Xưa nay Xuân Hạ là người đáng tin cậy, nàng đã sớm bố trí xong tẩm cung, địa phương cần dán chữ Hỉ thì đã dán chữ Hỉ, nến đỏ đốt hơn phân nửa, không ít sáp lỏng dọc theo giá cắm nến chảy xuôi xuống dưới.
Thái Bình nắm tay Uyển Nhi bước vào tẩm cung, Uyển Nhi bỗng nhiên rút tay lại, rũ mi nói với Thái Bình: “Đợi thiếp trang điểm một chút.” Nói xong, liền mang Hồng Nhụy vào nội đường.
Xuân Hạ mang hỉ hồ lô ra, lại cười nói: “Bệ hạ đừng vội, nô tỳ đã chuẩn bị nữ nhi hồng, đều đặt ở bên trong.”
Thái Bình cười khẽ, “Làm tốt sẽ có trọng thưởng!”
Xuân Hạ cúi đầu, “Tạ bệ hạ.”
Sau đó, Hồng Nhụy nhấc một góc màn che lên, cung kính nói: “Cung thỉnh bệ hạ đi vào hạ phiến.”
Thái Bình vội vàng nhanh chân vén rèm vào trong, chỉ thấy hai tay Uyển Nhi chấp phiến, nhã nhặn ngồi ở mép giường, ánh nến nhuộm một tầng vàng ấm lên cung bào tố nhã của nàng, tối nay nàng chính là tân thê của Thái Bình.
“Lui ra.”
Tim Thái Bình đột nhiên đập nhanh, phất tay ra hiệu cho Hồng Nhụy cùng Xuân Hạ lui ra.
Xuân Hạ ôm hỉ hồ lô đặt lên kỷ án, rồi nắm tay Hồng Nhụy rời khỏi tẩm điện, cùng nhau khép cửa điện lại.
Sau khi hai người cho các cung nhân chờ ở ngoài cửa điện lui ra phía sau, thì ngồi ở trên bậc thang dưới hiên. Đêm nay tuy không phải trăng tròn, ánh trăng lại như nước, chiếu vào trong đình, phát ra thứ ánh sáng đặc trưng của năm tháng yên bình.
Trên khoé mắt của Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy đều có dấu vết năm tháng, hai người không nhiều lời gì cả, chỉ là dựa sát vào nhau, giương mắt nhìn về phía trăng sáng trên bầu trời.
Đều nói Hoàng gia không có chân tình, nhưng hai vị chủ tử mà các nàng hầu hạ lại chính là những kẻ si tình trong tòa hoàng thành này. Gặp gỡ các nàng, là chuyện may mắn của Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy, gặp gỡ lẫn nhau, càng là chuyện vui của Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy.
Lần này Hồng Nhụy chủ động cầm tay Xuân Hạ, cười nói: “Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa. Chi tử vu quy, nghi thất nghi gia.”
Cành đào mơn mởn, rực rỡ cánh hoa.
Người ấy vu quy, êm cửa ấm nhà.
Xuân Hạ khẽ cười, “Ngươi cũng muốn uống rượu hợp cẩn với ta sao?”
“Có thể không?” Hồng Nhụy nghiêng mặt nhìn nàng.
Xuân Hạ gật đầu, “Chờ ngươi nghỉ hưu mộc, ta sẽ chuẩn bị.” Vừa nói, thanh âm của Xuân Hạ thấp xuống, cơ hồ là thì thầm, “Ta cũng muốn…… hạ phiến……”
“Được.” Hồng Nhụy cắn cắn môi dưới, xấu hổ trả lời.
Cùng lúc đó, Thái Bình chắp tay dạo bước tới mép giường, mỉm cười phủ lên mu bàn tay Uyển Nhi, nhẹ nhàng nắm lấy. Ở trước mặt nàng là Uyển Nhi, là người trong lòng mà nàng coi như trân bảo cả hai đời. Chỉ cần nghĩ đến điểm này, tim Thái Bình khó có thể tự kìm chế mà cuồng loạn. Mặc dù, nàng cùng nàng ấy đã thân mật khăng khít, nhưng tay nàng vẫn nhịn không được hơi run rẩy, trịnh trọng vô cùng đẩy hỉ phiến ra.
Trên hỉ phiến vẽ một cành mai đỏ, cánh hoa mai đỏ tươi ướt át, rõ ràng chỉ là tranh vẽ, lại tựa hồ làm người ta ngửi được hương thơm, phảng phất như cành mai đỏ muốn đâm xuyên qua tấm lụa trên hỉ phiến mà nhô ra ngoài.
Hỉ phiến dời đi từng tấc từng tấc, đập vào đáy mắt Thái Bình đầu tiên chính là hoa điền tươi đẹp diễm lệ trên mi tâm Uyển Nhi. Xuống chút nữa, mi mắt Uyển Nhi rũ xuống chậm rãi nâng lên, thâm tình chân thành đối diện với ánh mắt của Thái Bình.
Nàng mím môi cười khẽ, mang theo muôn vàn nhu tình nhẹ nhàng gọi một tiếng, “Thái Bình.”
Mặt hồ trong cõi lòng nổi lên ngàn tầng gợn sóng, một chớp mắt dập dờn lan ra, làm tê dại cả trái tim Thái Bình, cũng đun nóng cả trái tim Thái Bình.
Thái Bình ngơ ngác khẽ cười, rõ ràng đã cùng Uyển Nhi thân mật thắm thiết nhiều năm, nhưng nàng vẫn giống như cô nương mới gả, đối mặt với một tiếng khẽ gọi của người trong lòng, chân tay vẫn luôn luống cuống.
“Thiếp cùng lang quân tối nay kết thành lương duyên, xin quãng đời còn lại được lang quân yêu thương, bạc đầu không rời.” Uyển Nhi khẽ mở môi đỏ, cười cười nói lại câu nói mà năm ấy Thái Bình nói với nàng, một chữ cũng không thiếu.
Thái Bình chớp mắt đã đỏ hốc mắt, “Nàng vẫn còn nhớ rõ.”
“Mỗi một câu nàng nói với ta, ta đều nhớ rõ.” Uyển Nhi tự trên giường đứng dậy, ôn nhu lau nước mắt cho Thái Bình, “Ta là thê tử của nàng, Thái Bình.” Nói xong, hốc mắt nàng cũng ướt át.
Thái Bình mỉm cười trong nước mắt, lắc đầu nói: “Còn chưa xong.” Vừa nói, nàng nhìn về hỉ hồ lô trên kỷ án, “Chúng ta còn phải uống rượu hợp cẩn.”
Đây là lần đầu tiên trong kiếp này nàng cùng người khác hợp cẩn giao bôi, Uyển Nhi mới là thê tử mà nàng tâm tâm niệm niệm muốn cưới.
Uyển Nhi gật đầu, đặt hỉ phiến xuống, đi theo Thái Bình cùng nhau ngồi xuống bên kỷ án.
Thái Bình tự tay rót nữ nhi hồng vào trong hai nửa hỉ hồ lô, hương rượu xông vào mũi, lại có vài phần cay nồng.
Một sợi tơ hồng nối liền hai nửa hỉ hồ lô, một nửa ở trong tay Uyển Nhi, một nửa ở trong tay Thái Bình, hai người ngửa đầu cùng uống rượu ngon, cuối cùng đã chờ được tới ngày hoàn thành lễ nghi này.
“Uống thêm một ly, được không?” Thái Bình đặt hỉ hồ lô trong tay xuống, cầm bầu rượu ghé sát vào Uyển Nhi.
Sao Uyển Nhi có thể phản đối Thái Bình, đêm nay là đêm đẹp của các nàng, mê rượu uống nhiều mấy ly cũng có thể. Chỉ thấy Uyển Nhi đưa hỉ hồ lô qua, Thái Bình thuận thế rót rượu, hơi thở đã gần trong gang tấc.
Hương rượu trộn lẫn hương vị son phấn là một loại mê hoặc tâm hồn, tim đập đã sớm cuồng loạn đến mức không có tiết tấu.
Uyển Nhi nhìn ra ý đồ của Thái Bình, nhịn cười hỏi: “Rốt cuộc bệ hạ muốn uống rượu ở đâu vậy?”
“Phải phạt, sáng nay ta nói với nàng như thế nào?” Hôn vẫn chưa hôn, Thái Bình lặng yên không một tiếng động đặt bầu rượu trong tay xuống, cánh tay câu lấy, liền đặt Uyển Nhi ngồi lên kỷ án.
Uyển Nhi làm sao còn cầm vững hỉ hồ lô, rượu đã đổ ra khỏi hỉ hồ lô hơn phân nửa.
“Đổ ướt!”
“Đúng vậy…… Đổ ướt…… Đặc biệt là Uyển Nhi cũng ướt rồi……”
Hai má Uyển Nhi đỏ bừng, nghe thấy Thái Bình nói một câu không biết xấu hổ như vậy, nàng vừa thẹn vừa giận, “Nàng học ở đâu vậy…… Hồ ngôn loạn ngữ!”
Thái Bình cười mà không nói, ngày tốt khó có được, sao có thể uổng phí? “Uống ngon.”
“Nàng!”
Thái Bình nhấm nháp một ngụm, ngẩng đầu lên, cố ý nói cho Uyển Nhi nghe.
Bên tai Uyển Nhi đã thiêu đến đỏ bừng, “Nàng còn nói!”
Thái Bình cười to, nắm tay Uyển Nhi, đưa đến bên tai cười nói: “Đêm nay, để ta hầu hạ Uyển Nhi.”
Căn bản Uyển Nhi không kịp phản bác, đã bị Thái Bình hung hăng hôn một ngụm, hoàn toàn không nói được lời nào. Nàng chỉ hơi hơi giãy giụa vài cái, liền khó có thể kìm chế mà câu lấy cổ Thái Bình, song song chìm đắm sâu trong tấm màn che.
Qua mấy trận mưa Thu, Thần Đô sẽ vào Đông.
Vào tháng Chạp, Thần Đô đổ tuyết, trắng xoá một mảnh như được phủ một tấm màn bạc.
Rồi đến Mùng Một Tháng Giêng, Thái Bình giao cho Bùi Hoài Thanh chuẩn bị đại điển tế thiên, thậm chí kỳ thi mùa Xuân sắp tới cũng giao cho Bùi Hoài Thanh. Chỉ cần Bùi Hoài Thanh làm tốt hai việc này, Thái Bình liền có thể thuận lý thành chương đề bạt Bùi Hoài Thanh thành Lễ Bộ thượng thư, kế tiếp lại để nàng ấy lập được thành tích thực sự, ban cho nàng ấy Đồng Bình Chương Sự cũng hợp tình hợp lý.
Bùi Hoài Thanh là thần tử không chịu thua kém, cho dù là đại điển tế thiên, hay là kỳ thi mùa Xuân, hai việc đều làm được cực kỳ tốt đẹp, vì thế, vào tháng Ba năm Thanh Bình đầu tiên, Bùi Hoài Thanh trở thành Tể Tướng trẻ nhất trong triều đại của Thái Bình.
Chính bởi vì tuổi trẻ đầy hứa hẹn, bên người vẫn luôn không có thê thiếp, Bùi Hoài Thanh liền trở thành giai tế được các triều thần nhắm đến. Nàng là thần tử được Thái Bình nhìn trúng, cũng là tâm phúc số một số hai trong triều, bề ngoài thanh nhã lịch sự, thiên kim nhà ai nhìn thấy cũng nhịn không được khen một câu tuấn tú.
Các nhà phái bà mối đến làm mai nhiều đến mức muốn đạp vỡ ngạch cửa Bùi phủ, Bùi Hoài Thanh hoặc là tránh mà không gặp, hoặc là qua loa lấy lệ, nàng hai mươi tám tuổi, hiện nay đau đầu nhất cùng lắm cũng chỉ là chuyện như thế này thôi.
Các triều thần thấy bà mối không giải quyết được việc này, liền chuyển đầu mâu về phía Thái Bình. Thiên Tử vẫn luôn tránh mà không nhắc đến hôn sự của Tể Tướng, chẳng lẽ đã sớm có an bài?
Trường An công chúa hiện giờ mới tám tuổi, chưa đến tuổi phối hôn. Nhưng dưới gối Anh Vương còn có hai quận chúa Vĩnh Thái cùng An Lạc chưa có hôn phối, bởi vì phải giữ đạo hiếu, còn phải đợi thêm hai năm, mới có thể an bài đại hôn.
Triều thần đều biết, An Lạc đã ngầm hứa cho Võ Sùng Huấn, nhìn Thiên Tử lặng im không nói, hơn phân nửa là muốn gả Vĩnh Thái cho Bùi Hoài Thanh rồi.
Vì muốn được một câu nói thật, các triều thần ra vẻ cái gì cũng không biết, cố ý dâng tấu chương cho Thái Bình, xin Thái Bình làm chủ, cho phép hôn sự giữa Bùi Hoài Thanh cùng thiên kim nhà mình.
Tấu chương rải rác hơn hai mươi quyển, toàn bộ đều bị Uyển Nhi chọn ra, xếp thành một chồng đặt trên long án.
“Bùi Hoài Thanh thật đúng là chiếc bánh thơm ngon.” Thái Bình nhịn không được trêu chọc.
Uyển Nhi mỉm cười, dịu dàng nhắc nhở: “Việc này cũng nên xử trí thỏa đáng.” Thân phận của Bùi Hoài Thanh đặc thù, nếu chuyện nữ tử bại lộ trước người khác, tuyệt đối trốn không thoát trọng tội khi quân.
“Uyển Nhi cho rằng, nên xử trí như thế nào?” Thái Bình mỉm cười nhìn nàng.
Uyển Nhi nghiêm túc đáp: “Đông Tầm đã mười bảy tuổi, ngày thường thân cận với Bùi thượng thư, nếu bệ hạ tự mình chỉ hôn, có thể che trời vượt biển.”
Thái Bình nghĩ đến biện pháp xử trí này, nhưng dù sao có quan hệ đến hạnh phúc cả đời của Đông Tầm, nếu nàng ấy muốn tương phu giáo tử một đời, vậy thì không thể để nàng ấy chịu thiệt.
“Đông Tầm nguyện ý không?” Thái Bình hỏi.
“Để thiếp triệu nàng đến hỏi một chút, nếu như nguyện ý, việc này coi như được giải quyết.” Uyển Nhi biết Thái Bình chần chờ cái gì. Tuy xuất thân của Đông Tầm chỉ là lưu dân, nhưng rốt cuộc vẫn là hài tử mà Thái Bình nuôi dạy đến lớn, mấy năm nay vẫn luôn ở Trác Ngọc thư viện làm phu tử giảng dạy cho các tiểu cô nương, các tiểu cô nương cũng rất thích vị nữ phu tử này.
Thái Bình cũng biết tính tình của Đông Tầm, nếu chọn nàng ấy, nàng nghĩ Đông Tầm tất nhiên sẽ không gây ra chuyện xấu giữa đường, làm lộ thân phận của Bùi Hoài Thanh, “Xuất thân của Bùi Hoài Thanh, xin Uyển Nhi nói hết đúng sự thật. Nếu nàng ấy không muốn, cũng không cần ép bức, trẫm nghĩ biện pháp khác là được.”
Uyển Nhi gật đầu, “Cứ giao cho thiếp.”
“Ừm.” Thái Bình đáp lại.
“Bệ hạ, chuyện lớn không ổn!” Chợt nghe thấy ngoài điện vang lên thanh âm của nội thị, Thái Bình nhíu mày truyền nội thị đi vào.
Nội thị hoãn lại một hơi, sau khi quỳ lạy, gấp gáp nói: “Hôm nay An Lạc quận chúa cùng Lương Vương du ngoạn đạp thanh, đột nhiên đâm Lương Vương một đao!”
“Thương thế của Lương Vương như thế nào?” Thái Bình hỏi.
Nội thị lắc đầu, “Thái Thượng Hoàng nghe được việc này, đã an bài thái y qua đó chẩn trị.”
“An Lạc này thật là!” Thái Bình biết nàng ta kiêu căng, lại không nghĩ tới kiêu căng đến như vậy.
Uyển Nhi an ủi Thái Bình, “Bệ hạ an tâm một chút, quận chúa cùng Lương Vương du ngoạn nhiều lần, lúc trước cũng không có xảy ra chuyện như vậy, nhất định là có nguyên nhân.”
Thái Bình bình tĩnh lại, “Chiêu Nghi nói phải.” Hơi dừng lại, nàng nghiêm túc nói, “Tức tốc truyền tôi tớ của quận chúa cùng Lương Vương đến, trẫm muốn tự mình thẩm tra việc này.”
Nội thị mới vừa nhận lệnh, lại có một nội thị đến gần cửa điện, “Bệ hạ, Bùi thượng thư cầu kiến.”
Thái Bình ra hiệu cho nội thị kia đi làm việc trước, liền gọi Bùi Hoài Thanh tiến vào.
Sau khi Bùi Hoài Thanh vào điện, bỗng nhiên quỳ xuống với Thái Bình, “Thần xin bệ hạ ân xá cho quận chúa.”
Thái Bình nghiêm mặt nói: “Chuyện của nàng ta, không liên quan đến Bùi khanh, chớ có trộn lẫn.”
Bùi Hoài Thanh chắp tay nói: “Nếu không phải bởi vì thần, quận chúa sẽ không làm ra chuyện điên cuồng này.”
Uyển Nhi nghe ra Bùi Hoài Thanh bóng gió, “Bùi Hoài Thanh, chẳng lẽ ngươi cùng quận chúa……”
Bùi Hoài Thanh ngũ vị tạp trần, đối với An Lạc quận chúa, nàng cũng không biết những đau lòng đó là thích, hay là áy náy? Nhưng có một chuyện nàng rõ ràng, An Lạc thật sự không thích Lương Vương Võ Sùng Huấn.
“Thần biết chừng mực, sẽ không trêu chọc quận chúa. Quận chúa kiêu căng, nếu cưỡng ép nàng gả cho người không yêu, chuyện như vậy chỉ sợ sẽ còn tái phạm.”
Thái Bình nghiêm túc hỏi: “Sao ngươi biết An Lạc không thích Lương Vương?”
Bùi Hoài Thanh bằng phẳng đón nhận ánh mắt của Thái Bình, “Yêu cùng không yêu, một bên là năm tháng yên bình, một bên là biển lửa luyện ngục, bệ hạ cũng là nữ tử, hẳn cũng hiểu rõ tư vị trong đó.”
Thái Bình lặng im.
Uyển Nhi giảng hòa: “Việc này bệ hạ đã biết, Bùi đại nhân có thể lui xuống.”
Bùi Hoài Thanh muốn nói lại thôi, Uyển Nhi đưa cho nàng một ánh mắt, nàng cuối cùng nhất bái với Thái Bình, rời khỏi chính điện.
“Việc này là thật sự khó làm.”
Thái Bình đỡ trán, hôn sự của An Lạc cùng Võ Sùng Huấn là Võ Chiếu dốc hết sức tác hợp, lưỡng tình tương duyệt trong chuyện hôn nhân này cũng không quan trọng, Võ Lý liên hôn mới là mấu chốt.
Uyển Nhi nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: “Việc này còn có đường cứu vãn.”
“Sao?”
“Thiếp có một kế, có thể thử một lần.”
______
Chú giải
Đồng Bình Chương Sự: ngang với Tể Tướng
Giai tế: rể hiền
Câu rượu đổ là Thái Bình dùng dirty talk, mình không biết edit sao cho dễ hiểu mà không bị thô nên đã edit lệch đi một chút, nguyên văn là nói rượu đổ, Uyển Nhi cũng đổ, còn đổ cái gì thì mình không biết
Thái Bình nắm tay Uyển Nhi bước vào tẩm cung, Uyển Nhi bỗng nhiên rút tay lại, rũ mi nói với Thái Bình: “Đợi thiếp trang điểm một chút.” Nói xong, liền mang Hồng Nhụy vào nội đường.
Xuân Hạ mang hỉ hồ lô ra, lại cười nói: “Bệ hạ đừng vội, nô tỳ đã chuẩn bị nữ nhi hồng, đều đặt ở bên trong.”
Thái Bình cười khẽ, “Làm tốt sẽ có trọng thưởng!”
Xuân Hạ cúi đầu, “Tạ bệ hạ.”
Sau đó, Hồng Nhụy nhấc một góc màn che lên, cung kính nói: “Cung thỉnh bệ hạ đi vào hạ phiến.”
Thái Bình vội vàng nhanh chân vén rèm vào trong, chỉ thấy hai tay Uyển Nhi chấp phiến, nhã nhặn ngồi ở mép giường, ánh nến nhuộm một tầng vàng ấm lên cung bào tố nhã của nàng, tối nay nàng chính là tân thê của Thái Bình.
“Lui ra.”
Tim Thái Bình đột nhiên đập nhanh, phất tay ra hiệu cho Hồng Nhụy cùng Xuân Hạ lui ra.
Xuân Hạ ôm hỉ hồ lô đặt lên kỷ án, rồi nắm tay Hồng Nhụy rời khỏi tẩm điện, cùng nhau khép cửa điện lại.
Sau khi hai người cho các cung nhân chờ ở ngoài cửa điện lui ra phía sau, thì ngồi ở trên bậc thang dưới hiên. Đêm nay tuy không phải trăng tròn, ánh trăng lại như nước, chiếu vào trong đình, phát ra thứ ánh sáng đặc trưng của năm tháng yên bình.
Trên khoé mắt của Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy đều có dấu vết năm tháng, hai người không nhiều lời gì cả, chỉ là dựa sát vào nhau, giương mắt nhìn về phía trăng sáng trên bầu trời.
Đều nói Hoàng gia không có chân tình, nhưng hai vị chủ tử mà các nàng hầu hạ lại chính là những kẻ si tình trong tòa hoàng thành này. Gặp gỡ các nàng, là chuyện may mắn của Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy, gặp gỡ lẫn nhau, càng là chuyện vui của Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy.
Lần này Hồng Nhụy chủ động cầm tay Xuân Hạ, cười nói: “Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa. Chi tử vu quy, nghi thất nghi gia.”
Cành đào mơn mởn, rực rỡ cánh hoa.
Người ấy vu quy, êm cửa ấm nhà.
Xuân Hạ khẽ cười, “Ngươi cũng muốn uống rượu hợp cẩn với ta sao?”
“Có thể không?” Hồng Nhụy nghiêng mặt nhìn nàng.
Xuân Hạ gật đầu, “Chờ ngươi nghỉ hưu mộc, ta sẽ chuẩn bị.” Vừa nói, thanh âm của Xuân Hạ thấp xuống, cơ hồ là thì thầm, “Ta cũng muốn…… hạ phiến……”
“Được.” Hồng Nhụy cắn cắn môi dưới, xấu hổ trả lời.
Cùng lúc đó, Thái Bình chắp tay dạo bước tới mép giường, mỉm cười phủ lên mu bàn tay Uyển Nhi, nhẹ nhàng nắm lấy. Ở trước mặt nàng là Uyển Nhi, là người trong lòng mà nàng coi như trân bảo cả hai đời. Chỉ cần nghĩ đến điểm này, tim Thái Bình khó có thể tự kìm chế mà cuồng loạn. Mặc dù, nàng cùng nàng ấy đã thân mật khăng khít, nhưng tay nàng vẫn nhịn không được hơi run rẩy, trịnh trọng vô cùng đẩy hỉ phiến ra.
Trên hỉ phiến vẽ một cành mai đỏ, cánh hoa mai đỏ tươi ướt át, rõ ràng chỉ là tranh vẽ, lại tựa hồ làm người ta ngửi được hương thơm, phảng phất như cành mai đỏ muốn đâm xuyên qua tấm lụa trên hỉ phiến mà nhô ra ngoài.
Hỉ phiến dời đi từng tấc từng tấc, đập vào đáy mắt Thái Bình đầu tiên chính là hoa điền tươi đẹp diễm lệ trên mi tâm Uyển Nhi. Xuống chút nữa, mi mắt Uyển Nhi rũ xuống chậm rãi nâng lên, thâm tình chân thành đối diện với ánh mắt của Thái Bình.
Nàng mím môi cười khẽ, mang theo muôn vàn nhu tình nhẹ nhàng gọi một tiếng, “Thái Bình.”
Mặt hồ trong cõi lòng nổi lên ngàn tầng gợn sóng, một chớp mắt dập dờn lan ra, làm tê dại cả trái tim Thái Bình, cũng đun nóng cả trái tim Thái Bình.
Thái Bình ngơ ngác khẽ cười, rõ ràng đã cùng Uyển Nhi thân mật thắm thiết nhiều năm, nhưng nàng vẫn giống như cô nương mới gả, đối mặt với một tiếng khẽ gọi của người trong lòng, chân tay vẫn luôn luống cuống.
“Thiếp cùng lang quân tối nay kết thành lương duyên, xin quãng đời còn lại được lang quân yêu thương, bạc đầu không rời.” Uyển Nhi khẽ mở môi đỏ, cười cười nói lại câu nói mà năm ấy Thái Bình nói với nàng, một chữ cũng không thiếu.
Thái Bình chớp mắt đã đỏ hốc mắt, “Nàng vẫn còn nhớ rõ.”
“Mỗi một câu nàng nói với ta, ta đều nhớ rõ.” Uyển Nhi tự trên giường đứng dậy, ôn nhu lau nước mắt cho Thái Bình, “Ta là thê tử của nàng, Thái Bình.” Nói xong, hốc mắt nàng cũng ướt át.
Thái Bình mỉm cười trong nước mắt, lắc đầu nói: “Còn chưa xong.” Vừa nói, nàng nhìn về hỉ hồ lô trên kỷ án, “Chúng ta còn phải uống rượu hợp cẩn.”
Đây là lần đầu tiên trong kiếp này nàng cùng người khác hợp cẩn giao bôi, Uyển Nhi mới là thê tử mà nàng tâm tâm niệm niệm muốn cưới.
Uyển Nhi gật đầu, đặt hỉ phiến xuống, đi theo Thái Bình cùng nhau ngồi xuống bên kỷ án.
Thái Bình tự tay rót nữ nhi hồng vào trong hai nửa hỉ hồ lô, hương rượu xông vào mũi, lại có vài phần cay nồng.
Một sợi tơ hồng nối liền hai nửa hỉ hồ lô, một nửa ở trong tay Uyển Nhi, một nửa ở trong tay Thái Bình, hai người ngửa đầu cùng uống rượu ngon, cuối cùng đã chờ được tới ngày hoàn thành lễ nghi này.
“Uống thêm một ly, được không?” Thái Bình đặt hỉ hồ lô trong tay xuống, cầm bầu rượu ghé sát vào Uyển Nhi.
Sao Uyển Nhi có thể phản đối Thái Bình, đêm nay là đêm đẹp của các nàng, mê rượu uống nhiều mấy ly cũng có thể. Chỉ thấy Uyển Nhi đưa hỉ hồ lô qua, Thái Bình thuận thế rót rượu, hơi thở đã gần trong gang tấc.
Hương rượu trộn lẫn hương vị son phấn là một loại mê hoặc tâm hồn, tim đập đã sớm cuồng loạn đến mức không có tiết tấu.
Uyển Nhi nhìn ra ý đồ của Thái Bình, nhịn cười hỏi: “Rốt cuộc bệ hạ muốn uống rượu ở đâu vậy?”
“Phải phạt, sáng nay ta nói với nàng như thế nào?” Hôn vẫn chưa hôn, Thái Bình lặng yên không một tiếng động đặt bầu rượu trong tay xuống, cánh tay câu lấy, liền đặt Uyển Nhi ngồi lên kỷ án.
Uyển Nhi làm sao còn cầm vững hỉ hồ lô, rượu đã đổ ra khỏi hỉ hồ lô hơn phân nửa.
“Đổ ướt!”
“Đúng vậy…… Đổ ướt…… Đặc biệt là Uyển Nhi cũng ướt rồi……”
Hai má Uyển Nhi đỏ bừng, nghe thấy Thái Bình nói một câu không biết xấu hổ như vậy, nàng vừa thẹn vừa giận, “Nàng học ở đâu vậy…… Hồ ngôn loạn ngữ!”
Thái Bình cười mà không nói, ngày tốt khó có được, sao có thể uổng phí? “Uống ngon.”
“Nàng!”
Thái Bình nhấm nháp một ngụm, ngẩng đầu lên, cố ý nói cho Uyển Nhi nghe.
Bên tai Uyển Nhi đã thiêu đến đỏ bừng, “Nàng còn nói!”
Thái Bình cười to, nắm tay Uyển Nhi, đưa đến bên tai cười nói: “Đêm nay, để ta hầu hạ Uyển Nhi.”
Căn bản Uyển Nhi không kịp phản bác, đã bị Thái Bình hung hăng hôn một ngụm, hoàn toàn không nói được lời nào. Nàng chỉ hơi hơi giãy giụa vài cái, liền khó có thể kìm chế mà câu lấy cổ Thái Bình, song song chìm đắm sâu trong tấm màn che.
Qua mấy trận mưa Thu, Thần Đô sẽ vào Đông.
Vào tháng Chạp, Thần Đô đổ tuyết, trắng xoá một mảnh như được phủ một tấm màn bạc.
Rồi đến Mùng Một Tháng Giêng, Thái Bình giao cho Bùi Hoài Thanh chuẩn bị đại điển tế thiên, thậm chí kỳ thi mùa Xuân sắp tới cũng giao cho Bùi Hoài Thanh. Chỉ cần Bùi Hoài Thanh làm tốt hai việc này, Thái Bình liền có thể thuận lý thành chương đề bạt Bùi Hoài Thanh thành Lễ Bộ thượng thư, kế tiếp lại để nàng ấy lập được thành tích thực sự, ban cho nàng ấy Đồng Bình Chương Sự cũng hợp tình hợp lý.
Bùi Hoài Thanh là thần tử không chịu thua kém, cho dù là đại điển tế thiên, hay là kỳ thi mùa Xuân, hai việc đều làm được cực kỳ tốt đẹp, vì thế, vào tháng Ba năm Thanh Bình đầu tiên, Bùi Hoài Thanh trở thành Tể Tướng trẻ nhất trong triều đại của Thái Bình.
Chính bởi vì tuổi trẻ đầy hứa hẹn, bên người vẫn luôn không có thê thiếp, Bùi Hoài Thanh liền trở thành giai tế được các triều thần nhắm đến. Nàng là thần tử được Thái Bình nhìn trúng, cũng là tâm phúc số một số hai trong triều, bề ngoài thanh nhã lịch sự, thiên kim nhà ai nhìn thấy cũng nhịn không được khen một câu tuấn tú.
Các nhà phái bà mối đến làm mai nhiều đến mức muốn đạp vỡ ngạch cửa Bùi phủ, Bùi Hoài Thanh hoặc là tránh mà không gặp, hoặc là qua loa lấy lệ, nàng hai mươi tám tuổi, hiện nay đau đầu nhất cùng lắm cũng chỉ là chuyện như thế này thôi.
Các triều thần thấy bà mối không giải quyết được việc này, liền chuyển đầu mâu về phía Thái Bình. Thiên Tử vẫn luôn tránh mà không nhắc đến hôn sự của Tể Tướng, chẳng lẽ đã sớm có an bài?
Trường An công chúa hiện giờ mới tám tuổi, chưa đến tuổi phối hôn. Nhưng dưới gối Anh Vương còn có hai quận chúa Vĩnh Thái cùng An Lạc chưa có hôn phối, bởi vì phải giữ đạo hiếu, còn phải đợi thêm hai năm, mới có thể an bài đại hôn.
Triều thần đều biết, An Lạc đã ngầm hứa cho Võ Sùng Huấn, nhìn Thiên Tử lặng im không nói, hơn phân nửa là muốn gả Vĩnh Thái cho Bùi Hoài Thanh rồi.
Vì muốn được một câu nói thật, các triều thần ra vẻ cái gì cũng không biết, cố ý dâng tấu chương cho Thái Bình, xin Thái Bình làm chủ, cho phép hôn sự giữa Bùi Hoài Thanh cùng thiên kim nhà mình.
Tấu chương rải rác hơn hai mươi quyển, toàn bộ đều bị Uyển Nhi chọn ra, xếp thành một chồng đặt trên long án.
“Bùi Hoài Thanh thật đúng là chiếc bánh thơm ngon.” Thái Bình nhịn không được trêu chọc.
Uyển Nhi mỉm cười, dịu dàng nhắc nhở: “Việc này cũng nên xử trí thỏa đáng.” Thân phận của Bùi Hoài Thanh đặc thù, nếu chuyện nữ tử bại lộ trước người khác, tuyệt đối trốn không thoát trọng tội khi quân.
“Uyển Nhi cho rằng, nên xử trí như thế nào?” Thái Bình mỉm cười nhìn nàng.
Uyển Nhi nghiêm túc đáp: “Đông Tầm đã mười bảy tuổi, ngày thường thân cận với Bùi thượng thư, nếu bệ hạ tự mình chỉ hôn, có thể che trời vượt biển.”
Thái Bình nghĩ đến biện pháp xử trí này, nhưng dù sao có quan hệ đến hạnh phúc cả đời của Đông Tầm, nếu nàng ấy muốn tương phu giáo tử một đời, vậy thì không thể để nàng ấy chịu thiệt.
“Đông Tầm nguyện ý không?” Thái Bình hỏi.
“Để thiếp triệu nàng đến hỏi một chút, nếu như nguyện ý, việc này coi như được giải quyết.” Uyển Nhi biết Thái Bình chần chờ cái gì. Tuy xuất thân của Đông Tầm chỉ là lưu dân, nhưng rốt cuộc vẫn là hài tử mà Thái Bình nuôi dạy đến lớn, mấy năm nay vẫn luôn ở Trác Ngọc thư viện làm phu tử giảng dạy cho các tiểu cô nương, các tiểu cô nương cũng rất thích vị nữ phu tử này.
Thái Bình cũng biết tính tình của Đông Tầm, nếu chọn nàng ấy, nàng nghĩ Đông Tầm tất nhiên sẽ không gây ra chuyện xấu giữa đường, làm lộ thân phận của Bùi Hoài Thanh, “Xuất thân của Bùi Hoài Thanh, xin Uyển Nhi nói hết đúng sự thật. Nếu nàng ấy không muốn, cũng không cần ép bức, trẫm nghĩ biện pháp khác là được.”
Uyển Nhi gật đầu, “Cứ giao cho thiếp.”
“Ừm.” Thái Bình đáp lại.
“Bệ hạ, chuyện lớn không ổn!” Chợt nghe thấy ngoài điện vang lên thanh âm của nội thị, Thái Bình nhíu mày truyền nội thị đi vào.
Nội thị hoãn lại một hơi, sau khi quỳ lạy, gấp gáp nói: “Hôm nay An Lạc quận chúa cùng Lương Vương du ngoạn đạp thanh, đột nhiên đâm Lương Vương một đao!”
“Thương thế của Lương Vương như thế nào?” Thái Bình hỏi.
Nội thị lắc đầu, “Thái Thượng Hoàng nghe được việc này, đã an bài thái y qua đó chẩn trị.”
“An Lạc này thật là!” Thái Bình biết nàng ta kiêu căng, lại không nghĩ tới kiêu căng đến như vậy.
Uyển Nhi an ủi Thái Bình, “Bệ hạ an tâm một chút, quận chúa cùng Lương Vương du ngoạn nhiều lần, lúc trước cũng không có xảy ra chuyện như vậy, nhất định là có nguyên nhân.”
Thái Bình bình tĩnh lại, “Chiêu Nghi nói phải.” Hơi dừng lại, nàng nghiêm túc nói, “Tức tốc truyền tôi tớ của quận chúa cùng Lương Vương đến, trẫm muốn tự mình thẩm tra việc này.”
Nội thị mới vừa nhận lệnh, lại có một nội thị đến gần cửa điện, “Bệ hạ, Bùi thượng thư cầu kiến.”
Thái Bình ra hiệu cho nội thị kia đi làm việc trước, liền gọi Bùi Hoài Thanh tiến vào.
Sau khi Bùi Hoài Thanh vào điện, bỗng nhiên quỳ xuống với Thái Bình, “Thần xin bệ hạ ân xá cho quận chúa.”
Thái Bình nghiêm mặt nói: “Chuyện của nàng ta, không liên quan đến Bùi khanh, chớ có trộn lẫn.”
Bùi Hoài Thanh chắp tay nói: “Nếu không phải bởi vì thần, quận chúa sẽ không làm ra chuyện điên cuồng này.”
Uyển Nhi nghe ra Bùi Hoài Thanh bóng gió, “Bùi Hoài Thanh, chẳng lẽ ngươi cùng quận chúa……”
Bùi Hoài Thanh ngũ vị tạp trần, đối với An Lạc quận chúa, nàng cũng không biết những đau lòng đó là thích, hay là áy náy? Nhưng có một chuyện nàng rõ ràng, An Lạc thật sự không thích Lương Vương Võ Sùng Huấn.
“Thần biết chừng mực, sẽ không trêu chọc quận chúa. Quận chúa kiêu căng, nếu cưỡng ép nàng gả cho người không yêu, chuyện như vậy chỉ sợ sẽ còn tái phạm.”
Thái Bình nghiêm túc hỏi: “Sao ngươi biết An Lạc không thích Lương Vương?”
Bùi Hoài Thanh bằng phẳng đón nhận ánh mắt của Thái Bình, “Yêu cùng không yêu, một bên là năm tháng yên bình, một bên là biển lửa luyện ngục, bệ hạ cũng là nữ tử, hẳn cũng hiểu rõ tư vị trong đó.”
Thái Bình lặng im.
Uyển Nhi giảng hòa: “Việc này bệ hạ đã biết, Bùi đại nhân có thể lui xuống.”
Bùi Hoài Thanh muốn nói lại thôi, Uyển Nhi đưa cho nàng một ánh mắt, nàng cuối cùng nhất bái với Thái Bình, rời khỏi chính điện.
“Việc này là thật sự khó làm.”
Thái Bình đỡ trán, hôn sự của An Lạc cùng Võ Sùng Huấn là Võ Chiếu dốc hết sức tác hợp, lưỡng tình tương duyệt trong chuyện hôn nhân này cũng không quan trọng, Võ Lý liên hôn mới là mấu chốt.
Uyển Nhi nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: “Việc này còn có đường cứu vãn.”
“Sao?”
“Thiếp có một kế, có thể thử một lần.”
______
Chú giải
Đồng Bình Chương Sự: ngang với Tể Tướng
Giai tế: rể hiền
Câu rượu đổ là Thái Bình dùng dirty talk, mình không biết edit sao cho dễ hiểu mà không bị thô nên đã edit lệch đi một chút, nguyên văn là nói rượu đổ, Uyển Nhi cũng đổ, còn đổ cái gì thì mình không biết
Danh sách chương