Hiên Viên Cẩm vẫn sủng ái Lăng Ngạo như trước, đối với chuyện Lăng Ngạo dạy xấu Thập Tam, hắn chỉ cười cười, chưa từng chen vào. Dù sao y cũng không làm ra chuyện gì quá phận.

“Thập Tam, nam nhân nhà ngươi trên giường có lợi hại không?” Lăng Ngạo đang dựa vào ký ức của mình viết một quyển phương pháp cấp cứu, thời gian lâu rồi y thật sự sợ mình sẽ quên mất.

“Lợi hại a, mắt đỏ bừng, giống như con dã thú.” Thập Tam hình dung nam nhân của mình rất khoa trương.

“Bình thường thì sao?” Lăng Ngạo nghiêng đầu hỏi nhóc, “Bình thường thì bình thường một chút, mắt giống như có thể sinh ra móc câu, móc lấy ta.” Thập Tam nói xong còn dùng tay vẽ ra một cái trảo, trảo trảo trảo trảo.

“Ha ha, đó là hắn yêu ngươi.” Lăng Ngạo cảm thấy hài tử này rất thú vị, thật sự đơn thuần như tờ giấy trắng, kỳ thật y cũng không phức tạp hơn người ta bao nhiêu, trừ chuyện che giấu thân phận thật sự của mình ra, chuyện gì y cũng bày ra ngoài mặt.

“Nếu hắn không yêu ta, ta liền độc chết hắn!” Thập Tam giả thành ác nhân nói.

“Đến lúc đó, ngươi nhớ tặng di thể của hắn cho ta, ta đã rất lâu không giải phẫu di thể người, ta sẽ trả bộ xương hoàn hảo không thiếu gì của hắn cho ngươi.” Lăng Ngạo cũng xoa tay, giống như một khắc sau có thể thành hiện thực.

“Được! Ngươi giúp ta trút giận, cắt nát hắn ra!” Thập Tam vỗ tay cười nói, sau đó gương mặt óng ánh lại trầm xuống, thủ thỉ: “Hắn nếu không yêu ta nữa, ta sẽ rất khó chịu.”

Vì câu nói này, thái tử cảm động đỏ mắt, vốn hắn và Hiên Viên Cẩm đi tìm hai người dùng thiện, nghe được hai người đang hưng phấn bừng bừng nói tương lai sẽ xử trí hắn thế nào, gương mặt vốn đang cười của hắn liền sầm xuống, nghe tới câu cuối cùng, tâm trạng lại cảm động không thôi, tiểu bảo bối nhà hắn thật yêu hắn, ít nhất không nguyện ý chia cách hắn.

“Ngươi khả ái như thế, hắn đương nhiên yêu ngươi. Hắn nếu không yêu ngươi nữa, ngươi hãy tới tìm ta, ta ngày ngày chơi cùng ngươi.” Lăng Ngạo xoa gương mặt nhăn nhó của Thập Tam, “Hắn yêu ngươi, ta có thể thấy được.”

“Ân.” Thập Tam lại cao hứng, đi nhìn những thứ Lăng Ngạo đang viết, sau đó Lăng Ngạo cùng Thập Tam nghiên cứu di thể người.

“Bọn họ kỳ thật rất đơn thuần, có được người như thế, rất vui.” Mục quang khi Hiên Viên Cẩm nhìn Lăng Ngạo có chút phức tạp, người trú ngụ trong thân xác đó, bọn họ sớm đã dung làm một thể, Tử Trúc lãnh ngạo đó hắn đã quên lãng từ lâu, hắn thích chính là Tử Trúc hoạt bát hiện tại, biết nói tục, động một chút lại tức giận.

“Đúng a, kỳ thật có trị vì thiên hạ này cũng không thể phát hiện niềm vui như thế.” Thái tử có dã tâm, nhưng hắn nguyện ý vì Thập Tam từ bỏ dã tâm của mình, Thập Tam không phải người chịu được bó buộc, cuộc sống bình thường trong rừng càng thích hợp với nhóc hơn, nếu bị trói buộc, quá lâu không buông tay, con chim nhốt trong ***g, cuối cùng chỉ có một con đường chết.

Tiểu bảo bối nhà hắn không thích hợp làm chim trong ***g, cho nên, hắn chỉ có thể cùng nhóc sống bên ngoài. “Ta muốn từ quan. Mang Tử Trúc đi dạo khắp nơi.” Hiên Viên Cẩm nói ý định từ quan với thái tử, lần này hoàng thượng và tam vương gia náo rất lớn, bất kể cuối cùng là ai thắng lợi, hắn cũng không muốn làm quan nữa. HIện tại trong nước động loạn, hắn phải phòng địch quốc tập kích, đợi khi triều đình ổn định rồi, hắn sẽ đi. Kỳ thật hắn là quan tốt, là người lấy thiên hạ làm trọng, chuyện ầm ĩ trong hoàng thành đều là chuyện của người trên, hắn chỉ cần trông giữ biên quan là được.

“Nếu ngươi cũng đi rồi, Hoàng Phủ quốc sẽ nguy hiểm.” Hiện tại Hoàng Phủ quốc trên dưới dao động bất an, địch quốc lúc này chính vì có tướng quân hắn ở biên quan mới không dám dễ dàng tấn công, một khi đổi người khác làm tướng quân, biên quan này sẽ không ổn nữa.

“Trong lòng ta cho dù không có Hoàng Phủ này, nhưng ta vẫn lo lắng bách tính, ta không muốn ra đi vào lúc này, chỉ là sau này nhất định phải đi, Tử Trúc ở nơi này chịu nhiều ủy khuất, y nên được du ngoạn khắp sơn hà.” Hiên Viên Cẩm không nói phải từ quan vào lúc này.

“Đến lúc đó ngươi xin nghỉ ngơi là được, du sơn ngoạn thủy đủ rồi lại trở về. Bách tính Hoàng Phủ cần một người như ngươi trông giữ một phương.” Hoàng Phủ Hoằng Đức không nỡ để một tướng lĩnh trung tâm như thế ly khai.

“Đến lúc đó lại nói đi, chúng ta đi gọi hai người đó dùng thiện trước.” Hiên Viên Cẩm mỉm cười, lúc này hắn buông xuống trước, đến lúc phải đi, cũng không ai cản được hắn.

Mọi người ném chuyện không vui ra sau đầu, hiện tại cần phải hưởng thụ, không thể đem chuyện không vui của mình ảnh hưởng đến ái nhân, bọn họ vĩnh viễn luôn vui vẻ trước mặt ái nhân.

Thập Tam sớm đã biết hai người tới, nhưng nhóc không nói, có lẽ hai người bọn họ có chuyện cần nói, nhóc không quản nhiều, dù sao nam nhân nhà mình khi cần tìm mình thì tự nhiên sẽ đến, nhóc không cần phải lo lắng nhiều.

Rất nhiều người thấy bọn họ hạnh phúc như thế liền không cam lòng, giả dụ như những người vốn nên có hạnh phúc. Hoàng hậu, Phụng Hoàn, râu sơn dương. Bọn họ đều muốn được hạnh phúc, nhưng lại bị phá hoại, bọn họ căm hận, mũi nhọn đều chỉ về một người.

Lăng Ngạo biết bản thân không được yêu thích, y còn sống, tin tức này vốn cũng không cần phong kín, nhưng không ngờ, thù gia lại tìm đến cửa nhanh như vậy.

Tên râu sơn dương đến trước tiên, hắn mang người nhân cơ hội đến tìm y tính toán, bọn họ chọn thời gian cũng thật tốt. Nếu không phải có Hoàng Phủ Hoằng Đức và Thập Tam ở đó, y cảm thấy bản thân nhất định bị loạn tiễn bắn chết.

Tên râu sơn dương mang theo rất nhiều cao thủ võ lâm, nói y là yêu nghiệt, Lăng Ngạo dựa vào ngực Hiên Viên Cẩm, cười lạnh, nhìn những người tự xưng là chính sĩ hiên ngang, “Ta là yêu nghiệt, ta một không câu dẫn các ngươi, hai không câu dẫn người nhà các ngươi. Các ngươi dựa vào cái gì nói ta như thế? Kỳ thật các ngươi là vì ta không câu dẫn các ngươi mà thẹn quá hóa giận đi?”

Nói tới mức các cao thủ đều đỏ mặt, Lăng Ngạo trề môi, lần này càng thêm đắc ý, khi quay đầu lại, liền hôn lên mặt Hiên Viên Cẩm một cái, cho những người kia được mở rộng nhãn giới, xem thử yêu nghiệt trong miệng bọn họ mê hoặc nam nhân thế nào.

“Cẩm, bọn họ muốn giết ta, ngươi nói phải làm sao đây?” Tô Tử Trúc có đôi tay rất đẹp, giống như con người y, oanh ngọc mịn màng, khi không thanh lãnh, y thật sự là tuyệt đại phong hoa. Đặc biệt là nụ cười vừa rồi, thật sự khuynh quốc khuynh thành. Khiến những cao thủ võ lâm kia thầm kinh thán, không phải người bình thường đều có tư cách trở thành yêu nghiệt đâu.

“Còn có thể làm gì? Tự nhiên là bảo vệ ngươi.” Hiên Viên Cẩm hôn lại Lăng Ngạo. “Tuy không cho ngươi danh phận, nhưng ai không biết ngươi là người của ta, ta vì ngươi hay cả chuyện từ hôn cũng đã làm, còn có gì không thể làm vì ngươi.” Ý trong lời, vì y, hắn có thể làm bất cứ chuyện gì. Hoàng thượng chỉ hôn mà hắn còn dám không tuân, càng huống hồ là những giang hồ nhân sĩ nhỏ nhoi này.

“Ta đã biết ngươi thương ta mà, cũng không uổng ta trao thân tâm cho ngươi.” Lăng Ngạo mỉm cười, y diễn màn này, ngay cả bản thân cũng nổi đầy da gà da vịt. Dù sao, có người muốn nhìn thấy y diễn. “Cẩm, ngươi nhất định phải dọn dẹp sạch những kẻ làm chướng mắt ta này, ta không hy vọng lại có người đến quấy rầy cuộc sống của chúng ta.”

“Được.” Hiên Viên Cẩm đặt y sang một bên nghỉ ngơi, Hiên Viên Cẩm hắn nếu ngay cả người tâm ái cũng không bảo vệ được, thì đừng làm nam nhân nữa, đi làm phế vật được rồi.

“Đừng để ta đợi lâu.” Lăng Ngạo giống như thê tử nhớ chồng, mong ngóng phu quân của mình sớm ngày trở lại, trong mắt nhu tình như nước, nụ cười hết sức dịu dàng đầy trông mong, câu hồn hút phách, Hiên Viên Cẩm vì một mạt cười này mà cố gắng hết sức.

Có người như thế ở bên, không liều mạng cũng khó, trong những giang hồ nhân sĩ này cũng có vài người hảo nam phong, khó tránh được cảm thán, được người như thế, còn mong gì hơn.

Lăng Ngạo ngồi một bên uống trà, thân thể y tuy vẫn đang điều dưỡng, nhưng còn khá gầy, tên râu sơn dương đương nhiên hiểu rõ, chịu một chưởng của hắn, cho dù không chết, cũng chỉ là phế nhân. Hiện tại thấy gương mặt y trắng như tờ giấy, trong lòng cũng vô cùng đắc ý.

Kỳ thật hắn không biết chính là, đêm hôm trước Lăng Ngạo để Hiên Viên Cẩm giày vò gần như không được ngủ, tên đó cứ làm như ăn phải xuân dược cực mạnh, hưng phấn không ngừng.

Hiên Viên Cẩm không muốn dùng binh sĩ của mình để đối phó những giang hồ nhân sĩ kia, nên chỉ triệu tập vài phó tướng khá trung tâm, gần đây không có đánh trận, bảo bọn họ ra hoạt động gân cốt một chút. “Các huynh đệ, thả sức mà đánh đi.” Hiên Viên Cẩm một tiếng hạ lệnh, mọi người liều mạng lao lên.

Tên râu sơn dương lạnh mặt đứng quan sát, nhìn Tô Dục đứng sát một tấc không rời bên cạnh Lăng Ngạo, mục quang của Tô Dục như hàn đao băng lạnh bắn về phía hắn, dọa người vô cùng.

“Dục Nhi, ngươi không giết được hắn.” Lăng Ngạo kéo tay Tô Dục, hận thù đối với người đó đã đến mức độ không thể không báo, Lăng Ngạo không thể để Tô Dục lấy tính mạng ra mạo hiểm, nhưng y cũng không muốn để mất cơ hội này. Tên râu sơn dương phải chết, y không cách nào quên được nỗi khổ mình phải chịu trước đó. Y phải cho tên râu sơn dương lần này có đi không về, không thể lại có lần sau.

“Dục Nhi, đi hỏi xin Thập Tam một chút đồ.” Kề sát miệng vào tai Tô Dục, y phân phó xong, Tô Dục quay người đi vào, Hiên Viên Cẩm luôn bận tâm Lăng Ngạo, khi thấy bên người Lăng Ngạo không còn ai, liền bức lui đối thủ trước mắt, tự mình lui về bên cạnh Lăng Ngạo, “Dục Nhi đi đâu rồi?”

“Yên tâm, ta chỉ bảo hắn đi mượn chút đồ.” Lần này, Lăng Ngạo không muốn thả cho tên râu sơn dương đi nữa. Kỳ thật cho dù hắn không tới tìm y gây phiền toái, thì một ngày nào đó y cũng phải đòi lại những thua thiệt của mình. Tam vương gia không có thời gian quản râu sơn dương, cho nên, chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của mình. May mà, Thập Tam còn ở đây. Y cũng phải cho tên râu sơn dương nếm thử tư vị khó chịu đó, trả lại hết hận thù cho hắn.

“Không sao thì tốt.” Hiên Viên Cẩm vuốt tóc y, mục quang sắc bén như chim ưng.

Thập Tam nghe nói có náo nhiệt để xem, lập tức chạy ra ngoài, nam nhân nhà nhóc không có biện pháp, không thể không theo ra, Tô Dục cầm thứ Lăng Ngạo muốn mượn đi trước một bước, Thập Tam theo sát sau lưng.

Lăng Ngạo cũng không mượn thứ gì đặc biệt, chính là một chút dược phấn thôi tình mà thôi. Nhớ năm đó, Tô Dục cũng là trúng phải xuân dược của tên râu sơn dương, xém chút làm y mất nửa cái mạng.

Lăng Ngạo cầm dược phấn thôi tình, một tay là xuân dược, một tay là giải dược. Cười vô cùng tà ác, tên râu sơn dương, lần này ta sẽ cho ngươi nếm thử, kỳ thật tư vị *** không tồi.

“Tử Trúc ca ca, ngươi muốn để bọn chúng tập thể thoát y nhảy múa sao?” Thập Tam tốc độ rất nhanh, không thua kém Tô Dục bao nhiêu.

“Đúng a, Thập Tam có muốn xem không?” Lăng Ngạo mở bình dược thôi tình ra, rảy về hướng đó, dược phấn theo gió tản đi, ai có thể tránh được, tên râu sơn dương hô lớn không tốt, gọi mọi người tản ra, nhưng vì đã muộn, cho dù bọn họ có nhanh, cũng không nhanh bằng gió. Chỉ cần một chút như thế, đã có người hít vào thân thể.

Lăng Ngạo lầm bầm một câu vào tai Hiên Viên Cẩm, Hiên Viên Cẩm bật cười, phân phó xuống, rất nhanh bốn phía quanh đây đã bị vây chặt, một vòng bao một vòng, muốn trốn cũng không còn cơ hội.

Xuân dược của Thập Tam dược tính rất mạnh, người trúng phải nó toàn bộ đều đỏ hai mắt. Bọn họ muốn chính là được giải phóng, cướp đoạt. Nhưng xung quanh một nữ nhân cũng không có, Thập Tam, Hoàng Phủ Hoằng Đức, Tô Dục, và Lăng Ngạo sớm đã phát giải dược cho thuộc hạ của Hiên Viên Cẩm, như vậy, người trúng độc cũng chỉ có người do tên râu sơn dương dẫn tới.

“Trò hay sắp bắt đầu rồi, mọi người xem kịch đi.” Lăng Ngạo trước giờ chưa từng cảm thấy bản thân lại tà ác như thế, tính ác liệt trong xương cốt lúc này toàn bộ triển lộ ra.

Khi nam nhân bị lửa dục vọng thiêu đốt thì muốn làm gì là làm đó, sẽ xé y phục nữ nhân, xuyên nhập thân thể nữ nhân, muốn phát tiết. Nhưng lúc này ở đây không có nữ nhân, toàn bộ là nam nhân, bọn họ phải làm sao? Rất ác liệt phải không? Không thích nam nhân, không sao, vậy cứ đợi dục hỏa đốt thân mà chết. Không muốn chết, vậy thì đi ôm nam nhân đi.

Hơn mười người nam nhân, không phải khinh thường y để nam nhân áp dưới thân sao? Lần này xem bọn họ nếu không phải bị nam nhân ôm, thì chính là nhất định phải ôm nam nhân khác.

Xem thường ta, ai cũng đều giả thanh cao. Lúc này cần tính mạng hay là cần thanh cao, không cho phép bọn họ nghĩ kỹ, nam nhân đã đỏ mắt, kéo xé y phục của đối phương, tận hết khả năng đè đối phương xuống, đây là cảnh tượng gì.

Cũng không phải không có ai chạy đi, nhưng Hiên Viên Cẩm làm sao có thể cho họ dễ chịu, Thập Tam ở một bên xem kịch một bên rảy những thứ cũ chưa dùng đến, đối với nhóc mà nói, những người này không đáng sợ, Hoàng Phủ Hoằng Đức cũng thế, ai dám chạm vào tiểu bảo bối nhi của hắn một ngón tay, hắn liền cắt sạch ngón tay của đối phương.

Tên râu sơn dương cho dù có bản lĩnh có thể giải xuân dược, nhưng không có thời gian phối cho mình. Hiện trường đã bắt đầu hỗn loạn, mấy người Hiên Viên Cẩm lùi đến nơi an toàn, nhìn xem kịch hay.

Tên râu sơn dương thực sự không chịu nổi cảnh tượng những nam nhân này diễn trò bất kham, không biện phát, nghiến răng nghiến lợi móc chung độc trong lòng hắn ra, có thể bảo trụ tính mạng của người nào thì hay người đó, bất kể là chung gì, toàn bộ đều đưa vào thân thể của những nam nhân điên cuồng, chung trùng nhiều loại bất đồng, hắn cũng không quản được nhiều như thế, còn lại ba nam nhân đang đỏ mắt, hắn chỉ nói một tiếng. “Xin lỗi.” Đảo tay làm đao, đích thân lấy đi tính mạng của họ.

“Những người đã giúp ngươi, ngươi cũng hạ thủ được?” Lăng Ngạo không thể không thầm thán phục tên râu sơn dương, nếu là y tuyệt đối không thể xuống tay, bị xuân dược giày vò một trận, tuy nói sẽ không chết người, nhiều lắm chỉ là hậu đình của một vị đại hiệp nào đó không thể giữ, mất mặt vẫn tốt hơn so với mất mạng, nhưng hắn lại thay bọn họ kết thúc tính mạng, thật không có nhân quyền.

“Yêu nghiệt, giao mạng ra!” Tên râu sơn dương rút một chiếc còi nhỏ nhét vào miệng, thổi ra một khúc cổ quái, những nam nhân bị trúng chung đó, vốn đều đã đỏ mắt, lần này lại hoàn toàn thay đổi, mạt đỏ hồng trong mắt biến càng thêm đậm, tựa hồ đã tới mức thị huyết. Toàn bộ đều giống như phát điên bổ nhào về hướng bọn họ.

Người bị trúng chung, không có ý chí của bản thân, liều hết toàn lực muốn lấy tính mạng của họ, Lăng Ngạo bị dọa rụt lui một bước, dựa lên ***g ngực chắc nịch, Hiên Viên Cẩm ở ngay sau lưng y. “Đừng sợ, bắt tặc thì bắt vương trước, giết người thổi còi, những người này đều dễ giải quyết.”

Tất cả mọi người đều gia nhập chiến đấu, Lăng Ngạo rút ‘Xích Trục’ ra khỏi vỏ, cái này là Tô Mộ Dung tặng y, lần đầu tiên dùng nó, cũng là lần đầu tiên y giết người trong kiếp này, hy vọng cũng là lần cuối cùng.

“Tô Mộ Dung thế nhưng lại đem ‘Xích Trục’ tặng cho ngươi, ngươi thật sự là tập trung ba ngàn sủng ái lên người.” Tên râu sơn dương trừng hai con mắt đen to như mực, nhìn thanh kiếm trên tay y nộ hỏa ngập trời.

“Sư phụ, thù mới hận cũ chúng ta tính toán hết một lần đi, những năm nay ngươi rốt cuộc hãm hại ta bao nhiêu lần, ta sẽ trả toàn bộ gốc lời cho ngươi.” Thân thể Lăng Ngạo tuy yếu, nhưng vẫn chưa tới mức không thể nhấc vai, lại thêm Thập Tam mỗi ngày đều phối dược cho y hồi phục thân thể, y có tức giận nghẹn trong lòng, đem kiếm pháp tên râu sơn dương từng dạy y, và kiếm pháp sau đó Tô Dục dạy cho y dung hợp làm một, thấy chiêu đối chiêu, lại thêm thanh ‘Xích Trục’ trong tay, chém người một chút cũng không mềm tay.

‘Xích Trục’ không phải mọi người đều có thể điều khiển, Lăng Ngạo dùng một lần liền hiểu, đó là một thanh kiếm hút sinh mạng, khi kiếm đâm vào thân thể, ngay khoảng khắc máu bắn lên kiếm, người huy kiếm cũng thập phần hưng phấn, tay sẽ không tự chủ đâm kiếm thêm càng sâu, khiến kiếm này được nhiễm thêm nhiều máu, kiếm sẽ có sinh mạng, trong quá trình giết người đạt được vui sướng, một thanh kiếm khống chế chủ nhân giết người.

Đương nhiên, khi ngươi muốn thu tay, nó sẽ nghe theo mệnh lệnh của ngươi, giống như khi kiếm của Lăng Ngạo đâm vào tên râu sơn dương, vì Tô Dục và y cùng lúc đâm vào, cho nên y muốn rút kiếm, kiếm dễ dàng rút được. Lăng Ngạo lau sạch máu trên kiếm, lạnh lùng nhìn tên râu sơn dương.

“Sư phụ, yêu một người không nhất định phải đạt được, ngươi có thể lặng lẽ yêu hắn nhiều năm như thế, không tiếc xua ta ra khỏi tầm mắt của hắn, tại sao không thể khiến hắn chỉ nhớ một mình ngươi?” Lăng Ngạo không thể nói phương pháp muốn đạt được người mình yêu này là sai, chỉ là tình yêu của tên râu sơn dương này quá uốn éo, hắn không đi tìm tam vương gia, ngược lại đi tìm người không liên can, liên tục ức hiếp y, y sao có thể không phản kích, không đánh trả chứ.

“Ngươi hiểu cái rắm!” Khóe miệng tên râu sơn dương chảy ra tia máu, nhìn những giang hồ huynh đệ hắn dẫn tới đã tán mạng tại đây. Cảnh tượng thảm liệt trước đó vẫn còn hiện lên trước mắt hắn, một đám nam nhân dưới quyền tướng quân liều mạng phất kiếm tấn công, hiện tại kết quả thế này, hắn cũng sớm dự liệu được, chỉ là vẫn không cam tâm.

“Con người không thể hiểu hết tất cả mọi chuyện. Giống như ta yêu hai nam nhân này, bọn họ yêu ta, ta đã biết đủ. Ngươi không đạt được hắn, ngươi nên đi tìm hắn, tại sao cứ tìm ta gây khó dễ? Cho dù hắn yêu là cha ta, ngươi cũng không thể đi giành hắn lại sao, nhất định phải đi từ cửa hông?” Lăng Ngạo cảm thấy kỳ quái, tên râu sơn dương tại sao lại căm ghét y như vậy.

“Tiểu tử thúi, chưa tới phiên ngươi giáo huấn ta đâu!” Tên râu sơn dương nói xong phun ra một ngụm máu tươi, mắt hắn đỏ sậm, lần trước hắn vốn muốn giết y rồi, nhưng không ngờ bản thân sẽ bị giết, kỳ thật lần này tên râu sơn dương xông vào quân doanh, chính là một sai lầm, Hiên Viên Cẩm sao có thể cho phép hắn muốn tới thì tới. Hơn nữa hắn từng tổn thương Lăng Ngạo rất nhiều lần, Hiên Viên Cẩm sao có thể thả hắn đi, cuối cùng chính là binh sĩ của hắn động thủ, quyết tâm vây chết bọn họ. Tuyệt đối không thể để hắn sống sót trở ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện