Hoàng hôn buông xuống, nhóm mệnh phụ tề tụ lại một góc trong yến hội, dựa trên số ghế mà ngồi vào vị trí.
Khó có được cơ hội xuất đầu lộ diện như vậy, bất luận là phu nhân hay là tiểu thư, đều mặc trang phục lộng lẫy đến tham dự.

Tuy hôm nay thời tiết trong lành, nhưng hàn khí vẫn rất nặng, cho nên không ít mệnh phụ choàng áo lông cừu, ôm bình giữ ấm.
Vị mệnh phụ ngồi ở bên trái Tây Tịch có dung mạo dịu dàng, nàng khoác áo màu ngọc bích, ngồi ở trong nhóm mệnh phụ, trầm mặc như xử nữ, ngẫu nhiên nghe thấy có người gọi nàng, chỉ hơi hơi mỉm cười, coi như lễ phép.
Có lẽ là một người cẩn thận.
Uyển Nhi cùng Xá Địch đứng ở xa xa đánh giá nàng ta đã lâu.

Vị này chính là thê tử Mai thị của Võ Du Kỵ, xuất thân từ một gia đình nhỏ, từ khi gả cho Võ Du Kỵ, một lòng xử lý hậu viện, thêm tính tình dịu dàng, có phần được Võ Du Kỵ yêu thích.
Thiên hạ vô số phu quân, sao lại cố tình gả cho Võ Du Kỵ?
Đời trước người xử lý nàng ta là Bùi thị, cho nên Uyển Nhi chưa bao giờ đánh giá nàng ta kỹ càng như vậy.
Xá Địch thị than nhẹ, nhìn thấy cung tì bưng ngự rượu đi vào trong bữa tiệc, thêm rượu cho chư vị phu nhân tiểu thư, mà viên thuốc kia được giấu trong lòng bàn tay cung tì, chỉ cần khi thêm rượu cho Mai thị, sẽ lặng yên không một tiếng động mà bỏ thêm vào ly, Mai thị liền có thể chết ở trước mắt bao người.
Uyển Nhi cùng Xá Địch thị thuận thế lo liệu, sẽ có thể làm sự tình không lọt được một giọt nước ra ngoài.
Chỉ là, kể từ đó, hai người các nàng liền mang một cái tội khi quân trên lưng.
“Uyển Nhi, ngươi nghĩ kỹ rồi?” Xá Địch thị nhỏ giọng hỏi nàng.
Ánh mắt Uyển Nhi kiên định, gật đầu nói: “Nàng ta có gì sai?” Vừa nói, nàng quay đầu nhìn về phía Xá Địch thị, “Việc này ngươi có thể mặc kệ.”
Xá Địch thị lại cười, “Giữa ta và ngươi, không cần phải nói như vậy.” Muốn làm cho Võ Hậu tin tưởng Uyển Nhi xác thật đã xuống tay, tuyệt đối không thể thiếu được Xá Địch thị.
“Trinh nương……”
“Nữ tử vốn đã không dễ, sao có thể đấu đá lẫn nhau?”

Xá Địch thị nói xong, ánh mắt xa xa nhìn đến Thái Bình trong nhóm vương tôn đến dự tiệc, hiểu ý cười nói: “Đây là nhân tâm của điện hạ, thần tự nhiên thành toàn.”
Sát thê liên hôn, người chết chính là thê, phu lại bởi vì thê chết lại vinh thăng quyền quý, nghĩ đến thật sự lạnh lẽo.
Uyển Nhi nhìn theo ánh mắt của Xá Địch thị, vừa lúc đụng phải ánh mắt tươi cười của Thái Bình đưa tới, nàng chỉ cảm thấy trái tim ấm áp, nên cũng đáp lại bằng nụ cười ấm áp y như vậy.
Có điện hạ ở nơi tối tăm hoà hoãn với Võ Hậu, trên đời này có thể bớt đi vong hồn không đáng chết.
Có điện hạ là may mắn của Đại Đường.
Xá Địch thị không khỏi cảm khái trong tim.
Hai người thu hồi ánh mắt, lại lần nữa nhìn về phía Mai thị, chỉ thấy nàng ta bưng ngự rượu lên, khẽ nhấp một ngụm.
Điện hạ nói, thuốc này tan ngay trong rượu, chỉ cần uống một ngụm, liền sẽ ho ra máu.
Quả nhiên, biểu tình của Mai thị đột nhiên biến đổi, bỗng chốc che miệng mũi, dường như cố nhịn cái gì.
“Mai phu nhân làm sao vậy?” Vị phu nhân mặc áo lông trắng bên cạnh nhìn thấy sắc mặt nàng ta dị thường, quan tâm hỏi.
Mai thị chỉ lắc đầu, không dám há mồm, nhưng máu tươi vẫn tràn ra khỏi kẽ ngón tay nàng.
Phu nhân áo lông trắng nhìn thấy rõ ràng, nhịn không được hô to: “Không ổn! Mai phu nhân hộc máu!”
Uyển Nhi cùng Xá Địch thị nghe tiếng bước nhanh qua đó, Xá Địch thị nâng Mai thị dậy trước, ôn thanh nói: “Thiếp đỡ phu nhân đi tìm thái y, phu nhân đừng hoảng sợ.”
Uyển Nhi nghiêm túc nhắc nhở, “Hôm nay là cung yến mồng Một Tết, mỗi năm chỉ có một lần, không được lớn tiếng ồn ào, nếu quấy rầy hứng thú của Thái Hậu, các ngươi ai có thể gánh nổi?” Một câu dứt lời, mệnh phụ ai nấy cũng không dám nói thêm một câu nào.
Trịnh thị lo lắng sốt ruột, đưa ánh mắt tới.
Uyển Nhi mỉm cười gật đầu với mẫu thân, để nàng an tâm, liền vội vàng đi theo Xá Địch thị đỡ Mai thị lui xuống.
Mai thị là tức phụ của Võ Hậu, lại được hai vị nội xá nhân mà Võ Hậu sủng ái nhất mang đi, nghĩ đến sẽ không có chuyện gì hệ trọng.

Nhóm mệnh phụ cẩn thận nghĩ nghĩ, sau khi nghĩ thông suốt điểm này, liền không nghĩ nữa, tiếp tục ăn tiệc.
Dư quang của Võ Hậu kỳ thật vẫn luôn chú ý đến chỗ mệnh phụ, nhìn thấy Uyển Nhi cùng Xá Địch thị đỡ Mai thị rời khỏi, liền biết sự tình đã làm xong một nửa.

Nàng hơi cúi đầu, nâng ly nhìn về phía Võ Du Kỵ, “Dụ Kỵ à, nháy mắt, ngươi cùng Thái Bình đều đã lớn như vậy.”
Võ Du Kỵ không biết Võ Hậu đột nhiên nhắc đến hắn là có ý gì, chỉ đành nâng ly đáp lời, “Thái Hậu……”
“Hôm nay tuy là quốc yến, nhưng cũng coi như là gia yến, gọi ai gia là cô cô được rồi.” Võ Hậu không để Võ Du Kỵ nói hết, sau khi ngắt lời hắn, tiếp tục nói, “Lại đây, nếm thử rượu này, xem hương vị như thế nào?”
“Cô cô ban rượu, tất nhiên là thượng phẩm.” Võ Du Kỵ trước khi uống rượu, liền khen một câu.
Võ Hậu nhìn hắn ngửa đầu uống cạn ly, hỏi đầy ẩn ý: “Cho nên ai gia thưởng ngươi, ngươi đều thích?”
Võ Du Kỵ cần phải thừa nhận, ngự rượu trong cung xác thật uống ngon, hắn gật đầu thật mạnh, “Tự nhiên thích!”
Võ Hậu không tiếp lời hắn, chỉ là sâu xa mà liếc mắt nhìn Thái Bình cách đó không xa, gọi: “Thái Bình, lại đây, ngươi cùng Dụ Kỵ đã rất lâu không gặp, lại đây cùng nhau trò chuyện.”
Thái Bình khẽ mỉm cười, đứng thẳng dậy, đến gần bên cạnh Võ Hậu, được Võ Hậu nắm tay ngồi lên ghế phượng, nàng cung kính gọi một tiếng, “Mẫu hậu.”
“Nhìn xem, mấy năm không gặp, xa lạ như vậy, một người gọi ai gia là Thái Hậu, một người gọi là mẫu hậu.” Tuy Võ Hậu trêu ghẹo, nhưng triều thần nhanh nhạy đã sớm nhìn ra manh mối, “Tối nay, ai gia muốn cùng các ngươi tán gẫu chuyện nhà.”
Võ Ý Tông trừng đôi mắt nhỏ như hạt đậu, nhìn vài vị huynh trưởng bên cạnh, cuối cùng hỏi Võ Thừa Tự, “Thái Hậu đây là có ý gì?”
Ánh mắt Võ Thừa Tự trầm xuống, cười lạnh nói: “Có ý gì à? Vị đệ đệ Du Kỵ này của chúng ra gặp vận lớn rồi, được Thái Hậu cùng công chúa nhìn trúng.”
Võ Ý Tông tràn đầy không cam lòng, “Hắn không phải đã sớm cưới thê tử sao!”
“Cưới thê tử thì như thế nào? Không giống Du Ninh, đã có đích tử.” Võ Tam Tư cười lạnh, sau khi nói xong, liếc mắt nhìn Du Ninh bên cạnh lặng im không nói gì, “Cũng chỉ là một nữ nhân không quan trọng gì, làm sao chống lại thiên gia?” Nói xong, hắn ý thức được cái gì, liếc mắt nhìn về phía mệnh phụ trong bữa tiệc, quả nhiên hắn đoán không sai, đã không còn bóng dáng Mai thị.
Nghe thấy Võ Tam Tư cười gượng hai tiếng, Võ Thừa Tự nghi ngờ hỏi: “Tam Tư, ngươi cười cái gì?”
“Người kia sợ đã lành ít dữ nhiều.” Võ Tam Tư đánh mắt đến Võ Thừa Tự, Võ Thừa Tự chỉ nhìn thoáng qua mệnh phụ trong yến tiệc, liền biết Võ Tam Tư có ý gì.
Võ Thừa Tự cũng cười gượng hai tiếng, cô cô của bọn họ thật đủ thủ đoạn, thật là từ xưa đến nay chỉ có một người.

Chính là giết người không thấy máu như vậy, rõ ràng là người vung đao, máu tanh lại chẳng thể bắn nửa giọt lên góc váy của nàng.
Võ Ý Tông càng nghe càng mơ hồ, “Các ngươi đến tột cùng đang nói cái gì? Ta còn có thể làm phò mã hay không?”

“Nằm mơ thì có thể.” Võ Thừa Tự vỗ vỗ bả vai Võ Ý Tông, thuận thế đặt tay lên vai hắn, “Nhìn thấy không? Bên kia mới là phò mã tương lai của công chúa.”
Võ Ý Tông nhìn theo hướng Võ Thừa Tự chỉ, thấy được Võ Du Kỵ, tức khắc ghen ghét dữ dội, “Cái đồ ngốc đó cũng xứng?!”
“Xứng hay không xứng không quan trọng, quan trọng là, công chúa là tức phụ của nhà họ Võ chúng ta.” Võ Thừa Tự nói xong câu đó, liếc mắt ẩn ý với Võ Tam Tư.
Chỉ cần nàng ta là tức phụ Võ gia, nhất định sẽ hoài thai hài tử của Võ gia, chỉ cần có thai, nữ tử sinh sản chính là quỷ môn quan, không biết công chúa có thể bước qua được không.
Ánh mắt Võ Thừa Tự phức tạp, nhìn đến Võ Hậu, dụng tâm của cô cô rõ ràng như vậy, hắn cho dù như thế nào cũng sẽ không thành toàn.

Hắn giúp đỡ cô cô mưu tính nhiều năm đến thế, chuẩn bị nhiều cái gọi là điềm lành xuất hiện đến thế, tất nhiên không chỉ vì giúp cô cô bước lên long ỷ.
Cô cô muốn, hắn giúp, đến lượt hắn, cho dù cô cô không cho, hắn cũng sẽ làm cô cô phải cho hắn!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Võ Thừa Tự dời về phía tiểu hoàng tôn Lý Thành Khí mới năm tuổi, nhìn bộ dáng đứa nhỏ vui vẻ ăn kẹo đậu phộng, hắn chỉ cảm thấy hai mắt của mình đã muốn xuất huyết.
Dựa vào cái gì đứa nhóc này sinh ra đã có thể có được thứ hắn muốn, những kẻ dư thừa chắn trước ngôi vị Đông Cung của hắn, hắn sẽ từng bước từng bước trừ bỏ.
“Ý Tông!” Võ Tam Tư cùng Võ Thừa Tự cùng nhau đè lại Võ Ý Tông thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Nếu ngươi thích công chúa, vậy kiên nhẫn chờ thêm mấy ngày, là của ngươi, chạy không thoát!” Vừa nói, Võ Tam Tư nhìn về phía Võ Thừa Tự, “Huynh trưởng, ngươi nói có phải hay không?”
Võ Thừa Tự gật đầu, “Ý Tông, kiên nhẫn chút, bỏ lỡ vị này, ở Phòng Châu còn có ba vị nhỏ tuổi đó.”
Võ Ý Tông nghe thấy chữ “nhỏ” kia, sung sướng trong lòng, “Cũng phải, nhỏ vẫn tốt hơn lớn nhiều.”
“Đúng chứ, đây, uống!” Võ Thừa Tự nâng ly, kính Võ Ý Tông.
Võ Ý Tông nâng ly, cạn ly với Võ Thừa Tự, cao hứng uống một hơi cạn sạch.
Cùng lúc đó, nhạc sư trong cung tấu vang khúc nhạc, vũ cơ uyển chuyển nối đuôi nhau đi tới, ra giữa yến tiệc, như tiên nữ trên trời nhẹ nhàng nhảy múa.

Tiệc rượu say sưa, Xá Địch thị chạy về bên cạnh Võ Hậu trước, ghé sát tai Võ Hậu, nhẹ giọng công đạo.
Ý cười của Võ Hậu sâu thêm, lại lần nữa nâng ly, mời chúng thần cùng uống.
Sau đại yến, Võ Du Kỵ đi tìm thê tử hồi lâu, lại không thu hoạch được gì.

Lúc bình minh, hắn cuối cùng đã thu được tin tức, nói tìm được Mai thị rồi.
Hắn vội vàng chạy đến bờ sông, lại chỉ nhìn thấy một thi thể nữ tử phát trướng trắng bệch, ngoại trừ váy áo có thể phân biệt thân phận, khuôn mặt đã toàn biến dạng.

“Đây…… Đây rốt cuộc là như thế nào?!” Hắn như bị sét đánh, nhịn không được siết lấy vạt áo của nội thị vớt thi thể lên, “Ngươi nói! Ngươi nói đi!”
Nội thị vội nói: “Tối hôm qua thân thể Mai phu nhân đột nhiên không khoẻ, được Thượng Quan đại nhân cùng Xá Địch đại nhân nâng lên, đi mời thái y trị liệu.

Thái y châm cứu xong, Mai phu nhân đã đổ mồ hôi nóng toàn thân, liền nói muốn đến bờ sông trong cung đi dạo một chút, ai ngờ…… ai ngờ vừa đi đã không trở về…… Bọn nô tỳ nghe nói đại nhân vội vã tìm phu nhân, liền đi dọc theo bờ sông tìm giúp, cuối cùng tìm được Mai phu nhân ở chỗ này…… Xin đại nhân nén bi thương……”
“Phát sinh chuyện gì?” Uyển Nhi mang theo vài tên cung nhân đi ngang qua đây, liền chạy tới nhìn một cái, thấy thi thể nữ tử trên mặt đất, ra vẻ kinh ngạc, “Sao lại có án mạng?”
“Hôm qua nàng ấy cùng ta vào cung, vẫn còn rất tốt, không có khả năng đột nhiên nghĩ quẩn nhảy sông tự sát……”
“Đêm qua chính là quốc yến, có người chết ở giữa sông, truyền đến tai Thái Hậu, cũng không phải là chuyện tốt.” Uyển Nhi lập tức ngắt lời Võ Du Kỵ, đi đến trước một bước, từ trên cao nhìn xuống Võ Du Ký đang ngồi liệt dưới đất, “Thiếp xin khuyên đại nhân một câu, việc này tốt nhất không nên kinh động Võ Hậu, hôm nay người thu được tấu chương không ổn, tâm tình rất không tốt, đại nhân chớ có đổ thêm dầu vào lửa.”
Võ Du Kỵ lập tức ngậm miệng, hắn cũng biết rõ tâm tính của cô cô, nhưng hắn thân là phu quân, cũng không thể ngồi yên bỏ mặc thê tử vô cớ qua đời.
“Đêm qua thái y rõ ràng đã chữa khỏi cho Mai phu nhân, cũng là nàng ấy nói muốn một mình đến bờ sông đi dạo, nơi đây hẻo lánh, có lẽ nàng ấy không cẩn thận trượt chân rơi xuống nước, không có người kịp thời cứu giúp, mới xảy ra tai họa bất ngờ.” Uyển Nhi phân tích hợp tình hợp lý, không có lỗ hỏng nào.
Võ Du Kỵ cũng không tìm được lời phản bác Uyển Nhi, dù sao thê tử của hắn từ trước đến nay dịu dàng, cũng không kết oán với ai, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một khả năng như vậy.
Nhưng Mai thị rốt cuộc vẫn là chết ở trong cung, ở đêm đầu năm lại phơi thây tại đây, xác thật sẽ làm cô cô xui xẻo, nói không chừng sẽ giáng tội hắn.
“Về nhà…… Ta mang nàng về nhà……” Võ Du Kỵ nhịn nước mắt, chỉ phải nuốt chua xót thê tử đã chết xuống, yên lặng bế Mai thị lên, rời khỏi cung uyển.
Các cung nhân còn lại đều sợ hãi uy nghiêm của Võ Hậu, sau khi bị Uyển Nhi cảnh cáo, ai cũng không dám nhiều lời một câu.
Một mạng người, nhỏ nhoi như sâu kiến.
Sau khi Võ Du Kỵ về nhà, tuyên bố với bên ngoài rằng thê tử đột nhiên phát bệnh hiểm nghèo rồi chết, nhanh chóng hạ táng.
Vụ án này từ đây chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không, giống như là một chuyện tầm thường nhỏ nhặt trong nhân gian, thực mau đã không có ai nhớ đến người như Mai thị.
Võ Hậu rất hài lòng khi Võ Du Kỵ xử lý như vậy, tháng Ba cùng năm, bỗng nhiên tuyên chỉ lệnh cho Võ Du Kỵ cùng Trấn Quốc Công Chúa, sai người gia tăng xây dựng phủ Trấn Quốc Công Chúa ở Chính Bình Phường, hoàn thành trước hôn sự vào mồng mười tháng Sáu.
Hôn sự né tránh mấy năm, tới một ngày này, không còn đường lui.
Chỉ là lúc này không giống khi xưa, càng không giống với đời trước.

Đời trước trộn lẫn ít nhiều bất đắc dĩ, đời này hôn nhân lại là lá chắn tốt nhất mà Thái Bình chủ động lựa chọn..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện