Đơn thuần lại vô hại
Sau khi rời khỏi hang ngầm, Nam Đăng chạy một mạch trốn đến nơi này.
Những con quỷ đuổi theo cậu hình như cũng kiêng dè bên ngoài có thiên sư, không dám làm ra động tĩnh quá lớn, không thể bắt lấy Nam Đăng.
Thời điểm này, căn bản chẳng có chỗ an toàn, Nam Đăng không suy xét quá nhiều, toàn dựa vào bản năng.
May mắn là chờ cậu tiến vào ngoại ô chưa bao lâu, mấy con quỷ đằng sau không tiếp tục đuổi theo nữa.
Bước chân Nam Đăng không ngừng nghỉ, trèo cửa sổ leo vào căn nhà quen thuộc, phát hiện bên trong chẳng có ai.
Cuối cùng cậu trốn vào tủ quần áo ở góc phòng ngủ, cuộn mình ở bên trong hoảng hồn không thôi.
Trước giờ cậu chưa từng nghe tới loại quỷ hồn giống như Vụ quỷ, rõ ràng bản thân đã nổ tung, tan thành một đống sương khói, lại có thể ngưng tụ lần nữa.
Đây không giống điều quỷ hồn bình thường có thể làm, thế nhưng gã mạnh như vậy, tại sao không tự đi tìm con mồi chứ.
Nam Đăng nghĩ không ra, về phần nguyên nhân cơ thể Vụ quỷ đột nhiên căng phồng lên, cậu đoán là vì nuốt đầu thỏ vào.
Đầu thỏ rất đặc biệt, Nam Đăng vẫn luôn biết, nó là hồn thể nhưng lại chẳng giống quỷ, không phải con thỏ chân chính, cũng không phải búp bê.
Phải chăng thực ra nó rất lợi hại, cũng có một vài khả năng đặc biệt hay không? Nam Đăng thẳng lưng lên, đầu thỏ nằm trong lòng cậu, lỗ tai ỉu xìu mà rũ xuống, giống như đã tiêu hao rất nhiều tinh lực ở trong hang ngầm.
Nó lại đói rồi, ngay cả mắt cũng khép hờ không mở ra.
"Thôi......" Nam Đăng ôm chặt nó lần nữa: "Mày không sao là được."
Đầu thỏ khẽ giật giật lỗ tai, đáp lại lời của cậu.
Bên ngoài căn nhà rất yên tĩnh, Nam Đăng vừa mới thả lỏng một chút, đã nghe thấy phía phòng khách có âm thanh.
Có người trở về, mở cửa nhà ra, trực tiếp đi tới phòng ngủ.
Tiếng bước chân rất thật, hơn nữa chỉ có một người, chắc chắn là chủ nhà quay về.
Những con quỷ kia lâu như vậy mà chưa tìm tới đây, cũng chẳng có thiên sư phát hiện ra cậu, bây giờ Nam Đăng vẫn an toàn như cũ, nhưng cậu lại khẩn trương khó hiểu, lắng nghe tiếng bước chân từ từ đến gần, dừng trước tủ quần áo.
Nam Đăng nghĩ thầm, cho dù tủ quần áo bị mở, cũng đâu có thấy cậu, cậu là một con quỷ mà.
Song, người bên ngoài gõ gõ cửa tủ, nói rằng: "Ra đây."
Đại não Nam Đăng trống rỗng trong nháy mắt, căng thẳng đến cực điểm, cơ thể cứng ngắc không động đậy.
Mãi hồi lâu, Liên Dịch lên tiếng lần nữa: "Ra đây."
Giọng điệu lần thứ hai càng thêm rắn lạnh và trầm thấp, không phải anh hoài nghi hay phát hiện cái gì bất thường, mà là biết Nam Đăng đang ở trong tủ quần áo.
Trong tủ chỉ treo mấy bộ quần áo, không gian rất lớn, Nam Đăng từ từ đứng dậy, vươn tay chạm vào cửa tủ.
Chủ nhà sống một mình, cậu còn chưa từng nghe thấy đối phương nói chuyện, không chắc chắn người bên ngoài rốt cuộc là ai, nếu là thiên sư...... hẳn đã ra tay từ sớm rồi nhỉ.
Nam Đăng cố lấy can đảm, đẩy cửa tủ ra một khe hở.
Có thể cậu bị phát hiện rồi, nhưng chỉ cần người tới không phải thiên sư là được, thật sự có tình huống gì, đợi mở cửa tủ ra cậu lập tức vọt lẹ......
Người bên ngoài thấy cửa tủ động đậy, cũng chẳng có bất kỳ phản ứng nào.
Khe hở càng lúc càng lớn, Nam Đăng cẩn thận thò nửa sườn mặt nho nhỏ ra.
Phòng ngủ không bật đèn, rèm cửa sổ kéo ra, ánh trăng chiếu sáng nửa căn phòng, khuôn mặt của người đứng trước tủ quần áo quen thuộc, chính là chủ nhà.
Ánh mắt Nam Đăng sợ hãi, còn mang theo một chút cảnh giác, đối mắt với Liên Dịch.
Ý thức được đối phương đang nhìn mình, cậu khẩn trương, lại lập tức rụt vào, đóng kín cửa tủ lần nữa phát ra tiếng "cạch" khe khẽ.
Liên Dịch đã hao hết kiên nhẫn, trực tiếp kéo tủ quần áo ra.
Nhìn hồn thể nửa trong suốt của Nam Đăng ngồi xổm bên trong, anh cũng cúi người ngồi xổm, chìa một bàn tay về phía Nam Đăng.
Bàn tay ấy không chạm tới Nam Đăng, cậu lại cảm nhận được một loại sức hút, cơ thể không tự chủ nhích về trước.
Cậu từ trong tủ quần áo đi ra, dần tới gần Liên Dịch, quai hàm cũng bị sức lực vô hình bóp lấy, bị ép ngẩng đầu lộ ra cả khuôn mặt.
Liên Dịch động môi, trông thấy vẻ mặt hoảng hốt lo sợ của Nam Đăng, tựa như sắp bị dọa khóc, lại thả lỏng tay.
Mất đi sự trói buộc, Nam Đăng cuống quýt lùi về sau, ôm đầu thỏ rồi lại quay trở về góc tủ.
Lúc ở trong hang ngầm, Vụ quỷ cũng tóm lấy cậu cách khoảng không y như vậy, lòng Nam Đăng vẫn còn khiếp sợ, ngay cả đầu ngón tay cũng đang run rẩy.
Bên trong phòng ngủ yên tĩnh, Nam Đăng có thể nghe thấy tiếng hít thở phập phồng của Liên Dịch, anh vẫn ngồi xổm trước tủ quần áo không động đậy, dị đồng xám đen nhìn mình chăm chú trong bóng đêm.
Qua một lát, Liên Dịch mở miệng nói: "Tại sao lại trốn ở đây."
Anh liên tục bỏ qua cho Nam Đăng mấy lần, làm như không trông thấy sự tiếp cận của cậu, nhưng đâu có nghĩa là anh sẽ luôn coi cậu như không tồn tại.
Tất cả chuyện xảy ra bên ngoài, gần như việc lớn việc nhỏ Lâm Cửu đều báo tất cho Liên Dịch, anh không muốn biết cũng khó.
Tối nay Nam Đăng tới đây không đúng hẹn, trong thành phố lại xuất hiện đủ loại dị thường, thêm truyền tin của Lâm Cửu, Nam Đăng nhất định biết gì đó.
Hẳn cậu chính là oán hồn chạy trốn ra ngoại ô trong truyền tin, rất có khả năng đã trông thấy Quỷ Vương.
Đi theo Quỷ Vương gần như là thiên tính của tất cả oán hồn, có lẽ Nam Đăng cũng không ngoại lệ.
Phương pháp đơn giản thô bạo nhất, đương nhiên là trực tiếp bắt cậu lại hỏi cho rõ ràng.
Dù cậu không nhìn thấy Quỷ Vương, cũng phải nói ra lý do tối nay xuất hiện không đúng hẹn.
Nam Đăng cuộn mình ở một góc tủ quần áo, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "...... Anh có thể nhìn thấy tôi sao?"
"Có thể."
Chẳng những có thể nhìn thấy, còn có thể nghe thấy tiếng cậu nói chuyện. Lông mi Nam Đăng rung rung, căng thẳng đến cực điểm: "Anh...... anh là thiên sư à?"
Liên Dịch cau mày, nhất thời không trả lời.
Trước nay anh chưa hề xuống tay lưu tình với bất kỳ một con quỷ nào, sau khi gặp Nam Đăng thì thường xuyên phá lệ, bây giờ Nam Đăng sợ thành như vậy, đáy lòng anh vô cớ dâng lên nỗi buồn bực.
Anh im lặng chốc lát: "Không phải."
Liên Dịch rất ít khi đeo huy hiệu, tối nay ra ngoài cũng không cố ý mặc đồng phục của thiên sư.
Nam Đăng nhìn anh, chẳng biết là có tin hay không, lại dè dặt hỏi: "Vậy anh sẽ kêu thiên sư đến bắt tôi hả?"
Liên Dịch tiếp tục nói: "Sẽ không."
Nhận được đáp án của hai câu hỏi này, có vẻ Nam Đăng không sợ anh như vậy nữa.
Bấy giờ cậu mới chủ động ra ngoài, nhích từng chút từng chút bằng tốc độ rùa bò ra khỏi tủ quần áo, đôi mắt xinh đẹp trong veo nhút nhát mà nhìn anh: "Thật ạ?"
Trên mặt Liên Dịch không có biểu cảm gì, ngừng vài giây mới nói: "Thật."
Anh nhẫn nại, lặp lại câu hỏi trước đó lần nữa: "Tại sao lại trốn ở đây?"
Nam Đăng còn chưa hoàn toàn hoãn thần, trả lời chậm chạp lại không đầu không đuôi: "Tôi...... tôi đụng phải một con quỷ rất mạnh, gã muốn ăn tôi."
"Thỏ con cũng bị gã ăn luôn, sau đó tôi chạy trốn...... còn có mấy con quỷ muốn bắt tôi......"
Đường nhìn của Liên Dịch chuyển xuống dưới, trông thấy đầu thỏ đang ngủ mê man trong lồng ngực Nam Đăng.
Anh lại hỏi: "Là Quỷ Vương à?"
Nam Đăng nâng hai con mắt mờ mịt lên: "Tôi không biết......"
Vụ quỷ chính là Quỷ Vương sao? Hình như cậu nghe thấy quỷ khác trong hang ngầm bảo không phải.
Phản ứng của Nam Đăng bị Liên Dịch thu hết vào mắt, anh đứng thẳng người dậy.
Cho nên đúng là cậu chạy trốn tới đây, ở bên ngoài gặp phải nguy hiểm bị dọa sợ, chưa từng trông thấy Quỷ Vương, nhưng có khả năng ngay cả Quỷ Vương là cái gì cậu cũng chẳng biết.
Giữa quỷ và quỷ, sẽ vì tình huống tranh giành địa bàn vân vân mà tổn hại lẫn đồng loại.
Chẳng qua nếu Nam Đăng đã lựa chọn trốn ở cạnh anh, vậy anh chính là nơi an toàn tuyệt đối.
Cơ bản đã hỏi hết vấn đề cần biết, Liên Dịch không nhiều lời thêm nữa, xoay người rời khỏi phòng ngủ.
Nam Đăng bị bỏ lại tại chỗ, vẻ mặt càng thêm thất thố và mờ mịt.
...... Sau đó thì sao? Liên Dịch không đuổi cậu đi ư? Chỉ để hỏi nguyên nhân cậu trốn ở đây?
Hơn nữa Nam Đăng còn muốn biết, Liên Dịch không phải là thiên sư, vì sao có thể nhìn thấy cậu.
Liên Dịch rời khỏi phòng, hình như đi đến phòng tắm sát vách, có tiếng nước chảy không ngừng vang lên.
Nam Đăng ngó quanh tứ phía, xác nhận hình như thật sự chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió.
Cậu "xoẹt" cái đứng dậy, rón ra rón rén đi ra phòng ngủ, định rời khỏi từ cửa sổ, do dự rồi lại vòng trở về.
Cửa phòng tắm đóng chặt, một cái bóng nửa trong suốt bất thình lình chui vào từ phía dưới kính thủy tinh mờ.
Liên Dịch nhắm mắt: "Đi ra."
"...... Ò."
Nam Đăng lại lặng lẽ xuyên qua thủy tinh ra ngoài.
Nước nóng nhúng chìm toàn thân Liên Dịch, thoáng làm giảm đi sự lạnh lẽo giống như ngấm ra từ trong xương cốt. Đợi anh thay quần áo đi ra, quả nhiên Nam Đăng vẫn còn đợi ở cửa.
Liên Dịch tiến về trước một bước, cậu liền lùi về sau một bước, lại không chịu trực tiếp chạy trốn.
Anh dừng ở hành lang, đuôi tóc nhỏ nước xuống dưới, giọng nói vừa trầm vừa nhẹ: "Sợ tôi à?"
Nam Đăng cố chấp hỏi thêm một lần: "Anh thật sự không phải thiên sư sao?"
"Không phải."
"Thế vì sao anh có thể nhìn thấy tôi......"
Liên Dịch im lặng, trước giờ anh chưa từng nghĩ, có một ngày mình sẽ dùng lời nói dối để lừa một con quỷ.
"Đồ cậu đặt trước cửa", anh trả lời, cất bước đến gần Nam Đăng, "Tôi đều nhận cả."
Nam Đăng hơi trợn to đôi mắt, giữa vẻ mặt lộ sự ngạc nhiên, cũng không còn cảnh giác và sợ hãi như vậy nữa.
Liên Dịch dùng chữ "đều" này, chứng minh anh không chỉ nhặt một lần.
Nhận đồ của cậu, thì có thế nhìn thấy cậu sao?
Đây là điểm mù tri thức của Nam Đăng, cẩn thận suy xét hình như cũng có thể giải thích được.
Vả lại nếu Liên Dịch là thiên sư, chắc chắn sẽ bắt cậu ngay lập tức.
Nam Đăng đột nhiên nghĩ tới gì đó, cúi đầu mò mẫm trong túi áo.
"Đang tìm cái này?" Liên Dịch lại tiến lên nửa bước, trong tay cầm một chiếc lông chim màu đen.
Nam Đăng trông thấy lông chim, gật đầu "Ừm" một tiếng.
Cậu định bỏ ở cửa, nhưng có thể lúc leo cửa sổ vào quá vội vàng, không cẩn thận rớt xuống đất, bị Liên Dịch nhặt được.
Lúc này cậu thả lỏng hơn một chút, tin lời của Liên Dịch.
"Tôi...... tôi sẽ không ăn anh", Nam Đăng nói lời này có chút chột dạ, dẫu sao cậu quả thực muốn cắn Liên Dịch một cái, còn cắn thử hơn một lần, "Anh đừng kêu thiên sư tới bắt tôi nhé......"
Liên Dịch không vạch trần, nói một tiếng "Không đâu", rồi lách mình quay về phòng ngủ.
Nam Đăng lẽo đẽo theo sau anh: "Còn có một chuyện, tôi muốn nói anh biết......"
Liên Dịch ngồi xuống cạnh giường, Nam Đăng vớt đầu thỏ trong túi áo ra: "Đây là thú cưng của tôi, nó tên là Thỏ con, không biết anh có thể thấy không."
Cậu ngượng ngùng nói: "Mấy ngày trước, nó không cẩn thận ăn mất mấy nhóc người bằng giấy ở đây, đó là của anh nuôi ạ?"
Liên Dịch đồng ý không kêu thiên sư bắt cậu, cũng không sợ hay là chán ghét con quỷ như cậu, ngay tức khắc Nam Đăng sinh ra hảo cảm cực lớn với anh.
Vì thế cậu càng thêm hổ thẹn với chuyện người giấy nhỏ bị đầu thỏ ăn mất, muốn chủ động nói lời xin lỗi gì gì đó.
Liên Dịch đầu cũng chẳng nâng: "Không sao."
Hai từ đơn này nghe vào lạnh như băng, Nam Đăng không nhìn thấy vẻ mặt của anh, dứt khoát ngồi xổm xuống bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Anh ngàn vạn lần đứng giận nhé."
Trong tay cậu bưng đầu thỏ, thấp thỏm mà ngóng trông Liên Dịch.
Đầu thỏ ngủ say o o, hai mắt nhắm nghiền không động đậy.
Liên Dịch khẽ nâng mắt lên nhìn qua Nam Đăng, chợt hỏi: "Muốn ở lại à?"
Nam Đăng há há miệng, ấp a ấp úng: "Có thể không ạ?"
Cậu có ý niệm này trong đầu, ánh mắt lộ vẻ chờ mong.
Liên Dịch khom lưng, cúi người lại gần: "Vì sao?"
"Tôi không dám ra ngoài", Nam Đăng giương mắt cún nhìn anh, "Tôi chỉ ở một đêm thôi, nhất định sẽ không làm phiền anh đâu."
Chẳng biết mấy con quỷ đuổi theo cậu còn ở bên ngoài hay không, nếu bị phát hiện, cậu không dám chắc có thể thuận lợi chạy trốn lần thứ hai, tốt nhất cứ núp trước đã.
Nam Đăng cố gắng nghĩ ngợi, lại nói: "Nếu buổi tối anh không muốn ngủ, tôi còn có thể bầu bạn với anh, cùng anh...... xem ti vi."
Hình như Liên Dịch cười một chút, độ cong khóe môi nhẹ đến gần như không tài nào bắt được.
Anh thấp giọng nói: "Tên gọi là gì?"
"Tôi tên Nam Đăng, nghĩa là ngọn đèn phương Nam."
Nam Đăng nhận ra thái độ của Liên Dịch đã lơi lỏng, lại chủ động tới gần anh mấy xăng-ti, đầu ngón tay cọ lên viền ống tay áo anh.
Thoạt trông cậu cực kỳ nhu thuận, lớn lên cũng xinh đẹp, dáng vẻ đơn thuần lại vô hại.
Liên Dịch bằng lòng: "Được."
Nam Đăng vui vẻ ngay, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười nhàn nhạt, ánh mắt sáng ngời.
"Đúng rồi", cậu tò mò hỏi: "Khi nào thì anh nhìn thấy tôi?"
Lần đầu sau khi tặng búp bê thỏ, cậu mới có thể tiến vào căn nhà này, mấy lần trước rõ ràng Liên Dịch cũng không có phản ứng.
"Tối nay."
Nam Đăng "Ò" một tiếng, đáy mắt chẳng hề mảy may nghi ngờ.
Không những đơn thuần, còn rất dễ lừa.
Đây không phải là chủ đích của Liên Dịch, chẳng qua trước giờ anh làm việc tùy theo ý mình, không có nhiều quy củ ràng buộc như vậy.
Ví như hiện tại, anh giữ một con quỷ ở bên cạnh, là điều tối kỵ của thiên sư.
Liên Dịch rũ mắt, trông thấy mép vạt áo của Nam Đăng có một vết rách mới thêm.
Tầm mắt anh dịch lên, dừng trên khuôn mặt trắng nõn của cậu: "Con quỷ muốn ăn cậu đó, trông như thế nào?"
Sau khi rời khỏi hang ngầm, Nam Đăng chạy một mạch trốn đến nơi này.
Những con quỷ đuổi theo cậu hình như cũng kiêng dè bên ngoài có thiên sư, không dám làm ra động tĩnh quá lớn, không thể bắt lấy Nam Đăng.
Thời điểm này, căn bản chẳng có chỗ an toàn, Nam Đăng không suy xét quá nhiều, toàn dựa vào bản năng.
May mắn là chờ cậu tiến vào ngoại ô chưa bao lâu, mấy con quỷ đằng sau không tiếp tục đuổi theo nữa.
Bước chân Nam Đăng không ngừng nghỉ, trèo cửa sổ leo vào căn nhà quen thuộc, phát hiện bên trong chẳng có ai.
Cuối cùng cậu trốn vào tủ quần áo ở góc phòng ngủ, cuộn mình ở bên trong hoảng hồn không thôi.
Trước giờ cậu chưa từng nghe tới loại quỷ hồn giống như Vụ quỷ, rõ ràng bản thân đã nổ tung, tan thành một đống sương khói, lại có thể ngưng tụ lần nữa.
Đây không giống điều quỷ hồn bình thường có thể làm, thế nhưng gã mạnh như vậy, tại sao không tự đi tìm con mồi chứ.
Nam Đăng nghĩ không ra, về phần nguyên nhân cơ thể Vụ quỷ đột nhiên căng phồng lên, cậu đoán là vì nuốt đầu thỏ vào.
Đầu thỏ rất đặc biệt, Nam Đăng vẫn luôn biết, nó là hồn thể nhưng lại chẳng giống quỷ, không phải con thỏ chân chính, cũng không phải búp bê.
Phải chăng thực ra nó rất lợi hại, cũng có một vài khả năng đặc biệt hay không? Nam Đăng thẳng lưng lên, đầu thỏ nằm trong lòng cậu, lỗ tai ỉu xìu mà rũ xuống, giống như đã tiêu hao rất nhiều tinh lực ở trong hang ngầm.
Nó lại đói rồi, ngay cả mắt cũng khép hờ không mở ra.
"Thôi......" Nam Đăng ôm chặt nó lần nữa: "Mày không sao là được."
Đầu thỏ khẽ giật giật lỗ tai, đáp lại lời của cậu.
Bên ngoài căn nhà rất yên tĩnh, Nam Đăng vừa mới thả lỏng một chút, đã nghe thấy phía phòng khách có âm thanh.
Có người trở về, mở cửa nhà ra, trực tiếp đi tới phòng ngủ.
Tiếng bước chân rất thật, hơn nữa chỉ có một người, chắc chắn là chủ nhà quay về.
Những con quỷ kia lâu như vậy mà chưa tìm tới đây, cũng chẳng có thiên sư phát hiện ra cậu, bây giờ Nam Đăng vẫn an toàn như cũ, nhưng cậu lại khẩn trương khó hiểu, lắng nghe tiếng bước chân từ từ đến gần, dừng trước tủ quần áo.
Nam Đăng nghĩ thầm, cho dù tủ quần áo bị mở, cũng đâu có thấy cậu, cậu là một con quỷ mà.
Song, người bên ngoài gõ gõ cửa tủ, nói rằng: "Ra đây."
Đại não Nam Đăng trống rỗng trong nháy mắt, căng thẳng đến cực điểm, cơ thể cứng ngắc không động đậy.
Mãi hồi lâu, Liên Dịch lên tiếng lần nữa: "Ra đây."
Giọng điệu lần thứ hai càng thêm rắn lạnh và trầm thấp, không phải anh hoài nghi hay phát hiện cái gì bất thường, mà là biết Nam Đăng đang ở trong tủ quần áo.
Trong tủ chỉ treo mấy bộ quần áo, không gian rất lớn, Nam Đăng từ từ đứng dậy, vươn tay chạm vào cửa tủ.
Chủ nhà sống một mình, cậu còn chưa từng nghe thấy đối phương nói chuyện, không chắc chắn người bên ngoài rốt cuộc là ai, nếu là thiên sư...... hẳn đã ra tay từ sớm rồi nhỉ.
Nam Đăng cố lấy can đảm, đẩy cửa tủ ra một khe hở.
Có thể cậu bị phát hiện rồi, nhưng chỉ cần người tới không phải thiên sư là được, thật sự có tình huống gì, đợi mở cửa tủ ra cậu lập tức vọt lẹ......
Người bên ngoài thấy cửa tủ động đậy, cũng chẳng có bất kỳ phản ứng nào.
Khe hở càng lúc càng lớn, Nam Đăng cẩn thận thò nửa sườn mặt nho nhỏ ra.
Phòng ngủ không bật đèn, rèm cửa sổ kéo ra, ánh trăng chiếu sáng nửa căn phòng, khuôn mặt của người đứng trước tủ quần áo quen thuộc, chính là chủ nhà.
Ánh mắt Nam Đăng sợ hãi, còn mang theo một chút cảnh giác, đối mắt với Liên Dịch.
Ý thức được đối phương đang nhìn mình, cậu khẩn trương, lại lập tức rụt vào, đóng kín cửa tủ lần nữa phát ra tiếng "cạch" khe khẽ.
Liên Dịch đã hao hết kiên nhẫn, trực tiếp kéo tủ quần áo ra.
Nhìn hồn thể nửa trong suốt của Nam Đăng ngồi xổm bên trong, anh cũng cúi người ngồi xổm, chìa một bàn tay về phía Nam Đăng.
Bàn tay ấy không chạm tới Nam Đăng, cậu lại cảm nhận được một loại sức hút, cơ thể không tự chủ nhích về trước.
Cậu từ trong tủ quần áo đi ra, dần tới gần Liên Dịch, quai hàm cũng bị sức lực vô hình bóp lấy, bị ép ngẩng đầu lộ ra cả khuôn mặt.
Liên Dịch động môi, trông thấy vẻ mặt hoảng hốt lo sợ của Nam Đăng, tựa như sắp bị dọa khóc, lại thả lỏng tay.
Mất đi sự trói buộc, Nam Đăng cuống quýt lùi về sau, ôm đầu thỏ rồi lại quay trở về góc tủ.
Lúc ở trong hang ngầm, Vụ quỷ cũng tóm lấy cậu cách khoảng không y như vậy, lòng Nam Đăng vẫn còn khiếp sợ, ngay cả đầu ngón tay cũng đang run rẩy.
Bên trong phòng ngủ yên tĩnh, Nam Đăng có thể nghe thấy tiếng hít thở phập phồng của Liên Dịch, anh vẫn ngồi xổm trước tủ quần áo không động đậy, dị đồng xám đen nhìn mình chăm chú trong bóng đêm.
Qua một lát, Liên Dịch mở miệng nói: "Tại sao lại trốn ở đây."
Anh liên tục bỏ qua cho Nam Đăng mấy lần, làm như không trông thấy sự tiếp cận của cậu, nhưng đâu có nghĩa là anh sẽ luôn coi cậu như không tồn tại.
Tất cả chuyện xảy ra bên ngoài, gần như việc lớn việc nhỏ Lâm Cửu đều báo tất cho Liên Dịch, anh không muốn biết cũng khó.
Tối nay Nam Đăng tới đây không đúng hẹn, trong thành phố lại xuất hiện đủ loại dị thường, thêm truyền tin của Lâm Cửu, Nam Đăng nhất định biết gì đó.
Hẳn cậu chính là oán hồn chạy trốn ra ngoại ô trong truyền tin, rất có khả năng đã trông thấy Quỷ Vương.
Đi theo Quỷ Vương gần như là thiên tính của tất cả oán hồn, có lẽ Nam Đăng cũng không ngoại lệ.
Phương pháp đơn giản thô bạo nhất, đương nhiên là trực tiếp bắt cậu lại hỏi cho rõ ràng.
Dù cậu không nhìn thấy Quỷ Vương, cũng phải nói ra lý do tối nay xuất hiện không đúng hẹn.
Nam Đăng cuộn mình ở một góc tủ quần áo, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "...... Anh có thể nhìn thấy tôi sao?"
"Có thể."
Chẳng những có thể nhìn thấy, còn có thể nghe thấy tiếng cậu nói chuyện. Lông mi Nam Đăng rung rung, căng thẳng đến cực điểm: "Anh...... anh là thiên sư à?"
Liên Dịch cau mày, nhất thời không trả lời.
Trước nay anh chưa hề xuống tay lưu tình với bất kỳ một con quỷ nào, sau khi gặp Nam Đăng thì thường xuyên phá lệ, bây giờ Nam Đăng sợ thành như vậy, đáy lòng anh vô cớ dâng lên nỗi buồn bực.
Anh im lặng chốc lát: "Không phải."
Liên Dịch rất ít khi đeo huy hiệu, tối nay ra ngoài cũng không cố ý mặc đồng phục của thiên sư.
Nam Đăng nhìn anh, chẳng biết là có tin hay không, lại dè dặt hỏi: "Vậy anh sẽ kêu thiên sư đến bắt tôi hả?"
Liên Dịch tiếp tục nói: "Sẽ không."
Nhận được đáp án của hai câu hỏi này, có vẻ Nam Đăng không sợ anh như vậy nữa.
Bấy giờ cậu mới chủ động ra ngoài, nhích từng chút từng chút bằng tốc độ rùa bò ra khỏi tủ quần áo, đôi mắt xinh đẹp trong veo nhút nhát mà nhìn anh: "Thật ạ?"
Trên mặt Liên Dịch không có biểu cảm gì, ngừng vài giây mới nói: "Thật."
Anh nhẫn nại, lặp lại câu hỏi trước đó lần nữa: "Tại sao lại trốn ở đây?"
Nam Đăng còn chưa hoàn toàn hoãn thần, trả lời chậm chạp lại không đầu không đuôi: "Tôi...... tôi đụng phải một con quỷ rất mạnh, gã muốn ăn tôi."
"Thỏ con cũng bị gã ăn luôn, sau đó tôi chạy trốn...... còn có mấy con quỷ muốn bắt tôi......"
Đường nhìn của Liên Dịch chuyển xuống dưới, trông thấy đầu thỏ đang ngủ mê man trong lồng ngực Nam Đăng.
Anh lại hỏi: "Là Quỷ Vương à?"
Nam Đăng nâng hai con mắt mờ mịt lên: "Tôi không biết......"
Vụ quỷ chính là Quỷ Vương sao? Hình như cậu nghe thấy quỷ khác trong hang ngầm bảo không phải.
Phản ứng của Nam Đăng bị Liên Dịch thu hết vào mắt, anh đứng thẳng người dậy.
Cho nên đúng là cậu chạy trốn tới đây, ở bên ngoài gặp phải nguy hiểm bị dọa sợ, chưa từng trông thấy Quỷ Vương, nhưng có khả năng ngay cả Quỷ Vương là cái gì cậu cũng chẳng biết.
Giữa quỷ và quỷ, sẽ vì tình huống tranh giành địa bàn vân vân mà tổn hại lẫn đồng loại.
Chẳng qua nếu Nam Đăng đã lựa chọn trốn ở cạnh anh, vậy anh chính là nơi an toàn tuyệt đối.
Cơ bản đã hỏi hết vấn đề cần biết, Liên Dịch không nhiều lời thêm nữa, xoay người rời khỏi phòng ngủ.
Nam Đăng bị bỏ lại tại chỗ, vẻ mặt càng thêm thất thố và mờ mịt.
...... Sau đó thì sao? Liên Dịch không đuổi cậu đi ư? Chỉ để hỏi nguyên nhân cậu trốn ở đây?
Hơn nữa Nam Đăng còn muốn biết, Liên Dịch không phải là thiên sư, vì sao có thể nhìn thấy cậu.
Liên Dịch rời khỏi phòng, hình như đi đến phòng tắm sát vách, có tiếng nước chảy không ngừng vang lên.
Nam Đăng ngó quanh tứ phía, xác nhận hình như thật sự chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió.
Cậu "xoẹt" cái đứng dậy, rón ra rón rén đi ra phòng ngủ, định rời khỏi từ cửa sổ, do dự rồi lại vòng trở về.
Cửa phòng tắm đóng chặt, một cái bóng nửa trong suốt bất thình lình chui vào từ phía dưới kính thủy tinh mờ.
Liên Dịch nhắm mắt: "Đi ra."
"...... Ò."
Nam Đăng lại lặng lẽ xuyên qua thủy tinh ra ngoài.
Nước nóng nhúng chìm toàn thân Liên Dịch, thoáng làm giảm đi sự lạnh lẽo giống như ngấm ra từ trong xương cốt. Đợi anh thay quần áo đi ra, quả nhiên Nam Đăng vẫn còn đợi ở cửa.
Liên Dịch tiến về trước một bước, cậu liền lùi về sau một bước, lại không chịu trực tiếp chạy trốn.
Anh dừng ở hành lang, đuôi tóc nhỏ nước xuống dưới, giọng nói vừa trầm vừa nhẹ: "Sợ tôi à?"
Nam Đăng cố chấp hỏi thêm một lần: "Anh thật sự không phải thiên sư sao?"
"Không phải."
"Thế vì sao anh có thể nhìn thấy tôi......"
Liên Dịch im lặng, trước giờ anh chưa từng nghĩ, có một ngày mình sẽ dùng lời nói dối để lừa một con quỷ.
"Đồ cậu đặt trước cửa", anh trả lời, cất bước đến gần Nam Đăng, "Tôi đều nhận cả."
Nam Đăng hơi trợn to đôi mắt, giữa vẻ mặt lộ sự ngạc nhiên, cũng không còn cảnh giác và sợ hãi như vậy nữa.
Liên Dịch dùng chữ "đều" này, chứng minh anh không chỉ nhặt một lần.
Nhận đồ của cậu, thì có thế nhìn thấy cậu sao?
Đây là điểm mù tri thức của Nam Đăng, cẩn thận suy xét hình như cũng có thể giải thích được.
Vả lại nếu Liên Dịch là thiên sư, chắc chắn sẽ bắt cậu ngay lập tức.
Nam Đăng đột nhiên nghĩ tới gì đó, cúi đầu mò mẫm trong túi áo.
"Đang tìm cái này?" Liên Dịch lại tiến lên nửa bước, trong tay cầm một chiếc lông chim màu đen.
Nam Đăng trông thấy lông chim, gật đầu "Ừm" một tiếng.
Cậu định bỏ ở cửa, nhưng có thể lúc leo cửa sổ vào quá vội vàng, không cẩn thận rớt xuống đất, bị Liên Dịch nhặt được.
Lúc này cậu thả lỏng hơn một chút, tin lời của Liên Dịch.
"Tôi...... tôi sẽ không ăn anh", Nam Đăng nói lời này có chút chột dạ, dẫu sao cậu quả thực muốn cắn Liên Dịch một cái, còn cắn thử hơn một lần, "Anh đừng kêu thiên sư tới bắt tôi nhé......"
Liên Dịch không vạch trần, nói một tiếng "Không đâu", rồi lách mình quay về phòng ngủ.
Nam Đăng lẽo đẽo theo sau anh: "Còn có một chuyện, tôi muốn nói anh biết......"
Liên Dịch ngồi xuống cạnh giường, Nam Đăng vớt đầu thỏ trong túi áo ra: "Đây là thú cưng của tôi, nó tên là Thỏ con, không biết anh có thể thấy không."
Cậu ngượng ngùng nói: "Mấy ngày trước, nó không cẩn thận ăn mất mấy nhóc người bằng giấy ở đây, đó là của anh nuôi ạ?"
Liên Dịch đồng ý không kêu thiên sư bắt cậu, cũng không sợ hay là chán ghét con quỷ như cậu, ngay tức khắc Nam Đăng sinh ra hảo cảm cực lớn với anh.
Vì thế cậu càng thêm hổ thẹn với chuyện người giấy nhỏ bị đầu thỏ ăn mất, muốn chủ động nói lời xin lỗi gì gì đó.
Liên Dịch đầu cũng chẳng nâng: "Không sao."
Hai từ đơn này nghe vào lạnh như băng, Nam Đăng không nhìn thấy vẻ mặt của anh, dứt khoát ngồi xổm xuống bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Anh ngàn vạn lần đứng giận nhé."
Trong tay cậu bưng đầu thỏ, thấp thỏm mà ngóng trông Liên Dịch.
Đầu thỏ ngủ say o o, hai mắt nhắm nghiền không động đậy.
Liên Dịch khẽ nâng mắt lên nhìn qua Nam Đăng, chợt hỏi: "Muốn ở lại à?"
Nam Đăng há há miệng, ấp a ấp úng: "Có thể không ạ?"
Cậu có ý niệm này trong đầu, ánh mắt lộ vẻ chờ mong.
Liên Dịch khom lưng, cúi người lại gần: "Vì sao?"
"Tôi không dám ra ngoài", Nam Đăng giương mắt cún nhìn anh, "Tôi chỉ ở một đêm thôi, nhất định sẽ không làm phiền anh đâu."
Chẳng biết mấy con quỷ đuổi theo cậu còn ở bên ngoài hay không, nếu bị phát hiện, cậu không dám chắc có thể thuận lợi chạy trốn lần thứ hai, tốt nhất cứ núp trước đã.
Nam Đăng cố gắng nghĩ ngợi, lại nói: "Nếu buổi tối anh không muốn ngủ, tôi còn có thể bầu bạn với anh, cùng anh...... xem ti vi."
Hình như Liên Dịch cười một chút, độ cong khóe môi nhẹ đến gần như không tài nào bắt được.
Anh thấp giọng nói: "Tên gọi là gì?"
"Tôi tên Nam Đăng, nghĩa là ngọn đèn phương Nam."
Nam Đăng nhận ra thái độ của Liên Dịch đã lơi lỏng, lại chủ động tới gần anh mấy xăng-ti, đầu ngón tay cọ lên viền ống tay áo anh.
Thoạt trông cậu cực kỳ nhu thuận, lớn lên cũng xinh đẹp, dáng vẻ đơn thuần lại vô hại.
Liên Dịch bằng lòng: "Được."
Nam Đăng vui vẻ ngay, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười nhàn nhạt, ánh mắt sáng ngời.
"Đúng rồi", cậu tò mò hỏi: "Khi nào thì anh nhìn thấy tôi?"
Lần đầu sau khi tặng búp bê thỏ, cậu mới có thể tiến vào căn nhà này, mấy lần trước rõ ràng Liên Dịch cũng không có phản ứng.
"Tối nay."
Nam Đăng "Ò" một tiếng, đáy mắt chẳng hề mảy may nghi ngờ.
Không những đơn thuần, còn rất dễ lừa.
Đây không phải là chủ đích của Liên Dịch, chẳng qua trước giờ anh làm việc tùy theo ý mình, không có nhiều quy củ ràng buộc như vậy.
Ví như hiện tại, anh giữ một con quỷ ở bên cạnh, là điều tối kỵ của thiên sư.
Liên Dịch rũ mắt, trông thấy mép vạt áo của Nam Đăng có một vết rách mới thêm.
Tầm mắt anh dịch lên, dừng trên khuôn mặt trắng nõn của cậu: "Con quỷ muốn ăn cậu đó, trông như thế nào?"
Danh sách chương