Sau đó, Thái Bình mệnh cung nhân mời Bùi Hoài Thanh đi nghỉ ngơi, lại mệnh Xuân Hạ mấy ngày tới mang chiêm sự mới đi làm quen với công việc trong phủ.

Hai ngày nữa chính là đại điển tế thiên Mùng Một, đây là việc lớn quốc gia, Võ Hoàng coi trọng nhất. Thái Bình quyết định qua tháng Giêng mới đề cập án Lĩnh Nam với mẫu hoàng.

Nàng cùng Uyển Nhi dùng xong ngọ thiện, cảm thấy thân thể mệt mỏi, liền rủ Uyển Nhi cùng đến Thanh Trì.

Hơi nước nổi lên bốn phía quanh suối nước nóng Thanh Trì, lớp khói mờ bao phủ toàn bộ điện phủ.

Thái Bình dựa vào vách trì, hưởng thụ sự dịu dàng đã lâu của Uyển Nhi. Uyển Nhi chỉ khoác một kiện áo mỏng, ngồi ở trên cạnh vách trì, ôn nhu xoa bóp vai cổ cho Thái Bình.

“Chiêm sự đã định, án Lĩnh Nam tạm gác lại một tháng, còn chuyện quá kế, điện hạ đã nghĩ kỹ sẽ chọn ai chưa?” Lòng bàn tay Uyển Nhi lướt qua da thịt trên vai Thái Bình, hô hấp không khỏi trầm xuống ba phần, nàng cần phải thừa nhận, nàng càng ngày càng tham lam thân thể của điện hạ.

Thái Bình híp mắt nỉ non, “Uyển Nhi muốn chọn ai vậy?”

Lý Long Cơ khẳng định không thể chọn, tính tình người này lặp đi lặp lại, đời trước đã lĩnh giáo một lần.

Lý Trọng Nhuận là hoàng thái tôn do tiên đế đích thân phong, chỉ bằng điểm này, không ít cựu thần Lý Đường sẽ lựa chọn ủng hộ hắn. Nếu Thái Bình có thể để hắn quá kế làm con, không thể nghi ngờ là có được một lợi thế rất lớn. Chỉ là, Trọng Nhuận đã mười một tuổi, Vi Diễm chỉ có đích tử là hắn, sủng ái nhất, Lý Hiển cũng thích vị đích tử này nhất, như vậy khẳng định tâm của hài tử sẽ nghiêng về phía phụ mẫu thân sinh.

Lý Trọng Tuấn không phải do Vi Diễm sinh ra, bên Phòng Châu cũng không ai ghi chép lại rốt cuộc hắn được sinh bởi cung nhân nào. Thám tử Phòng Châu hồi báo, Vi Diễm cực kỳ không coi trọng hài tử này, hắn cũng thất bại nhất. Vốn dĩ là người thích hợp nhất trong ba người, chỉ là người này đời trước đã từng khởi binh bức vua thoái vị, tuy là bị ép phải làm, nhưng với Thái Bình xem ra thật sự nguy hiểm.

Sở dĩ mẫu hoàng có thể quân lâm thiên hạ, cũng bởi vì tam ca tầm thường cùng tứ ca bo bo giữ mình. Nếu Thái Bình muốn noi theo mẫu thân quân lâm thiên hạ, kế tử cần phải cũng đủ ngoan ngoãn, tốt nhất từ nhỏ đã không thân cận với phụ mẫu.

Uyển Nhi thở dài nói: “Một người cũng không chọn được.”

Thái Bình cùng Uyển Nhi nghĩ tới cùng một chỗ, “Chờ thêm hai năm, có lẽ có một người có thể.”

“Lý Trọng Mậu?” Uyển Nhi nghĩ tới là ai.

Thái Bình gật đầu, “Lúc này còn chưa đầu thai đến Phòng Châu, cho nên việc này tạm thời không vội. A!” Thái Bình bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu đau, Uyển Nhi kinh ngạc nhìn nàng.

“Điện hạ làm sao vậy?”



Thái Bình ôm ngực, cuộn thân thể lại, “Không biết sao…… Đột nhiên đau quá……”

“Để thần xem!” Uyển Nhi thò người đến xem, dư quang thoáng nhìn thấy Thái Bình cong khoé miệng cười, kinh ngạc nhận ra mình đã trúng kế, vừa không cẩn thận liền bị Thái Bình kéo vào Thanh Trì.

Thân thể hai người va vào nhau, nước ao ấm áp dâng lên, bao bọc hai người trong đó.

“Hồ nháo!” Uyển Nhi xấu hổ giận, bọt nước văng lên, nàng đấm một cái lên đầu vai Thái Bình, “Điện hạ sao có thể lấy thân thể của mình ra gài bẫy thần!”

Không đau không ngứa, càng như là tán tỉnh.

Thái Bình ôm siết eo nàng, dính sát vào người nàng. Áo đơn một khi bị nước thấm ướt, cơ hồ dán chặt trên da thịt, hơi nóng trên người Thái Bình như áp vào da, Uyển Nhi chỉ cảm thấy ngọn lửa trong cơ thể bị Thái Bình chớp mắt nhóm lên.

“Nên để bổn cung hầu hạ phò mã tắm gội.” Thái Bình dán sát vào vành tai Uyển Nhi, nhẹ giọng nói, cuối cùng buông lỏng tay, vòng đến sau lưng Uyển Nhi, dán lên từ phía sau.

Ngón tay Thái Bình dọc theo cần cổ nàng ôn nhu xoa bóp một đường đến đầu vai, là nhẹ ấn, cũng là trêu chọc.

Thân thể Uyển Nhi căng thẳng, giọng nói có chút khàn khàn: “Thần còn chưa nói xong chính sự.”

Thái Bình cười khẽ, “Uyển Nhi nói đi, ta nghe mà.” Vừa nói, lòng bàn tay nàng phủ lên đầu vai Uyển Nhi, nhẹ nhàng ấn niết. Uyển Nhi vẫn luôn hầu hạ bên cạnh mẫu hoàng, một năm không biết phải viết bao nhiêu văn tự, ngoại trừ nơi này sẽ có đau nhức, cổ tay nhất định cũng cần phải xoa xoa. Nghĩ đến đây, tay nàng dọc theo cánh tay phải của nàng ấy trượt xuống, cầm cổ tay của Uyển Nhi, đưa đến bên môi, đau lòng mà hôn hôn.

Uyển Nhi xấu hổ quay đầu lại, trừng mắt liếc Thái Bình một cái, “Điện hạ càn rỡ như thế, thần làm sao nói chính sự?”

“Uyển Nhi có chính sự của Uyển Nhi, bổn cung cũng có chính sự của bổn cung, cùng nhau làm, vừa lúc.” Thái Bình nói một cách nghiêm trang, đáy mắt lại đong đầy tình nồng mật ý.

Uyển Nhi cơ hồ say chết trong ánh mắt của Thái Bình, đột nhiên xoay người, áp Thái Bình vào vách trì.

“Phò mã không tuân thủ quy củ.” Thái Bình nói như vậy, tay lại không nhàn rỗi, đầu ngón tay dọc theo lưng Uyển Nhi một đường trượt xuống, làm cho thân thể Uyển Nhi không khỏi run lên.

Đầu ngón tay Thái Bình mai phục, ngắn ngủi lại trầm thấp nói: “Phải phạt!”

Uyển Nhi trở tay nắm lấy mu bàn tay Thái Bình, cũng đã chậm một bước.

“Xử lý chính sự này trước đã, được không?” Công chúa như tiểu cô nương muốn ăn kẹo đậu phộng, rõ ràng đã làm, lại còn cố ý muốn Uyển Nhi phải trả lời.

Uyển Nhi vừa thẹn vừa giận, bàn tay ngày thường viết chiếu lệnh cho thiên hạ chặt chẽ che lên mu bàn tay Thái Bình, “Không phải điện hạ đang…… làm sao?”

Thái Bình nghe thấy nàng ấy bởi vì nàng hồ nháo mà run rẩy một cái, cười hỏi: “Nơi này phải không?”

“Còn hỏi!” Nhịp tim của Uyển Nhi đã cuồng loạn, dường như muốn trả thù mà hôn Thái Bình, lại khó có thể tự kiềm chế làm một tiếng than nhẹ ngắn ngủi thoát ra khỏi cánh môi trằn trọc.

Đối với Thái Bình mà nói, đây chính là trống trận dấy lên, đủ để khích lệ nàng đấu tranh anh dũng một đường.

Đêm đến, Uyển Nhi xác thật không hồi cung.

Thái Bình tống cổ một người vào cung báo tin, nói là nàng cùng Uyển Nhi trao đổi chuyện kế tử lâu quá, chậm trễ canh giờ hồi cung. Đã vào canh giờ cấm đi lại ban đêm, chỉ có thể chờ đến sáng mai mới đưa Uyển Nhi trở về.



Võ Hoàng ngửi được trên người cung nhân báo tin có mùi rượu, biết hai người tình cảm thân thiết, nhất định là Thái Bình lôi kéo Uyển Nhi mê rượu, sợ Uyển Nhi hồi cung bị nàng giáo huấn, cho nên mới cường thế giữ Uyển Nhi lại.

Thôi vậy.

Võ Hoàng cũng lười so đo với hai nha đầu này, coi như là Võ Hoàng cho Uyển Nhi một ân thưởng đi.

Sáng sớm ngày thứ hai, Uyển Nhi trở lại Vạn Tượng Thần Cung, trước báo cáo với Võ Hoàng chuyện tư thực, rồi báo đến chuyện Thái Bình lựa chọn chiêm sự mới.

“Bùi Hoài Thanh này, thật sự có thể sử dụng sao?” Võ Hoàng cũng không biết một chút gì về người này.

Uyển Nhi đáp đúng sự thật: “Bẩm bệ hạ, người này dùng được. Nếu bệ hạ cảm thấy không ổn, đợi sau đại điển tế thiên, có thể đơn độc triệu nàng ta yết kiến, bệ hạ chắc chắn sẽ minh bạch, vì sao thần cùng điện hạ đều sẽ lựa chọn nàng.” Tối hôm qua Uyển Nhi đã nói rõ với Thái Bình, chuyện Bùi Hoài Thanh là nữ nhi nhất định phải báo cho Võ Hoàng.

Võ Hoàng chính là dùng người hết sức, có một nữ quan lẫn vào triều đình như vậy, nàng hẳn cũng muốn nhìn một chút, Bùi Hoài Thanh có thể giả nam nhi làm được chiến tích như thế nào? Võ Hoàng hiện tại đã có hứng thú, “Nếu trẫm muốn thấy ngay bây giờ?”

“Bùi Hoài Thanh mới vào phủ công chúa, hai ngày này còn phải học tập các công việc trong phủ công chúa, điện hạ nói, miễn cho nàng ta thất lễ.” Uyển Nhi giúp Thái Bình nói lý do.

Hứng thú của Võ Hoàng càng đậm thêm, “Thất lễ trước mặt vua, trẫm chém là được, rồi lại tìm cho Thái Bình một chiêm sự mới.”

“Sư Tử Thông khó gặp, Sư Tử Thông vừa lòng càng khó gặp.” Uyển Nhi khen ngợi như thế, Võ Hoàng đã thầm ghi nhớ cái tên Bùi Hoài Thanh này, dù sao người đã vào phủ công chúa, định là trốn không thoát. Nếu Thái Bình muốn thuần xong mới để a nương xem, nàng liền thành toàn cho Thái Bình một lần.

Võ Hoàng mỉm cười, “Lần sau gặp Thái Bình, mang một câu trẫm nói với nàng, chỉ một lần này, lần sau trẫm nhất định sẽ không tùy ý nàng như vậy.” Kỳ thật, Võ Hoàng không chỉ tùy ý Thái Bình một lần. Năm đó Thái Bình nhìn trúng Sư Tử Thông Uyển Nhi, không phải cũng muốn tự mình thuần phục sao?

Uyển Nhi lãnh chỉ, “Vâng.”

Võ Hoàng cười như không cười, bỗng nhiên cảm khái nói: “Nháy mắt, hai người đều trưởng thành.”

Uyển Nhi nao nao, “Bệ hạ?”

“Hơn mười năm, sơ tâm vẫn không thay đổi, trẫm xác thật coi thường Thái Bình.” Võ Hoàng chậm rãi nói, ngữ khí không thể nghi ngờ là hãnh diện. Nàng nhấc bút son, liếc mắt nhìn tấu chương chưa được xử lý, “Tối hôm qua trẫm đã cho phép ngươi cùng Thái Bình mê rượu, hôm nay trở về cần phải làm việc cho tốt.”

Uyển Nhi nhớ rõ đêm qua rõ ràng không có cùng Thái Bình uống rượu, cẩn thận nghĩ lại, bừng tỉnh nhận ra là Thái Bình cố ý làm như vậy. Xác thật, lý do này so với hai người mưu sự lấn qua canh giờ cấm đi lại ban đêm còn thích hợp hơn.

Trách không được tối hôm qua Thái Bình sẽ để cung nhân kia xối nửa bầu rượu lên người, thì ra chính là vì bày binh bố trận.

Câu nói mới vừa rồi của Võ Hoàng rất đúng, các nàng xác thật đều trưởng thành. Nhưng Uyển Nhi biết, mặc dù lòng dạ công chúa có sâu hơn, thời điểm chỉ có nàng cùng nàng ấy, điện hạ của nàng vẫn là tiểu công chúa thiên chân lại trọng tình.

“Vâng.” Uyển Nhi giấu đi ý cười dâng lên trong mắt, cúi đầu nhanh nhẹn sắp xếp lại tấu chương.

Cùng lúc đó, Thái Bình khoác áo choàng ngồi trên bàn đu dây trong đình, hơi hơi đung đưa bàn đu dây, nhìn bầu trời ngoài đình.

Bắt đầu mùa Đông, Thần Đô cơ bản không có mấy ngày nắng, mấy ngày nay không có tuyết rơi, không trung vẫn luôn âm u, như đang ấp ủ một trận gió to tuyết lớn.

Bùi Hoài Thanh nhìn thấy công chúa một mình ngồi trên bàn đu dây, vốn định qua đó hành lễ, nhưng Xuân Hạ nhanh tay, thoắt một cái đã túm được quan phục của nàng, nhỏ giọng nói: “Thời điểm điện hạ một mình an tĩnh, không thể tiến đến quấy rầy.”



Bùi Hoài Thanh gật đầu, nhẹ giọng cảm tạ, “Đa tạ Xuân Hạ tỷ tỷ đã nhắc nhở.”

Xuân Hạ cần phải thừa nhận, Bùi Hoài Thanh đáng yêu hơn Diêu Sùng lúc trước rất nhiều, Diêu Sùng lúc nào cũng đều ra vẻ, Bùi Hoài Thanh dễ nhìn, miệng cũng ngọt, mỗi ngày một câu “Xuân Hạ tỷ tỷ” làm nàng rất hưởng thụ.

“Xuân Hạ.” Thái Bình dường như nghĩ tới cái gì, quay đầu lại nhìn thấy bên cạnh Xuân Hạ nhiều thêm một Bùi Hoài Thanh, híp mắt cười nói, “Bùi khanh, ngươi lại đây.”

Bùi Hoài Thanh bước nhanh lên trước, “Điện hạ có gì phân phó?”

Thái Bình cúi đầu tháo ngọc bội tốt nhất bên hông xuống, đưa cho Bùi Hoài Thanh, “Cầm lấy cái này.”

Bùi Hoài Thanh tiếp nhận ngọc bội, không hiểu Thái Bình có ý gì.

“Chờ Trác Ngọc tư thục được thành lập, ngươi sẽ phụ trách đưa Đông Tầm qua đó đọc sách biết chữ mỗi ngày, để Phái Quốc phu nhân dạy cho nàng.” Thái Bình ôn nhuận cười cười, “Khối ngọc bội này là phí nhập học của Đông Tầm.”

Bùi Hoài Thanh biết Đông Tầm là ai, cũng biết Phái Quốc phu nhân là ai, chuyện duy nhất không biết đó là Trác Ngọc tư thục ở nơi nào?

Thái Bình tiếp tục phân phó, “Uyển Nhi chuẩn bị mở nữ tử tư thục, ở trạch viện của Phái Quốc phu nhân. Bổn cung nghĩ, ngày khai giảng nhất định sẽ không có học sinh, bổn cung liền mang cho nàng một học sinh.”

“Nữ tử tư thục?!” Ánh mắt Bùi Hoài Thanh sáng lên.

Thái Bình gật đầu, cất cao giọng: “Đại Chu có nữ hoàng, có nữ quan……” Nàng nhìn thấy ánh mắt Bùi Hoài Thanh trở nên nhiệt liệt hơn nhiều, “Cũng nên có nữ phu tử…… Bổn cung cùng Uyển Nhi có tâm nguyện, muốn nữ tử trong thiên hạ đều có thể đọc sách biết chữ, chỉ có như thế, các nàng mới có thể mở rộng hiểu biết, mới có thể đứng lên……” Ngữ khí của Thái Bình trở nên cực kỳ kiên định, “Thấy một thiên hạ mà các nàng chưa bao giờ được nhìn thấy!”

Bùi Hoài Thanh nhìn công chúa, trái tim có địa phương bỗng dưng bốc cháy lên một ngọn lửa, ngọn lửa rất nóng, cũng rất sáng ngời.

“Thần nguyện giúp điện hạ thực hiện tâm nguyện này!”

“Tốt!”

Thái Bình vỗ vỗ bả vai Bùi Hoài Thanh.

Bùi Hoài Thanh bỗng nhiên hiểu Địch công, vì sao sẽ an bài nàng đến trước mặt điện hạ —— có quân như thế, thịnh thế đầy hi vọng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện