Được a nương cho phép, lần này Thái Bình không có nửa điểm do dự, trở về liền viết một quyển danh sách trình cho Võ Hoàng.

Võ Hoàng thẩm duyệt rồi đồng ý, cho Thái Bình một đặc chỉ.

Ngày xưa lệnh của công chúa chỉ sai khiến được cao nhất là quan nhỏ thất phẩm, hiện giờ công chúa đã có hàm Trấn Quốc, lại tham gia chính sự, coi như đã phạm vào vi chế nhiều năm.

Nếu bách quan đã ngầm đồng ý, vậy nàng phá lệ đề bạt công chúa theo quy chế Mạc Phủ, như vậy những lão thần đó hẳn sẽ không nói gì.
Kỳ thật, đám cựu thần Lý Đường chỉ là không có lựa chọn nào khác.

Nếu mà Lư Lăng Vương hoặc là hoàng tử tranh đua một chút, bọn họ cũng không đến mức ký thác hy vọng phục Đường trên người công chúa.
Công chúa đã là thê tử của Võ gia, bọn họ một bên hy vọng công chúa tiếp tục giữ gìn đức phạm, chấn chỉnh triều cương, một bên lại kiêng kị công chúa làm chủ Đông Cung, dẫn tới cơ nghiệp của Đại Đường cuối cùng rơi vào tay Võ thị, ở trong tâm tình, lẫn lộn phức tạp.
Chiếu lệnh này của Võ Hoàng tranh chấp nhiều ngày ở Loan Đài, cuối cùng vẫn là Địch Nhân Kiệt giải quyết dứt khoát.
Hắn nói: “Mấy năm nay điện hạ thỉnh mệnh vì dân khắp chốn, mọi chuyện đều tự tay làm lấy, nếu nàng tham quyền, vậy vì sao vẫn chỉ là công chúa?” Câu hỏi lại cuối cùng, đinh tai nhức óc.
Xác thật như thế.
Điện hạ là đích nữ của tiên đế, cũng là đích nữ của Võ Hoàng, xuất thân của nàng có thể cao quý hơn nhiều so với loại như Võ Thừa Tự.

Nếu điện hạ thật sự liên thủ với Võ Hoàng, mưu toan kéo dài thiên hạ Đại Chu Võ thị, chỉ sợ đã sớm mưu quyền đoạt lợi, sao có thể chỉ có hơn mười quan nhỏ không có danh tiếng gì trong Mạc Phủ?
Huống hồ, tình cảm giữa công chúa và phò mã như gần như xa, đại hôn mấy năm, cũng không thấy truyền ra tin tức mang thai.

Đều nói công chúa có thể hàn, nhưng thể hàn này lại tới một cách đột nhiên, vài vị đại nhân lòng dạ thâm sâu cẩn thận cân nhắc, giống như hiểu ra một chút ẩn ý.
Cân nhắc mãi, chiếu lệnh này vẫn ra khỏi Loan Đài.
Nếu có thể để điện hạ phát triển thế lực an toàn, đối kháng với những người bên dưới Võ Hoàng, đều có lợi cho Lư Lăng Vương cùng hoàng tử.

Huống hồ, người trong thiên hạ chỉ nhận Thái Tử Đông Cung là trữ quân, một cái phủ Trấn Quốc Công Chúa có quy chế ngang với Đông Cung, kỳ thật cũng không thể nghịch thiên.


Cùng lắm thì việc như Vương Khánh Chi lại tái diễn một lần, chỉ cần nhóm cựu thần Lý Đường đồng lòng, Võ Hoàng sẽ không thể khư khư một ý.
Quân vương tuy là Thiên Tử, lại cũng vì mục đích chung, thuận thế mà làm.
Người trong thiên hạ không quên Lý Đường một ngày, Võ Chu liền chỉ có thể là phù dung sớm nở tối tàn, chung quy phải tắt ngóm.
Khi chiếu lệnh truyền đến phủ công chúa, lệnh của công chúa sẽ không chỉ dừng ở quan nhỏ thất phẩm, chiêm sự ở phủ công chúa đổi thành quan tam phẩm, do Diêu Sùng đảm nhiệm.

Cùng lúc đó, Trung Thư xá nhân Tống Cảnh kiêm nhiệm một phần chiêm sự ở phủ công chúa, phụ tá điện hạ làm chính vụ ngày thường.

Một lần đã xin được hai người sẽ là đại danh tướng sau này, Thái Bình vui mừng trong lòng, nhưng nàng biết đoạn đường vẫn còn dài.
Muốn thu được lòng thành của hai vị này, còn cần phải tiêu phí một chút tâm tư.
Đời trước nàng đã chứng kiến hai người này hiến kế cho Lý Long Cơ như thế nào, trong xương cốt của bọn họ chỉ thờ phụng nam chủ thiên hạ, muốn thuần phục hai Sư Tử Thông này, Thái Bình cần phải đủ kiên nhẫn cùng chiến lược.
Ngoại trừ chuyện này, Thái Bình còn nổi lên tâm tư khác.

Năm đó hoàng gia gia sở dĩ có thể thắng được Huyền Vũ Môn, không chỉ bởi vì bên dưới hắn có những danh thần đó, còn bởi vì quân công của hắn hiển hách, thiên sách thượng tướng đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, khúc "Tần Vương phá trận nhạc" đến giờ vẫn còn nghe thấy trong quân doanh.
Cần văn chương, cũng cần võ công.
Đặc biệt nàng còn là nữ nhi, nếu muốn người khác thần phục, nhất định phải có công trạng càng nhiều, càng cao.
Nàng cẩn thận nghĩ lại chiến sự quanh Đại Chu mấy năm gần nhất ở đời trước, sang năm có một cơ hội rất tốt.

Từ năm Thuỳ Củng thứ tư, Thổ Phiên chiếm cứ bốn trấn An Tây, thường có xâm phạm.

Hiện giờ mẫu hoàng đã tạm ổn định đại cục, cần một cơ hội dương oai tứ phương, vừa lúc, nàng cũng cần một quân công.
“Vương Hiếu Kiệt.” Thái Bình nhớ kỹ cái tên này, cho dù chiến trường thay đổi trong nháy mắt, có lẽ thắng bại của đời này cũng không giống đời trước, nhưng Thái Bình hiện giờ rất cần quân công này.
Sau khi Thái Bình lập phủ, Võ Thừa Tự cũng an tĩnh vài tháng, không tiếp tục xui khiến hạ thần dâng thư xin lập Thái Tử.

Võ thị không ngo ngoe rục rịch, cựu thần Lý Đường cũng không cắn thần tử Võ thị không chết không bỏ, xem như bình an không có việc gì vài tháng.
Đầu Xuân, mấy nhi tử của hoàng tử lục tục rời Thần Đô, chỉ có Lâm Tri quận vương Lý Long Cơ bởi vì bệnh tình nên tạm thời lưu lại.


Đậu thị rất thương đứa con trai này, dường như vất vả ngày đêm chiếu cố hắn, đến mức không thể yên ổn nghỉ ngơi.

Thái y tới rất nhiều lần, đều nói bệnh tình của hoàng tôn rất kỳ quái, thuốc và kim châm đã dùng rất nhiều, nhưng vẫn không khá hơn, bọn họ hỏi ý nhau nhiều lần, cũng không tìm thấy vấn đề ở đâu.
Võ Hoàng hạ chỉ, để các thái y tiếp tục chăm sóc.
Tháng Mười Một cùng năm, sau khi qua mấy trận tuyết, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh mặt trời đã lâu.
Võ Hoàng khoác áo choàng, đứng ở trước cửa điện Vạn Tượng Thần Cung, nhìn về hoàng thành phủ đầy tuyết ở xa xa, một năm qua an tĩnh như thế, nàng ngược lại cảm thấy không quá an tâm, luôn cảm thấy năm sau sắp đến, sẽ có điềm xấu gì xảy ra.
Bùi Quang Đình ngày càng lớn hơn, Bùi phủ cũng cần có nữ tử xử lý hậu trạch, cho nên Xá Địch thị thỉnh chỉ, hồi phủ giúp Quang Đình trông nom hậu trạch, cho đến khi tân phụ vào cửa, nàng lại hồi cung tiếp tục phụng dưỡng Võ Hoàng.
Trong nháy mắt, đứa nhóc năm nào cũng đã lớn thành thiếu niên lang mười lăm tuổi.

Võ Hoàng vui vẻ cho phép, thậm chí đã bắt đầu tìm cô nương thích hợp trong dàn nữ nhi Võ thị, tứ hôn cho Bùi Quang Đình.
Đã nhiều ngày Bùi thị nhiễm phong hàn, không tiện hầu hạ trước mặt quân vương, cho nên dù là soạn chiếu, hay là rót nước thay y phục, đều do một mình Uyển Nhi làm.
Thấy Võ Hoàng đứng trước cửa điện hồi lâu, Uyển Nhi hâm nóng một ly Cam Lộ, bưng đến bên cạnh Võ Hoàng, cung kính nói: “Mời bệ hạ dùng.”
Võ Hoàng tiếp nhận Cam Lộ, uống một ngụm, nghiêng mặt cười hỏi: “Đã nhiều ngày ngươi có ghé qua chỗ Thái Bình không?”
Uyển Nhi trả lời đúng sự thật: “Chưa từng.” Từ khi Thái Bình lập phủ, phủ công chúa có càng nhiều người, bí mật khó giữ, nàng có thể không đến liền không đến, miễn cho mang lại mấy lời đồn không tốt về công chúa.
Võ Hoàng trầm mắt, “Chờ Bùi thị khoẻ hơn, trở về hầu hạ trẫm, ngươi bớt chút thời gian đi đến chỗ Thái Bình một chuyến.”
Uyển Nhi hỏi: “Bệ hạ không yên tâm sao?”
Võ Hoàng đưa ly Cam Lộ còn lại cho Uyển Nhi, chắp tay mà đứng, “Địch Quang Tự là kẻ làm được việc, từ lúc nhậm chức Hộ Bộ viên ngoại, mọi chuyện đều cẩn thận, chưa từng xảy ra sai sót.

Hắn có Địch công trấn, tự nhiên sẽ không ngáng chân Thái Bình, hai người kia lại không nhất định.” Võ Hoàng cũng biết một chút tính nết của Diêu Sùng cùng Tống Cảnh, mật thám hồi báo, khi hai người này mới tới phủ công chúa, đã cùng Thái Bình xảy ra tranh chấp hai lần.

Cũng không biết vì sao, sau này hai người đó thế nhưng không có tranh chấp với Thái Bình nữa, ngày thường ở trong phủ tận cung tận kính, dường như thay đổi thành hai người khác.
Võ Hoàng có phần hiếu kỳ, Thái Bình dùng biện pháp gì để thuần phục bọn họ.
“Vâng.” Uyển Nhi lãnh chỉ, đừng nói là Võ Hoàng hiếu kỳ, Uyển Nhi cũng có phần tò mò, đến tột cùng điện hạ dùng biện pháp gì để bắt lấy hai người này.
Võ Hoàng lại lần nữa nghiêng mặt nhìn về phía Uyển Nhi, chuyện nàng hiếu kỳ còn có Uyển Nhi, “Trẫm cũng không biết, Thái Bình dùng biện pháp gì để bắt được ngươi.”
Uyển Nhi thản nhiên cười khẽ, “Thần đã nói qua.”

“Sĩ vi tri kỷ giả tử.” Võ Hoàng nở nụ cười, sáu chữ này nhìn thì đơn giản, nhưng làm thế nào để được người khác coi là tri kỷ, nhất định có bí ẩn đằng sau.
Uyển Nhi lại lắc lắc đầu, “Là thành ý.”
Võ Hoàng hứng thú, “Thành ý?”
“Điện hạ không chấp nhận lời nhiều, không chấp nhận hứa suông, đã dùng người thì sẽ tin, lấy thành tâm để đối đãi, chính là vì thành ý.” Khi Uyển Nhi nói những lời này, ánh mắt sáng ngời, trong giọng nói cũng mang theo một tia tự hào.
Ý cười của Võ Hoàng đậm hơn, ánh mắt phức tạp, “Nói như vậy, trẫm còn không bằng Thái Bình sao?”
“Điện hạ có được hôm nay, cũng do một tay bệ hạ dạy dỗ.” Uyển Nhi hơi hơi cúi đầu, cung kính nhất bái với Võ Hoàng, “Bệ hạ là bệ hạ, người trong thiên hạ không có ai có thể so sánh với bệ hạ.”
Võ Hoàng cất tiếng cười to, “Uyển Nhi, ngươi càng ngày càng biết ăn nói.”
“Thần nói đều là lời thật lòng.” Uyển Nhi giương mắt, bằng phẳng đối diện với ánh mắt của Võ Hoàng, đáy mắt không có một tia thất thố, “Thần vui lòng phục mệnh.”
Võ Hoàng cười cười một cách đầy sâu xa, “Tiếp tục hầu hạ trẫm xử lý quốc sự.”
“Vâng.” Uyển Nhi lại bái, đi theo Võ Hoàng về bên long án.
Uyển Nhi vừa mới đặt Cam Lộ xuống, dư quang liền nhìn thấy nội thị đưa tấu chương mới của ngày hôm nay đến, nàng ra hiệu cho nội thị đem tấu chương đến chiếc kỷ án ở một bên, nàng phân loại trước, rồi mới trình cho Võ Hoàng phê duyệt.
Nội thị đặt tấu chương xuống, liền rời khỏi Vạn Tượng Thần Cung.
Uyển Nhi ngồi xuống bên kỷ án, chỉ sửa sang lại mấy quyển, liền cầm một quyển tấu chương sững sờ ở chỗ cũ.
Võ Hoàng thấy sắc mặt của nàng biến đổi, nhịn không được hỏi: “Chuyện gì?”
Uyển Nhi đứng dậy trình tấu chương lên, “Hành Dương quận vương nhiễm phong hàn, qua đời ở đất phiên.”
Võ Hoàng tiếp nhận tấu chương, ngẩn ra một lát, lập tức hỏi: “Có còn tấu chương nào về những quận vương khác không?”
Uyển Nhi đi vòng về kỷ án, nhanh chóng chọn ra từ trong đống tấu chương.

Những tấu chương này đến Thần Đô trước sau một ngày, nói cách khác, thời gian tử vong của các quận vương đều rơi vào lúc lập Đông.

Trong lòng Uyển Nhi hiểu rõ, biết đây là việc làm của ai.
Ngày đó Thái Bình mài đao, cuối cùng đã được chém xuống, những hoàng tôn vốn nên sống lâu lại cứ như vậy mà chết ở dưới lưỡi đao.
“Ba Lăng quận vương…… Trung Sơn quận vương…… Cũng qua đời ở đất phong……” Thanh âm Uyển Nhi hơi khàn, dâng hai quyển tấu chương này lên.

Đáy lòng nàng âm thầm châm chọc Võ Thừa Tự thật sự quá mức nóng vội, giết người gấp gáp như vậy, việc này nhất định sẽ làm triều đình chấn động, kế tiếp sẽ nhấc lên sóng gió lớn đến nhường nào, Uyển Nhi cũng không dám nghĩ tiếp.
Chiếu lệnh mệnh hoàng tôn đến đất phiên là do Võ Hoàng hạ xuống, ba vị hoàng tôn này đến đúng hạn ngày Xuân đã khởi hành, lại không hẹn mà cùng qua đời vào ngày Đông, việc này nói là trùng hợp, văn võ cả triều ai có thể tin?
Hoàng tôn thiệt mạng, người được lợi lớn nhất không cần nói cũng biết là ai.
Cho dù hung thủ là ai, những người đó chỉ biết tính nợ lên người Võ Hoàng.
Rốt cuộc lúc trước án Vương Khánh Chi, Võ Hoàng cũng không cho thấy lập trường, hiện giờ ra xảy ra chuyện lớn như vậy, đám kia cựu thần Lý Đường chắc chắn mượn cơ hội dâng thư, thỉnh Võ Hoàng tức tốc lập Thái Tử, làm an nhân tâm.
Thậm chí, nếu có người quạt gió thêm củi, mượn việc này bức Võ Hoàng trả quyền, sự tình liền càng không dễ thu thập.

“Bệ hạ! Đại sự không ổn!” Đúng lúc này, nội thị lại cầm một quyển cấp báo đi đến ngoài điện.
Uyển Nhi bước nhanh đến trước cửa điện, tiếp nhận cấp báo, vội vàng nhìn thoáng qua, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Nàng im lặng đi trở về bên cạnh Võ Hoàng, trầm giọng mở miệng, “Bình Ân quận vương cũng qua đời.”
Trong vòng một ngày, đột nhiên thu được bốn tấu chương tôn nhi tử vong, một người là thứ trưởng tử của Lý Hiển, ba người là nhi tử của Lý Đán, việc này nếu không xử lý thoả đáng, nhất định sẽ biến thành đại họa.
Hiện giờ dưới gối Lý Hiển chỉ còn lại hai nhi tử là Trọng Nhuận cùng Trọng Tuấn, Lý Đán cũng chỉ còn hai nhi tử là Thành Khí cùng Long Cơ, một mạch đích tử của Cao Tông, thế nhưng bị người ta cho một kích tổn hại đến như vậy, việc này nếu không thể tra ra manh mối, tẩy sạch hiềm nghi cho Võ Hoàng, ngôi vị hoàng đế này chỉ sợ là giữ không nổi.
Năm đó Việt Vương Lý Trinh là thật sự tạo phản, cho nên ác quan mới có thể tìm được nguồn gốc, liên tiếp tru diệt, nhưng hôm nay hoàng tôn tuổi tác còn nhỏ, lại không binh không quyền, đột nhiên gánh chịu tai họa bất ngờ, người đuối lý chỉ có thể là Võ Hoàng.
Uyển Nhi chợt quỳ xuống, góp lời: “Bệ hạ, việc này cần phải điều tra nghiêm ngặt.”
Võ Hoàng tự nhiên biết việc này cần phải tra rõ, chỉ là rốt cuộc nên để ai đi tra.

Người có thể làm ra chuyện như vậy, nàng đã đoán được là ai, nhưng nếu chứng thực do Võ Thừa Tự làm, Võ thị không tránh khỏi tội liên đới.

Nếu Võ thị chịu tội liên đới bị tước quyền, Võ Hoàng ở trong triều đình liền càng khó có chỗ đứng.
Để Võ Thừa Tự tra, có thể giữ được bình yên cho Võ thị, nhưng nếu Võ Thừa Tự nhân cơ hội này hắt nước bẩn lên người Thái Bình, vì bảo vệ đại cục, Võ Hoàng chỉ sợ không thể che chở cho Thái Bình.
Nhưng nếu để Địch Nhân Kiệt tra, bách quan xác thật có thể tin phục, nhưng lại giữ không nổi Võ thị.
Để Thái Bình đi tra……
Võ Hoàng có chút chần chờ, đây chính là củ khoai lang nóng phỏng tay, chuyện tới hiện giờ, cũng chỉ có thể để Thái Bình tra án này.
“Tuyên Thái Bình tới.”
Uyển Nhi cũng biết việc này khó làm, nhưng đây cũng là thời cơ tốt nhất để lung lạc cựu thần Lý đường, nàng thỉnh mệnh: “Thần muốn thỉnh chỉ, trợ giúp điện hạ.”
Đổi lại người khác, có ai nguyện ý tiếp nhận nhiệm vụ khó khăn đến như vậy.
Chỉ cần đụng phải chuyện của Thái Bình, Uyển Nhi vĩnh viễn là người xông vào đầu tiên, mấy năm trước đã như thế, mấy năm sau vẫn như vậy.
Quân thần thế này, ngược lại làm cho Võ Hoàng sinh ra vài phần hâm mộ.
“Uyển Nhi, ngươi nói với Thái Bình, một trận chiến này trẫm cùng nàng đều không được thua.”
_____
Chú giải
Mạc Phủ: cơ quan hành chính nhà nước
Thiên sách thượng tướng: sách lược của trời, binh tướng hàng đầu
Tân phụ: cô dâu mới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện