“Hưu!” Đúng lúc này, chỉ nghe trong núi rừng yên tĩnh vang lên một tiếng dây cung kéo căng.

An Lạc đứng ở bên xe ngựa chỉ cảm thấy một trận gió lạnh sát qua mặt, tên bắn lén đột nhiên không kịp phòng ngừa mà cắm vào giữa ngực Vi Diễm, thoáng chốc vết máu đỏ tươi liền nhuộm dần ra.

“Cứu ta…… Cứu ta……” Vi Diễm che ngực kinh hô, liều mạng lôi kéo góc áo của Lý Hiển.

Lý Hiển kinh hoảng thất thố ôm nàng vào trong lòng ngực, không biết nên cứu nàng như thế nào, gân cổ lên hô to: “Người đâu! Mau tới cứu người!”

An Lạc bị cảnh tượng trước mắt dọa trắng mặt, chờ đến khi phục hồi tinh thần, nhịn không được đau đớn kêu lên, “A nương ——!”

Lý Trọng Nhuận cùng Lý Trọng Tuấn nghe thấy động tĩnh, hai người vén rèm nhìn lại đây, Lý Trọng Nhuận thò ra nửa người, vội hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?!”

“Hưu!”

Lại thêm một mũi tên bắn lén đột kích, Lý Trọng Nhuận còn không kịp tránh né, mũi tên liền găm vào mắt trái của hắn.

“A!” Lý Trọng Nhuận che mắt đau đớn kêu gào, được Lý Trọng Tuấn phía sau túm lôi vào thùng xe.

Võ Du Kỵ nghe tiếng liền mang binh về tiếp viện, lớn tiếng nói: “Các ngươi lưu lại bảo hộ hoàng tôn! Mấy người còn lại đi cùng ta!” Dứt lời, hắn rút bội kiếm ra, mang một đội nhân mã nhảy vào rừng tuyết.

Trong rừng vang lên rất nhiều tiếng xột xoạt, Võ Du Kỵ dẫn người đuổi theo tiếng động.

“Hưu! Hưu!”

Võ Du Kỵ chặt mấy mũi tên bắn lén, truy đuổi theo hướng xuất phát mũi tên. Thân thủ người này cực nhanh, là sát thủ chuyên nghiệp. Nếu không bắt được người này, Võ Du Kỵ thật sự không biết phải công đạo với Võ Hoàng như thế nào, dù gì tiếp một nhà Lư Lăng Vương về kinh thành cũng là mật lệnh, không nhiều người ở Thần Đô biết được.

“Trọng Nhuận…… Trọng Nhuận……” Vi Diễm nghe thấy nhi tử kêu rên, không khỏi nhịn đau kêu gọi, nhưng thanh âm càng ngày càng thấp, cũng càng ngày càng suy yếu.

Lý Hiển nhìn thê tử trong lòng ra càng nhiều máu tươi, sợ tới mức nửa câu cũng nói không nên lời.

An Lạc được Vũ Lâm tướng sĩ bảo hộ sau lưng, lúc này hai chân nhũn ra, lạnh run một câu cũng không nói ra tiếng.

“Ở bên kia!”

Trong rừng vang lên tiếng quát chói tai của Võ Du Kỵ, âm thanh vũ khí thoáng chốc nổi lên bốn phía, cuối cùng vây quanh tên kia thích khách kia.

Thích khách là thiếu nên lang mười mấy tuổi, hắn tự biết không còn đường trốn, lại cầm lấy một mũi tên, hung hăng đâm vào yết hầu của mình.

Võ Du Kỵ đã không kịp ngăn cản.

Thiếu niên ngã xuống đất tắt thở, Võ Du Kỵ dẫn người tiến lên tìm tòi manh mối trên người thích khách, chỉ tìm được một trương giấy viết thư nhăn dúm dó, mặt trên viết một hàng chữ, “Ám sát Lư Lăng Vương cùng hoàng tôn.”

Chữ viết quen thuộc, Võ Du Kỵ nhận ra.

Điện hạ?!

Võ Du Kỵ khiếp sợ vô cùng, hắn không dám lộ ra, trước thu giấy viết thư nhét vào trong lòng ngực, phân phó: “Nơi đây không nên ở lâu! Rút!” Khi hắn dẫn người chạy về sơn đạo, chỉ nghe Lý Hiển phát ra một tiếng kêu nghẹn ngào.

Hắn cuối cùng đã mở miệng, lại cũng là một lần cuối cùng trong cuộc đời này gọi nàng là Diễm nương.

Võ Du Kỵ còn không kịp tiến lên kiểm tra, lại nghe thấy ở xe khác vang lên tiếng khóc rống của Lý Trọng Tuấn, “A huynh! A huynh!” Võ Du Kỵ bước nhanh qua thăm dò tình huống của hoàng tôn, chỉ thấy Lý Trọng Tuấn gắt gao ôm chặt thi thể của Lý Trọng Nhuận, đau đớn kêu rên.

Võ Du Kỵ kiểm tra hơi thở của Lý Trọng Nhuận, đã không còn. Hắn nhanh chóng kiểm tra vết thương của Lý Trọng Nhuận, chỉ thấy mũi tên từ mắt trái xuyên qua đầu hắn, mặc dù có Hoa Đà trên đời, chỉ sợ cũng khó có thể hồi sinh người chết.

Lý Trọng Tuấn kéo mạnh áo giáp của Võ Du Kỵ, run giọng nói: “Cô phụ, ngươi mau cứu a huynh, mau cứu a huynh!”

Võ Du Kỵ bất đắc dĩ thở dài, chỉ đành im lặng lắc đầu.

“A huynh ——!” Lý Trọng Tuấn thảm thiết khóc lớn.

Lý Hiển nghe tiếng, đâu thể chịu được đả kích như vậy, tức khắc hai mắt trợn lên, nháy mắt ngất xỉu.

Tin tức một nhà Lư Lăng Vương bị ám sát nhanh chóng truyền về Thần Đô, giống như một hòn đá rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, bắn lên vô số bọt nước. Hung thủ đã tự sát, tương đương chặt đứt manh mối. Võ Hoàng an trí cho những người may mắn còn sống, liền lập tức mệnh Địch Nhân Kiệt điều tra việc này.

Đưa mắt toàn thiên hạ, Lư Lăng Vương qua đời thì người được lợi lớn nhất không ai hơn Thái Bình. Trong khoảng thời gian ngắn, lời đồn đãi nổi lên bốn phía. Có người nói, đây là công chúa sợ Lư Lăng Vương về triều, đoạt tư cách thừa kế ngôi vị của kế tử Sùng Mậu, cho nên công chúa mới ra tay tàn nhẫn với Lư Lăng Vương; có người nói công chúa cố ý chọn lúc phò mã hộ tống để ra tay, vì muốn tẩy sạch hiềm nghi, ai cũng đều biết phò mã cùng công chúa có cảm tình rất tốt, có phò mã làm tấm ván dày, liền không thể chứng thực sự thật công chúa mua sát thủ giết người; cũng có người nói, Võ Hoàng lại nổi lên tư tâm lập Võ thị làm trữ quân, một mặt bí mật tiếp Lư Lăng Vương về kinh, một mặt sai người ám sát, chặt đứt niệm tưởng của cựu thần Lý Đường.

Trên đời, lời đồn đãi vốn chính là tam nhân thành hổ, mới đầu còn có người không tin, nhưng người nói đến càng nhiều, những người không tin liền lựa chọn trầm mặc.

Hiện giờ Lư Lăng Vương đau khổ chịu tang thê tang tử, suốt ngày mê mê man man, nửa điên nửa khùng, nhưng vẫn tin vào lời đồn đãi, mỗi lần Võ Hoàng tiến đến thăm nom, Lý Hiển liền quỳ xuống đất dập đầu, lặp lại lời nói không có ý nghĩ mơ ước ngôi vị hoàng đế, cầu mẫu hoàng tha mạng.

Lời nói như vậy không thể nghi ngờ đã làm việc này thêm mờ mịt, hơn nữa Địch Nhân Kiệt chậm chạp không tra ra được gì, bất luận là Võ Hoàng hay là Thái Bình, đều không thể bứt ra khỏi án này.

Không lâu sau đó, Trường An truyền đến tin tức Lâm Tri Vương bị ám sát mất tích, không thể nghi ngờ là xối một chén rượu mạnh xuống bản án này, làm ngọn lửa bùng lên cực kỳ nóng cháy.

Bách quan có đủ loại tâm tư, đặc biệt là đám cựu thần Lý Đường nhìn thấy hoàng tôn của tiên đế chỉ còn lại Trọng Tuấn cùng Sùng Mậu, mắt thấy huyết mạch Lý Đường không còn lại bao nhiêu, bọn họ làm sao không vội, làm sao không sợ? Lúc trước còn cảm thấy công chúa làm việc minh bạch, cũng không có dã tâm tranh quyền đoạt lợi, hiện giờ xảy ra chuyện như vậy, bọn họ chỉ cảm thấy run sợ, lỡ đâu mấy năm nay công chúa đều giả vờ thì sao? Lỡ như Võ Hoàng muốn kéo dài nữ chủ thiên hạ, truyền ngôi cho công chúa, sau đó công chúa lại truyền ngôi cho quận chúa, nam tử trong thiên hạ chẳng phải là phải thần phục nữ nhân đến trăm năm?

Bọn họ hoàn toàn luống cuống, cũng hoàn toàn ngồi không yên.

Mấy ngày này mật tin che trời lấp đất kéo đến, đại nhân nhà ai bí mật gặp gỡ đại nhân nhà ai, tướng quân nhà ai lại bí mật gặp gỡ ai đó, những việc này không có việc nào không lộ ra hơi thở nguy hiểm.

Mưa gió sắp tới, cả thành u ám.

Võ Du Kỵ lặng im vài ngày, cuối cùng nhịn không được cầm trương giấy thư kia đi vào phủ công chúa. May mắn ngày ấy Vũ Lâm Quân theo hắn hộ tống một nhà Lư Lăng Vương đều là tâm phúc của hắn, cùng hắn tiến vào núi rừng đuổi bắt thích khách cũng chỉ có hơn mười người, hắn nghĩ biện pháp bịt miệng bọn họ, lúc này mới đè được chuyện lục soát thấy mật tin trong người thích khách xuống.

Đã nhiều ngày nay tuy rằng Thái Bình lo lắng, nhưng ngoài mặt vẫn làm theo ý mình như cũ, chỉ vì nàng biết, lúc này làm cái gì, nói cái gì đều phải cẩn thận vạn phần, không cần giải thích, cũng không cần chột dạ, kiên nhẫn chờ đợi tin tức từ Địch công và bên phía Trường An mới là thượng sách.

Võ Du Kỵ vội vã đi vào nội điện, cho lui hết cung nhân trong điện, lập tức thốt ra, “Là điện hạ làm sao?”

Thái Bình lạnh nhạt nhìn Võ Du Kỵ, “Ngươi nói xem?”

Võ Du Kỵ không nghĩ vòng vo với nàng, lấy mật tin ra, đưa cho Thái Bình, “Điện hạ cần gì vội vàng như vậy!”

Thái Bình tiếp nhận mật tin, nhìn chữ viết bên trên, nhíu mày nói: “Ngươi lấy được từ đâu?”

“Ngày ấy lục soát được trên người thích khách ám sát Lư Lăng Vương! Ta đã giúp điện hạ áp xuống mấy ngày nay!” Võ Du Kỵ vội la lên.

Thái Bình an tĩnh đưa mật tin lại cho Võ Du Kỵ, nhàn nhạt phân phó, “Trình tin này cho mẫu hoàng, sau đó để mẫu hoàng giam bổn cung vào thiên lao theo luật.”

Võ Du Kỵ trừng lớn hai mắt, “Điện hạ điên rồi sao?!”

“Là ngươi điên rồi sao? Biết mà không báo, có biết như vậy ngược lại sẽ hỏng việc!” Thái Bình phản kích, “Nếu ngươi thật sự muốn giúp bổn cung, liền làm theo lời bổn cung.”

Võ Du Kỵ không rõ ý của Thái Bình “Nếu như vậy, các triều thần nhất định sẽ tập trung công kích điện hạ!”

“Chuyện ta không làm, bổn cung tin tưởng mẫu hoàng nhất định sẽ trả cho ta một công đạo!” Thái Bình kiên định nói xong, nhướng mày cười lạnh, “Ngươi và ta quen biết nhiều năm, ngươi hẳn cũng biết nhân phẩm của ta, nếu ta là người tàn nhẫn độc ác, năm đó sẽ không bỏ qua cho Mai thị.” Ngữ khí của Thái Bình giống như dao nhỏ, một cái chớp mắt thọc vào trái tim Võ Du Kỵ, “Những năm gần đây, ngươi luôn hỏi ta vì sao không cho ngươi làm phò mã chân chính? Ngươi chạm vào tim mình thử xem, việc lần này ngươi tin ta được mấy phần? Ngoài miệng luôn nói, phu thê phải đồng tâm, ngươi cùng bổn cung đã từng đồng tâm sao? Nếu ngươi thật sự xem ta là thê tử, ngươi sẽ không nghi ta mua sát thủ giết người, càng sẽ không làm điều thừa thãi giấu giếm vật chứng, làm đồng loã với kẻ núp trong tối hãm hại bổn cung!”

Võ Du Kỵ tức khắc nghẹn lời, ậm ừ nói: “Ta…… Ta chỉ muốn giúp điện hạ……”

“Giúp ta? Ngươi che giấu chứng cứ phạm tội, truyền ra bên ngoài sẽ trở thành câu chuyện khác, ngươi còn ngại bên ngoài đồn đãi vớ vẩn chưa đủ nhiều hay sao?” Thái Bình tức giận chất vấn.

Võ Du Kỵ cuối cùng ngậm miệng.

Hai người trầm mặc hồi lâu, Thái Bình nhịn không được thúc giục: “Còn thất thần?”

Võ Du Kỵ lo lắng nói: “Thật sự muốn mạo hiểm như thế?”

Thái Bình gật đầu, “Ngươi còn trì hoãn một ngày, bổn cung liền bị hiềm nghi thêm một ngày. Nếu ngươi thật sự muốn giúp ta, liền lập tức vào cung báo cáo với mẫu hoàng.” Hơi dừng lại, Thái Bình lại bổ sung một câu, “Giúp ta mang một câu cho mẫu hoàng, xao sơn mới có thể chấn hổ.”

“Ừm.” Võ Du Kỵ thật sự không hiểu lời của Thái Bình.

“Mau đi đi!” Thái Bình lại thúc giục một tiếng.

Võ Du Kỵ chỉ phải cúi đầu rời khỏi phủ công chúa.

Phò mã rời đi không lâu, Uyển Nhi mượn việc đến thăm hỏi Trác Ngọc thư viện ghé ngang qua phủ công chúa. Đã nhiều ngày lời đồn đãi nổi lên bốn phía, công chúa lại không biện minh không lên tiếng, nàng muốn đến hỏi một chút điện hạ rốt cuộc có ý tưởng gì?

Thái Bình ngồi ở chính điện, mới vừa cầm một quyển thi thư lên, chuẩn bị giết thời gian, nhìn thấy Uyển Nhi tới, mỉm cười nói: “Thượng Quan đại nhân nhìn thấy bổn cung mạnh khỏe, liền có thể trở về rồi.”

“Điện hạ đây là ý gì?” Uyển Nhi không vui.

“Bỏ xe giữ tướng.” Thái Bình cũng không vòng vo với nàng, trực tiếp chỉ ra, “Bổn cung cùng mẫu hoàng, phải có một người sạch sẽ rút ra khỏi bản án này.”

Nàng nguyện ý làm mục tiêu bị công kích, tạm thời bảo toàn Võ Hoàng.

Uyển Nhi ngồi xuống bên cạnh Thái Bình, “Án này đã có đầu mối chưa?”

“Vốn dĩ không có đầu mối, nhưng hiện nay đã có.” Mới đầu nói Thái Bình không lo lắng đều là nói dối, mới vừa rồi nhìn thấy bức mật tin kia, liền đoán được hung thủ làm ra án này rốt cuộc là ai, “Ta có một chữ luôn viết không được đẹp, cho đến mấy năm gần đây, mới viết đẹp hơn một chút.” Vừa nói, Thái Bình nắm lấy tay Uyển Nhi, viết một chữ “Vương” vào lòng bàn tay nàng.

Uyển Nhi nhớ rõ chữ này, cho dù là đời trước, hay là đời này khi còn bé, Thái Bình viết chữ này luôn quá mức đoan chính, thiếu chút hương vị.

“Bổn cung đã từng trông giữ hoàng lăng ba năm, chuyện làm nhiều nhất khi đó chính là sao chép kinh văn.” Thái Bình chậm rãi nói, “Có người mô phỏng chữ viết của bổn cung, chữ ‘vương’ phỏng theo bút pháp trong kinh văn, cũng không phải chữ viết dưới ngòi bút hiện nay của bổn cung.” Nói xong, Thái Bình biết Uyển Nhi nhất định không hoàn toàn minh bạch, giải thích tiếp, “Võ Du Kỵ giấu một bức mật tin, là lục soát được từ trên người tên thích khách ám sát Lư Lăng Vương, chữ trong mật tin chỉ là mô phỏng.”

“Người đứng sau là……” Uyển Nhi nghĩ tới ba chữ kia, “Lý Long Cơ?!”

Thái Bình châm biếm, “Nhìn xem, ta muốn cho hắn thống khoái, hắn cũng sẽ không cho ta thống khoái. Tuổi còn nhỏ đã có lòng dạ như vậy, vừa ra tay đã dùng chiêu tàn nhẫn đến thế, nếu ta không thể tự tay lấy mạng hắn, thật sự ngày tháng khó được an ổn.”

Uyển Nhi truy vấn, “Sát thủ bên Trường An thất thủ?”

“Chưa động thủ, Lý Long Cơ đã bị ám sát mất tích.” Hiện giờ Thái Bình nghĩ đến, chỉ sợ đây là hậu chiêu của Lý Long Cơ, chờ đến khi thiên hạ dùng dư luận xé nàng tan nát, hắn liền sẽ là người được lợi.

Chỉ dùng một tên thích khách, liền bốn lạng đẩy ngàn cân, lay động uy vọng của Thái Bình trong triều những năm gần đây, hiện tại còn trốn mất hình mất bóng, có lẽ Thần Đô bên này một ngày không tra ra tin tức, hắn liền một ngày không hiện thân.

“Ta cần phải vào thiên lao.” Đây là phương pháp duy nhất Thái Bình có thể phá ván cờ.

Uyển Nhi nắm tay Thái Bình, “Thần bồi điện hạ đánh thắng một trận chiến này.” Giọng nói rơi xuống, nàng âm thầm cắn răng, cuối cùng một đời này, nàng nhất định phải chính tay đâm Lý Long Cơ, chặt đứt đầu sỏ này!

_____

Chú giải

Cô phụ: chồng của cô.

Tam nhân thành hổ: khi ba người nói là có cọp thì cả thiên hạ ai cũng đều tin là có cọp, tiếng đồn nếu cứ lặp đi lặp lại sẽ có thể khiến người ta tin là sự thật.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện