Tây Đa Phu có chút bất đắc dĩ, nói:

-tiểu tử thúi, không được cười, ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý chống đối sao. Đây là quy củ từ tổ thượng truyền xuống, còn may ta xuất thân Mai tông, cho nên cũng không quá khó nghe.

Diệp Âm Trúc nghi hoặc nhìn Tây đa phu

-Nhưng vừa rồi ngài thi triển, chẳng phải Mai tông kiếm pháp sao? Tây Đa Phu hừ một tiếng

-Nếu ta thi triển mai tông kiếm pháp, ngươi cho rằng ngươi có khả năng cầm cự dưới tay ta sao?

Vừa nói xong, lão giơ tay phải lên, một đạo quang mang màu tím khởi động, tử mang trong nháy mắt ngưng tụ thành một thanh thuần năng lượng, hình dạng trường kiếm, xuất hiện trong lòng bàn tay. Tây Đa Phu tiện tay vung lên, trong phút chốc, chín đóa hoa mai màu tím nhất thời xuất hiện giữa không trung.

Một kiếm xuất chín đóa hoa mai, Diệp Âm Trúc mơ màng, vậy mỗi một đóa hoa mai ít nhất đều là do hơn mười kiếm tạo thành, trong nháy mắt xuất hiện chín đóa hoa mai, vậy tốc độ cực nhanh a! Như vậy, công kích do một gã tử cấp lục giai dụng xuất, đừng nói là chính mình, cho dù là ông nội sợ rằng cũng đỡ không được. Xem ra, sự việc trong đông long bát tông, mình biết quá ít.

-Tây Đa Phu gia gia, ngài nếu là đông long hộ pháp trưởng lão, tại sao lại trở thành ……

-tại sao lại trở thành Mễ lan đế quốc Nguyên soái, đúng hay không?

Tây Đa Phu nhàn nhạt nói.

Diệp Âm Trúc gật đầu.

Tây Đa Phu truyền âm nói:

-chúng ta đông long bát tông tồn tại đã nhiều năm rồi, nhưng thủy chung không có cơ hội chánh thức phát triển. Đông long huyết mạch, đã bị tây long đồng hóa đại bộ phận, còn muốn quật khởi là dễ vậy sao, vì để cho chúng ta đông long bát tông phát triển, chúng ta bốn vị hộ pháp trưởng lão đều cũng có sứ mạng bất đồng, mà sứ mạng của ta, chính là trở thành đệ nhất Nguyên soái của đế quốc. Năm đó, ta ly khai tông môn là lúc mới chỉ có mười chín tuổi, từ khi đó bắt đầu ta tiến vào Mễ lan đế quốc, từ một gã binh lính bình thường nhất, từng bước đi tới vị trí hôm nay. Tử la lan gia tộc phát triển không biết bao nhiêu năm mà tây đa phu gia tộc cũng là từ ta dựng lên, ngoài mặt, ta đã hoàn toàn gia nhập vào Mễ lan đế quốc, nhưng ta trên người lại chảy xuôi đông long huyết mạch, khi ta trở thành một trong Mễ lan đế quốc lưỡng đại Nguyên soái là lúc chính mình là hộ pháp trưởng lão, bí mật này, cho dù ngay cả Á tu tư cũng không biết, đứa nhỏ, ngươi vẫn còn quá trẻ tuổi, nếu hôm nay ngươi gặp không phải là ta, mà là một kẻ khác, thì khi năng lực của đông long bát tông chúng ta bị phát hiện, sợ rằng ngươi đã khó có thể thoát thân.

Diệp Âm Trúc cúi đầu, truyền âm nói:

-là cháu quá khinh thường rồi. Tại học viện, xuôi chèo mát mái, cũng không có bị người khác nhìn ra chân tướng, làm ta không có chuẩn bị chu toàn.

Tây đa phu chỉnh sắc nói:

-có lẽ, người thường sẽ không để ý nhận ra việc không tuân theo thải hồng cấp bậc, chỉ khi nào để cho Pháp lam biết, đó chính là tai ương, trở về lúc ban đầu mà nói, chẳng lẽ ngươi đã chuẩn bị đi tham gia thất quốc thất long bài vị chiến sao?

Diệp Âm Trúc cười khổ nói:

-đây là Hoắc Hoa Đức Đại trưởng lão mệnh lệnh, cháu không đi được sao? Ngân long thành thật bá đạo, cháu nghĩ ngài hẳn là đã gặp qua.

Tây đa phu suy nghĩ một chút, nói:

-xem ra, cũng chỉ có trong tranh đấu, ngươi mới toàn diện tiến vào tử cấp, mới có thể phát triển.

Diệp Âm Trúc sửng sốt,

-Tiến vào tử cấp? Vậy như thế nào có thể? Năng lực mà cháu hiện có, đã là thập phần may mắn, nhưng bây giờ tu luyện, tốc độ đã phi thường chậm lại, muốn đi vào tử cấp là gian nan, hơn nữa cháu còn là ma vũ song tu, nghe tần gia gia nói, khi cháu đến gần tử cấp trình độ thì sẽ gặp phải ma vũ cực bích, muốn đột phá phải gian nan mấy lần.

-Âm trúc, ngươi cũng biết là trong lịch sử của đông long bát tông chúng ta, tuổi trẻ nhất có được tử cấp là bao nhiêu tuổi không?

Tây đa phu nhìn thật sâu diệp âm trúc.

Diệp Âm Trúc lắc đầu, nói:

-Trước khi rời nhà, cháu không có nghe hai vị gia gia nói qua sự việc của đông long bát tông chúng ta, rất nhiều việc chính là, do cha đến học viện nói cho ta biết.

Tây đa phu trầm giọng nói:

-Là mười chín tuổi.

-Mười chín tuổi?

Diệp Âm Trúc kinh hô một tiếng. Hắn biết, chính hai vị gia gia của mình đạt tới tử cấp đều đã vượt qua năm mươi tuổi, nhất là Tần thương, là sau sáu mươi tuổi mới đạt tới tử cấp. Mười chín tuổi, bất luận đối với đông long bát tông, hay là theo thải hồng cấp bậc tu luyện mà nói, đều là không cách nào tưởng tượng nổi.

Tây đa phu nhìn vẻ khiếp sợ trong mắt Diệp Âm Trúc

-biết tại sao có thể tại mười chín tuổi đạt tới tử cấp không? Đó là bởi vì, bí pháp đông long đế quốc của chúng ta truyền xuống, chỉ có đại hộ pháp trưởng lão mới biết được bí pháp này.

-Vậy ngài không nên nói cho cháu biết. Cháu không phải trưởng lão.

Diệp Âm Trúc bình tĩnh nói.

Tây đa phu mỉm cười, nói:

-Ngươi mặc dù không phải hộ pháp trưởng lão, nhưng ngươi lại là nhân tài đầu tiên của đông long bát tông chúng ta từ trước tới nay.

Diệp Âm Trúc sửng sốt, nói:

-không a! Ngài không phải mới vừa nói, chúng ta đông long bát tông thiên tài mười chín tuổi đã đạt tử cấp? cháu năm nay đã mười bảy tuổi rồi, dựa theo tốc độ tu luyện bây giờ, cho dù không lo lắng ma vũ cực bích, cháu cũng rất khó với mười chín tuổi đạt tới trình độ tử cấp.

Tây đa phu nói:

-Nhưng thực lực chân thật của ngươi đã đạt đủ tử cấp, huống chi, ngươi cũng không có thông qua bí pháp đông long chúng ta, mà là hoàn toàn bằng vào tu luyện. Như vậy, nói về thiên phú, chúng ta đông long còn chưa bao giờ xuất hiện một người như thế, cho dù trong lịch sử đông long đế quốc cũng không có xuất hiện. Ngươi biết ta làm thế nào, ở mười chín tuổi, đạt tới tử cấp không?

Diệp Âm Trúc mờ mịt lắc đầu.

Tây đa phu nói:

-Đông long bí pháp, thể hồ quán đính.

"Thể hồ quán đính?

Diệp Âm Trúc ngơ ngác nhìn tây đa phu.

Tây đa phu gật đầu, nói:

-Thể hồ quán đính, là một loại năng lực đặc thù, thích hợp cho vũ giả, đó là một loại đấu khí truyền thừa, một người để cho chính mình đấu khí quán nhập trong cơ thể một người khác, hơn nữa trở thành đấu khí đối phương, đây là thể hồ quán đính. Đông long tứ Đại hộ pháp trưởng lão, trước khi kết thúc thọ mệnh, sẽ lựa chọn một gã đệ tử thích hợp, tiến hành thể hồ quán đính truyền lại đấu khí, mặc dù tiến hành thể hồ quán đính, thân mình sau đó sẽ lập tức tử vong, nhưng đấu khí sẽ có ba phần truyền sang người đệ tử kia. Nói cách khác, có thể trong nháy mắt tạo ra một cao thủ tương đương trưởng lão với ba phần đấu khí năng lực. Từ đây, cơ bản tu luyện, tự nhiên dễ dàng đạt tới tử cấp.

-Năng lực tu luyện còn có thể truyền cho người khác? Vậy nếu là như thế mà nói, vài trưởng lão truyền cho một người, chẳng phải là có thể trong nháy mắt tạo ra một gã tử cấp sao?

Tây đa phu lắc đầu, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Âm Trúc, nói:

-Không dễ dàng như vậy. Yêu cầu của Thể hồ quán đính phi thường hà khắc, trước hết, được truyện tống giả và truyện tống giả thuộc tính hoàn toàn giống nhau, hơn nữa quá trình truyện tống cực kỳ nguy hiểm, một cái bất hảo, hai người sẽ đồng thời tử vong. Một người, chỉ có thể tiếp nhận một lần thể hồ quán đính, nếu có lần thứ hai, lập tức sẽ bạo thể mà chết, ngươi cho rằng tạo một cao thủ đơn giản vậy sao? Đây là một cách làm nghịch thiên, đối với tu luyện sau này ảnh hưởng thật lớn. Tuần tự tu luyện mới là chánh thức vương đạo, điểm này, khi ta đột phá tử cấp mới từ từ hiểu được. Ta là thể hồ quán đính bí pháp thừa nhận giả, dưới tác dụng của bí pháp, ta hai mươi lăm tuổi đột phá tử cấp, trở thành đại chiến sư, nương theo tử cấp năng lực, mới trở thành ngoại tịch ngân long, lại trở thành Mễ lan đế quốc Nguyên soái. Ta năm nay bảy mươi hai tuổi, tổng cộng bốn mươi bảy năm thời gian a! Ta từ tử cấp nhất giai tăng lên tới tử cấp lục giai, đây là hậu quả của việc nghịch thiên lúc đầu.

Diệp Âm Trúc mặc dù biết từ tử cấp muốn tăng lên cực kỳ khó khăn, nhưng nghe tây đa phu nói bốn mươi bảy năm mới từ tử cấp nhất giai tăng lên tới lục giai, không khỏi nuốt một ngụm lương khí. Người ta sống, có mấy ai có bốn mươi bảy năm?

Tây đa phu tiếp tục nói:

-cho nên ta mới nói, ngươi là đệ nhất thiên tài của là đông long bát tông chúng ta, mặc dù ta không biết Tần thương cùng Diệp ly hai người, như thế nào làm được,nhưng ngươi lại không có trải qua thể hồ quán đính tình huống, mười bảy tuổi đạt đến thành tựu như bây giờ, thật là làm ta không tưởng tượng được.

Nói đến đây, ánh mắt lão đột nhiên hiện lên một tia sáng kỳ dị,

-có lẽ, thiên tài xuất thế, biểu thị đông long bát tông chúng ta thời cơ quật khởi đã tới, cho nên, bất luận như thế nào, lần này thất quốc thất long bài vị chiến, ngươi đều phải an toàn trở ra. Âm trúc, có hay không chỉ có âm nhạc của Hải Dương là có thể cùng ngươi hợp tấu sẽ sinh ra thăng hoa hiệu quả?

Diệp Âm Trúc nói:

-Không phải như vậy, nhưng Hải Dương cũng là tu vi cao nhất, nàng đã đạt tới thanh cấp trung giai thủy chuẩn, hơn nữa kiếm đảm cầm tâm thất giai của ta, thông qua hợp tấu theo thần âm hệ ma pháp, chúng ta có thể tăng lên tới tử cấp nhất giai.

Tây đa phu thần sắc có chút do dự cả nửa ngày, một hồi lâu sau, mới nhìn kỹ Diệp Âm Trúc, trầm giọng nói:

-vậy ngươi có thể cam đoan an toàn tuyệt đối cho nàng không? ta nói chính là tuyệt đối, không thể có một tia sơ hở.

Diệp Âm Trúc gật đầu, nói:

-nhất định, chỉ cần cháu còn sống, Hải Dương sẽ không có nguy hiểm.

Tây đa phu gật đầu, than nhẹ một tiếng, nói:

-Hải Dương tuyệt đối không thể gặp nguy hiểm, nếu không, ta có thể tận lực để cho nàng cùng ngươi đi sao?

Nghe hai chữ tận lực, Diệp Âm Trúc trong lòng không khỏi nhịn được có chút nghi hoặc, Tây đa phu là gia gia của Hải Dương, có thể nói, lão phải làm hết thảy cho Hải Dương mới đúng, tại sao chỉ nói tận lực thôi?

Tây đa phu nói:

-Ta nói cho ngươi về thể hồ quán đính, là nhắc nhở ngươi không nên sử dụng phương pháp nghịch thiên này, thực lực chính mình tăng lên quá nhanh, về sau căn cơ sẽ không yên. Ta đã trải qua nhiều năm nghiên cứu, phát hiện thể hồ quán đính cũng không phải không thay đổi được, nếu khống chế được, có thể phát sinh một ít biến hóa, nếu hết thảy thuận lợi, ta có thể cho ngươi đấu khí tạm thời tăng lên tới tử cấp sơ giai, cũng sẽ là các ngươi trúc tông tử trúc nhất giai.

-Tạm thời tăng lên?

Diệp Âm Trúc sửng sốt một chút.

Tây Đa Phu vuốt cằm nói:

-không sai, chính là tạm thời tăng lên, ta sẽ để đấu khí của ta rót vào trong cơ thể ngươi, bởi vì ngươi và ta cũng không phải là đồng nguyên, thực lực của ngươi không kém, cho nên không có khả năng hấp thu đấu khí của ta. Nhưng ta lại có thể thông qua đấu khí của chính mình để nén đấu khí cho ngươi. Ngươi hẳn là biết, mật độ đấu khí càng lớn, uy lực lại càng lớn, dựa theo tính toán của ta, đấu khí của ta có thể duy trì trong cơ thể ngươi một tháng thời gian, đủ để hoàn thành tràng chiến đấu này, mà trong chiến đấu, đấu khí của ngươi sẽ biểu hiện ra tử cấp sơ giai uy lực, nhưng có một điều ngươi nhất định phải nhớ kỹ, mặc dù uy lực là tử cấp sơ giai, nhưng đấu khí trên mình ngươi lại là như trước, là hoàng trúc thất giai, nói cách khác, mỗi một lần công kích, chính là lấy bớt ở tổng thể tích, bởi vậy trong chiến đấu, ngươi cố gắng nếu có thể tránh sử dụng đấu khí, một khi sử dụng, sẽ trong thời gian ngắn nhất kích vào đối thủ.

Diệp Âm Trúc lại một lần nữa khắc sâu nhận thức, đông long bát tông vũ kỹ thật thần kỳ, quả thật không biết như thế nào, chỉ biết là bằng vào tốc độ cùng lực lượng có khả năng so sánh với vũ kỹ.

-Như vậy sẽ không bị người của Pháp Lam phát hiện. Ma pháp của cháu có thể cùng Hải Dương hợp tấu, đấu khí có thể thông qua nội lực của ngài biến thành tử cấp. Tây Đa Phu gia gia, nói như vậy ngài lần này cũng muốn, chúng ta cùng nhau, đồng thời đi đến pháp lam?

Tây Đa Phu gật đầu, nói:

- ta có hay không đái lĩnh các ngươi đi Pháp lam còn chưa có định đoạt, nhưng năm trăm võ sĩ sẽ chuẩn bị tham gia chiến đấu, nhưng khi chọn lựa xong, sẽ bắt đầu tiến vào ma hợp cuối cùng. Nếu ngươi để họ thành thành viên, ta sẽ sớm an bài ngươi cùng Ly sát gia nhập bọn họ, cùng nhau tiến hành phối hợp tu luyện, hy vọng trong hơn một tháng thời gian là có thể phối hợp tốt lẫn nhau, hôm nay ngươi trước tiên nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai, ta sẽ mang bọn ngươi xuất phát. Được rồi, buổi chiều ta sẽ dẫn ngươi cùng Ly sát đi gặp Tây Nhĩ Duy Áo, về thân phận của ta, ngươi biết nên làm như thế nào.

Được người hầu an bài, Diệp Âm Trúc cùng Ly sát tạm thời ở lại phủ Nguyên Soái, đứng ở trong phòng, phía trước cửa sổ, Diệp Âm Trúc trong lòng không ngừng tự hỏi, hôm nay cùng tây Đa Phu gặp mặt, sau này sẽ phát sinh gì. Mễ lan đế quốc đệ nhất đế quốc Nguyên soái, Tây Đa Phu, cư nhiên sẽ là người của đông long bát tông. Quả thực là không cách nào tưởng tượng được, nếu là như thế mà nói, vậy mặt khác ba gã hộ pháp trưởng lão còn lại ở tại địa phương nào đây? Tại Lam Địch Á Tư? Hay là ở vương quốc của hắn? Xem ra, công tác chuẩn bị của Đông long bát tông cũng không phải một năm hai năm, nhưng đông long bát tông thật sự có thể quật khởi sao? Pháp lam là cái dạng gì, trong đầu hắn, các ý niệm này, không ngừng xoay chuyển.

Mễ lan ma võ học viện. Thần âm hệ túc xá.

Cửa mở, một lần nữa, Tô lạp từ trong túc xá đi ra, lúc này, ánh mắt nàng đã khôi phục bình tĩnh, mặc giáo phục chỉnh tề, đi ra khỏi túc xá.

Khi nàng đi tới ngã tư thì không khỏi nhịn được xoay người lại, hướng túc xá nhìn lại, một tia buồn bã từ trong mắt hiện lên

-Sẽ sớm quay lại. Âm Trúc, chúng ta thật sự sẽ phải gặp nhau tại chiến trường sao? Không biết sau này chúng ta còn có cơ hội quay về cuộc sống ở chỗ này. Nhưng bất luận như thế nào, cùng ngươi cùng một chỗ mấy ngày này, sẽ lưu lại trong ký ức ta ý nghĩ đẹp nhất.

Giơ tay phải lên, nhìn trên tay không gian giới chỉ, đó là lễ vật Diệp Âm Trúc đưa cho nàng, mặc dù cũng không thể so với Vĩnh hằng thế thân khôi lỗi thần khí, nhưng là trong lòng Tô lạp, không có vật gì có thể so sánh với sự trân quý của nó.

Xoay người, cố nén không cho nước mắt từ trong mắt chảy xuống, thân hình triển khai, nhắm hướng bên ngoài học viện bỏ đi.

Sáng sớm, khi tia nắng đầu tiên chiếu sáng vào phòng, Diệp Âm Trúc đã mở hai mắt. Tử tinh huyết mạch cũng quả nhiên cường hãn, mặc dù ngày hôm qua cùng Tây Đa Phu đánh một trận, thương tổn không nhẹ, nhưng trải qua một đêm đã khôi phục, lúc này thân thể đã hoàn toàn khôi phục, thậm chí ngay cả trúc đấu khí cũng đã đạt tới lục giai đỉnh phong, sắp đột phá thất giai cảnh giới. Đối mặt với chiến đấu, là biện pháp kích phát tiềm lực tốt nhất.

Mở cửa sổ, đón ánh mặt trời, sáng sớm hít thở một hơi không khí, Diệp Âm Trúc trên mặt không khỏi nhịn được toát ra một tia mỉm cười ưu nhã. Ngày hôm qua, buổi tối khi tu luyện, hắn cẩn thận tự hỏi, trong lúc cùng Tây Đa Phu đánh một trận, tất cả chi tiết đều hiện lên. Trải qua một đêm cẩn thận suy tư, kinh nghiệm thực chiến của hắn bất tri bất giác đã tăng trưởng rất nhiều.

-Diệp Âm Trúc, ngươi có ở đây không?

Thanh âm Ly sát từ bên ngoài truyền đến, quang mang chợt lóe, ngân phát tử mâu thân ảnh đã xuất hiện ngoài cửa phòng của Diệp Âm Trúc.

-Ta đây.

Diệp Âm Trúc từ trong phòng đi ra, hôm nay tinh thần ly sát hoán phát như ánh mặt trời chiếu xuống, tóc như sáng lên, đôi mắt màu tím có vẻ càng thêm thâm thúy, từ trên người nàng, Diệp Âm Trúc cảm giác được tràn hơi thở sức sống thanh xuân.

-Ngươi cũng dậy rất sớm a! Ly sát.

-Nếu không cách nào ngủ nữa, cần gì trì hoãn, đi thôi, chúng ta hôm nay đi hội hợp với các thành viên của Mễ lan đế quốc tham gia tỉ đấu.

Ngày hôm qua buổi chiều, Tây Nhĩ Duy Áo không có triệu kiến Diệp Âm Trúc cùng Ly Sát, mà là tự mình đi tới phủ Nguyên Soái, cùng bọn họ khẩn đàm một lúc lâu, đối với Diệp Âm Trúc có thể trở thành ngân long thành đại biểu, Tây Nhĩ Duy Áo đã cực kỳ ngạc nhiên. Nhưng cho dù là hắn một đời đại đế, cũng không thể thay đổi quyết định của Ngân long vương, bất quá, hắn chỉ có thể dặn dò Diệp Âm Trúc hết sức cẩn thận để đi tới thắng lợi. Lúc ấy, từ trong lời nói của hắn, Diệp Âm Trúc phát hiện, Tây Nhĩ Duy Áo mặc dù cực kỳ coi trọng lần này bài vị chiến, nhưng lại càng thêm trọng thị mối quan hệ cùng ngân long thành, chẳng lẽ hắn biết cái gì? Về Hoắc Hoa Đức tiến hóa chăng?

Hai người cùng Tây Đa Phu Nguyên soái sau khi ăn xong điểm tâm, cùng nhau rời phủ Nguyên Soái. Tây Đa Phu sanh tính quái dị, ít nhất bên ngoài, xem ra là như thế. Đường đường là Nguyên soái, ngay cả một tùy tùng đều cũng không mang theo.

Đi ra Mễ lan thành, Tây Đa Phu hướng Á Tu Tư nói:

-chúng ta phải nhanh đi thôi

một người một rồng hợp tác nhiều năm, Á Tu Tư tự nhiên hiểu được ý tứ hắn, phi hành dĩ nhiên là phương pháp di chuyển nhanh nhất.

Một tầng ngân quang chói mắt từ trên người Á Tu Tư xuất ra, nương theo tiếng rồng ngâm, hình người biến đổi, quần áo biến mất, trong nháy mắt thân thể bành trướng thật lớn, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Tây Đa Phu, không cách nào ức chế long tộc uy áp, làm không khí hơi bị nén lại.

Tây Đa Phu thân hình chợt lóe, rơi trên lưng Á tu tư, quay đầu lại nhìn về phía Diệp Âm Trúc cùng Ly sát.

-Ly sát, phải phiền toái ngươi rồi.

Diệp Âm Trúc có chút bất đắc dĩ nói.

Ly sát hừ một tiếng, nhưng cũng không có phản đối, ngân quang cũng từ trên người nàng xuất ra, mênh mông ma pháp nguyên tố hiện xuất, ngân long công chúa cũng hiện ra bản thể, mặc dù so với Á tu tư thì nhỏ hơn không ít, nhưng khí tức cũng không có khác nhiều lắm.

Diệp Âm Trúc người nhẹ nhàng hạ trên lưng, lúc này mới hướng Tây Đa Phu giơ tay ra dấu.

Cùng lúc, hai ngân long thật lớn đồng thời bay lên trời, dụng phong nguyên tố vào long dực, nhắm phương tây bay đi.

Hải Dương từ buổi sáng đã không có xuất hiện, Tây Đa Phu nói cho Diệp Âm Trúc, đối với Hải Dương có thể không tham gia lần này thất quốc thất long bài vị chiến sự, hắn không cần lo lắng.

Hôm nay khí trời vô cùng đẹp,ngàn dặm không mây, mặc dù là buổi sáng, nhưng ánh nắng rực rỡ làm cho người ta có cảm giác ấm áp. Trong lúc hai điều ngân long phi hành, rất nhanh, bọn họ đã tiến vào một vùng núi rừng.

Mùa hè tại Mễ lan không thể nghi ngờ là đẹp nhất, trong rừng tất cả thực vật đều sinh trưởng rất phong phú, cho dù tại không trung, cũng có thể hô hấp thoải mái, không khí trong lành, xa xa diệp Âm Trúc đã thấy phiến núi rừng, bên ngoài có một mảng thật lớn quân doanh. Đúng vậy, chính là quân doanh, từ không trung có thể rõ ràng thấy quy mô của quân doanh.

Tây Đa Phu truyền âm vang lên,

-đây là Mễ lan đế quốc quân đòan do Hoàng gia cấm vệ quân đoàn phụ trách phòng thủ Mễ lan thành nội. Ngoài ra, trung ương quân đoàn còn phụ trách bảo vệ chung quanh Mễ lan thành, một khi xuất hiện chiến sự, tinh duệ quân đoàn có thể phản ứng, cứu viện Mễ lan thành hoặc là chấp hành nhiệm vụ. Trung ương đoàn quân tổng cộng thập vạn quân, bất luận vũ khí trang bị hoặc nhân viên tố chất, đều là Mễ lan đế quốc cực mạnh quân đoàn. Mã Nhĩ Đế Ni chủ yếu phụ trách chiến sự đối ngoại, mà ta chủ yếu phụ trách đối nội thao luyện cùng bảo vệ Mễ lan hoàng thất. Trung ương quân đoàn lực lượng là do ta chỉ huy, mặc dù số lượng kém xa Mã Nhĩ đế ni cùng Tử la lan gia tộc quân đội, nhưng tố chất thì bọn hắn không thể so sánh được.

Diệp Âm Trúc nhìn xuống phía dưới, trong quân doanh, ánh mặt trời chiếu xuống, phản xạ từ các loại kim chúc sáng bóng, hắn rõ ràng chứng kiến chí ít có hai ngàn long kỵ binh đại đội trong quân doanh đang tới lui tuần tra. Quân dung cực kỳ chỉnh tề, bình thường mà nói, trong quân đội ngoại trừ đặc thù binh chủng, bình thường binh lính đều trang bị bì giáp hoặc không có áo giáp gì hết. Nhưng lúc này hắn lại phát hiện, phía dưới là thập vạn nhân quy mô, trong trung ương đoàn quân, tất cả quân nhân đều mặc kim chúc giáp trụ. Từ điểm này là có thể nhìn ra Tây Đa Phu trang bị tinh lương.

-Tây Đa Phu gia gia, lần này tham gia thất quốc thất long bài vị chiến đấu, chúng ta chọn chiến sĩ như thế nào từ trung ương quân đoàn?

Đang phi hành tốc độ cao cùng ngân long, còn bị ảnh hưởng của gió, Diệp Âm Trúc để truyền âm dễ dàng đến Tây Đa Phu, phải ngưng thần, phối hợp trúc đấu khí, mới có thể đưa thanh âm đến trong tai Tây Đa Phu.

-Đại bộ phận là ở đây, Còn có một số ít nằm trong hệ thống của Mễ lan đế quốc trung ương quân đoàn, gọi là hồng thập quân, cùng thú nhân chiến đấu, chưa bao giờ xuất động, cũng là vương bài cuối cùng của Mễ Lan đế quốc. Sau này có cơ hội, ta sẽ nói cho ngươi biết cấu trúc của quân đoàn, lần này chọn lựa xuất ra năm trăm chiến sĩ, đều là quan quân trẻ tuổi, tố chất không cần phải nói, bởi vì dưới hai mươi lăm tuổi đã là xuất sắc ma pháp sư, cho nên, tại đây trong năm trăm người, chỉ có năm mươi ma pháp sư, thực lực là hoàng cấp cùng lục cấp, vì để phát huy tốt uy lực, chúng ta chọn lựa đều là hỏa hệ ma pháp sư, như vậy mới có thể có được lực công kích cực mạnh.

Vừa nói xong, Á tu tư đã thu hai cánh hướng phía dưới phóng đi, nhưng phương hướng hắn phi hành không phải về phía hồng thập tự quân mà là phía trong núi rừng.

Ly Sát cố ý tăng tốc độ, nhất thời dọa Diệp Âm Trúc giật mình, bất quá, hắn cũng không phải lần đầu tiên cưỡi kỵ long. Tay trái gắt gao chế trụ lân phiến trên lưng Ly Sát, phóng thích trúc đấu khí, để thân thể vững vàng hấp sát thân rồng, bất luận nàng phi hành như thế nào, cũng cùng ly sát long thể khẩn mật kết hợp cùng một chỗ.

Á tu tư vẫn lướt về phía trên núi rừng, khi hắn cách sơn lâm mười thước thì, đột nhiên triển khai hai cánh hạ xuống, trong nháy mắt biến thành người, được bao vây bởi phong nguyên tố cùng Tây Đa Phu hướng trong rừng đi tới.

Ly sát năng lực dù sao so với Á tu tư kém một chút, nàng không dám đáp xuống trong vòng mười thước, còn ba mươi thước đã mở hai cánh ra, bất quá, nàng thay đổi hình người nhanh hơn.

Diệp Âm Trúc chỉ cảm thấy toàn thân trầm xuống, hướng phía dưới hạ xuống, lúc này, hắn cách mặt đất chừng năm mươi thước, độ cao này mặc dù quăng không chết hắn nhưng với thực lực lam cấp, cũng hơi chật vật. Trong lúc nguy cấp, Diệp Âm Trúc không hốt hoảng chút nào, hấp một khẩu khí, cố gắng để cho chính bản thân nhẹ đi, đồng thời, trong cơ thể trúc đấu khí vận chuyển, hai tay đưa xuống phía dưới, đấu khí màu vàng giống như một cái màn hào quang làm giảm tốc độ lại, đồng thời tay phải vung bích ti lên, quấn dưới chân Ly sát, mượn lực, hạ xuống an toàn. Lúc này đã tới phía trên rừng cây, không đợi Ly Sát tức giận, Diệp Âm Trúc thu hồi bích ti, mủi chân tại nhánh cây mượn lực, lúc này mới tiêu sái rơi trên mặt đất. Nguyệt thần thủ hộ của hắn đã giao cho Tây Đa Phu, nhờ lão chuyển cho Hải Dương,còn Diệp Âm Trúc hôm nay mặc giáo phục của Mễ lan ma võ học viện.

Vừa tiến vào rừng, Diệp Âm Trúc đã phát hiện bất thường, cùng Thường Hạo sống với nhau trong một thời gian, đối với ma pháp trận, so với trước kia thì hiểu rõ hơn nhiều, hắn phát hiện tại đây cây trong rừng không có bố trí ma lực trong ma pháp trận, mặc dù không đủ để công kích, nhưng như thế cũng đủ rồi.

Ly Sát rơi vào sau lưng Diệp Âm Trúc, hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên bởi vì chính mình không có khả năng đùa với Diệp Âm Trúc mà có chút không thoải mái.

Quả nhiên như Âm Trúc phán đoán, bốn người vừa mới tiến vào rừng cây, chung quanh đã kinh truyền đến một cổ dày đặc áp lực. Áp lực là từ bốn phương tám hướng truyền đến, thiết huyết khí tức băng lãnh không giống như nơi của Mễ lan ma võ học viện.

-Tham kiến Nguyên soái,

một gã trẻ tuổi anh tuấn xuất hiện trước mặt Tây Đa Phu, quỳ xuống hành lễ, người này nhìn qua ước chừng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, một thân thiết khải giáp, sau lưng khoan nhận trọng kiếm, nhãn thần tinh tế, chứng tỏ chức nghiệp của hắn. Mặc dù một thân sức nặng do trang bị, nhưng không ảnh hưởng đến hành động chút nào. Từ phương xa vọt tới thì giống như một mảnh lá cây khinh xảo, không phát ra một thanh âm, trong mắt tinh hoa nội liễm, hiển nhiên là cao thủ bất phàm.

Tây Đa Phu gật đầu nói,

-đứng lên đi, tình huống huấn luyện như thế nào? Người đến đông đủ chưa?

Anh tuấn thanh niên cung kính nói:

-Ngoại trừ chúng ta ba trăm người, tất cả cũng đã đến đông đủ rồi, đang chờ huấn thị của ngài, chỉ là ……

Tây Đa Phu nhàn nhạt nói:

-là cái gì?

Anh tuấn thanh niên nói:

-Là bọn hắn hình như có chút xem thường nhân mã chúng ta, có mấy lần suýt nữa phát sinh xung đột.

Tây Đa Phu lạnh nhạt nói:

-Cái này cũng thường tình thôi, người trẻ tuổi nào mà không có lòng hiếu thắng, huống chi, bọn họ cũng không biết thực lực của các ngươi. Đến đây, ta giới thiệu cho ngươi một chút, hai vị này sẽ cùng các ngươi chiến đấu với địch nhân: Diệp Âm Trúc, Ly Sát.

Hắn cũng không có nói thân phận của Diệp Âm Trúc và Ly sát tại Ngân Long Thành.

Anh tuấn thanh niên lúc này mới đưa ánh mắt chuyển hướng Diệp Âm Trúc hai người, chứng kiến thần sắc Diệp Âm Trúc, hắn rất bình thản, có chút thi lễ, nhưng khi ánh mắt hắn nhìn đến Ly sát thì không khỏi nổi lên hai luồng tinh quang. Trong mắt nhất thời trở nên sáng láng, thanh quang mơ hồ từ trên người phóng ra. Đó là đấu khí của hắn.

Tây Đa Phu phảng phất cũng không có chú ý tới việc này, hướng Diệp Âm Trúc nói:

-hắn gọi là Diệp Hồng Nhạn, cùng ngươi đồng họ, là hồng thập tự quân tướng quân, năm nay hai mươi bốn tuổi, một đời tướng lãnh, vừa mới trở thành ngân tinh long kỵ, chỉ có Tử la lan gia tộc, Áo Lợi Duy Lạp mới có thể cùng hắn so sánh với.

Diệp Âm Trúc đối nhân luôn luôn hữu hảo, mỉm cười, hướng Diệp Hồng Nhạn vươn tay phải, nói:

-Ngươi hảo.

Diệp Hồng Nhạn lúc này ánh mắt mới từ Ly sát thu hồi, nhẹ nắm một chút tay Diệp Âm Trúc

-ngươi hảo.

Trong khoảng cách gần, hắn mới nhìn Diệp Âm Trúc vài lần, trong lòng có chút kinh ngạc, gã này nhìn qua cũng không có khí tức cường đại phát ra như một gã chiến sĩ, mà phải nói là một gã quý tộc. Khí chất ưu nhã đó của hắn không thể có ở nơi một chiến sĩ.

Tây Đa Phu nói:

-đi thôi, đến doanh trại.

-Dạ.

Diệp Hồng Nhạn đáp một tiếng, đi phía trước dẫn đường, trước khi hắn dẫn đường, còn không quên nhìn Ly Sát một lần nữa.

So với Diệp Âm Trúc, chiều cao thân hình của Diệp Hồng Nhạn không sai biệt lắm, nhưng bả vai lại rộng hơn, bình thường thiết giáp mặc trên người hắn trông rất to. Tức khí trầm ngưng mà không tiêu tan, theo hắn đi tới, trong rừng cây xuất hiện tổng cộng bốn mươi chiến sĩ đồng dạng thiết giáp, trong đó hai mươi người, vũ khí là trường mâu, hai mươi người là trọng kiếm. Không ai mở miệng, chỉ lẳng lặng hộ vệ hai bên, cùng hướng sâu trong rừng cây đi vào.

Dẫn đường bởi Diệp Hồng Nhạn, rất nhanh, bọn họ đã đi tới đích, nơi này là ở trong một cái doanh trại, chung quanh đều là núi rừng, hai bên có một gian nhà gỗ nhìn qua có chút đơn sơ, hiển nhiên là được xây dựng tạm. Lúc này, trong doanh trại, ước chừng có bốn, năm trăm người, chưa tiến vào doanh trại nhưng Diệp Âm Trúc đã có thể nhìn ra bốn năm trăm người được chia làm hai phe.

Trong đó, một phe là cùng Diệp Hồng Nhạn trang phục giống nhau, mặc thiết giáp của quân nhân. Các quân nhân này đều đồng dạng như nhau trong khí trời nóng bức, thậm chí không có ai giở nón ra, đang ở trong doanh trại, luyện tập các động tác đơn giản nhất của mâu thứ cùng kiếm trảm. Các động tác tuy đơn giản trong tay bọn họ, nhưng lại tạo cho người ta một khí thế thảm liệt.

Phe kia thì nhân số rất ít, trong đó đại đa số cũng mặc khinh trang, nói chuyện phiếm liên tục với vẻ nhàm chán vang lên, trong đó có người thậm chí hướng đến không trung phóng thích ma pháp cầu. Các chiến sĩ này có vẻ đầy tinh lực, thậm chí hướng đến các quân nhân bên kia đưa ra một ít động tác khiêu khích, phóng thích ít nhất là lục cấp đấu khí, ở giữa chỉ có số ít người là ngoại lệ, thí dụ như Âm Trúc nhìn Áo Lợi Duy Lạp.

Áo Lợi Duy Lạp cũng mặc khải giáp đã mua được tại phòng đấu giá của Mễ Lan mấy ngày hôm trước, đó là tinh lam chiến khải. Diệp Âm Trúc biết, tinh lam chiến khải thuộc tính ôn hòa, cái nóng của mùa hè sẽ không ảnh hưởng đến hắn.

Phải thừa nhận là tinh lam chiến khải mặc trên người Áo Lợi Duy Lạp tạo vẻ cực kỳ uy vũ, khải giáp màu thủy lam dưới ánh mặt trời chiếu xuống, phảng phất như có một vòng quyển nước gợn, màu lam nhàn nhạt trong suốt phóng thích ra khí tức, giáp trụ ngắn gọn mà chỉnh tề, không có gì có thể coi là đồ trang sức, nhưng lại bảo vệ tốt thân thể bên trong, cái này đúng là phong cách của ải nhân chú tạo đại sư. Phối hợp với vóc người cao lớn của Áo Lợi Duy Lạp, nhìn qua càng anh vũ phi phàm, lưng hắn mang trọng kiếm màu lam, đứng ở trong đám người có chút cách biệt.

Tây Đa Phu chứng kiến tình huống này, vẻ mặt cũng không có cái gì biến hóa, tựa hồ đã tiên liệu trước rồi.

Đến gần doanh trại khi còn có vài trăm thước, Diệp Hồng Nhạn đột nhiên gia tốc, thân hình lóe ra vài lần, đã tiến vào doanh trại, thanh âm hùng hậu, dùng đấu khí hô truyền khắp toàn trường

-Nguyên soái đến –

Bọn lính đang đứng rời rạc nghe tiếng gọi của Diệp Hồng Nhạn, trước tiên cũng không có phản ứng, chỉ là hạ ý thức hướng lối vào doanh trại nhìn lại, trong khi đó, ba trăm quân nhân lại có phản ứng, bọn họ thân mặc đồng dạng hắc thiết khải giáp, chân phải trong nháy mắt đạp trên mặt đất, phát ra một tiếng chánh khí mãnh liệt oanh minh, hai tay trong nháy mắt thu lại cầm vũ khí, sau đó phân làm hai, tiếp tục các động tác đều nhịp, động tác mà họ thực hiện, chẳng những không có phá hư sát khí, ngược lại giống như một thanh lợi kiếm rút ra khỏi vỏ.

Sát khí đột nhiên xuất hiện cùng thanh âm nhất thời dọa hai trăm chiến sĩ môn, lúc này, Tây Đa Phu, Diệp Âm Trúc bốn người cũng đã đi tới phía trước doanh trại.

-Nguyên soái hảo.

Ba trăm người đồng thời hô lên, âm thanh như gầm lên, ngay cả Diệp Âm Trúc cũng hoảng sợ.

Tây Đa Phu hài lòng gật đầu, lạnh nhạt nói:

-sứ mạng các ngươi là gì?

thanh âm hắn tựa hồ rất nhẹ nhưng trong nháy mắt, lại rõ rang truyền vào toàn trường, vào trong mỗi lổ tai của năm trăm người.

-Bảo vệ Mễ Lan, thề chiến đấu vì Mễ Lan vinh diệu.

Thanh âm như trước đều cùng nhịp, khí thế bọn họ tại giờ khắc này cũng tăng lên tới đỉnh, ánh mắt vốn lạnh như băng mà lạnh lùng, lúc này đã biến thành cuồng nhiệt.

Lúc bắt đầu, 300 tử thần này trải qua vô số lần chiến đấu mà hình thành, phải như thế nào mới có thể trở thành 500 tử thần đây?

Xin mời xem tiếp truyện, thích thì mời bỏ phiếu ủng hộ, cám ơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện