Editor: SamLeo
Không chỉ Trình Trạch Dương, mọi người đều bị vẻ hung ác của cậu trấn sửng sốt, Hoa, Dĩ Miên đã xông lên đẩy cậu sang một bên, “Anh làm gì thế, anh Trạch Dương của tôi là người để anh tùy tiện rống?”
Cơ thể Tả Uyên Thần bị nó đẩy lắc lư, nhưng vẫn đang gắt gao nhìn chằm chằm Trình Trạch Dương, Trình Trạch Dương vẫn cúi đầu, sắc mặt đã ửng đỏ rồi.
“Hoa, Thiển, Miên!” Tả Uyên Thần thanh âm nghiến răng nghiến lợi đối với y kêu lên, nắm tay cũng bắt đầu gắt gao nắm chặt.
“Đến!” Bên cạnh truyền đến một giọng nữ kêu lên có chút sợ hãi, mặc dù sức lực không đủ lớn, nhưng Tả Uyên Thần vẫn thoáng cái đã nghe ra, thanh âm kia, là thuộc về —— Tô Tú!
Tả Uyên Thần không dám tin nhìn lại cô, Tô Tú cười nịnh nọt với cậu, còn thè lưỡi, “Ông… Ông xã đại nhân xin chào… ngạch…”
“Em nói em là ai?” Tả Uyên Thần rống to, “Em là Hoa, Thiển Miên?”
Tô Tú bị cậu rống đến rụt rụt cổ, “Em không phải cố ý lừa gạt anh, em vốn cũng không biết anh chính là Tả Ngạn, lần đó thấy anh chơi trò chơi mới biết được…”
Tả Uyên Thần trong lòng tức giận phát đau, được, đến bây giờ còn xem cậu là thằng ngu đùa bỡn phải không? “Vậy anh là ai?” Tả Uyên Thần lại đốt đốt hỏi Trình Trạch Dương.
Trình Trạch Dương ngẩng đầu, nhìn về phía ánh mắt cậu, “Cậu Tả, thật trùng hợp, tôi là Họa thủy trong trò chơi.”
Lần này không cần Tả Uyên Thần, chung quanh đã ngã một mảng lớn, mọi người đều nghe qua Họa thủy không ít, cũng chính là Tô Hà Vật ca hát ở trong YY, thậm chí cũng có mấy người từng thấy ảnh chụp của cô, bây giờ tung ra lời nói dối này, là người đều có thể nhìn ra là giả. Huống chi mọi người ở đây ít nhất có hơn một nửa đã sớm biết Hoa, Thiển Miên bản tôn là ai.
Nhưng dù sao bọn họ cũng nói như vậy, người khác cũng không tiện vạch trần ra, cho nên Tả Uyên Thần biết rõ bọn họ đang kết bè nói dối, thật cũng không thể tránh được.
Người ta trắng đen không thừa nhận, bạn có biện pháp nào, chỉ có thể đánh nát răng nanh nuốt vào trong bụng mình.
“Ách… Lão Đại chị theo tôi nghĩ, có điểm không lớn, ha ha…” Bông tuyết đầu tiên phá vỡ yên tĩnh, vẫy vẫy tay với Trình Trạch Dương, lập tức cũng cảm thấy mình hình như tìm lộn người, vội bổ cứu, “Ngạch… Họa thủy, anh cũng là…”
Tả Uyên Thần sắc mặt càng thêm âm trầm, được, nếu như vậy, ông đây cũng diễn cùng anh thôi!
Chầm chậm thong thả đi đến bên người Tô Tú, Tả Uyên Thần chậm rãi cúi đầu, “Em là bà xã của anh?”
Tô Tú ý thức nhìn thấy cậu nhẹ nhàng đi tới gần, căng thẳng nuốt ngụm nước miếng, “Đúng… Đúng vậy a.”
Tả Uyên Thần vừa bất chấp, liền áp tới cánh môi Tô Tú.
“A ——” Tô Tú mạnh mẽ đẩy cậu ra, thoáng cái nhảy ra xa mấy bước, “Ách… Thần, anh Thần, em không quá quen vừa thấy mặt sẽ này…”
Thấy cô tránh qua rồi, Tả Uyên Thần trong lòng cũng âm thầm thở phào một hơi, nếu thực hôn cô một cái, giống như hôn Viện Viện, không biết phải khó chịu bao lâu.
“Chúng ta đây từ từ ở chung sau này lại đến đi, bà xã…” Tả Uyên Thần khe khẽ cười cười, ánh mắt liếc về phía Trình Trạch Dương vẫn đứng bên cạnh, y không nhìn bọn họ, nhìn chằm chằm mặt đất, không biết suy nghĩ cái gì.
“Xin hỏi có phải các người là của người đẹp cốc hay không a?” Lại một giọng nam ngây ngô truyền đến, mọi người nghiêng đầu sang, là hai người con trai, một bộ dạng mày kiếm mắt sáng, người kia nhã nhặn lịch sự, lời này, chính là người tướng mạo nhã nhặn nói.
“Dưa hấu thối?” Tiểu Tìm buột miệng nói với chàng trai anh tuấn bức người.
Cậu trai kia cũng nháy mắt nở nụ cười, lộ ra hai cái răng khểnh, “Bà xã…”
“Kháo! Ai là bà xã của anh.” mặt baby của Tiểu Tìm nhất thời ửng đỏ, mà Dưa hấu cũng đi lên thân thân mật mật ôm cậu ta một cái, “Bà xã, rốt cục nhìn thấy em rồi nha, bộ dạng thật đáng yêu.”
“Con mẹ nó anh mới đáng yêu chứ!” Tiểu Tìm tránh cánh tay hắn ta, trừng mắt liếc hắn ta một cái.
“Chào mọi người, tôi là Cam của quả cam, cậu ấy là dưa hấu thối.” Cậu trai nhã nhặn cười cười với mọi người.
Sự xuất hiện của bọn họ cũng hòa tan không khí giương cung bạt kiếm ban nãy, Gió Bắc tư cách chủ nhà vội vàng qua hoà giải, “Được rồi, nếu đều đến đây mọi người cứ vào đi thôi, Quả đống nhi nói có chút việc, phải buổi chiều mới có thể đến.”
Bị Tả Uyên Thần làm cho căng thẳng như vậy mọi người nhanh chóng nối đuôi nhau vào khách sạn.
Gió Bắc đầu tiên dự định sáu phòng đôi, vốn ở rộng rãi thoải mái, nhưng bông tuyết đột nhiên thật sự muốn vô giúp vui, đi theo bọn họ ở khách sạn, mọi người cứ dứt khoác ngay cả phần của tiểu Tìm và Quả Đống nhi cũng tính luôn, chia phòng.
Bốn nữ chia hai phòng, còn lại 9 người chia bốn phòng, thế cần phải có phòng ba người ở.
Vốn muốn cho Quả cam và đôi Dưa hấu Tiểu tìm gom một phòng, dưa hấu thật sự không muốn, ầm ĩ lên muốn qua thế giới hai người, Dĩ Miên cũng không đồng ý chia nó cùng Tả Uyên Thần, cho nên mọi người cuối cùng nhất trí quyết định —— bóc thăm.
Vì thế một đám người hùng hùng dung dũng mượn giấy bút ở quầy, giống như kẻ ngốc cứ ở trong đại sảnh rút mở thăm.
“Được rồi, người rút được hình vẽ giống nhau ở chung một phòng!” Tô Tú tung xấp giấy trong tay giấy lên bàn, nháy mắt đã bị cướp sạch rồi.
Kết quả rút thăm, Gió Bắc, Quả cam, Ngụy Nhiên một phòng, Dưa hấu và Tìm bà xã một phòng, Dĩ Miên cùng Cúc hoa một phòng, Trình Trạch Dương cùng Tả Uyên Thần một phòng.
Cái này trừ bỏ Trình Trạch Dương và Tả Uyên Thần, tất cả đều vui vẻ.
Nhưng Tả Uyên Thần cũng không thể phản đối được, ai bảo vận may của cậu không tốt?
Nhìn thấy bọn họ đều tự xách túi hành lý trở về phòng, bông tuyết ngước đầu tiến đến trước mặt Tô Tú, “Họa thủy, cậu không phải động tay động chân đi?”
“Tôi sao có thể làm chuyện này! Tôi người tốt như vậy…” Tô Tú vẻ mặt oán giận, tiếp đó lại đau đầu vỗ vỗ trán, “Chị hai bông tuyết, cậu có thể không gọi tôi Họa thủy không? Cậu kêu một tiếng, tim tôi nhảy một cái, tôi cảm thấy tôi nhất định sẽ chết sớm!”
Tả Viện Viện ở một bên cười xoẹt xoẹt, “Ai bảo cậu giả mạo Lão Đại… đáng đời! Tôi sớm nói cho cậu biết anh tôi và cấp trên của ảnh có JQ, về nhà thì mỗi ngày than thở Trình biến thái kia bao nhiêu đáng giận bao nhiêu đáng ghét!”
“Nhưng không nghĩ tới là cùng một chuyện cấp trên và đồng nghiệp tôi nói…” Tô Tú cũng cười, “Một đám ngu ngốc, vậy mà không ai nghĩ đến phải cần thêm một phòng.”
Ba con gái như tên trộm cười làm một đoàn, hoàn toàn không muốn đi đề xuất ý kiến của bọn họ…
Đều tự trở về phòng thu dọn đồ vật này nọ xong, đã tới giờ ăn cơm trưa, đoàn người dựa theo kế hoạch ban đầu đi KTV cách khách sạn không xa.
Vừa ầm ĩ, mọi người cũng không sai biệt lắm làm xong tự giới thiệu, Dưa hấu tên là Tần Phong, quả cam kêu Phương Phi, tên của Tiểu tìm đặc biệt đáng yêu, kêu Vu Đa, lúc cậu ta nói ra, bị mọi người cười ngon lành một lúc, gương mặt baby bị cười đến ửng đỏ. Ba người bọn họ khai giảng đều là sinh viên năm hai.
Dĩ Miên tên Ngụy Hà, em trai Ngụy Nhiên, cùng Cúc hoa là bạn học, Cúc hoa kêu Sở Uy, cái tên rất anh khí, nhưng cách ăn mặc quả thật làm cho người có phần không dám khen tặng, tóc nhuộm một luồng một luồng, trên lỗ tai một dãy khuyên tai, còn đeo đinh mũi, nói chuyện âm âm nhu nhu, trong người lộ ra mộ bộ tướng YD.
Ngụy Hà nói bọn họ cũng cấp ba rồi, cũng không biết là trường nào quy chế lơi lỏng như vậy, học sinh đều ăn mặc nổi bật như vậy vẫn mặc kệ.
Bông tuyết tên Hà Ngộ Tuyết, giáo viên trung học, chồng Vương Thư Phàm, nhiếp ảnh gia.
Vừa hát vừa ăn, không khí cũng bị mấy học sinh khuấy trộn vô cùng high.
Đương nhiên cũng có người high không nổi, nói thí dụ như Trình Trạch Dương nhà chúng ta, còn có một người tra công nào đó.
“Quả Đống nhi gọi điện thoại đến đây, cô ấy đang thét chói tai, nói cho chúng ta cái kinh hỉ…” Tô Tú để điện thoại di động xuống.
“Cô ấy có kinh hỉ gì tốt mà cho?” Bông tuyết hừ một tiếng, “Cả ngày tự kỷ muốn chết, trong không gian nhóm đều là ảnh chụp của cô ấy, còn đắc ý so sánh của tôi.”
“Ha, cô ghen tị người ta tuổi trẻ đẹp đẽ hơn cô a.” Sở Uy le lưỡi với cô ta, dẫn tới bạo lật.
“Tiếp theo do tôi cùng bà xã Đa Đa dâng cho mọi người một bài, Vợ chồng song song quản gia hơn ” Dưa hấu hi hi ha ha kéo Tiểu Tìm bên cạnh đứng lên, bị đối phương một phen đẩy ra.
“Anh cút, hết sức biến thái!” mặt Vu Đa lại tức đỏ rồi.
“Mở cửa mở cửa!” Bên ngoài truyền đến thanh âm nữ, thanh âm đè áp, giống như cùng đảng ngầm thương thảo.
Quả cam vội vàng qua đi mở cửa, “Là Quả Đống nhi đi.”
Cửa mới vừa mở ra một cái, một mỹ nữ đầu tiên chen đầu vào, trên mặt còn mang theo nụ cười quá mức hưng phấn, “Các đồng chí, mọi người xem tôi dẫn ai tới!”
Đảng ngầm đẩy cửa tiến vào, theo sau là đại hiệp che mặt… ngạch, nhầm rồi, là một chàng trai kín đáo đội nón đeo kính râm. May mắn hôm nay trời đầy mây, nếu không ngày mùa hè, thế nào cũng phải bị người xem là biến thái.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên quả cam quát to một tiếng, “A, là Giang Tịnh Viễn!”
Đứa kia còn vừa nói vừa nhào tới, một phen ôm chặt đối phương. Đối phương bất đắc dĩ chỉ có thể đỡ lấy cậu ta, để tránh hai người đều té ngã trên đất.
“Giang Tịnh Viễn?” Tô Tú cũng thét một tiếng chói tai, “A a a a a!!!”
Chàng trai kia đã gỡ kính mắt xuống, “chào buổi chiều mọi người, tôi là Trữ Tịnh Trí Viễn.”
“Anh là tên khốn đó?” Không đợi mọi người hoan hô, bạn học quả cam trong lòng ngực anh đã rống to ra tiếng, “Anh, sao anh có thể là hắn ta?”
“Cậu là?” Giang Tịnh Viễn có điểm mê mang nhìn cậu ta, “Cậu là quả cam nhỏ?”
“Cậu ấy không chỉ là quả cam nhỏ, còn là fan bướng bỉnh của anh.” Dưa hấu ở một bên tiếp lời, đối với sự xuất hiện của Giang Tịnh Viễn, thật không có bao nhiêu phản ứng.
Mấy chàng trai chào hỏi anh, cũng còn khá bình tĩnh.
Nhưng các cô gái đã kích động sắp không được.
Dù sao ngôi sao lớn không phải mỗi người đều có thể tùy thích thì gặp, hơn nữa còn là ở trong trò chơi thường thường cùng ngôi sao lớn hồ phun.
Gia nhập của Giang Tịnh Viễn khiến tình cảnh càng thêm bốc lửa, nam sĩ còn lại hoàn toàn bị gạt bỏ bên ngoài, mấy cô gái vây quanh một vòng nhỏ ở bên cạnh anh.
Người uống rượu giải sầu vừa lại nhiều hơn một người, bạn học Phương Phi, cũng chính là quả cam đáng yêu của chúng ta.
“Quả đông lạnh… sao cậu có thể cùng đến với Giang Tịnh Viễn a!” Tô Tú lục lọi son môi trong túi, để Giang Tịnh Viễn kí tên.
“Anh ấy là anh họ tôi…” Quả Đống nhi nhấc tay trả lời, “Tôi níu anh ấy tới, nói quả cam muốn gặp anh ấy, bằng không anh ấy vẫn không tới… Tôi phải hẹn trước 2 ngày!” Có Thiên lý sao? Em họ muốn gặp anh họ còn phải hẹn trước!
“nhóc con, anh vì em cũng lạm dụng thời gian nghỉ cuối tuần, em còn muốn sắt!” Giang Tịnh Viễn gõ gõ đầu của cô nàng.
Quả đông lạnh bĩu bĩu môi, “Anh rõ ràng là đi vì quả cam…”
“Lại nói bậy…” Giang Tịnh Viễn liếc cô nàng một cái, nhìn nhìn quả cam kể từ sau khi biết anh là ai thì làm ổ ở trong góc, “Cẩn thận anh để cô cô tịch thu hết manga của em!”
Tiếp theo đó là mọi người ồn ào bảo Giang Tịnh Viễn ca hát, chọn bài hát của chính anh, bản trực tiếp quả nhiên nghe siêu thích.
Ầm ĩ đến tối, quả cam và Tả Uyên Thần đều say, người khác đều bận rộn chơi, thật cũng không uống bao nhiêu rượu.
“Được rồi, lần trước anh Thần chăm sóc anh, lần này đổi anh lo cho anh ấy.” Tô Tú cười với Trình Trạch Dương.
Trình Trạch Dương nhìn nhìn Tả Uyên Thần nằm một đống trên ghế sa lon, nặng nề thở dài.
—
Chương kế tiếp chuyện gì xảy ra, chắc chắn mọi người đã đoán được keke
Không chỉ Trình Trạch Dương, mọi người đều bị vẻ hung ác của cậu trấn sửng sốt, Hoa, Dĩ Miên đã xông lên đẩy cậu sang một bên, “Anh làm gì thế, anh Trạch Dương của tôi là người để anh tùy tiện rống?”
Cơ thể Tả Uyên Thần bị nó đẩy lắc lư, nhưng vẫn đang gắt gao nhìn chằm chằm Trình Trạch Dương, Trình Trạch Dương vẫn cúi đầu, sắc mặt đã ửng đỏ rồi.
“Hoa, Thiển, Miên!” Tả Uyên Thần thanh âm nghiến răng nghiến lợi đối với y kêu lên, nắm tay cũng bắt đầu gắt gao nắm chặt.
“Đến!” Bên cạnh truyền đến một giọng nữ kêu lên có chút sợ hãi, mặc dù sức lực không đủ lớn, nhưng Tả Uyên Thần vẫn thoáng cái đã nghe ra, thanh âm kia, là thuộc về —— Tô Tú!
Tả Uyên Thần không dám tin nhìn lại cô, Tô Tú cười nịnh nọt với cậu, còn thè lưỡi, “Ông… Ông xã đại nhân xin chào… ngạch…”
“Em nói em là ai?” Tả Uyên Thần rống to, “Em là Hoa, Thiển Miên?”
Tô Tú bị cậu rống đến rụt rụt cổ, “Em không phải cố ý lừa gạt anh, em vốn cũng không biết anh chính là Tả Ngạn, lần đó thấy anh chơi trò chơi mới biết được…”
Tả Uyên Thần trong lòng tức giận phát đau, được, đến bây giờ còn xem cậu là thằng ngu đùa bỡn phải không? “Vậy anh là ai?” Tả Uyên Thần lại đốt đốt hỏi Trình Trạch Dương.
Trình Trạch Dương ngẩng đầu, nhìn về phía ánh mắt cậu, “Cậu Tả, thật trùng hợp, tôi là Họa thủy trong trò chơi.”
Lần này không cần Tả Uyên Thần, chung quanh đã ngã một mảng lớn, mọi người đều nghe qua Họa thủy không ít, cũng chính là Tô Hà Vật ca hát ở trong YY, thậm chí cũng có mấy người từng thấy ảnh chụp của cô, bây giờ tung ra lời nói dối này, là người đều có thể nhìn ra là giả. Huống chi mọi người ở đây ít nhất có hơn một nửa đã sớm biết Hoa, Thiển Miên bản tôn là ai.
Nhưng dù sao bọn họ cũng nói như vậy, người khác cũng không tiện vạch trần ra, cho nên Tả Uyên Thần biết rõ bọn họ đang kết bè nói dối, thật cũng không thể tránh được.
Người ta trắng đen không thừa nhận, bạn có biện pháp nào, chỉ có thể đánh nát răng nanh nuốt vào trong bụng mình.
“Ách… Lão Đại chị theo tôi nghĩ, có điểm không lớn, ha ha…” Bông tuyết đầu tiên phá vỡ yên tĩnh, vẫy vẫy tay với Trình Trạch Dương, lập tức cũng cảm thấy mình hình như tìm lộn người, vội bổ cứu, “Ngạch… Họa thủy, anh cũng là…”
Tả Uyên Thần sắc mặt càng thêm âm trầm, được, nếu như vậy, ông đây cũng diễn cùng anh thôi!
Chầm chậm thong thả đi đến bên người Tô Tú, Tả Uyên Thần chậm rãi cúi đầu, “Em là bà xã của anh?”
Tô Tú ý thức nhìn thấy cậu nhẹ nhàng đi tới gần, căng thẳng nuốt ngụm nước miếng, “Đúng… Đúng vậy a.”
Tả Uyên Thần vừa bất chấp, liền áp tới cánh môi Tô Tú.
“A ——” Tô Tú mạnh mẽ đẩy cậu ra, thoáng cái nhảy ra xa mấy bước, “Ách… Thần, anh Thần, em không quá quen vừa thấy mặt sẽ này…”
Thấy cô tránh qua rồi, Tả Uyên Thần trong lòng cũng âm thầm thở phào một hơi, nếu thực hôn cô một cái, giống như hôn Viện Viện, không biết phải khó chịu bao lâu.
“Chúng ta đây từ từ ở chung sau này lại đến đi, bà xã…” Tả Uyên Thần khe khẽ cười cười, ánh mắt liếc về phía Trình Trạch Dương vẫn đứng bên cạnh, y không nhìn bọn họ, nhìn chằm chằm mặt đất, không biết suy nghĩ cái gì.
“Xin hỏi có phải các người là của người đẹp cốc hay không a?” Lại một giọng nam ngây ngô truyền đến, mọi người nghiêng đầu sang, là hai người con trai, một bộ dạng mày kiếm mắt sáng, người kia nhã nhặn lịch sự, lời này, chính là người tướng mạo nhã nhặn nói.
“Dưa hấu thối?” Tiểu Tìm buột miệng nói với chàng trai anh tuấn bức người.
Cậu trai kia cũng nháy mắt nở nụ cười, lộ ra hai cái răng khểnh, “Bà xã…”
“Kháo! Ai là bà xã của anh.” mặt baby của Tiểu Tìm nhất thời ửng đỏ, mà Dưa hấu cũng đi lên thân thân mật mật ôm cậu ta một cái, “Bà xã, rốt cục nhìn thấy em rồi nha, bộ dạng thật đáng yêu.”
“Con mẹ nó anh mới đáng yêu chứ!” Tiểu Tìm tránh cánh tay hắn ta, trừng mắt liếc hắn ta một cái.
“Chào mọi người, tôi là Cam của quả cam, cậu ấy là dưa hấu thối.” Cậu trai nhã nhặn cười cười với mọi người.
Sự xuất hiện của bọn họ cũng hòa tan không khí giương cung bạt kiếm ban nãy, Gió Bắc tư cách chủ nhà vội vàng qua hoà giải, “Được rồi, nếu đều đến đây mọi người cứ vào đi thôi, Quả đống nhi nói có chút việc, phải buổi chiều mới có thể đến.”
Bị Tả Uyên Thần làm cho căng thẳng như vậy mọi người nhanh chóng nối đuôi nhau vào khách sạn.
Gió Bắc đầu tiên dự định sáu phòng đôi, vốn ở rộng rãi thoải mái, nhưng bông tuyết đột nhiên thật sự muốn vô giúp vui, đi theo bọn họ ở khách sạn, mọi người cứ dứt khoác ngay cả phần của tiểu Tìm và Quả Đống nhi cũng tính luôn, chia phòng.
Bốn nữ chia hai phòng, còn lại 9 người chia bốn phòng, thế cần phải có phòng ba người ở.
Vốn muốn cho Quả cam và đôi Dưa hấu Tiểu tìm gom một phòng, dưa hấu thật sự không muốn, ầm ĩ lên muốn qua thế giới hai người, Dĩ Miên cũng không đồng ý chia nó cùng Tả Uyên Thần, cho nên mọi người cuối cùng nhất trí quyết định —— bóc thăm.
Vì thế một đám người hùng hùng dung dũng mượn giấy bút ở quầy, giống như kẻ ngốc cứ ở trong đại sảnh rút mở thăm.
“Được rồi, người rút được hình vẽ giống nhau ở chung một phòng!” Tô Tú tung xấp giấy trong tay giấy lên bàn, nháy mắt đã bị cướp sạch rồi.
Kết quả rút thăm, Gió Bắc, Quả cam, Ngụy Nhiên một phòng, Dưa hấu và Tìm bà xã một phòng, Dĩ Miên cùng Cúc hoa một phòng, Trình Trạch Dương cùng Tả Uyên Thần một phòng.
Cái này trừ bỏ Trình Trạch Dương và Tả Uyên Thần, tất cả đều vui vẻ.
Nhưng Tả Uyên Thần cũng không thể phản đối được, ai bảo vận may của cậu không tốt?
Nhìn thấy bọn họ đều tự xách túi hành lý trở về phòng, bông tuyết ngước đầu tiến đến trước mặt Tô Tú, “Họa thủy, cậu không phải động tay động chân đi?”
“Tôi sao có thể làm chuyện này! Tôi người tốt như vậy…” Tô Tú vẻ mặt oán giận, tiếp đó lại đau đầu vỗ vỗ trán, “Chị hai bông tuyết, cậu có thể không gọi tôi Họa thủy không? Cậu kêu một tiếng, tim tôi nhảy một cái, tôi cảm thấy tôi nhất định sẽ chết sớm!”
Tả Viện Viện ở một bên cười xoẹt xoẹt, “Ai bảo cậu giả mạo Lão Đại… đáng đời! Tôi sớm nói cho cậu biết anh tôi và cấp trên của ảnh có JQ, về nhà thì mỗi ngày than thở Trình biến thái kia bao nhiêu đáng giận bao nhiêu đáng ghét!”
“Nhưng không nghĩ tới là cùng một chuyện cấp trên và đồng nghiệp tôi nói…” Tô Tú cũng cười, “Một đám ngu ngốc, vậy mà không ai nghĩ đến phải cần thêm một phòng.”
Ba con gái như tên trộm cười làm một đoàn, hoàn toàn không muốn đi đề xuất ý kiến của bọn họ…
Đều tự trở về phòng thu dọn đồ vật này nọ xong, đã tới giờ ăn cơm trưa, đoàn người dựa theo kế hoạch ban đầu đi KTV cách khách sạn không xa.
Vừa ầm ĩ, mọi người cũng không sai biệt lắm làm xong tự giới thiệu, Dưa hấu tên là Tần Phong, quả cam kêu Phương Phi, tên của Tiểu tìm đặc biệt đáng yêu, kêu Vu Đa, lúc cậu ta nói ra, bị mọi người cười ngon lành một lúc, gương mặt baby bị cười đến ửng đỏ. Ba người bọn họ khai giảng đều là sinh viên năm hai.
Dĩ Miên tên Ngụy Hà, em trai Ngụy Nhiên, cùng Cúc hoa là bạn học, Cúc hoa kêu Sở Uy, cái tên rất anh khí, nhưng cách ăn mặc quả thật làm cho người có phần không dám khen tặng, tóc nhuộm một luồng một luồng, trên lỗ tai một dãy khuyên tai, còn đeo đinh mũi, nói chuyện âm âm nhu nhu, trong người lộ ra mộ bộ tướng YD.
Ngụy Hà nói bọn họ cũng cấp ba rồi, cũng không biết là trường nào quy chế lơi lỏng như vậy, học sinh đều ăn mặc nổi bật như vậy vẫn mặc kệ.
Bông tuyết tên Hà Ngộ Tuyết, giáo viên trung học, chồng Vương Thư Phàm, nhiếp ảnh gia.
Vừa hát vừa ăn, không khí cũng bị mấy học sinh khuấy trộn vô cùng high.
Đương nhiên cũng có người high không nổi, nói thí dụ như Trình Trạch Dương nhà chúng ta, còn có một người tra công nào đó.
“Quả Đống nhi gọi điện thoại đến đây, cô ấy đang thét chói tai, nói cho chúng ta cái kinh hỉ…” Tô Tú để điện thoại di động xuống.
“Cô ấy có kinh hỉ gì tốt mà cho?” Bông tuyết hừ một tiếng, “Cả ngày tự kỷ muốn chết, trong không gian nhóm đều là ảnh chụp của cô ấy, còn đắc ý so sánh của tôi.”
“Ha, cô ghen tị người ta tuổi trẻ đẹp đẽ hơn cô a.” Sở Uy le lưỡi với cô ta, dẫn tới bạo lật.
“Tiếp theo do tôi cùng bà xã Đa Đa dâng cho mọi người một bài, Vợ chồng song song quản gia hơn ” Dưa hấu hi hi ha ha kéo Tiểu Tìm bên cạnh đứng lên, bị đối phương một phen đẩy ra.
“Anh cút, hết sức biến thái!” mặt Vu Đa lại tức đỏ rồi.
“Mở cửa mở cửa!” Bên ngoài truyền đến thanh âm nữ, thanh âm đè áp, giống như cùng đảng ngầm thương thảo.
Quả cam vội vàng qua đi mở cửa, “Là Quả Đống nhi đi.”
Cửa mới vừa mở ra một cái, một mỹ nữ đầu tiên chen đầu vào, trên mặt còn mang theo nụ cười quá mức hưng phấn, “Các đồng chí, mọi người xem tôi dẫn ai tới!”
Đảng ngầm đẩy cửa tiến vào, theo sau là đại hiệp che mặt… ngạch, nhầm rồi, là một chàng trai kín đáo đội nón đeo kính râm. May mắn hôm nay trời đầy mây, nếu không ngày mùa hè, thế nào cũng phải bị người xem là biến thái.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên quả cam quát to một tiếng, “A, là Giang Tịnh Viễn!”
Đứa kia còn vừa nói vừa nhào tới, một phen ôm chặt đối phương. Đối phương bất đắc dĩ chỉ có thể đỡ lấy cậu ta, để tránh hai người đều té ngã trên đất.
“Giang Tịnh Viễn?” Tô Tú cũng thét một tiếng chói tai, “A a a a a!!!”
Chàng trai kia đã gỡ kính mắt xuống, “chào buổi chiều mọi người, tôi là Trữ Tịnh Trí Viễn.”
“Anh là tên khốn đó?” Không đợi mọi người hoan hô, bạn học quả cam trong lòng ngực anh đã rống to ra tiếng, “Anh, sao anh có thể là hắn ta?”
“Cậu là?” Giang Tịnh Viễn có điểm mê mang nhìn cậu ta, “Cậu là quả cam nhỏ?”
“Cậu ấy không chỉ là quả cam nhỏ, còn là fan bướng bỉnh của anh.” Dưa hấu ở một bên tiếp lời, đối với sự xuất hiện của Giang Tịnh Viễn, thật không có bao nhiêu phản ứng.
Mấy chàng trai chào hỏi anh, cũng còn khá bình tĩnh.
Nhưng các cô gái đã kích động sắp không được.
Dù sao ngôi sao lớn không phải mỗi người đều có thể tùy thích thì gặp, hơn nữa còn là ở trong trò chơi thường thường cùng ngôi sao lớn hồ phun.
Gia nhập của Giang Tịnh Viễn khiến tình cảnh càng thêm bốc lửa, nam sĩ còn lại hoàn toàn bị gạt bỏ bên ngoài, mấy cô gái vây quanh một vòng nhỏ ở bên cạnh anh.
Người uống rượu giải sầu vừa lại nhiều hơn một người, bạn học Phương Phi, cũng chính là quả cam đáng yêu của chúng ta.
“Quả đông lạnh… sao cậu có thể cùng đến với Giang Tịnh Viễn a!” Tô Tú lục lọi son môi trong túi, để Giang Tịnh Viễn kí tên.
“Anh ấy là anh họ tôi…” Quả Đống nhi nhấc tay trả lời, “Tôi níu anh ấy tới, nói quả cam muốn gặp anh ấy, bằng không anh ấy vẫn không tới… Tôi phải hẹn trước 2 ngày!” Có Thiên lý sao? Em họ muốn gặp anh họ còn phải hẹn trước!
“nhóc con, anh vì em cũng lạm dụng thời gian nghỉ cuối tuần, em còn muốn sắt!” Giang Tịnh Viễn gõ gõ đầu của cô nàng.
Quả đông lạnh bĩu bĩu môi, “Anh rõ ràng là đi vì quả cam…”
“Lại nói bậy…” Giang Tịnh Viễn liếc cô nàng một cái, nhìn nhìn quả cam kể từ sau khi biết anh là ai thì làm ổ ở trong góc, “Cẩn thận anh để cô cô tịch thu hết manga của em!”
Tiếp theo đó là mọi người ồn ào bảo Giang Tịnh Viễn ca hát, chọn bài hát của chính anh, bản trực tiếp quả nhiên nghe siêu thích.
Ầm ĩ đến tối, quả cam và Tả Uyên Thần đều say, người khác đều bận rộn chơi, thật cũng không uống bao nhiêu rượu.
“Được rồi, lần trước anh Thần chăm sóc anh, lần này đổi anh lo cho anh ấy.” Tô Tú cười với Trình Trạch Dương.
Trình Trạch Dương nhìn nhìn Tả Uyên Thần nằm một đống trên ghế sa lon, nặng nề thở dài.
—
Chương kế tiếp chuyện gì xảy ra, chắc chắn mọi người đã đoán được keke
Danh sách chương