Tối hôm qua sau khi trở về, Lâm Cửu đã thiết tưởng ra rất nhiều loại khả năng.

Địa linh là sinh vật vô cùng đặc biệt, ngoại trừ đồng loại, bọn nó chỉ thích thân cận với Thần Núi.

Bọn nó ghét nhân loại, nhất là thiên sư trong nhân loại.

Nếu kẻ đánh ngất và bắt cóc hắn là nhân sư, vậy thiếu niên ở cùng với nhân sư, nhất định là Thần Núi.

Cộng thêm hoa nguyệt quý, còn có một vài điểm đáng ngờ khác, dường như cũng có thể xâu chuỗi lại với nhau.

Thần Núi sống chung với Liên Dịch, cho nên mèo đen mới ngăn cản thiên sư tới gần ngoại ô, lúc Cốc Hư dẫn người đến ngoại ô, Thần Hỗn Độn cũng xuất hiện ở đó.

Khi nhận được truyền tin của Liên Dịch, trái tim Lâm Cửu đập mãnh liệt, lập tức khởi hành tới đây.

Hắn lờ mờ có một loại dự cảm, bản thân sắp sửa cách chân tướng gần hơn một bước rồi.

Quả nhiên, bên cạnh Liên Dịch có một người khác đi theo.

Lâm Cửu nhận ra Nam Đăng, cậu chính là thiếu niên xuất hiện trên ban công tối hôm đó cùng với Liên Dịch, lần trước hắn đứng cách khá xa, không thể nhìn rõ mặt mũi Nam Đăng, nhưng thân hình thì không sai được.

Người tối qua hỏi hắn mấy vấn đề, nhất định cũng là Nam Đăng.

Mặc dù tất cả chỉ là phỏng đoán của Lâm Cửu, vẫn chưa dám khẳng định chắc chắn, nhưng giờ khắc này, tâm tình quá mức kích động khiến hắn có chút mất khống chế bản thân.

Thiên sư đi theo phụng dưỡng Thần Núi là trách nhiệm, nhìn thấy Thần Núi hiện thân, quỳ lạy là chuyện quá đỗi bình thường.

Chẳng qua, Nam Đăng trước mặt không giống như trong tưởng tượng trước giờ của Lâm Cửu lắm.

Nam Đăng nhìn qua là một thiếu niên mười tám mười chín tuổi, khá gầy yếu, ngũ quan xinh đẹp thanh tú, vẻ mặt lộ ra sự ngây thơ và nhát gan như vừa mới sinh.

Lâm Cửu còn quỳ trên mặt đất, Liên Dịch cau mày: "Đứng lên."

Nam Đăng được anh bảo vệ ở sau lưng, dè dặt nhìn qua đó.

"Anh ta đang làm gì vậy ạ?"

Lâm Cửu cũng nghe thấy lời của Nam Đăng, trong nháy mắt có một sự mê man thất thố, hắn phản ứng lại rất nhanh, lập tức đứng dậy lùi về sau một bước: "Xin lỗi...... tôi thất lễ rồi."

Hắn vẫn lựa chọn tin tưởng phán đoán của bản thân, vị này là Thần Núi, có điều...... dường như tình hình càng thêm phức tạp hơn rồi.

Thần Núi đã mai danh ẩn tích gần hai mươi năm, cũng chẳng ai biết khi ấy đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Tầm mắt của Liên Dịch như soi xét dừng lại trên người Lâm Cửu, vòng bát quái trong tay áo yên lặng lại.

Chỉ kém một chút nữa thôi, anh quả thật sẽ giết chết Lâm Cửu.

Lâm Cửu đã biết quá nhiều, đồng thời hắn là đệ tử của Ông Bình Nhiên, không giống với thiên sư bình thường.

Giữ lại hắn có thể sẽ là phiền phức, nhưng rõ ràng hắn đã đoán ra gì đó, nhưng vẫn lựa chọn không thông báo cho nội viện và Ông Bình Nhiên, bằng không người chạy đến đây tối nay, sẽ không chỉ là một mình Lâm Cửu.

Nhìn như là đứng cùng một phe với Liên Dịch, nhưng có lẽ hắn cũng có ham muốn ích kỷ của bản thân.



Kêu Lâm Cửu tới giúp việc này, cũng là một lần thăm dò, nếu hắn có bất kỳ động thái khác lạ nào, Liên Dịch sẽ ra tay không chút do dự.

Cho tới bây giờ, tất cả các biểu hiện của hắn vẫn tính là bình thường.

Nam Đăng cũng nhận ra Lâm Cửu, thấy là hắn, còn hơi thả lỏng một chút.

Cậu cảm nhận được, thiên sư này trả lời có thiện ý đối với Liên Dịch, không giống người xấu.

Tối qua Lâm Cửu bị bịt mắt, không nhìn thấy cậu, mà bây giờ cậu là người, Liên Dịch cũng ở bên cạnh, chắc là không cần quá lo lắng.

Về phần hành động kỳ kỳ quái quái mới ban nãy của Lâm Cửu...... Nam Đăng ngó qua Liên Dịch, lòng nghĩ chắc chẳng liên qua gì mình đâu.

Bầu không khí nhất thời có chút ngưng trệ, cuối cùng là Lâm Cửu chủ động hỏi: "Nơi này không hợp ở lâu, để tôi dẫn hai người đến khách sạn nhé?"

Hắn là quản lý khu vực lân cận, cũng không thể sai bảo người của bên này, hắn dùng chức vị thuận tiện dẫn dắt tiểu đội tuần tra rời đi, nhưng sẽ không duy trì được bao lâu.

Lâm Cửu đã ổn định xong cảm xúc, giọng nói bình tĩnh phát biểu rõ ràng.

Liên Dịch nhìn qua Nam Đăng, thấy vẻ mặt cậu không có chống cự hay sợ hãi, mới bằng lòng: "Được."

Xe của Lâm Cửu đậu ở ven đường, vì để thuận tiện hành động ban đêm, xe là chiếc chuyên dụng của thiên sư.

Sau khi lên xe, Nam Đăng thoáng lộ vẻ thấp thỏm, gắt gao bảo vệ đầu thỏ trong túi áo, rất sợ bị Lâm Cửu nhìn ra.

Cố tình hoa nguyệt quý lại động đậy một cái vào lúc này, giãn cành dùng nụ hoa cọ cọ sườn mặt Nam Đăng.

Nam Đăng lại vô thức bảo vệ hoa nguyệt quý, cảnh giác nhìn chằm chằm Lâm Cửu từ gương chiếu hậu.

Lâm Cửu cảm nhận được tầm mắt của cậu, không chớp lấy một cái.

Liên Dịch kéo tay Nam Đăng xuống, khẽ nhéo nhéo tựa như trấn an: "Đừng sợ, cậu ta không dám nói ra đâu."

Nửa câu sau mang tính uy hiếp mười phần, Lâm Cửu đang lái xe nhất thời lạnh cả sống lưng, nắm chặt vô lăng.

Có sự cam đoan của Liên Dịch, Nam Đăng an tâm không ít.

Cậu ôm chặt chậu hoa, quen thói dựa vào trong ngực Liên Dịch, nhìn phong cảnh xẹt qua bên ngoài cửa sổ.

Hai mươi phút sau, đến được khách sạn.

Vị trí khách sạn Lâm Cửu chọn hơi xa một chút, nhưng hoàn cảnh cũng không tệ lắm, chỉ cần nhìn vào trang hoàng tổng thể, giá cả hẳn là không rẻ.

Phòng đã được đặt trước, hắn trực tiếp chạy xe xuống dưới tầng hầm, dẫn Liên Dịch và Nam Đăng đi thang máy lên lầu.

Giờ này, bên trong khách sạn vô cùng yên tĩnh, trong thang máy cũng chỉ có ba người.

Nam Đăng cúi đầu đứng trong góc, được Liên Dịch che chắn hơn phân nửa.

Rời khỏi thang máy, đầu thỏ bị úm không chịu nổi, len ra từ trong túi áo.

Tới trước cửa phòng, Lâm Cửu nhận thẻ phòng trong tay Liên Dịch mở cửa, nghiêng người lùi qua một bên.

Hắn vừa cúi đầu, đúng lúc đối mặt với đầu thỏ thò ra khỏi túi áo.

Đây là...... Lâm Cửu chưa từng trông thấy sinh vật kỳ lạ như thế này, vừa giống lại vừa không giống hồn thể, không kiềm được nhìn thêm hai lần.

Đầu thỏ cũng đang nhìn hắn, nhe răng làm ra một biểu cảm hung ác.

Nam Đăng phát hiện một màn này, cuống quýt nhét đầu thỏ vào lại túi áo.

Cậu thấp thỏm không thôi, nhưng thấy Lâm Cửu chẳng phản ứng nhiều lắm, ngoan ngoãn đứng tại chỗ.

Nam Đăng thở phào nhẹ nhõm, lẽo đẽo theo Liên Dịch tiến vào phòng.

Cậu đặt hoa nguyệt quý lên trên tủ, cào cào mái tóc ẩm ướt: "Tôi muốn đi tắm lại."

Liên Dịch dẫn cậu đến phòng tắm, chỉnh nhiệt độ nước vừa phải xong, bảo Nam Đăng tự mình tắm rửa.

Anh nghe tiếng nước trong phòng tắm, sau đó mở cửa phòng ra.

Lâm Cửu vẫn đứng ở cửa, chưa rời đi ngay.

"Liên thủ tịch", Lâm Cửu hạ giọng, "Ban ngày tôi nghe nói, trưởng lão Cốc Hư đang chuẩn bị thêm nhiều chứng cứ, muốn buộc tội anh."

Chứng cứ không chỉ về dịch bệnh, còn có cái chết của Trác Thanh, cùng với một vài ngôn hành trái ngược với chức trách thiên sư của Liên Dịch.



Bây giờ tuyệt đại đa số mọi người vẫn còn kiêng kị Liên Dịch, thấy anh xuất hiện cũng không dám làm gì anh, đợi một khi nội viện định tội, có thể sẽ chẳng còn giống như vậy nữa.

Liên Dịch sẽ bị truy nã đuổi bắt, trở thành mục tiêu của tất cả các thiên sư, nếu không thể bắt sống anh, thì cũng sẽ không bỏ qua oán hồn sau khi chết.

Thực lực của anh tuy mạnh, nhưng muốn đối địch với toàn bộ nội viện, lại chẳng dễ dàng như vậy.

Lâm Cửu ngày càng cảm thấy bên trong có âm mưu gì đó, Ông Bình Nhiên không quản chuyện này nữa, hắn không tiện nghe ngóng quá nhiều, càng chẳng thể nhúng tay.

"Tại sao lại báo cho tôi biết mấy chuyện này?" Liên Dịch nâng mắt nhìn hắn, "Vì Thần Núi à?"

Bởi vì Nam Đăng ở cùng với anh, cho nên Lâm Cửu mới chọn đứng về phía anh? Nhưng Lâm Cửu lại lắc đầu: "Không phải......"

"Tôi nhớ, thầy của cậu đối xử với cậu không tệ", vẻ mặt Liên Dịch vẫn lạnh nhạt như cũ, "Cậu chọn giấu diếm ông ấy, có nghĩ tới hậu quả chưa?"

"Trước kia tôi chỉ có một vài phỏng đoán, còn chưa thể xác định", Lâm Cửu giải thích: "Gần đây thầy bận chuyện bệnh dịch, không thoát thân được, cho nên tôi không đến làm phiền thầy."

Hắn lại nhanh chóng bổ sung thêm một câu: "Anh yên tâm, không có sự phân phó của anh và...... Thần Núi, tôi tuyệt đối sẽ không lộ ra nửa chữ."

Liên Dịch không tỏ thái độ, Lâm Cửu cúi đầu, thở dài nói: "Liên thủ tịch, dạo này tình hình khắp nơi, ngày càng bất ổn rồi."

Bệnh dịch tới quá đột ngột, chưa tìm được phương pháp cứu chữa phù hợp, đến bây giờ số người chết vẫn không ngừng tăng lên, những người này đều không ngoại lệ trở thành oán hồn cấp cao.

Còn như vậy nữa, nhân thủ thiên sư không đủ, quỷ họa khó mà khống chế, lại càng có thêm nhiều người vì vậy mà bỏ mạng.

"Mà anh có năng lực ngăn chặn tình thế chuyển biến xấu", Lâm Cửu tiếp tục nói: "Đương nhiên, tôi không có tư cách tới yêu cầu anh, tôi chỉ hy vọng......."

Cộng thêm Liên Dịch, thiên sư thủ tịch hết thảy có bảy người, mà Liên Dịch là người mạnh nhất trong cả bảy.

Tu tập linh thật rất cần thiên phú, chẳng biết có phải là vì nguyên nhân Thần Núi mất tích hay không, mấy năm nay địa linh suy yếu, người có thiên phú cao trong đám thiên sư trẻ tuổi cũng ngày càng ít.

Ở Lâm Cửu xem ra, loại bỏ oán hồn bảo vệ người dân, mới là trách nhiệm quan trọng nhất của thiên sư.

Mà hắn từng được mở mang cái gọi là thực lực khủng bố của Liên Dịch, nếu có anh ra tay, cho dù không thể giải quyết dịch bệnh từ ngọn nguồn, cũng có thể trì hoãn sự tàn sát bừa bãi của oán hồn.

Cho nên không có Thần Núi xuất hiện, hắn cũng sẽ lựa chọn giúp đỡ Liên Dịch, không muốn nhìn thấy anh bị bắt vì hãm hại.

Vốn mấy cái ý niệm này, Lâm Cửu chỉ nghĩ ở trong lòng, năng lực của một mình hắn có hạn, càng biết Liên Dịch sẽ không dễ dàng nghe lời hắn.

Nhưng có Thần Núi ở đây, tất cả lại khác.

Chắc chắn Thần Núi có biện pháp loại trừ dịch bệnh, huống hồ Thần Núi bằng lòng tiếp cận Liên Dịch, phải chăng đã nói rõ anh cũng không máu lạnh vô tình như vẻ bề ngoài?

Đợi dịch bệnh ngừng lan tràn, cộng thêm Liên Dịch hiệp trợ, tình hình khắp nới sẽ nhanh chóng khôi phục như thường.

Liên Dịch nhìn chằm chằm Lâm Cửu một hồi: "Đây chính là mục đích của cậu?"

Lâm Cửu ứng tiếng gật đầu, đáy mắt tràn ngập hy vọng.

Lúc này, Nam Đăng tắm rửa xong, quấn áo choàng tắm ra ngoài.

Liên Dịch khép hờ cửa phòng lại, ôm cậu đến bên giường, lấy máy sấy sấy khô tóc cho cậu.

Nam Đăng ngáp một cái, nhắm mắt dựa lên người anh.

Mặc dù sân của "tinh linh nhỏ" rất đẹp, nhưng sau khi biến thành người, ở đây vẫn tiện lợi hơn......

Cậu được Liên Dịch nuông chiều, sớm đã bắt đầu quen với sự che chở tỉ mỉ của anh.

Sấy tóc xong, Liên Dịch nâng Nam Đăng dậy: "Em đói không?"

Nam Đăng gật đầu, Liên Dịch bảo cậu tự mình thay quần áo, đứng dậy đi tới trước cửa.

Anh kéo cửa ra, nói với Lâm Cửu bên ngoài: "Cậu đi mua mấy món ăn tới đây."

Lâm Cửu nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, dằn xuống cơn kích động: "Được."

Có thể mua đồ ăn vì Thần Núi là vinh hạnh của hắn, Lâm Cửu vội vàng xuống lầu, bỗng nhiên nhớ tới quên hỏi Nam Đăng thích ăn cái gì.

Hắn nghĩ không nên vòng về hỏi, thế là kêu nhà bếp khách sạn chuẩn bị hơn chục món ăn, còn có mấy loại đồ ăn vặt và thức uống, lần lượt đưa lên.

Trông thấy một bàn ăn đầy ắp, Nam Đăng lưỡng lự: "Tôi không thể ăn hết nhiều vậy đâu."



Liên Dịch bên cạnh gắp rau cho cậu: "Ăn không hết thì thôi."

Nam Đăng cầm muỗng, ăn hết một chén khoai tây nghiền trước, rồi bắt đầu bới cơm.

Bây giờ đã là đêm khuya, Lâm Cửu đứng ở cửa nữa thì sợ làm người ta chú ý, cuối cùng nhận được tư cách tiến vào căn phòng.

Hắn đứng cạnh mép tường, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn một cái.

Nếu như không phải đã biết trước, bất luận ai cũng không thể nhìn ra thân phận của Nam Đăng.

Liên Dịch bên cạnh đang lựa xương cá cho cậu, đôi con mắt lông mày rũ xuống lộ ra mấy phần dịu dàng hiếm thấy.

Hai người ở chung, quan hệ thân mật như một đôi tình nhân.

Song cách nghĩ này, quả thực là sự báng bổ đối với thần linh, Lâm Cửu lập tức bóp chết ý tưởng trong tâm trí, cúi đầu không nhìn nữa.

Lúc này, đầu thỏ đi tới dưới chân Lâm Cửu.

Hình như nó hơi tò mò về Lâm Cửu, vây quanh hắn xoay nửa vòng, thấy hắn giống một khúc gỗ không nhúc nhích.

Đầu thỏ liếm liếm môi, đột nhiên nhảy bắn lên từ dưới mặt đất, hung hăng cắn lấy bàn tay Lâm Cửu.

Lâm Cửu bất ngờ không kịp phòng bị, "ssh" một tiếng giơ tay lên định quăng đầu thỏ ra, lại nghĩ tới sinh vật nhỏ này ở bên cạnh Nam Đăng, động tác liền cứng đờ tại chỗ.

Nam Đăng trông thấy, quát: "Thỏ con!"

Cậu bỏ muỗng xuống, vội vàng đi qua nắm lấy lỗ tai đầu thỏ, rốt cuộc đầu thỏ cũng nhả miệng.

"Xin lỗi, đây là thú cưng của tôi", Nam Đăng túm đầu thỏ lùi về sau một bước, "Nó hơi nghịch ngợm, sẽ không hại người đâu......"

Thú cưng?

Thú cưng của Thần Núi, thế không phải là......

Lâm Cửu nhìn về phía đầu thỏ, cảm thấy đầu gối mềm nhũn thêm lần nữa.

- ---------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Đầu thỏ: Lai lịch gì? Để ta ăn thử xem!

Lâm Cửu: Tinh thần hỏn lọn Tinh thần hỏn lọn Tinh thần hỏn lọn......

Liên Dịch: Cảm ơn, tôi đang báng bổ thần linh đó.

Nam Đăng: (◎_◎)

- ---------------------------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện