Sáng sớm, Xá Địch thị liền chạy về dịch quán, không nghĩ tới thế nhưng lại bị vệ sĩ của phủ công chúa ngăn ở ngoài dịch quán, lúc này nàng mới biết hôm qua công chúa hạ lệnh cấm, muốn giam Uyển Nhi ở dịch quán ba ngày.
Nàng cẩn thận nhớ lại tình cảnh hôm qua lúc gặp điện hạ, tuy điện hạ có vội vàng, nhưng không có nửa điểm tức giận, sao lại xong việc rồi mới đến hỏi tội cấm đoán Uyển Nhi ba ngày? Lúc xá Địch thị còn đang nghi hoặc, một chiếc xe ngựa dừng lại trước dịch quán.
Chỉ thấy vệ sĩ đánh xe ôm tảng đá lớn đến, đặt ở bên cạnh xe ngựa, dường như đặc biệt tới đón ai.
Không bao lâu, liền thấy Uyển Nhi từ bên trong đi ra —— hôm nay nàng thay đổi một thân quan bào màu xanh nhạt, trên trán vẫn mang lụa trắng.
“Thượng Quan đại nhân.” Xá Địch thị quan tâm gọi một tiếng.
Uyển Nhi mỉm cười gật đầu, khi đi qua khỏi cửa chính dịch quán, cũng không thấy vệ sĩ của phủ công chúa cản lại.
Xá Địch thị càng không hiểu ra sao.
Uyển Nhi đi lên trước, sau khi dắt Xá Địch thị lên xe ngựa, nhàn nhạt phân phó: “Đi thôi.” Nàng cũng chưa nói đi nơi nào, vệ sĩ đánh xe lại nghe lời giơ roi, mang hai người các nàng đến vùng ngoại ô Trường An.
“Đến tột cùng là như thế nào?” Xá Địch thị chỉ muốn hỏi cho rõ ràng.
Uyển Nhi cũng chuẩn bị giải thích với nàng ấy, “Điện hạ giam cầm ta chỉ để tránh tai mắt của người khác thôi.” Vừa nói, nàng nhìn khuôn mặt của Xá Địch thị, nghiêm túc nói: “Chỉ vì lén nói rõ với ra chuyện binh quyền Nam Nha.”
Nghe thấy Uyển Nhi nói như vậy, Xá Địch thị đã biết Võ Hậu giao cho Uyển Nhi nhiệm vụ gì.
“Khó giải quyết sao?” Xá Địch thị hỏi.
Uyển Nhi gật đầu, “Cho nên hôm nay điện hạ mở yến tiệc ở ngoại ô, mời chúng ta cùng đến.”
“Chuyện này……” Trong mắt Xá Địch thị đầy nghi hoặc, “Là muốn diễn vở kịch nào?”
“Hồng Môn Yến, Hạng Trang múa kiếm, nhằm vào Bái Công.” Uyển Nhi cười cười, không có nói thêm gì nữa.
Xá Địch thị lặng lẽ đánh giá Uyển Nhi, chỉ mới có một đêm, so với hôm qua Uyển Nhi cứ như hai người khác nhau.

Rốt cuộc là bởi vì cái gì, Xá Địch thị nghĩ không ra, may mắn nàng vốn dĩ là người rộng rãi, đơn giản liền không nghĩ đến nữa.
Nếu Uyển Nhi cùng điện hạ đã trù tính tốt, nàng liền an tĩnh xem biến động, âm thầm giúp đỡ là được.
Ra khỏi cửa thành, đó là ngàn mảnh ruộng màu mỡ ở ngoại ô Trường An.
Hiện giờ gần đến ngày Thu, lúa xanh đã trổ vàng, bông lúa nặng trĩu chúc xuống, như vậy năm nay nhất định sẽ bội thu.
Xe ngựa dọc theo bờ ruộng một đường đi sâu vào trong ruộng lúa, cho đến khi hai bên bờ thu hẹp, xe ngựa không thể đi tiếp, vệ sĩ đánh xe mới cho ngựa dừng, cung kính nói: “Xin mời hai vị đại nhân xuống xe đi bộ.”
“Được.” Uyển Nhi lên tiếng, cùng Xá Địch thị xuống xe ngựa.

Lúa theo làn gió dập dìu như sóng, cành lá giao nhau, vang lên xào xạt.
Vệ sĩ cung kính ra hiệu cho hai người đi dọc theo con đường bên trái đi đến trước, “Ở hành lang bên kia, đó là nơi điện hạ mở yến tiệc hôm nay.”
Xá Địch thị đi theo chỉ dẫn của vệ sĩ, mơ hồ có thể thấy được trong hành lang đã đặt sẵn kỷ án, không ít cung tì đang chia thức ăn, chuẩn bị cho yến tiệc ở ngoại ô.
Cách hành lang dài không xa, vũ khí san sát, đó là Vũ Lâm Quân do Thái Bình đặc biệt điều tới, hộ vệ ở bên cạnh hành lang đảm bảo an toàn.
Uyển Nhi cùng Xá Địch thị dọc theo bờ ruộng đi vào hành lang, chỉ thấy trong hành lang xếp bốn kỷ án, trên kỷ án là thức ăn chay cùng hoa quả tươi.
“Bốn kỷ án?” Xá Địch thị bối rối nhìn về phía Uyển Nhi, nói cách khác, hôm nay còn có một người nữa đến dự tiệc.
Uyển Nhi gật đầu, “Bái Công.”
Xá Địch thị cùng Uyển Nhi ngồi vào vị trí không lâu, liền nhìn thấy xe ngựa của công chúa dừng ở bờ ruộng.

Công chúa dường như đang bị thương ở chân, nàng để Xuân Hạ đỡ, chậm rãi đi vào hành lang, ngồi xuống vị trí chủ tọa.
Xá Địch thị cùng Uyển Nhi đứng dậy nghênh đón.
Thái Bình mỉm cười ra hiệu cho hai người ngồi xuống, không cần đa lễ.
“Điện hạ bị thương sao?” Xá Địch thị quan tâm hỏi.
Thái Bình cười khổ, “Sáng nay luyện kiếm không cẩn thận bị dãn một chút, không đáng ngại.” Nàng thản nhiên nói ra, bên tai Uyển Nhi lại nóng lên, điện hạ như thế, đều do nàng ban tặng.
“Thượng Quan đại nhân, hôm qua bổn cung nhất thời kiêu căng, đã quên ngươi cùng Xá Địch đại nhân là sắc sử của triều đình.” Thái Bình bỗng nhiên nâng ly, kính Uyển Nhi, “Nếu có chỗ bất kính, thỉnh đại nhân bao dung.”
“Thần cũng có chỗ bất kính, cũng xin điện hạ thứ lỗi.” Uyển Nhi nâng ly, cùng Thái Bình uống ly rượu này.

Nhưng mới nhấp môi, nàng liền cảm thấy không đúng, không khỏi nhíu mày, “Đây không phải rượu?”
“Phụ hoàng sắp nhập lăng, tất nhiên phải ăn chay cấm rượu, cho nên trong chiếc bình này chỉ có nước giếng.” Thái Bình nói, xúc động nhìn ra ngoài hành lang, “Nước lấy từ giếng sâu trong ruộng lúa, ruộng lúa tốt tươi lân cận cũng đều phải dựa vào giếng nước kia.”
Xá Địch thị nghe đến đó, nâng chén thử nếm một ngụm, mùi vị thanh ngọt, quả thật là nước giếng.
“Năm kia hạn hán kéo dài, nơi này dường như không có thu hoạch, người chết đói dưới thành vô số kể.” Thái Bình nghiêm túc nói, “Cho nên từ lúc bổn cung trấn thủ Trường An tới nay, coi trọng chuyện đồng áng, đề cao việc đào giếng, không muốn lại nhìn thấy bá tánh phải chết vì nạn đói.”
Xá Địch thị hiểu ý cười, “Điện hạ nhân nghĩa, thần kính điện hạ một ly.”
“Xá Địch đại nhân, mời.” Thái Bình uống một ly nước giếng.
Uyển Nhi nhìn về phía kỷ án bỏ trống ở một bên, cố ý hỏi: “Hôm nay còn có khách sao?”

“À, có khách.” Thái Bình cười lạnh, “Nếu mở yến tiệc trong cung, lão hồ ly kia dĩ nhiên sẽ không tới.” Vừa nói, ánh mắt nàng nhìn xa xăm, nhìn thấy một người một ngựa chạy đến từ phía xa, không ai khác chính là Lưu Nhân Quỹ.
“Cuối cùng cũng tới.” Thái Bình từ từ đứng dậy.
Xá Địch thị cùng Uyển Nhi cũng đứng lên, chờ Lưu Nhân Quỹ đi vào hành lang dự tiệc.
Tuy tóc Lưu Nhân Quỹ đã bạc cả đầu, nhưng tinh thần vẫn còn sáng láng, mặc dù không mặc giáp, đi đường vẫn đầy uy phong, nửa đời chinh chiến rèn luyện ra tư thế oai hùng bức người.
Hắn bước vào hành lang, trong giọng nói lộ ra một tia khinh thường, “Lão thần, tham kiến điện hạ.” Bái cũng bái, nhưng ai nhìn thấy đều biết hắn cũng không có ý thần phục.
Xá Địch thị lặng yên đánh giá Lưu Nhân Quỹ, điện hạ phải đối phó với một lão tướng quân kinh qua cả trăm trận chiến, thật sự không dễ.

Đúng lúc nhìn đến, Lưu Nhân Quỹ đột nhiên trừng mắt nhìn về phía bên này, vừa vặn bắt được nàng.
“Bùi Công năm đó thật sự không nên cưới kế thất như ngươi!” Lưu Nhân Quỹ không có chút cảm tình nào với nàng, dường như đang chỉ trích chuyện nàng giúp đỡ Võ Hậu làm việc.
Không đợi Xá Địch thị đáp lời, Thái Bình liền giảng hòa: “Lưu Công, mời ngồi vào vị trí.”
“Không cần!” Lưu Nhân Quỹ vội vàng xua tay, “Nam Nha hôm nay có việc quan trọng, lão thần uống một ly, xem như đã tham dự yến tiệc của điện hạ!” Nói xong, hắn cũng không uống ly Cam Lộ đặt ở trên kỷ án của hắn, lại nhấc bầu rượu bên Uyển Nhi cùng Xá Địch thị, ngửa đầu uống một hơi.
“Lưu công ngươi……” Trên mặt Thái Bình lộ ra vẻ không vui.
Lưu Nhân Quỹ không nhẹ không nặng đặt bầu rượu xuống, vang lên một tiếng.

Hắn nói đầy ẩn ý, “Điện hạ vẫn nên thu hồi tâm tư đi, quản quân vụ Bắc Nha nhiều hơn, đừng lãng phí nhân lực của cải, tổ chức mấy bữa tiệc không có ý nghĩa.” Nói xong, hắn vội vàng nhất bái với Thái Bình, xoay người mang theo ngựa rời khỏi hành lang.
Tim Xá Địch thị thình thịch kinh hoàng, cho dù nàng có nhìn thấy bố trí cấm quân Nam Nha, cũng không có cách nào đánh lại tướng quân đanh đá chua ngoa thế này!
Sắc mặt Uyển Nhi có kinh ngạc, nhưng trong lòng lại cao hứng vì điện hạ.

Có một lão tướng quân như vậy dạy dỗ điện hạ, với điện hạ mà nói là chuyện vô cùng tốt.
Thái Bình chờ Lưu Nhân Quỹ đi xa, bỗng nhiên cười nói: “Bổn cung liền biết ngươi không dám uống ly ở bên kia!”
Xá Địch thị kinh hãi, “Lời này của điện hạ là có ý gì?”
“Xuân Hạ, mau giao thuốc giải cho hai vị đại nhân.” Thái Bình đưa một ánh mắt cho Xuân Hạ.
Ngực Xá Địch thị phát lạnh, một cái chớp mắt cuối cùng đã hiểu câu “Hạng Trang múa kiến, nhằm vào Bái Công” của Uyển Nhi là có ý gì.


Hôm nay nàng cùng Uyển Nhi đều là Hạng Trang múa kiếm, điện hạ muốn đối phó Bái Công chính là Lưu Nhân Quỹ.
Xuân Hạ cung kính cầm hai viên thuốc đến, dâng cho Xá Địch thị cùng Uyển Nhi.
Xá Địch thị liền uống viên thuốc, vội hỏi: “Bên trong nước giếng, đã hạ độc gì?”
“Kỳ thật cũng không tính là độc.” Thái Bình tươi cười đắc ý, “Bổn cung chỉ muốn làm lão hồ ly kia đi tả mấy ngày, không quản được quân vụ Nam Nha.”
Xá Địch thị nhìn thoáng qua Uyển Nhi, Uyển Nhi mỉm cười nhỏ giọng giải thích: “Điện hạ thiện tâm, sẽ không hạ độc hại tính mạng người khác.

Chỉ là binh quyền Nam Nha nhất định phải đoạt được, điện hạ mới không thể không làm hạ sách như vậy.”
Thái Bình cùng Lưu Nhân Quỹ diễn đủ một màn này, đến lúc đó Uyển Nhi cùng Xá Địch thị trở về phục mệnh, cũng có thể giải trình với a nương.
Còn chuyện binh doanh đóng quân, Thái Bình sẽ không để Xá Địch thị nhìn thấy.

Miễn cho Xá Địch thị nhìn ra manh mối gì, ngược lại là chuyện xấu.
Uyển Nhi nhai thuốc viên, sâu xa liếc mắt nhìn về phía Thái Bình.

Đây nào phải là thuốc giải gì, rõ ràng chính là kẹo đường bọc trần bì!
Thái Bình mỉm cười nhìn nàng ấy, nàng chính là muốn đút cho nàng ấy một viên kẹo đường.
Còn Xá Địch thị khi uống viên thuốc kia, nếu không phải do nàng ta nuốt nhanh, chắc chắn phải nếm viên thuốc đắng kia.
“Hôm nay khó có được dịp ra khỏi thành, bông lúa nơi đây như biển, cảnh sắc cũng coi như thoải mái.” Dường như tâm tình Thái Bình rất tốt, chắp tay nhìn về nơi xa, “Nếu thiên hạ không có chiến tranh, năm nào cũng là năm được mùa như vậy, Đại Đường nhất định sẽ nghênh đón trăm năm thịnh thế, thiên hạ trường an.”
Uyển Nhi nhìn bóng dáng điện hạ, nàng tin tưởng điện hạ của nàng sẽ mang đến cho Đại Đường một thịnh thế như vậy.
Xá Địch thị nhìn đồng lúa bên ngoài, thiên hạ không có chiến tranh, cũng là tâm nguyện năm đó của Bùi Hành Kiệm.

Trong một chốc, nàng chỉ cảm thấy trái tim nóng lên, hốc mắt chua xót, nếu thực sự có một ngày như vậy, nàng chắc chắn ngồi ở dưới cây bách trong phủ, đem từng cảnh thịnh thế, một câu một câu kể lại cho người phu quân đã mất.
Không bao lâu, liền có mật thám về báo, Lưu Nhân Quỹ “quả nhiên” mắc bệnh tả.
Xá Địch thị vốn muốn hỏi thêm, về sau có gì muốn nàng giúp đỡ không? Nhưng điện hạ tựa hồ nắm chắc thắng lợi, tán gẫu vài câu với các nàng, liền thuận thế mời các nàng về phủ công chúa.
Xá Địch thị cùng Uyển Nhi vui vẻ đồng ý, đêm đó sẽ ở lại phủ công chúa.
Xuân Hạ phụng mệnh an bài thỏa đáng cho Xá Địch thị, còn mang đến lời điện hạ đặc biệt cho phép, “Nếu Xá Địch đại nhân muốn về nhà nhìn xem, chỉ cần nói lại một tiếng là có thể.”
Xá Địch thị cảm kích lĩnh mệnh, vừa lúc nàng muốn thu thập mấy món đồ chơi nhỏ trong nhà, rồi mang về Lạc Dương.


Những món đồ chơi đó đều là Bùi Hành Kiệm lúc ở trong quân doanh nhàn hạ, dùng gỗ làm đồ chơi cho tiểu nhi tử.

Lần này nàng phụng mệnh Võ Hậu mang theo Quang Đình đến Lạc Dương, những món đồ chơi đó cũng chưa kịp thu thập.
Thái Bình tự mình an trí Uyển Nhi ở nhà thuỷ tạ phía Nam.

Chỉ tiếc hiện nay còn chưa vào Đông, cho nên rừng mai bên kia vẫn chưa nở rộ.

Nhưng hai nàng tin tưởng, sẽ có một ngày các nàng có thể cùng nhau đạp tuyết thưởng mai, yên bình bên nhau.
“Nơi này từ trước đến nay rất yên tĩnh, cảnh sắc cũng thanh bình nhất.” Thái Bình đứng ở bên cửa sổ, chỉ vào rừng mai đối diện hồ nước, “Thời điểm tuyết rơi, hoa mai bên kia dần nở, hương thơm sẽ theo gió lạnh thổi đến đây……” Tầm mắt nàng chậm rãi dời đến gương mặt Uyển Nhi, cười nói, “Thấm vào ruột gan.”
Uyển Nhi thích nơi này, cũng không phải vì cảnh sắc nơi đây đẹp đến nhường nào, chỉ bởi vì tất cả đều do Thái Bình dụng tâm điểm tô.

Mặc dù nơi này chỉ có nhà tranh, Uyển Nhi cũng thấy vui vẻ.
“Ta đã thấy.” Uyển Nhi đi đến phía trước một bước, vùi vào trong lòng ngực Thái Bình, nhỏ giọng khàn khàn: “Đời trước đã thấy qua.”
Thái Bình ôm lấy vai nàng, “Vậy…… Uyển Nhi thích không?”
“Đời trước đã rất thích.” Uyển Nhi hơi hơi ngước mắt, đối diện đôi mắt ôn nhu của Thái Bình, “Điện hạ ngốc.”
Vành mắt Thái Bình ửng đỏ, giờ này khắc này, nhiều thêm mấy lời đều là vướng víu.
Dưới ánh trăng, chỉ thấy nàng nâng mặt Uyển Nhi, một bên hôn môi, một bên ôm lấy nàng ấy đi đến bên giường, song song chìm đắm trong nhu tình.
_____
Chú giải
Đạo yến: yến tiệc mừng lúa bội thu
Hồng Môn Yến, Hạng Trang múa kiếm, nhằm vào Bái Công: năm 206 TCN, Lỗ Công Hạng Vũ bày tiệc ở Hồng Môn, mời Bái Công Lưu Bang đến dự, mục đích là giết chết Lưu Bang.

Nhưng sau khi nghe Lưu Bang giãi bày, Hạng Vũ muốn từ bỏ ý định.

Mưu thần Phạm Tăng không cam tâm, sai Hạng Trang vờ múa kiếm giúp vui, tìm cơ hội giết chết Lưu Bang
Sắc sử: người truyền sắc lệnh của vua.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện