y. Lần này lý trí của hắn một chút cũng không còn, làm y bị thương triệt để.
“Hài tử ngốc, đừng nói với ta như vậy.” Dù sao hắn cũng là đệ đệ, y có thể bỏ qua. Xảy ra chuyện thế này, y cũng không muốn, tên râu sơn dương bản lĩnh không nhỏ, dính phải bẫy của hắn cũng không tới mức mất mặt. Người sống lâu nhiều kinh nghiệm, bọn họ mới chỉ mười mấy hai mươi tuổi, tương lai nhất định sẽ vượt mặt mấy lão gia hỏa đó. “Đợi tương lai ngươi có tiền đồ, trước tiên cạo sạch râu của tên râu sơn dương đó cho ta! Tóc cũng cạo luôn, thêu lên da đầu hắn một con thỏ cho ta!”
Lăng Ngạo càng nói càng vui. “Thêu thỏ lên khắp người hắn!” Mẹ nó, lão tạp mao, ngươi không phải muốn làm ông già thỏ sao, thấy ngươi ngưỡng mộ ta như vậy, lần này ta sẽ cho tất cả mọi người biết ngươi là con thỏ! “Ân.” Tô Dục cầm khăn ấm lau phía dưới cho y, sau đó bôi dược. Lăng Ngạo cũng không cảm thấy có gì không tiện, làm đã làm rồi, còn gì phải lúng túng, xấu hổ nữa, lại không phải nữ nhân.
“Tử Trúc, mấy ngày nữa là ta phải đi rồi, ngươi sẽ đi cùng với ta chứ?” Hiên Viên Cẩm vẫn kiên trì tư thế ôm thân trên của y. Lăng Ngạo liếc liếc, thập phần nghiêm túc hỏi: “Ngươi thật không để ý, ta và Dục nhi?”
“Nếu nói một chút cũng không để ý đó là lừa ngươi, nhưng nếu so với phải mất đi ngươi, ta thà cùng tên hỗn tiểu tử này chăm sóc ngươi, cũng không thể không có ngươi. Tử Trúc thời gian ngươi rời bỏ ta đã đủ rồi, đừng tiếp tục xa ta nữa, được không?” Hiên Viên Cẩm giống như hài tử, đáng thương khẩn cầu y.
Lăng Ngạo thầm ngẫm nghĩ, y và Tô Dục hiện tại ở bên nhau, sau này nếu có thể giải được độc, y vẫn phải rời khỏi hắn, dù sao quan hệ huynh đệ này y không chấp nhận được.
“Dục nhi, ngươi đi cùng chúng ta đi.” Lăng Ngạo không thể bỏ Tô Dục lại, mặc hắn tự sinh tự diệt, y phải đi một bước dẫn hắn theo một bước.
“Ân.” Tô Dục nhìn chằm chằm Hiên Viên Cẩm, hắn biết Lăng Ngạo vẫn thích Hiên Viên Cẩm hơn một chút, dù sao bản thân hắn có thể sống bên y cũng đã biết đủ, đợi tương lai hắn có bản lĩnh rồi, sẽ đoạt đi vị trí của tên gia hỏa Hiên Viên Cẩm, huynh trưởng vẫn là của một mình hắn.
Mong sẽ đúng như tính toán, Hiên Viên Cẩm cho dù tìm khắp thiên hạ, cũng phải tìm được cao nhân, giải được chung độc trên người hỗn tiểu tử này, rồi đá đi.
Tóm lại, cuối cùng hai người cứ trong lúc mơ hồ như thế mà ở bên nhau, Lăng Ngạo nhìn hai người này vội trong vội ngoài, đột nhiên cảm thấy nhân sinh nếu như cứ như vậy, thì y đã biết đủ.
“Dục nhi, đầu ta ngứa.” Hai ngày nay bọn họ không cho y tắm rửa, đầu cũng ngứa muốn chết. Lăng Ngạo kéo Tô Dục đang đứng bên cạnh qua, vẻ mặt ủy khuất.
“Lát nữa ta sẽ tẩy cho ngươi.” Tô Dục dùng ánh mắt dịu dàng nhìn y, Lăng Ngạo động lòng, ánh mắt của tiểu tử này, càng lúc càng có mê lực. Tô Dục cúi đầu, nhẹ hôn lên trán y. “Ta đi đổi nước.”
“Được.” Lăng Ngạo quay mặt qua một bên, mặt đỏ bừng, mục quang tránh né không dám nhìn thẳng hắn. Hài tử này luôn dạo tới dạo lui trước mặt y, cũng không ngại Hiên Viên Cẩm đứng một bên, cứ ôm ôm ấp ấp, Hiên Viên Cẩm ôm y một lần, hắn nhất định phải ôm nhiều hơn một lần mới chịu.
“Ca, khi ngươi đỏ mặt thật sự rất đẹp.” Tô Dục lại hôn lên gương mặt đỏ bừng của y, rồi mới chịu đi đổi nước.
Khi Hiên Viên Cẩm tới, Tô Dục đang gội đầu cho y. Hương xà phòng hoa quế theo động tác gội đầu của hắn mà nhẹ lan tỏa.
“Thật thơm.” Hiên Viên Cẩm hôn lên mi mắt Lăng Ngạo, Lăng Ngạo liếc hắn một cái.
“Thứ ta muốn đã đem tới chưa?” Lăng Ngạo đòi hắn một ít ngân phiếu, trong tay không có tiền y cứ cảm thấy không được yên tâm.
“Đương nhiên có.” Hiên Viên Cẩm lấy ra một xấp ngân phiếu đặt vào tay Lăng Ngạo.
“Nhiêu đây tạm được.” Lăng Ngạo giống như một bà quản gia, cười híp mắt lôi tiền ra đếm kỹ trước mặt mọi người. Mười tờ một vạn lượng ngân phiếu, mười tờ một ngàn lượng kim phiếu. Lăng Ngạo nhét vào ngực, sờ sờ đầu Hiên Viên Cẩm nói: “Thật ngoan!”
Hiên Viên Cẩm co giật khóe môi, Tô Dục thập phần không khách khí cười to ha hả. Hiên Viên Cẩm cũng không khách khí, mở miệng cắn môi y, dùng sức hấp duyện, Lăng Ngạo không rướn người giải cứu môi của mình, mà nhắm vào mặt Hiên Viên Cẩm cắn mạnh, xem ai có thể cắn thắng ai.
Khi hai người đang thở phì phò, Tô Dục đã đi chuẩn bị đồ ăn, Hiên Viên Cẩm nói muốn y đến tướng quân phủ tịnh dưỡng, y không chịu, nhất định ở lại đây, nói đây là nhà của mình, không có cảm giác ăn nhờ ở đậu. Còn nói ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó nhà mình.
“Tử Trúc, nơi này quá nhỏ, ba người chúng ta ở sẽ chật, ngươi dọn tới chỗ ta đi.” Hiên Viên Cẩm đã không biết đây là lần thứ mấy thuyết phục y.
“Không đi, đợi ta triệt để khỏe rồi, ta phải đi tìm tên râu sơn dương tính toán món nợ trước đã.” Lăng Ngạo muốn làm mông hắn nở hoa, mẹ nó, tên râu sơn dương, lần này lão tử không làm chết ngươi, lão tử liền cùng họ với ngươi!
Hiên Viên Cẩm và tam vương gia vốn đã không ngang bằng nhau, tam vương gia lại là thân đệ đệ của hoàng thượng, ở chỗ của hoàng thượng hắn không thể làm gì tam vương gia, còn về tên Mặc sư phụ xuất thần nhập quỷ đó, hắn càng vô pháp nhúng tay. Võ công của người đó không dưới sư bá của hắn, ngoài sáng hắn đánh không lại, nhưng trong tối, hắn không phải không thể động tới tên đó.
“Mấy ngày trước ta gặp hoàng thượng.” Hiên Viên Cẩm tùy tiện nói.
“Hoàng đế lão tử nói cái gì?” Lăng Ngạo đang ăn chuối do Hiên Viên Cẩm đính thân lột vỏ, vừa ăn vừa hỏi.
“Tam vương gia tập hợp rất nhiều nhân sĩ giang hồ, không biết muốn làm gì.” Trong bụng Hiên Viên Cẩm cũng bắt đầu có ý xấu, không phải là hài tử thành thật.
“Hoàng đế tin tưởng ngươi?” Lăng Ngạo không tin, hoàng đế là lão hồ ly đã thành tinh, sao có thể dễ dàng tin tưởng lời của hắn.
“Hắn tin, chỉ cần là chuyện liên quan tới tam vương gia, bất kể có phải là lời vô căn cứ không, hắn toàn bộ đều tin.” Hiên Viên Cẩm đút một trái nho vào miệng Lăng Ngạo.
“Phi phi, chua muốn chết!” Nho mùa đông, không ngọt miếng nào, nho này chua y như sữa chua, chua muốn chết.
“Ha ha, ngươi không phải thích ăn thứ chua chua ngọt ngọt sao.” Hiên Viên Cẩm đưa cho y một ly nước mật ong, lúc này mới xua được vị chua trong miệng.
Lăng Ngạo biết gần đây bọn họ hay đem những thứ thanh mát tới cho y, nhưng ngày ngày đều ăn trái cây ăn cháo, y là nam nhân, cứ ăn như vậy, cũng chịu không nổi. Huống hồ trước giờ y không bao giờ để miệng mình chịu thiệt, đã mấy ngày rồi y không được nếm qua vị thịt.
Chỗ phía sau đã khỏi rồi. Nơi bị tiểu vương bát đản Tô Dục làm rách cũng đã khỏi hết. Tính ra tới lúc có thể xuống đất, có thể ăn thịt đã không còn xa. Trong đầu y nghĩ tới bao nhiêu loại thịt, thịt kho tàu, thịt chưng, thịt sa tế, thèm muốn chết!
Y dẫn Tô Dục xông tới chỗ của tam vương gia, sắc mặt rất khó coi. Tam vương gia đối với sự thăm viếng của y vô cùng cao hứng, vì gần đây hoàng thượng tìm hắn nói vài chuyện, hắn khá bận rộn không thể đi thăm y, hiện tại y chủ động tìm tới cửa, tam vương gia cười đến mức khóe môi hai bên muốn rách ra thành hai đường.
“Tử Trúc, nào, nhanh nếm thử cống quả.” Tam vương gia hận không thể đem tất cả đồ ngon trong vương phủ đều lấy ra cho Lăng Ngạo ăn một lượt.
“Ngài đừng gấp. Vương gia, ta tới chỉ vì một chuyện.” Trong thời gian này Lăng Ngạo ăn không ít hoa quả, Hiên Viên Cẩm cũng mang không ít thứ từ trong hoàng cung tới chỗ y, dù sao trong kinh thành này thứ hoàng thượng có thể ăn, y căn bản cũng đều nếm qua một lần.
Tam vương gia thấy mặt Lăng Ngạo trầm xuống, liền biết thứ y cần nói nhất định không phải là chuyện khiến người ta vui mừng. Vẫy lui hạ nhân bên cạnh: “Ngươi nói đi.”
“Vương gia, ngài đối với Tử Trúc luôn rất tốt, Tử Trúc hiểu rõ. Bất kể ngài yêu nhà yêu cả ngói, hay là tình hữu độc chung với Tử Trúc, Tử Trúc đều đa tạ phần tình ý này của ngài!” Lăng Ngạo tiên lễ hậu binh, đội cho tam vương gia một cái mũ thật cao, rồi mới tiến vào vấn đề.
“Tử Trúc, ngươi muốn nói gì thì nói đi.” Tam vương gia cũng biết dạng người tính tình như Tô Tử Trúc, nói những lời tựa như dễ nghe, phía sau nhất định là kèm theo lời khiến mình còn khó chịu hơn, hắn cũng bỏ qua phần nói mấy lời ngoài lề, trực tiếp hỏi thẳng phần sau.
“Vương gia, Mặc sư phụ đối với ta thế nào, ngài biết mà.” Lăng Ngạo thở dài, bị Tô Dục nắm tay càng chặt, y cho Tô Dục một nụ cười an ủi, rồi tiếp tục nói: “Lần trước Mặc sư phụ hại ta, ngài cũng biết, ngay trong tam vương phủ, ta xém chút nửa cái mạng đã không còn. Chuyện này, tuy không chứng minh được rõ ràng là hành vi của Mặc sư phụ, nhưng là người thì ai cũng có thể nghĩ rõ là do ai làm.”
Sắc mặt tam vương gia âm u, Mặc sư phụ là cánh tay đắc lực của hắn, trên giang hồ việc triệu tập nhân mã toàn bộ nhờ Mặc sư phụ ra mặt, giúp hắn rất nhiều chuyện, bảo hắn hạ thủ với công thần của mình, hắn thật sự không thể làm a!
“Vương gia, Tô Tử Trúc ta không phải loại người thích gây chuyện thị phi, ta đã tránh tới nơi thật xa, chỉ vì không muốn có vướng mắc với bất cứ ai, nhưng mọi người truy theo ta muốn hại ta, ta không biết ta rốt cuộc phải hỏi tội ai.” Lăng Ngạo uống một ngụm trà, rồi nói tiếp: “Mặc sư phụ ghét ta, vì ta được ngươi sủng. Hắn cũng ghét Dục nhi, vì hai ta cùng chung một mẹ, nguyên nhân quan trọng hơn có lẽ là vì chúng ta đều có liên quan tới ngươi, hắn không thể yêu thích người bên cạnh ngài đến thế sao? Cho dù hắn không yêu thích người bên cạnh ngài, cũng không thể luôn khai đao với ta và Dục nhi!”
“Hắn làm gì các ngươi?” Tam vương gia vẻ mặt kinh ngạc, hắn thật sự không biết đã có chuyện gì. Thời gian gần đây hoàng thượng luôn muốn triệu kiến hắn, làm hắn phiền muốn chết, nếu không hắn sớm đã đi thăm y.
“Vương gia, hắn hạ xuân dược với Dục nhi, Dục nhi xém chút nữa đã nổ huyết quản mà chết. Hắn còn dùng máu của ta đút cho con trùng tử gì đó rồi cho nó chui vào trong nội thể Dục nhi, nếu ta không sống cùng Dục nhi, Dục nhi sẽ bị con quái trùng tử đó cắn đứt kinh mạch mà chết. Sao hắn lại hận chúng ta như thế?” Lăng Ngạo nhìn tam vương gia, lão gia hỏa này có tin tưởng y không, tên râu sơn dương trong mắt của tam vương gia là một nhân tài hiếm có, càng là một nhân tài trung tâm nhất nhất, là nhân vật lợi hại võ công cao cường, hắn sẽ cho rằng người lợi hại như thế làm khó một tiểu nhân vật như y sao?
Danh sách chương